Sorry mọi người, mới đi du lịch bụi hơn nửa tháng mới về, với lại đi làm căng quá nên chưa up tiếp dc, h mình up đây :sogood: ---------- Post added at 10:13 ---------- Previous post was at 09:55 ---------- Viên đạn thứ 15: Đêm đẫm máu Cả bốn người lao ra cổng chính, ở đó, một chiếc xe jeep chặn đường thoát của họ. Thiếu úy Sơn hét lên: “Hạ chúng đi!!!”. Lập tức khẩu súng máy trên xe nhả đạn ầm ầm. Tiếng còi hụ và tiếng súng vang cả một khu vực. Khôi nói: -Tệ thật, chúng ta bị chặn rồi!!! -Theo em, em biết nơi thoát ra!!!- Arturia kéo tay Khôi - Đi thôi. Họ chạy băng qua những mái lều và những con người đang ngơ ngác chưa biết chuyện gì xảy ra. Xuyên qua ánh sáng lờ mờ, cuối cùng, cả đám lao về phía sân khấu phát biểu. Khi họ tới nơi, đám lính của ông Sơn cũng rượt kịp. Khôi đá một cái bàn về phía trước tạo chỗ nấp những làn đạn bắn tới. Arturia xé toạc bức màn sân khấu, để lộ một cái nhà vệ sinh ngồi xổm nhỏ thó trong hốc đá. -Đây là lối thoát sao? -Tin em đi, nó sẽ dẫn ta xuống chân núi. – Cô kê chân đạp tung cái bệ xí, để lộ ra đường ống cống vừa đủ một người chui lọt. -Thế này không ổn rồi, liệu chúng ta bị kẹt sao. -Bọn chúng tới kìa. – bà chị lớn hét lên khi những tên lính tràn lên sân khấu. Tiếng súng đã tạm ngưng. -BẮT SỐNG CHÚNG CHO TAO- Thiếu úy Sơn gào thét. Tên lính đầu tiên lao lên bị nhận một cú đá vào ngực văng thẳng xuống dưới. Khôi, Arturia, Phúc và bà chị cùng lao ra khỏi chỗ nấp, tả xung hữu đột giữa vòng vây quân thù. Nhưng chẳng mấy chốc, sức người có hạn, họ đã thấm mệt trước gần hai trăm lính vũ trang đầy mình. Khi tên lính cuối cùng bị hạ bởi một cú vật tay của bà chị, họ nhận ra họ đã bị bao vây. Hàng chục khẩu AK và súng lục chĩa vào người. Tên hạ sĩ Tín lao ra trong đám quân hỗn tạp, ra lệnh: -Bỏ hết vũ khí xuống, đưa tay lên đầu, đầu hàng đi!!!!!! Hỏng việc, cả bốn người bỏ kiếm và dao trên tay xuống đất, cắn răng chờ đợi phán quyết của lão già Sơn. Lão ta bước ra từ bóng tối, cầm khẩu anaconda sáu viên quen thuộc trong tay, nói: -Kế hoạch hay lắm lũ nhóc con. Tao dek tin được là chỉ một lũ chíp hôi mười tám tuổi mà lại dám chống trả lại bọn tao và quậy tưng khu này lên. -Thôi đi lão già, tôi biết tất cả những gì ông làm, tôi sẽ nói với tất cả những người dân ở đây.- Arturia hét lên. -Vậy thì nói đi, tao không cản…. -Vậy là sao? Hắn tiến tới gần sát mặt của Arturia, gầm lên: -Ở đây, TAO LÀ LUẬT!!!!!! -Thằng khốn, khi quân đội trở lại đây, ông sẽ không thoát khỏi chuyện này đâu. Ông sẽ bị buộc tội giết người, tổ chức hãm hiếp, hành hung và tra tấn người khác.- Bà chị lớn nói. -Ha….họ sẽ quay lại sao? Như thế thật sao….Mày có nhớ hôm trên con tàu chó chết đó, lúc bọn tao yêu cầu hỗ trợ từ sân bay ngoài biển. – Hắn cười nhếch mép- Họ đã bỏ rơi chúng ta, với cơn đại dịch đáng nguyền rủa này. Bỗng dưng, một cảm giác lạnh sống lưng kì lạ hiện ra trong đầu Khôi. Nó thấy một hình ảnh chập chờn trong đầu, trong đường hầm tối om. Có một tia sáng vàng dịu ở trên, đột nhiên, không phải Khôi, nhưng cậu ta cảm giác thấy có gì đó….hay chính mình…đang bò lênn một cái hố với tiếng gừ hồng hộc nặng nề. Nó quay qua nhìn Arturia, cô bỗng dưng cũng lạnh sống lưng. Và cả hai đều hiểu sắp chuyện gì xảy ra, trong khi thiếu úy Sơn tiếp tục lăn tăn với những thứ của hắn. -Hê hê, ngươi biết không thằng nhiễm bệnh. – Thiếu úy Sơn chĩa khẩu súng vào đầu Khôi. – Tao quá tốn công với mày rồi, mày không còn giá trị lợi dụng nữa. Tao định sẽ biến mày trở thành vật tế nâng cao quyền lực tao ở đây, nhưng mà chắc không cần nữa. Chịu chết đi, có gì cần nói nữa không? -Có- Khôi cắn môi- ông sắp tiêu rồi? Cả cái trại này? Hãy đi ra khỏi đây, nhanh lên. -Mày nói cái gì cơ, tao nghe không rõ. -Mọi người đi khỏi đây mau, nơi đây không còn an toàn nữa….hự – Thiếu úy Sơn tung một đấm vào dạ dày Khôi làm nó quỵ xuống nôn thốc. Có tiếng xì xào vang lên từ những người dân đang đứng xung quanh sân khấu. -Mọi người không cần lo lắng, hắn ta đã nhiễm bệnh, bị sốt nên sủa lảm nhảm thôi. Bây giờ, tôi sẽ nhân danh công lý, trao cho kẻ nhiễm bệnh này cái chết êm ái. – Hắn quay về phía người dân, tỏ vẻ uy quyền. - Vĩnh biệt. Nòng súng đen ngòm chĩa vào đầu Khôi. Grào….. Thiếu úy Sơn quay lại. Từ trong cánh cổng hố xí mới mở kia, một con thây ma lao ra khỏi bóng tối. Khôi đẩy Arturia dạt qua một bên, con zombie lao thẳng vào thiếu úy Sơn, cắn thẳng vào cổ của gã. - AAAAAAAAAARRRRRRRRRRRGGGGGGGGHHHHHHHHHH!!!!!! Sự việc diễn ra quá nhanh, không ai có thể kịp trở tay, lũ lính xung quanh cũng không kịp bóp cò. Con zombie đè thiếu úy Sơn ra và bắt đầu xé thịt, lão Sơn chống trả vài cái rồi lả hẳn. Lợi dụng vài giây quí giá đó, cả bốn nhặt vũ khí của mình lên, Khôi cắm phập con dao vào đầu con Zombie đang ăn ngấu nghiến cái thi thể của thiếu úy Sơn. Một con nữa lao ra từ trong cánh cửa liền bị một viên đạn vào đầu từ khẩu súng của Phúc. Một người lính gác chạy vào hét lên: -Có thây ma, chúng đang vào trong từ cổng chính, anh em ngoài đó chống hết nổi rồi!!!!!!! Tất cả lính nhìn nhau rồi họ quay đầu chạy thẳng ra hỗ trợ cho cổng chính, chỉ còn ông Tín và vài người khác. Phúc quăng khẩu súng lục của mình cho Khôi và nã một phát đạn vào đầu ông Sơn, đảm bảo hắn đã chết “hẳn”. Khôi hét lên: -Hãy để cho chúng tôi đi, tôi không có ân oán gì với ông cả. Suy nghĩ một hồi, Tín hạ súng xuống, và nói: -Đi ngay, trước khi ta thay đổi quyết định. – Dứt lời, hắn quay đi và lao vào đống người đang giẫm đạp lên nhau tìm lối thoát. Graoooooooo Hai con zombie bị hạ ngay khi nó tiến vào khu vực khán đài. Tình hình trong trại hiện nay rất rối loạn, những người bị cắn lại ngay lập tức ngồi dầy và cạp cạp người xung quanh, không kể con cháu, gia đình, bạn bè gì cả. Bà chị lớn nói: -Chúng ta cần được trang bị để đi tới điểm cuối cùng…chị là Minh, hãy đi theo chị Khôi nói tiếp: - Em đã gặp chị ấy ở trên Đà Lạt lúc cơn đại dịch mới bùng nổ, chị ấy đã giúp em thoát khỏi thành phố. Không có thời gian để tán dóc thêm, cả đám cùng chạy tới một tòa nhà cũ, vừa chạy vừa bắn yểm trợ và hạ những con zombie xung quanh. -Chết tiệt thật, tôi không thể phân biệt đâu là người đâu là quỷ nữa. -Khu vực cổng chắc bị hạ rồi, ta phải đi nhanh lên. Trong một cái chòi gác, cách khu trại chính chừng vài chục mét, họ để Phúc và Arturia canh bên ngoài. Minh vô trong, kéo cái bàn trong góc phòng ra giữa, đứng lên trên nó và lôi một bao vũ khí từ trên trần nhà xuống. Cô nói: -Số vũ khí này tôi đã tích góp được trong những trận đi càn những thị trấn xung quanh, giờ hi vọng nó có ích. Cô lôi một khẩu shotgun ra và ném cho Khôi, nói: -XM1014 ,thích hợp cho những người chuyên cận chiến như cậu. Arturia, em giữ khẩu súng nhắm Cheytac cùng khẩu súng lục này. Phúc, anh cầm hai khẩu bán tự động kia đi. Nếu hai đứa không biết bắn hai khẩu trên, ra kia thực hành đi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Chị Minh tự trang bị cho mình một khẩu AK với lưỡi lê trên đầu.Sau vài phút chuẩn bị, cả bốn đi ra khỏi nơi đó, Arturia nói: -Cứu ai được thì cứu, còn không chúng ta chịu thôi. Người dân chạy hỗn loạn trong khu cắm trại, nhiều lều bốc cháy ngùn ngụt, tiếng súng, tiếng gào, la hét vang lên khắp mọi nơi, Khôi dẫn đầu đoàn cùng với khẩu lục trong tay, hạ các mục tiêu tiến tới. Dù mọi chuyện rất khủng khiếp, những thi thể nằm chết la liệt, máu me tràn lan, nhưng cả bọn đều đã làm quen rồi. Khôi đã thấy những con thây ma tấn công, thấy những con người gục ngã trước những con thú khát máu. Arturia cũng đã trải nghiệm qua từ khi cơn dịch bắt đầu. Chị Minh là người cứng rắn, không dễ dọa nạt còn Phúc là quân nhân nên cậu ta rất tĩnh tâm để đối phó với các tình huống. Một con zombie lao từ trong lều lao ra, nhảy thẳng vào Khôi, ngay lập tức, nó bị lưỡi kiếm nhật của Arturia xiên thẳng vào đầu. Quay lai gật đầu cảm ơn, Khôi tiếp tục ra hiệu cho mọi người tiến tới trước, băng xuyên qua dãy lều ăn ở giữa. Ra tới cửa chính, họ thấy một mớ hỗn độn giáp lá cà giữa những người sống sót, lính và lũ thây ma. Khôi ra hiệu ngồi xuống sau căn lều, quan sát chuyện gì xảy ra. Lũ zombie xung quanh vì tiếng súng và còi báo động lúc nãy nên tập trung tất cả về đây, tấn công căn cứ này. Khôi chỉ vào cái xe jeep đã bắn họ lúc họ cố gắng thoát bằng cửa chính lúc nãy. -Chúng ta sẽ leo lên chiếc xe đó, chắc chắn chìa vẫn nằm trong ổ. Sau đó, ta sẽ đi thẳng về Cam Ranh, tránh bất cứ sự rắc rối nào trên đường. -Rõ. - Một, hai, ba!!! Chạy!!!! Cả bốn người băng qua khoảng sân nhuốm máu và đây sát người. Khôi giết vài con zombie bằng khẩu súng của mình trước khi lao vào trong ghế tài xế của chiếc xe bọc sắt. Phúc nhảy ngay lên trên nóc xe, bắn xung quanh yểm trợ cho Arturia và chị Minh vào trong xe rồi cuối cùng anh chụi tọt vào bên trong qua nơi cửa kính. Lũ zombie bắt đầu vây quanh chiếc xe bọc thép khi tất cả mọi người đã vào trong. Chúng bò lên nóc, cố gắng cắn qua tấm kính, cào cấu vào thân xe. Thật không may, chiếc chìa khóa đã không còn trong ổ. Khôi nhìn qua tấm kính mờ mờ vì hơi nước, cậu nhận ra cái chìa khóa đang nằm trong tay cái xác người tài xế cách họ chừng vài kính. Nó đưa tay lên nắm cửa định mở ra thì một bàn tay chặn nó lại. -Khôi, quá nguy hiểm, có hơn chục con đang bao vây cái xe này, anh muốn chết sao?- Arturia lo lắng - Chúng ta phải lấy, lũ zombie đang tới ngày càng đông, và nó cũng là cách duy nhất chúng ta thoát khỏi đây. -Làm sao bây giờ? -Phúc, anh có thấy khẩu súng máy trên nóc không? – Khôi chỉ lên khẩu M60 trên nóc xe -Có. -Khi em ra hiệu hãy mở cửa nắp trên xe jeep, dùng súng máy thu hút sự chú ý của lũ zom, còn em sẽ chạy ra lấy chìa khóa xong rồi về ngay. -Quá nguy hiểm – Arturia nói- Anh đã bị tra tấn suốt hai ngày rồi, lỡ ra đó chết luôn sao. Khôi cười, nói: -Anh đã hứa sẽ bảo vệ em, vả lại anh cũng bị cắn rồi mà- Khôi chỉ lên về thương trên tay , cười hì hì. Nó quay lại quan sát bên ngoài một lúc và nói - Ba, hai, một, làm đi!!! Cửa nắp trần của xe mở ra, Phúc leo lên, cầm hai khầu bán tự động quét một vòng để hạ gục những con đang bám trên nóc xe. Sau đó, cậu ta chụp lấy khẩu súng máy, mở khóa an toàn, và bắt đầu….. Tak tak tak tak tak……- Lũ zombie xung quanh xe gục xuống la liệt. Khôi lao ra khỏi xe, cậu chạy như bay tới cái xác, chụp lấy cái chìa khóa trong tay nó. Grao…….- Cái xác tên tài xế ngồi bật dậy cố gắng cắn Khôi bằng hàm răng máu me gớm giếc. Nó quay lại táp Khôi, nhưng cậu né kịp và bang luôn một báng súng vào đầu nó. Con zombie lảo đảo, rồi trụ lại và tấn công. Sau lưng Khôi, vài con thây ma dưới núi cũng chạy về phía cậu. -Khôi coi chừng. Cậu né được một đòn tấn công của con zombie mới xuất hiện, cả hai liên tục lao tới cắn bậy và tìm cách ăn thịt con mồi. Khôi nã súng bắn hạ, nhưng mỗi lần cậu quay súng ra là chúng lại dạt ra và lao vào với tốc độ khủng khiếp nên đạn bay gần như trật hết mục tiêu. Bốp Một con zombie vung tay đánh tạt khẩu súng shotgun bay về phía chiếc xe, Phúc nhắm vào cả ba người kia nhưng không dám bắn vì sợ đạn lạc trúng người Khôi. Mất vũ khí, Khôi bất ngờ… Đoàng ……đoàng……- Hai con zombie trước mặt Khôi gục xuống tai chỗ. Đằng sau lưng hai con quái vừa ngã xuống là hạ sĩ Tín, đã bị hai vết cắn trên tay và trên vai, máu chảy đầm đìa. Khôi cúi xuống chụp lấy cái chìa khóa. -Chạy đi……- Tín hét lên trước khi bị ba con zombie tấn công và xé xác. Chưa tới nửa giây suy nghĩa, Khôi rút khẩu súng lục ra và nhắm thẳng vào đầu Tín, ông ta nói: -Xin cảm ơn…. Đoàng Xong việc, Khôi lao lên xe, kê chìa khóa vô máy và lao xuống núi. Vài phút sau khi xuống tới đồng bằng, cả đám đậu xe lại và nhìn lên trên cao. Cả khu trại cháy bùng lên, đỏ rực một góc trời. Minh nói: - Tệ thật….chúng ta…. -Im lặng!!!!- Khôi nói -Gì cơ? -Im lặng… Khôi nghe được tiếng rít trong không khí, rất quen, cậu leo lên nóc xe, nhìn ra hướng ngoài biển, năm chấm đỏ rực đang tiến tới. Tiếng động cơ và tiếng xé gió càng ngày càng gần…. -Nằm xuống, bịt tai lại NGAY!!!!!!!- Cả đám chụp tai và cúi đầu xuống dưới. Ầm Năm chiếc phi cơ chiến đấu vút qua và đánh bom hủy diệt toàn bộ khu trại, tiêu diệt toàn bộ người sống sót và zombie đang ở đó. Sóng xung kích mạnh đến mức làm chiếc xe jeep nghiêng sang một bên trước khi ngã xuống trở lại bình thường. Vài giây sau, Khôi ngồi dậy, không nói gì nhiều, nó nổ máy, hỏi thăm mọi người, rồi chiếc xe bắt đầu lăn bánh tiến về phía bắc, cảng quân sự Cam Ranh, nơi hi vọng cuối cùng của họ. Có lẽ chúng là một trong số ít người thoát ra khỏi khu trại tử thần đó, Khôi quá mệt mỏi, đau đớn cùng phẫn nộ nên cậu quyết tâm đi thẳng đến mục tiêu cuối cùng. 7:00 AM Tiến tới cảng quân sự Cam Ranh, nơi hi vọng của những người sống sót, họ sẽ tìm thấy gì ở đó…
