Sáng nay em nhận giấy báo đậu đại học. Cả nhà đều vui mừng. Mắt mẹ ngấn lệ, mẹ ôm em chặt lắm, không nói nên lời. Mẹ không nói, nhưng em cảm nhận được niềm vui vô bờ của mẹ. Em thấy hình như mình đã báo đáp được một phần nhỏ của hai chữ "Hiếu Thảo". Nhà em nghèo. Đi học được đến 12 là cả một nỗ lực của mẹ. Mẹ đi làm suốt. Mẹ nói mẹ đi chợ. Sáng mẹ dậy từ sớm. Đi mất. Đôi lần em muốn theo mẹ phụ, mẹ gạt phắt đi. . Ngần ấy năm, em chưa phải ra chợ lần nào. Em chỉ quanh quẩn ở nhà với thằng em 6 tuổi. Em và nó cách xa nhau quá. Em thương bé em. Còn bé chưa biết gì. Em thương mẹ. Em tự nhủ phải đậu đại học để mẹ nở mày nở mặt với xóm giềng. Cuối năm 12. Các bạn cùng lớp đổ xô đến nhà thấy cô, đến lò luyện thì. Em vẫn lặng lẽ ở nhà với mấy quyển sách cũ. Tự ôn, tự học. Cuối cùng, cánh cửa đại học cũng đã mở ra với em. Vui và hạnh phúc quá. Giờ ăn cơm. Đột nhiên, mẹ bảo em Em tròn mắt Một phần vì má nói cũng có lý. Phần vì cũng muốn có cái xe như tụi bạn. Em đồng ý. Chợt nghĩ đến những ngày còn đi học. Tan trường, tụi bạn hối hả dắt xe, đội nón, bịt mặt, rồi tíu tít hỏi nhau Trả lời cho câu hỏi ấy là bánh tráng, là trà sữa, là phá lấu, rồi Galaxy, rồi Parkson, đôi khi là "sàn" và đủ thứ lùng bùng lỗ tai mà em chẳng nhớ nổi. Lúc ấy em thường nép vào một góc trong bãi giữ xe, giả vờ như đi tìm xe của mình, mặc dù nó lù lù ngay trước mắt rồi. Đôi lần khóe mắt thấy cay. Đôi lần cũng hờn giận số phận mình. Nhưng nghĩ đến má. Đến em. Em lại cố gắng an ủi mình. Đang miên man suy nghĩ, giọng má cắt ngang Nghe nói thế em vội vàng ăn cho xong bữa. Dọn dẹp chén đũa rồi đi nghỉ. Trưa nắng. Mái tôn phả xuống hơi nóng hầm hập. Từng tia nắng xuyên qua những lỗ thủng trên tán cây và mái tôn nhảy múa trong bức vách. Em nằm nhìn nắng. Em không thấy nóng. Em thấy chiếc xe, chiếc xe mới cáu dựng ở bức vách kia. Nắng sẽ tràn lên nó. Xe của em. Em đi. Em là chủ nó. Một đứa con gái chưa bao giờ cầm quá 500 ngàn trong tay. Xe máy quả là một gia tài mà so với nó, cái nóng gần như biến mất. Rồi em dần thiếp đi trong giấc mơ hạnh phúc về xe, về trường đại học... 2 B Continued.... *Chú thích : Truyện này là Ảo giác !
Phần tiếp theo chắc là em ôm con xe đi học rồi đú đởn, chơi bời, cuối cùng tay trắng --------> ân hận chứ gì P/S: Ảo quá
Thật ra, phần đầu câu truyện Ảo giác đã đưa các bạn ở trên vào cái Ảo giác rằng truyện này nó Ảo giác. Đừng comment kiểu ném tạ như thế chứ !
Nhiều khi gọi bằng "mày" lại thấy thân thiết hơn gọi = con Mà túm lại cái topic này là chuyện thật hay chuyện tưởng tượng?
Thấy cái logo Playboy (đến cuối năm lớp 12 mình mới biết logo này) Rồi online tới tận đêm thế này mà bảo nhà nghèo thì chắc ko ai tin đâu các bạn nhỉ Nhưng mà toàn là sự thật mới trớ trêu. Tớ có dàn máy tính cũng tạm tạm, người ngoài nhìn vào tưởng con nhà giàu lắm
Nằm mãi. Cũng đến lúc mẹ gọi dậy. Giả vờ ngái ngủ. Lấy thau nước rửa mặt, thực ra là cho mát cái đầu đang trông ngóng về ước mơ. 3 giờ chiều. Nắng vẫn chưa tắt hẳn. Chiếc xe đạp cọc cạch từ khi em biết nhớ, là đã thấy có nó. Chở mẹ lên phố. 2 mẹ con, đạp xe gần 5 cây số. Mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Em cũng quen rồi. Ngày xưa, đạp xe dưới trời nắng, tà áo ướt mồ hôi. Đạp xe dưới trời mưa, đường lấm lem bùn đất. Vẫn đạp được có sao đâu ! Vừa đạp xe hai mẹ con vừa huyên thuyên trên trời dưới đất đủ thứ chuyện. Mẹ hỏi có bạn trai chưa. Trời đất... Ai mà dám nghĩ tới chứ... Lo mẹ và em đã. Chồng con thì ai chẳng có, việc gì phải lo. Mắc cỡ ghê á ! Xa xa, sắp đến rồi. Cuối đường Nguyễn Tri Phương là chỗ bán đủ loại xe, nhiều lần đạp xe qua vẫn ngóng cổ vào xem người ta lắp xe mới. Hôm nay mình là khách hàng ở đây rồi. Khách hàng nhé ! Dắt xe lên vỉa hè. Hai mẹ con cùng vào. Cửa hàng khang trang quá. Xe máy chắc cả trăm chiếc. Cái nào cái nấy con đóng trong bao. Trông thật là thích mắt. Em đi loanh quanh, ngó xe này xe kia, nhiều xe chả biết là xe gì. Mẹ đứng bên kia hỏi chuyện mấy anh bán hàng. Em giả vờ xem xe, dỏng tai hóng hớt xem mẹ nói gì. Mẹ hỏi một chiếc wave giá bao nhiêu. Nghe thấy hơn 10 triệu. Mắt mẹ thoáng ngần ngừ. Em... Em thấy mắt em cay thì phải... Phần đầu Chap 2 2 B Continued... *Chú thích : Truyện này là Ảo giác !
Chắc là hoàn toàn ngược lại . Bác này nhà giàu. Rớt đại học. Là con trai. Má không tiếc tiền mua 4 bánh đây mà