nói ba mẹ thương con thì phải cho con ra ngoài chớ, làm mất mấy năm cuộc đời thụt lùi với bạn bè đồng trang lứa rồi. giờ còn kiểu này nữa thì đến khi nào mới phát triển bản thân được :(
thằng anh chủ thớt nó bị thiểu năng hay vấn đề về não nên bà mẹ mới thấy tội thương như vậy chứ nhỉ. đọc post mà cảm giác thằng này nó khuyết tật não chứ ko phải tính nó thế.
Có một ngành nghề dạy người ta biết nhẫn nhịn mang tên "ngành dịch vụ": Bắt đầu từ năm 11 tôi đã đi làm thêm, cho đến tận cuối năm hai đại học đã làm nhân viên phục vụ của ba nhà hàng thức ăn nhanh. Ba nơi đều có môi trường khác nhau, tiền lương cũng khác, nhưng khởi điểm cũng chỉ là con số mười mấy nghìn đồng. Và sau mấy năm đi làm nhân viên phục vụ bán thời gian, tôi đã nhận ra được rất nhiều thứ, có khi còn thay đổi con người của mình nữa, đặc biệt là làm ngành dịch vụ. Ngày trước bạn ở nhà, làm mọi thử thỉnh thoảng còn hời hợt, mẹ gọi mãi mới chịu dọn cơm ra bàn, rửa chén bát cũng lề mề. Nhưng khi đi làm rồi, bạn phải nhanh tay nhanh chân làm mọi thứ. Sai lần một, sẽ có người nhắc nhở, sai nhiều lần nhất định sẽ bị khiển trách. Có khi còn bị nặng lời. Ngày trước bố mẹ mắng bạn một hai câu, bạn liền gào lên cãi lại. Bây giờ đi làm, không chỉ bị quản lý nặng lời, mà còn gặp nhiều khách hàng khó tính. Yêu cầu đủ thứ với bạn, có khi còn bị khách mắng oan, nhưng lại không thể lớn tiếng cãi lại, chỉ có thể nhẹ nhàng, mỉm cười giải thích. Ngày trước đi học, luôn có bạn bè cùng nhắc nhở, cái gì cũng có bạn bè bên cạnh. Bây giờ đi làm, môi trường khác lạ, nếu bạn không chịu mở miệng hỏi, nhất định sẽ mù tịt. Đến khi bị quản lý kiểm tra, kiểu gì cũng sẽ bị khiển trách. Ngày trước tâm trạng không vui, có quyền bưng cái mặt buồn rầu ra ngoài đường. Tâm trạng buồn bực, có quyền cau mày nhăn mặt với người khác. Bây giờ dù trong lòng có bức bối, trái tim có mỏng manh, đôi mắt muốn rướm lệ cũng phải mỉm cười thật tươi, miệng dịu dàng dạ dạ thưa thưa. Cãi nhau với bạn bè, đi làm vẫn phải niềm nở vui tươi với khách hàng; bị bồ đá, buồn thúi cả ruột gan, gặp khách hàng vẫn phải cười thật tươi như ngày mai được lấy vợ, gả chồng. Vì ngành dịch vụ quan trọng nhất là cách thể hiện chuyên nghiệp cùng nụ cười thiện cảm, dù trong lòng có muốn đóng vai ác đến đâu cũng phải hoá thiên sứ giáng trần. Làm ngành dịch vụ, bạn còn rèn giũa được sự kiên nhẫn của bản thân. Ngày trước tôi là một người cả thèm chóng chán, nhưng kể từ khi đi làm, cảm thấy cải thiện bản thân hẳn. Đối mặt với đủ kiểu người ngoài xã hội, gặp đủ kiểu khách hàng, mới thấy được, bản thân mình có tính cam chịu rất bền bỉ. Gặp khách hàng yêu cầu cao lại khó tính, chọn món ăn thì đòi lấy cái này, bỏ cái kia, đừng quá mặn mà cũng đừng quá nhạt, sau lại sai bạn đi 7749 vòng để lấy cái này cái nọ, miệng cũng mỉm cười hồn nhiên, dạ thưa đàng hoàng. Gặp khách hàng "Một cơm bò trứng hồng đào nhưng lòng đỏ đừng sống nha em", hay như "Cho chị một matcha latte nhưng đừng bỏ sữa", bạn cũng phải thân thiện mỉm cười nhiệt tình giải quyết yêu cầu của họ một cách thông minh. Ở nhà có cái toilet mà ngại rồi lười biếng không muốn chà cho sạch, vậy mà đi làm có cái toilet thì lau đến lau lui một ngày bốn năm bận, vẫn phải dạ dạ vâng vâng chạy đi lau sáng bóng. Sàn nhà vừa lau sạch loáng, khách đi dẵm tới dẵm lui, cũng cười tươi dịu dàng đi lau lại lần nữa. Thực tế mà nói, chắc chẳng có ngành nào dạy dỗ con người biết chịu đựng được sự khắc nghiệt của cuộc đời và những bản tính ẩm ương khó chiều của loài người như ngành dịch vụ, đặc biệt là nhân viên nhà hàng. Nếu bạn muốn rèn giũa tâm tính, hoặc muốn thử sức chịu đựng của bản thân thì hãy thử một lần trong đời đi làm phục vụ. Bảo đảm, bạn sẽ thay đổi rất nhiều. Và còn biết được cảm giác cùng trải nghiệm câu cửa miệng mà nhiều người truyền tai nhau "Khách hàng là Thượng Đế, không được đánh Thượng Đế" là như thế nào. https://www.facebook.com/TUYENDUNG.KIENTHUC/photos/a.321248851652425/713717929072180/?type=3&theater
Telesale ta gặp rất nhiều thành phần như ngáo, nghe giọng với cách nói chuyện nó lúc vừa nhấc máy lên là muốn dập luôn rồi. Toàn nghe xong câu đầu là sorry em anh không quan tâm rồi cúp.