Viên đạn thứ 16: Tị nạn cái chết 11:00 AM -Mệt lắm rồi !!!! Dừng xe nghỉ đi !!!! – Chị Minh quát tháo ầm ỹ trong chiếc bọc thép. Khôi cũng đã thấm mệt vì trận quần thảo với lũ thây ma tối qua và lái xe hơn năm tiếng đồng hồ để thoát ra khỏi đó. Sau khi xuống tới đồng bằng, họ đã đi không ngừng nghỉ, định vị trên xe báo nơi họ đang đi qua là khu vực Phước Diêm, gần Phan Rang, cách Cảng quân sự Cam Ranh chừng 100km. Khôi buộc lòng phải dừng xe lại trên đường giữa hai cánh đồng lúa tít tắp hai bên, bước xuống đường nghỉ xả hơi với sự cảnh giác cao độ, chuẩn bị đi tiếp vào nội thành Cam Ranh. Nó ngồi trên nóc xe, gặm ít cơm nguội những người lính của trại Trường Sơn đã bỏ lại trên xe. Phúc và Minh xuống xe liền chạy ra bên đường để giải quyết nỗi buồn. Lát sau, Arturia nhảy lên trên nóc xe ngồi cùng Khôi, cô bảo: -Em không biết nữa, anh thấy lúc ở trại của lão Sơn, vì sao họ không xuống đây cầu viện mà sống trên đó hơn hai tuần rồi. Dù rằng đại dịch thậm chí đã bùng phát trước ngày hai mốt nhưng mới chỉ có hơn một tuần trôi qua mà quân đội đã dời đi rồi sao. -Anh cũng thấy lạ, lẽ nào họ quyết tâm bỏ rơi chúng ta thật. Nhưng dù gì, chúng ta phải tới nơi đó để tìm hiểu kĩ câu chuyện. -Anh có định tìm gia đình mình không. -Có lẽ thế, anh sẽ đưa mọi người tới cảng, hy vọng sẽ nhận được sự hỗ trợ của quân đội. Còn anh, có thể anh sẽ đi vào nội thành Nha Trang tìm ba mẹ. Haizzzz. Khôi ngước nhìn lên trời, ánh nắng vàng rực rỡ của nhiệt đới rọi xuống đầu họ qua những làn mây, tất cả cảnh vật im ắng xung quanh làm mọi thứ trở nên yên bình, cậu vẫn cảm giác như thế giới chưa bị hủy diệt hoàn toàn. Khôi đột nhiên cất tiếng hỏi: -Arturia này, em nghĩ vẫn có nơi nào trên thế giới yên ổn chứ? -Em tin vào điều đó, tất cả chưa chấm dứt…. -Và Emberland sẽ đền tội, chúng sẽ diệt vong. Một con gió mạnh thổi qua, Khôi đột ngột lao xuống dưới đất ho khù khụ. Arturia nhảy xuống: -Anh không sao chứ? -Uhm, chắc bị cảm. – Cậu chùi vết máu trên tay mình xuống đường. Đúng như Khôi nghĩ, thứ thuốc cậu được tiêm trên tàu chỉ có thể cho cậu thêm thời gian trước dịch bệnh phát triển hoàn toàn chứ không phải là thứ thuốc giải quí giá. Không muốn làm mọi người lo lắng, câu đứng dậy, hít thở mạnh và sâu, để chứng minh mình vẫn khỏe mạnh. Sau chừng ba chục nghỉ ngơi, cả bốn đứa cùng ngồi trên nóc xe. Khôi bắt đầu: -Để chúng ta sống sót, chúng ta phải hợp tác với nhau, vì thế tôi muốn hỏi mọi người rằng mọi người cần phải làm gì sắp tới ? Phúc nói: -Bố mẹ anh đã mất trong một vụ tai nạn, bà anh cũng vừa mất gần đây nên có lẽ anh không còn nơi nào để đi tiếp. -Má tui là diễn viên điện ảnh, đang quay một bộ phim ở Nhật, còn ba tui là một thợ kim hoàn ở Thụy Sĩ, nên chẳng bao giờ về nhà, có lẽ tôi sẽ đi cùng mọi người thôi. –Chị Minh nói. -Em là du học sinh nên sẽ đi cùng với anh Khôi thôi, không có cách khác– Arturia bảo. -Em có gia đình – Khôi nói – nên em sẽ đi vào thành phố Nha Trang để tìm họ. Sắp tới, chúng ta sẽ tới quân cảng Cam Ranh, hi vọng quân đội còn ở đó. Nếu thế, có ai trong bốn chúng ta định di tản không. Cả 4 người nhìn nhau, cuối cùng, chị Minh nói: -Chắc là chị sẽ giúp hai đứa thôi, như chị đã nói đấy, chị cũng chẳng muốn lên những chuyến tàu chán như thế, phiêu lưu với mấy đứa vẫn vui hơn nhiều. -Anh rất muốn giúp, nhưng khi anh tới nơi, có lẽ họ sẽ bắt anh quay lại quân ngũ. Nên anh không hứa, có lẽ sẽ có người cần sự bảo vệ của anh hơn mấy đứa nhóc quỉ này – Phúc cười hì hì. -Uhm, anh còn nghĩa vụ phải làm. Vậy quyết định vậy đi ha. Nhất trí, cả bốn quay vào xe để tiếp tục cuộc hành trình. Nhưng khác với những gì họ nghĩ, khi đến gần thành phố Cam Ranh, họ đã thấy khói đen bốc ra rất nhiều. Đột nhiên, cậu thấy bóng người phía trước trong làng khói. Ra hiệu cho Phúc leo lên canh khẩu súng máy, Khôi tiếp tục lái xe băng qua. Hai bên nhà cửa dần hiện ra, họ đã vào gần khu dân cư, những bóng người xung quanh ngày càng nhiều, Arturia thì thầm: - Anh….. Chị Minh tiếp lời: -Họ là những người tị nạn. Đúng như thế, khi mặt trời chiếu qua, Khôi mới phát hiện họ vừa băng qua một dãy barrie đổ nát, nhiều xe cứu hỏa, xe công an đậu bên đường. Có lẽ nó vốn là một hàng phỏng thủ nhưng đã bị phá vỡ do người tị nạn hoặc lũ biến dị. Những dòng người tiến chầm chậm về phía trước thất thểu, quần áo rách nát, họ đưa những ánh mắt đờ đẫn khi chiếc xe đi qua. Phần đông họ là những người trung niên, già yếu, hoặc phụ nữ….khi những người khỏe mạnh chạy thoát thận, họ đã không theo kịp. Phía trước càng ngày càng đông, một số người trẻ tuổi còn sót lại đang đập phá các cửa hiệu xung quanh như thú tiêu khiển và để vơ vét đồ đạc. Ầm Một gã đập cửa sổ chống đạn của chiếc xe bọc thép: -Tụi mày kiếm đâu ra cái l*n này thế hả, xuống đưa cho bố đi ké cái nào. Những người xung quanh bắt đầu bu lại chiếc xe, họ kêu khóc, rên rỉ, cầu xin hay cho họ theo cùng, thậm chí là dọa nạt. Tên to con, xăm trổ đầy mình kia tiếp tục đập ầm ầm cửa xe bằng một cái móc lốp, quát: -Tụi mày *** mở cửa ra tao đấm chết con mẹ tụi mày bây giờ. Phúc ngồi sau, móc con dao ra: - Để anh cho hắn một phát? -Bình tĩnh đừng manh động, họ chỉ quá tuyệt vọng thôi. Thấy đập phá chiếc xe bọc thép vô hiệu, hắn nhìn xung quanh. Hắn đi ra trước mũi xe, bất ngờ hắn xô một đứa bé ra đường, dù xe đang đi rất chậm nhưng Khôi phải dậm thắng một cách bất ngờ. Một người phụ nữ gầy còm chạy ra ôm thằng bé và nhanh chóng lẫn vào đám đông, mở đường cho một lũ người khác tiến tới. Sau lưng tên côn đồ là một đám tay chân chíp hôi. Chúng vây xung quanh chiếc xe, dùng gạch, cây sắt đập phá. Tên côn đồ tự nhiên nhìn lên nóc xe: -Ế, tụi mày có cây hàng nóng to phết, hèn chi đã sống sót được. Hắn nhảy lên mui xe và đi về phía khẩu súng máy. - Nguy rồi. Phúc cầm dao nhảy lên lỗ hổng định kháng cự lại nhưng bị ngay một đá thằng vào mặt. Tên côn đồ nắm cổ áo kéo Phúc ra khỏi lỗ súng, nhưng bị chị Minh kéo chân lại. Tên này rất to con, gấp hai lần Phúc, cao chừng hai mét, nặng đến mức làm cho chiếc xe nghiên về một bên. Hắn nhìn xung quanh, thấy những người tị nạn đang chăm chú theo dõi: -Tụi mày nhìn cái con c*c gì vậy. Phắn ngay, đàn em bố cho tụi mày ăn cức hết bây giờ. Dòng người lại lủi thủi đi, bỏ lại gần mười thằng cốt đột quây xung quanh chiếc xe. -Mày thật yếu đuối như một con đàn bà. Hắn cầm cổ áo Phúc bằng tay phải và đấm liên tục vào bụng cậu. -Ặc – Những cú đấm vào vùng bụng làm Phúc nôn ra cả dịch dạ dạy. -Mày chỉ là một con người. -Còn đây là viên đạn đấy…. ĐOÀNG Tiếng súng đanh gọn nổ lên, tên côn đồ bất ngờ, miệng súng vẫn kê vào tim hắn. Phúc vừa rút khẩu súng lục từ trong thắt lưng ra và bắn. Máu chảy đầm đìa trên lưng gã to con. Hắn buông Phúc ra, quị xuống và ngã ra bên cạnh chiếc xe. Sự việc quá bất ngờ làm cho mọi người lặng thinh, không ai dám nói lời nào, lũ đàn em chíp hôi đứng như trời trồng, Khôi la lớn: -Anh làm gì thế??? Anh không được bắn người bừa bãi. Cậu chợt nhận ra, trong cái thế giới điên loạn này, ai cũng trở về với bản năng nguyên thủy của chính mình, họ làm tất cả vì sự sống sót của bản thân, kể cả cậu, cậu đã sát hại khá nhiều người “sống” để cứu bạn bè…Từ trại Emberland ở Biên Hòa, tới những kẻ côn đồ cậu đã giết ở trạm xăng đó để cứu Arturia và những người cậu đã hạ chết ở trại Trường Sơn. Một cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng cậu. Liệu những gì cậu đang làm là đúng, giết hại hàng chục người chỉ để cứu vài người……. Phúc lặng thinh, đứng nhoài nửa người ra khỏi lỗ sún máy nhìn xung quanh, mọi người nhìn theo chiếc xe với một ánh mắt run sợ, y như là một con quái vật khổng lồ vậy. AAAAAAAAAAA……. Tiếng hét của một tên côn đồ đàn em hét lên, hắn cầm một cây mã tấu chảy lên nắp capo xe, chạy thẳng về phía Phúc. Phúc nổ súng hạ gục tên đang tiến tới. Một tên đằng sau cầm một chai bom xăng trong tay bước tới chiếc xe. Minh hét lên khi nhìn thấy nó bay về phía họ : -Phúc, coi chừng. Ầm Chai Molotov nổ tung trên nóc xe, ngay trước mặt Phúc. Một tiếng rú khủng khiếp nghe nhức đến tận xương. -AAAA…..aaaaa…..đau quá…….arrrrrggghhhh….. Minh kéo Phúc vô trong, cô gắng dập lửa nhưng quá khó khăn, khói từ quần áo bốc cháy và mùi thịt cháy khét tỏa đầy xe. Khôi đạp thắng, lao ra sau cởi áo khoát mình ra và trùm lên người anh Phúc. Tiếng gào thét phát lên điên loạn từ trong xe, người Phúc co giật vì nóng. Vài phút sau, lửa tắt dần, Phúc rên rỉ vì đau đớn, cả ba ngước nhìn lên trên, một tên bịt mặt kín, cầm hai chai rượu và một cái hộp quẹt đã bật lửa. -Bước ra khỏi xe ngay, hay là chết. – Hắn đổ cả hai chai rượu vào bên trong xe. Bây giờ, súng cũng không thể cứu họ, chỉ cần một tia lửa nhỏ là cả xe sẽ bốc cháy. Hết đường lui, Khôi nói: -Nghe rồi, chúng tôi ra đây. Mở khóa cửa tài xế, cậu đưa hai tay lên đầu, đối mặt với năm tên du côn với dao và rìu trên tay. Tên bịt mặt ở trên nói: -Đưa bạn mày đi, cút khỏi mắt bọn tao ngay. -Tụi mày không tính trả thù cho thằng chó kia à? -Tên mập thịt ấy à – Hắn cười nhếch mép- chỉ là một thằng súc sinh tứ chi phát triển, bọn tao *** phải đàn em của hắn. Giờ thì biến. – Hắn ta nhảy xuống và bước vào trong xe, bấm nút mở ghế sau. Khôi mau chóng chạy tới đỡ Phúc ra khỏi xe. Cả ba người quay đầu lại, nhìn lũ côn đồ từ từ kéo vào trong xe và ngồi trên nóc, chúng ném lại mấy cây kiếm kèm vài câu chửi thể rồi sau đó, chúng nổ máy và chiếc xe bọc thép dần biến mất trong làn khói mịt mùng. Những người tị nạn xung quanh, ai cũng nhìn họ rồi lại tiếp tục cắm cúi đi về phía trước. Cả bốn người đứng đó, không còn súng ống, không còn lương thực, chỉ có hai thanh kiếm và hai con dao, còn Phúc đã bị thương nặng, hỏng mất thị giác, và nếu chuyện đó xảy ra trong thế giới này, thì đó sẽ là một bản án tử hình. Arturia nhìn Khôi, cậu nhìn về phía trước: -Giờ chúng ta sẽ ra sao? 2:00PM Location: Cam Ranh military Port Bản án tử hình ở thế giới diệt vong, nhân tính trong một xã hội chết chóc, giết nhiều để cứu ít, đã tới đường cùng………...
