Cảm ơn bác nhiều. Đúng thật là em là một người tự ti và thiếu self-esteem trầm trọng ấy, cái này người xung quanh ai cũng thấy được. Em nghĩ là cái này gắn với abandonment issue của em. Kiểu gần đây em đã cố cải thiện hình ảnh của mình hơn, nhưng đó chỉ là để chiều theo mong đợi của người khác (mà em tự nghĩ ra). Ví dụ như mấy nay em không chia sẻ meme hay nhạc hay random thoughts lên facebook với instagram nhiều nữa vì mọi người trong friendlist ngày càng ít làm những việc này và theo suy nghĩ chung mà em thấy nhiều người hay nói là "những người trưởng thành không post nhiều thứ trên mạng xã hội nữa". Kiểu như em sợ nếu post nhiều thứ lên mạng xã hội như trước giờ thì mọi người sẽ thấy em thiếu trưởng thành và không muốn nói chuyện với em nữa ấy. Mà càng làm vậy em lại có cảm giác mọi người lại càng ít nói chuyện với mình hơn, cảm giác bị bỏ rơi cứ luẩn quẩn trong đầu. :(
Sống vì tương lai nên nó thế =]] Còn mình, đứa nào nhắn thì rep, không nhắn thì thôi làm việc khác, hơi đâu chờ tin nhắn của họ làm gì. = ))) . Còn mình post , đứa nào comment thì rep, đứa nào không like hay comment thì... . mình đắp chăn đi ngủ :lol: Tiện thể kể thêm, có tên kia tán gái, mà cô kia không accept hay nhắn tin không rep là....block. Xong cái tôi chửi, bảo yếu đuối bỏ mẹ, dễ bị trigger như này đừng mong tán gái. Sống thế mới thoải mái và vui vẻ được.
Bình thường em cũng ko quan tâm mấy mà tự nhiên mấy nay cuối năm mọi người lười nhắn tin hay sao mà newsfeed và inbox vắng hoe. Có thằng bạn chơi chung Genshin với em bình thường ngày nào cũng nhắn tự nhiên mấy nay ko thèm nhắn luôn. Dù thấy nó online trong game cả ngày.
Nắm mới cầu cho gia đình các bạn luôn khỏe mạnh, nhiều may mắn, mọi khó khăn đều vượt qua, trở ngại nào cũng chiến thắng !
Trước mình cũng vậy á, nhưng đi làm cắm đầu 1 thời gian thấy thời gian rảnh dành cho mình còn không có thành ra chả còn care thiên hạ nghĩ gì về mình luôn.
CẢM THẤY BỊ KIỆT SỨC? ĐÂY LÀ 6 THỨ BẠN NÊN LÀM WHO định nghĩa kiệt sức như sau: “Trước đây, nó được coi là một triệu chứng chỉ có các nhà cung cấp dịch vụ trực tiếp trải qua, nhưng bây giờ nó được công nhận là một triệu chứng nghiêm trọng xảy ra trong hầu hết các công việc". Bryan Robinson, một giáo sư tại Đại học Bắc Carolina và là tác giả của #Chill: Tắt Công việc và Bật lại Cuộc sống của bạn cho biết: “Có nhiều cách để quản lý căng thẳng, nhưng nó không phải là kiệt sức. Đó là một loại hoàn toàn khác phát sinh từ sự căng thẳng không được quản lý và tích tụ. Một khi bạn đã kiệt sức, bạn không thể thoát khỏi nó bằng cách nghỉ ngơi dài ngày, làm chậm lại công việc hoặc giảm giờ làm việc". Nói một cách đơn giản, kiệt sức là 'một triệu chứng của sự mệt mỏi tột độ mà không thể chữa lành bằng cách nghỉ ngơi'. Cảm giác kiệt sức liên tục này có nhiều tác động. Thật không may, không có cái gọi là cách nhanh chóng để vượt qua tình trạng kiệt sức nhưng vẫn có những thủ thuật đáng thử để trở lại bình thường. Phân định ranh giới rõ ràng: Ngày nay, việc phân định ranh giới đang trở