[Đang Viết] Khung ảnh tử thần - fatal frame

Thảo luận trong 'Văn Học' bắt đầu bởi jolepu, 21/5/11.

  1. jolepu

    jolepu Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    26/8/04
    Bài viết:
    41
    Tựa đề : Khung ảnh tử thần - "fatal frame"
    Nguyên bản : Project Zero : Fatal frame - Tecmo
    Thể loại : kinh dị
    Người viết thành truyện : Jolepu
    Tình trạng : Đang tiến hành.

    Bảo Ý.

    ------------------------------------------------------
    INTRO : GIA TỘC HIMURO
    Cuối cùng anh đã đến Vùng Mustu. Chuyến xe bus cuối cùng lăn bánh khỏi trạm. Mafuyu Hinasaki hích cái balô sau lưng một cái rồi tiến về phía ngôi làng nhỏ ở cạnh đó. Mục đích khiến anh đến đây là tìm tung tích của 3 người đồng nghiệp. Họ đã đến đây hơn 2 tuần và gần như mất tích. Là mất tích. Không email, không tin nhắn, không cuộc gọi nào kể từ khi họ đến đây để lấy cảm hứng cho cuốn tiểu thuyết kinh dị tiếp theo của giáo sư Junsei Takamine – 1 trong 3 người đó. Ngoài ra, 2 người còn lại là biên tập viên cho tờ báo chuyên đề tài kinh dị - ông Koji Ogata và cô Tomoe Hirasaka – trợ lý của giáo sư Takamine. 3 người bọn họ khá hào hứng với nội dung mới của cuốn tiểu thuyết. Giáo sư Takamine đã đưa cho anh đọc qua một lần thì phải. Đại khái là “Một tên sát nhân hàng loạt xuất hiện ở một ngôi làng. Xác chết nhiều vô kể. Hung thủ này có những hàng vi tương tự như nghi lễ Shinto của ngôi làng này. Những hành động trả thù của người đàn ông này, sự tương quan kì lạ giữ hành động đó với cái phong tục xa xưa. Người đàn ông này càng ngày càng ảnh hưởng bị ảnh hưởng bởi những truyền thuyết. Tóm lại là câu chuyện kể về người đàn ông đó cùng với những câu chuyện dân gian và các ghi chép về những cuộc khám phá trước đây ở khu vực này sau trận động đất”. Chuyến đi này của bọn họ là tìm hiểu về nghi lễ Shinto của khu vực Himuro này.Mãi nghĩ, anh đâm sầm vào cột bảng hiệu của một ngôi nhà đầu làng. Những con người đang làm việc chăm chú bỗng đứng im nhìn người khách lạ với ánh mắt dò xét. Anh cảm thấy điều đó. Chợt có ai khẽ rên lên : “Đấy, lại thêm một tên..”. Mafuyu hắng giọng, đến gần người đàn ông đang bổ củi, đưa ra một tấm hình và hỏi :
    - Chào ông, không biết ông có gặp qua ai trong 3 người này hay không ? Họ đến đây cũng hơn 2 tuần rồi.

    Người đàn ông liếc nhìn tấm hình thật nhanh, rồi lại cau có liếc nhìn Mafuyu, và im lặng. Một cậu thanh niên cạnh đó đi đến và nói :
    - À, 3 người này tôi có gặp qua, họ đi về phía dinh thự trong rừng Himuro ấy. Hình như nghe họ bảo rằng họ đang nghiên cứu chuyện ma quỷ...
    - IM ĐI ! Mày có biết mày đang nói gì không ? Người đàn ông ban nãy hét vào mặt cậu thanh niên làm hắn im bặt.

    Cái tình huống lạ lùng khiến Mafuyu thôi ý định nhờ ngủ lại một đêm ở đây trước khi bắt đầu cuộc tìm kiếm 3 người đồng nghiệp của mình. Anh lại hích cái balô lên và nói :
    - Cám ơn mọi người, tôi nghĩ tôi nên đi tìm họ ngay thôi.
    - Cậu nên rời khỏi đây đi, cậu không biết cậu sắp dính vào cái gì đâu. Người đàn ông cau có lầm bầm, nhưng đôi mắt vẫn đăm đăm xuống chân mình.
    - Xin lỗi...Ông nói sao ạ ?
    - Về đi !

    Mọi người nhìn anh với ánh mắt nghi ngại, phụ nữ thì tỏ vẻ thương xót, đàn ông thì cứ như lẩn tránh nhìn vào mắt anh. Họ quay lưng, tiếp tục công việc của mình, một cách lặng lẽ đáng sợ, tựa như họ phải chịu đựng một điều gì kinh khủng nhưng lại không được phép nói ra. Anh lùi 1 2 bước rồi quay lưng bỏ đi. Con đường mòn giữa khu rừng trước mặt anh bỗng tối tăm và sâu thẳm hơn bao giờ hết.

    Con đường mòn hướng về phía nam của vùng đất rộng lớn này. Thật ra cái tên Himuro không phải là địa danh, mà đó là tên của một dòng họ quyền lực – dòng họ cai quản cả vùng đất này. Tuy nhiên, dòng họ này đã gần như không còn ai sống sót sau vụ thảm sát do người đứng đầu dòng họ bị hóa điên vào năm 1837. Đó là những gì Mafuyu biết được qua sách báo . Anh lục lọi trong túi áo tấm bản đồ do Yuu Aso, bạn chí cốt của anh vẽ lại. “Cái tên này, chữ như cua..” Anh lầm bầm. Thật ra Mafuyu không nhiều bạn, có lẽ vì anh có thứ gì đó mà một người bình thường không nên có, có lẽ cũng vì anh không nghĩ rằng mọi người sẽ hiểu các vấn đề mà anh đang gánh phải. Nhưng Yuu Aso thì lại khác, cậu ta là một nhà nghiên cứu dân gian học. Cách cậu ta nói chuyện khiến người khác tin tưởng vào cậu, rằng đối với cậu, họ đều là bình thường. Mafuyu cũng cảm thấy như thế khi gặp Yuu. Cái khiến Mafuyu ngạc nhiên nhất chính là lúc Yuu tròn mắt và sau đó coi những vấn đề mà Mafuyu mắc phải như một cuộc phiêu lưu đầy thú vị. Điều đó khiến họ thân thiết với nhau hơn. Yuu là một người đáng tin cậy, vì thế mà Mafuyu đã nhờ cậu ấy chăm sóc cho Miku – em gái Mafuyu, nếu như anh có gặp phải bất trắc gì sau chuyến đi này. Lúc ấy, Yuu vỗ vào lưng anh bảo rằng “ Cái tên này, lúc nào cậu cũng nghĩ đến cái chết à ? Ko chán à ?”. Yuu đã không hiểu. Người mang dòng máu Hinasaki vốn dĩ đã không-bình-thường. Họ cảm thấy và nhìn thấy những mà thứ người bình-thường không bao giờ biết được.
    Hoàng hôn sậm màu dần, Mafuyu đang đứng trước cánh cổng của một căn Dinh thự bỏ hoang. Nó hoang tàn nhưng không vì thế mà bớt hùng vĩ. Anh choáng ngợp không phải chỉ vì diện tích to lớn của nó, mà một thứ quyền lực uy nghiêm tuyệt đối toát ra đằng sau cánh cổng. Thật lạ lùng khi một nơi bỏ hoang lại tạo ra được cảm giác ấy. Mafuyu đẩy cánh cổng chính, bước vào khuôn viên dinh thự, đằng sau cánh cổng to lớn này một hoa viên đúng nghĩa ( nếu như vẫn chưa bị bỏ hoang). Nó có tre trúc bao quanh, có dòng kênh nhỏ cắt ngang khu vườn nên bắt ngang qua đó là một cây cầu gỗ cong cong, tuy có vài lỗ hổng vì mục nát, nhưng nó vẫn còn khá chắc chắn. Anh đưa tay lên cánh cửa chính của tòa nhà. Một luồng điện chạy dọc sống lưng, các giọt máu nóng ran trong lòng bàn tay như bị hút về phía cánh cửa. Mafuyu giật tay lại. Cánh cửa như dịch chuyển, nó kẽ trượt ra một chút. Chiếc đồng hồ casio sáng lên kì dị, đã 7 giờ tối. Mafuyu quay đầu lại nhìn về phía khu rừng. Đã quá trễ để trở về phía ngôi làng.

    Anh đưa tay đẩy mạnh cánh cửa chính và bước vào. Hoang tàn, cũ kĩ và tối om. Mafuyu rọi chiếc đèn pin xung quanh căn phòng. Sàn nhà đóng bụi dày cui. “Ba bọn họ đang ở đâu nhỉ ?” Thật quái lạ khi không có bất kì dấu chân nào in trên đấy cả. Mafuyu kéo cánh cửa trượt ở phiá bên tay phải căn phòng. Đây là một hành lang dài kì lạ, bởi trên các cây cột ở trần nhà là hàng chục sợi dây thừng được treo lơ lửng, dài cách mặt đất nửa mét. Nhìn nó như có vẻ như một cái bẫy, có vẻ thôi. Bởi vì nó chẳng có hại gì cả. Mafuyu bước chầm chậm đến cuối hành lang, cái mớ dây thừng lủng lẳng khiến anh khó chịu vì nó khá vướng víu. Chợt tim anh sững lại, vai anh giật lên. Trước mặt anh là một bóng người. Mafuyu lia đèn thẳng vào. Thì ra là một tấm gương ở cuối đoạn hành lang này. Anh thở phào ra một cái và lầm bầm “ chả trách gì người già không thích để gương ở phòng ngủ..”. Cái chuyện gương giếc này cũng đã từng làm tim anh muốn vỡ ra vài lần rồi. Chuyện là khi vừa dọn đến căn hộ mới cùng với Miku . 2 anh em đã cùng sắp xếp và nhất trí đặt một cái gương lớn ở phòng ngủ để tiện cho em gái sửa soạn. Thế nhưng thỉnh thoảng đi ngang qua anh vẫn giật mình vì chính cái bóng của mình trong gương. Và cả Miku cũng vậy. Nên họ đã dẹp hẳn cái gương đó đi. Người già thường hay bảo Gương phản chiếu mọi thứ xung quanh ta. MỌI THỨ. Thế mà không hiểu tại sao căn dinh thự này lại lấp một cái gương to kinh khủng ở cái vị trí lạ lùng như vậy. Nghĩa là khi ta đứng ở mọi vị trí nào ở hành lang, thì ta luôn nhìn thấy chính mình ở trong tấm gương đó.

