Cô giáo nó cho đề : tả con gà nhà em mà nó kêu tôi chấm ... Nó viết thế này đấy ... các bác chấm giùm ... tui dốt TLV từ nhỏ Ở nhà em , có 1 con gà cực to , em rất thương nó và nó là người bạn thân nhất của em . Nó có mào màu đỏ trên đầu rất đẹp . Sáng sớm nó hay đánh thức em dậy = tiếng chào ó ò ó . Em thương nó lắm vì nó là bạn em . Nhiều khi em buồn vì nó bệnh , em chỉ mong nó khỏi bệnh . Có lần em đi câu cá , còn thừa giun cho nó nhưng nó không ăn , em buồn nhưng em muốn nó to hơn sống lâu để chơi với em . Nó màu đỏ và mắt nó sụp xuống ko như những chú gà khác , em muốn mào nó đỏ hơn vì em nghe nói gà mào mào đỏ thì sẽ sống lâu . Có lần nó bị chó cắn què chân , em chửi chú hàng xóm vì làm hỏng gà em , thế là ổng đòi đánh em , chú gà che cho em để em khỏi bị chú hàng xóm đánh , em thật thương nó lắm . Em mong chú gà sẽ sống lâu với em , nhưng vừa rồi H5N1 nó bị ngừi ta giết chết rồi nên em rất buồn . Ước gì hồn nó vẫn mãi nhìn em . THằng này láo thật , nhà nó hà nội làm đếch gì có vườn nuôi gà
Chả hiểu sao cái này cũng đưa lên GVN được. Mà lớp 5 thì kiểm tra lỗi chính tả thôi. Tớ cho 8 điểm, cô đọng và đủ ý.
Bài văn hay tả thực hay là báo cáo vậy Không so sánh, ko ẩn dụ, ko hình tượng gì đặc sắc. Kiểu tả ông em, ông em già, tóc bạc, móm. Hết ! 5 điểm ! À không, cấp 1 thì 7 điểm ...
Lập chủ đề toàn nghiêm túc cả thôi ... nhưng bài viết vô duyên thì tôi nhận bởi hết chuyện làm đi làm chuyện ko đâu lâu lâu cũng vui
Không biết đó là nguyên 1 bài văn ? Hay chỉ là 1 đoạn thôi ? Nếu nguyên bài tả về con gà đó không thì 4 điểm là cao. 1/ Không có câu vào đề chính, không có mở bài 2/ Cách viết văn bị nhảy ý nhiều quá . 3/ Ngữ pháp sai nhiều vì ý không thể hiện được rõ qua 1 câu. Nói chung khi viết văn ở lớp nhỏ chú trọng nhất là các dùng ý liền nhau và ngữ pháp đúng.
Bài nhiều đoạn vô lý quá: Gà nó ứ chơi thân với người bao giờ. Chó ít cắn gà lắm, mà cắn vào chân gà thì càng khó vì nó hông vừa tầm. Mà cắn què rồi sao còn đủ sức "che cho em" lúc bị cha hàng xóm đánh? Gà què chân rồi giỏi lắm vài ngày là về chầu gà ông nội luôn chứ làm gì chờ nổi đến lúc bị cúm. Tả xạo quá, cho nó ăn trứng ngỗng đi.
Đúng : gà ko giống chó nên ko chơi thân với người bao giờ,gà què đi còn ko nổi cà lết cà lết ko che cho em nó đc Sai : chó con vẫn thường hay cắn gà để giỡn,chó già đói thì cắn gả để ăn,cắn vào chân gà đơn giản là cuối mõm xuống mà cắn thôi,gà què cho ăn đầy đủ vẩn sống dai đấy (kinh nghiệm thực tế vì tớ sống 18 năm ở quê có nuôi đầy đủ nhé) Bài văn em nó thì cho 8đ gọi là khuyến khích vì em nó còn cấp 1 và khuyên làm văn nên trung thực 1 tí như sống ngoài đời vậy
Gà trống bự ơi là bự thì chỉ có người cắn đùi nó sau khi luộc chứ chó con làm gì dám chơi. Chó bự thành phố thì làm gì đói nổi. Què thì tui nuôi chim thấy chim què thì khó cứu, thứ nữa chó mà lỡ cắn què rồi nó phải làm thêm mấy chỗ khác nữa cho bổ béo chứ nhỉ
Lạc đề . Văn miêu tả mà Thêm nữa là ngữ pháp có vấn đề, phẩy nhiều chấm ít, nhiều câu không có chủ ngữ. (em này giống mình hồi nhỏ :'>) Em này máu mặt quá
Thầy cô ra đề cũng bó tay , ai đời giữa lòng Hà Nội lại bắt tả con gà nhà em ? Bảo tả mấy con gà luộc thì còn nghe đc .
