(Zing) Quân đội bắt giữ bà Aung San Suu Kyi và tổng thống Myanmar

Thảo luận trong 'Thư Giãn Express - Bản Tin Cuối Ngày' bắt đầu bởi Kinas, 1/2/21.

  1. Majima Gorō

    Majima Gorō Idol of Box 50 GVN CHAMPION ♞ Blade Knight ♞ GVN Dalit

    Tham gia ngày:
    18/12/18
    Bài viết:
    23,632
    Nơi ở:
    神室町
    Thì chuyện vác quân sang chiến như hồi Pol Pot là bất khả thi cmnr mà một số "tiếng nói" từ Miến Điện cứ làm quá.
    Pol Pot nó còn vác hàng sang càn biên giới VN trước mới có cớ mà vác thiết giáp sang càn nhà chúng nó, Miến điện quân đội "hiền" vl có làm gì VN đâu mà phải "giải cứu".
    Còn vụ chính trị để bảo đảm quyền lợi công ty và người dân VN thì tôi nghĩ các cụ lo tất rồi, ngồi xem kịch lâu lâu quan ngại thôi.
     
  2. redie

    redie Claude, S.A gang boss ⛨ Empire Gladiator ⛨ CHAMPION Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    1/4/07
    Bài viết:
    10,422
    Nơi ở:
    Hell
    Việc đó để các cụ lo, lo làm việc cống hiến, thu tiền ngoại bang là được rồi. Càng lớn tôi càng bớt quan tâm đến chuyện chính trị =))
     
  3. YeuBeNhieu73

    YeuBeNhieu73 SPARTAN John-117 Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    22/2/07
    Bài viết:
    11,410
    Giờ thì cứ đưa hết người về nước chứ làm được gì nữa.... Còn ai mà lỡ mở cty, xí nghiệp, doanh nghiệp bên Myanmar thì phải tự tìm cách mà bảo vệ thôi.

    Mà nhìn cty TQ còn bị chúng nó đập phá thế kia ... thì thôi xác định là cầu trời, khấn phật "hi vọng chúng nó chừa cty mình ra". Chứ làm được đéo gì nưa....
     
    Ờ mày giỏi thích bài này.
  4. lehmanbear

    lehmanbear Kỹ sư gọi bưởi Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/12/10
    Bài viết:
    17,760
  5. toila13

    toila13 The Lone Traveler from Vault 101 Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    7/10/11
    Bài viết:
    17,959
    vẫn chưa có thằng 3/ nào đem vụ này ra khịa VN à? à mà lần trước xảy ra ở nước mình hình như không ai chết.o|^_^|o
     
  6. Zainor Dean

    Zainor Dean Thợ cào phân

    Tham gia ngày:
    16/6/08
    Bài viết:
    10,892
    Nơi ở:
    Hội Dzườn Đào
    3/ khịa thì có rồi =)) Bảo bò đỏ tự sướng, cố tình lơ Polpot là CS các thứ.

    Cơ mà bài kia viết thì cho thấy mối nguy tiềm ẩn của mấy page chuyên kích động đám trẻ yêu nước mù quáng, về lâu về dài cũng nguy hại bỏ mẹ. Nó cho sấp nhỏ cái cớ để làm trò con bò với nước bạn, vốn trc đó đã có rồi nhưng giờ tụi nó có cái cớ chính nghĩa. Rồi trong khi VN muốn đi dây thân thiện với láng giềng thì đám page xàm lờ sẽ là nguồn cơn xúi tụi trẻ con ăn đặc sản gà phá hoại mối giao hảo khi gây hấn lung tung.
     
