LỜI BẠT: ĐẠI VỆ CHÍ DỊ LÀ LOẠT TRUYỆN TỪ BLOG NGƯỜI BUÔN GIÓ. Không đề cập đến nội dung thì cách hành văn của tác giả có thể nói là trác tuyệt, uyên bác. Tác giả chỉ mới 22 tuổi. Thế ơới biết dòng máu Lạc Hồng vẫn còn chảy mãi, hào khí non sông trong thế hệ trẻ thật đáng khâm phục thay! Đại Vệ Chí Dị Jun 17, '09 1:51 AM for everyone Lẽ đời có hợp ắt có tan. Trong cõi càn khôn có sinh ắt có diệt. Số phận con người hay muôn vạn sinh linh đều không tránh khỏi lẽ sinh tồn ấy. Nếu như có âm đức để lại thì cơ nghiệp kéo dài như nhà Chu , còn dẫu thống lĩnh thiên hạ, giết thư sinh, đốt sách như nhà Tần bất quá cũng chỉ vài chục năm. Xưa tiên đế nước Vệ lúc hàn vi có lần đi ngoài bể Đông, thấy có một vật hình tròn màu trắng to bằng quả dưa, lấy làm lạ mới hỏi người đi cùng đó là vật gì. Kẻ đó nói rằng. - Đó là vật do sóng biển tạo bọt mà thành, thường gọi là quả bọt, tụ được một ít lâu lại tan theo sóng. Cũng như lẽ đời có hợp thì có tan vậy. Tiên đế Vệ trầm ngâm lắm, sau này dựng cơ nghiệp lòng cứ canh cánh nỗi niềm mong sao cho triều đại của mình trường tồn đến muôn đời. Nhất là từ khi Tiên đế lên ngôi báu ,nước Vệ chinh chiến liên miên, phân chia Nam Bắc điêu linh vô cùng. 34 năm Tiên đế ở ngôi cao là 34 năm nước Vệ đầy biến động đau thương. Sau trận chiến năm Mậu Thân ở thành Quảng , sinh linh bị tàn sát nhiều vô kể, Tiên Đế nghĩ ngợi mà lâm bệnh, biết số mình như Khổng Minh bên Tây Hán dù có lập đàn cầu thọ cũng không nổi với mệnh trời. Tiên đế gọi quần thần đến căn dặn phải thật đoàn kết, gắn bó mới giữ nổi triều đại. Còn chỉ kẻ kế vị xong xuôi. Lùi về dinh gọi con là Cường đến bảo. - Ta thấy con tướng mạo khá hơn các anh em, nước Vệ lúc này đang là lúc chiến tranh. Nay ta gửi ngươi sang nước Lỗ học.Nước Vệ ta chỉ có dựa vào Lỗ và Tề mới trường tồn được. Lúc này Lỗ đang thịnh, nhưng vận số xoay vần ắt có ngày Tề hùng cường. Ngươi thân bên Lỗ nhưng dạ hãy để bên Tề. Ấy mới là chỗ dựa muôn đời. Cường nắm tay tiên đế khóc mãi một hồi, sau lau mắt mà hỏi - Vua cha có mệnh hệ gì, liệu giao ước với bọn họ còn giá trị không. Lúc đấy nước Vệ biết dựa vào đâu để giữ hương hoả thái miếu. Con nghĩ ngày thái miếu tan hoang mà lòng đău thắt, nghĩ mình bất tài không giữ nổi vương triều muôn phần đắc tội. Tiên đế gọi Cường sát lại bên mình, lấy dưới đệm ra một cuộn da lừa nói. - Nay với Lỗ không có gì đáng ngại, còn với Tề sau này, nếu con cần gì cứ giở cái này ra xem.Lúc ấy khắc biết cách. Năm sau tiên đế thác, thọ 79 tuổi. Nước Vệ xây lăng uy nghi để quàn tiên đế, lấy thứ đá tốt xứ Thanh, lại chọn những cây cối khắp miền trồng chung quanh, bên ngoài đúc chữ vàng. Tuyển một đội quân canh giữ nghiêm trang. Trải qua hơn 30 năm sau khi tiên đế mất, nước Vệ kết thúc nhiều cuộc chiến tranh liên miên. Nước Lỗ vì thay đổi vương triều nên không còn mật thiết với Vệ. Vệ vốn không quen tự chủ lâm vào thế rối loạn, trong triều các phe cánh cát cứ nhăm nhe đòi ngai vàng, có phe chủ trương thay đổi triều đại để phù hợp với Lỗ, phe thì nhất quyết không. Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, vua quan nước Vệ bấy giờ kéo nhau sang Thành Đô nước Tề xin trợ giúp. Hai bên bàn mãi không đi đến đâu, đột ngột Tề Bá Vương hỏi. - Con trai của Vệ tiền nhân giờ làm gì trong triều ? Chả ai biết buổi ấy thế nào, nhưng Vệ và Tề giao hảo, lệ cũ thực hiên lại như xưa, còn Cường tiến thân vùn vụt. Mấy chốc nghiễm nhiên nắm giữ vương triều nước Vệ. Vệ Cường Vương nắm ngôi, nước Vệ biến động. Quần thần bàn bạc mãi không xong, tinh thần quan lại, dân chúng dao động. Cường Vương sang Tề xin giúp đỡ, Tề Bá Vương nghe Vệ Vương trình bầy, mặt lanh tanh ngáp dài chả nói câu gì. Cường Vương hiểu ý rút cuộn da lừa vẫn hay mang bên mình trải ra trình trước mặt Tề Vương. Ngón tay trỏ cứ rê đi chầm chậm trên tấm da, đến một đoạn thấy mắt Tề Bá Vương bỗng long lanh. Vệ Vương dùng bút khoanh lại. Bấy giờ Tề Bá Vương mới mời Vệ Vương sang điện Thái Hoà hội đàm. Vệ Cường Vương về nước, mặt mũi hớn hở, đăng đàn diễn thuyết ầm ĩ. Miệng nói uốn tròn vo. Tay chặt chém vào không khí mạnh mẽ. Lệnh truyền bắt vài kẻ làm gương. Thiên hạ khiếp sợ mà mọi việc mới tạm yên. Đất nước thanh bình. Những kẻ làm quan trong triều trước có ý khác, giờ răm rắp thuần phục. Uy danh ngai vàng nước Vệ trọn về một mối. Chuyện về cuộn da lừa là điều bí mật, không hiểu sao có vài kẻ sĩ nước Vệ biết được. Tin này thấp thoáng đồn đại ngoài chợ. Vệ Vương lo lắm mới cho người sang Tề cấp báo. Tề Bá Vương bèn sai đại thần cấp cao sang Vệ chấn chỉnh nội tình, dò xét những kẻ phao tin đồn ấy bắt vào ngục. Thiên hạ khiếp sợ mà mọi việc tạm yên. Đất nước lại...thanh bình. Mỗ là kẻ lái buôn, thương hay lấy cá ngoài miền biển mang vào các chợ vùng trong bán. Năm nay thuyền chiến nước Tề tuần tiễu ngoài khơi, không cho ngư dân Vệ đánh cá nữa. Mỗ thất nghiệp trải chiếu ngồi ngoài chợ lấy sách cha ông để lại, xem bói kiếm miếng cơm qua ngày. Có kẻ hiếu sự đặt quẻ hỏi chuyện cuộn da lừa có thật hay không. Mỗ đáp. - Chuyện này bảo là thật cũng không phải, vì chưa ai nhìn rõ tấm da đó đầy đủ của nó thế nào. Bảo là không thật cũng