[bcp] Đề xuất thí điểm Hà Nội là 'Thành phố nói không với thịt chó, mèo'

Thảo luận trong 'Thư Giãn Express - Bản Tin Cuối Ngày' bắt đầu bởi troll, 5/7/23.

  1. giangnam

    giangnam cái biệt hiệu Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    21/8/02
    Bài viết:
    5,389
    Cái suy nghĩ sát sinh tạo nghiệp con cháu vô phúc không biết xuất phát từ đâu nghe thối vãi =))
     
  2. thay vì tăng cường bắt trộm chó, với bọn tiêu thụ chó gian thì các lãnh đạo nước ta 1 lần nũa làm trò con bò =))
     
  3. duy851993

    duy851993 Chrono Trigger/Cross ➹ Marksman ➹ Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    17/12/08
    Bài viết:
    6,728
    Thể loại óc đặc sản mồm thì hốc đủ loại thịt cá xong tay thì gõ phím chửi người giết mổ sát sanh.
    Ngu như bọn này chỉ có nước đầu thai chứ thuốc nào chữa nổi nữa pepe-22
     
    Trùm online and hoibideptrai like this.
  4. silavier

    silavier Mega Man

    Tham gia ngày:
    6/7/11
    Bài viết:
    3,165
    Họ nhà ta có ông chủ lò mổ lợn, tự ổng kêu làm nghề này thất đức quá, về già thì giải nghệ rồi đi chùa chiền giải nghiệp đây
    Khi đó ổng đã kiếm bụ đc 4 căn nhà giữa thổ đu rồi
    pepe-11
     
  5. FallenTear

    FallenTear Leon S. Kennedy ➹ Marksman ➹ Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    2/8/08
    Bài viết:
    13,972
    Nơi ở:
    Forsaken
    Nghề đồ tể có từ bao nhiêu năm cho đến giờ. Không có những người đó thì lấy đâu ra thịt thà mà đưa vào mồm; ko thông cảm cho họ lại còn bảo con cháu vô phúc....
    Sát sinh mà tạo nghiệp thì bố mẹ 30 tết ( thành thị những năm gần đây chắc bớt vì dịch vụ nhiều ) giết gà, cắt tiết bao nhiêu năm trở về trước tích lũy lại thì chắc có ít.
     
    NFSHP2, jameswol2, adoniz279 and 4 others like this.
  6. _Great_Paladin_

    _Great_Paladin_ snake, snake, snaaaake

    Tham gia ngày:
    24/1/08
    Bài viết:
    8,146
    Nơi ở:
    Ho Chi Minh City
    Hai vế này ko liên quan, sát sinh vẫn tạo nghiệp.

    Và trên đời cái gì chả tạo nghiệp quả tốt xấu.

    Đã nhắc tới nghiệp thì mọi thứ đều có nghiệp, nghiệp tốt thì gọi là phước báo.
     
