Ặc! Vậy thì sorry bác nhé >"<.. Hix...bác nhận ra điều đó là GOOD ENDING cho bác rồi chứ còn đòi hỏi HAPPY ENDING gì nữa...? Làm sao mà quản nổi chuyện của người khác... Trong cuộc sống này Bản thân mình là quan trọng nhất!.. Có câu chuyện đại ý thế này: "Khi anh ta tầm 20-35 tuổi thì xung quanh anh ta là 1 đám người bạn, khi anh ta từ 35-50 tuổi thì anh ta chỉ còn lại 2 người bạn thân nhất, sau đó tầm 50-già anh ta nhận ra rằng chỉ có 1 người bạn duy nhất đó là vợ anh ta..Cuối cùng khi đến lúc gần chết, anh ta mới nhận ra anh ta chỉ có 1 mình ^^"
^ Em cũng ko biết vì sao bác lại ăn thẹo ?? Không hiểu !WTF? Sao tự nhiên lại lôi bụt với tiên lại đây...
bác cua ôn nói lắm, nghiệm ra lắm rồi đâu cũng vào đấy thôi, đời này nó thế mà, biết nhiều đấy, nhưng rồi làm được thì ít, cực ít. thích giác ngộ thì lên núi ở với khỉ nhé ^ ^ tên phút bôn ăn thẹo ở đâu ấy, ở đây làm gì có bài nào tận 30 point
Mình thì thấy những suy nghĩ của bạn chỉ là nhất thời bạn đang "cố" thay đổi con ng mình .Mà ng ta nói "cố" quá thì thành quá cố , trước sau gì bạn không làm đau người khác thì cũng làm đau chính mình. Những việc cao cả bạn nêu ra , những người làm được nó thì họ đã hình thành sẵn trong bản thân, tính cách, suy nghĩ của người ta rồi .Chứ không phải đợi đến lúc lụy tình rồi mới giác ngộ . Tuy nhiên rất trân trọng những suy nghĩ tốt đẹp của bạn , ít ra bạn còn nghĩ được như vậy .
giác ngộ rùi sẽ thành tiên đếy ( tui nghĩ cái ý bạn ở trên mún nói vậy) :) thật ra ko định comment đâu, nhưng thếy cái giác ngộ của bạn "ngộ" wa' nên tui comment chút thoy :d ko có ý ji` negative đâu nha tui thếy bạn giống tự trấn tĩnh hơn. ko bít nói sao, chắc là bạn bùn cũng lâu rùi, cứ nghĩ hết lí do này đến lí do khác để cho bản thân hỉu "chuyện đó là ko đáng" và khi bạn tìm thếy lí do b5n cho là thích hợp nhất "đừng bao giờ phản bội bản thân" thì bạn lên đêy pót để có đc sự đồng tình của mọi ng. Yeah, nếu mọi ng đồng tình, right! bạn ko phản bội bản thân. Đúng cứ thế mà tiến :d, ko đồng tình, giải thích, thêm dầu thêm lửa, giải thích cho ngta, giải thích cho mình :d tui thì nghĩ chắc bản thân bạn cũng ko bít đúng hay sai, hoặc đang thếy trống rỗng chứ ko phải giác ngộ. Nếu đọc ngta sẽ nghĩ bạn nhìn đời đen wa', tối tăm wa'. Nhưng tui thếy ko phải thế đâu, chẳng wa tự nhin bản tỉnh thoy thật ra mấy cái sự thật phũ phàng này ở xã hội ai mà ko bít, nhưng tại người ta ko mún chấp nhận thoy. Như đá trên đường thì rất nhìu, nhưng bạn phải dẫm lên nó bạn mới bít đau (tương tự thế, cái ji` đen trong cái xã hội này thì khi ngta hứng ngta mới bít) bêy giờ bạn lên đêy nói như thế chị tỏ ăn tạ thêm. còn về vấn đề ADN gì đó, tui nghĩ bạn đúng thoy. Nhưng suy nghĩ mỗi ng mỗi khác. Phải thí dụ bạn là ng cha bạn ko wan tâm đứa pé có phải con mình hay ko, nhưng bít đâu đứa pé đó sau này nó wan tâm. blah blah, mấy cái suy nghĩ khác nhau này làm mọi chuyện phức tạp hơn. bạn giác ngộ? nếu giác ngộ rùi thì tự mừng là mình đã thoát khỏi cái chốn bon chen này đi. Sao lại còn vào đây bon chen làm gì. Tui cũng hay vô đêy xem mấy bài tâm sự ở đêy. thếy mọi người comment sao, tui cũng tự hỏi "họ đang nghĩ gì?