Viên đạn thứ 17: Phàm làm việc gì cũng phải nghĩ đến kết quả của nó 5:30 PM Boooongggg……. Tiếng chuông chùa vang lên, hòa vào không gian âm u, tĩnh mịch. Trong lúc đó, Khôi ngồi im lặng trên chiếc xích đu trong vườn chùa, hai tay chống lên đầu gối, suy nghĩ về những gì đã và đang diễn ra. Sau khi bị tấn công, chúng đã cầu cứu…… không ai giúp….những người đi qua đường nhìn chúng với ánh mắt ái ngại rồi họ lầm lũi đi thẳng, không nói câu nào. Khôi cõng anh Phúc và đi tiếp gần hai cây số để rồi dừng lại trước cổng một ngôi chùa. Vị sư trụ trì tám chục tuổi giúp chúng đỡ Phúc xuống và mang bông băng để băng bó vết thương. Nhưng anh Phúc lại phát cáu lên và từ chối cho ai chạm vào mặt mình vì cơn đau đớn đang hành hạ. Ngoài nhóm của Khôi, trong vườn chùa còn vài chục người nữa đang tá túc. Đa số họ là người khuyết tật, người già và trẻ em không ai chăm sóc. Ngay cả những vị tăng trẻ tuổi cũng đã vơ vét hết đồ giá trị và rời đi lúc có lệnh di tản từ chính phủ, để lại những vị sư già chăm sóc những người ốm yếu. Khôi ngẩn mặt nhìn lên bầu trời, những áng mây vàng rực trong buổi ráng chiều thẩn thờ trôi, cậu thở dài: -Sao khổ vê lờ vậy trời !!!! E hèm. Chị Minh tiến tới sau lưng cậu, nói nhỏ nhẹ: -Em không phiền nếu chị ngồi chung chứ? -Vâng chị ngồi đi. Chị Minh ngồi xuống, đưa nó một chén cơm cùng một ít hành phi chan nước mắm: -Ăn tối đi này. -Dạ vâng cảm ơn chị – Chén cơm bé tẹo bằng cái bát con hay đựng dưa cà..chứng tỏ họ đã cạn lương thực hay phải chia sẻ lương thực với nhiều người khác.- Từ lúc thoát khỏi trại em quên hỏi chị, chuyện gì đã xảy ra sau khi chúng ta chia tay ở trên Đà Lạt. -À – Chị thở dài – bọn chị, anh Phúc kia, Ted bé, hai anh tài xế Trọng, Đại đã đi được nửa đường thì lại bị một vụ sạt lở xảy ra phía trước làm tắt đường, những chiếc xe của những người tị nạn dừng lại và họ tìm cách liên lạc với chính phủ chờ giải cứu. Bọn chị cũng xuống xe, hơn một trăm người ở đó với lương thực và vũ khí giới hạn chống chọi với cái rét gần năm độ C về đêm của vùng núi. Rạng sáng ngày thứ ba, cả đội bị tấn công, lũ zombie đã giết tất cả mọi người. Vì không muốn biến thành một trong số chúng, chị đã nhảy khỏi vách núi đó, bỏ mặc lại những người kia….chết. Nói tới đây, ánh mắt chị Minh hiện lên nỗi ám ảnh cùng cảm giác tội lỗi. Khôi khoát tay qua chị, để chị tựa đầu vai Khôi. -Không biết ông trời tính thế nào, chị lại sống sót và tỉnh dậy trong một cái lán của những người làm rẫy. Một người đàn ông tên Thiện đã cứu chị, băng bó vết thương cho chị. Cuối cùng ông ta và chị rời khỏi đó, đi xuống chân núi trước khi gia nhập vào trại Trường Sơn. Sau đó, chị nhiều lần bị ép……em biết rồi đó, nhưng chị cự tuyệt, cuối cùng lão Sơn đẩy chị ra tiền tuyến để hành hạ vì chống lại lão. Chị định trốn thoát..nhưng sau đó lại gặp lại em…Và thế. – Chị ngồi thẳng lại, lấy tay chùi những giọt nước mắt chực trào ra.- Còn câu chuyện của em? Khôi kể sơ cho chị chuyện gì đã xảy ra, từ lúc đối đầu với lũ Emberland tại Biên Hòa, cứu Arturia, và cuộc phiêu lưu trên con tàu Adromeda trước khi bị tóm tới trại….. -Khôi, em làm sao thế ? – Bỗng dưng chị Minh ngồi tránh ra khỏi Khôi. Nó không hiểu, cúi xuống, nó thấy chiếc áo nó đang mặc có dính máu, đưa tay lên mũi, nó đang chảy máu mũi rất nhiều. Cô tiến tới, móc con dao sau thắt lưng ra và thủ thế sẵn. Khôi rút trong ống chân ra một ống tiêm. -Cái quái gì thế? -Thuốc….. Chị giúp em với…. Nó đưa ống tiêm cho chị Minh, chị tiêm một mũi vào ngay vết thương trên tay nó, vết thương đang chảy mủ, các mạch máu hằn lên dưới da. Sau khi tiêm, vết thương có vẻ thuyên giảm, máu mũi cũng ngừng chảy, Khôi thở phảo: -Em xin chị, đừng để Arturia biết chuyện này, cô ấy sẽ lo lắng thêm. -Em bị thế bao lâu rồi? -Khi ra khỏi tàu, em chỉ cần tiêm một mũi một ngày, nhưng từ hôm qua, em đã phải tiêm hai mũi một ngày, nó có vẻ càng ngày càng nặng hơn và virus có vẻ đang lờn thuốc dần. Arturia nghĩ rằng phương thuốc đã giải độc nhưng em biết là không phải. Sau khi suy nghĩ, chị nói: -Nhưng khi đến lúc, chị sẽ không chùn tay đâu. -Vâng, em cảm ơn chị. Sau vài phút im lặng, Khôi nói: -Em đi tắm đây chị…… Khôi bước về cái giếng phía sau chùa, hi vọng những suy nghĩ của nó sẽ bị cuốn trối bởi những gàu nước lạnh lên đầu. Xong xuôi, nó mặc bộ quần áo nâu của nhà chùa, giặt sạch bộ quần áo cũ đầy bụi bẩn và máu đi và phơi lên. Nó bước lên điện thờ chính của chùa, có nhiều người đang quì lạy trước bức tượng Phật Tổ to lớn, có cả chị Minh và Arturia trong đó, cậu liền quì xuống, chắp tay và niệm Phật. Mẹ cậu bảo rằng, khi có vướng mắc trong lòng không giải quyết được, hãy chắp tay cầu nguyện thì lòng sẽ thanh thản, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn. Cơ thể cậu miên mang theo tiếng đọc kinh lầm rầm của những sư trong chùa. Nửa tiếng sau, buổi thiền tụng kinh chấm dứt, những người tị nạn tá túc tại chùa lại quay về chỗ của mình trong khu vườn để nghỉ qua đêm. Sau khi chăm sóc và sắp xếp chỗ ngủ cho hai người kia, cậu thả bộ ra phía sau ngôi chùa trong màn đêm với những ánh đèn leo lét từ bên trong điện thờ hắt ra. Và ở đó, cậu thấy sư trụ trì đang ngồi đó, thiền trên một tảng đá. Cậu im lặng lùi bước định quay về… -Nam mô a di đà phật, con muốn nói chuyện với ta à -Nam mô a di đà phật, dạ con xin lỗi con đã làm phiền thầy. -Không sao, hãy đến đây và ngồi cạnh. Khôi chậm rãi bước tới, ngồi bên cạnh phía dưới tảng đá, nhìn ra một chiếc hồ nhỏ với cá chép bơi lội, hàng tre khẽ rì rào đung đưa theo gió. Trời tối hẳn, những ngôi sao lấp ló trên nền trời đen, Khôi nhìn lên ấy, thả cho tâm trí phiêu du theo những ánh sao trời. -Ta đã nghe kể về chuyện xảy ra trên phố hôm này – Câu nói mang cậu quay lại hiện thực. - Dạ vâng, chúng con biết là đã sai. - Dù ai đúng ai sai, các con cũng đã cướp đi mạng sống của một người sống. Khôi im lặng không trả lời…. -Con luôn nhớ rằng :” Phàm làm việc gì cũng nghĩ đến hậu quả của nó.” Gieo gió thì gặt bão. -Vâng….thưa thầy…vậy những người con đã giết hại từ trước tới giờ, chỉ để cứu những người con yêu quí, dù họ sống hay đang “ không sống” họ cũng là con người và …..con cảm thấy…… – Khôi dằn vặt với chính mình. Ông sư già thở dài, nói: -Ta biết con cảm thấy tội lỗi, ta là người nhà phật, ta tin rằng sinh ra phải có chết đi, phải có luân hồi chuyển kiếp, không ai sống mãi được. Nhưng trong thế giới này, đôi lúc, để cứu vài người con yêu thương, con lại phải hại nhiều người khác. -Vâng, con hiểu. -Nhưng, con hãy nhớ rằng, hãy làm theo lương tâm con mách bảo và để lương tâm của con không phải hối tiếc vì những việc đó. -Vâng, con cảm ơn thầy. Khôi đứng dậy, rùng mình vươn vai cho đỡ mỏi người. Cậu chắp tay kính cẩn chào: - Nam mô a di đà phật, thưa thầy con về. Vị sư trụ trì nhẹ nhàng gật đầu. Sau đó, Khôi qua thăm anh Phúc, thấy một ni cô già đang thu dọn đồ y tế bên cạnh người anh Phúc. Anh Phúc ngồi nhỏm dậy, nhìn Khôi qua khuôn mặt bông băng kín mít, chỉ để chừa con mắt bên phải ra -Đỡ hơn chưa anh? -Đỡ rồi chú ạ, vẫn còn nhức lắm. -Vậy ngủ đi nhen. Anh uống nước không? - Uh. Nó rút chai nước từ túi quần ra đưa, nhưng anh Phúc đưa tay lên cầm hụt chai nước, sau vài giây anh ta mới xác định được chai nước ở đâu. -Cảm ơn. -Em về ngủ đây. Khôi quay về chỗ của mình, mọi người đã dần chìm vào giấc ngủ, nó chui vào màn , nghe tiếng muỗi vo ve bay xung quanh, nhìn Arturia và chị Minh đang ngủ say sau một ngày đầy biến cố. Cậu hôn vào trán cô ấy và nói: -Chúc ngủ ngon. Cậu nằm xuống, vùi mình vào chăn, tự ép mình vào giấc ngủ mông lung cùng với những giấc mơ, máu, thịt, những hàm răng đang gào thét….để rồi ngày mai, cậu phải cần phải ra một quyết định không dễ dàng…… Một quyết định quan trọng liên quan đến sự tồn tại của cả nhóm, cảng Cam Ranh chỉ ngay trước mắt, lối thoát hay ngõ cụt sẽ chờ những người sống sót…
Em là em khoái nhất thể loại zombie survial này, quen với zombie phương tây mà chưa bao giờ nghĩ đến cảnh vn có zom, truyện hay quá, thanks bác nha ^^ !
Chap 18: Vượt qua cây cầu chết chóc Date: 29/12/2012 – Cam Ranh City 4:30A.M Phúc nằm trên một chiếc chiếu trong một gian thờ, nhìn mông lung lên trần nhà, anh suy nghĩ rất nhiều về những gì đã xảy ra trong ngày hôm qua. Phúc giơ tay lên trên cao, mắt anh không còn thấy rõ được nữa, tất cả chỉ là hình ảnh nhòe nhoẹt vì võng mạc đã bị tổn thương trong vụ cháy. Anh thở dài, đưa tay xuống trên bụng và kéo chiếc mền xuống rồi ngồi dậy nhìn bình minh đang lấp ló ở chân trời. Ngoài những sư đang tụng kinh trong điện thờ chính, tất cả mọi người đang ngủ say. Anh nhìn sang bên trái, thấy balo và súng mình đang được đặt trên một chiếc bàn ở góc nhà. Mùi thơm của khói nhang thoang thoảng, tiếng tụng kinh lầm rầm vang vọng trong không trung. Phúc đứng lên loạng choạng, rồi anh giữ được thăng bằng và bước ra ngoài, nhìn lên bầu trời mây vần vũ…. 6:00 A.M -Chị Minh, dậy mau lên Chị Minh bật dậy sau hai tiếng gọi, mắt nhìn xung quanh cảnh giác. Khôi đang quì bên cạnh cô, cậu nói trong giọng khẩn cấp nhưng rất nhỏ, đủ để không đánh thức những người xung quanh dậy: -Anh Phúc đâu rồi chị? -Hả, anh ta nằm ở trong gian điện thờ bên kia cơ mà? -Em biết, nhưng anh ấy không còn ở đó nữa. Lúc này thì chị Minh đã tỉnh hẳn, Arturia cũng dụi mặt ngồi dậy bên cạnh, chị Minh hoảng hốt: -Em check hết xung quanh chưa? -Em đã kiểm tra hết rồi, phòng tắm, nhà vệ sinh, sau vườn, thậm chí ngoài đường cái, không thấy anh ấy đâu cả. Chị Minh bật dậy chạy ngay tới nơi mà anh Phúc đã nghỉ ngơi trước đó: không có gì, ngoài chiếc chiếu dưới đất và tấm mền được xếp gọn gàng. Chị vội vàng bước tới góc phòng, trên chiếc bàn con, có để một tờ giấy viết: “ Cảm ơn mọi người !!! Nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại..” Cả ba người im lặng nhìn nhau, mãi một lúc sau, Khôi cất tiếng nói: -Anh ấy đã bỏ đi rồi … -Tại sao lại thế ?– Arturia nói với giọng buồn bã - Anh ấy biết mắt của mình đã bị thương rất nặng nên anh ấy đã bỏ đi để tránh cho chúng ta khó xử …. Chị Minh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, hai tay ôm đầu, đau đớn và thất vọng. Dù không ai nói với ai, nhưng mọi người đều biết, ở thế giới này, bị thương chính là lời nguyền khủng khiếp nhất. Nhưng với anh Phúc, việc này gần như là một bản án tử hình ở ngoài kia. Năm phút sau, chị Minh ngồi trên ghế, mắt nhìn xa xăm vô định, còn Khôi và Arturia ngồi dưới đất cạnh nhau, cuối cùng, Khôi đứng dậy nói: -Thôi được rồi, chúng ta ngồi đây chỉ mất thêm thời gian thôi. Hãy lấy vũ khí và tiếp tục di chuyển nào. Ầm ầm Tiếng nổ xa xa làm cho tất cả mọi người giật mình, Arturia nói: -Quân đội đang đánh bom, chắc sắp tới đây rồi. -Chúng ta phải di chuyển thôi. – Chị Minh đứng dậy, rời khỏi đó và đi thu dọn đồ đạc. Khôi và Arturia nhìn nhau rồi cả hai cùng nhau đi thu xếp đồ đạc, tiếp tục cuộc hành trình. 9:00AM Sau khi từ biệt sư trụ trì và mọi người, cả ba lại lên đường tiến về phía cây cầu nối đất liền với bán đảo nơi có sân bay Cam Ranh. Khu vực này nhờ được chắn sóng chắn gió nên đầm nước này trở thành một quân cảng có lợi thế rất lớn. Và chiếc cầu họ sắp tới chính là chiếc cầu duy nhất dẫn tới sân bay Cam Ranh. Họ hòa vào dòng người xung quanh, những con người tuyệt vọng đi tìm kiếm một niềm hi vọng mới. Lâu lâu có vài chiếc ô tô và xe chở hàng chạy giữa đường làm cho mọi người phải né ra một bên. Theo những gì tụi nó nghe được từ những người xung quanh, thì thành phố Cam Ranh vốn là một SAFE ZONE trước khi quân đội được lệnh bỏ phòng tuyến và rút về phía sau cây cầu. Dù lũ thây ma trong thành phố đã bị tiêu diệt khi họ rút đi, nhường chỗ lại cho những người sống sót, nhưng chưa có gì chắc chắn khi những con thây ma từ phía nam đang tiến về phía Bắc, tới nguồn thức ăn mới của chúng. Cả ba đi ngang qua một người phụ nữ đang gục khóc trên vỉa hè trên xác của một cậu bé, có vẻ rằng cậu bé đã bị đánh vào đầu cho tới chết, trên tay nó là một vết cắn. Khôi giật mình nuốt nước bọt, kéo tay áo xuống che về thương bên tay phải. Người dân đã quá tuyệt vọng rồi, họ có thể phát điên lên và chống trả tới cùng nếu bị tấn công hoặc cảm thấy có mối đe dọa sự sống của họ. Cuối cùng, cây cầu đang ở trước mắt, nhưng không chỉ có thế, một đoạn đường dài hơn năm cây số bị kẹt xe, người tị nạn đông lên, họ chen chúc nhau, đánh nhau để tìm cách tiếp cận cây cầu. Chị Minh nhìn thấy đám đông và nói: -Chúng ta khó lòng mà qua được nơi này. Đúng thế, trên nóc nhà hai bên đường, nhiều xạ thủ đã sẵn sàng trên đó, chỉ cần có biến, họ sẽ bắn bất kể dù sống hay đã chết. Cả đám nhích dần lên trên, Khôi trông thấy nhiều người đã mất được người thân khiêng ra bên vệ đường và phủ chiếu lên. Có lẽ họ đã chết vì ngộp thở, vì bị dẫm đạp, hay tệ hơn là bị đánh chết hoặc bị bắn. Sau khi chen chúc qua hàng người đông nghịt, chúng cũng tới ngay trước chiếc cầu. Một lớp dây thép gai đã được chắn ngang cầu, một lớp bê tông phòng thủ của quân đội được dựng lên. Sau đó là một chiếc xe tăng, hai chiêc xe cảnh sát. Lính quân đội đứng khắp nơi, liên tục phóng loa bảo mọi người tránh xa chiếc cầu: “ Hiện nay giao thông trong thành phố đang được kiểm soát nghiêm ngặt. Ai dám vượt qua cầu khi chưa có sự cho phép sẽ bị trừng trị thích đáng. Mọi nỗ lực vượt sông cũng sẽ bị coi là vi phạm pháp luật, xin nhắc lại…” Ở bên phải của cây cầu có một trạm kiểm dịch được bảo vệ rất gắt gao, đó là nơi những người tị nạn được kiểm tra sức khỏe trước khi được cho phép qua cầu, tới quân cảng hoặc sân bay. Nhưng những người tị nạn chen lấn nhau, không