Ông anh khó khăn thì chưa ra ở riêng được thôi. Nhiều người đam mê kiếm tiền, nhiều người không. Miễn sao sống tốt, không phá thối hay bắt vạ người khác là ổn rồi.
Có lần mình nói những cái ko đc của thằng a mình trên đây rồi,nếu thằng a bác chủ thớt 10,thì thằng a mình cũng cỡ 7 chứ k ít hơn đâu Nên mình hiểu bác chủ thớt lắm Đang lựa lời nói cho obz hiểu nè :(
Tiện cái thớt mình muốn tâm sự dày chút. Nhà mình hiện tại chỉ có 1 bà chị đơn thân, mẹ và 2 vc mình. Và đứa loser trong nhà hiện tại chính là mình . Truyện kể trằng mình học cao đẳng CNTT. Do thời điểm đó ba bệnh rất nặng nằm viện. Thu nhập gia đình mình do 1 tay ba mình lo nên tình hình rất căng. Mình vì vậy mà kiểm đủ thứ việc để làm thêm kiếm tiền từ năm nhất => nợ 2 môn rồi bỏ luôn. Lại làm qua khán hiều việc nhưng do mình thích lập trình web và cũng tự học được kha khá nên mua 1 cái bằng đh để xin vào 1 cty làm web. Làm được 5 tháng thì bị ông anh rễ lôi kéo vào cty về tài chính bất động sản. Sau 5 năm cống hiến và ngu học tin vào lời hứa của lão sếp thì mình đã ngộ ra là mình sẽ méo là cc gì khi mình hết giá trị sử dụng. Quyết định dứt quần ra đầu tháng 9 tới. Và giờ cảm thấy loser vkl vì đã 30 mà nghề nghiệp chính không có. Kinh nghiệm không có. Nếu có chỉ là kinh nghiệm làm web về php và javascript do vẫn nhận web về làm thêm. Nhưng với kinh nghiệm nhỏ xíu đó + độ tuổi này thì chả xin được việc gì. Các bác có thể tư vấn mình nên làm gì không. Tính mình tiết kiệm không ăn chơi tiêu xài gì nên cũng để dành được 300 400tr. Nhưng nhà không có ai kinh doanh nên rất ngu mảng này. Giờ mà học thì học gì để có thể đi làm nuôi vợ được các bác
Biết vẽ là giỏi hơn khối người rồi, diệp ca Nghe nói telesale lĩnh vực tuyển sinh đỡ áp lực hơn bán hàng
Kiểu người an phận,ko có chí cầu tiến thì nhiều,cái đấy dù sao cũng chỉ ảnh hưởng tới bản thân người đó.Chứ dở dở ương ương ,bất tài mà ảo tưởng thì khó đỡ lắm.Cứ sắp xếp cho nó làm gì xong nó phá bung ra,rồi quay lại trách o ép nó,ko cho nó phát triển.Năm nào cũng phải nghe mấy chuyện như vậy ngán vl
tau làm gần 8 năm cho công ty chán nản nhiều thứ quá nghỉ rồi đây, ở nhà hơn 3 tháng vừa lấy xong cái bằng IELTS tình cảm, công việc chán nản tau ko muốn đi làm tiếp nữa, nộp hồ sơ học lên MBA bên RMIT, đợi tuần này nó lên lịch hẹn phỏng vấn xem thế nào.. ban đầu định phắn ra nước ngoài mà thấy h già mẹ nó rồi, phí tiền + thời gian, nên thôi chọn học lên cao hơn tập trung cường độ cao xong làm cái khác
Mình nghĩ an phận là quyền của mỗi người Miễn ko phá gia chi tử là đc Có những người mang tiếng đi làm ăn này nọ nhưng toàn gây nguy hại cho xã hội