    Mafuyu lấy bút viết vẽ lại sơ đồ và vị trí của mình đang đứng. Dù chưa bao giờ hoàn thành một chương trình hướng đạo sinh nào nhưng anh biết rõ phải làm gì để đề fòng bất trắc. Đặc biệt ở một nơi to lớn như thế thì càng phải tránh được cái chuyện fiền fức là lạc đường. Bất chợt có cái gì đó chạm vào chân anh. Mafuyu nhảy lùi về. Rọi đèn vào thứ ấy. Nó khiến anh ngạc nhiên đến kinh hoàng. Chiếc máy ảnh của mẹ. “Làm cái quái gì mà nó lại ở đây”. Đó chắc chắn là chiếc máy ảnh của mẹ anh. Kỉ vật đáng nguyền rủa mà mẹ anh để lại. Nhưng làm cái quái gì mà nó lại ở đây cơ chứ. Cái máy ảnh cổ này hoàn toàn khác biệt với bất kì máy ảnh khác. Nó vuông vức, ở phía trên thân máy gồm một núp chụp và một cần gạt để lên phim, phía trước ống kính có nắp đậy , khi ta gạt cái nắp ấy xuống thì nó trở thành đế đỡ cho ống kính đang từ từ hướng ra, trên ống kính của nó có khắc chin kí tự cổ, chỉ cần điều này thôi cũng đủ làm nó khác biệt rồi. Không thể nào lầm được. Mafuyu tiến đến nhặt nó lên sau một hồi chần chừ và nghi ngại. Nó vô hại. Nó chẳng có phản ứng gì trên tay Mafuyu cả. Anh gạt mồ hôi trên trán, ko phải vì nóng, mà vì căng thẳng rồi tiếp tục cuộc tìm kiếm của mình.

    Có 2 cánh cửa nằm ở 2 bên cuối hành lang ban nãy, Mafuyu tạm gọi nó là hành lang dây thừng. Một cánh bị khóa, chính xác hơn là bị đóng hẳn ván gỗ lên cánh cửa nên anh đi vào căn phòng còn lại ở phía bên trái của hành lang dây thừng. Anh ghi trên tấm bản đồ của mình là gian bếp. Vì giữa gian phòng là một bếp lửa, trên đó vẫn còn treo lủng lẳng cái ấm nước đen xì vì bụi than. Ở xung quanh căn phòng là các cổ vật như đồ gốm, áo giáp của samurai ... Cuối căn phòng là một cầu thang, đối diện với nó là đồng hồ quả lắc loại to như cái tủ và cũng như hầu hết đồ vật trong căn phòng này, bị đóng bụi. Anh đi lên cầu thang, đây là một cái gác lửng, ở đây chẳng có gì khác ngoài một cánh cửa bị khóa. Mafuyu lia đèn khắp nơi. Chợt anh tìm thấy một thứ lấp lánh ở dưới mép cửa bị khóa. Anh khom xuống thò tay vào khe cửa. Dưới khe cửa ấy là một làn gió lạnh giá lùa vào khẽ tay anh. Mồ hôi ở nơi lòng bàn tay túa ra liên hồi. Mafuyu nín thở khi đầu ngón tay chạm vào cái vật ấy. Ngón tay anh căng ra rồi quặt lại, cái vật ấy bật lên, xoay ngược về phía anh. Mafuyu rọi đèn vào. Một cây bút được khắc tên J.Takamine. Như tìm được một tia hi vọng rằng họ đã ở đây. Mafuyu đập mạnh cánh cửa bị khóa, hét lên “Này, mọi người có ở đó chứ ? Tôi là Mafuyu đây !” Tiếng anh vang lên trong 1 nơi yên ắng một cách quái dị , dội lại bởi những bức tường lạnh lùng.

    Anh đứng lên, chân co lại, chuẩn bị đá một phát mạnh vào cánh cửa thì ở phía cầu thang phát ra tiếng ọt ẹt – âm thanh quen thuộc khi có ai đang đặt chân lên đó. Mafuyu xoay người lại, đèn pin chiếu thẳng về hướng cầu thang, chẳng có gì cả. Nhưng chắc chắn là có cái gì đó. Mạch máu, nhịp thở, trái tim, những sợi lông ở cánh tay mách cho anh điều đó. Chắn chắn là có thứ gì đó đang đến gần anh. Chiếc máy ảnh bất chợt nhảy múa trong túi xách Mafuyu. Anh lấy nó ra. Một nguồn sức mạnh kì dị thôi thúc anh nâng máy lên và nhìn vào ống kính. Một hình hài mang dáng dấp con người nhưng không phải con người đang uốn éo đến gần anh. Mafuyu ngẩng mặt lên, chẳng có gì cả. Nhưng qua cái thấu kính nhỏ bé ấy, anh nhìn thấy thứ mình không được phép nhìn. Thứ ấy chỉ còn cách Mafuyu chừng nửa mét. Gương mặt nó không cảm xúc, trống rỗng. Nó lê từng bước nặng nhọc đến gần anh. Rồi nó mờ dần. Con mắt của Mafuyu như lòi hẳn ra, anh nín thở, cái mí mắt như bị kéo căng lên. Nó biến mất rồi. Mafuyu định buông máy ảnh xuống nhưng nó rung lên như muốn nổ tung. Anh nhìn vào thấu kính một lần nữa. Trong khoảng khắc đèn flash lóe lên. Mafuyu đứng dựa hẳn vào tường, gương mặt của nó sát ngay cái ống kính, anh kinh hoàng trước nó. Nó đã suýt tóm lấy anh. Suýt. Anh nhấn nút thêm một cái. Nó bị đẩy xa ra. Đầu nó lắc qua lắc lại dữ dội rồi người nó bẻ gập lại phía sau, sau đó, trông nó tựa như nổi lên giữa không khí. Chầm chậm, nó mờ dần như làn khói và bay vào ống kính của chiếc máy ảnh trên tay anh.

    Không gian trở nên tĩnh mịch như ban đầu, Mafuyu ngồi phục xuống thở. Đây không phải lần đầu anh gặp những thứ này, nhưng anh đã không còn gặp lại nó rất lâu rồi và anh chưa bao giờ trải qua chuyện bị tấn côn bởi những thứ này. Anh run rẩy nhìn chiếc máy ảnh. Nó đang chứa đựng linh hồn ban nãy. Anh ghê sợ nó. Nhưng trớ trêu thay, nó là vật duy nhất có thể giữ mạng cho anh ngay lúc này. “Chết rồi, ba người bọn họ..” Anh sợ hãi nghĩ đến chuyện tương tự sẽ xảy đến cho ba người mà anh đang tìm kiếm. Từ hành lang ở gác lửng, anh nhìn xuống căn phòng bếp lửa ban nãy, một bóng người đang mở cửa. Mafuyu lao xuống theo cái bóng ấy. Khi anh vừa bước chân vào hành lang dây thừng. Tấm gương không còn phản chiếu hình bóng của anh nữa. Nó hiện lên những hình ảnh trắng đen như được cắt nối thành một đoạn phim. Anh thấy ba người đồng nghiệp của mình đang đi trên hành lang lúc họ mới tới đây chuyển sang loạt hình ảnh của một người đàn ông lạ mặt đang giương cao sợi dây thừng, rồi lại chuyển sang gương mặt ba người bọn họ bỗng méo mó và hoảng sợ. Sự kinh hoàng trong ánh mắt họ cũng hiện lên trong ánh mắt Mafuyu. Anh bắt đầu chạy. Những sợi dây thừng lúc này thật sự là cái bẫy. Nó quất vào người anh thật đau, nó quấn lấy tay chân anh. Anh dằng người thoát khỏi sợi dây thừng một cách hoảng loạn. Nhưng không chỉ những sợi dây thừng. Trên bức tường, hàng chục cánh tay trắng bệt nhú ra túm lấy anh. Anh giãy giụa thật mạnh, đôi chân anh đạp mạnh vào sàn nhà để lấy sức bật khỏi sự bấu víu kinh tởm này. “Còn chút nữa, chút nữa thôi là mình sẽ thoát khỏi nơi này”. Mafuyu nghiến răng sợ hãi. Nhưng có gì đó đằng sau anh, không phải dây thừng, không phải những cánh tay, một thứ gì đó khiến anh phải quay đầu lại. Trước khi mọi thứ tối om, hình ảnh cuối cùng trong đôi mắt trợn tròn của Mafuyu là một người con gái.
     
    Last edited by a moderator: 22/5/11
    Shany and drafanasa like this.
  2. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,034
    Nơi ở:
    Another Reality
    Điều đầu tiên muốn nói trước: dày đặc chữ quá bạn ơi X_X. Bạn nên cách đoạn hợp lí và để chữ nhỏ hơn nhằm tránh làm rối mắt người đọc X_X.
    Về văn phong: bạn viết không trôi chảy lắm, nhưng không sao, viết nhiều là giỏi liền :-bd.
    Về cốt truyện: cốt truyện có vẻ theo game nên chắc không có gì để chê bai hay gì cả :D.
    Cố gắng lên nhé bạn :-bd. Và chào mừng đến box VH :-bd.
     
  3. alonewolf6767

    alonewolf6767 Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    28/8/07
    Bài viết:
    190
    Bạn ơi tả, tả. Ví dụ như đoạn đầu thì lúc xuống xe trông thị trấn ntn, cảm giác về thị trấn của nv là ra sao. Bạn cần tạo không khí cho người đọc. Cố lên :D

    Thôi, đây là lần đầu tiên và cuối cùng mình sẽ vào đây, vì... mình ko đọc được truyện kinh dị :-s
     
  4. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,292
    Cmt này hay lắm :D
    Tớ sẽ tự rút ra kinh nghiệm cho bản thân mình :D
     
  5. jolepu

    jolepu Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    26/8/04
    Bài viết:
    41
    2 tuần trước.

    - Em về rồi ! Miku Hinasaki cuối người xuống nhét đôi giày vào tủ.

    - Ờ, chuẩn bị ăn cơm này.

    Mafuyu đeo tạp dề ngược, ló đầu ra nhìn em gái rồi lại lủi vào bếp để vật lộn với các món ăn buổi chiều. Miku vào phòng, bỏ cặp táp lên giường rồi đi trở ra ngoài phòng khách. Cô thắp nén nhang và đứng trước bàn thờ của người mẹ đã mất cách đây 3 năm. 3 năm trôi qua thật nhanh. Kể từ lúc cô kéo cửa và nhìn thấy chân bà không chạm đất, còn cái cổ mỏng manh gầy gò của bà được treo lên bởi một sợi dây thừng. Đồng thời đó cũng là lúc Mafuyu quyết định đưa cô ra khỏi căn nhà của kí ức đau đớn và kinh khủng để đi đến đây – một căn hộ chung cư rộng chừng 60m vuông, không đồ đạc rườm rà gì nhiều. Cô đưa mắt sang nhìn tấm hình của cha mình, được đặt cạnh mẹ cô. Ông ấy mất tích trong một chuyến đi khảo cổ khi cả 2 anh em Hinasaki còn rất nhỏ. Sau nhiều năm tìm kiếm vô vọng, bà Miyuki Hinasaki – mẹ của Mafuyu và Miku đau đớn cho rằng chồng mình đã mất. "Nếu đó là sự thật thì bây giờ cha và mẹ hẳn đã gặp nhau ở phía bên kia". Miku vẫn thường hay nghĩ như thế mỗi khi thắp nhang cho họ. Nhưng điểu đó không đủ làm cho nỗi đau vơi đi hay làm mờ đi những hình ảnh khủng khiếp ấy trong tâm trí của một cô gái 16 tuổi. Tiếng loảng choảng trong bếp kéo Miku về thực tại, cô đi vào bếp, ló đầu nhìn vào nồi canh của Mafuyu :

    - Anh nấu món gì kinh thế ?

