Ở tuổi 22, họ là những chàng trai, cô gái trẻ trung, xinh đẹp với tấm bằng tốt nghiệp đại học loại ưu trên tay. Cánh cửa cuộc sống tưởng đang thênh thang trước mắt bỗng khép lại bởi những cú sốc đầu tiên của tuổi trưởng thành… Sốc công việc Tháng 6/2006, Ngọc Lam - cử nhân khoa Báo chí - Học viện Báo chí và Tuyên truyền ra trường với tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi. Gặp lại Lam sau ba tháng, không ai trong số bạn bè cũ ngờ rằng cô lớp trưởng tài năng, xinh xắn ngày xưa lại gầy héo, đen đúa và tàn tạ đến vậy. Lam tâm sự, cô đang trải qua những khủng hoảng đầu tiên của tuổi trưởng thành: “Ngay sau lễ bảo vệ luận văn, bố mẹ tôi xoá bỏ hoàn toàn trợ cấp. Khi là sinh viên, bạn có thể thoải mái vung tay mua một bộ quần áo đẹp, ăn một bữa ngon… Giờ đây, bạn phải lo chạy ăn từng bữa, mua từng thứ nhỏ nhất như cái kim, cuộn chỉ cũng phải tính toán phù hợp với số tiền lương ít ỏi. Nỗi lo toan mưu sinh khiến tôi luôn trong tình trạng mệt mỏi, gắt gỏng”. Cùng thời điểm ra trường với Lam là 400 cử nhân báo chí, trong khi các cơ quan báo chí gần như không có nhu cầu tuyển dụng. Sau một thời gian lăn lộn với “sự nghiệp” gia sư, tiếp thị, Lam thi đỗ vào một toà soạn báo theo đúng nguyện vọng. "Tháng đầu thử việc, tôi thực hiện 16 tin kèm ảnh, 10 bài viết sâu theo yêu cầu của ban biên tập. Chân ướt chân ráo vừa ra trường, không một mối quen biết, không chút kinh nghiệm, áp lực công việc nặng nề khiến tôi rơi vào trạng thái hoang mang, lo sợ cực độ. Chứng kiến đồng nghiệp có sản phẩm tốt, được khen ngợi trong khi mình cả tuần không viết nổi một tin bài, tôi càng trở nên tự ti, chán nản. Đêm về nhà trọ lại thui thủi khóc thầm vì nhớ nhà, vì nỗi xấu hổ mang tiếng cử nhân báo chí loại giỏi mà bất tài, vô dụng, vì nỗi hoang mang không biết cuộc sống sẽ trôi về đâu?” - Lam ngậm ngùi tâm sự. Hợp đồng thử việc không được gia hạn là kết cục Lam đoán trước, nhưng cô vẫn không khỏi suy sụp”. Tôi không thể trở về quê vì gia đình kiếm đâu ra vài chục triệu lo "chạy" việc. Hơn nữa, tôi không muốn đánh mất niềm kỳ vọng tự hào của cha mẹ đang đặt nặng lên vai” - Lam nghẹn ngào. Một ngày của cô cử nhân lại trôi theo vòng quay: chui khỏi nhà trọ 8m2, cơm bình dân 10.000 đồng và rong ruổi "rải" hồ sơ khắp nơi với hy vọng mong manh vào một tương lai xán lạn. Sốc tình yêu Khác với Lam, cú sốc đầu đời mà M.Đ., sinh viên ĐH Kinh tế - ĐH Quốc gia Hà Nội đã trải qua là cuộc chia tay với người yêu gắn bó sâu sắc suốt bốn năm đại học. "Sinh viên ra trường tay trắng: không nhà, không việc làm, không mối quan hệ, khác quê quán lại cùng tuổi… đã quá đủ để bố mẹ cô ấy buộc chúng tôi phải chấm dứt quan hệ. Những tác động bên ngoài cộng với những lo toan mỏi mệt vì mưu sinh khiến những giây phút bên nhau trở thành địa ngục”. Cậu nhớ lại: "Khi tôi lên 3, mẹ mất. Vừa bước sang lớp 12, bố