    Chỉnh sửa cuối: 15/3/21
    built, Mrphung, otaku_gangsta and 3 others like this.
  7. diephvvnd

    diephvvnd Fire in the hole! Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    3/5/09
    Bài viết:
    2,708
    Nơi ở:
    Sakura No Ayakashi
    Thưa cán bộ, bàn phím em hỏn chữ ạ
     
  8. 4saken

    4saken T.E.T.Я.I.S Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    28/8/08
    Bài viết:
    697
  9. z3r0_hien_lanh

    z3r0_hien_lanh Ryu & Ken ⛨ Empire Gladiator ⛨ GVN Dalit

    Tham gia ngày:
    27/8/06
    Bài viết:
    16,808
    Nơi ở:
    nhà Karina
    Phá ống dẫn dầu hay khí gì chưa :7cool_feel_good:
     
  10. katt1234

    katt1234 Geralt of Rivia

    Tham gia ngày:
    7/5/17
    Bài viết:
    20,292
    hồi đó thằng polpot ko qua phá thì nhiều khi thấy cũng tội mà thôi cũng kệ....

    Bài học 1 lần ăn đủ,tráo trở là nghề của mấy chó tây , ăn cấm vận mấy chục năm bobo nữa như chơi
     
    redie thích bài này.
  11. redie

    redie Claude, S.A gang boss ⛨ Empire Gladiator ⛨ CHAMPION Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    1/4/07
    Bài viết:
    10,422
    Nơi ở:
    Hell
    Thằng lòn cam cũng tráo trở mà
     
    katt1234 thích bài này.
  12. eros2610

    eros2610 Leon S. Kennedy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    20/1/09
    Bài viết:
    13,566
    Nơi ở:
    gamevn
    Cam tân thôi chớ =)).... Mà cái này là ta đoán 99% là do khựa cầm đầu rồi =))
     
  13. Must

    Must Space Marine Doomguy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    26/1/08
    Bài viết:
    5,572
    Hy vọng là Miến phân biệt được.

    Đài Loan thúc các công ty ở Myanmar 'treo cờ Đài Loan' để tránh bị tấn công nhầm

    TTO - Đài Loan đề nghị các doanh nhân Đài Loan treo những tấm biển bằng tiếng Myanmar tại các nhà máy và giải thích rằng họ là công ty Đài Loan 'để tránh bị người ngoài nhầm lẫn và đánh giá sai', sau khi một số công ty Trung Quốc bị đốt phá.
     
  14. Zainor Dean

    Zainor Dean Thợ cào phân

    Tham gia ngày:
    16/6/08
    Bài viết:
    10,892
    Nơi ở:
    Hội Dzườn Đào
    Y như vụ HD981.
     
  15. daltons

    daltons Sam Fisher, Third Echelon Agent GameOver Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    28/1/09
    Bài viết:
    15,436
    Cờ Đài Loan và cờ cũ của Miến khá giống nhau, chắc nhìn thấy giống nên ko đánh

    [​IMG]
     
  16. Dr.Strange

    Dr.Strange Phế nhân thiên cổ ‍ ⚚ Mystic Mage ⚚ CHAMPION

    Tham gia ngày:
    2/11/16
    Bài viết:
    17,770
    Nơi ở:
    Trường vuông tròn méo
    bọn nó chả thách vn làm đc như Miến còn gì,mà dạo này đang bị bóc phốt khu chúng nó ở bên mẽo như cái chuồng heo có khi đang trốn trong nhà éo dám chường mặt ra đường rồi=))
     
