Theo ta thì trong truyện Việt An đến cuối mới nhận ra Thư, chứ nếu mà muốn khóc thì ngay cái câu là Tôi còn quen 1 cô nữa hồi nhỏ, tên Tiểu Li" đã khóc rồi.
Có ông nào để ý 1 bạn diễn viên quần chúng ngồi đầu bàn viết bằng bút bi sọc sọc như dưới hình không? Lẽ ra thời 97 thì bút bi như vấy mới đúng
Bối cảnh nhiều cái sai quá, mặc dù phim muốn làm gợi nhớ thời 9x nhưng mà làm ko kỹ nên coi nhiều cái sai. Còn về phim thì thấy khá rồi, nhạc phim rất hợp với cảnh phim.
Trật lất cùi dừa, nếu xét đến tâm lý thì thế này rõ ràng là hợp lý hơn: - Việt An thấy Thư từ đầu đến cuối không có nhận ra mình nên vô tư ghẹo anh chàng vì tin rằng chàng chẳng nhớ gì những kỷ niệm quá khứ với mình. - Trong truyện chỉ viết lời Thư nói là "Hồi đó tôi có quen một cô bạn...", còn đến đoạn "Cô bạn của tôi tên Tiểu Li..." là chàng đã chìm vào hồi ức rồi, lúc ấy chàng say sưa kể có để ý nàng thế nào nữa đâu. - Việt An tái mặt vì vốn dĩ nàng tin chắc mẩm rằng Thư chả nhớ gì về quá khứ, nhưng khi nghe Thư kể thì Việt An hoàn toàn bất ngờ khi Thư vẫn nhớ như in, cái tái mặt này một mặt là vì bất ngờ, một mặt thì có chút tội lỗi khi Thư nhớ về mình đầy tốt đẹp trong khi mình hiện tại toàn bày trò chọc ghẹo không.
Em cũng nghĩ như hai bác, Việt An muốn trêu Thư để thử xem tình cảm của anh chàng này với mình thế nào và Thư còn nhớ kỷ niệm hồi xưa không.
Chuẩn rồi, con nhỏ nhận ra thằng này từ lâu rồi nên mới quay ku cậu như dế thế chứ. Sau nghe Thư kể mới nhận ra ku cậu còn giữ tình cảm quá sâu đậm với bản thân lúc nhỏ của mình nên mới cảm động quá khóc thôi
Ấn tượng nhiều đoạn nhưng chả hiểu sao vẫn khoái đoạn giới thiệu Chiêu Minh nhất. "Tụi bay, lên...!!!" , 2 phe lao vào charge lồng tiếng ngựa đao kiếm khói bụi um sùm, có vài giây mà coi cười bò. Nghi Phanxine cảm hứng từ "Battle of the Bastards" quá
Cũng chỉ xem dc 15 phút đến đoạn vẩy mực vào áo của em nữ chính là tắt, đoạn đầu cách dẫn chuyện gần như rip off you are apple of my eyes, giọng thằng Ngô Kiến Huy làm narrator cringy vãi nên chịu ko xem tiếp nổi.