  7. Tokenji

    Tokenji Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    15/9/16
    Bài viết:
    453
    Bỗng có ai đó đập cửa cổng sắt ầm ầm rồi gào rống lên, tiếng hét to tới nỗi khiến một đứa ngủ say sưa như Nguyệt Hoa còn phải giật mình ngồi bật dậy. Trong phòng ngủ đèn điện sáng trưng nhưng không thấy bóng dáng ông Tòng đâu, Nguyệt Hoa hoảng hốt hất tung chăn bước xuống giường xỏ vội đôi dép lê rồi phóng nhanh ra ngoài sân.
    Bên ngoài ồn ào huyên náo, không biết từ bao giờ mấy người hàng xóm cạnh nhà đã tụ tập đầy trong sân nhà ông Tòng. Trong đám đông đó có một người phụ nữ trung niên chân không mang giày, mặt mũi thì tái mét đang ngồi bệt dưới sân run cầm cập, và được mấy người hàng xóm vây quanh hỏi han.
    “Bà Tuyến, có chuyện gì mà đêm hôm khuya khoắt thế này rồi mà bà còn chạy tận qua đây tìm thầy Tòng thế?”
    Cả người bà Tuyến vẫn không ngừng run rẩy, bà khó nhọc nói mãi không lên lời: “Trời phật ơi. Con chó, con chó nhà tôi, nó…”
    “Con chó nhà bà làm sao? Nó ăn phải bả à hay bị bọn trộm chó nó câu mất?”
    “Không, không!” Bà Tuyến lắc đầu quầy quậy.
    “Nếu không thì làm sao, làm sao mà trông bà lại hốt hoảng thế như bị ma đuổi thế?”
    Bà Tuyến sụt sùi lau nước mắt, đang định mở miệng đáp lời, nhưng rồi bà bỗng khựng lại. Hồi sau bà ngẩng mặt lên đau đáu nhìn ông Tòng: “Thầy Tòng, có thể cho tôi vào nhà thầy uống một hớp nước chè không…?”
    Bà nói mà vẻ mặt như đang né tránh điều gì đó. Ông Tòng bất giác đưa mắt nhìn mọi người xung quanh và hiểu ý, ông gật đầu: “Được, bà vào đây ngồi đi rồi tôi kêu cháu nó đi đun nước.”
    Nguyệt Hoa đứng đằng sau đầu óc còn chưa tỉnh táo, thấy Dũng đang đứng ở gần đó bèn tiến đến gần hơn. Vừa đi được mấy bước bỗng hai bên vai bị chạm nhẹ một cái, cô hơi giật mình quay ngoắt đầu lại.
    “Đừng đến gần quá.”
    Thì ra là Lâm. Anh đang nhẹ nhàng choàng một tấm khăn mỏng lên người cô, vẻ mặt đề phòng nhìn về phía người phụ nữ trung niên kia. Nguyệt Hoa liền nuốt nước bọt gật gật đầu tự động bước lùi lại.
    Ở phía bên kia ông Tòng đã giải tán đám đông và kêu Dũng đỡ bà Tuyến đi vào bên trong, trước khi vào nhà ông còn ra hiệu cho Lâm đi đóng cửa cổng lại.
    Lâm dạ vâng rồi nhanh chóng đi ra khóa cổng:
    “Thôi, các cô các bác nhà mình về ngủ đi ạ. Chuyện bác Tuyến đã có thầy cháu lo rồi.” Vừa nói Lâm vừa đùn mấy ông bà hàng xóm ra ngoài.
    Mấy ông bà hàng xóm chẳng hiểu mô tê gì, khoát tay chép miệng lẩm bẩm vài câu rồi cũng nhanh chóng ai về nhà người nấy.
    Bên trong nhà ông Tòng.
    Bà Tuyến vừa được đưa vào trong nhà liền ngã quỵ xuống đất, ông Tòng vội vã kêu Dũng đi đóng kín cửa rồi bật sáng hết đèn điện trong nhà lên. Phải mất một lúc bà Tuyến mới có thể bình tĩnh lại được.
    “Thế con chó nhà bà nó làm sao mà trông bà hoảng hốt thế này? Bà kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho tôi nghe xem nào.” Ông Tòng ngồi trên ghế vẻ mặt nghiêm túc lên tiếng hỏi.
    Bà Tuyến gật gật đầu, bà hít sâu một hơi rồi bàng hoàng kể lại toàn bộ sự việc cho Tòng nghe.
    Một ngày nọ vào khoảng ba tháng trước, bà Tuyến có được chị gái trên thành phố gửi về cho một con chó đực lông trắng mũi đỏ, kêu là chó cỏ nuôi trong nhà bẩn nên gửi về cho bà nuôi. Nhưng quan niệm từ xa xưa người ta nói rằng không nên nuôi chó trắng mũi đỏ vì nó sẽ đem vận xui vào nhà, nên ban đầu bà cũng đắn đo lắm, nhưng khi nghe chị gái bảo bán cho người ta thịt làm cỗ thì lại thấy thương, cho nên đã đồng ý nhận nuôi. Dù sao bà ở một mình cũng buồn, nuôi thêm con chó cho nó vui cửa vui nhà.
