Cấp 1 và 2, toàn đứng top đầu. Tuy nhiên, đến cuối năm cấp 2 thì bắt đầu suy nghĩ lại. Học giỏi để được cái gì? Bạn bè ganh ghét. Các cụ chửi bới (phải điểm 9 điểm 10, chứ 7 hay 8 là lỗ tai mệt nghỉ). Sau đó chuyển sang chơi game, thế là bị gắn cho cái mác vì game mà học kém. Kệ mẹ. Tốn 5 năm vô ích ở ĐH chỉ để kiếm 1 mảnh giấy & làm vừa lòng các cụ. Sau này đi làm kiếm tiền cũng toàn nhờ cái đầu và những thứ tự học cả. Người quen thì cứ thế bu vào "ngày xưa nhờ học ĐH mày mới có kiến thức" "không học ĐH thì sao mày được như bây giờ"... Éo thừa nước bọt mà đi tranh luận. Nhiễm đến mức ấy thì... Mấy game H tớ chơi cũng toàn là TBS. Cho nên trong đầu lúc nào cũng tính toán đứa này có thu phục được không? Màn này đánh sao cho nó tối ưu?... Cho nên, thằng bạn cũng chơi trò đấy, nhưng số nhân vật nó thu phục được chỉ bằng 1/3 so với của tớ. Lí do cũng không có gì khó hiểu.
Toàn các bậc cao tuổi lẫn cao thủ Mình kì tới mới là SV năm 4, mà nể các bác thật, học thì mình đụng đến game lắm vì chả có thời gian , giờ hè tranh thủ cày cuốc xíu xíu
Còn mình hôm sau thi tốt nghiệp vẫn còn ngồi ngoài tiệm chơi ts , bà già cầm cây ra rượt chay té khói
Lớp 1, game về nơi tỉnh lẻ, ba cầm tay dắt đi coi cho biết, trò hái núm Mario :), không nhớ là bao nhiêu tiền, nhưng phải bỏ tiền ra để chơi thử, chết thì thua. Không dám chơi, pà pá chạy mario đến bị lọt khe chết :). Lớp 5, nhà thằng bạn làm chủ cơ sở nước đá, 2 thằng gần nhà, học xong đi bộ về. Ngang hàng điện tử, nó mê chơi mà thiếu tay :P nên rủ chơi. Nó bao hết, chỉ chơi thôi. 2 thằng luyện contra 1 :). Nguyên 1 năm lớp 5, chiều về là làm nửa tiếng rồi mới về nhà. Lớp 6 vào trường chuyên, mất chiến hữu mà cũng vì học hành nên không nhớ gì tới game. 4 năm cấp 2 chỉ có học. Lớp 10, cả nhà chuyển hết lên SG. Chơi đá banh Capcom với mấy thằng bạn là chủ yếu. Nhìn sang kế bên thấy mấy thằng nhóc chơi trò gì mà đánh hay quá, ít lâu sau mới biết là Mộc đế 4. Tập tành chơi, ghiền quá chỉ thằng bạn chí cốt chơi. Nó ghiền luôn. Vậy là đã có tình bạn 18 năm với nó. Vẫn nửa tháng 1 tháng qua nhà nó ngủ chơi 1 đêm ( vì nó không cho về :) ). Vợ nó trong góc, con nó kế bên, nó rồi tới mình :). Nó thuê nhà trọ nên chổ ở nhỏ thôi. Năm 12 mới nguy hiểm, sáng học trường, chiều thay vì luyện thi, 2 thằng vùi vào nào là Mộc đế 4, Orge Battle, Tam quốc chí các loại ( chủ yếu là cái này ), Super Conflict .v..v vì tìm ra được 1 cái tiệm điện tử trong con hẻm, 1800 đ/h (1996 ), rẻ hơn cái bánh bèo ( tô phở lúc đó 4000 đ là chất lượng ), cuối cùng nhờ thần phù hộ vẫn vào đại học, nhưng nghĩ lại rất