khó, vì không thật thì cần gì phải bắt người. Kẻ kia bực quá, đập tan mai rùa và ống thẻ của mỗ trách rằng. - Bậy bạ, thầy cũng chỉ là kẻ ăn tiền nói kiểu nước đôi. Cái thứ đồ để thầy dùng bịp bợp thiên hạ kiếm cơm này, đập đi cho kẻ khác khỏi bị thầy lừa. Mỗ cúi đầu nghe lời trách mắng . Nghĩ đời có lúc hợp, lúc tan. Vận con người có lúc lên lúc xuống. Trong lòng không dám nghĩ lời phân giải, lặng lẽ xếp cất đồ rồi lủi thủi mà đi. Xảy có kẻ thư sinh bám tay níu lại hỏi. - Thầy cho hỏi, khoá thi công chức năm nay liệu có những chữ gì phạm huý.? Mỗ nhìn quanh, thấy chả có ai, trông lại thấy kẻ kia hỏi cũng thật lòng bèn ghé tai hắn thì thầm. - Những chữ có trong cuộn da lừa. Thư sinh nài nỉ mỗ nói rõ,mỗ chỉ lạnh tanh ngáp dài. Thư sinh móc túi lấy ra đống bạc, ngón trỏ cứ mân mê từng nén. Mỗ thấy bạc mắt long lanh....... -------------------------------- Đại Vệ chí dị Apr 21, '09 4:47 AM for everyone Nước Vệ trải qua nhiều năm khốn khó, đến năm ấy thì Mạnh Vương lên ngôi báu. Thiên hạ hí hửng mừng rỡ, ngoài đường, ngoài chợ xầm xì bán tán đầy vẻ phấn khởi. Nào là Mạnh vốn dòng của tiên đế, mặt mũi khôi ngô, sáng sủa, tính tình thuần hậu ưa sự thật. Thế này là dân Vệ hưng rồi, con cháu rồng đã trở lại nắm vương quyền. Bọn sâu mọt sẽ không còn đất sống... Sau khi ngôi tể tướng vào tay Dũng, dân Vệ lại đồn, tể tướng là loại tài ba, học rộng, chí khí tiến thủ khác người, trình độ ưu việt. Ngài quản lý triều đình đâu sẽ ra đó, trọng dụng người hiền tài, xử trí anh minh lỗi lạc. Vận nước Vệ hưng thật rồi. Ấy là đầu năm đại hội triều đình lần thứ XXX. Dũng nắm ngôi tể tướng, có lần vi hành trong dân. Nghe thấy có kẻ mù lòa ở chợ nói rằng. - Cái nước Vệ này càng ngày càng thiên về cường bạo ? Người buôn bán đi qua, có đứa hiếu sự dừng lại hỏi nguyên do, kẻ mù nói. - Vua thì Mạnh,quan thì Dũng thế có phải là toàn cường bạo đó sao ? Dũng về triều tức tốc tìm kẻ có tên là Nhân để cho làm phó của mình. Hòng bịt miệng lời đồn đại về triều đình trong dân. Ba tháng sau Dũng vi hành ra chợ, lại nghe kẻ mù ấy nói. - Phàm mọi mối quan hệ trong đời đều cần lấy chữ Tín. Làm quan càng cần phải giữ chữ Tín thì dân mới tin. Dân tin thì mọi việc mới suôn sẻ trôi chảy. Nước Vệ cường bạo có thừa, cái chữ Nhân kia cũng năm bày đường Nhân. Cái Nhân của kẻ đại trượng phu khác với cái Nhân của đám quần thoa. Nước Vệ mà không có chữ Tín thì khó mà thu phục được nhân tâm. Dũng về bàn với Mạnh, xin tìm người Tín để làm quan đầu triều. Tìm mỏi mắt trong đám quan lại không có đứa nào đáng tên là Tín cả. Mấy năm sau chán nản thôi không tìm nữa. Lại nói về dân Vệ, sau mấy năm sống dưới sự cai trị của vua quan mới. Con rồng chả thấy tinh tướng đâu, lòi đuôi ra giống tắc kè hoa. Càng trị vì lâu càng mưu mô xảo quyệt, biến hóa khôn lường. Sâu mọt được thể càng ngày càng sinh sôi, phát triển lúc nhúc. Tài ba học rộng cũng chả tăm hơi, lúc cần bán lúa thì cấm, lúc cần cấm thì lại cho bán, lạm phát leo thang, vật giá đắt đỏ, nạn thất nghiệp ngày càng gia tăng. Dân tình lừa lọc nhau kiếm nắm gạo cho qua bữa, quan lại thì gia sức vơ vét thuế má, tài nguyên. Xã hội đảo điên, đạo đức xuống cấp. Đứa nào ma lanh thì sống, thật thà thì khốn đốn cả lũ. Tề Bá Vương ở phía Bắc thấy nội tình nước Vệ rối ren, mới sai sứ sang Vệ đưa thư nói với Mạnh vương rằng. - Nước các ngươi vốn là chư hầu của ta từ lâu, cảm cái tình ấy mà ta nói cho Vệ ngươi rõ. Lòng người Vệ oán thán triều đình lên đến tận mây xanh, không khéo trừ bỏ mối nguy ấy thì có ngày vua quan các ngươi chả còn dinh cơ nguy nga, bạc vàng, châu báu mà hưởng nữa đâu. Cái họa diệt vong ngay trước mắt đó. Mạnh Vương nhận thư lấy làm lo sợ lắm. Bèn thân chinh sang Tề cầu kiến sự giúp đỡ. Tề Bá Vương cùng Mạnh Vương cắt máu ăn thề. Ký kết hiệp ước liên minh can thiệp nội bộ lẫn nhau khi có biến. Đổi lại Tề Bá Vương nói ý mình. - Nước Tề ta có con ngựa gỗ, muốn ăn cỏ cao nguyên nước Vệ, liệu nhà ngươi có giúp được chăng ? Mạnh Vương vái lịa lịa ríu rít rằng. - Đại Vương nói một con, chứ mười con tôi cũng xin hầu đại vương. Hàng nghìn thanh niên nước Tề kéo ngựa gỗ sang cao nguyên nước Vệ . Lão đại thần nước vệ cùng các sĩ phu thấy nguy cơ tiềm ẩn bèn dâng biểu can ngăn. Mạnh vương và Dũng phán rằng. - Có mấy ngàn dân phu và con ngựa gỗ, làm gì mà các ngươi phải lo cuống lên như vậy, các ngươi an phận mà sống, đây là chủ trương lớn của triều đình. Cỏ để không cũng vậy, cho ngựa gỗ nước Tề ăn. Họ giả tiền có thêm ngân sách cho cao nguyên , thế không tốt sao. Cấm bàn. Kẻ mù ở chợ đi xin ăn, lải nhải rằng. - Nước Tề đồng ruộng bát ngát phì nhiêu, thảo nguyên mênh mông. Thế mà nhọc công kéo ngựa sang tận cao nguyên nước Vệ ăn cỏ . Há chả phải chuyện bất thường sao ? Tỉ như trong bụng ngựa chứa đồ binh khí, nếu có biến thì không thể hình dung mà nói hết. Lời ấy đến tai triều đình, lập tức Mạnh sai Dũng sang Tề triều kiến. Khi đi dặn dò. - Chuyến này ngươi đi, cốt phải thật khéo để làm sao dân Vệ ta thấy rằng nước Tề đối đãi nước Vệ như anh em ruột một nhà. Cho dân Vệ khỏi dị nghị , dèm pha. Dũng sang chầu được Tề Bá Vương cho quan lại địa phương