Mình sắp không chịu nỗi nữa rồi, mong mọi người giúp mình với ạ.

Thảo luận trong 'Thư giãn' bắt đầu bởi milkcow1155, 11/5/24.

  1. Thư ký chủ tịch

    Thư ký chủ tịch Mega Man

    Tham gia ngày:
    10/9/23
    Bài viết:
    3,420
    Nơi ở:
    Văn phòng
    Cảm giác tâm lý hơi mông lung, khó lắm thầy.
     
    victorhugo thích bài này.
  2. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,292
    Bạn Milkcow cần tâm sự thì cứ lắng nghe đã, giải pháp thì cứ từ từ
    Có những người sau khi tâm sự xong thì đầu óc thoải mái hơn
    Mà đầu óc thoải mái hơn thì có khi lại tự tìm ra được giải pháp ấy
     
  3. Maki Nishikino

    Maki Nishikino C O N T R A

    Tham gia ngày:
    9/4/17
    Bài viết:
    1,517
    Trừ 1 mem này worry-24
     
  4. leethien90

    leethien90 Đây là nick kẻ không đáng tin.Xin cẩn trọng!

    Tham gia ngày:
    27/12/08
    Bài viết:
    1,924
    Đọc bài của bạn làm mình giật mình vì có cảm giác y chang và không khác trường hợp của mình . Chỉ khác một chút là hoàn cảnh sống mà thôi. ( Có lẽ mình thảm hơn bạn một chút) .Nhưng mình hiểu cái cảm giác bất lực vô cùng khi nghĩ về tương lai của mình sẽ ra sao!?!? Cảm xúc tiêu cực luôn xâm chiếm khiến mình không muốn làm gì cả, không muốn nghĩ gì ngoài việc chết đi cho rảnh nợ. Nhưng rồi bản năng sống lại cứ kéo mình lại. Sợ chết làm mình không dám đưa ra quyết định cho dù là làm việc gì. Cứ quanh quẩn trong đầu nhiều suy nghĩ lung tung thôi. Khó mà thoát ra lắm.