đáng sợ ( tuổi trẻ có những đam mê có thể đánh mất tương lai ). Chủ nhật thì thôi rồi, 7h sáng đến 12h đêm :(, riết rồi ông bà chủ tiệm tin tưởng, giao cả tiệm tạp hóa cho coi dùm, coi luôn tủ tiền khi có chuyện cần đi ra ngoài. Năm đầu đại học vẫn còn mê ( game dàn trận thôi ), năm 2 thì bị kèm cặp bởi girlfriend với câu hỏi bất hủ " anh chọn em hay chọn game ?" . Sáng lên lớp, chiều về nhà học bài chung, tối học thêm anh văn, coi như hết nhúc nhích. Chủ nhật thì họp nhóm :P Ra trường, thằng em rủ chơi game onl VLTK, nó lên cấp 10, còn ta cứ cấp 1, vì lo chạy lòng vòng 888888 " bạn ở đâu, bạn tên gì ....v.v. ). Cũng đập vào đây hơn 40 chai. Ngũ độc với An Bang max opt thời Sơn Hà Xã tắc, không bao giờ nhất nhưng không bao giờ để ai ăn hiếp :). Nghỉ VLTK, nhận ra thế giới ảo chỉ là hư vô. Từ đó chơi game vẫn thỉnh thoảng nạp tiền nhưng không để chứng tỏ nữa, chỉ thấy vui và thích thì 1 tí, coi như là bỏ tiền ra mua tí vui vẻ, như 1 chầu nhậu với anh em. Lang thang vài game nữa : thiên long bát bộ, Tru Tiên và cuối cùng là Granado Espada ( đa số là treo phòng net, có mấy đứa chơi chung train dùm ). Dừng lại và cảm thấy ngán, bội thực. Xếp giáp quy ẩn giang hồ. Cũng không hối tiếc gì thời gian đã bỏ ra, vì dù sao cũng biết thế nào là điểm giới hạn ở vài thời điểm quan trọng. Đôi khi cũng nghĩ, đam mê đến chán chê để nhận ra thực tế là gì đôi khi lại tốt hơn đam mê nữa vời để níu kéo mãi. Nhận ra 1 điều, cái gì cũng nên có chừng mực để tránh hối tiếc.
Mình thấy tuổi trẻ cứ chơi thả cửa ra đi. Cắm đầu vào học làm cái gì cầm mấy cái bằng khen vớ vẩn ko. Quan trọng là sau này lớn rồi thì chịu khó tìm tòi học hỏi 1 chút thôi (cũng cóc cần mấy cái điểm số làm quái gì cho mệt). Mình thời đi học có năm cúp học đến 3 tháng( ông thầy chủ nhiệm đầu năm cấp 3 ở gần nhà mình, nghĩ cũng tội ổng mới ra trường dc phân công chủ nhiệm ngay lớp mình mới khổ). Nhớ có lần buổi trưa hôm đó tính đi học rồi, soạn sách vở hết rồi đang trên đường đi học thì gặp ổng chạy xe từ dưới lên kêu "lên đây thầy chở đi", mình đáp " dạ thôi thầy đi trước đi em đi bộ 1 chút cũng dc". Thế là ổng dọt luôn, lên đến lớp thấy cái đơn xin nghỉ học của mình nằm chình ình trên bàn với lý do BỊ BỆNH, có chữ ký hẳn hoi nhá( lý do là gì thì các bác biết rồi đấy) Chiều về đang tí tởn vì gặp dc các chiến hữu về nhà gặp ngay ổng đang nói chuyện với bà già mình. Nhìn mặt ổng đờ đờ thấy cũng tội, may mà lúc đó trốn kịp nên tối về chỉ bị bà già cho 1 trận thôi. Đợt đó nghỉ nhiều quá mà toàn nghĩ liên tục cả tuần rồi đi 1-2 buổi lai nghỉ tiếp. Rốt cuộc bà hiệu trưởng gọi