đón tiếp long trọng lắm. Về đến Vệ huênh hoang nói rằng. - Đấy các người đúng là bọn hủ nho, nước Tề đãi Vệ ta như anh đối với em. Làm sao mà có chuyện thế này, thế nọ được. Dân Vệ biết rằng nước Tề là nước mà từ trước đến này, chuyện anh em giết nhau tranh giành ngội vị, quyền lợi là nhiều nhất thiên hạ. Nhưng chả sử gia nào dám nói sợ đi ngược chủ trương lớn của triều đình. Quanh quẩn lại bàn đến kỳ đại hội triều đình tới, sẽ có vị này thẳng thắn , cương nghị vì dân vì nước, tay kia kiến thức uyên thâm... lên nắm ngôi. Nước Vệ lại sắp hưng rồi. ------------------------------ Đại Vệ Chí Dị (tiếp theo) Aug 3, '09 11:13 AM for everyone Năm ấy ngoài khơi nước Vệ có nhiều chuyện biến động, thủy quân nước Tề bắn giết ngư dân Vệ công khai như vua quan nước Tề thường hay đi săn thú tiêu khiển. Nước Tề tuyên bố tất cả phần lớn lãnh hải của Vệ thuộc về nước Tề. Cái này Tề Vương đã nhắc cho Vệ vương hồi hai nước mới trở lại bang giao. Lần ấy Vệ Vương mới lên ngôi, nghe Tề Vương nói các chuyện khác đều ầm ừ không nói gì. Chỉ có nói đến quyền lực của mình Vệ Vương mới thực sự bàn mà thôi. Bởi thế Vệ Vương lần này bối rối không biết bày tỏ ý kiến có nên phản bác với Tề Vương hay không, trong lúc nghĩ cách thì Vệ Vương chốc lại bước ra cửa điện , chắp hai tay vọng về phương Bắc hô câu thần chú. - Tình hữu hảo Vệ Tề đời đời bền vững núi Thái Sơn, mênh mông nghĩa nặng như biển Nam Hoa. Vệ Vương nhớ lần sang Tề Quốc chầu buổi nao, lúc ra về Tề Vương nắm tay ần cần dặn dò kẻ mới lên ngôi còn đang bỡ ngỡ, chưa rành thuật cai trị rằng. - Vì tấm lòng thành của ngươi đối với bản quốc. Nếu sau này có gì nguy cấp, cứ hướng về phương Bắc mà hô cầu thần chú như vầy như vầy sẽ có người giúp. Mấy lần sau đó trong đời mình gặp lúc nguy khó, như lúc tay chân của Vệ Vương bị chặt đứt trong vụ tham nhũng cầu đường. Manh mối lần gần đến ngai vàng. Mạnh Vương trai giới 3 ngày 3 đêm trước sân điện niệm thần chú hữu hảo Vệ Tề. Nhờ thế mà mọi việc suôn sẻ. Lại nói chuyện biển đảo lan truyền khắp nước Vệ, dân Vệ nhiều người phẫn nộ với quân Tề lắm. Tuy Vệ Vương sai người bưng bít thông tin, nhưng sự việc cứ ầm ĩ lan tràn. Vệ Vương mới họp các mưu thần bàn kế đối phó. Mưu thần Tôn Dưa hỏi. - Chuyện này đối phó với ai mới là quan trọng , đối với Tề hay đối với sự phẫn nộ của dân Vệ. Đại Vương có chủ ý chưa? Vệ Vương than rằng. - Nước Tề là chỗ trông cậy của triều Vệ nhà ta, đối phó thế nào đây? Tôn Dưa mới được cất nhắc lên làm đại thần nghị sự, tỏ ra tháo vát bàn. - Cái nào khó đối phó thì tạm gác lại đó, cái nào dễ thì đối phó trước. Phàm là đấng minh quân phải biết chọn cái dễ mà làm. Vệ Vương dường như khơi trúng tâm tư, thở phào trút gánh nặng ngàn cân. Cất lời hỏi. - Vậy làm thế nào? Tôn Dưa bước lên ghé tai Vệ Vương thì thầm, lời nói đến đâu Vệ Vương rạng rỡ mặt mày đến đấy. Tay vỗ thành ngai vàng khen liên tục. - Hay, hay quả là kỳ diệu, kỳ diệu. Tôn Dưa lui về chỗ, Vệ Vương lấy vẻ oai vệ thường ngày tức thì, tóc lại bóng mượt, mồm uốn éo tròn vo, đầu ngẩng cao nhìn khắp lượt quần thần đoạn ngạo ngễ hỏi. - Quan bộ hình ở đâu? Quan bộ hình bước ra giữa triều nghe Vệ Vương ung dung huấn dụ. - Nay bản vương lệnh cho ngươi xem xét những kẻ bàn về chủ quyền biển đảo những điều sau. Xem thân nhân, lý lịch có tiền án, tiền sự không, có thân nhân từng là quan quân triều Ngụy hay không, xem có đóng thuế đầy đủ, có nợ nần ai hay không, có quan hệ với các thế lực Vệ Kiều hải ngoại hay không, có quan hệ nam nữ bất chính hay không, chấp hành luật giao thông hay không.Thu nhập thế nào, tại nơi làm việc đồng nghiệp có phàn nàn gì, hàng xóm láng giềng có gây bất hòa gì hay không, có bất mãn với triều đình hay có âm mưu cơ hội làm chính trị hay không, có bị bênh tâm thần hay không... với quyền lực mà ngươi có. Ta không nghĩ ngươi để ta thất vọng. Sau 3 tháng thi hành huấn dụ của Vệ Vương, người nước Vệ không còn mấy ai quan tâm đến biển đảo. Người thì lo chạy tiền đóng thuế, người thi lo thanh minh về việc trước kia quá túng ăn trộm con gà, người đi xin giấy chứng nhận mình không bị tâm thần để khỏi bị tống vào nhà thương điên. Nhiều kẻ bị bắt vì những tội danh khác nhau... đến nỗi ở quán xá có kẻ nhắc đến biển đảo, bạn hữu ngồi cùng bàn vội bịt miệng kẻ đó lại mà nói rằng. - Ba năm trước ông mới đánh bài với tôi nhân dip ngày xuân. Tôi không muốn vì ông mà bị bắt vì tội đánh bạc từ năm nào đâu.? Xin ông thận trọng giữ mình. Hàng xóm, đồng nghiệp ghét nhau, trong đơn tố cáo hay nhận xét khuyết điểm thường có kèm câu là tên Mỗ, tên Na..trong đời sống hàng ngày hoặc công việc thường nhắc tới chủ quyền biển đảo của nước Vệ. Trong kinh thành có một vị tướng già về hưu đã lâu, nổi tiếng là người can đảm, thao lược. Ông từng lên án nhiều sai trái cỉa triều đình. Thiên hạ ai cũng cho ông là người chính trực dám nói thẳng. Ngày nọ có kẻ lưu manh gặp ông mà hỏi rằng. - Ông là người chính trực có tiếng trong thiên hạ, sử sách đều ghi. Nay kẻ hèn này xin hỏi ông một câu, những vùng biển đảo mà nước Tề đang rắp tâm chiếm kia có phải của nước Vệ không? Vị tướng già cúi đầu buồn bã nói. - Ta thì