    Đem nó về thời gian đầu nó ngoan ngoãn nghe lời, cho gì cũng ăn, gọi cái là lon ton chạy đến liền. Nhưng không hiểu làm sao mà mấy hôm dạo gần đây nó bắt đầu trở nên kỳ lạ, thường hay nhìn bà chằm chằm, rồi có lần bà đi làm đồng về còn bắt gặp nó đang nằm đung đưa trên võng như người. Ban đầu bà chỉ nghĩ là do nó ở với con người lâu nên mới bắt trước hành động theo, vì thế nên bà cũng không để tâm cho lắm. Cho tới đêm hôm nay, trong lúc đang ngủ thì bà nghe thấy ngoài cửa có tiếng quẹt quẹt như có ai đang đi qua đi lại, bà tưởng là trộm bèn vớ lấy con dao phay gối dưới đầu giường rồi bất ngờ mở cửa chạy ra sân.
    Nào ngờ ngoài sân trộm thì chẳng thấy đâu, thay vào đó lại là một con chó cả người trắng toát, trên tay nó cầm một cây gậy gỗ, đầu đội nón, hai chân sau đứng thẳng lò dò đi lại như người. Thấy bà, nó liền quắc đôi mắt hung ác nhìn bà chằm chằm. Lúc ấy bà mới tá hỏa ngã ngửa về sau, hai chân mềm nhũn bà quăng cả dép đi rồi cắm đầu cắm cổ chạy một mạch đến nhà ông Tòng. Ban nãy bà không nói ở trước mặt mọi người vì sợ hàng xóm dị nghị nói bà mê sảng rồi nói lung tung, cái chuyện ghê sợ thế này trong thôn chưa từng xảy ra bao giờ. Nếu không phải chính mắt bà trông thấy thì có nói ra bà cũng chẳng tin!
    Ông Tòng nghe xong câu chuyện thì nhíu chặt đôi lông mày, vẻ mặt hiện rõ vẻ nghiêm trọng. Đám Nguyệt Hoa đứng đằng sau cũng quay sang nhìn nhau dè chừng.
    “Bà đã từng nghe qua giai thoại về “chó đội nón mê” chưa?” Ông Tòng đột nhiên hỏi.
    Bà Tuyến hoang mang lắc đầu: “Chưa từng nghe bao giờ.”
    Ông Tòng gật gù. Giai thoại kinh dị về “chó đội nón mê” đã có từ rất lâu về trước, mặc dù nó đã từng rất nổi tiếng và được người ta xếp vào một trong những giai thoại đáng sợ nhất Việt Nam, nhưng suy cho cùng thì đó cũng chỉ là một câu chuyện trong truyền thuyết được dân gian chuyền miệng nhau như một giai thoại bí ẩn mà thôi. Trong thực tế, ông Tòng cũng chưa từng được nhìn thấy nó bao giờ mà chỉ được nghe bố của ông kể lại, sau này xã hội ngày một phát triển nên những giai thoại như vậy đều dần dần bị lãng quên. Vì thế mà thời nay không có nhiều người biết đến giai thoại kinh điển một thời này.
    Ông Tòng hắng giọng, đem câu chuyện chậm rãi kể cho bà Tuyến nghe:
    “Chó đội nón mê hay còn gọi là chó thành tinh. Tương truyền, loài chó này là yêu khuyển trá hình, tuy ở thân chó nhưng hễ chủ vắng nhà thì nó sẽ nhảy lên võng rồi tự đưa như người thường, và những đêm thanh vắng, ánh trăng suông nó sẽ đội nón, chống gậy đi trên mái nhà bằng hai chân như người.” Ông Tòng dừng lại đoạn rồi hung tợn nói tiếp:
    “Và sau đó, nó sẽ tìm gặp những yêu ma để tỏ rõ hết mọi sự trong nhà và xúi giục yêu ma quấy rầy nhà chủ, gây bệnh hoạn làm đau ốm các thành viên trong gia đình. Là một loại yêu ma vô cùng đáng sợ!”
    Bà Tuyến nghe xong thì trắng hết cả mắt, sợ hãi lắp bắp: “Trời đất ơi! Vậy, vậy phải làm sao đây hả thầy?”
    Ông Tòng không đáp lời ngay mà trầm ngâm suy nghĩ, rồi bỗng ông đứng đậy đi về phía điện thờ. Hồi sau ông quay lại với một bức tượng phật gỗ trên tay.
    “Muốn giệt trừ loài yêu ma này thì phải âm thầm làm, tuyệt đối không được cho nó biết. Bà cầm lấy cái này rồi nghe kỹ những gì tôi sắp nói đây.” Ông Tòng đưa tượng phật cho bà Tuyến rồi ghé vào tai bà thì thầm to nhỏ.
    Một lát sau bà Tuyến được Dũng chở trên xe máy đưa qua nhà em gái bà ở tạm một đêm.
    Xong xuôi ông quay ra nói với đám Nguyệt Hoa: “Mấy đứa mau đi ngủ đi. Sáng mai dậy sớm chuẩn bị đồ sang nhà bà Tuyến một chuyến.”
    “Dạ thưa thầy.”
    Lâm cùng Dũng cúi đầu rồi trở về phòng ngủ. Ông Tòng và Nguyệt Hoa cũng nhanh chóng tắt điện trở lại giường.