    - Thế thì đừng ăn !

    - Em đùa thôi mà, nhanh lên, em chết đói mất thôi.

    Miku dọn chén dĩa lên bàn , loại bàn ăn gỗ giản dị vừa đủ to để 2 người ngồi mà ta thường thấy trong các quán ăn bình dân. Trong khi đó, Mafuyu hoàn tất giai đoạn cuối cùng của cuộc chiến nấu nướng là cho thức ăn vào dĩa. Cả hai ngồi vào bàn và bắt đầu ăn ngấu nghiến.

    - Ngon lắm phải không ?

    - Không biết, em đang gần như chết đói cơ mà.

    - Em không khen lấy anh một lần được à ? À mà ở trường hôm nay có gì vui không ?

    - Cũng tạm, anh biết là em khó kết bạn với ai từ sau vụ Naoko mà.

    - À...uhm.

    Naoko là một cô bé rất thân với Miku trước khi Miku chuyển đến trường mới này. Họ rất thân với nhau cho đến khi Miku kể cho Naoko một bí mật động trời thì Naoko hét toáng lên và bỏ chạy về nhà. Kể từ ngày hôm đó, Miku trở thành một nhân vật “nổi tiếng” của ngôi trường cũ. Một cô học sinh trung học có thể nhìn thấy những thứ cấm kị hay còn gọi là ma. Nào là “bà đồng”, “con mọi rợ” v.v... đủ thứ biệt danh đáng ghét, mọi chuyện tồi tệ hơn khi những đứa học sinh bắt đầu viết bậy lên bàn ghế, nhét sim-gum vào tủ để giày v.v... Thỉnh thoảng có vài đứa còn đứng trên ban công mà hét lớn “ê Miku, hôm nay có mấy con ma đang đi theo tao vậy ?”. Nhiều lúc Miku tự hỏi tại sao mình có thể chịu đựng những điều đó lâu đến thế. Kể từ đó, Miku không bao giờ hé răng thêm về cái bí mật đó của mình nữa. Thậm chí khi đến ngôi trường mới, Miku cũng không thể cởi mở được với bất kì ai, cô thu mình lại và có lẽ cũng tự cô lập bản thân mình với bạn bè mới. Người duy nhất mà cô có thể nói chuyện chính là Mafuyu mà thôi.

    Sau khi rửa chén, Miku bật tivi xem tin tức. Mafuyu cũng vừa bước ra từ nhà tắm, tay cầm khăn lau đầu:

    - Anh nghĩ vài ba bữa nữa anh sẽ đi Mustu một chuyến. Em tự lo liệu được chứ ? Yuu sẽ thay anh trông chừng em vài ngày.

    - Anh đi công tác à ?

    - Không, anh đi tìm vài người bạn đồng nghiệp của mình thôi.

    - Ừm...

    - Đi tắm đi ! Mafuyu quất nhẹ cái khăn vào người Miku.

    Tối đó, Miku đem mền gối vào phòng Mafuyu. Anh khá ngạc nhiên :

    - Sợ ma à ?

    - Anh hỏi câu khác hay hơn được không ? Em thấy chúng suốt. Ban nãy trên đường về, em còn thấy vài cái bóng đang ngồi đằng sau yên xe đạp của mấy đứa cùng trường nữa cơ mà.

    - Uhm...Mafuyu nhích người qua một bên, tay chỉnh lại cái gối, dang chân kều kều cái gối ôm lại gần mình.

    - Tại sao gia đình mình ai cũng thấy những cái đó ? Mẹ, anh và cả em...Nó khiến chúng ta không thể nào sống như người bình thường được. Có khi nào em cũng sẽ giống mẹ hay không ? Miku xoay người nhìn thẳng vào mắt anh trai.

    - Em điên à ? Anh không để cho chuyện đó xảy ra đâu. Giọng Mafuyu gay gắt khó chịu, anh chưa bao giờ thoải mái khi em gái bắt đầu đề cập đến mẹ.

    - Em xin lỗi....chỉ là em không hiểu tại sao dòng họ hinasaki lại có được khả năng này, tại sao phải là chúng ta ? Câu nói ấy vang lên thật khẽ, có chút gì đó tuyệt vọng, chua xót.

    Mafuyu ngồi dậy, đưa tay lấy chiếc lược mà Miku hay cài trên đầu mỗi ngày :

    - Em có biết chiếc lược cài này của bà ngoại để lại hay không ? Bà ngoại cũng nhìn thấy những thứ ấy như chúng ta và bà sống sót thần kì trong khi những đứa trẻ khác thì không. Anh không chắc nhưng anh tin mọi người đều có một sứ mệnh của riêng họ, anh và em có thể thấy những thứ khác người thì chắc chắn nó phải có một lí do riêng. Chẳng hạn là để cứu rỗi thế giới...hoặc đoại loại như thế.

    - Anh nói cứ như phim siêu nhân. Miku phì cười. Nhưng cám ơn anh, em cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.

    - Hừm....Mafuyu nằm xuống, dũi căng người và thở mạnh ra một cái.

    - Anh có còn thấy những thứ đó hay không ?

    - Không, anh chỉ cảm nhận được thôi. Nhưng nó bớt hẳn rồi. Chắc vài năm nữa em cũng sẽ như thế thôi. Mafuyu vỗ nhẹ đầu Miku. Giọng anh bắt đầu buồn ngủ.

    Bất chợt Miku xiết chặt tay Mafuyu :

    - Em cảm thấy đây là một chuyến đi rất xấu và tồi tệ. Anh cũng cảm thấy thế đúng không ?

    Mafuyu im lặng, bàn tay anh vẫn xiết chặt tay Miku. Một khoảng rất lâu, anh lên tiếng :

    - Nhưng anh cũng cảm thấy rất rõ ràng rằng chuyến đi này anh buộc phải đi.

    Đến lượt Miku im lặng. Và cả Mafuyu cũng thế. Họ chỉ nằm đó, xiết chặt tay nhau, im lặng như chờ đợi số phận đem đến những điều xấu xa cho cả 2.
    (còn tiếp )
     
  6. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,292
    Tớ cũng thích Fatal Frame lắm, mỗi tội mình chơi rõ gà
    Có lẽ đọc truyện sẽ giúp tớ hiểu rõ cốt truyện hơn, cám ơn nhé :-bd
     
  7. jolepu

    jolepu Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    26/8/04
    Bài viết:
    41
    @phanthieugia : cám ơn cậu đã theo dõi bộ truyện bấy lâu nay. Tớ sẽ nỗ lực hoàn thành nó càng sớm càng tốt ;)
    -------------------------------------------------------------------------
    ĐÊM MỘT : NGHI LỄ TRÓI BUỘC

    Hiện tại
    Cô lấy theo tất cả tư liệu của Mafuyu trước khi lên đường đến Mustu. “Yuu chắc sẽ giết mình mất.” Miku cảm thấy tội lỗi khi lén bỏ đi như thế nhưng cô còn biết làm gì hơn ? Cảnh sát gần như không quan tâm. Cô không thể ngồi yên mà không làm gì cả. Mafuyu chắc hẳn đã gặp chuyện không lành và lạ lùng hơn hết, vùng đất ấy như đang gọi cô đến đó trong những giấc mơ gần đây. Có lẽ Mafuyu cũng thế, vì vậy mà anh ấy nhất định đến đó dù biết nó là nơi nguy hiểm. Ngồi trên xe bus, Miku đọc từng tờ tài liệu liên quan đến căn dinh thự Himuro mà Mafuyu để lại :


    “Tài liệu về dinh thự Himuro.
    Dinh thự Himuro là nhà của một địa chủ quyền lực sở hữu một vùng đất rộng lớn. Người ta còn cho rằng nơi đây đang giữ một thứ đặc biệt quan trọng để tiến hành nghi lễ Shinto ( Tôi không thể tìm thấy bất kì tài liệu nào nói về nghi lễn Shinto này cả ). Người đứng đầu cuối cùng của dòng họ Himuro đã tàn sát tất cả những người trong dinh thự này. Sau đó, những gia đình khác đến đây sống cũng lần lượt biến mất. Bởi vì những điều kì lạ này, nên hầu như không còn ai đến đây để sống cả. Cho nên không còn ai biết đến nghi lễ Shinto, cũng như địa điểm chính xác của nơi này nữa. Dinh thự Himuro được biết đến như ngôi nhà của một địa chủ kiểm soát vùng này. Ngoài ra, có người còn cho rằng, đây vốn dĩ là nơi của ngôi đền được xây để tiến hành nghi lễ Shinto nào đó, nghi lễ đó được truyền từ đời này sang đời khác. Nhưng những người thời đó coi nghi lễ này như một bí mật tuyệt mật và đen tối. Họ thậm chí còn bị cấm nhắc đến tên nghi lễ. Ngày nay không còn ai biết về nghi lễ này, ngoài những chi tiết sơ lược của những truyền thuyết dân gian".
    Ngoài ra, còn có một mảnh báo nhỏ được sao chép lại : “"Trận động đất đã phá hủy 5 chiếc gương thần, được xem là năm vật báu của 5 ngôi đền. Những tấm gương này đại diện cho 5 vị thần bảo vệ vùng đất này. 5 tấm gương này thường được biết đến bởi lễ hội "5 vị thần", được tổ chức 10 năm 1 lần, khi những tấm gương này được tập trung vào cùng 1 ngôi đền. Các thầy tu của những ngôi đền mong rằng đây không phải là một điềm báo xấu."