không chắc đã có tội gì, nhưng con cháu ta thì lại càng không chắc. Chuyện biển đảo là do triều đình quyết định. Ta khuyên anh lên chăm lo làm ăn, kiếm nhiều bạc nén mà vun vén gia đình nhà mình. Chuyện chính sự do triều đình và cũng do vận nước. Cá nhân thì nhỏ bé lắm. Ngoài chợ thiên hạ đã thôi xầm xì vể biển đảo, trong triều ở quân đội có vài vị tướng lãnh vì máu trận chiến vẫn còn. Đôi lúc thường chất vấn triều đình về chủ quyền lãnh thổ. Vệ Vương goi lên hỏi. - Gia đình các anh đi du lịch ở đâu? Các tướng lãnh thưa rằng. - Ở bên sứ xở của người da trắng, tóc vàng hay ít ra là bên Hồng, Thái, Sing... Vệ vương hỏi? - Thế có ăn cá biển của ngư dân nước Vệ ướp đá mấy ngày từ ngoài khơi mang về kinh đô, lại thêm hóa chất bảo quản của nước Tề không? Các tướng lãnh thưa rằng: - Không ạ, chúng thần ăn cá đóng hộp của các nước có tiêu chuẩn thực phẩm khắt khe. Chúng thần phải giữ gìn sức khỏe để bảo vệ tổ quốc. Vệ Vương cười khà khà. - Các anh cũng như ta, cả đời chúng ta có đi du lịch ở những chỗ nước Tề chiếm đâu, có ăn cá của ngư dân chúng ta đánh đâu. Vậy thì hà cớ gì các anh hỏi ta khi mà chúng ta đang giữ gìn sức khỏe của mình để xây dựng đất nước phồn vinh, ổn định nền chính trị nhỉ? Các tướng lãnh nghe xong, ngộ ra ý của Vệ Vương. Chắp tay đồng thanh hô lớn. - Đại Vương anh minh, nước Vệ hưng thịnh.Quân Vệ hùng cường, dân Vệ, dân Vệ... Thấy các tướng lắp bắp mãi đoạn dân Vệ. Vệ Vương trên ngai vàng xua tay. - Thôi thôi các người lui, dân Vệ vốn hiền lành, triều đình bảo thế nào là thế vậy. Không cần đưa họ vào khẩu hiệu. Các tướng lãnh ra về. Vệ Vương ưu tư đi trong điện. Lát sau ngài đợi cho cung điện vắng vẻ ra sân vọng về hướng Bắc niệm thần chú hộ mệnh. Những tên lính hầu trong điện đang thực hiện nghi lễ đổi phiên gác mới. Bầu trời dần lên từ phía Đông, nước Vệ bắt đầu một ngày bằng những tia ánh sáng mặt trời đỏ thẫm như máu khô của những ngư dân trên chết biển vì đạn quân Tề. Trong ánh sáng của mặt trời đi qua biển Đông có cả mùi tanh tanh của máu. ---------------------- Đại Vệ Chí Dị Jun 13, '09 12:27 AM for everyone Nước Vệ đào tài nguyên bán rẻ cho nước Tề. Chuyện kinh thiên động địa ấy các bậc sĩ phu trong thiên hạ đều biết và phản đối. Tầng lớp nhân dân do sách vở bị chính sách cấm đoán hà khắc của triều đình, ít người biết đến. Thành ra chỉ có một nhóm sĩ phu biết mà cùng nhau phản đối mà thôi. Nhóm sĩ phu khác thì tranh thủ lấy lòng triều đình mạt sát nhóm kia. Chuyện này bung xung vô cùng. Nơi nào có phòng sách, nơi ấy người ta xôn xao chuyện bán tài nguyên. Triều đình nhà Vệ mới họp bàn. Vương nước Vệ là Cường gọi tể tướng Vệ là Bạo đến nói. - Này anh Bạo, buổi thiết triều tới đây. Thế nào cũng có kẻ nhắc việc tài nguyên. Anh có cao kiến gì không? Bạo vốn tính huênh hoang, nói nhiều mà chả làm được mấy. Nhiều lần điều hành chính sự nước Vệ chả ra đâu vào đâu, cải cách nửa vời làm giá cả ngoài chợ tăng vùn vụt. Khiến cho dân mất lòng tin, mà bọn gian thần trong triều cũng có cớ dèm pha. Vị thế lung lay lắm, qua mấy năm cầm chính sự Bạo già sọm hẳn đi. Mất hẳn tính cương cường như buổi đầu. Bạo tâu. - Thưa đại vương anh minh, thần đã sắp xếp đâu vào đó. Cường Vương không tin lắm, mới hỏi cặn kẽ. Bạo trả lời lưu loát trôi chảy. Cường Vương thở phào nhẹ nhõm nói. - Thế thì ta yên tâm. Buổi thiết triều nước Vệ. Có kẻ bước ra tâu. - Thưa đại vương cùng bá quan văn võ, việc bán khoáng sản Tây Nguyên cho nước Tề khiến cho sĩ phu, cựu thần khắp nước cực lực phản đối. Việc này ngày càng lan rộng khắp nơi. Xin triều đình nghị luận. Bạo đưa mắt nhìn Tôn Dưa, đại thần phụ trách văn hóa tư tưởng. Tôn Dưa lĩnh ý bước ra nạt to rằng. - Tấu láo, không được gọi là cực lực phản đối. Phải nói là một số dư luận quan tâm. Kẻ khác nói. - Có đông đảo mọi tầng lớp nước Vệ phản đối việc bán tài nguyên này, không thể coi là việc nhỏ. Quan phó bộ Hình bước ra chặn lời. - Nói sai rồi, không thể gọi chung như thế. Nên nói là có một số tri thức góp ý triều đình vài vấn đề nhỏ liên quan đến việc khai thác tài nguyên, một số còn lại đa phần là thế lực thù địch lợi dụng phá hoại đường lối, chính sách xuyên tạc chủ trương triều đình. Phải tách rõ mới đấu tranh có hiệu quả. Kẻ khác bước ra nói. - Thưa đây là việc lớn, nên cân nhắc bàn ở đại hội đại biểu nhân dân. Bạo ngồi im từ bấy giờ, mới nhỏm dậy khoát tay. - Việc này không lớn, không lớn. Về ảnh hưởng với đất nước thì việc khai thác tài nguyên này trên núi không lớn lắm, không đáng bàn ở đại hội đại biểu nhân dân. Kẻ khác thắc mắc. - Sao nói là chủ trương lớn của triều đình, giờ lại bảo không lớn.? Đưa mắt nhìn kẻ vừa nói, Bạo gằn giọng. - Làm quan trong triều bao lâu rồi mà hỏi gàn vậy, chủ trương lớn của triều đình là để các quan trong triều biết ý mà thống nhất. Chủ trương lớn của đất nước mới cần nhân dân thống nhất. Có kẻ lại hỏi. - Thế cái gì là chủ trương lớn của đất nước mà cần đến nhân dân thống nhất, tham gia.? Phó tể tướng Vệ là Trọng nói. - Có nhiều cái, như đóng thuế để xây dựng quốc gia, học tập tấm gương đạo đức tiên đế, những việc đó đúng là việc lớn cần đến sự tham gia của nhân dân