  17. tuandatle

    tuandatle Samus Aran the Bounty Hunter Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    4/6/07
    Bài viết:
    6,095
    Nơi ở:
    Auburn, WA, USA
    https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=4536405873041638&id=100000168094597&sfnsn=mo
    NGÀY NÀY, 46 NĂM TRƯỚC
    Lời nói đầu:
    Ngày này, 10/3/1075 của 46 năm trước, chúng tôi đang đánh chiếm Buôn Mê Thuột.
    Còn trước đó 2 ngày chúng tôi đã đánh thắng trận mở màn cho Chiến dịch Tây nguyên, 1975: Tiêu diệt cứ điểm Đức Lập.
    Như nghiều người đã biết, rằng Đức Lập là cứ điểm của Lực lượng Đặc biệt hay Đồi 722 là một căn cứ quân sự của Quân đội Hoa Kỳ và Quân lực Việt Nam Cộng hòa, nằm ở phía Tây Nam Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên.
    Sở dĩ gọi là đồi 722 hoặc cứ điểm 722 là vì ngọn đồi 722 có độ cao 722 m so với mặt biển, với diện tích khoảng 1 km², được Mỹ - Ngụy xây dựng rất kiên cố. Đánh cứ điểm này khó hơn nhiều so với cứ điểm Đắc Pét (Bắc Công Tum) mà ngày 17-18/ 5 năm ngoái, 1974 chúng tôi đã tiêu diệt.
    Trong trận Đắc Pét năm ngoái, tôi vinh dự được kết nạp Đảng tại trận địa, đúng ngày 19/5/1974.
    ___________
    Là lính trinh sát, chúng tôi được huấn luyện khá cơ bản: phải sử dụng tốt La bàn các loại của các nước, thành thạo đọc, sử dụng bản đồ UTM của quân đội Mỹ. Người Mỹ đã sử dụng hệ tọa độ UTM với số liệu Elipxoit của Everest để lập ra bản đồ địa hình cho khu vực miền Nam nước ta (là chiến lợi phẩm chúng tôi thu được) và so sánh, đối chiếu với bản đồ do TQ in (trên cấp phát). Ngoài ra, còn phải biết đi đêm trong rừng không có la bàn hay không có bản đồ hoặc khi lạc đơn vị, một mình ở trong rừng sâu, núi thẳm. Trên người lính trinh sát khi thám thính trinh sát địch chỉ có mũ tai bèo Quân giải phóng, khẩu AK47 với 3 băng đạn, 3 quả lựu đạn (hoặc mỏ vịt của Mỹ, hoặc lưu đạn chày của LX hoặc TQ, 1 bi đông, một băng cứu thương, vài viên thuốc, 1 dao găm, một bộ tăng võng và vài bánh lương khô...Trọng lượng gọn nhẹ, cơ động, dễ luồn lách, leo trèo hay bơi lội. Ngoài ra phải luôn nhớ: “Đi không dấu, nấu không khói, nói không tiếng”. Trao đổi, đánh dấu đường đi bằng các kiểu ám hiệu, ký hiệu chỉ có quân ta nhận biết được. Đào tạo, huấn luện cơ bản thì giống nhau nhưng trinh sát đặc công và bộ binh được huấn luyện kỹ hơn, cao hơn do tính đặc thù của binh chủng. Thường thì chúng tôi đi từng nhóm nhỏ 1-2 người vì họ tiếp cận sát nách cận địch và chúng tôi thường đi theo họ. Trinh sát xong, các toán rút ra ở các thời điểm khác nhau và người lính trinh sát phải nhớ đường về để không bị lạc.
    Người ta còn dạy chúng tôi biết cách đối phó với biệt kích, thám báo Mỹ - Nguỵ, tự mình biết cách chống chọi với đói khát và thú dữ trong rừng. Cây, củ quả dại cái nào ăn được, cái nào không cũng phải biết. Và nữa, với trinh sát phòng không, còn phải biết đo đạc tính toán các phần tử và nhận dạng chính xác các loại máy bay địch cùng các phần tử, tính năng kỹ thuật, chiến thuật của chúng. Cũng rắc rối, phức tạp ra phết, đặc biệt món bản đồ và đi rừng. Là lính sinh viên nên nói chung chúng tôi tiếp thu khá nhanh.
    Thường thì để đánh chắc thắng, các trinh sát bộ binh, pháo binh, phòng không…phải đi tiền trạm, trinh sát trước, theo yêu cầu khác nhau của mỗi đơn vị rồi về báo cáo cấp trên. Đi trinh sát nhiều điểm nhưng chúng tôi cũng không biết sẽ đánh căn cứ nào và đánh vào lúc nào, do trên rất bí mật mục tiêu tấn công và giờ G (giờ nổ súng).