xếp hàng, họ sẵn sàng đánh đập người đi trước để cướp chỗ hoặc tìm cách thoát ra khỏi đây nhanh nhất. Trước đó quân đội đã bị những người tị nạn tấn công, nhưng sau khi bắt được những kẻ cầm đầu, thiết quân lệnh được lập ra, những ai có hành vi chống đối, không xếp hàng sẽ bị bắn không ngần ngại. Khôi, Arturia và chị Minh đứng ở một bên đường, nhìn dòng người đang xô đẩy tiến về phía trước, bỗng: -Tí, phải mày đó không ???? Tiếng gọi tên thân mật của nó từ đâu đó vang lên, Khôi nhìn xung quanh nhưng vẫn không xác định được. Một anh lính nhảy qua hàng rào, chạy về phía nó: -Trời đất !!! Ông Thanh, ông làm gác nơi này hả???? -Đéo tin nổi, mày con sống hả??? Thanh là ông em họ của nó, dù lớn hơn tuổi nhưng theo vai vế trong gia đình thì ông ấy phải kêu Khôi bằng anh, nhưng vì kêu vậy khó chịu quá nên nói chuyện bình thường là tốt nhất. -Đây là Arturia, một cô du học sinh em đã cứu được trên đường, còn đây là chị Minh. -Xin chào !!! Nào chúng ta phải đi thôi. -Liệu có qua được không, em thấy phải xếp hàng, kiểm tra gắt gao lắm cơ mà. -Tư lệnh quân đội hiện nay đã ban lệnh cho phép lính bảo lãnh gia đình qua cây cầu này, nhưng các em vẫn phải kiểm tra sức khỏe. -Vâng được, đi thôi. Khôi quay qua bắt gặp ánh mắt chị Minh, cô nhìn xuống cánh tay nó, lo lắng. Nó nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu tất cả sẽ ổn thôi. Anh Thanh dẫn tụi nó tới nói chuyện với sĩ quan quân y, anh Thanh đưa giấy chứng minh thân nhân ra điền vào, rồi cuối cùng họ sẽ được kiểm tra sức khỏe. Khôi có thể cảm thấy những ánh nhìn thù ghét từ những người tị nạn ở trên đường, họ phải đợi hai, ba ngày để qua được, còn chúng nó chỉ cần tới nơi đã được cho khám liền. Arturia và chị Minh đã qua được việc khám sức khỏe một cách dễ dàng, tới lượt Khôi ngồi vào ghế đối diện với bác sĩ: -Nào, cậu cặp cái nhiệt kế này vô nách rồi tôi sẽ thử máu. Mở mắt to ra nào? Bà bác sĩ soi đèn vào mắt, mũi, miệng và tai Khôi. Thấy miếng băng trên vai, bà ta yêu cầu mở nó ra và hỏi: -Cậu đã bị gì vậy? -Tôi bị cắt đứt tay khi đang chặt củi trong rừng trên đường từ Nha Trang lên Đà Lạt. May mắn cho Khôi, vết thương không có chảy mủ, cũng không có máu, nó có vẻ như đang lành. Vị bác sĩ nhìn nó chằm chằm, rồi cuối cùng lấy một cái ống tiêm ra và lấy máu trên tay nó. Sau đó, bà ta nhỏ máu lên một tấm mica nhỏ xíu, ép chặt lại rồi để lên chiếc kính hiển vi điện tử sau lưng. Cả ba người hồi hộp chờ đợi kết quả, Khôi nghe thấy tiếng tim đậy thình thịch trong lồng ngực, mồ hôi chảy ra ướt đẫm vai cậu ta. Vị bác sĩ đang nhìn vào trong chiếc kính hiển vi, lát sau, bà ta đột nhiên thốt lên: -Có một cái gì đó trong máu cậu ta…… Hai người lính hai bên rút súng lục ra chĩa thằng vào Khôi, tim nó như đứng lại. Cuộc xét nghiệm bắt đầu, chuyện gì sẽ xảy ra với người duy nhất còn sống và đang mang mầm bệnh trong cơ thể….www.ledinhhoangkhoi.wordpress.com - - - Updated - - - Cảm ơn bạn rất nhiều, phần này chỉ còn hai chap nữa là kết thúc, chúc bạn luôn may mắn và đầy sức khỏe. Thân P/s: Chap mới cập nhật ở đây www.ledinhhoangkhoi.wordpress.com
Bullet 19: Punch and Light Viên đạn thứ 19: Cú đấm và ánh sáng [SPOIL] 10:30 AM -Từ từ đã….máu của thằng nhóc này…hồng cầu và bạch cầu có vài tế bào khác….nhưng chúng khác hẳn những người bị nhiễm… Bà ta quay lại nhìn chằm chằm vào mặt nó, rồi lấy cây bút bi trong túi áo ra và ghi vào một tờ đơn trên bàn, bà ta kéo kính xuống, nói tiếp: -Không sốt, không chảy máu mắt, không có biểu hiện khác thường, chỉ có vài tế bào hơi lạ trong máu, cần THEO DÕI SÁT SAO….- bà ta nhấn mạnh từng chữ rồi đưa tờ giấy cho sĩ quan bên cạnh. – Các cậu có thể được đi. Anh Thanh, tôi giúp anh thêm lần này thôi nhé. -Vâng !!! Hẹn gặp lại cô vào bữa trưa. Anh Thanh kéo cả bọn đi khỏi trạm kiểm soát và dẫn ba đứa đi về phía tòa nhà màu trắng phía trước. Một tiếng động cơ xa xa, Khôi đưa tay che mắt, một chiếc máy bay dân dụng bay thẳng về phía trước, xa dần và chìm vào làn mây trắng xa xa. Khôi chạy về phía trước kéo vai anh Thanh: -Anh có biết ba mẹ em ở đâu không, kể từ ngày bùng phát dịch em chưa liên lạc được về nhà? -Anh không rõ, lúc chuyện xảy ra, ba anh, chú Tiến đã chạy qua nhà em xem thử nhưng nhà không có ai. Sau đó ba mẹ em đã liên lạc và bảo sẽ về nhà trước rồi sẽ rời khỏi đó xuống bến cảng. Nhưng anh thật sự không biết ba mẹ em đã rời khỏi thành phố chưa. Vậy là sao, ba mẹ nó không biết sống chết ra sao, đã ra khỏi thành phố hay là chưa, nhưng với tình cảnh hiện nay, lòng nó quyết tâm sẽ đi vào thành phố để tìm họ. Anh Thanh quay lại nói ngay lập tức: -Đừng nghĩ tới việc quay vào thành phố tìm họ, ba mẹ em đã dặn là nếu em quay về, hãy giữ em tránh xa khỏi thành phố, bảo vệ và đưa tới safe zone. -Anh nghĩ sao thế- Khôi gào lên nắm lấy cổ áo anh Thanh – Ba mẹ còn ở trong đó, sao em có thể ích kỉ phận mình mà rời khỏi đây được. -Mày điên à !!! Khi mất liên lạc với mày, cô với chú đã đau khổ đến chừng nào, họ quyết đợi ở nhà, dù lũ thây ma vây quanh, đợi mày trở về. Họ từ chối đi chuyến tàu mà họ đã được chỉ định và quyết tâm đi chuyến cuối cùng rời khỏi thành phố Nha Trang. -Đó là chuyến tàu nào !!!! -Khởi hành chiều mai, vào ba giờ rưỡi chiều. Nhưng mà cả ba không được rời khỏi đây khi chưa được sự cho phép của doanh trại chỉ huy. - Nhưng…. -Không nhưng nhị gì cả, nếu ba mẹ em thoát được ra khỏi thành phố thì họ sẽ đi ngang qua đây, lúc đấy em sẽ được gặp. Anh Thanh không nói gì nữa, đi tiếp về phía trước, Khôi cũng không biết nói gì hơn, cậu quay lại nhìn chị Minh và Arturia, ánh mắt của hai người như muốn nói:” Tất cả sẽ ổn thôi”. Đi thêm một quãng, anh Thanh nói tiếp: -Anh sẽ cố gắng tìm vé cho cả ba rời khỏi đây, có thể bằng đường biển hoặc máy bay. Nhưng anh không biết, số người chờ đợi đang lên cả trăm người, hi vọng xét vào phương diện thân nhân bộ đội thì mấy em sẽ có cơ hội rời khỏi đây. -SAFE ZONE là ở đâu anh? -Anh không rõ, nghe nói là một khu trục hạm của Mỹ ở đâu đó hay một hòn đảo ở Thái Bình Dương… Cả bốn bước vào một căn nhà, một cô y tá bước ra chào anh Thanh. Hai người trao đổi một lúc, rồi anh Thanh đưa những tờ giấy xét nghiệm cho cô ta xem, rồi cô ta đi vào bên trong quầy lấy một chùm chìa khóa ra và hướng dẫn tụi nó đi theo. Leo hết ba tầng lầu, Khôi được giao cho một căn phòng nhìn quay ra sân bay, còn Arturia và chị Minh được đưa căn phòng bên cạnh. Sắp xếp xong xuôi chỗ ngủ và nhận chìa khóa, anh Thanh nói: -Anh phải quay lại ca gác, hai đứa xuống dưới có chỗ ăn uống và cung cấp những thứ thiết yếu.- Anh ta bước ra khỏi phòng, rồi quay lại – À mà hãy đừng lãng phí nước, chúng ta sắp hết sạch rồi. Ok, bái bai. Chị Minh và Arturia, quyết định quay về phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị xuống ăn trưa. Khôi nằm trên chiếc giường chiếu, rộng chừng nửa mét và dài chừng hai mét. Cậu nhìn lên cánh quạt quay nhè nhẹ ở trên trần, suy nghĩ mông lung, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. -Khôi, Khôi, dậy đi ăn nào. Cậu bật dậy, thấy Arturia và chị Minh đang đứng bên cạnh. Xoa xoa hai mắt, cậu ngái ngủ, nhìn chiếc đồng hồ con để trên cái bàn bên cạnh, nó chỉ mười hai giờ trưa, bụng nó rên lên vì đói vì từ tối qua đến giờ vẫn chưa có gì bỏ bụng. Sau vài phút chỉnh chu, nó đi xuống dưới nhà ăn. Tầm năm mươi người đang ngồi ở đó, tiếng người cười nói oang oang, tụi nó có cảm giác như bước chân vào một tiệm ăn hồi trước. Arturia nói: -Có vẻ yên bình nhỉ ? -Nhưng họ đâu biết rằng, phía bên hàng rào kia, chuyện gì đang xảy ra. – Minh nói. Khôi không có lời nhận xét nào, phần vì đói, phần vì chẳng muốn khơi dậy cái kí ức kinh hoàng kia. Tụi nó đi tới bàn lấy thức ăn để đưa chiếc thẻ cho nhân viên rồi mới được nhận khẩu phần của mình. Nhưng tất cả gì mà chúng có được là một bát cơm xấu khô khốc, hai con cá bé xíu chiên lạc thếch cùng với dĩa rau nhỏ xíu và một li nước nhỏ xíu như ly uống trà. Cả ba bưng khay đồ ăn ra và ngồi cùng nhau tại một cái bàn cạnh cửa sổ. Khôi nhìn xuống bữa ăn và nhìn hai người kia, miệng cười cười: -Cố gắng vậy!!! Mời cả nhà ăn cơm !!!! Itedakimasu!!! Cả ba tạm thời dẹp mệt mỏi và những mối lo lắng qua một bên, họ nói chuyện, kể về quá khứ vui vẻ của mình, những trò đùa nghịch phá phách thời trung học, những kỉ niệm vui buồn thời học trò. -Cơm cá gì mà kì thế này !!!!! Một giọng nam trẻ vang lên oang oang, tất cả mọi người im lặng. Khôi quay lại sau lưng, thấy một gã tóc chải gọn gàng, mặc đồ hiệu cùng đồng hồ đắt tiền đứng dậy hất đổ mâm cơm xuống dưới đất. Hắn ta chẳng buồn nhặt cái chén con lăn lóc dưới đất lên, cầm cái mâm cơm đi tới chỗ nhân viên, đập khay xuống bàn cái rầm và nói: -Mấy người làm ăn kiểu gì thế này. Tôi đã trả rất nhiều tiền, thế mà ăn uống chỉ có cái con c*c thế này thôi hả. Mọi người xung quanh thì thầm bàn tán về sự hách dịch cùng độ khoe mẽ đáng ghét của gã công tử bột. Một bà, hình như là bếp trưởng chạy ra nói: -Cậu nghĩ gì thế ??? Khẩu phần ăn của ai cũng thế, những người lính ngoài kia còn phải chịu đói vài hôm để hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ các cậu. Lương thực đã ít rồi mà còn phải chia cho nhiều người. Đừng ỷ mình có tiền mà làm trò như thế ở bếp tôi. Hăn ta ngẩn mặt lên trời, nở một nụ cười khinh bỉ, quay lại nhìn chằm chằm vào bà bếp trưởng: -Bà biết tôi là ai không??? Tôi là cháu của tướng N, một trong những người chỉ huy quân đội nhân dân Việt Nam. Chú tôi cứu sống và cung cấp thức ăn cho các người mà các người đối xử với tôi thế này đấy hả. Ba tui là một sĩ quan cấp cao trong quân đội còn má tôi là chủ một doanh nghiệp giàu có ở đây, họ mà về đây là tui sẽ bảo họ đuổi các người ra ngoài kia hết. Khôi bóp gãy đôi đũa, cậu đứng dậy. -Khôi !!!! Cậu đi đâu thế? Nó đi tới, cầm nguyên cái khay thiếc phang vào đầu thằng công tử. Hắn ta ngả bật ngửa, lấy tay ôm mặt rên đau đớn. Khôi gầm lên: -Thằng chó !!! Mày *** biết trân trọng gì hết à, mày đã sống thử ngoài kia chưa, bên kia hàng rào – Nó đè lên ngực tên kia, nắm áo- Ngoài đó là địa ngục đó thằng chó, mày còn may mắn biết rằng cha mẹ mày an toàn, sống trong sự bảo vệ của mọi người, được ăn đủ ba bữa một ngày, liệu mày có biết những người ngoài kia đang chết dần không. Thằng công tử rên rỉ: -Mày là thằng nào…..tao mách bố tao…. - Mày *** cần biết, tao dạy cho mày rằng, hãy trân trọng những gì mày đang có ở đây, chứ một khi ra tới ngoài kia, là cái chết…cái chết đó, đuổi theo mày từng giây phút….Khi mày mất đi tất cả, mày mới biết quí những gì mày có ở đây. Nhớ lời tao đó… Arturia chạy tới lôi Khôi ra khỏi người tên kia, vừa lúc những người lính bảo vệ ập vào: -Có chuyện gì xảy ra ở đây ??? Tất cả mọi người im lặng, quay lại bữa ăn của mình. Thấy không ai trả lời, mấy anh lính đỡ thằng công tử dậy và kéo đi trước sự chống cự vô ích của nó. Khôi không quay lại bàn ăn mà rời khỏi đó, Arturia và chị Minh nhìn nhau mà không biết hành xử ra sao bây giờ. Arturia sau khi hoàn thành nhanh chóng bữa ăn của mình, chạy ra ngoài tìm Khôi. Cuối cùng nó thấy cậu ta đang ngồi trên bờ đá quay mặt nhìn hướng ra cửa đầm. Khôi ngồi thở dài, thảy những cục đá dẹt trên mặt nước làm nó nhảy tưng tưng trước khi chìm vào dòng nước. Arturia đến và ngồi bên cạnh Khôi, cô nói: -Em biết anh lo lắng cho gia đình mình, nhưng chúng ta không thể làm gì nhiều từ đây. -Anh cũng không biết nữa, anh rất muốn vào thành phố, tìm ba mẹ, và còn giúp em nữa. -Em biết, em cũng phải hoàn thành nhiệm vụ của tổ chức mà. Nhưng Khôi – Arturia nắm tay cậu – Anh đừng lo nghĩ quá nhiều nữa, lúc anh đánh thằng khốn kia….khác hẳn anh mà em biết, một người vui vẻ, hòa đồng, tràn đầy quyết tâm và nhiệt huyết, luôn lạc quan tiến về phía trước. – Cô tựa đầu vào bờ vai của Khôi. - Haizzzz Cả hai nhìn lên bầu trời, những áng mây trôi lờ lửng che lấp mặt trời lấp ló tỏa nắng vàng, tự vỗ về cho nhau. Bỗng dưng, Khôi giật mình, một dòng điện chạy dọc xương sống của cậu. Trên bầu trời, ba tia sáng xuất hiện tự hướng biển và tiến thẳng vào đất liền, nhưng một cái gì đó đã chặn đứng tia sáng đó lại, một vụ nổ xảy ra trên không trung, có lẽ ngay phía trên căn cứ. Khôi đứng dậy nhìn lên hướng vụ nổ trên trời, một quầng sáng lang tỏa ra và từ từ rơi xuống đất. Nó bặm môi: -Chuyện gì nữa đây…. 2:00 PM Những tia sáng kì lạ xuất hiện trên bầu trời, liệu sẽ là một điều kì diệu hay ẩn chứa một thảm họa mới…đón xem chap sau www.ledinhhoangkhoi.wordpress.com[/SPOIL]