bà già lên nói" thôi chị cho nó nghỉ kiểm việc gì làm luôn đi chứ em nó nghỉ học nhiều như vầy, thiếu bài tùm lum lại ko có kiến thức, bây giờ mà có vô học tiếp thì cũng ko theo kịp chương trình học dc". Bà già đồng tình luôn mới buồn chứ:"Thôi thì cô tính thấy nếu có thể cho cháu nó học tiếp thì cứ cho nó học, còn ko dc thì cho cháu nó nghỉ học về nhà kiếm việc làm cũng dc". Thế là dc nghỉ dài hạn 1 tháng để suy nghĩ(sướng, ko phải xin phép hay cup học mà được đi chơi thả dàn). Trong 1 tháng ấy đi chơi sướng thiệt nhưng nó ko sướng = cup học đi chơi các bác ạ. Cup học đi chơi mình thấy vô tư, thoải mái lắm, hầu như chẳng nghĩ gì, bây giờ dc nghỉ nguyên 1 tháng tự nhiên lại thấy cắn rứt, thế là lại quyết định lên gặp hiệu trưởng xin học tiếp. Bả nghe mình nói xong thì bảo:" Bây giờ em nghỉ quá nhiều rồi, theo như quy chế thì đã bị đuổi học từ lâu, vì các thầy cô thật sự thương tình nên mới có phần bao che cho em; bây giờ cho dù cô có cho em đi học lại chăng nữa thì em cũng ko theo kịp các bạn". Mình đáp:" Dạ cô cứ cho em học lại ạ, em sẽ theo kịp chương trình." Chắc có lẽ thầy cô thấy cũng tội khi đuổi nên cho học tiếp. Nói về cái khoản xin điểm thì mình cũng ko thiếu, nhưng ko xin = vật chất mà chỉ = lời nói thôi. Mấy bài kiểm tra 15p với 45p thì thiếu ko biết bao nhiêu, toàn cô kêu lên làm bài lại, mình thì cứ " thôi cô cứ cho em đại 5d đi khỏi kiểm tra mất công", rốt cuộc năm nào cũng đứng top lớp từ dưới đếm lên. Dc cái là dù nghỉ học nhiều nhưng bạn bè trong lớp vẫn quý, cứ bữa nào lên lớp là lại kiếm chuyện bày trò, ko thì lại lăn ra bàn ngủ đến hết giờ thì về. Mấy ông thầy bà cô kêu dậy cứ nằm lì đấy(có ngủ dc đâu nhưng cứ nằm im ko dậy luôn), thằng bạn kế bên thì cứ " dạ bạn ấy bị ốm". Nhiều khi duyên số nó đến ko biết chừng các bác ạ, cũng vì cái tật ngủ này mà lại thân được với 1 thầy trong trường( tạm gọi là thầy Phú đi), nói chung là thầy cũng dạy lâu năm & rất có uy tín trong trường, thầy của lão chủ nhiệm mình luôn. Lần đó đang ngủ thì ổng kêu lên làm bài tập ( nghe mấy đứa kia nói ổng thấy nằm ngủ nên mới kêu lên - chơi ko đẹp tí nào), mình cứ nằm lì đấy chẳng động đậy gì, rốt cuộc ổng xuống tận nơi nên đành phải dậy. Mình hỏi: " dạ thầy gọi em có chuyện gì ạ?", ổng đáp:" em lên làm bài xyz này cho thầy(bài tập cho về nhà từ hồi nào mình có biết đâu, toàn nghỉ học mà). Thằng bạn nó đưa cuốn vở của nó cho mình coi nhưng lười nên đành đáp: " dạ em ko biết làm ạ". Ổng nổi xung lên: " Thế em đến đây làm gì?". Mình đáp:" Dạ em đến đây để học ạ". Ổng càng xung hơn:" Đến để học sao lại ko biết làm?". Mình