nên đặc biệt khó khăn. Tuy nhiên, bạn không nên từ bỏ việc tạo ranh giới. Chỉ cần không kiểm tra email công việc hoặc trả lời các cuộc gọi liên quan đến công việc khi bạn về nhà cũng có thể tạo ra sự khác biệt lớn. “Không có gì tệ hơn việc kiểm tra email và điện thoại của bạn. Tôi không ngừng suy nghĩ về công việc. Thật khó để phân tâm và bạn không thể tận hưởng trọn vẹn thời gian bên những người thân yêu của mình". Đặt chính mình TÔI lên hàng đầu: Có những lúc bạn cần phải tránh hoặc thoát khỏi tình trạng kiệt sức. Đã đến lúc chăm sóc bản thân. Một số người lấy năng lượng từ việc tương tác với người khác, trong khi những người khác lấy năng lượng từ việc đi dạo, đọc sách, vẽ tranh, nướng bánh, nấu ăn, thể thao. Bạn phải biết cách nạp năng lượng cho bản thân. Nó khác nhau đối với mỗi người. Điều này còn phụ thuộc vào việc bạn là người hướng nội hay hướng ngoại. Tìm lại sự cân bằng của bạn: Có nhiều lựa chọn: thử hoặc học những điều mới, khám phá các chủ đề mới, đến những địa điểm mới hoặc gặp gỡ những người mới. Đó là một cách nhỏ nhưng chắc chắn để thoát khỏi những xô bồ của cuộc sống. Hãy nghỉ ngơi trong thời gian ngắn: Tạm dừng làm việc. Các nghiên cứu gần đây đã chỉ ra rằng nghỉ ngơi từ 5 đến 10 phút có thể là sức mạnh để bạn vượt qua cả ngày. Hãy đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, ăn một chút đồ ăn nhẹ, ra ngoài một lúc để hít thở không khí trong lành và đi bộ xung quanh. Lắng nghe tất cả những âm thanh bạn có thể nghe thấy, chẳng hạn như tiếng chim hót hay tiếng xe ô tô trên đường. Ngay cả khi chỉ năm hoặc ba phút, hãy nhìn xung quanh, thưởng thức không khí và cảm nhận làn gió thổi qua mái tóc của bạn. Hít thở sâu. Hệ thần kinh phó giao cảm được kích hoạt, giảm mệt mỏi và cải thiện tiêu hóa. Tìm kiếm sự trợ giúp nếu bạn cần: Tư vấn có thể là một ý kiến hay vì quản lý căng thẳng là điều quan trọng để tránh kiệt sức. Điều gì sẽ xảy ra nếu bạn đã thử các phương pháp khác và tất cả đều không thành công? Hãy tìm một bác sĩ tâm lý ngay hôm nay, người có thể giúp bạn hiểu tình trạng của mình và tìm cách ngăn chặn tình trạng kiệt sức. Thay đổi quan điểm của bạn: Tất nhiên có những điều chúng ta có thể làm để quản lý căng thẳng hoặc nghỉ ngơi và chăm sóc bản thân tốt hơn. Nhưng bất kể chúng ta sảng khoái nhanh đến mức nào hay thường xuyên tập yoga trong thời gian rảnh rỗi, có những vấn đề về cấu trúc đang khiến chúng ta kiệt sức. Vì vậy, những gì chúng ta phải làm là phân chia những thứ chúng ta có thể kiểm soát và những thứ không thể kiểm soát. Thay đổi quan điểm của chúng ta là điều chúng ta có thể làm. Hãy suy nghĩ lại về những tác nhân gây căng thẳng xung quanh bạn và giải quyết nó một cách nhẹ nhàng thay vì để điều đó quẩn quanh trong tâm trí suốt thời gian dài. https://www.facebook.com/groups/fhealthierlife/posts/654479139155600/
https://www.mayoclinic.org/diseases...rder is a,a pattern of unstable relationships. Tình hình là đọc mấy cái triệu chứng của Borderline Personality Disorder thấy cũng có nhiều cái quá.