    Trời chập choạng tối khi Miku đứng trước cổng Dinh thự Himuro. Cô bước vào, đứng yên một hồi lâu trước cánh cửa chính của tòa nhà. Giác quan thứ 6 của Miku bắt đầu hoạt động mạnh, nó dường như đánh hơi được đây là một nơi đen tối và bị nguyền rủa nặng nề. Anh ấy và mọi người đang làm gì ở một nơi ma quái như thế chứ ? Nỗi lo của Miku tăng lên gấp bội. Liệu 2 tuần có là quá trễ để tìm thấy anh trai mình vẫn còn SỐNG ? Miku hít một hơi thật sâu, tay xiếc chặt quai túi xách, kéo cửa bước vào. Gian phòng cũ kĩ, mục nát. Giữa sàn nhà thậm chí có cả một lỗ hổng do một phần trần nhà bị đổ sụp xuống. Chợt hình ảnh trước mắt Miku giật giật. Có thứ gì đó không ổn. Mắt Miku căng lên theo phản xạ. Ở đằng sau lưng mình ? Ý nghĩ đó làm tim Miku đứng lại. Tiếng lục lạc vang lên sau lưng cô. Miku xoay người lại. Cánh cửa chính ban nãy đóng sập vào như ai đó đẩy mạnh vào nó. Miku đưa tay đẩy nó, nhưng nó đã bị khóa lại. Bị khóa lại bởi một thứ khác con người hoặc sự sống. Miku nuốt khan, hướng về cánh cửa phía bên trái căn phòng. Khi cánh cửa vừa kéo ra, một giọng nói của người đàn ông thì thầm sau lưng cô “...càng ngày càng nhiều dây thừng..” Miku quay lưng lại, cái bóng cũng vụt mất. Những chuyện như thế không phải Miku chưa từng gặp. Nhưng chưa bao giờ có một linh hồn thì thầm với cô cả. Miku chỉ thấy, cảm nhận những thứ ấy có tồn tại. Nhưng đêm nay, hoặc là khả năng đặc biệt của người nhà họ Hinasaki bùng phát mãnh liệt hơn, hoặc những linh hồn này khác biệt hoàn toàn với những thứ mà Miku từng thấy. Chúng có gì đó rất khác. Sự giận dữ. Miku xiết chặt tay, đi tiếp đến cuối hành lang đầy dây thừng, cô ngạc nhiên nhìn thấy chiếc máy ảnh của mẹ nằm yên ở đó.

    Khi còn sống, Miyuki - mẹ cô không bao giờ cho phép Miku lẫn Mafuyu chạm vào nó. Bà cũng tỏ ý không hề muốn nói nhiều về chiếc máy ảnh này. Điều duy nhất mà bà từng nói với 2 đứa con là chiếc máy ảnh do mẹ bà để lại. Miku đã tò mò rất nhiều về chiếc máy ảnh này cho đến một ngày, khi cô về nhà sớm hơn mọi khi, cô nhìn thấy mẹ chụp hình bằng chiếc máy ảnh này khắp nhà với vẻ mặt hoảng sợ tột độ. Những tấm hình đó bà đã đốt đi trước khi Miku và Mafuyu kịp thấy nó là gì. Không lâu sau đó, bà treo cổ mà không để lại một lời nào cho 2 anh em Hinasaki. Miku hiểu rằng chiếc máy ảnh là một thứ đáng sợ và mẹ cô đã cố bảo vệ cô và anh trai trước cái di vật đáng nguyền rủa của dòng họ này. Nhưng tối nay, nó đang ở trước mặt Miku như đã chờ đợi cô chạm vào nó từ rất lâu rồi. Miku cuối người xuống chạm vào chiếc máy ảnh. Nó rung lên, vụt lên một thứ năng lượng chạy vào trong người Miku. Cô há miệng ra, cảm thấy tứ chi bị tê liệt. Hình ảnh thực tại trước mắt nhòe đi mà thay vào đó là những thước phim trắng đen, Mafuyu đã ở đây, anh ấy đang bị tóm lấy bởi những cánh tay, và hình một người phụ nữ phản chiếu qua con mắt mở to hết cỡ của Mafuyu. “Mafuyu!” Miku kêu lên. Âm thanh ấy đứt quãng khi cô bắt gặp người phụ nữ ban nãy đang đứng sau cô qua tấm gương khổng lồ trước mặt. Ngay khoảng khắc tim Miku đập một cái thật mạnh, cái hình bóng ấy vụt biến mất. Không khí bắt đầu lưu chuyển trở lại qua sống mũi và cổ họng của Miku. Cô nhặt chiếc máy ảnh lên thì thấy một tờ giấy nhỏ với nét chữ của Mafuyu...

    (CÒN TIẾP)
     
  8. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,292
    Câu chuyện đang đến hồi gay cấn

    Bạn miêu tả tốt lắm :D
    Ghost bắt đầu xuất hiện \m/
     
  9. jolepu

    jolepu Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    26/8/04
    Bài viết:
    41
    “24/9
    Mình có một linh cảm rất xấu khi đặt chân vào ngôi nhà này, mình viết lại những dòng này để đề phòng lỡ như có chuyện gì xấu xảy ra. Mình phải nhanh chóng đi tìm ông Takamine và 2 người kia... hi vọng không là quá trễ..”


    Ngày 24 tháng 9, đó là ngày đầu tiên Mafuyu đến Mustu. Vậy là anh ấy đã mắc kẹt ở nơi này 2 tuần. 2 tuần với những thứ quái quỉ. Nỗi lo lắng càng ngày càng lớn. Miku lật mặt sau tờ giấy, nét vẽ quen thuộc của Mafuyu. Đó là thói quen của anh ta, luôn luôn vẽ lại bản đồ ở một nơi lạ. Qua tấm bản đồ, Miku biết được Mafuyu đi qua đâu. Cô nhanh chóng mở cánh cửa mà Mafuyu từng vào. Mafuyu ! Miku hét lên, cô chựt nhào tới phía cầu thang, nhưng cô sững lại ngay tức thì, Mafuyu không phản ứng gì cả. Miku kêu tên anh trai lần nữa thì Mafuyu biến mất như một ảo ảnh. Hoảng loạn, Miku lao lên gác lửng theo hướng mà Mafuyu vừa đi. Cánh cửa duy nhất trên gác vẫn bị khóa. Sợ hãi khi nghĩ rằng cái mình nhìn thấy không chỉ là ảo ảnh mà là linh hồn của Mafuyu, Miku bắt đầu tìm cách phá cánh cửa. Nhưng vô ích. Cô vội vã chạy xuống cầu thang để tìm một cái gì đó có thể cạy cái ổ khóa thì trượt ngã. Đầu va vào thành tường. Miku loạng choạng đứng dậy, cú đập đầu ban nãy khiến cô định thần lại một chút.

    Miku xoa đầu đi đến gần tấm bình phong ở cạnh chân cầu thang thì tiếng lục lạc ban nãy lại vang lên. Cảm giác lạnh buốt quen thuộc xuất hiện, trước mắt Miku là một thân hình nhỏ nhắn đang ló dần ra khỏi màu tối như mực của căn phòng “gian bếp”. Dưới ánh đèn pin của Miku, một đứa bé nhỏ xíu mặc bộ kimono trắng viền cam, tóc dài, mái cắt ngang, nhưng hốc mắt tối om và làn da trắng bệch của người chết khiến nó đáng sợ không kém người phụ nữ ban nãy. Nó tiến đến rất chậm. Miku như bị đóng băng bởi sợ hãi. Chợt vụt một cái, nó đứng sát người Miku. Cô giật nảy mình, hơi lùi về thì nó đưa ngón tay lên, chỉ vào chiếc máy ảnh Miku đang cầm, rồi từ từ hướng về tấm bình phong. Ánh mắt Miku hướng theo ngón tay nó. “Hả..?” Miku quay lại nhìn con bé thì nó đã không còn ở đó. Cô lùi về, nâng chiếc máy lên. Lạ lùng thay, ống kính như được viền một màu xanh lam khi nó hướng về tấm bình phong. Miku lia nó về phía khác thì nó biến mất, trở lại thành một khung ảnh bình thường. Khi cô lia nó về tấm bình phong, ánh xanh lam ấy vụt sáng hẳn lên qua ống kính. Miku nhấn nút. Đèn flash nhá lên, chiếc máy ảnh kiu tạch tạch, chầm chầm đưa tấm phim ra khỏi máy. Miku giũ giũ tấm hình. Qua ánh đèn pin, tấm bình phong trong bức ảnh như rữa ra dần, các đường nét nhăn nheo lại chuyển sang màu đỏ ố rồi biến mất, một hình ảnh mới hoàn toàn xuất hiện – một cánh cửa ngay đằng sau tấm bình phong.

    Miku đẩy tấm bình phong ra và không khỏi ngạc nhiên. Cánh cửa trước mặt cô hệt như trong tấm ảnh. Cánh cửa đó dẫn Miku đến một hành lang khác. Trên hành lang này có 2 cánh cửa và một cửa tủ cao lớn lắp đầy bức tường. Miku tiếp tục vẽ trên tấm bản đồ dang dở của Mafuyu. Sau đó, cô đi vào căn phòng đầu tiên của hành lang này. Các tấm bình phong đặt ngay bên cạnh cửa ra vào như để ngăn người ta nhìn thẳng vào chính diện căn phòng khi vừa mới mở cửa, ở đối diện cánh cửa là góc tường với các hộc tủ và đồ đạc được kê trước nó. Miku đi vòng qua tấm bình phong. Căn phòng gần như là hình vuông, đối diện với tấm bình phong là cửa tủ kéo – dạng tủ mà người ta thường để mền gối hoặc quần áo trong đó. Bên trái Miku là một cánh cửa dẫn sang phòng khác nữa. Căn phòng này cũng không hẳn tối vì có một cửa sổ khá lớn, ánh trăng sáng rực rọi vào gần như là khắp phòng. Miku nhìn quanh căn phòng, chợt có tiếng lục đục đằng sau cửa tủ. Cô chầm chậm đến gần. Bóng tối nơi đây có thể lừa dối thị giác, thính giác có thể nhầm lẩn phương hướng của âm thanh trong không gian tĩnh mịch đáng sợ. Nhưng chính nơi đây, cảm giác – giác quan thứ 6 của Miku trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Đối với những thứ không thể nghe, không thể thấy mà chỉ có thể cảm nhận thì thứ năng lực đáng sợ mà Miku vốn dĩ luôn ghét bỏ, tuyệt nhiên trở thành một công cụ để giúp Miku sống sót rời khỏi đây, cùng với Mafuyu. Cô cầm chặt chiếc máy ảnh, dùng tay trượt nhẹ cửa tủ cho nó nhích ra một chút. Hơi thở cô ngưng lại.
    ( còn tiếp )
     
  10. jolepu

    jolepu Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    26/8/04
    Bài viết:
    41
    Vài giây trôi qua. Miku dùng chân đá hẳn cánh cửa sang một bên. Một máy thu âm đang yên trong đó. Miku đưa tay chạm vào nó. Trong phút bất cẩn ấy, một cánh tay ở góc tối nhào ra nắm lấy cổ tay cô. Cái xác người đàn ông đã chết đổ nhào xuống. Gương mặt kinh hoảng của xác chết ấy hiện rõ từng đường nét dưới ánh sáng đèn pin trên tay Miku. Tiếng hét Miku bị chặn lại khi kịp ra khỏi vòm miệng.