    Tôi nhớ, đại đội tôi chúng tôi đóng quân trong một cánh rừng rậm gần biên giới Campuchia và ăn Tết ở đó. Chiến trường lúc này im ắng, anh em trong đơn vị vẫn công tác bình thường.
    Hết giờ học tập, huấn luyện thì đánh "Tú lơ khơ", "Ù" hoặc "Tiến lên". Ai đó mỗi lần thua phải quỳ, đội xoong nồi, hoặc đội mũ cối lên đầu hoặc đeo balo nặng và bị bôi một vạch nhọ nồi nhờn mỡ lên mặt…
    Có ông phải đội 3-4 cái mũ cối lên đầu hoặc vài cái soong đen nhẻm. Rất khó đội vì phải giữ được thăng bằng lại vừa phải nhặt bài, chia bài và đánh bài.
    Rơi mũ, rơi xoong là ăn phạt: thêm một vạch nhọ to dính đầy mỡ.
    Không hiểu ông nào “phát minh” ra cái trò này cũng hay hay: lính ta cười nghiêng ngả mà không hay biết chỉ ngày mai thôi, ngày mai vào trận đánh nhau, thằng nào “đi” gặp ông bà, thằng nào sống. Thật sự, chúng tôi cái chết nhẹ lắm, dù ai cũng muốn sống, chẳng ai muốn chết cả. Nhưng chiến tranh nó có quy luật riêng của nói, đôi khi chúng tôi thường bảo: may hơn khôn, hòn tên mũi đạn nó tránh mình chứ mình làm sao mà tránh nó được như mong muốn.
    Thế rồi, bất ngờ chúng tôi được lệnh hành quân cấp tốc trong đêm tối mù mịt. Lính tráng chúng tôi chỉ biết thực hiện mệnh lệnh “Quân lệnh như sơn”. Hành quân đi đâu, đánh cứ điểm nào thì chịu. Nhưng là lính trinh sát, từng đi tiền trạm nên tôi lờ mờ đoán ra…
    Đúng ngày Quốc tế phụ nữ 8/3 năm 1975 chúng tôi nổ súng tấn công cứ điểm Đức Lập. Đánh cả ngày 8/3, đại đội tôi gần hết cơ số đạn mà vẫn chưa xong. Đánh sang ngày 9/3 thì hết đạn. Chưa bao giờ Đại đội tôi bắn hết 2 cơ số đạn trong một trận. Xe tiếp đạn không kịp. Hình như bọn cường kích A37 ngửi thấy mùi chúng tôi hết đạn nên chúng tìm cách chớp cơ hội, ném bom ồ ạt lên đầu bọn tôi, hòng tiêu diệt pháo cao xạ chúng tôi và hỗ trợ cho cứ điểm Đức lập. Đạn trong cứ điểm Đức Lập bắn ra xối xả, nhiều đồng đội gục ngã trước hàng rào bùng nhùng kẽm gai. Ở các mũi tấn công là mấy đơn vị bộ binh ta thì đang cố tiến sát hàng rào kẽm gai bùng nhùng của địch. C33 chúng tôi cách hàng rào kẽm gai địch cũng không xa lắm. Nhìn mắt thường qua sương mù tháng 3 Tây Nguyên thấy lờ mờ nhưng quan sát bằng khí tài quang học TZK và ống nhòm của Liên Xô thì thấy rõ cả lô cốt và lỗ châu mai. Địch chắc cũng nhìn thấy chúng tôi. Đơn giản: mình nhìn thấy nó thì nó cũng nhìn thấy mình. Với khoảng cách đó chỉ có súng cối phát huy tác dụng, còn tiểu liên AK47 thì không.
    5 giờ sáng, anh nuôi Nông Văn Hà, người Tày gánh cơm ra trận địa. Tôi mang cà mèng, bi đông ra nhận suất. Vừa chui ra khỏi hầm, ngoi lên, “nửa trên nửa dưới”, chân còn dưới hầm, tay đặt lên miệng công sự định trèo lên, tự nhiên nghe tiếng nổ chói tai chát chúa. Quả đạn cối của địch từ trong cứ điểm bắn ra trúng cái cây cụt ngọn, cách hầm tiểu đội trinh sát của tôi khoảng 3 mét. (Hôm trước chúng tôi yêu cầu công binh dùng bộc phá dây để cắt đứt cây để không bị vướng xạ giới. Công binh làm vài lần nhưng cây to và gỗ dai quá nên vẫn đứng đó).
    LQuả đạn nổ và tiếng la hét.
    Chính trị viên Nguyễn Mạnh Thường dính mảnh đạn cối ôm mặt quằn quại. Anh bị thương rất nặng, bay toàn bộ mũi, mất gần như nửa mặt. Máu chảy xối xả trên mặt anh...