sao đọc xong có cảm giác em chủ topic đang tả ...chủ topic dưới dạng một con gà (thấy con gà hành động giống một người anh trai hơn là một con thú nuôi)
Từ hồi tôi còn tiểu học, sống ở Nha Trang lúc đó tuy mới là đô thị hạng 3 bèo bọt bị bắt tả con heo là đã trong tình trạng tương tự rồi, chưa kịp nhìn thấy con heo ngoài đời thật bao giờ, cuối cùng đành mở bài kiểu "Bác em ở wê lên tặng em con heo"
Vi thấy đại ý của bài cũng khá dễ thương đấy chứ, nhưng chỉ có vấn đề là đang nói về A thì nhảy sang B, rồi nhắc lại A. Thôi cho phép Vi (1 người dốt tiếng Việt too -- sửa dùm cho bé há! Mọi người k0 đc cười ) Nhà em có nuôi một con gà rất to. Nó có cái mào đỏ rực rỡ nằm trên đỉnh đầu như một chùm hoa phượng đỏ. Lông nó màu đỏ như cái mào và mắt hơi sụp xuống, không giống như những chú gà bình thường khác. Chú gà nhà em rất thông minh. Sáng nào nó cũng đánh thức em dậy bằng tiếng chào ó ò ó. Cũng nhờ tiếng gáy của nó mà mỗi sáng em có thể đến trường đúng giờ. Em rất thương chú gà nhà em vì nó là bạn thân nhất của em. Những khi nó bệnh thì em rất buồn; em chỉ biết mong nó khỏi bệnh. Có lần nó bị chó cắn què chân, vì nóng giận nên đã lỡ lời với người chủ của con chó. Thế là chú ấy đưa chân đá vào người em. Ngay giây phút đó người bạn của em đã bay vào đở dùm em cú đá đó. Nó bị thương rất nặng vì cú đá ác liệt ấy, nên gia đình em đã đưa nó xuống bệnh viện Chợ Rẫy. Em thức cả đêm ngồi bên cạnh nó mà khóc vì thương cho số phận của nó. Nhưng sau vài ngày thì chú gà khoẻ trở lại và xuất viện về nhà. Em cứ nghĩ tình bạn của bọn em sẽ kéo dài đến khi em lớn, nhưng chao ôi, mới năm vừa rồi thì chú bạn thân nhất của em đã bị người ta giết vì cơn virus H5N1. Dù mất đi bạn thân nhất của em nhưng em luôn tin hồn của nó sẽ mãi bên cạnh, phù hộ cho em để mai này em lớn lên có nhiều gái đẹp theo cua.
như vậy là mô tả chân thực đời sống thường ngày, đáng hoan nghênh Nếu cô giáo ý kiến thì quăng lên báo, chạy tít: "nền giáo dục Việt Nam đang đần hóa học sinh trong đời sống".
Ai bảo topic này nhảm nào, tâm sự thư giãn vãi ạ . Nhớ hồi cấp 1 tôi cũng có bài tả con gà, đề là "Trống choai" nhưng về hỏi bố thì bố tả cho trống cụ, thế là sáng sáng trống choai nhảy lên lan can, cái mào đỏ chót to = nửa bàn tay,vỗ cánh phành phạch gáy lanh lảnh "Ò ó oooooo" đánh thức cả phố. Cô giáo phê: "Gà cho ăn gì mà phát triển sớm vậy em, 5 điểm "))))
con gà này sắp chết ấy càng nói càng thả trí tưởng tượng phong phú theo , con gà mà đi Chợ rẫy , gặp em là luộc nó rùi , chứ để nó chết , ăn rai lắm :-*