    Thời gian ngưng đọng lại như ai đó ấn nút pause. Cơ thể Miku cứng ngắt. Chỉ còn 2 con mắt cố gắng chớp chớp như để thoát khỏi trạng thái tê liệt này. Sau một cái chớp mắt, Miku không còn biết mình đang ở đâu nữa, vẫn là căn phòng này nhưng Miku không nhìn thấy cơ thể mình đang đứng trước cửa tủ. Cô thấy người đàn ông ban nãy hoảng sợ chạy vào trong cửa tủ. Ông ấy kéo cửa tủ lại. Tối om. Rồi ánh sáng lọt vào chút ít khi ông kéo cửa tủ ra 1 chút để nhìn ra ngoài. Hà hà....ông thở gần như bằng miệng. Chưa bao giờ Miku thấy một người đàn ông sợ hãi đến thế. Đôi mắt ông ta gần như chựt khóc, răng ông ấy nghiến lại từng đợt. Rồi ông ấy nín lặng, không thở, cũng cứng đờ người như cố hóa thân thành một món đồ vật. Cánh cửa tủ mở bung ra. Người phụ nữ mà Miku đã bắt gặp xuất hiện. Mái tóc dài che đi gần nửa khuôn mặt. Cổ cô ta có vết hằn đen xì, làn da trắng bệch cũng không kinh khủng bằng đằng sau tấm thân mảnh mai của cô ấy là hàng chục cánh tay vươn ra tóm lấy người đàn ông đang núp trong tủ. “KHÔNG...” Âm thanh cuối cùng của người đàn ông đó kịp thoát ra trước khi mọi thứ im bặt và tối om. Miku chao đảo ngồi phịch xuống. Cô không hiểu tại sao cô thấy được những hình ảnh đó, cô không hiểu mục đích của nó, nhưng hơn hết mọi thứ ngay lúc này, cô sợ đến không đứng nổi. Tim Miku đập thùm thụp, vang vọng khắp gian phòng. Tiếng tim phản bội chủ, càng muốn giấu nó đi thì nó lại càng to hơn. Miku lấy tay ôm lấy ngực mình. Lúc ấy, cánh cửa bên phải của gian phòng bỗng dịch ra như có ai mới đẩy nhẹ nó vậy.

    Miku lia đèn vào trong tủ lần nữa để chắc chắn không còn thêm bất kì cánh tay nào tóm lấy mình rồi cô nhặt lấy máy radio mini cùng với các cuộn băng và nhét vào giỏ. Lưng áo Miku ướt sũng, người cô nổi gai vì những luồng gió quái đản trong căn phòng kín này. Miku trượt cánh cửa vừa dịch chuyển sang 1 bên. Lần đầu tiên từ lúc bước vào ngôi nhà này, Miku tìm thấy một căn phòng được thắp đèn cầy bé xíu ở góc phòng. Nhưng ánh sáng lập lòe đó khiến cho căn phòng này đáng sợ hơn những nơi khác. Ánh sáng ấy rọi vào những chiếc áo kimono đỏ rực, được treo phẳng phiu trên các sào ngang. Chiếc đèn cầy được đặt ở góc bàn nhỏ được kê sát tường. Cạnh đó là một bộ đồ kimono được treo ở góc tường. Miku đến gần chiếc bàn nhỏ, cô ngồi xuống lục lọi trong đó. Chợt cô gai người, có ai đó đang nhìn mình. Cô cảm nhận được điều đó. Chắc chắn có ai đó đang nhìn mình. Miku nhìn vào chiếc máy ảnh đang lấp lòe ánh xanh. Cô bắt đầu lia máy quanh phòng rồi dừng lại ở bộ kimono góc tường. Ánh xanh lóe lên, bất chợt một hình ảnh méo mó bắt đầu hiện ra ở đằng sau bộ đồ Miku. Miku không nhìn rõ nó là gì nhưng nó đang theo dõi cô. Miku nhấn nút, tiếng sập cửa của máy ảnh, tiếng bụp của đèn flash, đồng thời có tiếng the thé vang lên, rồi kéo theo đó là tiếng xì xào , tiếng cười khúc khích....các âm thanh hỗn loạn ấy nhỏ dần rồi biến mất hẳn khi tấm hình xuất hiện. Miku đưa tấm ảnh lại gần ánh lửa, tuy mờ ảo nhưng hình ảnh là gương mặt của một người đàn bà. Cô khẽ rung mình một cái, đưa tay xoa xoa cánh tay đang lạnh ngắt vì sợ. Bình tĩnh lại một chút, Miku kéo hộc tủ trong cái bàn nhỏ. Trong đó có một cái chìa khóa ghỉ sét, cùng với một tấm ảnh của người đàn ông trong ảo giác ban nãy của Miku lúc còn sống , trông ông có vẻ là phóng viên hoặc thuộc ngành nhà báo. Ông vận quần jeans, áo ghi lê khoác ngoài. Khi Miku nghiêng nghiêng tấm ảnh, cô chợt nhìn thấy có gì đó thay đổi. Miku ghé mắt gần hơn vào tấm hình, nhìn với góc nhìn thấp hơn ban đầu, vùng cổ và tứ chi của người đàn ông đó bắt đầu xuất hiện những sợi dây thừng đỏ.
    ( còn tiếp )
     
  11. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,292
    Truyện ma có khác, miêu tả sự sợ hãi của nv rất thú vị

    Đọc đoạn này tim mình tự nhiên cũng đập thùm thụp theo =))
     
  12. jolepu

    jolepu Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    26/8/04
    Bài viết:
    41
    @phanthieugia: nói thật với cậu , đêm khuya tớ tắt đèn ngồi viết truyện ma, nhìu lúc tớ còn thấy sợ hơn cả cái cô Miku trong truyện =)) ( ối, mình nhát bỏ xừ )

    -----------------------------------------------------------------------------------------

    Kinh ngạc chưa kịp dứt. Tiếng kọt kẹt đằng sau Miku vang lên, một hơi thở lạnh ngắt phà vào gáy Miku. Miku nhảy ra một bên, quay hẳn người lại. Thân áo kimono trước mặt như đang chuyển động. Miku đưa chiếc máy lên, một hình hài mờ ảo của người đàn ông trong tấm ảnh hiện rõ lên với gương mặt vô cảm, xám ngắt và teo tóp của một xác chết đang xuyên qua chiếc áo kimono trước mặt Miku. Miku hoảng sợ nhấn nút chụp. Ánh đèn flash đẩy linh hồn đó ra xa, đồng thời cũng kéo một phần linh hồn đó vào ống kính. Miku thấy linh hồn đó té ngửa, mờ hẳn. Rồi nó lại đứng lên, hiện rõ dần. Nó gục đầu xuống, rồi bất thần, nó nhào tới Miku. Tiếng thét của Miku vang lên cùng tiếng sập cửa của chiếc máy ảnh. Nó bị đẩy ra xa hẳn, hai tay nó ôm lấy đôi mắt, giãy giụa như đau đớn tột độ, nó rú lên the thé, nó co giật, rồi mềm oặt trôi lên giữa phòng, chầm chậm tiến về chiếc ống kính. Miku kinh hoàng nhìn chiếc máy ảnh nuốt dần linh hồn đó. Khi nó trôi gần nửa người vào trong ống kính, cái hốc mắt đen ngòm ấy hướng về Miku, nó thì thào với âm thanh của cổ họng bị bóp nghẹn “Gi...úp...tôi...ra khỏi ...nơ...i... nà..y”, ngón tay gầy gộc, teo tóp, nhăn nhún và lạnh giá của nó bất thần vươn ra chạm vào Miku.



    ----------------------------------------------------------------------------


    Koji Ogata.

    Tôi liếc nhìn đồng hồ điện tử trên tay : 3h48 ngày 20/8/1986. Vội vã, tôi gạt mớ sách báo đầy ấp trên bàn để tìm máy điện thoại đang chết chìm dưới đống giấy ấy.

    - Alô, em đón con chưa ?

    - Em đến trước trường nó rồi, tối nay anh có về ăn cơm không ?

    - Không, tối nay anh về trễ, anh vừa mới nhận dự án mới. Có lẽ anh sẽ về sau 8h.

    - Vậy em sẽ để dành thức ăn lại cho anh.

    - Cám ơn em.

    Sáng nay, ông Takamine gọi tôi lên văn phòng của ông ấy. Ông quăng cái áo vest màu xám lên lưng ghế, tay kia thì kéo thẳng lại chiếc áo cổ lọ màu vàng ưa thích của mình rồi quay lại nhìn tôi với gương mặt hào hứng. Chuyện là suốt nửa năm, tòa soạn J.Takamine phải quanh qua quẩn lại với các mẩu chuyện nhỏ bí ẩn, vài tin giật gân với những tấm hình bị lỗi nhưng lại có người tin sái cổ rằng đó là ma quỷ hiện hồn v.v... Thì cuối cùng, ông Takamine đã tìm được cảm hứng cho bộ truyện ma tiếp theo. Sau vài phút sơ lược nội dung cho cuốn tiểu thuyết mới, ông nói :

    - Vậy Koji, cậu giúp tôi thu thập các tài liệu về các nghi lễ Shinto, đặc biệt là của tác giả Ryozo Munakata nhé.

    - Ryozo Munakata ?

    - Đúng vậy, cậu là biên tập lão làng của tòa soạn này, tôi nghĩ chuyện này không khó đối với cậu đâu nhỉ.

    - Được thôi, giáo sư Takamine. Lúc nào tôi cũng sẵn sàng để hỗ trợ cho ông mà.

    - Vì ta sẽ xuất bản tiểu thuyết này ở kì kế tiếp, nên tiến độ làm việc sẽ đẩy lên cao. Nếu tìm được bất kì tư liệu nào đáng giá thì cứ gọi tôi hoặc Tomoe cũng được.

    - Tôi hiểu rồi. Vậy các công việc còn lại thì sao ?

    - Cứ giao cho những người khác. Tôi, cậu và cô Tomoe sẽ cùng thực hiện dự án này.

    Khi ấy, tôi không ngờ là cuốn sách của tác giả Munakata lại khó tìm đến thế. Gần như không tìm được cuốn sách viết về nghi lễ Shinto của ông ta, tôi rời khỏi văn phòng và trở về nhà.