    Tôi vội dùng máy TZK và ống nhòm quan sát thì thấy các ụ châu mai của địch trong cứ điểm khạc đạn đỏ lừ và liên tục. Tiếng AK của bộ binh ta điểm xạ ngắn 2 viên một, nghe rõ “tằng tằng, tằng tằng’’, biết ngay sát đại đội mình là lính bộ binh chủ lực nhưng không biết của Trung đoàn nào. Đạn của ta và địch bay chéo cánh sẻ chiu chíu, ùng oàng đinh tai. Nhìn qua TZK và ống nhòm tôi thấy bộ binh ta tiến lên chậm, có vẻ rất khó khăn khi cố đặt bộc phá ống phá hàng rào bùng nhùng và kẽm gai để mở “cửa mở” cho bộ binh ta xông lên.
    Trước tình hình đó, chúng tôi được lệnh hạ góc tà, dùng cả 2 loại đạn 57 ly & 23 ly đạn nổ có đạn vạch đường và cả đạn xuyên thép, bắn vào các ụ phòng ngự và lô cốt địch, bằng các điểm xạ ngắn 5-7 viên.
    6 khẩu 57 ly của Liên Xô, tốc độ bắn 105-120 viên/phút/một khẩu),và 2 khẩu 23 ly 4 nòng (tốc độ bắn 6000 phát phút, cũng do Liên Xô sản xuất) của đơn vị tôi khạc lửa vào cứ điểm, hỗ trợ cho bộ binh ta xông lên mở cửa mở.
    Với tốc độ bắn như vậy, chúng tôi đã dội bão lửa giống như Cachiusa vậy.
    Trinh sát chúng tôi theo dõi qua TZK và ống nhòm để điều chỉnh cự li, làn đạn, báo cáo mục tiêu giúp đại đội trưởng Nguyễn Văn Tâm ra lệnh bắn chính xác nhất có thể.
    Khi bắt được tù binh, bọn chúng sợ hãi thốt lên: “các ông có đại bác liên thanh. Chưa bao giờ chúng tôi thấy nổ dồn dập và khủng khiếp như vậy”.
    Hậu quả “bắn như Cachiusa” là
    chúng tôi hết sạch 2 cơ số đạn, còn lũ nhặng A37 lại điên cuồng trút bom. Đáng sợ và nguy hiểm nhất là các loạt bom chùm (hàng vạn mảnh đạn chùm lên đầu chúng tôi, chụp xuống như rễ lúa ngoằn nghèo, khói bom màu đen lẫn nâu, cộng thêm bom bi rơi xuống nổ như ngô rang. Chúng tôi với mũ sắt Liên Xô che kín đầu chịu trận, bó tay vì hết đạn.
    Đang phút hoảng loạn, bỗng nghe lệnh của Đại đội trưởng Tâm: sơ tán! Chúng tôi lập tức chui vào ngay hầm chữ A.
    May quá, ít phút sau xe tiếp đạn đến và chúng tôi tiếp tục khạc đạn vào quân thù.
    Đến bây giờ chúng tôi vẫn biết ơn ông đã ra lệnh đó mà sống sót.
    Trong trận này toàn đoàn chúng tôi E 234 (C31, 32, 33, 34, 35 & 36) được trên thông báo bắn rơi 2 máy bay. Chúng tôi không nhìn thấy máy bay địch rơi vì phần thì khói lửa đất đá bay mù mịt khi bắn, phần vì có thể máy bay địch chỉ trúng mảnh đạn nên không rơi tại chỗ.
    Thông thường chỉ cần xơi trọn một quả đạn 57 ly, chắc chắn máy bay địch sẽ cháy và nổ tung, phi công khó lòng thoát chết và máy bay "rơi tại chỗ" - một khái niệm trong đánh nhau của lính phòng không-không quân chúng tôi.
    Xong Đức Lập còn nghi ngút khói, C33, E234 chúng tôi được lệnh cấp tốc hành quân về Buôn Ma Thuột. Đêm 10/3 về đến Buôn Mê Thuột, thấy đạn ta và địch đỏ rợp trời, phần do nổ kho đạn của địch ở khu kho Mai Hắc Đế. Nghe thấy tiếng xe tăng ầm ì của ta mà mừng vì có xe tăng là đánh to nhưng dễ thắng hơn và ít thương vong hơn. Nói thật là cánh lính chúng tôi thấy bớt lo hơn và có thêm tí phấn chấn...
    Ngày 11/3/1975 quân ta tiếp tục đánh chiếm khu kho Mai Hắc Đế khá căng thẳng. Đêm thì trực thăng của quân đội VNCH chõ loa kêu gọi Quân giải phóng MNVN chúng tôi đầu hàng về với “chánh nghĩa quốc gia”...
    Rồi thì cũng giải phóng xong cái thị xã khó nhằn này và bọn địch buộc tháo chạy về sân bay Hoà Bình.
    C33 anh hùng của chúng tôi được lệnh truy kích địch.