ung thư qua đời. Có những lúc khốn khó phải ngậm muối uống nước đi học cho đỡ đói, quần áo xin lại bạn bè… tất cả đều vượt qua. Những tân cử nhân đã tự hủy hoại tương lai của mình sau khi gặp những cú sốc về công việc và tình yêu Vậy mà khi chia tay mối tình đầu, cả thế giới quanh tôi như sụp đổ. Chưa bao giờ tôi sống trong nỗi bế tắc và tuyệt vọng đến vậy. Như con thiêu thân, tôi lao vào cá cược bóng đá, lô đề, đàn đúm rượu chè thâu đêm suốt sáng cùng lũ bạn thất nghiệp. Để làm gì? Để quên đi nỗi đau khổ tột cùng khi tình yêu bị chà đạp, lòng tin bị phản bội bởi một người mà mình yêu hơn cả bản thân. Để người con gái mình yêu phải ân hận, phải dằn vặt vì cô ấy chính là nguyên nhân khiến cuộc sống của tôi bị huỷ hoại”. Minh - bạn thân của M.Đ. - kể lại: "Hồi đó, hắn "thân tàn ma dại" mê mê tỉnh tỉnh rất kinh sợ. Có lần, đi xem kết quả sổ xố trên Hàng Bài, thấy hắn lăn đùng ra giữa đường, gào khóc thảm thiết trong máy điện thoại: "Chính cô đã đẩy tôi đến bước đường này". Nửa đêm, hắn lại xách xe phóng bạt mạng trên đường trong tình trạng nồng nặc bia rượu”. Không đủ khả năng trả nợ, M.Đ. bị đuổi ra khỏi nhà trọ, lang thang, chui lủi khắp đầu đường xó chợ… “Cho đến một ngày, khi phải nhặt nhạnh những mảnh báo rách trong những thùng rác chỏng chơ đặt tại công viên Nghĩa Tân hay Bách Thảo để che lên người cho đỡ lạnh, tôi hiểu cuộc đời mình đã hoàn toàn chấm dứt”. Không ai nghĩ rằng chàng cử nhân kinh tế mới ra trường với tấm bằng đại học sáng láng lại “tuyên án” cho tương lai mình như vậy. Sốc công sở Thùy Dung - tốt nghiệp xuất sắc ngành Lịch sử, ĐH KHXH&NV Hà Nội - những tưởng may mắn khi thi đỗ vào một viện nghiên cứu danh tiếng ở Hà Nội. Dù đã chuẩn bị trước nhưng cô không khỏi bị sốc trước bầu không khí làm việc trong một cơ quan Nhà nước: "Hơn một năm nay, công việc của tôi là dọn dẹp, lau chùi chén đĩa, chạy việc vặt, soạn thảo công văn giấy tờ và… đọc báo”. Mỗi sáng đi làm, bước chân cô lại ngập ngừng trước khi bước qua cánh cửa văn phòng bởi trong đó là những khuôn mặt lạnh như băng, một bầu không khí lạnh lẽo, việc ai người đấy làm. Đến sớm, về muộn, lúc nào cũng co ro, khúm núm vì sợ bị chê trách, nhòm ngó. Một lần, Dung có ý định xin bác trưởng phòng cho tham gia nghiên cứu thì bị mấy cô chú gạt phắt: "Mày trẻ tuổi, ít kinh nghiệm, "đụng đâu hỏng đấy" thì ai chịu trách nhiệm?". Thi thoảng, trong những lần viện họp phê bình, Dung cũng muốn đứng lên đóng góp ý kiến để thay đổi cách làm việc trì trệ, nhưng nhớ đến lời mẹ dặn "đừng làm mất lòng sếp" nên cô lại thôi. “Đứa bạn vào cùng đợt, mồm mép nhanh nhảu, khéo léo lấy lòng mọi người nên ai cũng quý mến. Còn mình chậm chạp, ít nói nên liên tục bị phê bình từ những chuyện nhỏ nhất…” - Tâm lý căng thẳng, mệt mỏi, cơ thể suy nhược khiến Dung phải tìm đến bác sĩ tâm lý để xin lời khuyên. Theo Dân Trí.