    Hai ngày sau, sau khi lục tung các dữ liệu trên máy tính, tôi buộc phải chuyển hướng tìm kiếm sang tác giả Munakata. Tôi đến thư viện, bắt đầu cuộc tìm kiếm của mình. Từ những cuốn sách tổng hợp về tiểu sử các nhà nghiên cứu dân gian học cho đến những nghiên cứu khác được thực hiện bởi Ryozo Munakta. Những gì tôi thu thập được là ông bắt đầu sự nghiệp từ lúc 16 tuổi, kết hôn với một người phụ nữ tên Yea Kurosawa. Hai người bọn họ có được một đứa con gái tên là Mikoto Munakata. Tuy nhiên, một điều làm tôi chú ý ở một trong những cuốn sách đó có nhắc đến việc con gái ông đã bị mất tích suốt 3 ngày, sau đó trở về lành lặn. Tôi đi vào kho lưu trữ sách báo, bắt đầu lục lọi các vụ mất tích trong khoảng giữa thế kỷ 19. Sau 2 ngày gần như vô vọng trong việc tìm kiếm cuốn sách và thân thế của nhà nghiên cứu bí ấn này, bây giờ tôi tìm được một vài mẩu tin tức thú vị và chứa đựng thông tin quý giá cho dự án của chúng tôi :


    ( còn tiếp )
     
  13. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,292
    Đêm khuy tắt đèn ngồi viết truyện mà thì cậu thế là dũng cảm rồi :))
    Thật ra nếu mình mà vào trong tình cảnh của Miko trong truyện thì ôi thôi.........:-s:-s

    P/s: Thông thường những story thể loại mystery mà bối cảnh về một nơi heo hút thì thường có liên quan đến các nghi lễ hay tôn giáo gì đó :-?
    Có lẽ vì những cái đó luôn gây cảm hứng và tò mò cho người xem ^^
     
    Chỉnh sửa cuối: 5/6/11
  14. jolepu

    jolepu Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    26/8/04
    Bài viết:
    41
    bạn Pu xin lỗi níu làm mọi người chờ lâu, đang thi cử nên quên féng cái zụ post truyện

    ------------------------------------------------------------------------------------
    Bị bắt cóc bởi Ma ?
    Vào 3 đêm trước, cảnh sát nhận được lời kêu cứu rằng bốn đứa trẻ không vẫn chưa trở về nhà . Ở khu làng lân cận bắt đầu loan truyền các tin mê tín đại loại rằng bọn trẻ đó bị ma bắt cóc và một số người dân trong làng thực sự nghi ngờ rằng đây là những gì đã xảy ra cho bốn đứa trẻ đó.

    Bé gái được cho là bị ma bắt cóc, đã được tìm thấy.
    Một bé gái trong bốn đứa trẻ đó, tên Mikoto Munakata, đã được người dân địa phương tìm thấy ở khu vực núi Himuro. Cô bé trở về trong tình trạng lành lặn, dù đã bị kiệt sức. Hiện cảnh sát đang chờ bé gái đó hồi phục để hỏi thêm về tin tức của 3 đứa trẻ còn lại.

    Bé gái trở về sau vụ mất tích đã tìm được ngôi nhà mới .
    Cha mẹ đứa bé gái vừa được tìm thấy cách đây vài hôm là ông Ryozo Munakata và bà Yea Munakata (vốn đang sinh sống trong căn dinh thự Himuro) cũng bị mất tích sau khi đứa con gái mình mất tích một ngày. Hiện bé Munakata đã được ông Hinasaki – bạn thân của Ryozo Munakata, nhận nuôi. Cảnh sát đã dò hỏi thông tin nhưng bé Munakata vẫn không nhớ ra được bất cứ chuyện gì đã xảy ra trong thời gian mình mất tích và những người còn lại hiện vẫn chưa được tìm thấy.”

    2 tuần sau, ngày 9/9/1986

    Chúng tôi đón xe khởi hành đến vùng Mustu để tìm kiếm các tư liệu còn sót lại của ông Munakata . Chuyến đi này được quyết định ngay tức thì sau khi giáo sư Takamine xem qua các mẫu tin tôi tìm được trong thư viện. Ông tỏ ra hứng thú với khu vực này, đặc biệt là đối với lịch sử của khu dinh thự Himuro. Tomoe trông có vẻ khá bồn chồn, nhưng khi ở cạnh giáo sư thì trông cô ta có vẻ ổn hơn. Tôi cảm thấy có điều gì đó giữa hai người bọn họ. Giáo sư Takamine năm nay chắc cũng hơn 45, có lẽ ông ấy 46,47 tuổi gì đó, tôi nghĩ thế. Tóc ông để hơi dài, khá bù xù, và tóc đen còn lại rất ít. Trông ông già hơn tuổi mình rất nhìu. Ông vẫn điềm đạm nhưng mọi khi cùng với bộ trang phục mình ưa thích, quần áo vest kèm cái áo cổ lọ màu sáng bên trong. Bên cạnh ông thường hay bắt gặp Tomoe Hirasaka. Tôi có cảm giác như cô ta dường như hơi quá…ờ.. tôn sùng giáos ư Takamine thì phải. Lúc nào cô ấy cũng lo lắng và bồn chồn, nhưng hôm nay thì nó thể hiện rõ hơn mọi khi. Tomoe là một cô gái xinh đẹp, gọn gàng, tóc cô để xõa ngang vai, da thì lại trắng . Trông cô giản dị với áo sơmi đỏ hồng và chiếc quần khaki màu tối. Năm nay chắc cô cũng đã 28. Thật lạ cô vẫn chưa có bạn trai, thay vào đó, tôi lại hay bắt gặp 2 người bọn họ đi cùng nhau. Ý tôi là cùng với ông Takamine.

    Chúng tôi đến nơi vào giữa trưa. Trạm dừng chân cuối cùng của xe bus là gần một ngôi làng nhỏ cách đây khoảng 200m. Chúng tôi ghé vào một quán nước trong làng để hỏi thăm đường đến dinh thự Himuro nhưng mọi người tỏ ra khó chịu và lẩn tránh những câu hỏi liên quan đến khu vực đó. Điều đó càng làm cho chúng tôi tò mò và thích thú với địa điểm chúng tôi sắp đi đến.
    Sau một nửa ngày đường lần theo đường mòn của khu rừng, chúng tôi đến căn dinh thự Himuro. Khi vừa đặt chân vào trong căn dinh thự, tôi buộc miệng kêu lên :
    - Trời đất ! Sao mà tàn tạ thế !

    - Tất nhiên, nó đã trải qua trận động đất hồi tháng trước, chưa kể không ai dám lởn quởn gần khu vực này khi người ta thỉnh thoảng tìm thấy vài cái xác đứt đầu và tứ chi ở gần đây. Căn dinh thự này vẫn còn trụ lại là may lắm rồi – Giáo sư Takamine giải thích.

    - Sao ? Xác chết ư ? Tomoe kêu lên.


    ( còn tiếp )

    ---------- Post added at 16:16 ---------- Previous post was at 16:15 ----------

    Ông Takamine gật đầu, đưa cho Tomoe mẩu báo nhỏ trong tập tài liệu của ông : “tôi mới tìm thấy tin này tối qua” . Tomoe đọc to lên cho cả tôi nghe :
    “Cuối ngày hôm qua, một cơ thể con người không có chân tay được tìm thấy trong núi Himuro, nằm ở khu vực phía nam của tỉnh. Đầu và tứ chi của cơ thể nạn nhân đều bị đứt phăng ra. Cảnh sát đang điều tra vụ án này như một vụ giết người lẫn tai nạn.
    Cơ thể này không còn nhận dạng được, nhưng nó được cho là một người đàn ông khoảng 30 tuổi. Cảnh sát cũng đang xem xét lại trường hợp tương tự, xảy ra cách đây 15 năm trước.”

    Tomoe khẽ rùng mình, còn tôi thì cảm thấy thú vị. Giáo sư nhìn Tomoe gật đầu rồi nói với cả 2 chúng tôi rằng tốt nhất cả ba nên ở cùng nhau suốt thời gian nghiên cứu khu vực này. Sau đó, chúng tôi quyết định sẽ tiếp tục công việc vào sáng mai, vì bây giờ đã trễ cho việc đi tiếp vào vùng núi Himuro. Khoảng gần 10h tối, tôi đi loanh hoanh trong căn dinh thự này. Thật ngạc nhiên khi nội thất của các căn phòng còn lại vẫn còn tốt chán. Khi đến khu vực hành lang ở gần cổng vào, tôi nghĩ mình bắt gặp bóng người phụ nữ nào đó. Nơi đây thật thú vị,tôi nghĩ thế và tiếp tục đi loanh hoanh thêm vài phút, chụp vài tấm hình để chuẩn bị cho mục báo của riêng tôi ở kì xuất bản kế tiếp.

    Sáng hôm sau, tôi kể cho bọn họ nghe về hình bóng tối qua tôi bắt gặp. Tomoe nhíu mày khó chịu, còn giáo sư Takamine thì vuốt vuốt cái cằm rồi cũng chẳng nói gì. Sau đó, chúng tôi tiếp tục khám phá căn nhà. Thật may mắn khi chúng tôi tìm được một vài mảnh giấy tài liệu nằm rải rác ở khu nhà của người mà chúng tôi cho rằng đó là ông Ryozo Munakata. Nội dung của các mẩu giấy ấy là các nghi lễ hiến tế Shinto của dinh thự này. Giáo sư Takamine thì gần như chết mê chết mệt với xấp giấy ấy nên ông ta bắt đầu nghiên cứu ở căn phòng trên gác lửng. Chiều hôm đó,tôi và Tomoe vẫn tiếp tục loanh hoanh quanh căn nhà. Chúng tôi đi ra một khu vườn nhỏ, ở đó có một cây anh đào khổng lồ, tiếc rằng nó đã chết. Đằng sau đó là một hồ nước nhỏ. Tomoe lấy máy chụp ảnh, chụp cho tôi một tấm. Khi tấm ảnh chạy ra,sắc mặt của Tomoe thay đổi hẳn.

    - Cho tôi xem nào. Tôi nói.

    Tomoe chần chừ nhìn tôi, cách nhìn của cô ấy làm tôi bắt đầu lo lắng. Tôi không nói thêm tiếng nào, với tay chộp lấy tấm ảnh. Nó làm tôi kinh ngạc. Ở cổ, cổ tay, cổ chân tôi có những sợi dây thừng đỏ như máu đang căng ra. Sợ hãi, tôi nhìn quanh cơ thể mình, rồi nhìn lại vị trí mình đứng ban nãy, chẳng có gì cả. Tự trấn an là nó chỉ là lỗi của tấm ảnh nhưng không thấy khá hơn, tôi đành gợi ý cho Tomoe là đi ra khỏi căn dinh thự này một chút.Tầm 4h chiều, 2 chúng tôi định đi ra ngoài thì cánh cửa chính không thể nào mở được. Chuyện quái gì đang xảy ra tôi cũng không rõ, nhưng từ bây giờ thì hoặc chúng tôi bị mắc kẹt ở đây, hoặc chúng tôi buộc phải tìm được lối ra khác. Nhưng tôi bắt đầu cảm thấy thật sự sợ hãi.