Bullet 20: HANE- Darkness falls Viên đạn thứ 20: HANE-Bóng tối bao phủ [SPOIL] 2:00 PM Location: Thái Bình Dương USS-Armageddon Thưa tổng thống, Trung Quốc yêu cầu chúng ta phải cung cấp khí tài cho họ đàn áp lại lũ thây ma, nếu không họ sẽ cho khai hỏa đầu đạn Hạt Nhân vào châu Âu và nước Đông Nam Á– Một sĩ quan báo cáo Tổng thống Mỹ chau mày ngồi sau bàn làm việc của mình, trên vai trái của ông là một miếng băng trắng rỉ máu đen, trước mặt ông là năm vị tướng cao cấp, họ ngồi chăm chú quan sát từng biểu hiện của ông, người chuẩn bị ra quyết định quan trọng liên quan đến vận mệnh thế giới sau này. Chỉ sau một tuần, Trung Quốc đã hoàn toàn bị bệnh dịch xâm chiếm, chính phủ của họ phải trốn dưới hầm ngầm ở một nơi nào đó phía Tây, điên cuồng cầu viện từ các cường quốc bên ngoài sau khi bị các nước xung quanh từ chối giúp đỡ. Sau chốc lát, tổng thống quay lại hỏi sĩ quan đang báo cáo: - Thế người Nga nói gì? - Họ đã gửi máy bay sang nhưng với số lượng khá ít và đa số là máy bay đời cũ. Có lẽ họ cũng e dè trong việc tăng cường sức mạnh cho quân Trung Quốc. Họ vừa đánh điện sang bảo chúng ta phải mau chóng giải quyết vấn đề này vì số lượng đầu đạn hạt nhân Trung Quốc đang sỡ hữu là khá nhiều và gây đe dọa cho một cuộc chiến tranh thế giới thứ ba… Ông đăm chiêu về phía bức tường sắt lạnh lẽo xa xa, rồi nói tiếp: - Chiến tranh à, cả thế giới đã bước vào chiến tranh rồi. Bộ trưởng quân sự châu Á, anh có ý kiến gì không? - Trước mắt, chúng ta phải cầu hòa với Trung Quốc để tránh họ manh động…..Và chỉ còn cách..- Ông ta lo lắng- tiêu diệt thôi…. - Ông nghĩ sao mà nói thế, nếu như ta bắn tên lửa vào Bắc Kinh, họ sẽ cho kích hoạt toàn bộ đầu đạn…không chỉ châu Âu mà nước Mỹ cũng sẽ rơi vào nguy hiểm nếu một tên lửa vượt qua hệ thống đánh chặn – Một vị tướng khác lên tiếng… Anh sĩ quan đưa một ngón tay lên tai nghe, trả lời bằng giọng thì thầm rồi nói với tổng thống: - Thưa ngài, bên phía chính phủ Việt Nam liên lạc….Họ bảo là có cách giúp…. - Là sao? - Họ bảo rằng chỉ khi chính phủ Mỹ đồng ý chi viện cho công tác cứu hộ thì họ mới đồng ý gửi vị trí tàu chiến và căn cứ của Trung Quốc cho chúng ta…. Các vị tướng nhìn nhau, mỗi người một suy nghĩ, sau vài phút, bộ trưởng quân sự châu Âu nói: - Dù gì thì Việt Nam cũng không quá tệ… - …cũng đỡ hơn Trung Quốc, nếu chúng ta cung cấp cho chúng những khí tài quân sự của ta, nhiều khả năng chính phủ Trung Quốc sẽ lợi dụng điều này mà mở rộng lãnh thổ, thậm chí tấn công cả chúng ta, Nhật Bản và Hàn Quốc cũng sẽ rơi vào nguy hiểm – Châu Phi lên tiếng Sau khi suy nghĩ kĩ càng, tổng thống đứng dậy, nói: - Có thể đây là mệnh lệnh cuối cùng của tôi với cương vị tổng thống, xin mọi người hãy biểu quyết, Việt Nam hay Trung Quốc… Các vị bộ trưởng quân sự nhìn nhau, dò xét suy nghĩ của người kia, rồi cuối cùng đặt tay lên chiếc máy tính trước mặt, đưa ra quyết định cuối cùng. Châu Á, Úc và Phi bỏ phiếu thuận với Việt Nam, châu Âu và Nam Mỹ bỏ phiếu trắng. Anh sĩ quan nói: - Vâng, kết quả đã quyết định. Anh ta xách một chiếc cặp sắt rồi mở nó ra và để trước mặt vị tổng thống đáng kính, bên trong là một chiếc laptop, có năm lỗ khóa ở dưới và một cái nút màu đỏ, năm vị tướng rút năm chiếc chìa khóa ra và trao cho nhân viên bên cạnh mình. Sau vài phút, anh sĩ quan nói: - Thưa ngài, phía Việt Nam đã xác nhận và gửi tọa độ của chiến hạm cùng căn cứ của chính phủ Trung Quốc rồi.Xin ngài hãy cho phép kích hoạt… Tổng thống nhìn vào màn hình máy tính trước mặt, những địa điểm của quân Trung Quốc đã được phát hiện. Ba tàu ở biển Đông, hai tàu ở Đông Hoa Hải, phía dưới Nhật Bản, có hai căn cứ ở phía Tây đại lục. Bỗng dưng, ông nói: - Này Shane, mấy cái đốm sáng này là gì? Ông quay qua trái đưa mắt tìm cậu sĩ quan, anh ta đang quay vô tường trả lời bộ đàm, sau đó anh ta quay lại, vẻ mặt lo lắng: - Thưa ngài, Trung Quốc đã cho phóng ba đầu đạn vào Việt Nam. Họ đánh điện bảo rằng nếu không chấp nhận yêu cầu của họ, mục tiêu tiếp theo là Nhật Bản và Hàn Quốc. Các vị bộ trưởng hốt hoảng, nói chuyện xì xào với nhau, tổng thống nói tiếp: - Mất bao lâu để chúng tới nơi? - Chừng ba phút nữa thưa ngài…mục tiêu là Hà Nội, Đà Nẵng và Thành phố Hồ Chí Minh Ba phút là không đủ thời gian để phóng tên lửa đánh chặn từ Phillipin. Ông nhìn ba đốm sáng từ ngoài biển Đông bay về phía Việt Nam, từ từ tiến dần vào đất liền. Đột nhiên, cả 3 đốm sáng đều dừng lại, ngay khi mới tiến vào bờ biển Việt Nam. - Thưa ngài, tên lửa đánh chặn của ai đó đã tiêu diệt ba đầu đạn của Trung Quốc, bên Việt Nam cũng vừa xác nhận, nhưng không phải tên lửa của họ…. Xin ngài hãy chỉ thị. Năm chiếc chìa khóa đã yên vị tại nơi của chúng trên chiếc laptop, tổng thống cũng rút chiếc chìa khóa của ông ra và lắp vào lỗ khóa: - Bật đèn xanh, kế hoạch tiêu diệt toàn bộ lực lượng Trung Quốc tại châu Á, cho phép phóng tên lửa. – Ông nhấn nút. Căn cứ Nhật Bản, Phillipine, tàu chiến tại Thái Bình Dương đồng loạt phóng tên lửa: - Đã nhận lệnh từ tổng thống Mỹ, cho phép khai hỏa tên lửa đến tọa độ X,Y Lúc này, tổng thống đóng chiếc laptop lại, ngả lưng ra ghế, nói: - Hi vọng con cháu chúng ta sẽ tha thứ cho những việc này…. Các bộ trưởng được giải tán, anh sĩ quan đứng bên cạnh tổng thống Mỹ, nói: - Ngài có cần gì không, thưa ngài? - Không, có lẽ không – Ông nở một nụ cười cay đắng- Tôi sẽ chợp mắt vài phút. – Ông đưa tay bắt lấy tay phải của Shane – Shane, cậu là người anh em tốt nhất của tôi, hãy hứa rằng cậu sẽ ra tay khi thời điểm đến, hãy chăm sóc gia đình tôi. - Vâng thưa ngài. - Cảm ơn. – Tổng thống từ từ khép mi mắt lại, rơi vào cơn mê. Shane, rút khẩu súng bên hông ra, cầm sẵn trên tay rồi bỗng dưng đưa chiếc đồng hồ lên miệng nói: - Vâng, chính phủ Mỹ đã rơi vào tay chúng ta rồi….Có thể điều quân được rồi- Bàn tay phải của anh ta giữ chặt sáu chiếc chìa khóa. - Tốt lắm, Trung Quốc cũng đã bị hạ, không còn gì có thể cản tập đoàn chúng ta lên điều hành thế giới cả… - Vâng thưa ngài Ares. - Hãy lên kế hoạch đi đón nó đi, may mà chúng ta hành động kịp thời chứ không thì phí phạm mẫu thí nghiệm… - Vâng Shane bước ra khỏi phòng họp, những con thây ma đang cắn xé những người lính sống sót trên khoang tàu. Năm vị bộ trưởng nằm chết trước cửa phòng họp. Máu me khắp nơi, tiếng hét, tiếng gào hòa vào nhau. Shane nở một nụ cười chết chóc trước cảnh tượng trên, hắn rút khẩu súng lục ra, quay lại và nã đạn vào vị tổng thống đang ngủ say. - Rất hân hạnh được phục vụ ngài. Đeo khẩu súng vào thắt lưng, hắn rời khỏi đó, bước lên boong tàu, lũ zombie sợ hãi co rúm lại khi hắn đi ngang qua. Một tên lính mang phù hiệu Emberland bước tới gần Shane, nói: - Xin ngài ra lệnh. - Chuẩn bị trực thăng, ta cần tới Việt Nam một chuyến. Location: Cam Ranh Evacuation Center Bầu trời sáng rực lên dù mặt trời đang đi dần về cuối chân trời. Ánh sáng màu đỏ chói lòa bao phủ lên mặt đất. Thứ ánh sáng kì dị đó xuất hiện chừng mười giây làm tất cả mọi người rùng mình hoảng sợ ngước nhìn. Tất cả mọi đồ điện bỗng dưng dừng hoạt động. Đèn, quạt, phương tiện di chuyển…..tất cả đều bỗng dưng chết hết. Chiếc máy bay chở những người sống sót đang lao trên đường băng chuẩn bị cất cánh thì đột ngột hỏng động cơ và buộc phải dừng lại. Anh Thanh nhảy xuống xe tăng gọi ra sau: - Kĩ sư báo cáo đi, chuyện gì xảy ra thế. - Tôi không biết nữa, tôi sẽ kiểm tra ngay- Ông ta mở hộp điện ra, một làn khói hắc xộc ra – toàn bộ đường dây điện cháy hết rồi. - Cái chó gì xảy ra thế, liên lạc với trung tâm ngay. Anh lính bên cạnh bấm điện thoại vệ tinh liên lạc, nhưng không có tín hiệu: - Điện thoại hư rồi ạ. Thanh đưa đồng hồ lên nhìn, chiếc đồng hồ đã chết máy, chửi thề, anh rút súng ra bắn vài phát xuống cầu. May mắn thay, súng vẫn nổ. - Hiện tượng gì thế này, vụ nổ trên không trung rồi tới ánh sáng đó là thế nào. Sao toàn bộ đồ điện đều bị cháy thế này? Đâu đó trong số những người xếp hàng bên kia cây cầu có tiếng kêu cứu khi máy trợ tim của ai đó ngừng hoạt động. Nhiều người rời bỏ hàng, chạy tới áp sát hàng rào kêu gào trong nỗi tuyệt vọng. Có người bước tới cạnh Thanh, la lối: - Anh là sĩ quan chỉ huy đúng không??? Ánh sáng đó là gì thế??? Sao tất cả mọi thứ lại trở thành thế này. - Đề nghị anh bình tĩnh, chỉ là sự cố đường dây điện thôi, anh hãy trở về khu vực của mình và chờ đợi thông báo sau. - Thông báo cái *** gì nữa??? Quân đội sắp dội bom chỗ này phải không, chúng ta sắp chết hết phải không? - Không… Tất cả lính và dân thường quay lại, chị Minh vòng tay trước ngực bước tới: - Đây là vụ nổ HANE, High Altitude Nuclear Explotion… - Thôi đi, tiếng Việt, tiếng Việt….. - Vụ nổ hạt nhân trên cao, tầm 30km trên không trung nhưng vẫn nằm trong bầu khí quyển trái đất. Khi nổ, đầu đạn phát ra một loại xung từ trường làm cháy vi mạch và dây điện. - Nghĩa là… - Nghĩa là không còn điện nữa….Hãy sẵn sàng đi mọi người, tất cả chúng ta đã bị kẹt ở đây, những đêm tiếp theo sẽ thuộc về bóng tối…. Khi màn đêm đã hoàn toàn thuộc về bóng tối, những bí ẩn nào sẽ ẩn chứa trong đêm đen dày đặc …….những viên đạn cuối cùng đã có tại www.ledinhhoangkhoi.wordpress.com [/SPOIL]
Bullet 21: The Smuggle Viên đạn thứ 21: Cuộc buôn lậu [SPOIL]3:30 P.M Ánh lửa bập bùng bốc ra từ cái thùng phuy rực cháy trên cây cầu. Hàng chục ngọn đuốc được thắp lên, quân đội vẫn canh gác nghiêm túc, trấn an những người tị nạn và đợi màn đêm nuốt chửng mọi thứ. Tại sân bay Cam Ranh, một cuộc nổi loạn diễn ra khi nhiều hành khách hoảng loạn khi không còn máy bay di tản. Sau vài tiếng súng và hàng chục quả bom khói, lực lược chống bạo động cũng tạm thời bắt được những kẻ cầm đầu. Tuy nhiên, trong lúc này, ngoài những cuộc bạo loạn bị dập tắt, có những người biểu tình không vũ trang. Họ hô vang khẩu hiệu chống nhà nước, chống lại chế độ độc tài của quân đội lúc này: “ Hãy để chúng tôi sống”, “ Cút đi quân đội khốn khiếp”, “ Hãy thả những người hoạt động vì tự do ra” – Và còn nhiều thứ nữa. Khôi đứng trong phòng nhìn về phía cầu, cậu định ra hỗ trợ lực lượng vũ trang, nhưng đã bị từ chối vì “ đây không phải là việc của con nít”. Arturia và chị Minh đang ngồi trên giường, vừa lau kiếm vừa thì thầm tâm sự điều gì đó mà Khôi cũng chẳng buồn để ý. Tới tầm năm giờ rưỡi tối, nó bước xuống nhà ăn, đèn dầu được thắp lên, tiếng muỗi bay vo ve rào rào trong không gian. Đâu đó vang lên tiếng con nít khóc, tiếng đập muỗi chan chát và cả tiếng chửi thề. Anh Thanh gặp tụi nó ở đó: - Chó thật, mấy đứa ổn cả chứ? - Bên quân đội bây giờ đang làm gì hả anh? - Bên kĩ thuật đang cố gắng sửa động cơ của những chiếc tàu đánh cá. – Anh ta bặm môi- Bây giờ chẳng biết sẽ cứu được bao người nữa. - Thế còn chính phủ, tình hình các nước, còn vụ nổ hạt nhân nữa, nếu đại dịch lớn thế này thì Trung Quốc hay nước nào khác phải hỗ trợ chúng ta chứ? Anh Thanh nói nhỏ với tụi nó: - Trung Quốc tiêu rồi. - Anh nói sao cơ? – Arturia đột nhiên thốt lên - ….bây giờ quân đội Mỹ đã gửi tàu cứu viện tới chúng ta… Ba nơi là Hải Phòng , Qui Nhơn và Cam Ranh sẽ là nơi sơ tán cuối cùng trước khi tất cả chấm dứt… - Chấm dứt là sao? - Họ sẽ bỏ bom khắp Châu Á…. - Cái….? - Bình tĩnh và im lặng, không thể để mọi người hoảng loạn được….Họ không chắc sẽ tiêu diệt hết toàn bộ, nhưng toàn bộ các thành phố lớn như Bắc Kinh, Tokyo, Sài Gòn, Hà Nội, Bangkok… chắc chắn bị xóa sổ…. - Vậy thì sao đây? - Một chiếc tàu sẽ vào vịnh Nha Trang nội trong ngày mai và tiếp theo sẽ tới đây để đón những người tị nạn. Anh thanh đưa hai tay lên đặt vào vai Khôi, nói: - Tình hình ngoài kia nóng lắm rồi, tao không chắc sẽ giữ được hết đêm nay. Bộ chỉ huy cũng bắt đầu nản lòng rồi. Anh ta rút một cái chìa khóa ra từ túi quần và đưa cho Khôi: - Chiếc xe địa hình lội nước tao để ở bãi xe trong góc, chiếc xe đó của quân đội nên mày xem liệu nó có bị hỏng không, nếu không hãy sửa nó hoặc tìm cách khác rời khỏi đây. - Nhưng hồi sáng ông bảo rằng tui không được rời khỏi đây mà? - Tao phải bảo vệ mày an toàn, giờ nơi đây không còn an toàn nữa rồi, nếu có biến, hãy rời khỏi đây ngay lập tức. Chiếc chìa khóa rơi vào lòng bàn tay Khôi, nó nắm chặt và nhìn vào ánh mắt tin tưởng của anh Thanh. Sau đó, anh nói: - Tao đi canh gác tiếp đây, hãy cẩn thận… - Ok, cảm ơn nhé…. Bóng anh Thanh chìm dần vào bóng tối bên ngoài. Khôi quay lại nhìn hai người kia, rồi cầm cái đèn dầu trên bàn và nói: - Chúng ta hãy đi xem cái xe đó nào.. 8:30 P.M Chúng bước vào khu vực nhà chứa xe được lợp mái tôn. Khôi kéo tấm khăn trùm lên và phía dưới là một chiếc xe có bốn ghế ngồi, không có cửa và nóc xe, toàn thân sơn đen. Khôi cho chìa khóa vào ổ và vặn nhẹ, chẳng có gì xảy ra. Nó thử lại vài lần nữa nhưng chẳng ăn thua đâu vào đâu. Chị Minh bước tới nhấn nút bên cạnh vô lăng, mui xe bật lên. Khôi cầm cái đèn hột vịt soi vào bên trong và xem xét một hồi… - Ai đó??? Có ai đó tiến về phía chúng, cả ba quay lại quan sát và thấy một bóng người cao to đang bước tới, khuôn mặt mờ mờ do ánh đèn hột vịt chiếu sáng yếu ớt. - Mấy cô cậu có biết chuẩn bị giờ giới nghiêm rồi không hả? Ai cho tụi mày vào đây? Người đàn ông kia rọi đèn ra chỗ khác, ánh sáng mờ mờ từ cây đèn pin hắt lên khuôn mặt kì lạ. Khôi thuật lại đơn giản rằng anh Thanh, chỉ huy trung đội cho phép ba đứa sửa chiếc xe này để phòng ngừa có biến. Còn người đàn ông kia tên là Giang, làm thợ cơ khí cho quân đội. Ông ta giới thiệu sơ về mình sau khi lắng nghe câu chuyện của ba đứa. Khi nghe xong, ông ta tới ngắm bộ động cơ của chiếc xe địa hình. Xem xét một hồi, ông Giang đứng dậy nói rằng: - Có lẽ chỉ cần thay một vài sợi giây điện là ổn…. - Thế làm sao tụi em kiếm ra được dây thay bây giờ ạ? - Dây đâu ra cho chúng mày, xe lính ngoài kia còn đang sửa, nói chi là xe của tụi mày. Ông ta suy nghĩ một hồi, rồi nói: - Sửa cái xe này cũng dễ, tao sẽ tìm cách sửa cho chúng mày, vậy chúng mày làm cho tao một việc? - Việc gì? Lão móc trong túi một cọc tiền bó thành một cuộn, toàn năm trăm ngàn và hai cuộn giấy, bảo: - Phía bên phải cây cầu, tụi mày đi thẳng, ven bờ sông, sẽ thấy một nhà thờ cổ, chắc cũng nát gần hết rồi. Nửa đêm sẽ có người gặp tụi mày ở đó, hãy lấy kiện hàng và mang về đây, chắc lúc đó cũng sửa xong. - Hàng là gì? - Chúng mày không cần, cũng không nên biết, Chị Minh tiến tới nói: - Ông điên à, quanh đây nguy hiểm như thế nào ông biết rồi đó, 12 giờ đêm, không đèn đuốc, tự sát chắc. - Ồ, thế thì tiếc quá, ta phải đi sửa chiếc jeep cho xong đây. – Ông ta đứng dậy phủi phủi, chuẩn bị bước ra khỏi cửa. - Đợi đã – Khôi nói to- Hãy đưa chiếc đèn pin của ông cho tôi, tôi sẽ đi lấy nó. - Khôi – Arturia – cậu có chắc chắn không? - Chúng ta cần chiếc xe này – Khôi quay lại bảo – nếu hàng là thứ gì đó nguy hiểm, ta sẽ báo cho anh Thanh ngay. - Đừng nghĩ như thế, tụi mày phải có một đứa ở lại đây với tao. Suy nghĩ vài giây, Khôi nói: - Arturia, em ở lại với hắn đi. - Để chị ở lại, chị có võ mà. - Arturia cũng có, nhưng chị khỏe hơn, chiến đấu tốt hơn, chị nên đi với em. Ông hứa là sẽ không làm hại cô ấy chứ. - Chắn chắn, mày cứ tin tao…- Hắn móc điếu thuốc ra đưa lên miệng. - Quăng đèn pin đây. Hắn thảy chiếc đèn pin về phía Khôi, nó chụp lấy, tắt mở để kiểm tra xem đèn pin còn hoạt động không. Khôi vừa kiểm tra xong, ông Giang ném một cuộn vải về phía chúng. Chị Minh chụp lấy và tháo cuộn vải ra, bên trong là hai cây mã tấu bóng loáng. - Hàng để tụi mày chơi, phòng khi có thằng đối tác có vấn đề. - Đối tác là thằng nào mà phải như thế này? - Tụi mày không phải xoắn, mấy thằng ôn dịch buôn lậu ấy mà. Sau khi xem xét tình hình, Khôi quay lại nói: - Nếu cô ấy có bất cứ chuyện gì, tôi sẽ không tha cho ông đâu. Hắn khoác vai Arturia, bảo: - Cô bé mạnh mẽ thế này, tao dám làm gì?- Hắn kéo cái áo lính, để lộ khẩu súng lục giắt bên hông. Khôi quay lại nói: - Thế này nguy hiểm quá, hay chị ở lại với….. - Em sẽ không sao đâu, mọi người đi đi!!!! – Arturia nói - Hì hì, vậy đi nhé – lão Giang thở khói phà vào mặt Arturia – Nào, giờ tụi mày đi đi, tao lấy đồ nghề sửa xe. - Bảo trọng nhé, anh Khôi, chị Minh. - Có gì, em tự xử lí được đúng không, anh sẽ cố gắng về sớm nhất có thể. - Vâng. - Khôi, đi mau…. – mặt chị Minh lo lắng nhìn ra ngoài. Đám đông người tị nạn phía bên kia cầu đang hò hét ầm ầm, tiến tới vòng vây lưới B40. Vài người len qua hàng rào bị cảnh sát chống bạo động vũ trang đầy mình tấn công, đánh đập và quăng trả lại bên kia hàng rào. - Sự việc sắp vượt ra khỏi tầm kiểm soát rồi, chúng ta phải mau hành động thôi. 9:30 P.M Một vụ mua bán mờ ám diễn ra, lối thoát duy nhất của họ là làm việc cho những tên buôn lậu, chuyện gì sẽ xảy ra khi họ tiến tới khu nhà thờ đổ nát………..[/SPOIL]