cả nước. Còn việc bán tài nguyên này là chỉ là lớn với triều đình thôi. Với nhân dân là việc nhỏ không đáng phải phiền họ tham gia. Có kẻ người miền Nam bước ra, thái độ bứt rứt tâu. - Thưa triều đình, khai thác quặng tài nguyên trên cao nguyên, chất thải hàng tỷ tấn. Dù chúng ta có đảm bảo rằng không có gì xảy ra. Nhân dân miền Nam thì tin hay buộc phải tin vì họ chả còn biết tránh đi đâu. Nhưng các thương gia ngoại quốc từ muôn phương nhìn thấy điều ấy, có lẽ họ không muốn đầu tư gì vào miền Nam nữa. Họ không dễ tin những điều chúng ta đảm bảo. Họ tất nhiên là không mạo hiểm đồng vốn và con người nước họ trước cả tỷ tấn chất thải treo lơ lửng, được một nước công nghệ yếu kém về môi trường như nước Vệ ta đảm bảo không vấn đề gì. Đến những vấn đề môi trường như khí thải trong thành phố, chất thải, rác thải còn ngập cả đô thị trung tâm không giải quyết được, nói gì đến giải quyết chất thải quặng trên rừng. E rằng nếu cho khai thác quặng trên núi, thương gia ngoại quốc sẽ rút hết. Vệ Cường vương ngôi trên ngai yên lặng từ này đến giờ, bỗng cười ha hả nói. - Khá khen cho ngươi lo xa, không có nước nào đầu tư thì để đó cho nước Tề họ đầu tư. Lo gì chuyện đó. Người Tề họ luôn có ý muốn đầu tư vào nước ta, chỉ cần bản vương gật đầu chỗ nào là họ đầu tư lâu dài chỗ đó. Cần chi đế bọn ngoại quốc vừa muốn làm ăn sinh lợi, vừa muốn xỉa xói chuyện nước Vệ . Khai thác tài nguyên còn có cả những cái lợi mà bọn người tầm thường không thể thấy hết. Cả triều thần nước Vệ kinh ngạc trước tầm nhìn xuất chúng của Vệ Cường Vương, đồng loạt đứng dậy cùng nhau hô vang. - Đại vương anh minh, Đại Vệ đời đời hưng thịnh. Sau đó triều đình đưa nhận định khai thác tài nguyên ra bá cáo với thiên hạ. Lời văn nhẹ nhàng khiến cho việc khai thác tài nguyên trở nên đơn giản, không có gì phức tạp. Trong đó có đoạn “ để nhằm phát triển kinh tế nhân dân miền núi, cho khai thác quặng bán cho nước Tề cải thiện đời sống nhân dân. Chính sách này có nhận được sự quan tâm của một số sĩ phu, ý kiến đóng góp của họ triều đình sẽ lưu tâm. Ngoài ra một số phần tử quá khích như mọi khi lại ra rả xuyên tạc đường lối triều đình, luận điệu của chúng sẽ bị bác bỏ bởi triều đình phổ biến bằng hình ảnh hàng ngày, hàng giờ về Tây Nguyên xanh tươi, phồn vinh.Mời bà con đón xem vào các tối hàng ngày….’’ Tháng sau đại hội đại biểu nhân dân nước Vệ họp tại bộ Binh, do nhà đại lễ đường đang xây nên các cuộc họp đại hội đại biểu đều họp trong phủ quốc phòng. Lính gác lăm lăm gươm dáo sáng quắc quây mấy vòng quanh nơi họp. Có chín phần quan lại nước Vệ lại làm đại biểu nhân dân. Bởi thế chuyện khai thác tài nguyên tuy ngoài dân bàn luận gay gắt nhưng bên trong vẫn êm đềm, có mấy vị đại biểu chỉ nói sơ sơ qua việc đó rồi chuyển sang việc khác vì không đủ thời gian thảo luận. Đại Vệ Chí Dị. Vệ Vương là Manh lên ngôi được 8 năm, đất nước thanh bình. Bốn phương phẳng lặng. Khắp nơi vang lên câu hát ca ngợi ơn đức triều đình. Biểu từ các trấn báo về kinh toàn điều phồn vinh, an lạc. Mạnh Vương đến ngày giỗ tiên đế dẫn quần thần vào thái miếu làm lễ , ra cửa thấy trời đất an hòa, cỏ cây xanh tốt bèn hứng khởi làm thơ. Từ khi ta có chủ trương Hướng về Tần Quốc, Vệ hưng thế này Muôn nơi no ấm đủ đầy Yên bình, phát triển ngày ngày một cao Quần thần đi theo, ai cũng vỗ tay tán thưởng. Mạnh Vương chợt nhớ điều gì, gọi đại thần bộ Lễ là Khiêm đến dặn. - Đối với nước Tần phải tuyệt đối trung thành - Đối với quan Tần phải tuyệt đối lễ phép - Đối với dân Tần tuyệt đối ưu ái - Đối xử chủ quyền tuyệt đối nhún nhường - Đối với vua Tần tuyệt đối nghe lời. - Có 5 điều ấy, ngươi chớ quên. Khiêm vâng dạ ghi nhớ trong lòng lời dạy của Vệ Vương. Mấy ngày sau có hội nghị các đại thần bộ Lễ các nước về tụ tại kinh thành nước Vệ. Khiêm thấy đại thần bộ lễ nước Tần đi dạo ngoài hiên lúc ngoài giờ công, mặt đại thần Tần lạnh tanh như có vẻ bực tức.Khiêm rón rén đến gần nói. - Dạ thưa đại nhân, ban nãy trong phòng tiểu nhân không tiện hỏi. Ngài có điều gì không vừa lòng ạ. Đại Thần bộ Lễ nước Tần là Khiết Trì, cau mày hỏi. - Việc Tây Nguyên các ông lo đến đâu rồi, đã có tiến triển quan trọng gì để chứng minh tinh thần hợp tác toàn diện theo chủ trương 5 điều Vệ Vương dạy chưa ? Khiêm cung kính tâu rằng. - Thưa đại nhân, từ khi thiết lập trạm thông tin nóng thông suốt từ thiên triều về đây, nước Vệ không bao giờ dám lơ là ạ. Nay đã cho khai thác rồi ạ. Khiết Trì phất tay áo đến ''xoạch'' một cái. Tiếng kêu như có kim khí bên trong. Khiêm cúi thấp người vẻ tránh đòn. Trì hỏi. - Còn chuyện biên giới và hải đảo, bàn đến đâu rồi.? Khiêm lễ phép thưa. - Dạ biên giới cơ bản đã hoàn tất, chỗ nào Thiên triều nói là của thiên triều nước Vệ không dám trái mệnh ạ. Khiết Trì cau mày. - Thế còn biển đã bàn đến đâu rồi, thống nhất chưa. Sao dùng dằng mãi thế.? Khiêm gãi đầu thưa. - Cái này trong nước Vệ còn nhiều ý kiến, xin thiên triều mạnh tay thêm tí nữa để hạ thần dễ nói. Dân Vệ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa thấy máu gà mấy con khỉ nước Vệ còn chưa sợ. Khiết Trì quay sang tùy tùng, gọi một kẻ đến bảo. - Việc bên hải quân làm đến đâu rồi. Kẻ kia thưa. - Ngày X..bắn chết 9 ngư dân Vệ, ngày ...