    ( còn tiếp )
     
  15. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    Chà các tình tiết trong truyện mới xem qua coi chừng rất thú vị đấy, để mình save về đọc thử xem, vì nhức đầu quá nên không cho comment lúc này. Xin lỗi nha :-9
     
  16. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,292
    Không biết có như mình nghĩ không ta? :-?

    Thôi xong
    Sắp có chuyện xảy ra rồi..........
     
  17. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    Tới hôm nay mới có thể vô được để comment, nhưng vào rồi lại quên mất mình định nói gì... Rõ thật là...

    -------

    Do chưa từng chơi qua Fatal Frame nên mình không biết mức độ bí ẩn của truyện là như thế nào với game, nhưng đối với mình thì nó rất tuyệt, u ám, chết chóc, rùng rợn...mang lại cho người đọc cảm giác rất vô cùng bất ổn và hoang mang, khiến họ sợ thứ mình sẽ sẽ đối mặt tiếp theo và vô hình chung sẽ sợ...đi tiếp. Hì hì

    Tuy vậy, hoặc là do mình không biết cách thưởng thức, hoặc là mạch truyện của cậu đi quá nhanh, nhanh đến nỗi các chi tiết ma hiện hình, các hiện tượng kỳ bí trong truyện không đem lại hiệu quả như ý muốn dù bạn đã miêu tả rất kỹ. Hơn nữa, kinh dị kiểu Fatal Frame như Gia có từng nói với mình là kinh dị kiểu ám ảnh tâm lý, tâm linh, đánh vào những cái nỗi sợ hãi tưởng chừng âm thầm, nhỏ nhặt nhưng thực chết lại là nỗi sợ lớn nhất của 1 con người. Vì nguyên nhân đó cho nên việc ma quỷ dồn dập xuất hiện hù con bé Miku đã làm mình liên tưởng đến 1 loại kinh dị phổ biến ở Mỹ: zombies.

    Nhưng dần dà về sau, tình hình đã cải thiệ đi nhiều, mình tin là bạn đang gây dựng các tình huống ngày một hay hơn đấy.

    Chờ những chap sau.
     
  18. jolepu

    jolepu Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    26/8/04
    Bài viết:
    41
    @phanthieugia : Nghĩ jề cậu ;)) ? Nhưng tớ nghĩ chắc cậu nghĩ đúng hướng gòi đó híhí ...
    @Axetylen : Cám ơn comment đáng đồng tiền bác gạo của cậu. Tớ nghĩ do viết bám sát theo mạch game nhiều quá nên vì thế khiến cậu cảm thấy ghost cứ ra liên tục, về phần này tớ sẽ cố điều chỉnh lại ở các phần kế.
    @all : Đầu tháng 7 là post truyện vi vu và đều đặn cho các tình yêu luôn nhé!
    -----------------------------------------------

    Ngày kế tiếp, tôi cảm thấy không được khỏe so với 2 hôm đầu. Lạ lùng là tôi bắt gặp những chiếc bóng nhiều hơn. Tôi phải tìm cách rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Tôi thật sự rất sợ. Trên cổ và tay tôi bắt đầu có dấu dây thừng hằn lên. Đầu óc tôi thỉnh thoảng không được tỉnh táo lắm. Ý tôi là tôi không nhớ được ban nãy mình định-làm-gì, và ý thức được mình đang-làm-gì. Tôi bắt gặp vài ổ khóa trên một số căn phòng với các kí tự lạ. Hi vọng rằng cánh cửa đó sẽ dẫn tôi thoát khỏi nơi đây nên tôi bắt đầu tìm hiểu về những kí hiệu đó. Giáo sư Takamine bảo rằng nó là những con số tiếng Hán cổ. Cách viết khác với hán tự hiện đại, nhưng cách đọc vẫn như nhau. Tôi thì nghĩ rằng, nó còn mang thêm ý nghĩa khác nữa. Nhưng thật khốn nạn, tôi lại không tìm được mật mã để mở cánh cửa. Vì thế mà tôi loanh hoanh ở những nơi còn lại cả ngày. Tối đến, tôi bắt đầu cảm thấy lạ lùng hơn. Tôi thấy những bóng hình của một người phụ nữ với dây thừng ở cổ và tay chân cứ ẩn hiện trước mắt tôi. Nó xuất hiện với cường độ dữ dội hơn, rõ ràng hơn và nó đến gần tôi hơn. Tôi thấy mình run như cầy sấy mỗi khi nó đến gần, những sợi dây thừng trên người tôi chắc chắn là có thật. Hơn nữa, tôi thường nhận ra mình đang lẩm bẩm một cách vô thức trước bọn họ, nỗi sợ đang điều khiển tôi. Hai người kia cũng lo lắng, nhưng họ lo lắng vì nghĩ rằng tôi đang bị điên. Tôi quá sợ để giải thích cho họ và tôi phải cố thoát khỏi chỗ này bằng mọi giá.
    Ngày? Tháng ? Năm ? – Giờ ?
    Tôi giật mình dậy ở căn phòng trên gác lửng, trời đã chập choạng tối, 2 người kia đang ở đâu? Tôi dụi dụi mắt, hoảng hốt vì dưới chân tôi cũng xuất hiện dấu dây thừng. Tôi ngó lên. Người đàn bà xám ngắt như xác chết, vận kimono trắng không hoa văn, mặt trắng bệch, những sợi dây thừng cột trên tay và chân lê lết trên mặt đất đang tiến về phía tôi một cách vô cảm. Tôi thét lên, vùng chạy xuống gian phòng ở dưới và tìm chỗ trốn. Tôi chạy vào một căn phòng, kéo cửa tủ ra và nhảy vào đó. Con mắt tôi căng ra, tôi cảm thấy những mạch máu trên mắt đang đổ dồn về phía con ngươi, rồi cảm thấy đũn quần của mình bắt đầu ướt, người tôi run cầm cập, lần đầu tiên trong đời, người tôi run rẩy như đang ngồi trên cái máy đào đường. Ôi, con gái tôi, vợ tôi....Tôi chựt khóc. Tiếng cửa kọt kẹt phát ra. Ả đã vào đến đây ư ? Tôi nín lặng thu người vào trong góc tủ. Qua khe cữa khép hờ, Tôi thấy làn khói trắng mỏng manh đang tiến về phía cửa tủ. Tôi ngưng thở, cứng người lại. Nó đã đi qua phía cửa tủ rồi. Tôi sắp thoát rồi. Chợt nó sững lại, người đàn bà ấy quay đầu về phía tôi. Tim tôi thót lại. Trông một giây đủ để nó co thắt, cánh cửa bị giật tung ra, tôi thét lên trước hàng ngàn cánh tay đang nhào về phía mình.


    -------------------------------------------------------- 
    Miku nhận ra mình đang ngồi giữa căn phòng treo đầy áo Kimono đỏ. Cô chống hai bàn tay run rẩy lên sàn nhà khi nhận thấy mình sắp ngã sụp xuống. Miệng Miku há ra nhưng để nuốt từng đợt không khí, cứ như cô đã không thở suốt khoảng thời gian chứng kiến câu chuyện của ông Ogata. Những luồng oxi lần lượt thay nhau xé nát cổ họng Miku khi luân chuyển trong ống quản cô. Dưới ánh sáng lập lòe của cây đèn cầy nhỏ trên cái bàn ở góc tường, một giọt máu nhỏ xuống sàn nhà ở chỗ Miku đang ngồi. Rồi lại thêm một giọt nữa. Miku đưa tay chạm vào mũi, rồi yếu ớt lấy cái khăn nhỏ trong túi xách để cầm máu. Cô loạng choạng tiến về cái bàn nhỏ, rồi dựa lưng vào đó. “Được rồi, bây giờ là mình lại dính vào chuyện khác trong căn nhà này...”. Miku nhắm mắt lại, bắt đầu sắp xếp lại những sự kiện mà Koji Ogata đã cho cô thấy. Thứ nhất, cô bị mắt kẹt trong căn nhà như bọn họ. Thứ 2, cô cũng bắt gặp hồn ma mà Koji đã trông thấy. Thứ 3 là những dấu tích dây thừng trên người. Miku chộp lấy cái gương nhỏ trên bàn, soi vào cổ mình. Vẫn không dấu vết gì cả. “Ôi, Mafuyu...” Đầu cô quá đau để nghĩ đến những giả thiết có thể xảy đến cho anh mình, chỉ còn có thể hi vọng và cầu nguyện cho anh ấy vẫn còn sống mà thôi. Khi cảm thấy đỡ hơn, Miku cầm lấy chiếc chìa khóa ghỉ sét, hướng về cánh cửa bị khóa trên gác lửng.
    Miku đẩy bật cánh cửa ra. Cô cảnh giác nhìn quanh căn phòng trước khi bước vào căn phòng. Căn phòng này là một loại phòng truyền thống phổ biến ở Nhật Bản – thường được gọi là phòng Tatami hay Washitsu. Bây giờ, ở những căn nhà hiện đại, người ta vẫn xây 1 căn phòng theo kiểu cách như thế. Đó là 1 gian phòng lớn, sàn nhà được lót chiếu bằng cói hoặc bằng các bảng gỗ được bọc chiếu bên ngoài, đối diện với cánh cửa nơi Miku đang đứng là loại cửa trượt Shoji lớn, được làm bằng tre và giấy. Loại phòng này thường được xây với diện tích cỡ 12-15 mét vuông, được dùng để làm phòng khách hoặc phòng tập võ. Ở căn dinh thự này thì đây chắc hẳn là phòng khách, bởi ở giữa gian phòng là một cái bàn vuông vức, các chiếc gối lót chân khi ngồi thì nằm tứ tung quanh căn phòng, trên tường được trang trí bằng các bức tranh thư pháp và một tấm bình phong. Miku tiến hẳn vào trong căn phòng. Trên bàn là một tập tài liệu với những mẩu giấy ngả vàng bừa bộn như ai đó đang xem dở. “Đây chắc hẳn là tài liệu mà ông Takamine và 2 người đồng nghiệp đã tìm được.” Miku rọi đèn và như bị hút hồn bởi từng câu chữ trông xấp giấy cổ ấy :
    ( còn tiếp )
     
  19. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,292
    ;)) :))

    Cứ thong thả
    Các tình yêu có thể chờ :>

    Vậy là Miku đã tìm thấy đống tài liệu của Takamine và các đồng nghiệp :-?
     