    Mới tháng trước mình cũng từng làm công việc phụ quán cà phẻ cho 1 member GVN. Anh ấy giúp mình nhiều thứ nhưng mình lại không đền đáp được. Anh ấy có cho mình ở luôn chổ làm cho tiện công việc. Hổ trọ mình tiền để có thể sống trong tháng đâù tiên khi ra khỏi chùa. Nói chung là giúp đở mình rất nhiệt tình . Đổi lại thì mình phải xa mẹ mình( Thời điểm đó mẹ mình đang phải nằm ở chùa nhờ người ta chăm sóc...) Một công việc và một chổ ở tiện nghi đầy đủ. Không còn gì bằng đúng không bạn?
    Nhưng mình thì không trân trọng những điều đó....!
    Khi làm việc cho ảnh thì mình cố gắng cắp mấy thì cũng không suy nghĩ tùm lum được. Mình càng cố không nghĩ tiêu cực bao nhiêu thì nó cứ bộc phát lúc nào không hay. Khi một mình thì mình nghĩ đủ thứ trong đầu.... Mình nghĩ mình đã mất hết tất cả.. nhà cửa ,đất đai, tiền bạc, công việc yêu thích này no. Mình nghĩ mình rất bất hiếu khi không ở bên chăm sóc cho mẹ, để mẹ mình nằm bơ vơ trong chùa, mình nghĩ mình vô dụng, mình nghĩ mình xấu xí thì làm sao làm việc cần nhiều tiếp xúc khách như này, mình sợ bị mắc lỗi trong công việc thì anh chủ sẻ thất vọng... v..v....
    Đầu óc thì cứ nghĩ về chuyện xấu nhất. Bản thân cái tính tự ti nó cứ ôm lấy mình khiến cho mình không thể làm gì cho ra hồn. Mình làm việc không nên thân nên hay bị lỗi rất nhiều. Càng làm thì cằng mắc lổi nhiều hơn. Kết quả là mình không thể tập trung làm việc và phụ lòng giúp đở của ảnh rất nhiều. Mình xin nghỉ việc vì cái phần tự ti cộng thêm tự ái nó bảo mình nên làm như vậy, mặc kệ đó là một công việc tốt và nhẹ nhàng trong thời buổi bây giờ . Giờ thì mình vẫn thấy hối hận vì việc xin nghỉ làm đột ngột như vậy. Giá như mình bỏ được cái tôi và mặt dày làm tiếp thì bây giờ không đến nổi cảm thấy khó xử như bây giờ.
    Mình nhận ra đc là cứ tiếp tục suy nghĩ tự ti thì càng khiến cho mình dễ bị stress hơn. Mình thích tự kỷ và sống một mình trong bóng tối, khi bạn không muốn bước ra ánh sáng nữa thì cũng là lúc bóng tối xâm chiếm và nuốt lấy bạn! Nó khiến bạn không còn chút sức sống nào , nó khiến bạn mệt mỏi không dứt và bảo bạn cảm thấy mình thật là vô dụng. Đến tận giờ thì mình vẫn chưa có cách gì thoát ra đc vùng tối bao quanh mình cả.
    Nhưng sau khi vào chùa lại một thời gian ( mình không biểu bạn đi tu đâu). Thì mình nhận ra tâm mình tĩnh hơn trước, nhẹ hơn trước và thoải mái hơn trước. Có lẽ một phần trong đây cách đối xử của mọi người đối với mình cũng khá là tốt, họ không phán xét mình khi mình chỉ thích ở một mình, không dạy đời vì tính mình nhút nhát, không giao tiếp nhiều. Và quan trọng nhất là mình không thấy mình vô dụng nữa. (Mình mới phát hiện ra mình cũng giỏi trong việc làm phụ hồ, mới phát hiện ra là mình tô tường cũng đẹp phết, mặc dù trước đây mình cũng không nghĩ là mình làm đc việc đó.) Tuy mình làm việc không lương và nặng nhọc hơn nhiều nhưng lại thấy lòng cực thanh thản????? Mình không hiểu tại sao lại như vậy nữa? Chắc làm việc nặng và liên tục nhiều nên đầu óc không suy nghĩ gì hơn được chăng? Hay đơn giản là mình học được cách buông bỏ?
    Giờ thì có nhiều chuyện mình phải đối mặt ,nhưng mình không còn sợ như trước. Vì mình biết mình còn có mẹ, người thân duy nhất của mình đang ở bên. Mặc cho bà đã yếu hơn trước nhiều. Bà đã đãng trí không nhận ra mình nữa rồi. Mình bây giờ chỉ đặt mục tiêu là sống được bên mẹ mình cang lâu càng tốt. Mặc kệ mọi thứ cho nhẹ đầu. Ăn gì cũng được, làm gì cũng được. Miễn là sống.
    Mình biết bạn đang tràm cảm nên khó mà tiếp nhận lời khuyên của người khác. Mà thật ra mình cũng không biết góp ý như nào thì mới đúng. Nên mình chỉ biết chúc bạn cố gắng thêm một lần nữa thôi. Con người khi muốn chết lại là khi muốn sống nhiều nhất. Cho dù thế nào đi nữa thì bản năng sống của bạn sẽ mách cho bạn làm gì tốt nhất lúc này, an ủi bạn và giúp giử bạn khỏi phải bận tâm quá nhiều thứ. Còn lại thì mọi người trong đây cũng nói nhiều rồi nên mình cũng không nói gì được thêm cho bạn.
    pu_pepeslav
     
  5. Đới Xuân Dần

    Đới Xuân Dần Red, Pokémon champion

    Tham gia ngày:
    10/11/16
    Bài viết:
    7,365
    Mình cũng nghĩ như bác á, dưng mà nói sao ta. Vì tâm lý của mình cũng 1 thời gian khá giống bạn này và cũng mong chờ ai đó có thể kéo mình ra. Nhưng mà thật sự, cái ng kéo đc mình ra khỏi việc đó chỉ có thể là bản thân mình thôi. Ko ai có thể đi theo kè kè bạn để chỉ mãi đc, phải tự mà đứng thôi, ai cũng vậy. Có dạo mình cảm nhận đc cái sense of urgency, peer pressure càng ngày nó càng kề sát đến cổ mình nên là lúc đó tâm sự với bạn bè, ai cũng động viên là đi học nghề nên h mình phải tự lao ra khỏi cái vùng comfort zone thôi. H học nghề ngồi chung với mấy thg Úc con, đôi khi cũng hơi tủi nhưng đc cái cũng ko đến nỗi nào. Ko biết tương lai dư lào nhưng mình nghĩ nên cố tự thoát ra cái hố đen đg chôn mình trc đã, dần dà sẽ có lại sự tự tin thôi.
    Thả tí nhạc Hiền Hồ để động viên e Bò sữa worry-116
     
