Vai trò của Grima trong truyện ko nhiều bằng phim. Trong phim Theoden bị bỏ bùa bởi Saruman và những lời nói của Grima khiến ông trở nên u mê. Nhưng trong truyện thì hình như Theoden tự cô lập mình
Không hẳn thế, trong Unfinished Tales có ám chỉ đến việc Gríma có thể đã đầu độc Théoden từ từ để khiến ông già nua lẩm cẩm đi. Chính Gríma đã khai với các Nazgûl về địa điểm của vùng Shire. Sau này hắn còn làm loạn ở đấy nữa.
Vì Eomer có bị đuổi đi đâu, Eomer sau này đi theo Theoden rồi bị vây trong thành Helm's Deep mà, ko có cảnh Eomer cưỡi ngựa cùng đoàn Rohirim từ trên đồi đánh xuống giải vây đâu :p
Tiếp theo và hết chương 6 The Lord of the Rings: The Two Towers: Chương 6 Vị vua trong Cung điện Vàng (tiếp theo) ‘Nào, thưa ngài,’ Gandalf nói, ‘hãy nhìn ra xứ sở của ngài! Hãy hít thở lại không khí tự do!’ Từ chiếc cổng vòm trên thềm hiên cao, họ có thể nhìn thấy, sau dòng suối, những cánh đồng xanh tươi của Rohan xa mờ dần thành một màu xám nhạt. Màn mưa bị gió tạt nghiêng nghiêng xuống. Bầu trời trên cao và phía tây vẫn còn tối, với sấm động, với chớp lóe lên ở xa giữa những đỉnh đồi ẩn náu. Nhưng gió đã chuyển hướng bắc, cơn bão tới từ phía Đông đang lùi lại, tản về phương nam ra biển cả. Đột nhiên, một tia nắng mặt trời rạch qua kẽ mây phía sau lưng họ và rọi xuống. Làn mưa ánh lên như bạc trắng, và xa xa, dòng sông phản chiếu như một dải gương lấp lánh. ‘Nơi đây không có vẻ tối tăm lắm,’ Théoden nói. ‘Không đâu,’ Gandalf nói. ‘Và tuổi tác cũng không trĩu nặng trên vai ngài như một kẻ nào đó muốn ngài nghĩ vậy. Hãy bỏ chiếc gậy ra thôi !’ Chiếc gậy đen rời ra khỏi tay nhà vua và rơi lách cách xuống nền đá. Nhà vua từ từ đứng thẳng lên, như thể một người bị tê cứng sau quãng thời gian dài còng lưng làm lụng vất vả. Giờ đây, ông đứng thẳng và cao lớn, và cặp mắt ông xanh thẳm khi ông ngước nhìn lên bầu trời rộng mở. ‘Tối tăm thay những giấc mộng gần đây của ta,’ ông nói, ‘nhưng ta cảm thấy như mình vừa thức dậy. Lúc này ta ước giá như ông đã tới sớm hơn, Gandalf. Vì ta e rằng ông tới quá trễ rồi, tới chỉ để chứng kiến những ngày tàn của triều đại ta. Cung điện cao vời mà Brego con trai của Eorl đã xây nên sẽ không còn trụ được lâu nữa. Lửa sẽ thiêu trụi ngai vàng. Ta còn có thể làm gì được ?’ ‘Còn nhiều lắm,’ Gandalf đáp. ‘Nhưng trước tiên, hãy triệu Éomer đến. Ta đoán rằng ngài đã bỏ tù anh ta, theo lời khuyên của Gríma, kẻ mà tất cả đều gọi là Lưỡi Rắn trừ ngài ra, phải không ?’ ‘Phải,’ Théoden trả lời. ‘Éomer chống lệnh ta, và dám dọa giết Gríma ngay trong đại sảnh của ta.’ ‘Một người có thể vẫn yêu kính ngài nhưng không yêu Lưỡi Rắn và những lời khuyên của hắn,’ Gandalf nói. ‘Có thể lắm. Ta sẽ làm theo lời ông. Triệu Háma tới đây. Vì anh ta không làm trọn phận sự của thị vệ gác cổng, ta sẽ chuyển anh ta làm người chạy việc vặt. Hãy để một kẻ có tội đưa một kẻ có tội khác tới xét xử,’ ông nói, và giọng ông vẫn đanh thép, nhưng ông nhìn Gandalf và mỉm cười, cùng lúc đó nhiều nếp nhăn lo âu trên gương mặt ông dãn ra và biến mất hoàn toàn. Sau khi Háma được triệu đến và đi khỏi, Gandalf dẫn Théoden tới trước một chiếc ghế đá, và ông ngồi xuống bậc thang trên cùng, trước mặt nhà vua. Aragorn và hai người đồng hành đứng gần đó. ‘Không có đủ thời gian để kể hết những chuyện mà ngài cần nghe,’ Gandalf nói. ‘Nhưng nếu hy vọng của ta không lầm, thì chẳng bao lâu nữa ta sẽ có thể kể đầy đủ với ngài. Hãy lưu ý ! Ngài sắp phải đối mặt với một hiểm họa còn lớn hơn những gì mà trí óc Lưỡi Rắn có thể thêu dệt nên trong cơn ác mộng của ngài. Nhưng nhìn xem, ngài không còn ở trong giấc mộng nữa. Ngài đang sống. Gondor và Rohan không đơn độc. Kẻ địch mạnh hơn ta tưởng tượng, thế nhưng ta lại có một hy vọng mà hắn chưa đoán được.’ Gandalf đang nói nhanh. Ông hạ giọng nói bí mật, và không ai ngoài nhà vua có thể nghe thấy những gì ông kể. Nhưng ông càng kể, thì ánh sáng càng ngời lên trong đôi mắt Théoden, và rốt cục nhà vua đứng thẳng dậy khỏi chiếc ghế, Gandalf đứng cạnh ông, và họ cùng nhìn về phía Đông từ bậc thềm cao. ‘Chính là nơi đó,’ Gandalf nói to lên, giọng ông giờ sang sảng, ‘hy vọng của chúng ta nằm ở đó, cũng là nơi có nỗi sợ lớn nhất của chúng ta. Định mệnh đang ngàn cân treo sợi tóc. Nhưng nếu chúng ta có thể chống đỡ thêm một lúc nữa, thì ta vẫn còn hy vọng.’ Những người kia giờ đây cũng quay nhìn về hướng đông. Trên những dặm đất rải rác tít đằng xa, họ nhìn hút tầm mắt, hy vọng và sợ hãi cùng đưa suy nghĩ của họ đi tiếp, tới sau những rặng núi mịt mờ và hướng về Vùng đất Bóng tối. Người mang Nhẫn đang ở nơi nào? Định mệnh đang treo trên một sợi tóc thực mỏng manh! Legolas căng đôi mắt nhìn xa vạn dặm, dường như chàng thấy một vệt loáng trắng : có thể là mặt trời đang rọi xuống đỉnh của Tòa Tháp canh và ánh lên ở đằng xa. Và xa hơn nữa, mơ hồ cùng cực nhưng cũng đầy đe dọa, là một lưỡi lửa nhỏ thấp thoáng. Théoden chậm chạp ngồi xuống lại, như thể sự mệt mỏi vẫn tìm cách chiếm lấy ông trước ý chí của Gandalf. Ông quay lại nhìn cung điện to lớn của mình. ‘Than ôi,’ ông nói, ‘rằng những ngày đen tối này lại đến vào thời của ta, vào đúng lúc tuổi già, thay cho sự yên bình mà ta đã giành được. Thương thay cho Boromir can trường ! Kẻ đầu xanh ra đi, còn người đầu bạc ở lại, và héo tàn.’ Bàn tay nhăn nheo của ông bấu lấy đầu gối. ‘Tay ngài sẽ tìm lại được sức mạnh xưa kia, nếu nó được nắm lấy một chuôi kiếm,’ Gandalf nói. Théoden đứng dậy và đưa tay ra bên sườn, nhưng không có thanh kiếm nào ở bên mình ông cả. ‘Gríma cất nó đi đâu rồi ?’ ông lẩm bẩm trong hơi thở. ‘Đây, thưa chúa thượng !’ một giọng rành mạch vang lên. ‘Nó vẫn luôn phụng sự ngài.’ Hai người đàn ông đã nhẹ nhàng đi lên đường thang và giờ đây đang đứng cách đỉnh thang vài bậc. Một người trong đó là Éomer. Đầu chàng không đội mũ trụ, mình chàng không mang giáp phục, nhưng tay chàng đang cầm một thanh gươm đã rút ra khỏi vỏ ; và chàng đưa gươm về phía chúa công khi chàng quỳ xuống. ‘Thế là thế nào?’ Théoden nghiêm khắc hỏi. Ông quay về phía Éomer, và họ nhìn ông bàng hoàng, vì ông đang đứng thẳng ngạo nghễ. Đâu rồi ông già vẫn co quắp trong chiếc ngai hoặc lụ khụ chống gậy mà họ đã thấy lúc trước. ‘Đó là tại thần, thưa bệ hạ,’ Háma nói run rẩy. ‘Thần cho rằng Éomer đã được trả tự do. Trái tim thần vui mừng quá đỗi, và có thể là thần đã sai. Vì anh ấy được tự do, và anh ấy là Thống chế của vùng Mark, nên thần đã mang gươm đến cho anh ấy khi anh ấy ra lệnh.’ ‘Để đặt gươm dưới chân ngài, thưa bệ hạ,’ Éomer nói. Trong một khoảng im lặng, Théoden đứng nhìn xuống Éomer trong khi chàng vẫn quỳ trước mặt ông. Không ai cử động. ‘Ngài không cầm lấy gươm ư ?’ Gandalf hỏi. Théoden chầm chậm vươn tay ra. Khi những ngón tay của ông nắm lấy chuôi gươm, trước con mắt của mọi người chung quanh, dường như sức mạnh và sự vững vàng đang trở lại trong cánh tay khẳng khiu của ông. Ông đột ngột nhấc thanh gươm lên và vung gươm loang loáng, tiếng gươm vi vút trong không trung. Rồi ông thét to. Giọng ông rổn rảng khi ông hát một bài hiệu triệu bằng tiếng Rohan. Trỗi dậy, trỗi dậy, hỡi các kị sĩ của Théoden ! Tai ương phía trước, miền đông tối đen Hãy thắng cương ngựa, hãy thổi vang kèn Eorlingas, tiến lên, tiến lên! Lính gác tưởng rằng họ được triệu tập liền chạy lên cầu thang. Họ sững sờ nhìn vị chúa công, rồi họ đồng loạt tuốt kiếm và đặt chúng dưới chân ông. ‘Xin chờ lệnh ngài!’ họ đồng thanh nói. ‘Westu Théoden hál!’ Éomer hô lên. ( * ‘Cầu cho sức khỏe của người, Théoden!’ – ND ) ‘Thật hân hoan khi được nhìn thấy bệ hạ trở lại là chính mình. Sẽ không bao giờ còn ai nói rằng Gandalf chỉ mang đến tin buồn.’ ‘Hãy lấy lại gươm, Éomer cháu ta!’ nhà vua nói. ‘Háma, hãy đi tìm thanh kiếm của ta! Gríma đã cất riêng nó. Hãy đưa cả hắn đến đây. Nào, Gandalf, ông nói rằng ông có lời tư vấn, nếu ta chịu nghe. Ông sẽ tư vấn gì đây?’ ‘Ngài đã làm theo rồi đấy thôi,’ Gandalf nói. ‘Rằng hãy tin vào Éomer, hơn là tin tưởng một kẻ quanh co. Hãy gạt nỗi sợ và sự hối tiếc sang một bên. Hãy bắt tay vào hành động. Tất cả những trai tráng có thể phi ngựa được đều cần phải điều về phía tây ngay lập tức, như Éomer đã kiến nghị với ngài: chúng ta cần diệt trừ mối họa Saruman trước tiên, khi chúng ta vẫn còn thời gian. Nếu ta thất bại, ta sẽ sụp đổ. Nếu ta thành công – ta sẽ đối mặt với nhiệm vụ tiếp theo. Trong khi đó, những người dân còn lại của ngài, phụ nữ, trẻ nhỏ và người già, họ nên náu trong những nơi trú ẩn trên núi của ngài. Chẳng phải những chỗ đó được tạo ra để dành cho những ngày gian khó như thế này? Họ có thể mang theo đồ dự phòng, nhưng không nên trì hoãn, cũng không nên mang nặng châu báu, dù to hay nhỏ. Vì chính cuộc sống của họ đang gặp nguy.’ ‘Ta thấy lời khuyên này có vẻ sáng suốt,’ Théoden nói. ‘Hãy truyền cho tất cả sẵn sàng! Nhưng các ông, những vị khách của ta – ông nói đúng, Gandalf ạ, rằng đại sảnh của ta đang kém vẻ lịch sự. Ông đã phi ngựa thâu đêm, và buổi sáng đang qua dần. Ông đã không được nghỉ ngơi hay ăn uống. Nhà khách sẽ được chuẩn bị ngay: các ông sẽ ngủ giấc sau bữa ăn.’ ‘Không đâu, thưa ngài,’ Aragorn nói. ‘Chưa đến lúc người mỏi chân được nghỉ. Binh lính Rohan cần phải phi gấp ngay ngày hôm nay, và chúng tôi sẽ đi cùng họ, với rìu, kiếm và cung tên. Chúng tôi không mang những món binh khí đó đến đây để trưng bày bên bờ tường của ngài, thưa Chúa tể vùng Mark. Và tôi đã hứa với Éomer rằng thanh kiếm của tôi và kiếm của anh ấy sẽ cùng nhau tuốt trần.’ ‘Giờ thì đúng là ta có hy vọng thắng lợi!’ Éomer nói. ‘Phải, hy vọng,’ Gandalf nói. ‘Nhưng Isengard rất mạnh. Và còn có những mối họa khác đang đến gần. Théoden, không nên chậm trễ sau khi chúng ta đi khỏi. Hãy dẫn dân chúng của ngài nhanh chóng lánh vào Pháo đài Dunharrow trong rặng đồi.’ ‘Không, Gandalf,’ nhà vua nói. ‘Ông chưa hình dung được hết tài chữa bệnh của ông đâu. Sẽ không như thế. Ta sẽ đích thân ra trận, kể cả nếu ta phải ngã xuống nơi trận tiền. Được vậy ta sẽ an nghỉ thanh thản.’ ‘Thế thì Rohan, dù có thua, cũng sẽ lưu danh thiên cổ trong các bài ca,’ Aragorn nói. Lính tráng quanh đó đập binh khí và hô vang : ‘Chúa tể vùng Mark sẽ ra trận ! Eorlingas tiến lên !’ ‘Nhưng người dân của ngài không thể nào vừa không được vũ trang lại vừa không có người chỉ huy,’ Gandalf nói. ‘Ai sẽ cai quản họ và dẫn dắt họ thay cho ngài ?’ ‘Ta sẽ nghĩ về chuyện đó trước khi khởi hành,’ Théoden trả lời. ‘Cố vấn của ta đến rồi kìa.’ Vào lúc đó, Háma trở lại từ đại sảnh. Sau lưng anh ta, rúm ró giữa hai người lính là Gríma Lưỡi Rắn. Gương mặt hắn trắng bệch. Mắt hắn chớp liên tục dưới ánh nắng. Háma quỳ xuống và dâng lên Théoden một thanh gươm dài có bao nạm vàng và lục ngọc. ‘Đây, thưa bệ hạ, là Herugrim, thanh gươm cổ của ngài,’ anh ta nói. ‘Nó được tìm thấy trong rương của hắn ta. Hắn mãi mới chịu đưa chìa khóa rương ra. Còn nhiều thứ khác mất tích cũng được tìm thấy trong đó.’ ‘Ngươi nói dối,’ Lưỡi Rắn nói. ‘Và thanh kiếm này, chúa công của ngươi đã tự tay đưa cho ta giữ.’ ‘Và bây giờ chúa công muốn lấy lại thanh kiếm từ tay ngươi,’ Théoden nói. ‘Ngươi không bất mãn chứ ?’ ‘Dĩ nhiên là không rồi, thưa bệ hạ,’ Lưỡi Rắn nói. ‘Thần chăm lo cho bệ hạ và đồ đạc của bệ hạ bằng tất cả sức mình. Nhưng xin đừng nhọc thân, đừng làm hao tổn sức khỏe của bệ hạ. Hãy để chúng thần xử lý bọn khách phiền hà này. Bữa của bệ hạ sắp được dọn ra bàn. Bệ hạ sẽ dùng bữa chứ ạ ?’ ‘Ta sẽ dùng,’ Théoden nói. ‘Và hãy dọn thức ăn cho các vị khách ở trên bàn bên cạnh ta. Toàn quân sẽ lên đường ngày hôm nay. Hãy cử sứ giả đi trước ! Truyền triệu tập tất cả những ai sống quanh đây ! Tất cả trai tráng và những thanh niên khỏe mạnh đủ sức để mang binh khí, tất cả những ai có ngựa, hãy sẵn sàng trên yên ngựa tại cổng thành vào giờ thứ hai sau chính ngọ !’ ‘Chúa thượng tôn kính!’ Lưỡi Rắn kêu lên. ‘Đúng như thần vẫn e sợ, lão phù thủy này đã phù phép lên bệ hạ. Sẽ không còn ai ở lại để trấn giữ Cung điện Vàng của cha ông, cùng kho báu của bệ hạ ? Không còn ai để bảo vệ Chúa tể vùng Mark ?’ ‘Nếu đây là phù phép,’ Théoden đáp, ‘thì nó có vẻ còn bổ ích hơn là những lời xúi bẩy của ngươi. Mánh lang băm của ngươi không khéo sẽ khiến cho ta phải bò lết trên bốn chân như súc vật. Không, không ai được chừa lại hết, kể cả Gríma. Gríma cũng sẽ hành quân cùng chúng ta. Đi nào ! Ngươi vẫn còn thời giờ để cạo gỉ cho thanh kiếm của ngươi đó.’ ‘Chúa thượng hãy khoan dung!’ Lưỡi Rắn rên rỉ và phủ phục dưới đất. ‘Hãy khoan dung với một kẻ đã cúc cung tận tụy với bệ hạ. Xin đừng bắt thần phải rời xa bệ hạ ! Ít nhất, thần cũng sẽ ở bên người khi những kẻ khác đều đi khỏi. Xin đừng bắt Gríma trung thành phải rời xa người !’ ‘Ngươi sẽ được khoan dung,’ Théoden nói. ‘Và ta không bắt ngươi phải rời xa ta. Ta sẽ đích thân ra trận cùng với binh sỹ. Ta truyền cho ngươi đi cùng ta và chứng tỏ lòng trung thành của mình.’ Lưỡi Rắn nhìn láo liên từ khuôn mặt này sang khuôn mặt khác. Trong mắt hắn là cái nhìn của một con thú bị săn đuổi đang tìm kẽ hở trong vòng vây. Hắn liếm mép với một cái lưỡi dài nhợt nhạt. ‘Một quyết định như vậy là dễ hiểu với một vị lãnh chúa thuộc dòng dõi của Eorl, dù ngài ấy có già nua đi nữa,’ hắn nói. ‘Nhưng những người thực sự yêu kính ngài sẽ gượng nhẹ hơn với tuổi tác của ngài. Thần nhận thấy rằng thần đã đến trễ. Những kẻ khác, mà cái chết của chúa thượng sẽ không làm chúng buồn rầu chi lắm, chúng đã thuyết phục được ngài. Nếu thần không thể lật ngược tình thế, ít nhất hãy nghe thần điều này, thưa bệ hạ ! Hãy để một người hiểu bệ hạ và luôn phục tùng bệ hạ ở lại với Edoras. Hãy chỉ định một vị Nhiếp chính tận tụy. Xin để cố vấn Gríma của bệ hạ canh giữ mọi thứ chờ ngày bệ hạ trở về - và thần cầu cho ngày ấy sẽ đến, dẫu rằng sẽ không kẻ thông thái nào cho rằng điều đó có triển vọng.’ Éomer cười to. ‘Và nếu lời biện hộ này không tránh cho ngươi được chiến trận, hỡi ngài Lưỡi Rắn đáng kính,’ chàng nói, ‘thì ngươi sẽ chấp nhận những chức vụ kém danh giá nào hơn nữa ? Nhận vác túi lương lên núi – nếu có ai đó có thể tin tưởng giao túi lương cho ngươi ?’ ‘Không, Éomer, anh chưa hiểu hết mánh khóe của Bậc thầy Lưỡi Rắn đâu,’ Gandalf nói, hướng cái nhìn sắc bén về phía hắn ta. ‘Hắn ta rất táo gan và xảo trá. Ngay cả lúc này đây, hắn cũng đang chơi liều và thắng thêm một lượt. Hắn đã trì hoãn hàng giờ trong thời gian quý báu của ta. Quỳ xuống, loài rắn độc !’ ông nói bằng một giọng khủng khiếp. ‘Nằm bẹp xuống cái bụng của ngươi ! Saruman đã mua chuộc ngươi từ bao lâu rồi ? Hắn ta hứa hẹn cái giá nào ? Khi tất cả mọi người đã chết, ngươi sẽ chiếm lấy phần châu báu của ngươi, và chiếm lấy người phụ nữ mà ngươi hằng ao ước ? Ngươi đã dõi theo nàng dưới mi mắt cụp của ngươi quá lâu, đã ám ảnh bước chân nàng quá lâu rồi.’ Éomer xiết lấy thanh gươm. ‘Tôi biết điều đó,’ chàng lẩm bẩm. ‘Chính vì thế, tôi đã muốn giết hắn, trái với luật lệ của cung điện. Nhưng còn có những lý do khác.’ Chàng bước tới, nhưng Gandalf giơ tay giữ chàng lại. ‘Éowyn giờ đã an toàn,’ ông nói. ‘Nhưng ngươi, Lưỡi Rắn, ngươi đã phụng sự hết mình cho chủ nhân thực sự của ngươi. Ít ra ngươi cũng sẽ nhận được phần thưởng. Tuy thế, Saruman có xu hướng hay lờ đi các giao kèo của hắn. Ta khuyên ngươi hãy chạy tới đó thật nhanh và nhắc cho hắn nhớ, kẻo hắn lại quên mất công lao của ngươi.’ ‘Dối trá,’ Lưỡi Rắn nói. ‘Câu này miệng lưỡi nhà ngươi thốt ra quá thường xuyên,’ Gandalf nói. ‘Ta không dối trá. Nhìn xem, Théoden, đây là một con rắn độc! Vì sự an toàn, ngài không thể mang nó theo mình, nhưng ngài cũng không thể để nó lại ở nhà. Giết nó đi cũng đáng. Tuy nhiên, ngày trước nó không phải như bây giờ. Nó đã từng là một con người, và phụng sự ngài theo cách của nó. Hãy cho hắn một con ngựa và để hắn đi ngay, đi đâu tùy ý hắn. Ngài sẽ đánh giá được hắn dựa trên lựa chọn của hắn.’ ‘Ngươi có nghe thấy không, Lưỡi Rắn?’ Théoden hỏi. ‘Ngươi có hai lựa chọn: hoặc là đi cùng ta ra trận, và chúng ta sẽ thấy lòng trunh thành của ngươi trong giao tranh; hoặc là rời đi ngay bây giờ, tới bất cứ chốn nào ngươi muốn. Nhưng nếu thế, họa có lúc chúng ta gặp lại nhau, thì ta sẽ không nhân nhượng với ngươi.’ Lưỡi Rắn từ từ đứng lên. Hắn nhìn vào họ với đôi mắt khép hờ. Cuối cùng, hắn nhìn chăm chú vào mặt Théoden và mở miệng ra như sắp nói gì. Rồi hắn đột ngột nhỏm dậy. Bàn tay hắn cử động. Cặp mắt hắn lóe lên. Chúng đầy hiểm độc đến nỗi người xung quanh phải lùi lại. Hắn nhe răng ra, thở rít lên rồi nhổ toẹt trước chân nhà vua, hắn lao sang bên rồi bỏ chạy xuống cầu thang. ‘Đuổi theo hắn,’ Théoden hạ lệnh. ‘Không để hắn làm hại đến ai, nhưng cũng đừng gây thương tích cho hắn hoặc cản trở hắn. Cho hắn một con ngựa, nếu hắn đòi.’ ‘Nếu có con ngựa nào chịu chở hắn,’ Éomer nói. Một người lính gác chạy xuống cầu thang. Một người khác chạy tới cái giếng ở dưới chân thềm và vục nước vào trong mũ trụ. Anh ta lấy nước đổ cho sạch bậc đá mà Lưỡi Rắn đã làm nhơ. ‘Nào, khách của ta, đi thôi!’ Théoden nói. ‘Hãy tới đây và lấy lại sức chừng nào tình thế còn cho phép.’ Họ quay lại cung điện đồ sộ. Họ đã nghe thấy ở phía dưới đồi, trong thành phố, tiếng sứ giả truyền lệnh cùng tiếng tù và chiến trận thổi vang. Vì nhà vua sẽ lên đường ngay khi trai tráng trong thành và ở quanh thành được tập hợp và được vũ trang. Ngồi cùng bàn với nhà vua là Éomer và bốn vị khách, đồng thời công nương Éowyn cũng đứng chầu. Họ ăn uống rất mau chóng. Những người khác im lặng trong khi Théoden đang hỏi Gandalf về chuyện Saruman. ‘Sự phản trắc của hắn tới mức độ nào, ai mà biết được?’ Gandalf nói. ‘Ngày trước hắn không phải là kẻ xấu. Thời đó, ta không nghi ngờ gì rằng hắn là đồng minh với Rohan; và ngay cả khi hắn dần trở nên máu lạnh, hắn vẫn coi các ngài là hữu dụng cho hắn. Nhưng hắn đã mưu tính tiêu diệt các ngài từ lâu rồi, ngoài mặt thì giả bộ Bạn hữu, để chờ thời cơ. Trong những năm đó, nhiệm vụ của Lưỡi Rắn khá dễ dàng, và tất cả động thái của ngài đều được nhanh chóng báo đến Isengard; vì khi đó xứ ngài mở cửa, người lạ vẫn đến và đi như thường. Và rồi những lời xúi bẩy của Lưỡi Rắn lượn quanh tai ngài, đầu độc tâm trí ngài, làm nhụt dũng khí của ngài, gây suy yếu tứ chi của ngài, trong khi những người khác nhìn vào mà không thể làm gì, vì ý chí của ngài nằm trong lòng bàn tay của hắn. Nhưng khi ta chạy thoát ra khỏi Isengard và đến cảnh báo ngài, thì mặt nạ của hắn đã rớt xuống, với những ai thấy được. Kể từ đó, Lưỡi Rắn manh động hơn, luôn tìm cách cản trở ngài, ngăn cho ngài hồi phục. Hắn rất khôn khéo: làm cùn lòng cảnh giác của người ta, hoặc lợi dụng lòng sợ hãi của người ta, tùy theo từng dịp. Ngài có nhớ hắn đã hăm hở giục ngài không chừa một ai khỏi cuộc đi săn viển vông về hướng bắc, trong khi mối nguy ngay lúc ấy lại ở hướng tây? Hắn thuyết phục ngài cấm Éomer không được đuổi theo bọn Orc đột nhập. Nếu Éomer mà tuân lệnh ngài, thực chất là lệnh của Lưỡi Rắn, thì giờ này bọn Orc đã trở về Isengard với một chiến lợi phẩm lớn. Tuy không phải là chiến lợi phẩm mà Saruman khao khát trên mọi thứ khác, nhưng cũng là hai thành viên trong Hội Đồng hành của ta, nắm giữ một hy vọng tuyệt mật, mà ta thậm chí không dám kể hết bí mật này với ngài, thưa bệ hạ. Ngài có thể tưởng tượng được, họ sẽ phải chịu đựng những gì vào lúc này, hoặc Saruman sẽ biết được những gì về cái kết của chúng ta?’ ‘Ta nợ Éomer rất nhiều,’ Théoden nói. ‘Trái tim trung thành thường đi kèm với lời lẽ nghịch tai.’ ‘Hoặc có thể nói rằng,’ Gandalf nói, ‘trong những con mắt lệch lạc thì sự thật mang một bộ mặt méo mó.’ ‘Thật sự thì đôi mắt ta gần như mù vào lúc đó,’ Théoden nói. ‘Ta nợ ông nhiều nhất, khách quý của ta. Một lần nữa ông lại đến đúng lúc. Ta sẽ tặng ông một món quà trước khi chúng ta xuất phát, tùy ông chọn. Ông chỉ cần nói ra bất cứ thứ gì mà ta sở hữu. Trừ thanh kiếm của ta!’ ‘Ta có đến kịp lúc hay không, còn phải xem đã,’ Gandalf đáp. ‘Còn về món quà, thưa ngài, ta sẽ chọn một món phù hợp với điều ta cần: mau lẹ và chắc chắn. Hãy tặng ta Shadowfax! Lúc trước ngài chỉ cho ta mượn, nếu ta có thể gọi đó là cho mượn. Nhưng lúc này ta sẽ phải phi tới chỗ mạo hiểm, sẽ mang vàng ra thử lửa: ta sẽ không mạo hiểm những gì không thuộc về ta. Và giữa ta với Shadowfax đã hình thành một mối giao cảm thân tình.’ ‘Ông chọn hay lắm,’ Théoden nói; ‘và ta sẽ vui lòng tặng nó cho ông. Nhưng đó thực sự là một món quà quý giá. Không có con ngựa thứ hai như Shadowfax. Nó là hình ảnh tái hiện lại những đại chiến mã từ thời xa xưa. Và sẽ không có sự tái hiện nào khác. Với những vị khách còn lại, ta sẽ tặng các anh những món trong kho binh khí của ta. Các anh không cần thêm kiếm, nhưng trong kho có mũ trụ và khôi giáp tinh xảo, quà cho tổ tiên ta từ xứ Gondor. Hãy chọn trong số đó, trước khi chúng ta lên đường, và mong rằng chúng sẽ hữu ích cho các anh!’ Thị vệ mang giáp phục từ kho của nhà vua đến, họ khoác cho Aragorn và Legolas những bộ giáp sáng choang. Hai người cũng chọn mũ trụ, và khiên tròn: mấu khiên dát vàng và nạm đá quý màu lục, trắng và đỏ. Gandalf không lấy binh khí gì, và Gimli không cần áo giáp, ngay cả nếu họ có tìm được chiếc nào vừa khổ người chàng, vì không có y phục nào trong kho của Edoras có thể tốt hơn bộ giáp ngắn của chàng được rèn trong lòng Núi phương Bắc. Nhưng chàng chọn một chiếc mũ sắt đệm da, vừa vặn với cái đầu tròn của chàng; cùng với một chiếc khiên nhỏ. Trên khiên có hình một chú ngựa đang phi, màu trắng trên nền xanh, phù hiệu của Dòng họ Eorl. ‘Mong rằng nó sẽ bảo vệ anh!’ Théoden nói. ‘Chiếc khiên này được vua cha Thengel sai làm cho ta khi ta vẫn còn là một cậu bé.’ Gimli cúi mình. ‘Tôi lấy làm vinh hạnh, hỡi Chúa tể vùng Mark, được mang binh khí của ngài,’ chàng nói. ‘Thực ra, tôi thà vác con ngựa đi còn hơn là cưỡi nó. Tôi thích đi trên chân mình hơn. Nhưng có thể rồi tôi sẽ được đứng chiến đấu trên chân mình.’ ‘Có thể lắm,’ Théoden đáp. Giờ đây nhà vua đứng lên, và Éowyn ngay lập tức bước tới, tay mang rượu vang. ‘Ferthu Théoden hál!’ nàng nói. ( * ‘Lên đường bình an, Théoden!’ – ND ) ‘Xin nhận lấy chén rượu này và uống trong thời khắc sum vầy. Bình an với người khi người xuất hành và trở về.’ Théoden uống rượu từ trong chén, và Éowyn tiếp tục mời những người khách uống. Khi nàng đến trước Aragorn, nàng đột nhiên ngừng lại và ngước lên nhìn chàng, đôi mắt nàng long lanh. Chàng nhìn vào gương mặt xinh đẹp của nàng và mỉm cười; nhưng khi chàng nhận lấy chén rượu, tay chàng chạm phải tay nàng, và chàng nhận ra rằng nàng đang run lên vì sự tiếp xúc. ‘Xin chào Aragorn, con trai của Arathorn!’ nàng nói. ‘Xin chào, Công nương của Rohan!’ chàng đáp lời, nhưng giờ đây gương mặt chàng đăm chiêu, và chàng không cười nữa. Khi họ đều đã uống xong, nhà vua đi dọc đại sảnh ra đến cửa. Ở đó, lính gác đang chờ ông, và các sứ giả đứng chầu, tất cả các lãnh chúa và tướng tá ở Edoras hoặc trong vùng phụ cận đều tập hợp ở đó. ‘Và đây! Ta sẽ lên đường, đó có thể là cuộc hành quân cuối cùng của ta,’ Théoden nói. ‘Ta không có người nối dõi. Théodred, con trai ta đã tử trận. Ta chọn Éomer, cháu gọi ta bằng bác, làm người kế vị. Nếu cả hai ta đều không trở về, hãy chọn vua mới như các ngươi muốn. Nhưng ta cần một người có thể tin cậy được để dẫn dắt những người dân mà ta để lại đây. Ai muốn ở lại?’ Không ai lên tiếng. ‘Các ngươi có muốn nêu tên ai ra không? Người nào mà dân chúng tin tưởng?’ ‘Một người trong Dòng họ của Eorl,’ Háma trả lời. ‘Nhưng ta không thể để Éomer lại, cậu ta cũng sẽ không chịu ở lại đâu,’ nhà vua nói. ‘Và cậu ta là hậu duệ cuối cùng của Dòng họ Eorl.’ ‘Thần không nói đến Éomer,’ Háma đáp. ‘Và anh ấy cũng không phải là hậu duệ cuối cùng. Còn có Éowyn, em gái của anh ấy, con gái của Éomund. Nàng rất can đảm và không biết sợ hãi là gì. Mọi người đều yêu mến nàng. Hãy để nàng đứng đầu những người Eorlingas, sau khi chúng ta đi khỏi.’ ‘Ta chấp thuận,’ Théoden nói. ‘Sứ giả hãy loan báo cho dân chúng biết rằng Công nương Éowyn sẽ lãnh đạo họ !’ Thế rồi nhà vua ngồi trên một chiếc ngai trước cửa, và Éowyn quỳ trước ông, nhận lấy thanh gươm và một chiếc áo giáp lộng lẫy từ tay ông. ‘Tạm biệt, cháu ta,’ ông nói. ‘Thời khắc này đang ảm đạm, nhưng chúng ta vẫn có cơ may trở về Cung điện Vàng. Dân chúng có thể tự vệ được khá lâu ở Dunharrow, và nếu chiến sự diễn ra bất lợi, tất cả những ai chạy thoát được cũng sẽ về đó.’ ‘Xin đừng nói đến chuyện đó !’ nàng đáp lời. ‘Thần sẽ chờ bệ hạ trở về, dầu mỗi ngày sẽ dài như một năm.’ Nhưng trong khi nàng nói, đôi mắt nàng lại hướng về Aragorn đang đứng cạnh đó. ‘Nhà vua sẽ trở về,’ chàng nói. ‘Đừng sợ ! Định mệnh chờ chúng ta ở phía Đông chứ không phải phía Tây.’ Nhà vua đi xuống cầu thang, Gandalf đi bên cạnh ông. Những người khác theo sau. Aragorn ngoảnh nhìn lại khi họ đi về phía cổng thành. Éowyn đứng cô độc trước cửa cung điện, trên đỉnh cầu thang; thanh gươm dựng thẳng trước mặt nàng, và tay nàng nắm lấy chuôi gươm. Nàng đang mặc giáp phục và tỏa sáng như bạc trắng trong ánh mặt trời. Gimli đi cùng Legolas, rìu vác trên vai. ‘Tốt, cuối cùng chúng ta đã khởi hành!’ chàng nói. ‘Con người nói nhiều lời trước khi hành động quá. Cây rìu của tôi đang sốt ruột trong tay đây. Tuy thế, tôi không nghi ngờ gì rằng những Rohirrim này sẽ là những tay sát thủ khi họ vào trận. Dù sao đi nữa, đây không phải loại chiến tranh hợp với tôi. Tôi sẽ tới chiến trường kiểu gì đây? Giá như tôi được đi bộ và không phải lắc lư như một cái bị thịt trên yên ngựa của Gandalf.’ ‘Đó là một chỗ ngồi an toàn hơn nhiều chỗ khác, tôi nghĩ thế,’ Legolas nói. ‘Nhưng chắc chắn là Gandalf sẽ vui lòng đặt anh xuống đất khi trận đánh bắt đầu, hoặc là tự Shadowfax sẽ cho anh xuống. Một cây rìu thì không phải là binh khí cho một kị sĩ.’ ‘Và một Người Lùn cũng không phải để cưỡi ngựa. Tôi sẽ chặt đầu bọn Orc, chứ không phải bạt da đầu của Con người,’ Gimli nói trong khi vỗ lên cán rìu. Tại cổng thành, họ thấy một đoàn quân khá đông, cả già lẫn trẻ, tất cả đều sẵn sàng trên yên ngựa. Hơn một nghìn quân đã được triệu tập. Ngọn giáo của họ như những chồi cây tua tủa. Họ hô vang lên phấn khích khi Théoden tiến đến. Một người lính giữ cương chú ngựa của nhà vua, Snowmane, những người khác giữ cương ngựa của Aragorn và Legolas. Gimli đứng bồn chồn, nhăn nhó, nhưng Éomer tới gần, dắt theo chiến mã của chàng. ‘Xin chào, Gimli con trai của Glóin !’ chàng gọi. ‘Tôi chưa có thời giờ để học cách ăn nói dưới côn quyền của anh, như anh đã hứa. Nhưng liệu ta có thể để chuyện bất hòa này sang một bên ? Ít nhất tôi sẽ không nói xấu về Công nương của Rừng cây nữa.’ ‘Tôi sẽ quên đi cơn giận của mình trong một lúc, hỡi Éomer con trai của Éomund,’ Gimli nói, ‘nhưng nếu như có bao giờ anh được ngắm tận mắt Công nương Galadriel, thì anh phải thừa nhận rằng nàng là người đẹp nhất trong số các công nương, nếu không thì tình bạn giữa chúng ta sẽ chấm dứt.’ ‘Được !’ Éomer đáp. ‘Nhưng cho tới lúc đó thì xin hãy lượng thứ cho tôi, và chấp nhận cưỡi ngựa cùng tôi như một lời tha thứ. Gandalf sẽ cưỡi ngựa ở đầu hàng cùng với Chúa tể vùng Mark ; còn Firefoot, chiến mã của tôi, thì sẽ chở cả hai ta, nếu anh đồng ý.’ ‘Tôi thật lòng cảm tạ anh,’ Gimli nói hồ hởi. ‘Tôi sẽ rất vui được cưỡi ngựa cùng anh, nếu Legolas, bạn đồng hành của tôi, có thể phi ngựa cạnh chúng ta.’ ‘Được thôi,’ Éomer nói. ‘Legolas ở cánh trái tôi, Aragorn ở cánh phải tôi, và sẽ không kẻ nào dám đứng trước chúng ta !’ ‘Shadowfax đâu rồi ?’ Gandalf hỏi. ‘Nó đang chạy lồng lên trên đồng cỏ,’ họ trả lời. ‘Không ai thuần phục được nó. Nó phi về phía đó, về phía khúc cạn dưới kia, như một cái bóng lướt giữa rặng liễu.’ Gandalf huýt sáo và gọi to tên chú ngựa, thế là từ xa chú hất bờm lên và hý vang, rồi chú quay vó phi về hướng đoàn quân nhanh như tên bắn. ‘Nếu Gió Tây mà hiện hình, thì chắc cũng chỉ đến thế là cùng,’ Éomer nói, trong khi chú ngựa đang phi tới trước mặt pháp sư. ‘Món quà có vẻ đã được tặng xong,’ Théoden nói. ‘Nhưng tất cả hãy nghe đây ! Ta phong cho người khách của ta, Gandalf Áo xám, vị cố vấn thông thái bậc nhất, người lang bạt được đón chào nhất, làm một vị lãnh chúa của vùng Mark, một thủ lĩnh của người Eorlingas chừng nào dòng họ ta vẫn còn trường tồn ; và ta tặng Shadowfax, hoàng tử của tất cả loài ngựa, cho ông ấy.’ ‘Xin cảm tạ, Vua Théoden,’ Gandalf nói. Rồi ông thình lình hất chiếc áo choàng xám ra, bỏ mũ ra khỏi đầu, và nhảy lên lưng ngựa. Ông không đội mũ trụ, cũng không mang giáp. Mái tóc trắng như tuyết của ông bay phất phơ trong gió, tà áo trắng của ông tỏa sáng chói lòi dưới áng mặt trời. ‘Hãy nhìn người Kị sĩ Trắng !’ Aragorn kêu lên. Tất cả bọn họ đều tiếp lời chàng. ‘Đức Vua, và người Kị sĩ Trắng !’ họ hô to. ‘Tiến lên Eorlingas !’ Kèn hiệu thổi. Đàn ngựa ngóc đầu lên và hí vang. Giáo đập vào khiên chan chát. Rồi nhà vua giơ cao cánh tay, và đạo quân cuối cùng của Rohan bắt đầu sải vó thần tốc như một trận cuồng phong đột ngột, như sấm sét phi về phía Tây. Xa xa trên đồng bằng, Éowyn nhìn thấy mũi giáo của họ lấp lánh, khi nàng đứng cô độc bất động trước cánh cửa của cung điện im lìm. Hết Chương 6 Người dịch: proudfoot @gamevn Ảnh minh họa: Sưu tầm
Gimli mê Galadriel vậy sau này tìm vợ kiểu gì nhỉ ? Phụ nữ lùn thì có râu trông rất là xấu, chẳng nhẽ ổng định cưới vợ tiên chăng ? Cảm ơn bác proudfoot đã dịch chương này, nhưng sao trong truyện ban đầu Theoden chọn đến Dunharrow chứ ko đề cập gì đến Helm Deep nhỉ
Bạn đọc kĩ lại nhé, đấy là Gandalf bảo Théoden dẫn dân chúng vào Dunharrow lánh nạn, để trai tráng đi đánh Isengard, nhưng Théoden không chịu mà đòi tự cầm quân ra trận, nên cả hội mới kéo tới Helm's Deep.