Sốc công việc: Cái này giai đoạn đầu tiên, đây là hệ quả khi mới đối mặt với việc mưu sinh cuộc sống, nếu may mắn có gia đình khá giả thì tốt Sốc tình yêu Chưa yêu ai bao giờ , nếu dính chắc đau tim mà chết quá Sốc công sở Cái đấy là tất nhiên, sinh viên ra trường còn trẻ, khí huyết còn hăng, cứ thả con ngựa non cho nó chạy thì sớm muộn gì nó cũng lao đầu xuống vực....sau khi quen tác phong và công việc thì người ta mới giao trọng trách cho chứ
1. Có lẽ là do thời sinh viên bạn phụ thuộc nhiều quá vào gia đình ,sau khi ra trường chưa có nhiều kinh nghiệp ==! Thứ 2 có lẽ do gia đình bạn tự tin vào bạn đã lớn đã đủ trưởng thành tự lo cho mình 2. Thất tình mà như thế này thì quá là khổ cho mình khổ cho gia đình.Tình yêu của bạn này chắc là sâu đậm lắm .
Sợ lắm............................... Đau lắm......... Cố quên đi vậy,nhiều lúc không hiểu sao cứ nhớ lại là tim dường như đau nhói !!!
Chuyện bt thoi mà. Đơn giản là vì vào cơ quan mà ko có ng tài trợ :(, tớ cũng đang dính đến cái vụ này đây . Cứ lờ khờ xách lu mà chạy cho qua ngày
Cả 3 cú đều đã trải qua, h thì bình thường như cân đường hộp sữa, mặc dù m vẫn đang là SV
Nói thật là mình cũng đang học đại học nhưng nhiều người nói rằng ra trường cầm bằng loại giỏi mà không có mối quan hệ rộng thì cũng đi luôn.
- Đó là do người ta nói ..... Nếu bác cần cù, chịu khó thì xin vào mấy công ty tư nhân ấy ....... Thường công ty tư nhân cần năng lực hơn là cái bằng "giấy" ấy ...........
Thằng này ngu khó đỡ =.=' Hoặc là nhà báo chém gió, thường những người đã từng phải vượt khó đều có ý chí rất mạnh, tinh thần vươn lên rất cao, có khi còn có tham vọng cực lớn, làm quái gì có chuyện sụp đổ dễ ợt như vậy
- Không có đâu kưng à ..... Tui nói ở VN đấy ..... Xin việc làm ở mấy công ty nước ngoài rồi xem nó phỏng vấn đi ...... Mấy cái kiến thức ĐH + bằng cấp chẳng là cái đinh gì hết .........
Sốc khi nghe tin MO đóng phim Uncen là một. Sốc khi nghe Erika lấy chồng là hai. Sốc khi nghe Leah lấy chồng là ba. Chịu sao nổi
Nhuận bút viết 1 bài báo thế này chỉ vài trăm k. Nếu là phóng viên của chính tờ báo thì lương tháng cũng chỉ vài chai, mà lại phải chia đều cho một đống việc chứ chẳng phải cả tháng chỉ viết 1 bài. => với kinh phí như thế, không thể có chuyện thằng nhà báo đi phỏng vấn từng mảnh đời mà chỉ có thể ngồi quán bia chém gió, sau đó lên mạng tìm mất mẩu chuyện giật gân để lấy ý tưởng câu pageview
Với kinh nghiệm của một người làm nghề thì tôi xin trình bày luôn với những dạng bài thế này thì: - 20%: tổng kết kinh nghiệm thực tế trên các forums, quán nước, cafe, vỉa hè, báo mạng. - 90%: tự nghĩ, tự viết