    (Truyện được sáng tác bởi tac giả:Hồng Gấm)
    Sáng sớm hôm sau bà Tuyến trở về nhà. Như thường ngày, bà xuống bếp thái bèo nấu cám cho mấy con lợn rồi dọn nhà dọn cửa, xong xuôi thì quay ra nấu ít bánh ba để ăn sáng. Con chó nhà bà hôm nay đã biến trở lại như bình thường, khi bà từ ngoài về thì nó sẽ mừng rỡ chạy ra đón, khi bà bận bịu đi qua đi lại nó cũng sẽ lon ton chạy theo sau. Còn bà từ đầu chí cuối chỉ chăm chăm im lặng làm việc, ngoài mặt trông bà rất bình thản nhưng trên trán và lưng bà đã sớm rịn đầy một tầng mồ hôi. Song cũng chẳng biết có phải do đã nhìn thấy bộ mặt thật của con chó rồi hay không, mà thi thoảng bà có cảm giác nó cứ nhìn bà chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống bà vậy.
    Vớt nửa non nồi bánh đa ra cho con chó, số còn lại bà đổ ra tô rồi ngồi ăn trong thấp thỏm. Trái ngược với bà, con chó cỏ này lại ăn rất ngon lành, bộ dạng vẫy đuôi vô hại không khác gì ngày thường, khiến cho bà không khỏi nặng lòng. Thật không ngờ con chó mà bà chăm bẵm, ôm ấp mấy tháng trời lại là do yêu ma hóa thành…
    Đang bần thần bỗng ngoài cổng có tiếng gọi.
    “Bà Tuyến có nhà không đấy nhỉ?”
    Con chó đang ăn nghe có tiếng người lạ liền chạy ra sủa ầm lên. Bà Tuyến giật mình vội để bát bánh đa xuống rồi chạy theo.
    Ra đến cổng, vừa trông thấy mấy cháu ông Tòng đang đứng ngoài cười tươi, bà liền hít sâu một hơi giả vờ quát mắng con chó: “Cún! Đi vào trong nhà!”
    Con chó rất nghe lời lập tức ngừng sủa, nó nhe răng gầm gừ với đám ông Tòng vài tiếng rồi quặp đuôi lù rù đi vào trong. Bà Đào nhanh chóng đi tới mở cửa và cố ý nói to:
    “Có chuyện gì mà mới sáng sớm ra mấy thầy cháu đã đến nhà tôi thế?”
    Ông Tòng liền cười rôm rả đáp: “Chẳng là thằng cháu tôi nó sắp lấy vợ, mà nó lại thích mổ lợn nhà nuôi làm cỗ nên kêu tôi kiếm cho nó một con ngon ngon. Nghe đâu nhà bà có mấy con lợn sắp đến ngày xuất chuồng, tôi muốn qua ngó thử xem có con nào vừa vừa không, tôi lấy một con!”
    “Ô thế à! Thế mời mấy thầy cháu vào trong xem, lợn nhà tôi toàn cho ăn bèo với cám gạo thôi. Thầy cứ yên tâm về chất lượng, đảm bảo ngon hơn lợn ngoài chợ gấp bội lần!”
    Nói rồi bà dẫn bốn người ông Tòng về sân đằng sau nhà. Trong lúc con chó không để ý, ở phía sau cùng Lâm đã len lén cài chốt cửa cổng lại.