đánh đắm 3 tàu đánh cá Vệ, ngày ..gần đây đánh đắm một tàu có 26 thằng Vệ, nhưng bọn chúng tình cờ được cứu hết.Nên hiệu quả răn đe chưa cao. Khiết Trì mắng. - Thế nào mà để nó cứu được nhau, xưa ở Tam Sa quân ta thảnh thơi vừa hút thuốc vừa ngắm bắn. Giết 78 quân Vệ một cách nhàn nhã. Thanh thế lớn vô cùng, nay phái cho hải quân tàu lớn như Ngư Chính, sao để 26 thằng nó thoát.? Người cần gấn rút làm triệt để hơn. Khiêm nghe từ nãy mới nói vào. - Đấy tại ông phối hợp không chặt chẽ, tôi không có cớ để làm dân Vệ sợ, thành ra mới nhùng nhằng đến giờ. Khiết Trì căn dặn cả hai phải phối hợp đồng bộ, tích cực hơn nữa.Bên phải ra sức tấn công ngoài biển, bên phải nhân thế mà phủ dụ bên trong giữ lấy quan hệ , tránh đối đầu.....giải quyết nhanh chóng chuyện biển đảo trong thời gian sớm nhất. Khiết Trì lại hỏi Khiêm. - Về văn hóa Tần, các ngươi truyền bá đến đâu rồi.? Năm tới là năm hữu nghị hai nước, đã chuẩn bị gì chưa? Khiêm hớn hở đáp - Dạ cái này nước Vệ làm kỹ lắm, ngày nào cũng có những trương trình văn hóa Tần phổ cập khắp nơi. Thanh niên Vệ giờ coi tướng quân Hứa Thế Hữu là tướng có tài, có tâm. Khác hẳn năm xưa mắng tướng quân là xâm lược dã man. Công này do bọn Kinh Kỳ Mới. Còn các bậc tiên vương Tần như Càn Long, Ung Chính đến Phúc An Khang, Tôn Sĩ Nghị đều được dân Vệ coi là anh minh, sáng suốt, tài năng đức độ. Công này do bọn VTV. Còn nhiều nữa ạ, như bọn nhà xuất bản VH gọi Tiền Anh Hào là một tấm gương anh hùng nữa...không kể hết. Tóm lại thưa đại nhân là thành công mỹ mãn. Trì hỏi. - Phải khen những đứa có công ấy. Cho đứa khác học. Khiêm tâu. - Dạ việc này thì rất chu đáo, bên tư tưởng văn hóa Vệ đã tuyên dương và trao giải thưởng cho Kinh Kỳ Mới và VTV rồi ạ. Sắp tới định trao giải cho bộ phận tuyên truyền của Bộ Công Thương Vệ đã quảng bá chủ quyền thiên triều ngoài biển đảo. Trì hỏi. - Thế có bọn nào ý định phản đối không? Khiêm. - Số này không nhiều, đa phần là bọn phản động, thế lực thù địch, bọn có thù hằn với nhân dân, bọn muốn phá hoại cuộc sống hòa bình , bọn cơ hội chính trị, bọn mục đích cá nhân, bọn lợi dụng tư do dân chủ, bọn quá khích gây rối, bọn bè phái chia rẽ, bọn dân đen đòi đất, bọn khiếu kiện kéo dài, bọn khoác ao tôn giáo, bọn dán mác sinh viên tri thức, bọn đội lốt tinh thần dân tộc, bọn tướng lĩnh, quan chức về hưu đóng góp ý kiến, bọn bất mãn chế độ, bọn khoa học phản biện... Trì gật gù. - Ừ cũng không nhiều lắm. Chủ trương của chúng ta là đúng đắn nên số phản đối cũng ít thế thôi.Ở bên Công Gô ta vừa đi qua, bọn nó phản đối còn nhiều hơn thế nữa chứ. Thế xử lý ra sao.? Khiêm - Đã có nhiều biện pháp mạnh mẽ giải quyết triệt để. Giữ vững tính ổn định và đồng thuận cao trong nhân dân. Trì khen. - Tốt cứ thế phát huy, làm sao cho năm tới nhân dân hai nước hoan hỉ đón ngày hữu nghị. Tin tưởng nhất quán vào chủ trương hợp tác toàn diện chiến lược trên tinh thần anh em hai nước. Còn một số việc mà ủy ban đại thần hai nước song phương bàn bạc thống nhất cần phải triển khai toàn diện sớm. Nhất là giáo dục các quan lại địa phương phải thấm nhuần tư tưởng 5 điều răn của Vệ Vương, nhận thức thuần phục nước Tần ta là con đường sáng lạn, đi đến phát triển phồn vinh, hòa bình, ấm no, thịnh trị. Nói xong Khiết Trì phủi tay áo quay đi. Khiêm lên kiệu hối hả thúc quân hầu đi nhanh về để làm thông cáo báo chí. Vừa đi vừa trách mình, quên không nhắc Khiết Trì bảo đảm kỳ tới mình vẫn có chân trong hội đồng cơ mật tối cao nước Vệ. -------------------------- Đại Vệ chí dị Mar 5, '09 1:16 PM for everyone Nước Vệ đề cao tính nghiêm minh của pháp luật, xử án công bằng khiến nhân tâm yên ổn. Mọi người, mọi nhà cứ theo luật mà chấp hành. Quan lại chiểu theo luật pháp triều đình đã ban hành mà xử. Trên công đường chưa bao giờ có tiếng oán than sau khi quan kết tội. Bao Thanh Thiên có lần nói với thuộc hạ. - Pháp luật chặt chẽ như nước Vệ, người như ta sang đấy chả có việc mà làm. Cháu tám đời của Hàn Phi Tử tên là Chính nghe thấy đồn vậy, cất công sang Vệ để tìm hiểu về bổ sung sách cho Hàn. Chính xin làm chân thư ký tòa hình ở thành Nội để học hỏi các quan lại nước Vệ xử án. Hôm đầu tòa xử một quan chức phạm tội tham nhũng. Quan chánh án nói trước công đường. - Pháp luật nước Vệ vốn có tính nhân đạo, nhằm giáo dục con người phạm lỗi sửa đổi chứ không nặng về trừng phạt. Xét thấy bị cáo có trình độ, kiến thức. Làm việc triều đình lâu năm, thân nhân tốt chưa vi phạm pháp luật lần nào. Sau khi cân nhắc tòa tuyên án bị cáo phải nhận mức án cảnh cáo và 30 tháng thử thách. Bị cáo cúi đầu lạy tạ, hoan hỉ cùng thân nhân ra vẻ. Chính chép trong sổ riêng của mình rằng. - Người Vệ học cái nhân nghĩa của đạo Khổng, xử luật lấy cái tình người làm trọng. Dân chúng vì thế mà cảm phục triều đình. Mọi sự trở nên hài hòa, êm ấm. Hai tháng sau lại có kẻ làm quan, trót phạm như vậy. Quanh chánh án trước công đường phán rằng. - Bị cáo đã được triều đình đào tạo trở thành kẻ có kiến thức, đáng ra phải hiểu biết pháp luật hơn người khác. Thế nhưng y lại cố tình phạm tội. Cần