mới đáp:" Dạ tại ko biết làm nên em mới tới để học ạ". Chẳng hiểu gì tự nhiên ổng chạy thẳng ra khỏi phòng, 5 phút sau thấy bà cô chủ nhiệm chạy vào nước mắt lưng tròng( Năm đó mình học 12, thầy chủ nhiệm cũ dạy 2 năm lớp 10 với 11 sợ quá nên cho bà này lên thay; bả là cô( tiền bối ấy) của ông thầy chủ nhiệm trước của mình, ông thầy lúc nãy lại là thầy của bả), ruốt cuộc bị kêu lên gặp thầy hiệu phó, mình vừa vào phòng thấy cái ghế salon ngồi phịch xuống 1 phát, trong phòng toàn ghế nhựa có mỗi dãy đó là mấy cái salon ( thật sự là mình ko hề có ý bất kính hay gì đâu, nhưng tính nó thoải mái thế đấy, nhiều khi cũng làm phật lòng nhiều người), kết quả cho cái hành động thoải mái này là bị sạc cho 1 trận tơi bời, nói là tơi bời thôi chứ mình có nghe cái gì đâu, lúc đó trong đầu còn đang nghĩ mấy cái combo đấu trường thú. Mấy bữa sau lại có tiết của thầy Phú( dạo này mình cũng đi học thường xuyên hơn, vì năm cuối cấp hơn nữa cũng chỉ còn tầm 2 tháng nữa là thi tn nên cũng lo cho bản thân 1 chút), ko hiểu sao tự nhiên ổng hiền lành thế:" Em có tính thi đại học hay gì ko, tính thi trường gì?", mình thì hoàn cảnh cũng khó khăn nên bà già kêu thi sư phạm vì nó FREE. Ổng nghe nói vậy mới nói:" Em thi sư phạm toán đi, ra trường về thầy về hưu để lại cái chân của thầy cho em". Thật sự mà nói thì đúng là số may của mình, vì cả tình mình chỉ có 1 cái trường điểm thôi, là cái mà đang học ấy, toàn con ông cháu cha ko. Mình dạ nhưng sau đó thì lại CÓC THI SP. Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy tiếc tiếc vì mình vốn thích ngành này, đem những cái mình biết trước truyền lại cho những người chưa biết ( ko ham cái chân vớ vẩn ấy đâu, chỉ muốn truyền đạt lại kiến thức & kinh nghiệm cho mấy em thôi). Rốt cuộc lại đi theo con đường khác. Chiến hữu của mình cũng nhiều, nghịch ngợm nghỉ học đi chơi rất nhiều nhưng dc cái rất vui, nhớ hồi nhỏ chơi mấy trò đi cảnh 2 người thì cứ 1 đám bu vô mỗi thằng 1 mạng chết là thay phiên ra, mỗi lần có 1 thằng nào chết là hò hét ầm cả quán lên( nói ko phải chứ mình ko hợp với mấy quán net, vô đó thấy tụi nó chơi cũng hò hét ầm ĩ đấy nhưng thấy có có cái gì đó thiếu thiếu). Có lẽ do tuổi thơ gắn với mấy cái máy chơi game quá rồi. Thật sự khuyên các bạn đang còn học pt này nọ thì cứ tận dung thời gian quý báu còn lại mà chơi đi, hãy học để hiểu biết và chỉ cần vậy thôi.( ko cần suốt ngày cắm đầu vào cuốn sách đâu, có nhiều bài học trong game mà chẳng cuốn sách nào có cả) Nghĩ về tuổi thơ có vài lời tâm sự với các bác vậy thôi, viết thì chẳng biết bao giờ mới hết những ký ức đẹp.