Mình vừa xem một cái bài ghi rất hay về nó, cũng là một góc nhìn của người trong cuộc. Bác có thể xem qua. Còn tới kết luận cuối cùng thì sẽ cần bác sĩ tâm thần có chuyên môn nhé ! Rối loạn nhân cách thể biên. Borderline Personality Disorder. Đó là những từ bác sĩ tâm thần kết luận về vấn đề của tôi sau một phiên trị liệu, chẩn đoán thông qua bài test. “Có một tin không vui và hai tin vui”, bác sĩ nói. “Tin không vui: căn bệnh này sẽ không bao giờ chữa khỏi hoàn toàn, Duy sẽ học cách sống chung với nó suốt cuộc đời. Tin vui thứ nhất: nhưng nó sẽ ngày càng thuyên giảm theo thời gian cùng với sự phát triển nhận thức của Duy. Tin vui thứ hai: Duy có một năng lực nhận thức về bản thân khá tốt, những nhận thức của Duy về mình ở hiện tại, có thể nói là đi trước vài năm so với những người cùng tuổi.” Đối với một số người, tên căn bệnh có thể là một thuật ngữ gì đó xa lạ, đáng e ngại. Đối với mẹ tôi, người của thế hệ trước, cụm từ đó “chắc là liên quan đến nhân cách, đạo đức”, nên khi tôi thông báo bệnh tình, bà nhắn: “cố gắng giữ gìn lối sống lành mạnh, hướng đến những điều lương thiện con nhé”. Còn đối với tôi, đó là một tin mừng, ừ thì nỗi trống trải, cảm giác mất kết nối với thực tại và với chính mình, khoảng trống hốc hoác trong trái tim mình đã nặng mang suốt thời niên thiếu, trưởng thành cho đến hiện tại, cuối cùng thì nó cũng có một cái tên. Cảm giác bị thế giới này vứt bỏ, cảm giác mình không bao giờ đủ để xứng đáng với điều tốt trên thế giới này, cảm giác mình cứ phải vươn lên chứng tỏ để nhận được yêu thương và lòng tốt, cảm giác một mình cô độc trong tất cả mọi sự việc trong cuộc đời này, cảm giác cứ mỗi sự cố gì xảy ra chỉ có mình mình phải chống đỡ, nỗi trống trải không thể gọi tên… Cuối cùng, cũng có một cái tên để nhận ra tất cả những trải nghiệm đó. Tôi biết ơn chính mình vì đã vượt qua tất cả những e ngại để đi tìm bác sĩ, vượt qua tất cả những định kiến thường thấy. Và nhận ra rồi, thì ta sống tiếp thôi. Chào bạn, nỗi trống trải và tổn thương này, người bạn cũ, thỉnh thoảng bạn lại trỗi dậy và ghé thăm tôi, tôi chào bạn, ừ thì rồi chúng ta dành thời gian cho nhau… Quá trình tìm về chính mình và chữa lành tất cả những tổn thương trong quá khứ đã dạy tôi về sức mạnh của ngôn từ yêu thương. Khoảng năm năm trước, tôi cứ có một giấc mơ trở đi trở lại. Trong mơ, tôi chỉ là một đứa trẻ, mẹ tôi dắt tay tôi đi trên một con đường thân quen nhưng mù mịt. “Mẹ ơi đưa con về nhà đi”. Mẹ tôi mỉm cười không nói gì, rồi cứ dắt tôi đi, mịt mùng, vô định. Giấc mơ không đầu không cuối, nhưng mỗi lần tỉnh dậy, tôi đều thấy mình đang khóc, khóc như một đứa trẻ lạc lõng giữa không gian và thời gian, không thấy lối về. Và rồi là chuỗi những tháng ngày mất kết nối, tôi ráo hoảnh với tất cả những mối quan hệ thân quen nhất của mình. Tôi đòi ra ở riêng, bởi vì “con không thể cảm thấy kết nối