    Đi tới sân sau ba thầy trò ông Tòng, Lâm và Dũng theo chân bà Tuyến đi xem lợn, còn Nguyệt Hoa ở lại ngoài sân cùng với con chó. Cô ngồi xổm xuống đất, hai mắt giả bộ long lanh rút một miếng thịt bò khô trong túi ra đáp cho con chó ăn. Con chó ban đầu e dè không dám lại gần, nhưng sau một hồi liên tục bị dụ dỗ bởi mùi thơm thì cuối cùng nó đã đầu hàng.
    “Ây dồ, ngoan quá đi!” Cô cười tươi đưa tay xoa xoa cái lưng của nó, ngoài miệng thì trông có vẻ vui đấy nhưng trong lòng lại đang không ngừng gào thét.
    “Ôi trông háu ăn chưa kìa. Thịt bò khô ngon lắm phải không nào?”
    Con chó giống như hiểu tiếng người vẫy vẫy cái đuôi rồi còn thè lưỡi liếm nhẹ lên tay cô, trông nó chẳng khác gì một con chó bình thường cả. Con chó tinh mải mê tham ăn mà không hề hay biết đằng sau nó, Dũng và Lâm, một người cầm búa một người cầm lưới đang lò rò tiến đến gần đến chỗ nó. Khi cả hai quay sang nháy mắt nhau chuẩn bị hành động, thì bỗng nghe tiếng thở dài của Nguyệt Hoa.
    “Hài, con chó đáng yêu thế này mà phải giết bỏ, cũng tội thật đấy.”
    “…”
    Rồi xong. Lâm và Dũng bất ngờ tới nỗi nín thở đứng bất động luôn. Lúc này Nguyệt Hoa mới ý thức được mình đã lỡ mồm, vội che miệng lại giật giật khóe môi: “Xin lỗi, em không cố ý ha ha… hu hu!”
    Dũng hết nói nổi, nghiến răng ken két: “Biết ngay cho cô đi cùng kiểu gì cũng gây họa mà!”
    Con chó như có linh tính, vừa nghe thấy lời này của cô lông trên người nó ngay lập tức dựng đứng lên, đôi mắt nó hung ác gầm gừ đám người mấy tiếng rồi nhảy bật ra xa, sau đó quắp đuôi chạy mất.
    “Mau đuổi theo, đừng để nó chạy mất!”
    Lâm phản ứng nhanh hô lên sau đó cầm theo tấm lưới hướng phía con chó lao nhanh theo.
    Dũng ở đằng sau liếc xéo Nguyệt Hoa một cái rồi vội vã quay người chạy đi. Nguyệt Hoa ngồi dưới đất giơ tay tự thưởng một cái cốc mạnh vào đầu mình, sau đó cũng nhanh chóng phủi mông đứng dậy đuổi theo.
    Ở phía bên kia, ông Tòng đứng cạnh bà Tuyến chắp tay ra sau lưng ho nhẹ hai tiếng, ngượng ngùng nói chữa: “Cháu gái tôi… nó có hơi vụng về.”