Chắc ko được đâu, bên Elf thanh cao thế đời nào chịu mấy ông lùn, có mỗi trai của miệt Western to cao đẹp trai, dòng dõi 3 nhà Edain thì mới hấp dẫn mấy em Elf được thôi Nếu mình nhớ không lầm thì là kéo quân đi đánh giữa đường thì thấy quân bên kia mạnh quá nên mới chạy vào Helm's Deep cố thủ thì phải - - - Updated - - - Mình có 1 thắc mắc là các đại chiến mã của các vua Rohan rất giỏi, khỏe, dũng mãnh, thông minh thuộc giống Edoras, không hiểu là người Elf với khả năng dạy được muôn loài thì các đại chiến mã của các High King of Noldor sẽ ra sao nhỉ
Dòng dõi Durin cũng có Thorin, Fili Kili bảnh bao đó thôi. Mỗi tội chiều cao thì lại chênh nhau quá. Ở trong phim diễn viên toàn tài tử đẹp vậy chứ chắc trong truyện là tạo hình toàn mấy lão già râu dài chấm đất
Như coi con shadowflax và x5-6 tốc độ, vẻ đẹp và sức bền. Còn ngựa chốn Valar thì x10 lên là được, như Unicorn ấy ^^
Mấy ông lùn Belogost mạnh mẽ còn hơn dòng dõi Durin mà còn ko cưa được em Elf nào thì sao mấy ông kia có cửa . Trong phim sửa lại tác phẩm và nâng hàng ông Thorin thấy ớn, mình đọc truyện đó từ nhỏ đã thấy Thorin bẳn tính chả khác gì mấy ông lùn khác, nói chung ko thấy có cái gì gọi là khí chất làm vua cả, hở tí là kêu than, khi xuất hiện cũng ko có uy nghi như thế mà là mấy lão lùn té đè lên nhau trước cửa Bilbo, Thorin bị đè dưới cùng thì phải, còn cái màn giết con Orc Azog nữa chứ, cái đó là công lao của Dain Ironfoot chứ có phải của Thorin đâu, trận đó không có cha con Nain và Dain kéo đến kịp thì quân Drawf thua mất tiêu rồi nên phải nói là Thorin ngoài cái màn dùng cây sồi làm khiên ra thì khá là vô dụng - - - Updated - - - Vãi, cũng có thể lắm chứ, mình nhớ ko lầm khi đọc Sirmalions thì có bên Maedhros là có lực lượng kỵ binh thôi, bên nhà Finrgofin hình như không xài kỵ bình làm lực lượng chủ lực nên hèn gì trong trận Nírnaeth Arnoediad, dù bị đánh cả 3 mặt nhưng anh em nhà Feanor vẫn chạy thoát mà ko chết ai cả, trong khi bên hướng kia thì mất toàn thủ lĩnh, có mỗi Turgon thoát được
nói chung tất cả các nhân vật cộm cán ở thời đại thứ nhất đều phải chết hoặc về quê thì mới còn chỗ cho các nhân vật trong The lord of the Ring được: 8cool_tire:
[video=youtube;0DJC-ECU8IE]http://www.youtube.com/watch?v=0DJC-ECU8IE[/video] Đừng để Arwen hay Aragon xem được clip này
Tiếp bản dịch The Lord of the Rings: The Two Towers, chương 7: Chương 7 Helm’s Deep Mặt trời đã chếch hướng tây khi họ khởi hành từ Edoras, và ánh nắng tràn vào mắt họ, nhuốm những cánh đồng bát ngát của Rohan trong một màu vàng mênh mang. Lối mòn hướng về phía tây bắc, dọc theo chân của Rặng núi Trắng; họ đi theo con đường, lên dốc xuống đèo trong vùng đất xanh tươi, vượt qua nhiều khúc cạn của những dòng suối nhỏ chảy xiết. Xa xa đằng trước và ở bên phải họ, Dãy núi Mù sương ẩn hiện, càng lúc càng thẫm lại và cao lên khi họ phi tới. Vầng dương ngả bóng dần phía trước họ. Hoàng hôn đang buông xuống. Đoàn quân vẫn phi miệt mài. Tình thế đang giục giã họ. Họ sợ rằng sẽ tới quá muộn, họ thúc ngựa phi hết tốc lực, thỉnh thoảng lắm mới nghỉ chân. Chiến mã Rohan rất nhanh nhẹn và dai sức, nhưng đường vẫn còn xa. Hơn bốn mươi dặm lý thẳng đường chim bay là khoảng cách từ Edoras tới khúc cạn của dòng Isen, nơi họ hy vọng gặp được những binh lính của nhà vua đang cầm cự với quân của Saruman. Màn đêm vây lấy họ. Cuối cùng họ cũng dừng chân để hạ trại. Họ đã phi ngựa được khoảng năm tiếng và đã tiến rất xa trên đồng bằng phía tây, nhưng vẫn còn hơn nửa đường trước mặt. Họ dựng trại thành một vòng tròn rộng, dưới bầu trời sao và vầng trăng sắp đầy. Họ không nhóm lửa, vì họ vẫn chưa biết được tình hình; nhưng họ đặt một vòng kị sĩ canh gác chung quanh, và lính trinh sát phi ngựa lên phía trước để thám thính như những bóng mờ giữa các làn đất. Đêm chậm chạp trôi qua mà không có tin tức hay sự báo động nào. Vào lúc bình minh, tù và thổi vang, và trong vòng một giờ sau đó họ lại lên đường. Mây chưa kéo đến trên tầng cao, nhưng không khí đã nặng dần; thời tiết khá nóng so với mùa này trong năm. Mặt trời mọc lên mờ mịt, và phía sau nó, bóng tối lan dần lên bầu trời, như một cơn bão lớn đến từ phía Đông. Ở hướng Tây bắc, dường như một vệt tối khác đang bao phủ lên chân của Dãy núi Mù sương, một bóng đen chầm chậm trườn xuống từ Thung lũng của Pháp sư. Gandalf lùi lại tới chỗ Legolas đang phi ngựa cạnh Éomer. ‘Anh có cặp mắt tinh tường của gia tộc mình, Legolas,’ ông nói, ‘anh có thể phân biệt chim sẻ và chim én từ cách xa cả hải lý. Nói xem, anh có thể thấy điều gì ở phía Isengard không?’ ‘Nơi đó cách đây nhiều dặm đường,’ chàng đáp, nhìn về hướng đó và đưa bàn tay dài lên che mắt. ‘Tôi có thể thấy một bóng tối. Có nhiều hình thù đi lại trong đó, những hình thù cao lớn ở rất xa bên bờ của dòng sông, nhưng tôi không thể biết đó là cái gì. Không phải là sương mù hay mây sa che mờ mắt tôi: đó là thứ bóng đen bao phủ mà một quyền lực nào đó đã giăng lên trên vùng đất này, và nó từ từ tiến xuôi dòng. Như thể khoảng tối dưới những tán cây bất tận đang trôi xuống từ rặng đồi.’ ‘Và cơn bão của chính Mordor đang tới từ đằng sau chúng ta,’ Gandalf nói. ‘Đây sẽ là một đêm tăm tối.’ Ngày hành quân thứ hai của họ, không khí càng trĩu nặng thêm. Vào lúc chiều tà, mây đen bắt đầu đuổi kịp họ: một tán dù ảm đạm với những đường gờ lớn cuồn cuộn điểm nắng chói. Vầng dương đang lặn đỏ như máu trong không gian lờ mờ mây khói. Mũi thương của các Kị sĩ lóe lên như lửa khi những tia nắng cuối ngày rọi sáng vách núi dốc của chỏm Thrihyrne: chúng hiện ra rất gần ở cánh phía bắc của Rặng núi Trắng, ba mỏm núi lởm chởm sừng sững trong ánh hoàng hôn. Trong tia nắng đỏ cuối cùng, những người lính tiên phong nhìn thấy một hình bóng màu đen, một kị sĩ đang phi xuống về phía họ. Họ dừng lại và chờ anh ta. Anh ta tới, mệt mỏi và đội một chiếc mũ trụ có vết chém, mang một chiếc khiên vỡ. Anh ta nặng nhọc trèo xuống ngựa và đứng đó thở dốc. Sau cùng, anh ta cất tiếng. ‘Có Éomer ở đây không?’ anh ta hỏi. ‘Rốt cuộc các anh đã tới, nhưng quá trễ rồi, và với quá ít quân. Mọi thứ đã trở nên tồi tệ kể từ khi Théodred hi sinh. Chúng tôi bị đẩy lùi khỏi dòng Isen vào ngày hôm qua, với rất nhiều tổn thất; nhiều người đã bỏ mạng lúc vượt sông. Rồi ban đêm, những toán quân địch mới lại đến tấn công trại của chúng tôi. Chắc là tất cả quân ở Isengard đã dốc ra đây; đồng thời Saruman cũng vũ trang cho đám người miền núi hoang dại và dân chăn nuôi của Dunland ở tít bên kia dòng sông, hắn đưa cả đám này đến đánh chúng tôi. Chúng tôi đã bại trận. Lớp lũy chắn bị phá vỡ. Erkenbrand của vùng Westfold đã tập hợp những binh lính còn trụ lại và dẫn họ về thành trì của anh ấy ở Helm’s Deep. Số còn lại thì tản mát hết. Éomer đâu rồi? Bảo với anh ấy rằng không còn hy vọng gì ở đây nữa. Anh ấy nên quay về Edoras trước khi bọn sói của Isengard tới được đó.’ Théoden đã ngồi yên lặng sau đám lính gác, khuất khỏi tầm nhìn của người kị sĩ, nhưng giờ đây ông thúc ngựa lên trước. ‘Tới đây, hãy đứng trước mặt ta, hỡi Ceorl!’ ông nói. ‘Ta ở đây. Đạo quân cuối cùng của Eorlingas đã tiến lên. Chúng ta sẽ không quay về trước khi chiến đấu một trận.’ Gương mặt của người kị sĩ rạng rỡ lên niềm vui sướng và kinh ngạc. Anh ta đứng thẳng lên. Rồi anh ta quỳ xuống, dâng thanh gươm mẻ lên đức vua. ‘Xin đợi lệnh ngài, thưa chúa công!’ anh ta kêu lên. ‘Và xin thứ lỗi cho thần! Thần tưởng rằng– ’ ‘Ngươi tưởng rằng ta vẫn nấp ở Meduseld và còng queo như một cái cây già oằn mình dưới tuyết mùa đông. Phải, lúc ngươi mới ra trận thì ta như thế thật. Nhưng một cơn gió tây đã lắc cành rũ tuyết,’ Théoden nói. ‘Cấp cho người này một con ngựa mới! Ta hãy tới trợ giúp cho Erkenbrand!’ Trong lúc Théoden đang nói, Gandalf phi ngựa lên một quãng phía trước, đơn độc, ông nhìn dõi hướng bắc về phía Isengard và hướng tây về phía mặt trời lặn. Giờ ông đang lùi về. ‘Đi thôi, Théoden!’ ông nói. ‘Đi tới Helm’s Deep! Đừng tới Khúc cạn của dòng Isen, và đừng nấn ná ở trên cánh đồng trống. Ta phải rời ông một lúc. Shadowfax sẽ chở ta đi một chuyến cấp bách.’ Quay sang Aragorn và Éomer và đội cận vệ của nhà vua, ông la lên: ‘Hãy bảo vệ Chúa tể của vùng Mark, cho tới khi ta quay trở lại. Đợi ta ở Helm’s Deep! Tạm biệt!’ Ông nói một lời với Shadowfax, và chú chiến mã vụt đi như mũi tên lao khỏi cánh cung. Ngay khi họ nhìn ra thì ông đã đi khuất: một chớp bạc trong ánh chiều, một cơn gió trên mặt cỏ, một cái bóng vút ra khỏi tầm nhìn. Snowmane khịt mũi và ngẩng đầu lên, mong muốn được phi theo; nhưng chỉ có cánh chim xuôi gió mới có thể đuổi kịp Shadowfax. ‘Thế nghĩa là sao?’ một người lính gác hỏi Háma. ‘Nghĩa là Gandalf Áo xám đang có việc gấp,’ Háma trả lời. ‘Ông ấy vẫn thường đến và đi bất ngờ như thế.’ ‘Nếu Lưỡi Rắn mà ở đây thì hắn sẽ nghĩ ra cách giải thích ngay thôi,’ người kia nói. ‘Đúng vậy,’ Háma đáp, ‘nhưng với bản thân tôi, tôi sẽ đợi cho tới khi nào thấy lại Gandalf rồi hẵng xét.’ ‘Có thể anh sẽ phải đợi lâu đấy,’ người lính nói. Giờ đây đoàn quân rời khỏi con đường tới Khúc cạn của dòng Isen, và rẽ về hướng nam. Đêm xuống, họ vẫn tiếp tục phi. Rặng đồi gần lại, nhưng những đỉnh núi cao của chỏm Thrihyrne đã mờ đi trên nền trời tối dần. Vẫn còn vài dặm nữa để tới mặt xa của miền Châu thổ Westfold, nơi có một thung lũng xanh tốt, một hõm núi lớn, từ đó một cái hẻm ăn vào rặng đồi. Dân vùng đó gọi nó là Helm’s Deep * ( ‘Khe núi của Helm’ – ND), theo tên một vị anh hùng thưở xưa đã trú quân ở đó. Nó uốn lượn vào trong từ phía bắc, dưới bóng của chỏm Thrihyrne, càng ngày càng dốc lên và hẹp lại, lên tới những vách đá quạ đậu mọc sừng sững hai bên như những ngọn tháp lớn che khuất ánh mặt trời. Tại Cổng Helm, trước miệng Hẻm núi, có một sống đá trồi ra từ vách phía bắc. Trên đó, những bức tường đá cao được xây lên, và phía trong thành là một tòa tháp chót vót. Người dân nói rằng ngày xửa ngày xưa, trong thời thịnh trị của Gondor, các vì vua đến từ biển cả đã sai người khổng lồ xây nên thành lũy này. Nó được gọi là Hornburg, vì một chiếc kèn lệnh thổi trên đỉnh tháp sẽ vang vọng tiếng trong Hẻm núi phía sau, như thể muôn ngàn đạo quân đã bị quên lãng sẽ tiến ra trận từ những hang động trong lòng núi. Một bức tường thành khác đã được người xưa dựng nên từ Hornburg cho tới vách đá phía nam, che chắn đường vào khe núi. Dưới chân thành, dòng suối Deeping chảy ra ngoài qua một ống cống rộng. Dòng nước uốn quanh chân mỏm Hornrock, chảy theo một cái rãnh ở giữa một doi đất rộng xanh tươi, xuôi dần xuống từ Cổng Helm cho tới Lũy Helm. Ở đó, nó đổ vào thung lũng Deeping và chảy ra tới Châu thổ Westfold. Cổng Helm ở Hornburg là nơi đóng quân của Erkenbrand, lãnh chúa vùng Westfold ở biên giới xứ Mark. Khi tình hình xấu đi, chiến tranh đe dọa nổ ra, chàng đã khôn ngoan cho đắp lại tường thành và củng cố pháo đài. Các kị sĩ còn đang ở vùng đáy trước cửa Thung lũng, khi những tiếng kêu la và kèn hiệu từ đội thám thính của họ ở phía trước vọng về. Từ trong bóng tối, tên tới tấp bắn ra. Một người lính trinh sát phi nhanh lại và báo rằng bọn cưỡi sói đang tràn vào thung lũng, và một toán Orc cùng những người hoang dã đang tiến nhanh về phía nam từ Khúc cạn của dòng Isen, có vẻ như đang tiến về Helm’s Deep. ‘Chúng thần tìm thấy xác của nhiều binh lính của ta tử trận khi họ đang bỏ chạy theo hướng đó,’ người lính nói. ‘Và chúng thần cũng gặp nhiều toán quân tản mát, mỗi kẻ một hướng, không người chỉ huy. Không ai biết chuyện gì đã xảy đến với Erkenbrand. Có lẽ là anh ấy sẽ bị tấn công trước khi anh ấy đến được Cổng Helm, nếu như không phải anh ấy đã bỏ mạng rồi.’ (Còn nữa) Người dịch: proudfoot @gamevn Ảnh minh họa: Sưu tầm
Cho mình hỏi là ý nghĩa của evenstar là gì ? Sao Arwen lại tặng nó cho Aragon, phải chăng là để chứng minh tình yêu của cô dành cho chàng ?