với bất kì ai trong gia đình này”. Tôi lang thang vô định không muốn trở về nhà, bởi vì “bước vào căn nhà này chỉ thấy sự trống rỗng. Tôi với mẹ tôi đã cãi nhau một trận to vì cả hai không thể hiểu nổi điều gì đang xảy ra giữa mớ cảm xúc hỗn độn trong tôi. Tôi thì cứ nói trong nước mắt: “Mẹ không thể hiểu. Con có vấn đề, ở bên trong con đây này. Nhưng mẹ không thể hiểu. Con trống rỗng, con mất kết nối, con không cảm thấy được yêu thương, con cảm thấy hoàn toàn cô độc”. Rồi mẹ tôi cũng khóc: “Mẹ không hiểu sao con lại cảm thấy như thế? Khi về nhà cơm bưng nước rót, tất cả mọi thứ đầy đủ, cha mẹ không để cho thiếu thốn cái gì”. Rồi chúng tôi cứ cãi nhau, vì những điều cả hai không hiểu. Rồi khóc. Rồi tôi nói trong làn nước mắt: “Thế mẹ có yêu con không? Sao mẹ không bao giờ nói?” “Tất nhiên là mẹ yêu con. Con là cuộc đời của mẹ, sao mẹ không yêu con”. Rồi cứ thế tôi khóc. Tôi ôm lấy mẹ tôi. Tôi không nhớ khi mình còn nhỏ, mẹ tôi đã bao nhiêu lần nói “mẹ yêu con”. Nhưng niên thiếu, rồi trưởng thành, thì đến thời điểm đó, khi đã đi dạy được vài năm, tôi mới lại được nghe, được xác thực về một tình yêu mà mình ngỡ như đã mất kết nối. Cả đêm đó tôi vẫn khóc. Nhưng có một sự sống và một niềm hạnh phúc đã nảy nở từ đáy thẳm sâu của sự trống rỗng. Từ khoảnh khắc đó trong cuộc đời, tôi biết rằng ba tiếng “Mẹ yêu con” là một thần chú mang đến sức mạnh rất lớn lao. Mỗi lần nghĩ về ba tiếng ấy, tôi đều cảm thấy ấm áp, xúc động muốn khóc. Một thời gian sau, tôi lại nằm mơ thấy mình là đứa trẻ, mẹ dắt tay đi. “Mẹ ơi đưa con về nhà đi”. Mẹ tôi nắm tay tôi trìu mến, và bảo: “Mẹ đứa con về nhà, mẹ đưa con gặp lại những người thân yêu nhất của con”. Đó là một trong những giấc mơ mà khi tỉnh lại tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm, êm đềm. Rồi sau đó tôi không còn mơ thấy cảnh tượng ấy nữa. Tôi biết rằng thẳm sâu trong tâm hồn mình, một vết thương đã lành sẹo. Quá trình chữa lành, tôi học được về sức mạnh của những kỉ niệm ấm áp. Cảm giác trống rỗng và nỗi đau sẽ luôn đánh úp bạn khi bạn yếu lòng nhất, khi bạn không ngờ tới, và rồi bỗng chốc, bạn bị bủa vây trong những lời nói sai lệch. “Lúc nào mày cũng phải một mình cả, sẽ không có ai bênh vực mày, sẽ không có ai trên thế giới này có thể bỏ hết tất cả công việc của họ đến với mày khi mày cần”. Cũng không hiểu sao tôi mất vài ngày đắm chìm trong niềm tin đó. Cảm thấy cuộc đời bất công với mình biết bao nhiêu. Cảm thấy sao người ta quá dễ dàng nhờ vả sự giúp đỡ, còn mình thì bao giờ cũng sợ trở thành gánh nặng, sợ bị phiền. Ơn trời, khoảnh khắc đó tôi nhớ ra những kỉ niệm đẹp của đời mình.. Có đúng là trong cuộc đời này, sẽ không ai đến ngay bên tôi khi tôi gặp khó khăn hoạn nạn, sẽ không có ai bênh vực tôi khi bị ức hiếp, bắt nạt? Rồi tôi lại nhớ đến mẹ tôi. Tôi nhớ năm lớp bốn, một lần tôi bị sốt, thời đó còn gọi điện