phải trừng trị để giáo dục làm gương cho kẻ khác. Phải xử thật nghiêm khắc để người dân thấy rõ tính nghiêm minh của pháp luật. Sau khi cân nhắc tòa tuyên án tịch thu tài sản sung công quỹ, phạt 30 tháng tù giam. Bị cáo xanh xám mặt mày, run rẩy tâm phục, khẩu phục nhận tội. Chính chép trong sổ tay. - Pháp luật nước Vệ có tính pháp trị như Hàn Gia nói ''"Pháp luật không hùa theo người sang...Khi đã thi hành pháp luật thì kẻ khôn cũng không từ, kẻ dũng cũng không dám tranh. Trừng trị cái sai không tránh của kẻ đại thần, thưởng cái đúng không bỏ sót của kẻ thất phu". Chính nói ý mình thêm rằng - Pháp luật nước Vệ uyển chuyển giữa nhân nghĩa và nghiêm khắc như vậy được vốn là có hệ thống quan lại thông minh, họ biết cách xử một tội mà luận theo nhiều cách khá nhau. Cách nào nói ra cũng hợp lý. Người xử án nước Vệ ngoài nắm rõ luật ra nhất thiếp phải có một bản lĩnh thuyết phục được mọi người tin vào mức án đã xử là công bằng. Đây là điểm quan trọng nhất trong hệ thống pháp luật nước Vệ. Chính lúc nhàn đi quanh thành xem dân chúng thi hành luật pháp ra sao. Đi đến đâu cũng thấy cái '' hòm thư tố giác tội phạm''. Lại thấy có hòm thư đề '' ý kiến đóng góp nhân dân'' nhân thấy có người đi qua bèn hỏi tại sao có hai hòm thư ấy. Kẻ kia đáp. - Tố giác tội phạm là để dân tố giác tội lẫn nhau. Còn cái kia là để dân góp ý với quan. Ông đọc thế mà chưa hiểu à.? Chính lắc đầu nói. - Không hiểu, khi đã là luật thì Hàn Gia đã nói. Luật pháp bất vị thân, từ đại thần đến dân đen phạm tội đều phải đối xử như nhau hết. Sao lại phân biệt '' tố giác'' với ''ý kiến đóng góp''. Kẻ kia giải thích. - Này nhé, tố giác phạm tội thì dành cho bọn dân đen, bọn chúng thì cần gì đóng góp ý kiến, sai luật cứ đem ra mà xử. Nhưng các quan nước Vệ vốn cao quý, nước Vệ phải sáng tạo ra mục'' ý kiến đóng góp'' để bảo vệ các quan trước các thế lực thù địch âm mưu lợi dụng luật khiếu nại, tố cáo để vu không làm hại. Nhận đơn tố giác thì có thể làm triệt để ngay, còn nhận thư đóng góp thì cần xem xét, đã là ý kiến đóng góp thì tất phải xem ý đó thế nào, không như tố giác. Một việc phải khẩn, một việc phải khoan. Cái tài tình của nước Vệ tôi là chỗ đó. Chính về nước, qua phủ Khai Phong chơi. Nhân tiên nhắc lại câu nói với thuộc hạ của Bao Công, Chính nói rằng. - Ngài nói đúng một vế, ở nước Vệ không cần đến người như ngài. Sang đấy ngài không có việc mà làm. Bao Thanh Thiên nói. - Bởi vì pháp luật nước Vệ đã nghiêm minh, dân Vệ ai cũng hiểu. Cần gì đến ta. Chính giơ sổ tay ghi chép cho Bao Công xem rồi nói. - Cái này thì ngài sai, nước Vệ làm gì có luật pháp để ngài là người hữu dụng. -------------------------- RU CON NƯỚC VỆ Có thể lắm chứ!... Kẻ sĩ có người từng cay đắng nói rằng. Ở xã hội này mỗi công dân là một người tù dự khuyết. Có thể lắm chứ!... Vào một ngày nào đó, ở nước Vệ xa xăm mãi ngoài giáp biển kia, tên Lái Gió sẽ bị công sai triều đình đến đóng gông xiềng, dẫn giải về lao chịu tội. Tội gì thì nước Vệ có nhiều lắm !.... Con trai của Lái Gió lủi thủi bám tay mẹ đi thăm bố. Như cách đây 35 năm Lái Gió bám tay mẹ mình đi thăm bố trong nhà lao. Lúc ấy hình như Lái Gió cũng bằng con trai của hắn bây giờ…. Định mệnh có thể lặp lại từ thế hệ này sang thế hệ khác…. Trong nhà lao nước Vệ, Lái Gió không có tiền để mua quà cho con, có thể hắn chỉ còn cách viết thơ về cho con. Như nhiều năm xa xưa hắn đã từng viết thơ cho mẹ già vậy. Lời thơ cho con có thể rằng: À ơi ! cái cò mày ngủ cho ngoan Bố còn gánh nợ trần gian chưa về… à ơi!... Trần gian cay đắng trăm bề Bởi chưng phận bọt… à ơi!... Bởi chưng phận bọt…. mà ê chề nhớ con!... À ơi !... Con ơi ! sóng đánh mạn thuyền Gió thì phiêu bạt tận miền xa xăm À ơi !.... Đèo cao, núi thẳm, rừng ngàn Bố đi lòng chất muôn vàn thương con À ơi !....
Nói chung là người viết bây giờ đi vào hình thức, màu sắc mà ít chú trọng đến văn phong, cho nên các loại truyện bây giờ thua xa các thế hệ truyện trước! Như bài vừa rồi chẳng hạn, nội dung thì đơn giản nhưng hàm dụ nhìn qua thì lại có vẻ nhiều, xét kĩ thì lại thấy chả có gì thực sự có giá trị, thơ thẩn thì vớ vẩn. Dùng văn đại chúng của thế hệ cận đại nhưng lại thể hiện bằng phong cách văn giáo sư của thế hệ trước, từ ngữ thì lại màu sắc ước lệ một cách hiện đại Kết quả là nửa nạc nửa mỡ: +Người ko hiểu biết thì ko hiểu. +Người hiểu biết thì thấy thiêu thiếu cái gì đó hay!
Câu chuyện này là kết quả của công phu chắp và vá. Chắp vá văn phong, đọc dở dở ương ương. Chắp vá nội dung vô tội vạ theo dụng ý của người viết. Anh Tuấn tốt nhất là lock topic rồi cho nó chìm xuồng đi thôi.
nghe nói chủ loạt bài này đã được cơ quan có thẩm quyền mời đi học lớp nâng cao lý luận sáng tác tại một địa điểm trong nội thành HN ông LuBu coi chừng được vô thăm nuôi đó, có khi forum này cũng được bộ Lễ bộ Hình đưa lên báo đài làm tấm gương tiêu biểu của năm cũng nên, mà cũng có thể nằm trong danh sách giải thưởng ICT năm nay không biết chừng
Công đạo ở nhân tâm, lòng người mỗi khác, tranh luận khó thành, chi bằng để thời gian trả lời, mỗi người cứ ráng sức cuộc sống của mình, còn topic này nên để vào quên lãng.