    Ngày 14/3 anh em đến sát sân bay, vừa đào công sự vừa thì thào với nhau: một C đặc công lính HN đánh vào sân bay bị tổn thất lớn và quân địch bắt được bộ đội ta và đã có hành động dã man ghê tởm thời trung cổ. Tất cả hai chục đồng đội chúng tôi bị lính VNCH sát hại dã man.
    Nghe kể mà thấy gai gai người.
    Ngày 16/3/1975 địch nống ra và đàn ruồi hàng chục máy bay A37 cường kích ném bom, bay đội hình bàn tay xoè, tương bom như vãi trấu xuống C33 chúng tôi. Do trinh sát chúng tôi (chiến sĩ trinh sát Nguyễn Văn Viện, người Ninh Bình, SV năm thứ nhất Đại học Nông nghiệp, nhập ngũ 6/9/1971 cùng với tôi) đã không may do "bị" phân công đúng hướng mặt trời nên chói mắt, không quan sát và quản lý tốt mục tiêu, đã để lọt một chiếc cường kích hướng 32 tấn công vào chúng tôi. Cả đại đội tôi lãnh đủ loạt bom trút trúng trận địa.
    Kết quả ngày hôm đó, địch gần như vô hiệu hóa C33 anh hùng chúng tôi. Bạn tôi, cùng lính sinh viên khoa Toán, ĐHTH Hà Nội, Trung đội trưởng Nguyễn Văn Thuật hy sinh tại chỗ, tư thế nửa quỳ, nửa ngồi, trên tay vẫn nắm chặt cờ đỏ đuôi nheo như đang hạ lệnh bắn. Cùng hy sinh như Thuật còn nhiều đồng đội khác.
    Tôi bị đất vùi và cậu lính trinh sát Nguyễn Văn Triều, quê Yên Bái cùng hầm với tôi đã ngã xuống, đổ ập vào người tôi lẫn máu và đất đá. Anh em bới chúng tôi lên…
    Tôi nằm cạnh Triều, cố gượng băng bó cho Triều nhưng 3 mảnh đạn to cắm vào đầu, vào cổ, Triều thở rất khó khăn, tuôn ra máu lẫn đất cát ở mũi, mồm và tai.
    Tôi loạng choạng ôm lấy Triều và nấc lên: Triều ơi! Em đừng chết! Nhưng vết thương vào đầu quá nặng, Triều trút hơi thở cuối cùng ít phút sau đó. Tôi vuốt mắt em và gục xuống.
    Tháng sau em nó sẽ tròn 19…
    Tóm lại, sau 11 h trưa, 16/3/ 1975, đơn vị chúng mất sức chiến đấu. Số bị thương và hy sinh nằm la liệt. Trận địa tan hoang, nham nhở hố bom và đồng đội thì...
    Nhớ lại những ngày này để nói lên một điều: địch rất mạnh, đánh nhau với chúng rất khó khăn và ác liệt, không phải như mấy ông nọ, bà kia chưa ra trận ngày nào hoặc chỉ ở hậu cứ để viết bài, hoặc sinh sau ngày giải phóng… ít am tường các trận đánh, nhưng lại cũng ít chịu khó đọc lịch sử chiến đấu của quân đội ta vào thời kỳ này hoặc không hỏi những người lính chiến trong cuộc để viết cho đúng, cho hay. Thật tiếc, với “óc sáng tạo và trí tưởng tượng phong phú” đã viết, nói “như đúng rồi”, rằng ngụy quân, ngụy quyền bạc nhược, tháo chạy, Quân giải phóng MNVN ta chỉ đuổi theo truy kích...
    Đúng là sau trận Buôn Me Thuột, có chuyện đó thật, nhưng còn rất nhiều những trận đánh ác liệt, tổn thất của quân ta thì đưa tin có vẻ không nhiều lắm. Viết, nói hay kể chuyện phải trung thực, nhưng hình như có vẻ dễ hơn, an toàn hơn là viết tổn thất, đau thương mất mát? theo kiểu đã trở thành vè chế diễu:
    “ta thắng, địch thua, nhân dân được mùa”, "Mất mùa là tại thiên tai
    Được mùa tại tại thiên tài Đảng ta"
    Còn mấy ông ở Trung đoàn bộ và Sư đoàn? Thường là họ nắm chắc tình hình và chỉ đạo cũng như ra các mệnh lệnh nhanh chóng, kịp thời và chính xác. Đó là sự thật ở chiến trường nên ta mới thắng địch. Nhưng ở khía cạnh khác, để an toàn cho đầu não chỉ huy cấp chiến lược, chiến thuật, họ ở xa chúng tôi cả cây số, nên sự thật là họ khó cảm nhận được cái sự ác liệt, một mất một còn, từng giây như chúng tôi, là người lính chiến, trực tiếp giữa hòn tên mũi đạn của cấp tác chiến.