thoại bàn, giữa trưa mẹ tôi vượt mười mấy cây số về nhà đo nhiệt độ cho tôi, mua thuốc cho tôi uống, nấu cháo cho tôi ăn, thấy tôi đỡ lại chạy mười mấy cây số quay lại chỗ làm. Tôi nhớ năm cấp hai, đi du lịch cùng công ty mẹ, tôi ăn uống lung tung nên bị trúng thực. Hôm đó là sinh nhật mẹ tôi, nhưng cả đêm đó mẹ tôi thức trong bệnh viện để chăm tôi. Tôi nhớ mình nằm trên giường bệnh mà nước mắt cứ chảy, vì sinh nhật mẹ tôi năm đó là ở trong bệnh viện với tôi. Tôi nhớ năm đầu tiên đi dạy, do quá nhiều áp lực và quá tải công việc, một lần huyết áp tôi vọt lên cao, hai mẹ con lại dắt nhau vào viện Nguyễn Trãi nằm, tôi nhớ hai mẹ con chia nhau một cái giường bệnh, tôi đã ngủ rất ngon và lại còn có cảm giác “đi bệnh viện mà sao sướng thế…” Rồi tôi nhận ra, tôi có những người yêu thương mình, đến bên mình, chỉ là chẳng hiểu sao mình cứ đẩy họ ra xa, chỉ là chẳng hiểu sao tôi đã không cầu cứu họ. Khi viết những điều này, nhiều bạn sẽ ngạc nhiên, vì chẳng mấy ai chia sẻ về căn bệnh tâm lí của mình (và tất nhiên, phải đi gặp bác sĩ tâm thần để nhận sự trợ giúp). Nhưng đọc đến đây, chắc bạn cũng hiểu, tôi thoải mái chia sẻ về vấn đề của mình, vì tôi đã thực sự học hỏi từ nó. Sự trống rỗng và tất cả những nỗi đau này, đứa trẻ bị tổn thương mà tôi muốn chữa lành, thực sự đã là những người thầy dạy tôi về cuộc sống. Người bạn ấy dạy tôi rằng, nếu yêu thương ai thì hãy nói với họ, hãy nói ra những lời yêu thương và xác nhận với vũ trụ, với thế giới, với người ấy tình yêu của mình. Người bạn ấy dạy tôi rằng, mình cô độc vì mình đã không dám nhờ sự giúp đỡ, rằng mình không phải một gánh nặng mà là một con người với tất cả những yếu đuối như bao người khác, và xứng đáng được giúp đỡ, được yêu thương, được bảo bọc. Người bạn ấy dạy tôi rằng, hãy giữ gìn những kí ức đẹp bởi đó là sự cứu rỗi tâm hồn, hãy dành thời gian quán tưởng những kỉ niệm đẹp để tình yêu thương ấy lan toả khắp tâm hồn mình. Người bạn ấy dạy tôi rằng, nếu yêu thương ai thì hãy thực sự hiện hữu với họ, hãy đến bên họ khi họ cần, hãy đảm bảo mình có mặt trọn vẹn trong những thời khắc quan trọng của cuộc đời họ. Người bạn ấy dạy tôi rằng, hãy đối thoại với những tiếng nói tưởng như độc địa nhất trong tâm hồn mình, chớ vội tin và đừng để những ngôn từ xấu ám chú vào tâm hồn mình… Trong cuốn sách tôi đang đọc, cuốn sách với cái tên đầy tính an ủi, “Trong mỗi chúng ta đều có một đứa trẻ cần vỗ về”, tác giả đã nói một ý rất hay: những tổn thương trong tâm hồn, chúng ta không thể tìm cách chiến đấu với nó, chối bỏ nó hay phớt lờ nó. Chúng ta chỉ có một cách yêu thương chính mình, an ủi chính mình, ôm lấy chính mình và cho mình đủ thời gian để hiểu tất cả những trống rỗng trong tâm hồn mình, cho mình thời gian để khóc thương trọn vẹn cho tất cả những tổn thương mà mình đã mang theo, để từng chút một làm vơi đi hành lí đau thương của cuộc đời mình. Bài viết rất dài, nếu bạn đọc đến đây, có lẽ vì một phần nào đó của bài viết này có ích với bạn. Tôi chúc bạn được vui vẻ, không phải chỉ lúc này mà là cả cuộc đời. T.L.D. https://www.facebook.com/media/set/?vanity=duycv&set=a.10205518526000934