Nên báo với xto mà xoá topic này đi. Đụng chạm nhiều vấn đề chính trị quá. Ko có kẻ xấu bụng vào thì cái title Game over bác tuấn ko tránh khỏi đâu
Vệ Vương Truyện Nước Vệ nằm sát nước Tề, cách xa nước Tấn ở trên phía bắc nước Tề và nước Sở bởi đại dương. Bấy giờ là thời Chiến Quốc, nước nào cũng muốn xưng hùng, xưng bá, ép các nước khác thần phục làm chư hầu, triều cống. Chính lệnh Thiên tử nhà Chu ban ra nếu không được sự đồng thuận của các nước lớn như Tấn, Tề, Sở đều vô nghĩa. Nước nào cũng kết bè kết cánh nhằm mở rộng thế lực. 30 năm trước, Tấn, Tề và Vệ liên minh phạt Sở. Sau đó nước Tấn bị nội loạn và suy giảm thế lực, nước Tề nổi lên tranh hùng với nước Sở. Tề và Vệ tuy có nghĩa đồng minh nhưng cũng mấy lần dấy động can qua. Kể từ khi nước Tần suy yếu thì nước Vệ mất đi ưu thế buộc phải dựa vào nước Tề, vừa đề phòng nước Tề trở mặt thôn tính. Bởi thế Vệ Vương sau khi lên nối ngôi mấy năm thì tóc bạc, dáng vẻ đăm chiêu. Miền nam nước Vệ thường xuyên bị úng ngập, Vệ Vương muốn làm con đường tiện việc vận lương và chuyển quân bèn sai sứ thần sai nước Ja ở Đông Hải hỏi vay trăm vạn quan tiền. Vua nước Ja đồng ý với điều kiện cho quan nước Ja qua giám sát và chỉ đạo. Con đường chưa xong thì có tiếng xì xào là đốc quan phía Nam họ Huỳnh xả xẻo tiền công, rồi thêm cây cầu qua sông Đại Hà đang đêm bổng dưng sụp đổ. Thần dân bàn tán xôn xao. Đang lúc rối loạn thì có người từ nước Ja báo tin về quan coi ngân khố nước ấy mới bị bắt vào ngục. Người ấy kể: Phán quan nước Ja tra khảo: - Ngươi coi ngân khố đã lâu, biết rõ hình luật nước ta rất nghiêm sao còn cố tình vi phạm? Quan ngân khố trả lời: - Tôi biết rõ làm thế là phạm tội nhưng quan đốc công nước Vệ tham tàn, nếu không giao tiền thì không thể đưa người sang làm việc. - Thế sao ngươi không báo quan Tổng đốc của họ? - Dạ bẩm, quan Tổng đốc họ Lê lại là thông gia với Hùynh đốc công, kẻ hèn này có đến ba cái đầu cũng không dám tấu. - Thế sao ngươi lại dám vi phạm pháp lệnh quốc gia? - Kẻ hèn này nghĩ: nước Vệ vay tiền nước ta, tiền tuy xuất ra từ túi nước Ja nhưng thực chất là tiền nước Vệ. Ta cho họ chút lời nhưng có việc làm thì thu lại nhiều hơn. Nếu không cho họ tiền thì người nước khác làm, khi đấy ta cũng chả có lợi gì! Cái đấy gọi là lấy mở nó rán nó! Phán quan ngẫm nghĩ rồi báo lên vua nước Ja và tống đạt thư sang Vệ quốc đại ý: Nước Ja có kẻ làm bậy, phiền quý quốc xét xử những kẻ tòng phạm để thể hiện cái uy nghiêm của quý quốc. Nếu không xét xử hoặc xét xử không đến nơi đến chốn thì tạm ngừng vay tiền. Quần thần nước Vệ nhốn nháo cả lên, thợ thầy dân chúng đều bàn tán xôn xao đứng ngồi không yên. Các nước khác như Sái, Lỗ, Trần, Tống thấy nước Ja ngừng cho Vệ vay tiền cũng cấm thương nhân giao dịch với nước Vệ. Vệ Vương lo sợ vội triệu triều thần nghị sự Quần thần có kẻ bàn: phải trị bọn Tổng đốc – Đốc công miền nam để nghiêm phép nước, có kẻ lại bàn phải yên lòng dân, tạo việc làm cho trăm họ trước. Có kẻ lại nói đây là kế sách của chư hầu nhằm làm loạn nước Vệ phải đề phòng. Có viên quan cửu khanh làm chức đề đóm bộ Lễ lâu nay vổ tay cười: - Việc yên thiên hạ cũng dể như trở bàn tay mà thôi! Vệ Vương liền bãi triều, triệu viên cửu khanh vào nội điện dò hỏi ý tứ, quan cửu khanh tâu: - Nước Ja vốn trọng thương nghiệp. Mà thương nhân hể thấy lợi thì làm. Kẻ hèn này xin vì bệ hạ qua đó mà du thuyết rồi mời bệ hạ dời gót ngọc di giá đên Đông hải một phen thì việc dữ sẽ hóa an ngay. Vệ Vương vổ tay cười lớn sai quan Cửu khanh đi sứ nước Ja. Quần thần thấy vậy đều ghen tỵ căm tức. Một tháng sau Thái tử nước Ja sang đáp lể. Đêm trước hôm Thái tử nước Ja đến, quan hình bộ tống giam Huỳnh đốc công vào ngục. Thần dân nước Vệ hoan hĩ nói: Nước Vệ ta hưng thịnh rồi! Đám quan lại phía Nam nước Vệ hí hửng phen này chức Tổng Đốc sẽ có thay đổi, người nào cũng thủ sẳn mấy hòm tiền chờ khi hữu dụng Hai tháng sau, Vệ Vương đi nước Ja hội kiến. Hai vương nghị sự mấy ngày liền, thần dân nước Vệ suốt ngày mong ngóng tin như con thơ chờ ngóng tin cha. Mấy ngày sau Vệ Vương về nước, nước Ja tuyến bố tiếp tục cho Vệ vay tiền, thương nhân các nước Sái, Lỗ, Trần, Tống đổ xô về nước Vệ buôn bán. Dân nước Vệ hoan hĩ nói: Nước Vệ ta hưng thịnh rồi! Vệ Vương về đến nước mở hội nghị triệu tập quần thần dâng hưởng tưởng nhớ công đức Tiên Đế. Ra lệnh nghiêm trị tham quan lại nhũng, bắt những kẻ càn rõ làm loạn phép nước. Đốc công họ Huỳnh bị giam trong tù bị bệnh được cho tại ngoại để chữa bệnh chờ ngày ra công đường. Nước Ja sai người chở qua mấy xe ngựa án ký vụ án năm trước. Án ký không phải Hán tự cũng không phải Nôm tự, quần thần nước Vệ ngớ hẳn người ra. Có viên tri lại giỏi tính toán nhẩm tính nếu thuê người nước Sái biên dịch thì phải cần vài chục người, mất hơn năm tháng, tổng chi là gần chục vạn quan tiền. Bá quan đều bó tay, bèn báo lên Vệ Vương. Vệ Vương phán: - Nước Vệ ta quốc khố trống rỗng, phải đi vay tiền nước khác. Tiền bạc là mồ hôi nước mắt của trăm họ. Nay vô cớ bỏ ra chục vạn quan tiền thì mắc oán với trăm họ. Đó là chưa kể nếu để người Sái dịch, nếu họ có ý gì là xê dịch câu chữ thì có phải là làm hại mệnh quan triều đình, làm hại trung lương. Quần thần nghe nói đều bái phục tung hô. Trăm họ nước Vệ thấy Vệ Vương anh minh quyết đoán đều khen ngợi. Dân Vệ lại nói: Nước Vệ ta hưng thịnh rồi! Đám quan lại miền Nam thấy chức Tổng đốc vẫn vững như bàn thạch liền đem mấy hòm tiền để dành khi trước đổ xô đi mua đất của dân xây điền trang. Giá đất có nơi từ một mẫu 1 quan tăng lên 100 quan. Dân chúng, quan lại đua nhau đi bán đất. Tin truyền đến nước Tề.
hình như bác buôn gió mới bị công an thịt mà, lên bbc cách đây mấy ngày rồi, pác lubu coi chừng bị sờ gáy nhé