    victorhugo thích bài này.
  6. victorhugo

    victorhugo Dante, the strongest Demon Slayer Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    7/7/05
    Bài viết:
    14,180
    Nơi ở:
    CLUB "Rung Đùi"
    Bác nói đúng đấy. Có vẻ như bạn Milkcow đc bao bọc hồi bé hơi quá, giờ mới dẫn đến cớ sự này.
    Giờ đơn giản là có công việc để lấy đà, sau đó cố gắng học thêm cái nghề nào đó ổn định là suy nghĩ nó tích cực lên ngay. Quan trọng là bây giờ phải có việc, có thu nhập trước đã. Đi làm thuê, thu ngân các kiểu chắc là hợp lý đấy
     
  7. quadan

    quadan The Legend of Zelda Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    1/8/09
    Bài viết:
    4,159
    Mình cũng từng suýt thì nghỉ học vì mông lung ko biết ra trường làm gì khi ko còn hứng thú với ngành đang học trong khi tiền bạc bỏ ra ngày càng nhiều. Để đứng dậy ra khỏi cái đáy đấy thì đầu tiên là hoàn thành những việc đang dang dở, vd như tốt nghiệp chẳng hạn. Kết quả tệ hay ko thì ít nhất cũng là thành quả để có động lực. Tiếp thì chả suy nghĩ nhiều đến tương lai mà tìm một công việc mình nhắm làm được 8 tiếng 1 ngày đã. Có thực mới vực được đạo. Có trình độ nhất định mới nhìn thấy và nắm bắt được cơ hội ở tầng cao hơn.
    Chúc bạn sớm tĩnh tâm.
    Edit: Tuyệt đối ko dính vào nợ nần nhé.
     