ấu trĩ, ngây thơ, quá cả tin, đáng đời" tui nhìn dưới con mắt của tui, nhận xét theo suy nghĩ của tui .thế thoy. bạn có đủ tư cách gì để dạy ngta giác ngộ? ngay cả thầy trong chùa còn chưa chắc giác ngộ đc cái điều bạn nói. nếu bạn giác ngộ, thì đứng trên cao, dùng cặp mắt mà nhìn đời, mà cười cái sự vô lý của thế gian này chứ ko phải nhảy vô đêy để cười ng khác. giống tự biên tự diễn wa' :d nhắc đến con người, ko phải ngta ko mún hiểu là cuộc đời bất công "đời là bể khổ" mà chẳng wa, chỉ cần bạn còn sống trên đời này, bạn phải chấp nhận nó. bạn ko coi trọng tiền tại địa vị? ok thoy, ng kah1c coit rọng, những ng xung wanh bạn coi trọng, những thứ bạn cần để sống coi trọng. dzậy phải làm sao? một là nhắm mắt vùng vẫy tìm lối thoát, hai là chấp nhận số phận, ba là đi chết đi :d bạn chấp nhận hay ko ko wan trọng. đời là vậy :d đó là cuộc sống thật ra tui cũng rất ghét, nhưng chịu thoy, làm đc gì khác đêy? :d ko bít bạn hỉu ko. nhưng đừng làm mọi thứ phức tạp thêm, mệt mỏi thêm. bạn buông xuông đc, thì hãy sống cuộc sống của bạn, đừng xen vào cuộc sống của bất cứ ai, đã xen vào thì bỏ hai từ "giác ngộ" đi pi
chân lý thì nghĩ ra nhiều đấy , nhưng làm dc thì đếm trên đầu ngón tay đơn cử tớ cũng nghĩ ra cố gắng học hành thành giáo sư bác học mà có làm dc đâu
Hix..thực ra cũng chả quan tâm, ai hiểu đc thì hiểu ^^.. Bản thân mình là quan trọng nhất mà Dù gì thì cũng đủ tuổi suy nghĩ rồi .. Nghe mấy cái này thấy khỏe ra nhiều [video]http://www.youtube.com/watch?v=mxgc-WEISbk[/video] [video]http://www.youtube.com/watch?v=qAeNGhL-eCw[/video] Tình hình hiện giờ là hết lụy thì lại bị stress : Stress tâm lý và Stress tư tưởng >"<
Bạn trai thì bảo mình "thực tế quá" Bạn gái thì bảo mình "bay cao quá" Tóm lại thấy CÔ ĐƠN QUÁ! Hết lụy tình rôi mà vẫn chưa thoát khổ Cô đơn quá ! Cô đơn trong cái cách nhìn nhận thế giới ! Cô đơn trong cái cách thế giới nhìn nhận mình ! Tại sao ban cho sự sống mà lại buộc phải chết !! Tại sao biết rằng phải chết mà vẫn ao ước được sống !!. Tận cùng của âm nhạc là tâm hồn đồng điệu.... Tận cùng của sự cô đơn có lẽ là tui +_+
Có 1 điều có lẽ bạn đã quên : bạn đang sống ở Việt Nam, 1 đất nước coi trọng trinh tiết . Thế nên là con gái cố mà giữ , là con trai cố mà xé . Bạn đang hướng tư tưởng đến 1 điều mà đa số cho là hâm, và để mọi người nói khác là không thể . Có lẽ cách duy nhất cho bạn là : Tôi hâm nhưng tôi đang sống hạnh phúc . Hy vọng bạn thật sự HP.
Cậu không thực tế...cậu đang ảo tưởng trong một vòng xoáy thôi ! Bâyh có nói gì cũng không được vì thằng điên thường không nhận ra mình điên ( xin phép vì sự so sánh này ) Cậu giảng giải rất nhiều nhưng cậu không có cách gì cho nó...chỉ đơn thuần là ý nghĩ của cậu mà thôi. Nhất là khi áp dụng chiêm nghiệm chủ quan vào một phạm trù quá rộng lớn là Tình yêu - hôn nhân - gia đình. Mỗi thứ một khác...nếu không thay đổi được nó thì đương nhiên là bạn phải sống trong nó, cứ làm điều mình muốn thôi...nhưng tôi nghĩ rằng cái sự cậu mong muốn nó sẽ đẩy cậu xuống một bờ vực khá là sâu. Thôi thì cứ như cái cậu helloflove đã nói, tôi hâm nhưng tôi hạnh phúc, thế cũng được !