Viên đạn thứ 22: Chiến đấu tới chết [SPOIL]11:45 P.M - Sao chúng ta không hỏi những người khác mà phải nhờ gã này? – Chị Minh đẩy hàng cây ra và bước sau lưng Khôi. - Thứ nhất là chúng ta không thể sửa cũng như không biết cách sửa nó, lão ta làm việc sửa chữa xe quân đội chắc cũng dễ xử lí hơn, thứ hai là không thể để cho nhiều người biết về chuyện này được, vì không chỉ có những người tị nạn, những người trong quân đội cũng có thể đào ngũ bất cứ lúc nào, họ sẽ tìm cách đi theo chúng ta, lúc đó mọi việc sẽ rắc rối hơn nữa. Trăng đang mọc dần dần ở phía đông, chiếu sáng cả bìa rừng ma quái. Nước vỗ ì oạp theo từng đợt sóng nhỏ. Gió nhẹ dần hơn so với lúc chiều, mang đến vị muối mặn chát trên đầu lưỡi hai chị em. Đi thêm một đoạn, Khôi quì nhẹ nhàng xuống mặt đất, chỉ tay về phía trước. Cách đó vài chục mét là một nửa cây thánh giá vươn lên bầu trời đen. Khôi thì thầm: - Chúng ta phải cẩn thận từ đây, nói gì thì nói, chúng ta chẳng biết vụ mua bán này là mua bán cái *** gì. Em nghĩ chị nên chờ ở đây thì hơn, em sẽ vào trong đó, nếu có biến, chị lao về trại báo cho anh Thanh ngay. - Sao không phải chị mà em phải đi? - Chị là con gái, lỡ chúng nó giở trò gì sao? Dù gì em cũng to con, chúng nó sẽ không dám lấn lướt đâu. Chị Minh suy nghĩ, rồi gật đầu. Khôi nói: - Em đi nhen, chị cứ nấp ở đây. Khôi tiến tới trước, tiếp cận nhà thờ cổ, có vẻ nó đã xây từ rất lâu rồi, có thể từ thời Pháp vì lối kiến trúc kì lạ của nó. Ngoài mặt trước cao tầm mười mét, rêu phong, dây leo phủ kín, phía sau chẳng còn gì ngoài những đống gạch vụng đổ nát. Giữa nhà thờ là một đống củi lửa đang cháy tí tách. Lửa đã gần tàn nhưng dường như ai đó cố tình để lửa nhỏ vậy để tránh sự chú ý từ bên ngoài. Nó quì xuống, quan sát xung quanh: Rắc- Tiếng nhánh cây khô gãy sau lưng nó Theo phản xạ, nó quay người nhìn lại, tay sờ lên con mã tấu đang cài sau lưng. Hơn mười giây trôi qua, chẳng có gì cả, nó thở phào quay lại hướng nhà thờ, một khẩu súng đen ngòm đang chĩa vào nó. - Ha, xem chúng ta có gì này? - Tôi đến theo lệnh của Giang. Khẩu súng lục từ từ hạ xuống, bóng đen kia phát giọng ồm ồm, bảo: - Đi theo tao. Nó đi theo bóng người phía trước tới ngay khuôn viên nhà thờ. Ba người bước ra từ phía sau đống đổ nát, tay cầm tuýp sắt và rựa. Thằng hồi nãy tóm được nó tự giới thiệu: - Tao là Tú, kia là Hà, Năm “rô” và A Rộc, thế thì hàng đâu? Tay cầm đầu tên Tú, khá to con và cường tráng đầy sức mạnh, hắn cao hơn Khôi một chút nhưng rất to con và đầy quyền uy với tụi đàn em. Khôi rút trong túi ra cuộn tiền lúc nãy, bảo: - Đưa hàng đây. - Sao mày cứ sồn sồn lên thế nhỉ, mày đưa tiền, tao đưa hàng, xong. - Lão Giang đang giữ bạn tao, lão dọa nếu không mang hàng về lão sẽ xử lí bạn tao, vì thế tao phải chắc chắn là vụ mua bán thành công. - Haizzz, con chó già chết nhát, sợ chết nên sai tụi mày ra đây mà. Thôi được, Năm Rô, đưa hàng. Một thằng đầu trọc mắt chột bước tới đưa chiếc ba lô cùng chiếc đèn pin cho thằng Tú. Qua ánh trăng và ánh lửa mờ ảo, trên tay chúng có một dấu hiệu, một con đại bàng. “ Chết mẹ, băng đại bàng bạc, lũ buôn ma túy, bữa lỡ tay giết năm người băng nó rồi ( Coi lại viên đạn thứ 7)” – Khôi lo lắng. Tên Tú mở cái ba lô ra, trong đó chứa hàng chục túi bột trắng: - Hàng chất lượng cao đấy, chú cứ thử thoải mái, quăng tiền đây. Nó bước tới, nắm lấy cái balo, và giao cho tên Tú bó tiền. Mấy tên xung quanh đứng quan sát thận trọng nó, sẵn sàng hạ thủ nếu có biến. Tú đưa tiền cho thằng Rô, nó mở cọc tiền ra, trong đó còn một tờ giấy. Qua ánh đèn, Khôi có thể thấy đó là bản đồ sân bay Cam Ranh và khu vực quân sự gồm kho khí tài, trạm đóng quân. - Hai kí hàng trắng cho năm chai và hai tấm bản đồ, thế này thì xong kế hoạch rồi. - Tụi mày định làm gì thế, tao tham gia với.- Khôi thăm dò - Định làm cái gì ấy hả? Bọn tao sẽ lật đổ tụi quân đội này, nhà nước đã rút chạy, bỏ lại dân thường chết rục hoặc tệ hơn bị biến thành tụi khủng khiếp kia. Đêm nay, chỉ cần có hai tấm bản đồ này, kế hoạch bọn tao sẽ thành công. Mày có thể chọn theo chúng tao, hoặc theo tụi kia, nếu thế, mày không thoát khỏi….. - Đợi tao, ê thằng kia, ngẩng mặt lên. – Tên A Rộc bước tới trước, soi đèn vào mặt Khôi. Khôi giật mình trước ánh sáng chói lòa, bản năng nó trỗi dậy, nó nhảy bật ra sau, né một đường rựa chặt thẳng vào nó. Nó nhận ra, thằng A Rộc kia, chính là một tên trong băng giang hồ nó gặp ở Biên Hòa: - Đệt mẹ con chó, may cho tao, hôm đó viên đạn bay trượt mặt, nếu không tao chết ở đó rồi. Tao đã phải bò ra khỏi cái cây xăng đó, trong làn mưa đen, trốn dưới một chiếc xe tải ở ngoài, nhìn đại ca bị con quỉ kia giết hại….Ba anh em và đại ca của tao đã bỏ mạng vì mày thằng mặt l*n. Tao sẽ trả thù. – A Rộc chĩa rựa vào mặt nó. - Hóa ra mày là thằng đã giết bốn thằng đồng bọn của tao, mắt trả mắt, mạng trả mạng – Thằng Tú móc con dao Balisong ra, xoay mấy vòng rồi thủ thế. “Đệt mẹ, xui vãi l*n”- Nó đeo cái ba lô lên lưng, rút cây mã tấu sau lưng ra, chuẩn bị đối đầu với tụi kia. Thêm ba thằng nữa đi ra từ trong rừng sau lưng nó, tay cầm vũ khí nguy hiểm. Khôi bị bao vây, nó khó lòng thoát khỏi đây. - Á….á…á………- Một tiếng hét nữ vang vọng trong không gian “ Chị Minh” – Khôi quay mặt về hướng tiếng hét. Mấy thằng giang hồ bị mất tập trung, Khôi bước tới đá tung đống lửa mịt mùng bồ hóng, lửa bùng lên lóa mắt tất cả những người xung quanh. Lợi dụng lúc này, Khôi lẩn ra khỏi nhà thờ chạy vô khu rừng thưa, chạy về phía chỗ nấp của chị Minh. - Đệt mẹ, tụi mày làm cái con c*c gì thế, đuổi theo thằng chó đó. Tiếng la lối và tiếng chân người đuổi sát chân Khôi, nó chạy như bay, dường như không cảm thấy chân mình nữa. Trước mặt nó, nơi bụi cây mà chị Minh đã trốn, cái đèn pin nằm lăn lóc, cây mã tấu cắm trên thân cây bên cạnh, trên mặt đất còn vết máu. Nó nhìn xung quanh, căng mắt ra tìm kiếm bóng dáng chị Minh, nhưng chỉ có màn đêm trả lời nó. Một tên côn đồ chạy ngang qua nó, nó lao tới chém bằng mã tấu, hắn ta đưa tuýp sắt ra đỡ được. Nó lãnh một gậy vô lưng từ thằng đằng sau, nó quay lại đạp vào bụng thằng đó rồi nhảy và giãn khoảng cách giữa nó và hai tên côn đồ. “ Chị Minh, chị đâu rồi?” – Nó lo lắng khủng khiếp. Một ánh kim loại lóe lên trước mặt nó, theo quán tính, nó đưa hàng lên đỡ. Trước mặt nó là thằng Tú, nó nói: - Giỏi lắm con chuột nhắt, nhưng hôm nay mày chết ở đây. Tụi côn đồ kia chạy tới đứng xung quanh tạo thành một vòng tròn bao vây nó và thằng trùm. Tên Tú đẩy nó ra, chém thêm một đường nữa làm chảy máu vai phải của Khôi, ngay gần vết thương làm nó đau đớn tột độ. Cây mã tấu rơi xuống đất, nó đưa tay trái đỡ một đá của thằng Tú làm nó ngã loạng choạng về phía tụi côn đồ ở ngoài. Tụi này đẩy nó vô trong vòng tròn lại, quyết không cho nó thoát. Nó tung một đấm vào mặt Tú nhưng thằng khốn này né được, nó giơ mã tấu lên định chém, Khôi dùng tay trái nắm chặt cổ tay phải của thằng Tú làm nó không chém xuống được. Cánh tay phải của nó đau rần rần, nóng rực và chảy máu. Chân phải nó gạt ngã thằng Tú, nó đạp vào tay phải thằng này buộc nó phải thả cây mã tấu ra. Thằng Tú vươn tay lên đập vào vai phải nó làm nó đau đến mức ngã gục ra sau. Hắn cầm thanh mã tấu lên phóng thẳng về phía Khôi, thanh dao găm xuyên qua một thân cây. - Con chó, mày không may rồi, tao cao thủ võ cổ truyền đấy. Hắn lao tới ra một quyền hụt, Khôi nhảy qua một bên, cầm thanh gỗ dưới đất đập thẳng vào lưng thằng Tú, thanh gỗ gãy vụn trước sức mạnh của Khôi. Khôi lao tới đấm tới tấp vào đầu thằng này khi hắn đang cố gắng đứng dậy. Nhưng hắn quá khỏe, hắn vùng dậy khi Khôi vẫn đang ngôi trên cổ hắn, rồi hắn xoay một vòng ném Khôi ra khỏi cổ, nó ngã xuống đập người vào gốc cây. Một tên đàn em thấy thế liền tiến tới định đập Khôi bằng tuýp sắt thì bị một đạp của thằng Tú làm ngả lăn ra đất: - Đây là trận đấu giữa tao với nó, tụi mày tránh ra. Khôi gần như gục hẳn, nó quá đau đớn và mệt mỏi sau những vết thương quanh mình, không biết gãy cái xương nào chưa, nó ngồi dậy, xương cốt quanh mình kêu răng rắc. Trước mặt nó, lờ mờ là tên Tú, đã rút con dao ra, đi về phía nó, kết liễu: - Vĩnh biệt. Hắn lao tới, lăm lăm con dao trong tay. Khôi thấy mọi vật như chậm đi, nó thấy được mọi vật trong bóng đêm, những chiếc lá đung đưa trong gió, nhưng con chim rúc sợ hãi trong tổ, tiếng sóng ì oạp từ đầm Cam Ranh, từng cử động trong từng cơ bắp của Tú. Khi Tú cách nó tầm một mét, nó xoay người, đạp thẳng vào đầu gối thằng Tú rồi ngả vật ra đất. Tên côn đồ mất thăng bằng, lao tới trước….. Phập Tú đâm vào thân cây rồi bất động, một dòng máu chảy ra từ cơ thể hắn. Con mã tấu lúc nãy hắn phóng vào cây, nay lại chính là thứ đã tiêu diệt hắn. Khi loạng choạng, hắn đã từ đâm đầu vào lưỡi dao đang chìa ra khỏi thân cây, cắt đứt cổ hắn. Vài chục giây trôi qua, cả đám đàn em đứng như trời trồng, đại ca tụi nó đã bị hạ gục bởi một thằng sinh viên. Khôi bò tới xác thằng Tú đang quì cạnh gốc cây, một thằng đàn em lao vào định tấn công Khôi, nó rút khẩu súng lục trong túi của Tú ra và bắn xuyên đùi của kẻ đang lao tới. Hắn rú lên rồi lăn lộn dưới đất. - Đủ rồi, biến ngay, thằng nào vô đây tao cho ăn đạn. Tao đã giết sáu mạng của tụi mày, thêm vài thằng nữa thì chẳng thấm vào đâu đâu. Thấy sự chống trả quyết liệt của Khôi, tụi kia đi tới lôi thằng bị thương và xác tên Tú rồi rời khỏi đó, biến mất trong khu rừng. Khôi ngã vật ra đất, thở hồng hộc mệt nhọc, lâu lắm rồi nó mới đánh nhau khủng khiếp như thế, khác với mọi lần, lần này nó buộc phải tiêu diệt đối thủ. Nó đứng lên, nhưng lại ngã gục xuống đất, xương sườn kêu rắc rắc, chắc đã gãy vài cái rồi, tay phải nó thì nóng như lửa đốt. Cái ba lô đang ở trước mặt nó, miệng cặp mở và vài gói màu trắng to bằng bàn tay đang vương vãi trên mặt đất, nó chần chừ, rồi suy nghĩ… “ Mình còn có người mình phải bảo vệ, có những người đang trông chờ vào mình, mình không thể nằm chết ở đây được, mình phải đứng dậy, mình phải sống” Khôi vơ lấy một gói bột trắng, mở cái túi bột ra, đưa một ít lên mũi và ngửi nhẹ. Nó nhớ rằng có lần ai đó nói rằng bệnh viện vẫn dùng ma túy sạch với liều lượng ít với tác dụng giảm đau. Dần dần, nó cảm thấy cơn đau thuyên giảm, đầu óc nó lâng lâng, không thấy đau đớn nhiều nữa, nó đứng dậy, cho hết những túi bột vào túi và đi lững chững về phía khu trại. Tiếng ì oạp kì dị nãy giờ vẫn vang lên chưa dứt, quá nửa đêm rồi, ánh trăng đang sáng rực rỡ trên đầu nó. Nó quay về phía con sống, nhìn kĩ ra, nó dụi mắt, cơn phê đang lấn át nó, nó không thể đánh mất chính mình được. Một bóng đen từ từ trồi lên từ con sông, hàng chục bóng đen theo sau, chúng trông như người, nhưng trông như một tấm chăn đen trên mặt nước, xung quanh là rêu bám đầy, nhớp nháp như có dầu trên người nó. Khôi bủn rụn tay chân, nó đứng trên một mô đất trong rừng thưa cách bờ nước tầm hai mươi mét nên quan sát rõ những con quái vật lạ lùng kia. Lúc bé, bà ngoại nó có kể rằng, không được đi tắm sông, tắm biển vào mười hai giờ trưa hay mười hai giờ tối, kẻo sẽ bị bắt mất. Và bây giờ đây, trước mắt nó, nỗi đe dọa từ xa xưa giờ trỗi dậy, con quái vật mà bất cứ dân sông nước nào cũng sợ hãi. Ma da Date: 30/12/2012 00:30 A.M Location: Cam Ranh bay Trải nghiệm cảm giác cận kề cái chết, một nỗi sợ hãi từ xa xưa, nay đã quay trở lại và quyết tâm tiếp tục ám ảnh những người sống sót. http://www.ledinhhoangkhoi.wordpress.com[/SPOIL] Trên trang www.ledinhhoangkhoi.wordpress.com đã ra tới hơn nửa phần 3 rồi nhen bạn, truyện tổng cộng 5 phần là Thriller, Vietnam War, Frost Bite và hai phần sau. Cảm ơn bạn đã ủng hộ.