  8. dangkikhowa9

    dangkikhowa9 Persian Prince Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    11/10/09
    Bài viết:
    3,525
    @milkcow1155 mạnh mẽ và lạc quan lên bác, hãy yêu thương bản thân mình hơn :)
    Thật ra hoàn cảnh của mình cũng tương tự, chỉ là ko quá đến mức như bác thôi, nhưng sau khi suy nghĩ kĩ lại cho bản thân thì đến giờ mình vẫn sống ổn :-*
    Nhân tiện đây mình cũng đôi ít lời tâm sự, mình cũng tự ti, sự tự ti đến từ chính gia đình và người thân.
    Gia đình mình cũng thuộc loại khá ổn, ko giàu có, cũng dư để sống. Nhưng lại tiết kiệm quá mức. Từ nhỏ đến khi học đại học, mình luôn luôn dùng lại đồ của anh trai, từ quần áo đến xe cộ, từ bộ đồng phục áo trắng quần xanh đến cặp, đến cả đồ mặc ở nhà. Tới mức mà khi lên cấp 2, cô giáo cũ của anh trai, nay làm giáo viên chủ nhiệm lớp mình cũng hỏi khi mình lên dò bài là áo em mặc có phải của anh trai ko vì cô vẫn còn nhớ vết mực trên áo và đúng là thế thật. Đó là lúc sự tư ti nơi mình bắt đầu 1 cách rất là mạnh mẽ, khép mình lại, ko dám chơi với ai vì sợ bị chê cười. Mình hoàn toàn chỉ dc mặc lại đồ của anh trai, Tết cũng ko có đồ mới mà mặc. Thậm chí khi đạp dc xe đạp, thi mình cũng chỉ dc đi xe cũ của anh trai, còn bố mẹ thì mua xe đạp mới cho anh
    Sự việc kéo dài đến cấp 3 thì mình ko chịu nổi nữa, vẫn đồ cũ, vẫn cặp cũ, sách vỡ cũ, làm mình quá tự ti, ko dám chơi với ai. Ba ngày Tết, mình nhốt mình trong nhà dù cô giáo trong lớp thấy tội ghé kêu mình đi cùng lớp để mình thoát khỏi tự kỉ nhưng mình ko dám vì mình chả có áo quần mới, đẹp để đi cùng.
    Thậm chí khi lên đại học, nhà mình mua cho anh trai chiếc airblade, còn khi mình lên đại học thì lại mua cho mình chiếcc Mio vì đơn giản là nó rẻ, ko quan tâm là xe cho nam hay nữ, rẻ là dc ;)
    Lúc đó mình mới nghĩ là có khi nào mình chết thì bố mẹ mới để ý đến suy nghĩ của mình ko nhỉ. Nhưng nghĩ lại thì lại thấy thương bố mẹ, bố mình nghiện thuốc là nhưng thậm chí đã cai từ sớm khi mình mới 5 tuổi vì sức khỏe của 2 anh em, mẹ mình thì bỏ cả học lên thạc sỹ y khoa vì ở nhà chăm 2 anh em, làm mình thấy họ cũng vì mình nhiều lắm rồi, mình ko thể phụ lòng bố mẹ dc
    Nên lúc đó mình mới quyết định là mình ko cần phải suy nghĩ nặng nề nữa. Chỉ việc yêu bản thân hơn, làm những gì mình thích
    Tới giờ hơn 30 tuổi rồi mình vẫn chưa có gia đình, chưa có vợ, nhưng vẫn rất thoải mái, cảm giác sống một mình cũng chả sao, vẫn tự ti ko dám tán gái, nhưng mặc kệ. Tối tối làm vài chai bia, uống ly cf tận 11 12h đêm ngắm trời đất, sống chậm lại một chút, yêu thương bản thân hơn, lương ko mấy đồng bạc nhưmg vẫn đủ để tự yêu bản thân
    @milkcow1155
    Mình cũng tự ti, rồi 1 hôm chạy xe đi thật xa lại thấy bình minh, hoàng hôn thật đẹp. Rồi đi làm, mua con máy ảnh, đi lang thang 1 mình chụp những gì mình thích, post lên đây cũng có mấy bác khen mình chụp đẹp, đó là động lực rồi
    Mình mong bác hãy yêu bản thân hơn, sống tới đâu hay tới đó. Bác theo nghề bếp, mình mong bác sẽ làm ra chiếc bánh ngon, hãy để niềm vui của họ làm niềm vui của mình, và hãy yêu thương mình hơn nhé pepe-23
     
  9. Lao Công

    Lao Công The Warrior of Light GVN Dalit

    Tham gia ngày:
    11/2/23
    Bài viết:
    2,004
    worry-117
     
  10. Simp

    Simp Mayor of SimCity

    Tham gia ngày:
    17/4/22
    Bài viết:
    4,220
    Từng có lúc thu nhập của mình lên đến mức gần 40/tháng nè, nhưng sau khi gặp 1 số chuyện và những điều k may liên tiếp xảy ra thì giờ mình chỉ biết chạy ráp kiếm cái đớp vô mồm nè, nên là bạn cứ cố gắng lên, đừng nghĩ quẩn, cứ ráng sống thật tốt và kiếm nhiều tiền để lo cho ng thân
    IMG_20240508_191659.jpg
     
  11. sdfgh

    sdfgh Dân liều mạng Tàu ngầm GVN

    Tham gia ngày:
    14/8/03
    Bài viết:
    9,648
    Nơi ở:
    Ngày ngày ngắm biển
    worry-117
     
  12. ducthuan9x

    ducthuan9x Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    10/12/21
    Bài viết:
    69
    mình mới đăng bài bên bài sức khỏe luôn , thì thấy topic này , thả vào đây hi vọng có ai từng bị chia sẻ :(

    Chả hiểu sao mình hay gặp tình trạng này , mình cũng ko hiểu đây là bệnh gì hay là cảm giác gì nữa [​IMG] Có ai biết hay từng bị không ạ , có thể chia sẽ hay cùng giúp mình , chứ mình dính tới nó từ lúc mình còn học lớp 7 đã bị , tới giờ thỉnh thoảng vẫn bị , và đéo hiểu nó là căn bệnh hay trạng thái gì nữa