RỐI LOẠN LO ÂU XÃ HỘI - Khi giao tiếp và tương tác với người xung quanh là một áp lực. Có bao giờ bạn cảm thấy đột nhiên tim đập nhanh, hai gò má ửng đỏ, mồ hôi túa ra, khó thở, đau thắt ngực trước khi làm việc gì đó quan trọng như chuẩn bị nói chuyện trước đám đông, gặp gỡ khách hàng, trò chuyện với người lạ? Đó có thể là dấu hiệu của những cơn hoảng loạn đột ngột, hoặc nghiêm trọng và kéo dài có thể gọi là rối loạn lo âu xã hội. Người bị rối loạn lo âu xã hội (Social Anxiety Disorder - SAD) có những nỗi sợ hãi quá mức về tương tác xã hội, hoặc hoạt động khiến người bị rối loạn cảm thấy áp lực vì sự đánh giá tiêu cực từ người xung quanh. Những người mắc rối loạn này có xu hướng tránh né các tình huống xã hội khiến họ phải chịu đựng những nỗi sợ hoặc lo lắng dữ dội. Mặc dù bản thân họ có thể nhận diện được tình trạng, nhưng họ không biết cách để kiểm soát và vượt qua. Các triệu chứng của rối loạn lo âu xã hội này có thể kéo dài ít nhất 6 tháng. Tại Việt Nam, theo thống kê của Bộ y tế năm 2017, có khoảng 15% dân số mắc các bệnh thần kinh liên quan đến stress như rối loạn ám ảnh, hoảng sợ, rối loạn sang chấn, hay sợ xã hội. DẤU HIỆU NHẬN BIẾT CỦA RỐI LOẠN LO ÂU XÃ HỘI Đối với triệu chứng rối loạn lo âu xã hội có thể sẽ khác nhau ở mỗi người. Khi bị đặt vào trong những tình huống phải trao đổi, giao tiếp với người khác; người bị rối loạn có thể cảm thấy những dấu hiệu thể chất, tâm lý và hành vi như sau: DẤU HIỆU THỂ CHẤT - Tim đập nhanh, rối loạn nhịp tim; - Gặp vấn đề ở dạ dày như tiêu chảy, khó tiêu; - Dễ buồn nôn; - Chuột rút (hay còn gọi là vọp bẻ); - Đỏ mặt; - Đổ mồ hôi nhiều. DẤU HIỆU T M LÝ, HÀNH VI - Vô cùng lo lắng, ngay lập tức trước một sự kiện, hoặc có thể mất hàng tuần để lo lắng về sự kiện đó; - Lo lắng bị người khác đánh giá trong các tình huống xã hội; - Tự cô lập bản thân và tránh né mọi người xung quanh; - Lạm dụng rượu bia trước khi đối mặt với các tình huống xã hội; - Có thể tránh né nơi làm việc, trường học hoặc bất cứ nơi nào khiến họ phải tương tác với người khác. RỐI LOẠN LO ÂU XÃ HỘI THƯỜNG XẢY RA KHI NÀO? Các triệu chứng của rối loạn lo âu xã hội thường tác động mạnh mẽ hơn ở những tình huống phổ biến như: - Nói chuyện với người lạ; - Nói chuyện trước đám đông; - Giao tiếp bằng mắt; - Sử dụng nhà vệ sinh công cộng; - Ăn trước mặt người khác; - Tham gia một buổi tiệc, sự kiện cộng đồng. Các triệu chứng của lo âu xã hội có thể không xảy ra trong mọi tình huống tương tác với người khác. Bạn có thể bị lo lắng trong giới hạn hoặc có chọn lọc. Ví dụ: các triệu chứng có thể chỉ xảy ra khi bạn đang ăn trước