    Cả cuộc đời lính, tôi cùng đồng đội đánh nhau với địch hàng trăm trận, trên không có, trên bộ có và không thể nhớ hết nhưng thật may mắn sống sót, dù bị thương.
    Tôi là lớp sinh viên "xếp bút nghiên lên đường ra trận" và là số ít còn lại của lính sinh viên 6971, được trở ra miền Bắc tiếp tục sự nghiệp học tập còn dở dang.
    Khoác ba lô con cóc trở về điểm xuất phát ra đi, lòng bồi hồi xúc động: được sống rồi, được học tập rồi. Nhưng bên cạnh cái vui, cái hạnh phúc đó, tôi không khỏi không nhớ thương bạn học với mình, đồng đội của mình đang nằm đâu đó dưới lòng sông Thạch Hãn, Pô Cô, Xê Băng Hiêng, Sa Thầy, các khe suối hay trong những cánh rừng rậm ngút ngàn Trường Sơn...
    Ngày 19 tháng 12 năm 1975, vết thương của tôi tái phát, kèm theo sốt rét trở lại. Người tôi sốt 41°C phải vào Quân y viện 108 cấp cứu.
    Sau 3 ngày nằm viện, tôi loạng choạng đứng dậy bước khỏi giường và men tường, ra sân hít thở chút không khí ngoài trời không có mùi e te như trong phòng điều trị.
    Tôi lờ mờ nhìn thấy một người đang đi ngược chiều với tôi, cách khoảng dăm bảy mét gì đó. Một tay anh ấy đặt bắp tay lên mũi, còn bàn tay như che gần hết một mắt. Băng gần kín đầu. Dáng người tôi nhận ra và anh ấy hình như cũng nhận ra tôi, dù tôi cũng băng kín đầu chỉ hở 2 con mắt, má và cằm. Chúng tôi lảo đảo bước lại gần nhau. Tôi ôm lấy anh và anh ấy cũng ôm tôi chỉ bằng một tay. Cả hai đều thốt lên từ đầu tiên: Chính trị viên Thường! Cảnh Toàn! Nước mắt chúng tôi cùng chảy ra, mờ đi.
    Anh Thường nói như khóc: bị thương nhưng sống rồi, Cảnh Toàn ơi!
    Tôi hỏi anh sao lại băng bắp tay lên mặt thế kia, anh nói rất khó nghe (vì bị bay mất mũi hôm 9/3/1975 như tôi kể ở trên): các BS phải làm thế để cấy da tay của tớ cấy lên mặt để làm lại mũi...Anh Thường sau này tôi giúp anh luyện thi vào đại học và thành công. Anh mất cách đây đã 6 năm.
    Giờ đây, đúng ngày này của 46 năm về trước, tôi hồi tưởng lại, rằng chúng tôi đã chiến đấu anh dũng và hy sinh như thế.
    Nhiều người hay hỏi tôi: “tại sao ông yêu CCCP, Nga?”...
    Tôi nói rằng, trong chiến trận, tôi thấy người chiến sĩ VN chiến đấu chống kẻ xâm lược Mỹ, có nhiều điểm tương đồng với các chiến sĩ Hồng quân trong cuộc chiến tranh ái quốc vĩ đại chống phát xít Đức . Đó là tinh thần yêu nước, lòng quả cảm và cả sự mất mát quá lớn của cả 2 bên Nga -Việt: với người Nga-đó là phát xít Đức hung hãn, với người Việt là đế quốc Mỹ tàn bạo.
    Sau này sang Liên Xô học, có dịp tiếp xúc trò chuyện với nhiều ông bố, bà mẹ Nga trạc tuổi bố mẹ mình, tôi càng cảm nhận rõ điều đó.
    Hôm nay, ngồi “mổ cò” mấy dòng này mà nước mắt tôi cứ chảy ra, mắt nhoè đi vì nhớ nhiều đồng đội của mình ở Thành cổ Quảng Trị và Buôn Ma Thuột đã không trở về...
    Họ cũng giống các chiến sĩ Hồng quân Xô Viết, anh dũng hy sinh, không được trở về với Mẹ mà biến thành đàn Sếu bay ngang bầu trời nhân ngày Chiến thắng 30/4 và 9/5!
    Thay lời kết, tôi muốn gửi một thông điệp cho ai đó ở Liên Xô trước đây, nước Nga hôm nay và nhiều nơi khác và cả ở Việt Nam: không được phép xuyên tạc lịch sử và vô ơn với thế hệ trước đã ngã xuống.
    Ảnh 1 & 2 : Cứ điểm Đức lập & La bàn USA.
    Ảnh 3: Ống nhòm TZK / Бинокль ТЗК của Liên Xô.
    Ảnh 4: 50 năm những người lính Sinh viên - Bài ca bất tử - Trang bìa của Hội sinh viên 6971
     