    - Vào một ngày bình thường , mình vẫn vui vẻ và hoạt bát với nhiều sở thích, và lanh lợi như bình thường , nói chung là yêu đời vl , đéo có vấn đề gì phải buồn cả , và tối lại đi ngủ như bình thường , thì sau 1 giấc ngủ ............
    - Sáng hôm sau thức dậy , mình không còn là mình nữa, mình cảm giác mình là người khác , mình bỗng nhiên mệt mỏi chỉ muốn nằm và nhắm mắt ngủ cả ngày cũng được , chỉ muốn nằm nằm và nằm , mình suy kiệt luôn không thể làm gì về cả tinh thần và thể chất , mình buồn chán nản tất cả mọi thứ ( mặc dù mới trước đó mình rất vui vẻ , hoạt bát năng động , nhiều niềm vui ) , nhưng bỗng nhiên giờ mình chả còn sức sống, khuôn mặt mình nghệch ra , mắt lờ đờ , mình buồn chán , tự ti , suy nghĩ sợ đủ thứ , ngại tiếp xúc với đám đông , gặp người lạ sợ tiếp xúc hay nói chuyện , thích một mình , dễ lo sợ khi nghe gì đó , dễ cáu gắt giận dỗi khi nghe gì đó khiến mình sợ hãi , có suy nghĩ thất bại , đôi lần nghĩ tới tự tử để giải thoát. Những công việc bình thường mình hay làm , mình không có khả năng làm nữa , đầu óc mình như có lớp sương mù , não mình bỗng nhiên chậm lại , mọi hoạt động não không còn lanh lợi nữa mà trở nên chậm chạp trong xử lý hành động và nhận thức. Mình không còn tha thiết gì những sở thích mà trước đó mới 1 ngày mình còn đang rất hứng thú vui vẻ , bỗng nhiên chỉ sau 1 đêm thức dậy mình rơi vào 1 trạng thái giống như trầm cảm , chỉ muốn nằm và nhắm mắt , không muốn làm gì khác , mình không còn bất cứ hứng thú niềm vui nào , mình chạm đáy của sức khỏe thể chất tinh thần , rồi mình lo âu , rối loạn đủ thứ , suy nghĩ mọi thứ tiêu cực , nghĩ bản thân mình bị bệnh nặng , đủ thứ trên đời , đi xe máy mà cảm giác như mình trôi giữa dòng người 1 cách thẫn thờ . Mình xử lý thông tin chậm đi , thao tác kém đi . Mình cảm giác như có đây đủ trạng thái của 1 người bị trầm cảm vậy @@

    Thà trước đó mình có gặp vấn đề gì rồi lo lắng u sầu muộn phiền hay gặp 1 biến cố gì đó xảy ra , rồi dẫn tới vậy còn có thể hiểu được nguyên nhân, nhưng thậm chí mình còn đang rất vui vẻ , năng động hoạt bát , thì chỉ sau 1 giấc ngủ mình lại rơi vào trạng thái này luôn . Mình không hiểu đây là căn bệnh gì hay là gì , mỗi lần bị vậy mình rất mệt mỏi và trải nghiệm giống như 1 người bị trầm cảm thật sự luôn . mình chỉ muốn thoát ra khỏi nó để trở lại bình thường , nhưng thực sự khó khăn , mỗi đợt mình bị thế này ko biết bao lâu mình mới thoát được . thường thì 1 tháng , hoặc hơn , thì mình sẽ trở lại bình thường . Tuần suất bị cái này cũng ko biết là khi nào nó sẽ đến , có thể 2,3 năm mình ko bị , nhưng như lần gần nhất mình bị là vào tháng 11 , giờ thì tháng 5 mình bị lại @@

    Mình có tìm hiểu trên mạng thì có 1 loại trầm cảm gọi là trầm cảm nội sinh , mình không biết có phải là nó là căn bệnh của mình không nữa

    trầm cảm nội sinh xảy ra do sự thay đổi hoạt lực của các chất dẫn truyền thần kinh Serotonin trong não. Trầm cảm ngoại sinh xuất hiện sau các chấn thương tâm lý.