Có chứ, tớ định dịch nguyên cả truyện mà, dù 2 năm hay 3 năm đối với tớ cũng ko thành vấn đề @asa: Evenstar là viết tắt của evening star, nghĩa là "Sao Hôm" hoặc "Sao Kim", đây là biệt danh của Arwen vì nàng được coi là xinh đẹp nhất trong lứa Elves trẻ. Cái dây chuyền Evenstar thì do phim bịa ra làm tín vật cho tình yêu của Arwen và Aragorn ^^
mình coi phim thấy Galadriel nói ta ko có gì quý hơn món quà này, bà chỉ vô cái evenstar. Tưởng là nó phải mang ý nghĩa hay sức mạnh đặc biệt gì đó như ngôi sao Earendil Galadriel tặng cho Frodo
Tiếp theo bản dịch chương 7 The Lord of the Rings: The Two Towers: Chương 7 (tiếp theo) Helm’s Deep ‘Có ai thấy Gandalf không ?’ Théoden hỏi. ‘Có, thưa bệ hạ. Nhiều người đã thấy một cụ già ăn vận trắng toát phi ngựa đây đó trên thảo nguyên như một cơn lốc trên cỏ. Có kẻ nghĩ rằng đó là Saruman. Họ nói, ông ta đi khỏi trước chập tối về phía Isengard. Có kẻ cũng kể rằng trước đó họ thấy Lưỡi Rắn đi về phía bắc cùng một toán Orc.’ ‘Sẽ rất tệ cho Lưỡi Rắn nếu Gandalf bắt gặp hắn,’ Théoden nói. ‘Dù sao đi nữa, hiện giờ ta thấy thiếu vắng cả hai vị cố vấn của ta, kẻ cũ cũng như người mới. Nhưng trong tình thế này, chúng ta không có lựa chọn nào tốt hơn là tiếp tục đi tới Helm’s Deep, như lời khuyên của Gandalf, dẫu Erkenbrand có ở đó hay không. Có ai biết quân địch tới từ hướng Bắc đông bao nhiêu không ?’ ‘Rất đông,’ người lính trả lời. ‘Kẻ bỏ chạy thường nhìn đối thủ ra thành gấp bội, nhưng thần đã gặp những người rất vững vàng, và theo họ khẳng định, quân số của kẻ địch đông gấp nhiều lần quân số chúng ta ở đây.’ ‘Vậy thì ta phải nhanh lên,’ Éomer nói. ‘Hãy phi xuyên qua những toán địch đã tới được giữa chúng ta và pháo đài. Có những hang động ở Helm’s Deep mà hàng trăm người có thể ẩn náu ; và có những lối bí mật dẫn từ đó lên rặng đồi.’ ‘Đừng trông cậy quá vào các lối bí mật,’ nhà vua nói. ‘Saruman đã dò la xứ ta từ lâu rồi. Dù sao, ở đó ta có thể cầm cự được một thời gian dài. Đi thôi !’ Lúc này Aragorn và Legolas đang phi cùng Éomer trong đội tiên phong. Họ phi tới trong đêm mịt mùng, tốc độ chậm dần vì đêm càng lúc càng tối và con đường về phương nam càng lúc càng dốc lên cho tới những nếp đất lờ mờ quanh chân núi. Họ ít gặp bọn địch ở phía trước. Thỉnh thoảng họ phi qua gần vài đám Orc lẻ tẻ, nhưng chúng bỏ chạy trước khi các Kị sĩ có thể đuổi kịp hoặc có thể hạ chúng. ‘Thần e rằng,’ Éomer nói, ‘chẳng mấy chốc nữa thì tin đức vua đưa quân đến đây sẽ tới được tai của kẻ đầu sỏ bên kia, Saruman hoặc bất cứ đội trưởng nào mà lão phái đi.’ Âm thanh của chiến tranh lớn dần sau lưng họ. Giờ họ có thể nghe thấy trong bóng tối tiếng hát chiến trận của kẻ địch. Họ đã đi vào sâu trong Thung lũng Deeping và quay lại nhìn. Họ thấy ánh đuốc : vô vàn điểm đuốc sáng bừng bừng trên những cánh đồng đen phía sau, lốm đốm như những cụm hoa đỏ, hoặc uốn thành những dải dài lập lòe từ vùng đất trũng. Đây đó, một ngọn lửa lớn hơn bùng lên. ‘Chúng rất đông, và theo sát chúng ta,’ Aragorn nói. ‘Chúng mang lửa tới,’ Théoden nói, ‘và chúng đi đến đâu thì đốt phá đến đó, cả rơm rạ, lều lán và cây cối. Nơi đây từng là một thung lũng phì nhiêu và đông ấp trại. Người dân của ta, thương thay !’ ‘Giá như chúng ở đây và ta có thể nghiền nát chúng như cơn bão từ núi !’ Aragorn nói. ‘Tôi thấy buồn lòng vì phải rút chạy trước chúng.’ ‘Ta không cần chạy xa nữa đâu,’ Éomer nói. ‘Lũy Helm ở ngay phía trước, một bức lũy cổ có hào chạy ngang hốc núi, hai phu-lông phía dưới cổng Helm. Ở đó chúng ta có thể quay đội hình lại để chiến đấu.’ ‘Không, quân số ta quá ít để bảo vệ Lũy,’ Théoden nói. ‘Nó dài hơn một dặm, và bị hổng rất rộng.’ ‘Chính chỗ hổng đó cần ta đặt quân tập hậu, nếu như ta bị truy đánh,’ Éomer nói. Trời không trăng sao, khi các Kị sĩ đến được chỗ hổng ở Lũy Helm, nơi dòng suối đổ ra từ phía trên, và con đường bên cạnh đó đi xuống từ Hornburg. Bức thành hiện ra đột ngột trước mặt họ, một cái bóng sừng sừng sau một hốc tối. Khi họ phi tới, một lính canh hô họ dừng lại. ‘Chúa tể của vùng Mark đã tới Cổng Helm,’ Éomer trả lời. ‘Ta, Éomer con trai của Éomund đang nói.’ ‘Thật là một tin tốt lành không ngờ,’ người lính nói. ‘Nhanh lên ! Quân địch đang ở ngay sau các anh.’ Đoàn quân phi qua chỗ hổng và dừng lại ở bãi cỏ dốc phía trên. Họ mừng rỡ khi nhận ra rằng Erkenbrand đã để lại khá nhiều quân để canh giữ Cổng Helm, và nhiều người khác cũng chạy thoát về được. ‘Có thể là ta có một nghìn bộ binh,’ Gamling, một người lính già, đội trưởng của quân canh Lũy nói. ‘Nhưng phần lớn họ đã trải qua quá nhiều mùa đông, như tôi chẳng hạn, hoặc quá ít mùa đông, như thằng cháu nội tôi đây. Có tin gì về Erkenbrand không ? Hôm qua, tin báo về rằng anh ấy phải rút lui về đây cùng với những quân tinh nhuệ nhất của Westfold còn sót lại. Nhưng tới giờ vẫn chưa thấy anh ấy đâu.’ ‘Tôi e rằng anh ấy chưa về ngay được đâu,’ Éomer đáp. ‘Thám thính của chúng tôi không tìm được tăm hơi gì của anh ấy, và bọn địch đã tràn vào thung lũng phía sau chúng tôi rồi.’ ‘Ta cho rằng anh ta đã chạy thoát,’ Théoden nói. ‘Anh ta là một viên tướng dũng mãnh. Anh ta là hiện thân của lòng can trường của Helm Bàn tay Búa. Nhưng ta không thể đợi anh ta ở đây. Ta phải đưa hết quân vào sau tường thành. Các ngươi có đủ dự trữ không ? Chúng ta mang theo rất ít lương thực, vì chúng ta định đối mặt với chiến trận, chứ không phải với sự vây hãm.’ ‘Phía sau chúng ta, trong những hang động của Hẻm núi, là ba phần của cư dân Westfold, người già và thiếu niên, trẻ em và phụ nữ. Một lượng lớn lương thực, gia súc cùng cỏ khô được trữ ở đó.’ ‘Tốt lắm,’ Éomer nói. ‘Chúng đang đốt phá tất cả những gì còn sót lại trong thung lũng.’ ‘Nếu chúng tới Cổng Helm này để mặc cả hàng hóa của chúng ta, thì chúng sẽ phải trả giá đắt,’ Gamling nói. Nhà vua và các Kị sĩ phi qua. Trước chiếc cầu vượt xây qua dòng suối, họ xuống ngựa. Họ dắt ngựa lên dốc thành một hàng dài và đi vào trong cổng thành của Hornburg. Ở đó, họ được đón tiếp lần nữa với sự hân hoan và niềm hy vọng mới ; vì giờ đây họ đã có đủ quân số để canh giữ cả pháo đài lẫn lũy chắn. (Còn nữa) Người dịch: proudfoot @gamevn Ảnh minh họa: Sưu tầm
diễn biến của truyện khác phim quá, ko biết đến cuối thì có ai đến cứu ko nữa. Nhắc vụ Ent tấn công Isendgard mà ko vào đc cái tháp của Saruman là sao nhỉ ? Sao lại cần Key khi bọn Ent đạp đổ đc cả cái cổng vào. Mà bọn nó ko vào đc sao saruman ko đứng trên đỉnh tháp mà spam fire ball xuống thì cả đạo ent cũng die. Saruman die tổn thất nặng nề cho phe tốt lẫn phe xấu bởi ông ấy biết quá nhiều