mặt mọi người hoặc nói chuyện với người lạ. Các triệu chứng có thể xảy ra ở tất cả các tình huống xã hội đối với trường hợp quá nặng. LỜI KẾT Sống ở thời đại mà công nghệ thay đổi một cách chóng mặt, cộng với xu thế của chủ nghĩa tiêu dùng, văn hóa ganh đua, so sánh từ mạng xã hội. Mọi thứ đều nhuốm màu vội vã, bấp bênh đi kèm với rất nhiều sự bất an là lo âu trong đó. Tất cả những điều kể trên phần nào tác động và gây ra nỗi sợ “sợ mọi người đánh giá tiêu cực về minh” khi xuất hiện trước đám đông. Những điều này chỉ lý giải thêm nhằm bổ sung cho các nghiên cứu trước đó. https://www.facebook.com/healthymindvn/posts/466441848539370
Đến gần 3:30 sáng rồi mà tớ vẫn chưa ngủ được, nhưng thay vì trầm cảm như trước thì tớ lại thấy thư thái hơn rất nhiều. Xin cảm ơn bác đã giúp tớ những lúc khó khăn nhất. Sau lần bác đã giúp, tớ cũng có nhiều lúc bị mất kiểm soát phải nói là kinh dị, nhưng rồi nó lại qua. Hiện giờ, tớ rất thoải mái, bắt đầu có thể học nấu ăn, định hướng tương lai và điều tốt nhất là có động lực để tiếp tục sống. Chỉ khoảng 1 tuần nay thôi, tớ thay đổi như người khác trước bác à. Thoải mái và thư thái hơn nhiều, không còn cảm thấy áp lực như trước đó nữa. Chắc nhờ nhiều thứ, bắt đàu từ lúc tớ được youtube gợi ý nghe mấy bài nhạc phim Hồng Kông xưa như Tình Đơn Phương, Nụ Hôn Biệt Ly.... Mặc dù bài rất xưa, phim rất cũ nhưng nghe xong tớ lại bồi hồi như hòa mình vào dòng thời gian còn trẻ trước đây. Cái cơ thể già nua ngày càng quá date này bỗng được biến thành cơ thể tuổi đôi mươi bác à. Hơi sến nhưng nó lại giúp tớ có động lực vươn lên, chứ không chết ỉu như lúc vừa rồi. Tớ lại nhận ra được vì sao tớ cố gắng, vì sao tớ chuẩn bị nhiều thứ, tớ cần làm gì cho cuộc sống. Một lần nữa, tớ cảm ơn bác đã tận tình trò chuyện, khuyên bảo, chỉ rõ cho tớ căn bệnh trầm cảm của mình. Nhiều lúc làm phiền bác tới khuya làm tớ quá ái ngại. Như lúc này, tớ chỉ có thể truyền tải qua dead forum này để cảm ơn bác. Chứ kiểu chat zalo chắc máy bác lại tin tin cả sáng hôm nay quá. Cảm ơn bác và cảm ơn GameVN tuyệt vời này.
7 ĐIỀU KHIẾN BẠN TỈNH GIẤC GIỮA ĐÊM Có tới 30% người bị mất ngủ kinh niên, một số người chọn uống thuốc ngủ để dễ ngủ nhưng bạn có thắc mắc tại sao mình rất khó ngủ hay dễ giật mình giữa đêm dù sống rất lành mạnh chưa? Nếu có thì thử xem những nguyên nhân dưới đây nhé: 1. Chăn ga gối đệm từ chất liệu tổng hợp Bộ drap giường làm từ vật liệu tự nhiên mát và mang lại sự thoáng khí tốt hơn. Ngược lại, chăn ga gối đệm từ chất liệu tổng hợp sẽ giữ nhiệt và có thể là lý do khiến bạn đổ mồ hôi ban đêm. Do đó, bạn sẽ phải trằn trọc cả đêm và có thể bị kích ứng do một số loại vải tổng hợp gây ra. 2. Tinh dầu Mặc dù một số loại tinh dầu giúp chúng ta bình tĩnh hơn, như oải hương, nhưng nhiều loại trong số chúng lại làm ngược lại. Tinh dầu cam quýt có thể giúp bạn tỉnh táo. Ngoài