  18. Sharius

    Sharius SPARTAN John-117 GameOver

    Tham gia ngày:
    15/12/08
    Bài viết:
    11,281
    nhưng fen eiiii, đông lào ngoại trừ là thành viên không thường trực hội đồng bảo an còn có 1 vai trò khác là chủ tịch asean nữa, giờ vote yes hoặc lập lờ nước đôi để quân đội nước ngoài can thiệp vào việc nội bộ các nước asean thì khác mẹ gì tự mình xé nát mấy cái hiệp định chung trong khối

    nên cứ vote no là tốt nhất, thằng nào có long thì cứ việc vào mà đập bố mày đứng ngoài quan ngại
     
    enbeen and XzeddyX like this.
  19. mashimuro

    mashimuro John Marston's Redemption Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    16/11/04
    Bài viết:
    21,836
    Tuyệt chiêu điểm xạ 2 phát của bộ đội Việt Nam :>
     
    snoopyy thích bài này.
  20. Sharius

    Sharius SPARTAN John-117 GameOver

    Tham gia ngày:
    15/12/08
    Bài viết:
    11,281
    thấy bảo về sau tây lông thấy kiểu này bắn ngon mố chế ra loại súng có chế độ bắn 3 phát một đúng không nhỉ? :))
     

Chia sẻ trang này