Mấy bạn cảm nhận rất hay,theo mình thì tuổi trẻ của mỗi người khác nhau,người có học hay ko học thì ít nhiều cũng rút ra được những kinh nghiệm sau này cho cuộc sống,nhiều bạn cứ nghĩ "đi học" ở đây là học kiến thức sách vở nhà trường mà quên mất ở đây chúng ta còn học được nhiều thứ còn bổ ích hơn,đó là bài học về tình bạn,tình thày trò hay tình yêu thời học sinh,những kỉ niệm vô giá ấy có đáng để chúng ta đi học ko? Ngày xưa cứ được nghỉ học là sướng,nghĩ lại bây giờ muốn đi học cũng chẳng được,sự trưởng thành cũng làm chúng ta mất đi nhiều thứ.Đối với tôi đó là những ngày bọn trẻ túm năm tụm ba tại quán điện tử đầu phố,hết máy thì ngồi chờ ăn sữa chua 500đ 1 cốc,bà chủ quán làm sữa chua rất ngon Sau mỗi buổi học về chơi TRS,được thả mình vào các nhân vật trong game,cảm giác thích thú hơn nhiều cái cảnh ngày này qua ngày khác ngồi cày game ở nhà như nhiều bạn thanh niên bây giờ,đỗ tn xong chưa có việc làm thì ngồi nhà chơi game,dành quá nhiều thời gian cho nó quả thật lãng phí,nhưng ai dám nói chơi game ko giúp chúng ta trưởng thành? Bài học trong rất nhiều game như Fantasy,TRS hay chỉ đơn giản là mario..v...v.. cái thiện luôn thắng cái ác,nó giúp những người chơi game cảm thấy mình tốt hơn hoặc muốn hướng tới điều gì đó tốt đẹp. Mình luôn thích những game off hơn ol,theo mình game online hiện nay nó ko đơn thuần chỉ là chơi game nữa rồi,vì sao? Vì hầu như nó chẳng có cái gọi là kết thúc,hết event này đến event khác,nhiệm vụ,săn boss,bỏ tiền ra mua đồ..v..v.. cái cốt lõi của những yếu tố xấu mà game online đem lại chính là hiện nay nhiều người chơi game ko còn là thư giãn nữa mà quá lạm dụng nó,biến nó thành 1 công cụ thoả mãn dục vọng,nó là sự ganh đua giữa nhiều người,muốn trên phân người khác,vì thế ngta sẵn sàng bỏ ra rất nhiều tiền và thời gian để có thể lọt vào top,để làm chủ cái thế giới ảo,trong khi đó ở việt nam làm gì có cái khái niệm "tài sản ảo" ? Dù sao thì game online cũng là 1 bước tiến của nhân loại có mặt tốt và mặt xấu riêng của nó,nhờ game online mà mình cũng quen được 1 số người bạn tốt Trở lại chủ đề chính là TRS cho bớt lan man,nhân vật để lại nhiều cảm xúc nhất trong tôi chính là Zeek,1 nhân vật đứng giữa bóng tối và ánh sáng,anh là 1 Dark Knight,số phận đã chọn lựa anh đi theo con đường bóng tối,nhưng chính tình yêu với Kate khi gia nhập đội quân của Runan đã đánh thức con người thẩ của anh . Hồi đó tôi vẫn luôn tìm tòi đủ mọi cách để có thể thu phục anh trở lại,có quá nhiều chi tiết để có thể đoán được rằng anh sẽ trở lại với quân ta,nhưng vô vọng ... Có thể nói hầu như Zeek chính là chiến binh mạnh nhất,khả năng lên lv đẹp nhất game hoàn toàn có thể max stt bằng chính bản thân anh ta mà ko cần sự hỗ trợ của bình tăng lực hay cheat nhân đồ,Zeek sỡ hữu các skill cực mạnh cũng như 1 class cực khoẻ,class kị sĩ duy nhất mà có thể băng xuyên qua rừng mà ko giảm 1 move nào,có thể cầm cây kích tím tẩm độc cực đẹp ko mất 1 giọt máu,có ý chí chiến đấu mạnh đến mức khó có thể chết... Có lẽ rất nhiều bạn ko thích Zeek bởi sau cùng thì anh ta cũng chỉ là kẻ phản bội,nhưng nhìn sâu vào nội dung trong game,ở map 39 Zeek lại ko hề xuống tay đối với Kate,lúc đó trí óc của anh đã bị điều khiển bởi nữ phù