    Đám Nguyệt Hoa chia nhau ra mỗi người chặn một lối. Con chó này quả là chó thành tinh có khác, nó nhanh nhẹn một cách bất thường, làm kiểu gì cũng không bắt được nó. Ba cô cậu đuổi bắt cả nửa buổi mà đến cả một cọng lông của nó cũng không chạm vào được. Cứ thế, ba người một chó rong ruổi chạy khắp sân nhà, ai không biết còn tưởng nhà này đang chơi trò rồng rắn lên mây ấy chứ.
    “Này con chó kia yêu kia, mau đứng lại ngay!”
    “Chạy gì mà khiếp thế hả giời!”
    “Mau chia nhau ra chặn nó lại đi!”
    Tiếng hô hào rồi tiếng nồi niêu xoong chảo rơi liểng xiểng, chẳng mấy chốc nhà cửa đã lộn xộn như một bãi chiến trường. Bà Tuyến đứng bên cạnh ông Tòng sốt ruột nhìn theo: “Trời đất ơi, liệu mấy đứa nhỏ có túm được nó không đây?”
    “E là hôm nay không thể bắt được nó rồi.” Ông Tòng như đã đoán được trước kết quả, gấp lại quyển kinh cho vào tay lải: “Muốn bắt được loài yêu ma này thì phải ra tay bất ngờ và dứt khoát, nếu không một khi để chúng đã biết được ý định của chúng ta rồi thì sẽ rất khó để túm được nó. Bởi vì loài yêu ma này rất khôn ngoan và nhanh nhẹn.”
    Bà Tuyến nghe vậy thì càng lo lắng hơn, bồn chồn nói: “Thế phải làm sao đây? Hay, hay là tôi báo lên cho trưởng thôn rồi nhờ ông ấy điều người đến bắt giùm…”
    Bà Tuyến vừa nói dứt lời thì bỗng có tiếng hú u u như tiếng sói vang lên ngay bên tai, làm hai ông bà giật mình vội lần theo tiếng hú.
    Không biết từ khi nào mà con chó lông trắng đã trèo lên mái nhà cấp bốn, nó ngẩng cao đầu gầm lên dữ tợn. Một hồi sau nó dừng lại quay sang nhìn ông Tòng đăm đăm, đôi mắt đỏ như máu nó một hơi lấy đà phi thẳng qua bờ tường cao hơn hai mét, sau đó liền biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
    Bà Tuyến trông thấy con chó chuồn mất thì hốt hoảng chạy ra: “Chết rồi, để nó xổng mất rồi! Phải làm sao đây?!”
    “Cứ kệ nó đi bà. Kiểu gì tối đêm nay nó cũng mò về thôi.” Ông Tòng không nhanh không chậm đi thu lại đồ đạc bị rơi dưới đất, trông ông rất bình thản.
    Bà Tuyến vừa nghe đêm nay con chó sẽ mò về liền tái mét mặt, ông Tòng vội nói tiếp: “Nó biết tôi muốn bắt nó nên nhất định sẽ đến tìm tôi, cho nên bà cứ yên tâm đi nhé. Mọi chuyện cứ giao lại cho tôi.”
    Lúc này bà mới yên tâm thở phào: “Vậy nhờ thầy giúp cho.”
    Ở đằng kia đám Nguyệt Hoa bị con chó dẫn chạy vòng vòng hết cả hơi sức, giờ đang ngồi vật xuống sân thở hổn hển.
    “Tại cô Nguyệt Hoa cả đấy, đương đâu lại mua thêm việc vào người!” Dũng vẫn còn ấm ức, vừa há mồm thở lấy thở để vừa lầm bầm.
    “Tai nạn, là tai nạn thôi. Em thật sự không có cố ý đâu mà!” Nguyệt Hoa cả người mướt mát mồ hôi, nhìn Dũng bằng vẻ mặt ăn năn hối lỗi.
    Dũng tuy vẫn còn hậm hực nhưng sự tình cũng đã lỡ rồi, giờ cậu có hậm hực nữa cũng chẳng thay đổi được gì, không bằng giữ chút sức này để chuẩn bị cho kế hoạch đón tiếp. Dũng thở dài. Xem ra đêm nay phải thức trắng cả đêm rồi đây!
    (Truyện được sáng tác bởi tác giả:Hồng Gấm)
    Vài ngày sau.
    Không như những gì đám người ông Tòng dự đoán, đêm hôm đó cả bốn người bọn ông thức trắng cả một đêm, đồ đạc cũng đã chuẩn bị xong xuôi nhưng đợi mãi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng của con chó tinh ấy đâu. Từ bữa đó tới nay cũng đã mấy ngày trôi qua rồi, đến hỏi bà Tuyến thì bà ấy cũng nói là không thấy nó tìm về. Theo lý mà nói thì loài yêu khuyển này thù rất dai, thế nhưng suốt mấy ngày qua nó lại chẳng có chút động tĩnh gì, quả là kì lạ.
    “Làm sao mà nãy giờ cháu cứ thở ngắn thở dài thế hử?” Bà Đào thấy Nguyệt Hoa chán nản nằm bò dài ra bàn bèn lên tiếng hỏi.
    Nguyệt Hoa rên rỉ một tiếng, mặt mũi bơ phờ cứng ngắc ngồi thẳng người dậy, đáp: “Không có gì đâu ạ. Tại mấy nay cháu thức đêm hơi muộn nên có hơi mệt chút thôi.”