    Nói chung mình chả biết mình bị cái gì luôn . Có 1 chi tiế t khá quan trọng là gia đình mình có tiền sử bên nội bị bệnh thần kinh thực vật được di truyền từ bà nội , ba , chú , các cô của mình , mình thấy ai cũng bị thần kinh yếu và bị rối loạn thần kinh thực vật . Mình ko biết đây có phải là 1 trong những nguyên nhân chính dẫn tới việc mình bị cái này ko
     
    Chỉnh sửa cuối: 11/5/24
  13. Đới Xuân Dần

    Đới Xuân Dần Red, Pokémon champion

    Tham gia ngày:
    10/11/16
    Bài viết:
    7,365
    Động viên 1 câu cuối là Bò sữa đừng lo hay ngại gì quá, có rất nhiều người đã từng, hay đang có suy nghĩ giống bạn. Ko phải chỉ riêng mình bạn có suy nghĩ giống vậy đâu nên đừng nghĩ là mình cô đơn. Phấn chấn lên, cuộc đời này còn dài mà pepe-11
     
  14. sdfgh

    sdfgh Dân liều mạng Tàu ngầm GVN

    Tham gia ngày:
    14/8/03
    Bài viết:
    9,648
    Nơi ở:
    Ngày ngày ngắm biển
    Có khi thiếu vitamin B đó fence. pepe-10

    Fence mua các loại vitamin B uống bổ sung xem.
     
    ducthuan9x thích bài này.
  15. wangrong

    wangrong Liu Kang, Champion of Earthrealm ⚜ Duel Master ⚜ Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    10/11/06
    Bài viết:
    5,136
    Nơi ở:
    Haiphong, Hải

    mình xem phim thì biểu hiện của bạn giống " rối loạn lưỡng cực " đó
    1 tuần vui 1 tuần buồn nằm bẹp

    nhưng mà bạn phải ra bệnh viện khám mới ra bệnh đc
     
    phanthieugia, Rael and ducthuan9x like this.
  16. ducthuan9x

    ducthuan9x Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    10/12/21
    Bài viết:
    69
    để mình bổ sung thử xem sao :(

    Mình bị từ lớp 8 ấy , mà nó bị tầm 1 tháng , hay tháng rưỡi là mình trở lại người bình thường , và khi trở lại bình thường thì mình lại phơi phới ko lo gì cả nên cũng chả bận tâm đi khám =.= Với cũng ko biết khi nào nó bị lại luôn , có lúc 2,3 năm mới bị lại , có lúc 1 năm bị 2 lần =.=
     
  17. dp_onl

    dp_onl Baldur's Gate GameOver GVN Dalit

    Tham gia ngày:
    8/7/10
    Bài viết:
    48,257
    Nơi ở:
    Tầng Lớp Dalit
    Sao giờ chạy grap rồi peepo_cringe
     
  18. Simp

    Simp Mayor of SimCity

    Tham gia ngày:
    17/4/22
    Bài viết:
    4,220
    Thì đới, chung là cái lúc t quyết định nghỉ việc fulltime để allin chụp hình thì ăn loàn, giờ khách éo có, job éo có thì đành đi chạy ráp để kiếm cái đút vô mồm chứ miệng ăn núi lở à
     
    buonnguquaday thích bài này.
  19. dp_onl

    dp_onl Baldur's Gate GameOver GVN Dalit

    Tham gia ngày:
    8/7/10
    Bài viết:
    48,257
    Nơi ở:
    Tầng Lớp Dalit
    Thôi làm fulltime lại đi, kỹ năng có dụng cụ có thì chạy gáp chi. Làm thiết kế bên ta ko đang tuyển nè
     
    Little_Girl, adoniz279 and mashimuro2 like this.
  20. oldangelvn

    oldangelvn Dante, the strongest Demon Slayer CHAMPION ⚜ Duel Master ⚜ Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    7/9/05
    Bài viết:
    14,461
    Nơi ở:
    Hồ Chí Minh
    Lỗ làm với
     

Chia sẻ trang này