thuỷ(hình như tên là Karla,con phù thuỷ mà khi Zeek chết nó sẽ xuất hiện mang anh đi) . Vậy là dù bị thế lực bóng tối chi phối,nhưng khi tình yêu trong anh luôn còn thì ý chí và bản lĩnh có thể giúp anh ngừng tay,mũi tên cuối cùng của Kate đã kết liễu anh,dù ko hiểu tiếng nhật nhưng ở đoạn đối thoại cuối cùng sau khi Kate giết chết Zeek thì Kate đã kêu rất to tên của Zeek...1 sự tiếc nuối ... ko chỉ dành cho Kate,mà còn cho tất cả chúng ta,ko tìm ra cách thu phục được Zeek,rõ ràng đội quân sau 40 map ko hề hoàn hảo bởi sự vắng mặt của kị sĩ bóng tối,đối với bạn kị sĩ mạnh nhất có thể là Narron,Loffaru hay Roger,nhưng đối với tôi,chỉ có duy nhất thứ sức mạnh màu đen ấy,Zeek là kị sĩ hoàn hảo nhất trong trái tim tôi ... Kết bài mình xin giới thiệu 1 bản mod NEW TRS mới được mọi người đánh giá rất hay (đứng đầu trong danh sách tập hợp link download game TBS) mời các bạn click topic chơi thử nhé ---> http://forums.gamevn.com/showthread...gmagic-da-ra-lo-anh-em-vao-ngay-nao-Hottttt-D
Cái tearing saga mình đang chơi không biết bị lỗi gì, mà vào tầng tháp hồi sinh lần đầu có 3 dòng, chọn dòng nào cũng đều đứng im cả, chả thấy gì khác nữa, nhấn phím không dc, tiếng nhạc trong game vẫn có...Ai ai chỉ mình khắc phục với, giờ không biết làm sao đây...
chọn dòng dưới cùng 2 lần là nó out ra ngoài map được thôi mà,loay hoay thử tý đi chứ cái này lỗi game gì đâu . dòng đầu là hỏi có muốn hồi sinh ai ko còn 2 dòng còn lại là out ra khỏi toà tháp
Nó đứng cái lúc con kia nói chuyện bấm đủ thứ nút rồi có được chọn gì nữa đâu, cái bản patch tiếng anh cũng khi sida lắm...>"<, nhiều lần hội thoại không thấy nói gì nữa toàn khung trắng Thậm chí mình còn load save vào chọn dòng cuối cùng là thoát ra ngoài....tiếp tục treo vậy đó, bó tay
Ừh...Chỗ lấy sáo rồng trong căn nhà cũng bị lỗi...haizzz, bạn chỉ mình đưa sang bản gốc được không ???
Vừa kéo dc nó lên 1 chút lại .... chìm xuồng! save game. Thoát epsxe. Chạy epsxe, load game bản gốc, load save. OK?
10 năm rồi... Không chìm mới lạ. Berwick Saga thì đâu phải ai cũng có điều kiện chơi. Tôi cũng chỉ mới chơi được 1/2 đây này. Rồi từ đấy đến giờ, cũng không có thêm phần 3 nữa. Mai mốt nếu cái dự án translate hoàn thành thì có thể có thêm người chơi.
lần đầu chơi là năm lớp 6,nhà ko có máy,ra tiệm thấy thằng cận (chắc học lớp 11,12 gì đó) nó chơi ====>đú chơi theo nó,thấy nó tìm đc bí mật thu đc roger,vega ===> bắt chước,rồi sau này khó vkl,toàn ngồi coi nó chơi + xin mượn save chơi ké mà cái đệt nó ích kỹ vãi ====> ghét luôn éo thèm chơi bẵng đi 1 dạo ra tiệm thấy nó đánh map 34,nó đánh thua cũng cỡ hơn 1 tuần,kiên nhẫn vãi,rồi thấy nó chơi lại từ đầu,sau này nó kiếm đc đĩa gameshark hay gì ấy mà chỉnh đc modify character chỉnh ra toàn char lạ hoắc,hỏi nó nó còn khè mình bảo nó tự thu phục được sau này lên lớp 9 có máy rồi mò chơi lại + xin cheat của thằng anh họ mới hoàn thành hết game được tại trước đó mình chơi ko biết cách rèn vũ khí + train nên toàn thua ở map 34 ====> ức chế xoá save chơi trò khác
Lần đầu thấy thằng nhóc kế nhà chơi thấy game ngồ ngộ nhưng ko thích lắm (fan của final fantasy mà) sau chơi thử rồi ghiền luôn :) //Nick này đăng ký rồi bỏ đấy 9 năm rồi mà vẫn còn sống