    “Làm gì mà thức muộn thế. Vẫn chưa quen giấc à hay là có tâm sự gì?”
    “Dạ, là chuyện bà Tuyến nhờ ông cháu ấy ạ. Đã gần một tuần rồi mà vẫn chưa có tiến triển gì, vì không biết nó sẽ đến tìm lúc nào nên đêm nào ông ngoại với bọn cháu cũng phải thức để canh trừng nó.”
    Bà Đào nghe vậy thì trầm ngâm gật gù:
    “Chuyện ma quỷ bác cũng không rành lắm, nhưng mấy ông cháu cứ phải cẩn thận cháu ạ. Ông ngoại cháu pháp lực tuy cao, nhưng suy cho cùng ổng cũng chỉ là người trần mắt thịt mà thôi. Chưa kể bây giờ sức khỏe cũng yếu đi nhiều rồi, việc gì quá sức quá thì thôi đừng có ôm vào người nữa.”
    “Vâng, cháu biết rồi. Lát cháu về sẽ nói lại với ông ạ.”
    Ủ rũ chán chê, Nguyệt Hoa mới quay ngang quay dọc như tìm kiếm bóng dáng của ai đó.
    “Ủa mà bác ơi, chú Nhất đâu rồi ạ, sao nãy giờ không thấy chú ấy đâu?” Cô hỏi.
    “Nó ấy hả, nó vẫn còn ngủ trên phòng ấy.”
    Nhắc đến chú Nhất bà Đào lại thở dài bất lực, thằng con ngốc của bà dạo gần đây cả ngày cứ rú rũ ở trong phòng, bà có nói thế nào nó cũng không thèm chui ra khỏi phòng nửa bước. Cũng chẳng biết nó bị làm sao nữa…
    Nguyệt Hoa nghe bà nói vậy thì nhíu mày lại: “Sắp đến giờ cơm tối rồi mà chú ấy còn ngủ cơ à. Ngủ nhiều cũng không tốt, để cháu lên gọi chú ấy xuống cho bác.” Vừa dứt lời cô nàng đã lon ton hướng về cái cầu thang chạy bình bịch đi rồi.
    Bà Đào ở đằng sau bất giác mỉm cười, đúng là một đứa trẻ vô tư hiếu động. Có một cô gái tốt bụng như vậy làm bạn với thằng Nhất, bà cũng cảm thấy an tâm phần nào.
    Một lát sau Nguyệt Hoa tươi cười kéo theo một chú ngốc mặt mày khó chịu từ trên tầng hai xuống. Bà Đào vui vẻ kêu cô ở lại ăn cơm cùng, Nguyệt Hoa cũng chẳng khách sáo vô tư ở lại đánh chén tận ba bát cơm. Cơm nước xong xuôi, Nguyệt Hoa tưng tửng lôi chú Nhất ra tiệm tạp hóa cách nhà gần một cây số để mua đồ ăn vặt, mà chú Nhất thì từ đầu tới cuối vẫn chỉ chưng ra khuôn mặt nhăn nhó như cái đít khỉ.
    “Chú ăn cái nào, vị dâu hay vị socola?” Nguyệt Hoa hai tay cầm hai cái kem tươi cười hỏi người trước mặt.
    “…” Chú Nhất nhìn mấy cây kem, đờ đẫn không đáp lời.
    “Khó chọn quá ạ?” Nguyệt Hoa nhìn lại hai cây kem trong tay, vị nào ăn cũng đều ngon cả, đúng là có hơi khó chọn thật: “Vậy thì lấy cả hai cái này đi!” Nói rồi cô cầm hai cây kem cười tít mắt tung tăng ra quầy thanh toán.
    Thanh toán tiền xong, Nguyệt Hoa vui vẻ cầm hai cái kem đi ra hỏi tiệm tạp hóa. Chú Nhất đứng ì tại chỗ vài giây rồi cũng lẳng lặng đi theo sau.
    Bên ngoài trời đã tối mịt, đèn đường nhập nhằng vài cái rồi sáng trưng cả con ngõ nhỏ. Nguyệt Hoa không nhanh không chậm bóc cây kem vị socola ra rồi đưa lên miệng cắn một miếng to, ngọt ngọt đắng đắng, ngon tuyệt cú mèo! Quay sang bên cạnh thấy chú Nhất vẫn đang nhìn cây kem trong tay chằm chằm không chớp mắt, cô nàng nghĩ nghĩ vài giây bèn cắn thêm một miếng thật to nữa rồi đưa cây socola cho chú, sau đó thì giật cây kem kia về tay mình.
    “Chú ăn cái này đi. Còn cái này cháu sẽ ăn một nửa rồi trả lại cho chú.”
    Chú Nhất nhìn cây kem đã bị ăn mất nửa già lại còn dính đầy nước miếng trong tay mà cạn lời. Một nửa…
    “Chú mau ăn đi không nó chảy hết đó!” Nguyệt Hoa sốt ruột thúc giục. Cái chú ngốc này hình như càng lúc càng ngốc hơn rồi hay sao ấy! Cả ngày cứ lơ nga lơ ngơ không nói năng gì, giờ đến cả vỏ kem còn không biết bóc. Đúng là đáng lo ngại mà, lát về phải bảo với bác Đào thôi.
    Dưới ánh mắt ba phần bất lực bảy phần thương hại của cô, chú Nhất lưỡng lự đôi chút rồi chậm rãi đưa cây kem lên miệng. Nhưng còn kem còn chưa chạm vào môi thì bỗng có viên đá từ đâu bay tới, đập văng cây kem đi mất.
    “Lêu lêu thằng ngốc làm rớt kem rồi kìa!”
    “Có mỗi cây kem cũng cầm không chắc, đúng là thằng ngốc ha ha!”
     