Viên đạn thứ 23: Xuất huyết Viên đạn thứ 23 [SPOIL]2:30 AM Ma da, không ai biết chúng là gì, là người, là ma quỷ hay là một loài vật chưa biết tới. Chỉ biết rằng, chúng đã xuất hiện từ rất lâu, ở vùng sông nước, ông bà vẫn hay nhắc nhở rằng không được ra ngoài bờ sông đúng ngọ hay nửa đêm kẻo ma da kéo chân chết. Người thì nói rằng, nó trông như một cái chăn trên mặt nước, khắp người quấn rong rêu, nhớp nháp và hôi thối. Có người lại nói nó như một người quấn rong có chân như chân ếch và có màn giữa những ngón chân. Nó bí ẩn và thầm lặng. Chung qui, chúng là một nỗi kinh hoàng cho dân sông nước, kẻ sát thủ thầm lặng kéo chân những người dân chài, một huyền thoại…. Lòng nóng như lửa đốt, Khôi lê thân đau đớn về hướng doanh trại. Tới bìa rừng, nó ngã quị xuống, vùi mặt vào bãi đất trước mặt trong vài giây đồng hồ. Vài loạt súng chỉ thiên nổ lên trên cây cầu sáng rực ánh đuốc, người dân đang trong trạng thái hoảng loạn tột độ. Họ đã xô đổ khu hàng rào B40 ba lớp và tiến tới khu hàng rào phía sau. Thanh buộc lòng phải ra lệnh cho hai xe máy ủi song song càn lên, đẩy lớp hàng rào ngược lại phía những người dân. Những người lính và công an chống trả trong tuyệt vọng khi lực lượng năm mươi người của họ bị hơn ba trăm người tấn công, ném đá và gạch. Vài người lính bị thương vào đầu, ngất xỉu và phải nhờ bên quân y khiêng ra hậu cần để chữa trị. Ít nhất hai mươi dân thường đã thiệt mạng và hàng chục người bị thương khi đám đông giẫm đạp lên nhau, phần lớn là người già, phụ nữ và trẻ em. Khôi trông thấy hai con ma da đã leo lên chân cầu…Nhưng….cái gì thế này, trời dù có trăng nhưng vẫn tối đen như mực, nhưng mắt nó…thấy rất rõ trong bóng đêm, cảm giác chỉ như trời chạng vạng tối. Tất cả mọi thứ được bao phủ bởi một ánh sáng xanh dương ghê rợn kì quái. Cánh tay phải nó bỗng dưng đau đớn như hàng ngàn mũi dao đang xẻ thịt nó. Nó hét lên một tiếng thấu xương, máu hộc ra mắt và mồm, trong tâm trí mịt mùng, nó chỉ thét lên…” Chó thật, tao chưa muốn chết, tao còn quá nhiều việc phải làm, quá nhiều người để tao bảo vệ”. Nó nhổm dậy, phun một bãi máu ra cái sân xi măng, rồi nó thở hộc lên như người lên cơn hen suyễn. Nó nghĩ “ Mẹ nó, chẳng lẽ mình hết thời gian rồi sao” . Nó mò xuống dưới ống chân, lôi một cái ống tiêm đã bơm đầy thuốc, đây là phát cuối cùng, nó định để dành cho đến khi vào tới trong Nha Trang, nhưng có vẻ là không xong rồi. Tiếng người đâu đó thét lên, rồi có bóng người chạy đến nó. - Khôi, Khôi, chết tiệt, em sao thế??? – Chị Minh, khuôn mặt phát ra ánh sáng đỏ rực đầy máu đang lay người nó.- Đồn như lời, đưa ống thuốc đây, KHÔI, THẢ NÓ RA!!!! Cánh tay trái đang siết chặt vì căn cơ của nó không nghe lời của nó nữa. Những đường gân, mạch máu trên hai cánh tay nổ tung ra, mắt tuôn hắc lệ làm mọi thứ trở nên quay cuồng trong trí óc Khôi. Hự… Nó rên lên một tiếng thống thiết khi cây kim đâm vào tim nó bơm đầy thứ thuốc kia. Vài phút sau, cơn xuất huyết thuyên giảm dần, nó ngồi dậy, người vẫn đầy máu đen, nói với chị Minh: - Chúng…chúng ta phải rời khỏi đây gấp….. Có tiếng người la hét chạy tới, trong mắt Khôi, đó là hai cái bóng người màu đỏ rực, y như là trong mấy cái máy quay cảm biến nhiệt độ mà nó hay thấy trong tivi. Nhưng ngay sau lưng hai người đó, một cái bóng khác có màu xanh dương ma quái, đang bò theo sau. Khôi thét lên định đánh động họ, nhưng quá trễ, cái thứ đi đằng sau đó vươn những cái tay như xúc tu dài ra lôi hai người đó vào trong cái đống rêu bầy nhầy đó rồi ăn thịt. Những anh lính xấu số chỉ thét được lên vài tiếng trước khi hoàn toàn trở thành bữa ăn cho những con ma da. Sự việc diễn ra quá nhanh, chị Minh không thể nhìn thấy được chuyện nó vừa thấy. Nó rút khẩu súng trong thắt lưng ra, lôi băng đạn ra và kiểm tra năm viên đạn cuối cùng. Chị Minh nói gì đó về việc nó đừng nên cố quá, nhưng nó đã bỏ ngoài tai và bắt đầu tiến về phía nhà kho để xe, mối lo lắng duy nhất của nó hiện nay là Arturia. Cậu không cần biết cô ấy có là điệp viên hay kho báu thông tin sống về Emberland hay không, chỉ cần biết rằng Arturia rất quan trọng với cậu, và cậu phải bảo vệ cô ấy bằng mọi giá. Chị Minh cầm cây mã tấu theo sát lưng nó, hỏi: - Chuyện gì đang xảy ra thế Khôi? Em cần phải nói cho chị biết. - Tụi thây ma…giống như…như mấy con ma da sông nước ấy, chúng đã vượt qua đầm và tiến vào tới đây…. - Làm sao em biết được? - Em có thể thấy chúng, thôi đi chị, em không có thời gian giải thích, chúng ta phải rời khỏi đây thôi. Sân bay đang tràn ngập trong biển lửa, hai chiếc Boeing khổng lồ đang cháy phừng phực khi những người ở đó nổi loạn. Lúc này, từ bên phía những người tị nạn, vài ánh chớp nổ ra và kéo theo là nhiều người lính bên kia hàng rào gục ngã. Chị Minh nói: - Thôi tiêu rồi… - Mấy thằng đại bàng bạc chó chết – Khôi lúc này đã đi thẳng người được, nhưng đầu óc vẫn còn lâng lâng vì ma túy và thứ thuốc kia. Nhiều tên đã nhảy qua hàng rào, trên tay trang bị súng K54 và AK, nhưng chúng đồng loạt bị những tay bắn tỉa phía dãy nhà dân quay thẳng mặt ra hướng cây cầu bắn hạ. Đâu đó vang lên tiếng động cơ xình xịch, Khôi thấy nhiều bóng người trên vài chiếc tàu đánh cá ở mặt bên kia của doanh trại. Có lẽ bọn họ đã sửa được máy và chuẩn bị di tản ra khỏi nơi này. Đợt tấn công của những con ma da bắt đầu, những người lính đứng gác bên bờ sông lần lượt bị giết hại, kéo theo cơn hỗn loạn của những người dân đang trú ẩn. Nhưng người lính trên cây cầu bị mất tập trung, chỉ vài chục phút sau khi tên đại bàng bạc đầu tiên thoát qua khỏi dãy hàng rào thì những người dân cũng đã phá tan nó và tràn vào bên trong. Quân đội lập tức lui về phía tòa nhà dân sự cao năm tầng cố thủ, bắn trả lại lũ tay chân đại bàng bạc. Xung quanh Khôi và chị Minh, nhiều người dân chạy hỗn loạn, tình hình trở nên một cơn ác mộng khi lũ zombie bắt đầu tấn công những người dân. Khôi và chị Minh chạy về phía gara giữ xe, bống dưng, một ánh sáng chói lòa chiếu qua những khe cửa, chiếc xe bọc thép nhỏ lao ra với một tiếng nổ chát chúa phá tông cánh cửa sắt. - Hắn ta đang chạy kìa !!!!- Chị Minh đứng dậy rượt theo. Tên Giang đang ở trên xe, vẻ mặt bấn loạn pha chút sợ hãi và liều lĩnh. Khôi thấy một bóng người đang ngồi sau xe của tên Giang, có vẻ đang bị trói. Arturia Nó lập tức nhỏm dậy bắn về phía chiếc xe đang cố tìm cách thoát khỏi cảnh lộn xộn trên. Mắt nó, dù nó chẳng rõ vì sao, bây giờ đã giống như một chiếc camera cảm biến nhiệt, và viên đạn của nó cũng hoàn thành nhiệm vụ tối cao. Đoàng đoàng…. Cái bóng đỏ của lão Giang ngay lập tức gục lên vô lăng, chiếc xe lập tức mất lái và lật nghiêng giữa sân, đè chết nhiều người. Một con ma da xuất hiện sau lưng Khôi, chị Minh lập tức vung cây hàng nguội và chặt đầu con ma da. Nó ngã xuống đất rồi ngay lập tức trương phình ra rồi mục dần như xác chết trôi sông. Bên trong nó vẫn là người, nhưng xung quanh nó là rong rêu hôi thối quấn quanh cũng với bộ da trắng hếu bị ngâm nước lâu ngày. Không còn thời gian suy nghĩ, cả hai chạy thẳng đến chiếc xe, chiếc xe đang bị bao vây bởi cả người lẫn thây ma. Một con thây ma cúi xuống tấn công Arturia khi cô đang bị bất tỉnh. Khôi nã hai phát đạn, con zombie loạng choạng rồi ngã rạp ra mặt đất. Ầm Một tiếng nổ khủng khiếp phát ra khi nhà ăn nổ tung. Hơi nóng táp thẳng vô mặt làm Khôi phải khụy xuống che chắn dù chúng cách nhà ăn cả chục mét. Nhiều bóng người bị lửa bao phủ hét lên nhiều tiếng xuyên tới thấu xương trước khi họ bị bà hỏa giết chết. Những người lính hiện nay vẫn còn kiểm soát được sở chỉ huy và khu nhà dân, còn phía mặt đất là lũ đại bàng bạc cũng như những người dân đang dần tuyệt vọng. Sau khi họ vượt qua hàng rào, họ gần như mất phương hướng, không biết đi đâu về đâu, chỉ chạy hỗn loạn vô định. Một số cố gắng tấn công những tàu đánh cá tầm trung đang đậu ngoài bãi biển, những phương tiện di tản cuối cùng, những người sống sót liền cướp được hai chiếc tàu trước khi bị đẩy lùi bởi những người lính. Bây giờ, những người tị nạn chỉ có mục đích duy nhất là thoát ra khỏi cái địa ngục này, còn những người lính, họ quyết tâm không để những người “ không an toàn” rời khỏi đây được. Nhưng hơn năm trăm dân thường, mười chiếc tàu cá không thể cứu hết tất cả được. Một số thậm chí còn chưa sửa động cơ, nếu tháo néo thì chỉ còn cách nương theo gió để sống sót. Khôi và Minh dừng lại khi còn cách chiếc xe vài mét. Tên Giang đứng đó, máu chảy đầm đìa từ một bên tai, có vẻ viên đạn đã xuyên qua đầu hắn nhưng hắn không chết, để lộ ra hộp sọ nhuốm máu đáng sợ. Hắn hùng hổ kề dao vào cổ Arturia, lúc này đã tỉnh dậy, còn hắn đã bị mất tai bên trái khi viên đạn lúc nãy bay sượt qua đầu. - Lũ ranh con, đậu má, chúng mày lẽ ra nên chết hết rồi chứ. – Hắn gào lên…. - Bỏ vũ khí đi thằng chó, mày mới là kẻ không đáng sống- Khôi chĩa súng về phía tên Giang. - Mấy thằng đại bàng ngu ngốc, tao bảo đợi tao phắn rồi hãy tấn công, thằng Tú khốn khiếp, mẹ kiếp. - Thằng Tú trọc hả, nó chết con mẹ nó rồi… - Đệt…..mày nói láo, cái thằng quái vật đó sao ngỏm được…. - Tao giết nó…một cây mã tấu cắt đứt cổ họng…..chính là cây mã tấu của ông… Mặt lão Giang biến sắc kì lạ, không biết vì đêm tối đánh lừa hay gì, nhưng có lẽ Khôi đã thấy một giọt nước mắt rơi xuống từ lão ấy, lẽ nào…. - Thằng con khốn nạn, nó bảo nó sẽ cứu tao, giúp tao kiếm hàng trắng rồi xây dựng lại nơi này ở đây….. Khôi không biết nói gì cả, nó chỉ biết nắm chặt khẩu súng trong tay, con tim nó giờ đây chẳng có chỗ cho những tình cảm đó nữa. - Mẹ kiếp, trước sau gì cũng chết, tao sẽ giết con điếm này, coi như là trả thù..