ra, nếu bạn có thói quen xịt tinh dầu lên gối, hãy nhớ rằng một số loại dầu có thể gây bỏng hóa chất. Nội tiết tố của bạn cũng có thể bị ảnh hưởng, vì vậy chu kỳ giấc ngủ bị gián đoạn có thể là nguyên nhân dẫn đến sự mất cân bằng nội tiết tố. 3. Các vấn đề về tuyến giáp Những người có vấn đề về tuyến giáp có xu hướng bị ngưng thở khi ngủ. Triệu chứng này có thể gây ra thức giấc thường xuyên, vì vậy sau một đêm ngủ, bạn có thể cảm thấy mệt mỏi thay vì tràn đầy năng lượng. Rối loạn chức năng tuyến giáp thường dẫn đến sự gián đoạn nhịp sinh học. 4. Thiếu magiê Magiê là một yếu tố cần thiết ảnh hưởng đến khả năng ngủ của bạn. Nếu cơ thể thiếu chất dinh dưỡng này, bạn có thể cảm thấy khó thư giãn. Bên cạnh đó, chứng co giật cơ hoặc hội chứng chân không yên cũng do lượng magiê thấp gây ra. Đó là lý do tại sao các chất bổ sung thường được sử dụng để điều trị chứng đau dạ dày. 5. Thực vật Bạn phải cẩn thận khi đặt cây trong phòng ngủ. Một số cây trong nhà có thể gây độc cho con người. Nếu bạn bị hen suyễn, một số loại cây có thể gây ra tình trạng này nếu bạn bị dị ứng với chúng. Ngoài ra, nấm mốc hoặc các vi khuẩn khác trong đất có thể gây hại và kết quả là làm giảm chất lượng giấc ngủ của bạn. 6. Hội chứng chân không yên Hội chứng này thường xuất hiện bởi sự thèm muốn cử động chân tay của bạn, đến từ cảm giác khó chịu ở chân. Bạn buộc phải thức dậy để không còn cảm giác nhột, ngứa ran hoặc nóng ran ở chân. Nó khác nhau về cường độ và phổ biến hơn ở những người ở độ tuổi năm mươi. Hội chứng có thể là nguyên nhân khiến giấc ngủ bị gián đoạn hoặc do tác dụng phụ của nó. 7. Ngủ bật máy sưởi Vào ban đêm, nhiệt độ cơ thể của chúng ta giảm nhẹ để báo hiệu rằng đã đến lúc đi ngủ. Tuy nhiên, nếu có lò sưởi trong phòng ngủ, cơ thể bạn có thể không nhận ra rằng đã đến giờ đi ngủ. Hơn nữa, lò sưởi tạo ra nhiều carbon monoxide, có thể gây hại cho sức khỏe của chúng ta khi tiếp xúc thường xuyên. Cre: Bright Side https://www.facebook.com/groups/fhealthierlife/posts/650892082847639/
May mà bác chưa có con. Chứ phải trông con đợt mùa dịch vừa rồi chắc muốn tự tử giống tớ luôn. Bác đọc bài cảm ơn của tớ rồi cũng thấy đó, như rớt xuống vực thẳm á. Mong bác @lastsamurai giúp bạn này vượt qua khó khăn. Gì chứ tớ thấy bác tuyệt vời lắm luôn á. Nếu có dịp đi làm lại, tớ sẽ mời bác một chầu cafe cảm ơn nhé.
Rất cám ơn bác :( Tâm lý tui năm ngoái nó trầm trọng đến mức độ mất kiểm soát, và gần như để suy nghĩ tiêu cực và sự sợ hãi nó xâm chiếm suy nghĩ, tự tử thì tôi chưa nghĩ đến nhưng luôn nghĩ là nếu tôi chết thì mọi người sẽ ra sao, và như thế mỗi ngày, rồi cảm giác trống rỗng mỗi khi thức dậy, kiểu chẳng còn màn tới gì nữa, và ko còn động lực làm bất kì chuyện gì khác, cảm thấy buồn chán gần như cả ngày Tuy giờ đỡ nhiều hơn rồi nhưng hiện cảm xúc vẫn rối loạn lắm bác Và chúc mừng bác đã qua được hố đen