    Chỉnh sửa cuối: 6/7/23
  8. Bé Thùy vụn vỡ

    Bé Thùy vụn vỡ Legend of Zelda

    Tham gia ngày:
    9/2/23
    Bài viết:
    909
    Cái này là 1 lẽ đương nhiên thôi
    -Trào lưu yêu vật nuôi trong nhà lên ngôi, các team chó quyền, mèo quyền... giới trẻ giờ team này nhiều thì tất nhiên càng về sau càng ít khách ăn món này thôi
    - Ngày càng có nhiều lựa chọn về ẩm thực, VN ngày một hội nhập TG thì các món tây tàu hàn nhật du nhập vào đủ cả. Chưa kể các món ăn mới, fastfood đc sáng tạo ra mỗi ngày
     
  9. N00bforever

    N00bforever Red, Pokémon champion Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    15/5/11
    Bài viết:
    7,140
    Myth thôi

    Gout là do bia bọt khi ăn thịt chó . Chứ tỷ lệ đạm trong thịt chó không hơn được heo bò gà vịt
     
  10. firefox3

    firefox3 T.E.T.Я.I.S Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    2/10/13
    Bài viết:
    565
    Thịt chó Phương Nam hoặc Anh Quân QL2A, đi taxi từ sân bay ra độ 10-15' pepe-23
    Phương Nam thì lẩu (rựa mận) ngon, Anh Quân thì dồi ngon pepe-23
     
    Chỉnh sửa cuối: 6/7/23
  11. .tieunhilang

    .tieunhilang Liu Kang, Champion of Earthrealm Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    5/10/11
    Bài viết:
    5,044
    Ừ nói đạm cũng không chuẩn hẳn. Gout là do mấy thực phẩm, nước uống giàu puri. Nhưng thường mấy thứ giàu puri hay có đạm cao. Nên lúc chữa bác sĩ hay bảo giảm đạm nói chung.
     
  12. duy851993

    duy851993 Chrono Trigger/Cross ➹ Marksman ➹ Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    17/12/08
    Bài viết:
    6,728
    Đa tạ đồng chí pepe-15
     
  13. JEmEL

    JEmEL Commander Shepard Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    23/10/04
    Bài viết:
    18,853
    để lưu lại sau này ra chơi thì quốc
     
  14. Nazgul_blr

    Nazgul_blr Baldur's Gate Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/5/05
    Bài viết:
    28,092
    Nơi ở:
    TP Hồ Chí Min
    Chắc mình thuộc dạng quái lạ, ko ý kiến gì vụ ăn thịt chó là thế này thế kia.

    Ko ăn tại thấy nó dở...
     
    HieGI thích bài này.
  15. Bo-gia

    Bo-gia Xem hồ sơ, chơi trong mỡ xong vẫn không biết ⚔️ Dragon Knight ⚔️ CHAMPION Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    10/11/02
    Bài viết:
    7,796
    Nơi ở:
    Ha Noi, Vietnam,
    Thế thì lại bình thường quá :))
     
    Nazgul_blr thích bài này.
  16. _GUV_

    _GUV_ The Warrior of Light Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    25/6/09
    Bài viết:
    2,129
    Nơi ở:
    Москва
    Hôm qua HN mưa to mát mẻ, nghĩ đến thịt chó cũng thấy thèm...
    Mà qua hôm nay lại nắng lè lưỡi :(( Mùa đông đến mới có hứng món này được
     
  17. Shift+delete

    Shift+delete Samus Aran the Bounty Hunter

    Tham gia ngày:
    21/6/21
    Bài viết:
    6,277
    Nơi ở:
    BMT
    Ai cũng như bro thì đã chẳng có chuyện để nói.

    Đây mấy thằng đội chó lên đầu nó cứ sồn sồn lên đòi cấm ng khác ăn thịt chó.
    Logic hãm loz như vậy thế đám ko nuôi chó nó đòi cấm nuôi chó thì sao?
    Đám đi xe máy nó đòi cấm ô tô cá nhân, đám ko chơi game nó đòi cấm game, đám ko ăn nhậu nó đòi cấm bia rượu... được ko?!leo
    Mấy đám mị ví dụ đấy là đa số luôn chứ éo phải thiểu số như case bọn đội chó đâu.pepe-23
     
    Avis17, Nhật Bình and Nazgul_blr like this.
  18. JEmEL

    JEmEL Commander Shepard Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    23/10/04
    Bài viết:
    18,853
    luc-lac-png cấm bán râm đi.
     
  19. empireatwar

    empireatwar Sora, Wielder of Keyblades

    Tham gia ngày:
    20/7/08
    Bài viết:
    12,150
    Sài Gòn loanh quanh Tân Phú bình Tân chỗ nào ok nhỉ. Biết mỗi thoại Ngọc hầu với Sơn kì
     
  20. oblivion

    oblivion Claude, S.A gang boss Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    28/8/04
    Bài viết:
    10,498
    Nơi ở:
    làng chài gamevn
    Ăn thịt chó uống bia hơi cũng hợp mà
     

Chia sẻ trang này