- Lão ấn dao vào tai Arturia – Cứ bắt đầu từ việc cái tai của tao đã…. Một giọt máu đỏ tươi chảy xuống khuôn mặt xinh đẹp của Arturia khi lão Giang chuẩn bị xuống tay. Trong nửa giây mà như thế kỉ đó, Khôi có cảm giác như tâm trí nó rời xa khỏi thế giới này, nó chỉ cảm thấy điên lên khi thấy giọt máu đó đổ xuống. Tay nó một lần nữa nhói lên khủng khiếp, mắt nó mờ đi vì dòng lệ đen tuôn ra. Cảnh vật như quay chậm lại, những con người khốn khổ đang chạy xung quanh nó, những viên đạn được bắn đi khỏi nòng súng rực lửa, những con ma da nhơ nhớp xấu xí khủng khiếp……Một tiếng gọi vô hình vang lên trong đầu nó….. Điều tiếp theo nó nhớ, nó thức dậy như vừa ngủ một giấc dài và sâu, trời tờ mờ sáng, mắt nó vẫn còn đau, không nhìn rõ được xung quanh. Cách nó vài chục mét, trên chiếc xe tối qua, bằng cách nào đó đã lật trở lại bình thường, chị Minh ngồi trên đó, tay cầm một khẩu súng trường có vẻ đang chỉa thẳng vào nó, khuôn mặt căng như dây đàn. Bên cạnh là Arturia, cũng đang ngồi trên chiếc xe, nhưng có vẻ đang chợp mắt một chút. Lúc này, Khôi mới nhận ra rằng, ngoài xác chết lão Giang ngay cạnh nó, xunh quanh, hàng trăm xác chết phơi đầy cả khoảng sân xi măng, tất cả đều đã chết, mặt sân bị nhuộm đỏ bởi máu. Date: 30/12/2012 – Cam Ranh Military port 4:30 A.M [/SPOIL] Máu, những xác chết chất chồng xung quanh cậu, chuyện quái quỉ gì đã xảy ra khi Khôi đột ngột bất tỉnh?www.ledinhhoangkhoi.wordpress.com - - - Updated - - - Chap 24: Vảy lục bảo [SPOIL] Date: 30/12/2012 – Cam Ranh Military port 4:30 A.M Một con quái vật có cánh tay đầy vảy với móng vuốt nhọn hoắc, cánh tay dài hai mét, rộng nửa mét, mỗi lần nó quét qua là mỗi lần nó lấy mạng vài người. Máu phun lên mặt kẻ thủ sát, hắn khoái trá uống nó như một thứ nước thánh kì diệu. Những tế bào trong người hắn đòi hỏi hơn thế, hắn bắt đầu lao ra thực hiện một cuộc tàn sát điên cuồng dưới ánh trăng đỏ rực. Tiếng gào, tiếng rú của hắn đánh động cả một vùng rừng rú, chim sợ hãi co cụm vào trong tổ, những côn trùng dường như cảm nhận được nỗi khiếp sợ lan truyền trong không trung, tất cả im bặt một cách đáng sợ. Tiếng súng chống trả dần tắt ngúm. Hàng ngàn viên đạn găm vào người con quái đó, toàn thân, nhưng không cản được hắn. Từng tay súng, không kể quân đội hay quân phiến loạn, lần lượt gục xuống trước lưỡi dao bóng loáng của con quái vật kia. Mọi việc chỉ kết thúc cho đến khi một người lao ra, đâm một thứ gì đó lên lưng quái vật kia, nó rú lên mấy tiếng, co giật, cánh tay dần thu nhỏ lại, biến dị, rồi cuối cùng nổ tung, một bóng người gục xuống đất, người ra tay đứng bên cạnh nó, cứng đơ và tràn ngập sợ hãi. - Chính Arturia đã cứu em đấy Khôi. – Chị Minh chậm rãi- Lúc em phát cuồng, chị đã che chắn cho em ấy vào trong chiếc xe để tránh cuộc tàn sát. Sau chừng vài phút, cô ấy lao ra khỏi chị rồi tiêm thứ gì đó vô em. Đầu óc Khôi trở nên hỗn loạn, nó không chấp nhận nổi sự thật đó. Nó nhìn chằm chằm tay phải nó, nơi vẫn còn một lớp vảy kì dì màu xanh lục, bằng chứng về sự biến dị lan tới vai. Nó bắt đầu cuộc vật lộn vô hình với cánh tay phải, nó điên tiết đấm nó bằng cánh tay con lại, cắn nó, cố gắng tiêu diệt cái thứ kinh tởm trên tay. Xung quanh nó là hàng chục xác chết, chồng chất, rách nát, máu me, nhìn nó bằng ánh mắt đầy căm hận, quyết tâm đầu độc nó bằng những cơn ác mộng khi nó nhắm mắt lại. -KHÔI!!!! KHÔI!!!!!- Chị Minh gọi lớn - Cái gì!!!!- Khôi hoảng loạn quay lại nhìn. Đoàng đoàng đoàng…… Hàng loạt phát súng nổ ra mà nó cũng chẳng kịp phản ứng, những phát đạn găm thẳng vài cánh tay phải của nó. Một dòng máu nóng hổi tuôn ra…Nhưng….Những viên đạn, lập tức bị phun ra khỏi vết thương rồi lỗ đạn tự động khép lại, che phủ bằng lớp vảy màu xanh kia. Khôi bàng hoàng khủng khiếp trước những gì đang diễn ra, nó không còn tin vào mắt nó nữa, nó đang trở thành một con…tệ hơn cả thây ma…BIẾN DỊ. - Em….phải gọi là gì nhỉ…gần như bất tử với cánh tay phải đó.- Chị Minh vẫn ngồi trên xe chĩa súng vào nó, gần như lo sợ sự việc sẽ lặp lại một lần nữa. - Anh Khôi- Arturia cũng vừa thức dậy, chạy thẳng tới ôm chặt lấy Khôi mà gần như chẳng màng tới nỗi lo sợ kia. Arturia nức nở trong tay cậu, dù nước mắt không chảy ra, nhưng có thể thấy cô thật sự lo lắng cho tính mạng của cậu. Nỗi sợ hãi tuyệt vọng đang giằng xé trong lòng Khôi đột ngột dịu xuống. Cả ba ngồi lại với nhau, Khôi bắt đầu: - Chuyện gì đã xảy ra với anh? Arturia rút một vật gì đó từ túi ra rồi cô kéo dài nó như một chiếc kính dài tầm nửa gang tay gắn lên mắt. Tiếp theo cô lấy một cái kính nhỏ, cắt một giọt máu trên tay Khôi rồi cho vào kính, phân tích. Trong lúc này, chị Minh đang cố gắng lau những vết máu trên mặt và sau lưng Khôi. Chúng đã di chuyển ra một thảm cỏ gần đó, tránh xa khỏi kí ức về cái đêm kinh hoàng tối qua. Vài phút trôi quá, Arturia thông báo, với vẻ mặt bất ngờ, còn pha chút phấn kích: - Anh biết gì không? Tế bào của anh, đã kết hợp theo một mức nào đó với tế bào của vi-rút kia. - Nghĩa là sao? - Anh, có thể là trường hợp đầu tiên trên thế giới này, không bị biến thành thây ma khi bị nhiễm virus vào người. Thật là kì diệu – Arturia phấn khởi reo lên.- Anh sẽ là một nhân vật cực kì quan trọng cho bất kì tổ chức nào trên thế giới đang nghiên cứu về virus này. - Hừm, hoá ra ku bây giờ trở thành một trong những nhân vật quan trọng nhất trên thế giới sao?- Chị Minh mở miệng cười Khôi thậm chí còn không tin được tai mình vừa mới nghe gì. Nó nhìn chằm chằm vào cánh tay màu xanh lục bảo của nó, bộ vảy kéo dài từ vai xuống tới móng tay, cứng và sắt lẻm. Khôi nhặt một miếng kim loại dưới mặt đất, đưa tay phải lên, dùng ngón tay trỏ rạch một đường. Miếng kim loại dày tầm hai xăng ti mét đứt ngọt dưới móng vuốt của nó. Arturia đứng dậy sau khi xong việc kiểm tra, nói: - Đi thôi, chúng ta phải mang anh ấy rời khỏi đây, đến với quân của Sucre, ở nơi đó, chúng ta có thể điều chế thuốc, cứu rất nhiều người trên thế giới này – Cô nắm tay Khôi- và cả anh nữa. - Nhưng làm sao để liên lạc với họ?- Chị Minh ném cho Khôi cái áo khoác từ đâu đó cho nó mặc vào. - Hi vọng hết sức, Nha Trang chưa bị tàn phá hết, em vẫn có thể liên lạc từ trung tâm bằng căn cứ bên dưới khách sạn Sheraton. Họ sẽ gửi viện trợ nhanh nhất có thể, giúp chúng ta thoát khỏi đây. Chiếc xe quân sự hôm qua ngoài một vết cào lớn trên thân xe thì xung quanh nó đều ổn và nổ máy được. Vì bộ móng vuốt kì dị kia quá nguy hiểm, Khôi lấy một miếng vải bó nó lại, chỉ dùng trong trường hợp nguy hiểm. Trước khi rời khỏi Cam Ranh ,Khôi lấy xăng trong kho ra đổ đầy xe, rồi rưới số còn lại lên những xác chết trên sân rồi châm lửa. Ngọn lửa bùng lên, chôn vùi những nhân vật xấu số đã ngã xuống, những gì còn sót lại cuối cùng của cảng quân sự Cam Ranh. Khói đen mịt mùng pha một mùi thịt cháy khét lẹt lan tỏa trong không khí, năm khẩu súng trường và ba khẩu súng lục cùng vài trăm viên đạn được chất lên xe. Chiếc xe nổ máy, thẳng hướng về thành phố Nha Trang cách đó ba mươi cây số. Chị Minh cầm lái để Arturia ngồi bên cạnh và Khôi ngồi đằng sau dưỡng thương. Trên đường đi, Khôi hỏi: - Vậy đêm qua có ai thoát không chị? - Có bốn chiếc thuyền thoát ra được khỏi đây, ước tính là hơn một trăm người. Một nhóm nhỏ đi bằng đường bộ, chắc giờ cũng vô trong nội thành rồi. - Vâng, vậy…..ai đã ngăn em lại thế ? - Là Arturia, cô ấy rất lo lắng cho em đấy. Khôi nhìn Arturia, nhưng cô ấy chẳng nói gì ngoài việc nhìn xa xăm ra đại dương xa xăm kia với ánh mắt xanh lá cây bí ẩn. Mười phút sau, chiếc xe bắt đầu lên đèo, nhiều đoạn trên đường bị phá hỏng vì bom đạn, đá lở, nhiều xe bị cháy, bị bỏ hoang nằm la liệt khắp nơi. Cũng may chiếc xe cơ động của chúng khá nhỏ nên việc lách qua những chướng ngại vật đó là điều dễ dàng. Trong chốc lát, chúng đã có cái nhìn toàn cảnh thành phố Nha Trang lúc này. Điều kì diệu rằng, dù đại dịch đã bùng nổ và hoành hành điên cuồng, thành phố Nha Trang vẫn giữ cái vẻ đẹp điềm tĩnh, kiêu sa mà sắc sảo của nó. Nhưng ai cũng có thể cảm thấy rằng, cái sự im lặng kia luôn ẩn chứa nhiều điều mà không ai có thể ngờ tới. Tòa nhà Sheraton với chữ S đỏ rực trên đầu có thể dễ dàng quan sát từ vị trí này. Chiếc xe tiếp tục tiến tới phía trước, đi hết hơn mười cây số đường đèo rồi họ bắt đầu chạy ngang qua khu du lịch Diamond Bay nơi mấy lần được vinh dự tổ chức Hoa Hậu Thế Giới. Những con thây ma đi vật vờ ngoài đường, một số chúng vẫn còn đội cái mũ rơm đi biển làm cho Khôi gợi nhớ lại những chuyến đi đảo vui vẻ với gia đình. Mấy ngày qua, quá nhiều việc xảy ra, nó đã không có nhiều thời gian nghĩ tới cha mẹ nó, và bây giờ nó bắt đầu thấy lo lắng hơn. Theo anh Thanh nói thì họ vẫn ổn và đang đợi ở nhà, nhưng lòng nó như có lửa đốt. Tay nó vô tình cào vào thành xe là rách một miếng to tướng. Chị Minh gọi với ra sau: - Khôi, đi đường nào bây giờ? - Cứ đi thẳng tiếp đi chị, chúng ta sẽ vào tới khu Hòn Rớ. À, mà tối qua, chị đi đâu vậy? - À, lúc đó, một con ma da tấn công chị, chị phải đánh nhau với nó một trận rồi mới hạ được nó ngay rìa nước. Thấy sự im lặng đáng sợ trong không khí, chị Minh tăng tốc lên hơn trăm cây số một giờ. Chiếc xe chỉ dừng lại khi nó ở ngay dưới chân cầu Bình Tân, cây cầu nói Hòn Rớ với thành phố Nha Trang. Cả ba người nhìn lên cây cầu, sợ hãi và kinh tởm. Trên cầu, hàng trăm, hàng ngàn con thây ma đứng chen lấn lúc nhúc, chúng bốc ra một mùi thịt thối ghê tởm. Đây là con đường cuối cùng mà chúng có thể vào thành phố được. Một con đường khác đi qua Cầu Dứa nối thị trấn Diên Khánh và Nha Trang thì đã bị sập sau khi một tay ngu học nào đó làm nổ tung chiếc xe bồn trên cây cầu làm hàng chục người chết. Những con đường khác thì phải đi vô trong những khu vực dân cư nông nghiệp, đường khó, ngoằn nghèo và mất nhiều thời gian để tới hơn. Vì thế, cầu Bình Tân là lối đi khả thi duy nhất của ba người, nay đang bị trấn giữ bởi cả trăm con thây ma. Có lẽ nhờ tiếng nước vỗ, tụi thây ma vẫn chưa để ý được những kẻ sống sót đang đứng ngay gần dưới chân cầu. - Ay dza…Chẳng lẽ phải bơi qua sông sao? – Chị Minh nói. Dưới chân cầu, có vài cái lô cốt bao cát, vài chiếc xe tải quân sự chở lính đậu gần đó. Một cái chòi quân sự và vài chục chiếc xe máy nằm lăn lóc ngay bùng binh ở giữa giao lộ. Lũ thây ma lúc này chỉ bị chặn lại bởi một hàng rào B40 mỏng và nó có thể bị đạp đổ bất kì lúc nào nếu lũ thây ma nổi loạn. - Chúng ta không còn thời gian để gia cố chiếc xe này nữa, mà chúng ta cũng không thể thổi tung cây cầu được.- Arturia bặm môi suy nghĩ. - Chúng ta hãy tìm xem có chiếc xuồng nào sử dụng được không? Chị Minh vặn chìa khóa, rồ ga lên, lũ thây ma đồng loạt quay đầu về hướng chiếc xe. Có con gào lên như phát rồ. Khôi vội vàng: - Tắt, tắt, tắt con mẹ nó đi!!!!!- Nó rút bén cái chìa khỏa ra khỏi ổ. Lớp hàng rào B40 yếu ớt chặn lại cơn cuồng nộ của lũ thây ma. Có thể chúng vẫn chưa rõ là liệu con mồi có ở đó không, nhưng rõ ràng là tiếng động cơ đã đánh động chúng. Cả ba lao ra khỏi xe và nấp sau một chiếc xe bus màu vàng. - Cái đệt gì thế???? - Chúng ta nên tìm những thứ cần thiết bằng cách đi bộ trước đã, trước khi quay lại đây. - Chắc thế. Cả ba rón rén quay lại xe, rút hết những vũ khí chúng cần và rời khỏi đó, tiêu chỉ là không nổ súng, chỉ cận chiến mà chơi. Sau vài phút cuốc bộ, chúng tới được cảng Hòn Rớ, một cảng trung chuyển hàng hóa và cảng cá khá lớn tại Nha Trang, nhưng hiện nay, cánh cổng sắt lớn lúc trước Khôi chuyên trèo qua câu trộm cá giờ đây đã bị đập nát. Nó đưa tay lên trụ cổng, nhớ thoáng qua những khoảng thời gian trước kia, để rồi mà xanh lục bảo của cánh tay đầy vảy của nó lại một lần nữa lôi nó về thực tại. Tụi nó lập tức đi nhanh ra cầu cảng, nơi từng là chỗ chứa hàng trăm chiếc ghe đánh cá cùng lúc. Nhưng như chúng nó nghĩ, chẳng có gì đầu ở đó cả, ngoài một đống cá đang trương thối, một đống lưới bị quăng bỏ lại cùng với rong rêu, và vài bộ cạnh quạt dành cho những chiếc thuyền cao tốc nhỏ. Chị Minh đá mấy thanh gỗ trên cầu cảng xuống nước, chửi: - Mẹ nó, đếu có cách đách chó gì ở đây cả !!!! - Họ đã rời khỏi đây với tất cả thuyền rồi!!!– Arturia nó- Đợi đã!!!!- Arturia bước tới những cái cánh quạt chân vịt kia, chúng vẫn có động cơ motor nối vào. - Em có một kế hoạch điên rồ, hai người muốn nghe không? 7:00 AM Cây cầu chứa đựng chết chóc, một lối vào, không lối ra, điều gì sẽ giúp họ vượt qua... http://ledinhhoangkhoi.wordpress.com/[/SPOIL]