  20. jolepu

    jolepu Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    26/8/04
    Bài viết:
    41
    @all : Pupu's coming back - Thi cử đã chấm dứt, ta đã tự do trở lại kàkà
    ---------------------------------------------------------------------------------

    Các nghi lễ bí mật của Gia tộc Himuro - Ryozo Munakata
    Khá nhiều nghi lễ hoặc tục lệ được truyền từ đời này qua đời nọ trong gia tộc Himuro. Hầu hết chúng đều bị thất truyền. Điều duy nhất chúng ta còn lại là một vài tài liệu lưu lại, ghi nhận những nghi lễ đó như một truyền thuyết. Khó mà tìm thấy các câu truyện truyền miệng. Bởi vì hầu hết người của gia tộc này đều đã chết, những người gần gũi với dòng họ này thì đều giữa im lặng về các nghi lễ đó.
    Một nghi lễ tương đối đặc biệt, được diễn ra ngày 13 tháng 12, vẫn bị che dấu một cách bí ẩn. Những người sống gần khu dinh thự này thường ở trong nhà vào ngày đó, thậm chí bây giờ, họ vẫn coi đó việc mở cửa sổ vào ngày ấy là điềm xấu hoặc xui xẻo.
    Tôi chỉ có thể giả định rằng điều đó liên quan đến bản chất tàn bạo của những nghi lễ này, nhưng sự thật vẫn còn chưa sáng tỏ.

    Sự bí ẩn của “trinh nữ dây thừng” – Ryozo Munakata

    Trong vài tài liệu nói về các nghi lễ, có nhắc đến đền tế trinh nữ dây thừng nhiều lần. Tứ chi và cổ của cô gái được buộc bởi 5 sợi dây thừng. Tuy nhiên, vẫn không có tài liệu nói về vai trò của cô ta trong nghi lễ. Một giả thiết cho rằng, cô ta là con cừu tế lễ. Bản thân tôi vẫn khó mà tin được rằng người ta có thể tổ chức một nghi lễ tàn bạo đến thế.

    “Thảm họa” – Ryozo Munakata
    Cách đây rất lâu, một tai họa diễn ra ở khu vực này. Một truyền thuyết gọi sự kiện này là “Tai ương” hoặc “Thảm họa”, nhưng không nhắc đến các chi tiết liên quan đến sự kiện này. Có một dòng chú thích miêu tả sự kiện đó như sau “Những tấm gương, được giữ ở 5 đền thờ bị vỡ, các chết ập đến từ địa ngục”. Tôi tự hỏi đó là loại thảm kịch gì, bởi vì đoạn văn ấy không có rõ ràng, thậm chí là khó hiểu.

    “Truyền thuyết về Những chiếc gương thần ( Những chiếc gương của ngũ thần )” – Ryozo Munakata
    Gương thần, được giữ ở 5 đền thờ trong vùng này, được mọi người biết đến như những chiếc gương của ngũ thần. Truyền thuyết nói rằng 5 vị thần, trước khi rời khỏi mảnh đất này, đã tạo nên 5 chiếc gương để bảo vệ dân làng. Vài truyền thuyết khác cũng nhắc chiếc gương khác. Câu chuyện đó cho rằng 5 chiếc gương được dùng cùng với một nghi lễ để tránh khỏi một thảm họa lớn ( thảm họa này có phải là “Tai ương” hay không thì vẫn chưa rõ). Những điều này cũng không nhắc đến hay liên quan đến nghi lễ của gia tộc Himuro. Tuy nhiên, còn một câu chuyện khác về chiếc gương thánh truyền thuyết, một chiếc gương hoàn chỉnh, vẫn chưa được xác thực, và cũng không rõ nó được dựa vào cơ sở nào.”



    Một làn gió thổi qua sống lưng Miku trong căn phòng kín. Cô tin rằng mình đã bắt gặp hình bóng của một người đàn ông lạ mặt vận đồ kimono vừa mới lững thững trong căn phòng này. Tiếng thầm thì yếu ớt không rõ của ai vang vọng đằng sau cánh cửa gỗ ở ngay góc phòng, phía bên trái cánh cửa trượt Shoji – nơi dẫn ra ban công nhỏ của căn phòng Miku đang ngồi. Cô quơ quơ đống tài liệu vào túi xách, cảm thấy nỗi sợ đang túm lấy đôi chân mình, “giá như mình có thể chạy khỏi đây...”. Cô nuốt nước bọt một cái mạnh, rồi nhích cánh cửa gỗ sang 1 bên – nơi phát ra âm thanh rên rỉ ấy. Cô cảnh giác đưa người vào. Ngạc nhiên tột độ, cô kêu lên “chị Hirasaka !”. Hình bóng ũ rũ ấy không quay đầu lại, cứ bước đi một cách nhẹ hẫng rồi biến mất hẳn ngay trước mắt Miku. Miku chạy thật nhanh đến chỗ hình bóng Tomoe Hirasaka vừa đứng. Lúc này cô mới chợt nhận ra, đây là hành lang có thiết kế y hệt hành lang dây thừng, chỉ có điều nó không có dây thừng mà thôi. Hành lang này có dạng chữ T, tấm gương được đặt ở vị trí giao điểm của hành lang ngang và hành lang dọc. Cánh cửa Miku vừa bước vào nằm ở phía bên phải của tấm gương. Ở phía bên trái của tấm gương là một cầu thang dẫn xuống khu vực khác nữa. Miku đi đến cuối hành lang dọc, có một cánh cửa gỗ, thấp, nhỏ xíu nhưng Miku không thể mở nó được. Nhưng không phải vì nó bị khóa, mà vì Miku không được phép mở. Khi cô chạm vào nó, cô cũng có cảm giác hệt như lúc chạm vào cánh cửa ra vào của tòa dinh thự này. Cô rụt tay lại, buộc mình phải đi tiếp về phía cầu thang.

    Đứng ngay dưới chân cầu thang, Miku bắt gặp Mafuyu đang bước đi trên hành lang của khu vực này. Cô gọi thật to tên anh trai, nhưng anh ta không quay lại. Cô chạy theo rồi bất thình lình dừng lại khi anh rẽ theo lối đi của hành lang. Dưới ánh sáng của những cây nến được đặt ở mỗi lối rẽ của hành lang, một cái bóng kì lạ đang cựa quậy, nó không phải bóng của con người, nhưng nó đang bắt đầu nhích đến gần vị trí của Miku. Cô sợ hãi nhưng đồng thời cũng cảm thấy lạ lùng vì không nghe thấy tiếng thét hoặc âm thanh nào thể hiện phản ứng của Mafuyu. Cô lẩm nhẩm cầu cho anh trai mình có thể thoát được thứ quái lạ đang tiến về phía mình. Miku lùi từng bước một. Cái bóng ấy lớn dần lớn dần, rồi có hai cái gì xám đen, dài ngoằng vươn ra sàn nhà, trông nó như....nó như cánh tay người chết vậy. Nhưng nó quá dài để được gọi là cánh tay bình thường. Những ngón tay đen xì ấy bấu chặt trên sàn nhà, rồi hai cánh tay đó cong lên để kéo lê thân thể đang dính vào chúng. Cái gì đó nhú ra dần theo sự chuyển động của 2 cánh tay quái gì. Đó là gương mặt giận dữ của một người đàn ông, chợt nó quay ngoắt lại nhìn thẳng vào Miku. Miku há hốc mồm, đưa máy ảnh lên định nhấn nút thì cô hoảng hồn vì chỉ còn vỏn vẹn vài tấm phim. Cô quay người bắt đầu chạy. Âm thanh của những ngón tay bấu vào sàn nhà kêu lên rít rít, vừa kêu to, vừa phát ra với nhịp độ nhanh. Miku quay đầu lại nhìn, vật thể ấy đang điên cuồng bám theo cô. Nó không sử dụng đôi chân, thay vào đó , nó dùng hai cánh tay ấy vươn ra, kéo vào để di chuyển với tốc độ chóng mặt. Miku cắm đầu vào chạy. Bỗng âm thanh đó nhỏ một cách đột ngột và mất hẳn. Cô đứng lại, sinh vật quái dị ấy đã biến mất. Cô bắt đầu trở lại lối rẽ Mafuyu đã băng ngang qua. Chợt chiếc máy ảnh như phóng điện vào Miku. Nhanh như thoắt, Miku xoay người lại, giật lùi lại vài bước. Hai cánh tay của nó đang vươn lên cao đằng sau Miku, chuẩn bị đổ ào xuống để xiết lấy cô. Răng Miku nghiến lại, mắt cô căng ra kinh hoàng, nút chụp được nhấn khi ngón tay nhọn hoắt và lạnh buột kịp chạm vào mặt Miku. Ánh đèn làm nó rú lên, nó thu cánh tay dài ngoằn ôm lấy đôi mắt, rồi biến mất hẳn vào trong bức tường.

    Ánh lửa trên những cây nến vẫn cháy lập lòe, Miku đứng lặng người nhìn vào chiếc máy ảnh, còn 3 tấm phim nữa là chiếc máy ảnh sẽ trở thành vô dụng. Cô đưa bàn tay run rẩy chạm vào nơi ngón tay chết chóc vừa chạm vào. Nó đau buốt, nhưng cảm giác ghê tởm bởi mùi xác chết, bởi cái lạnh giá của vật thể ấy mới đáng sợ hơn cả. Miku xoa xoa bàn tay mình như để dịu đi cảm giác kinh khủng ấy khi vẫn đang tiếp tục trở lại ngã rẽ nơi Mafuyu đã biến mất. Lúc này, cô mới nhận ra, hành lang này được xây bao quanh cầu thang Miku vừa đi xuống ban nãy. Nói cách khác, hàng lang này như là một cái phòng hình vuông lớn, ở giữa nó có một căn phòng hình vuông nhỏ, phần thừa còn lại chính là cái hàng lang mà Miku chạy vòng vòng nãy giờ. Miku đi một vòng, nhận thấy ở hành lang này có 2 cánh cửa dẫn ra khu vực khác, và một cánh cửa để vào căn phòng hình vuông nhỏ được xây bao quanh cầu thang. Trên cánh cửa của căn phòng nhỏ đó, Miku bắt gặp được một ổ khóa cổ mà Koji Ogata đã chỉ cho cô thấy trong giấc mơ. Nó không phải ổ khóa bình thường, mà nó là một bảng gỗ hình tròn, được khắc gia hiệu của gia tộc Himuro, và trên đó còn có 10 nút nhấn được khắc hán tự . Bên dưới có một dòng chữ mục nát và bám bụi, Miku rọi đèn vào, tuy nhiên, cô chỉ đọc được 1 vài từ còn nguyên vẹn mà thôi “Ngày diễn ra...” “Shinto” “nghi lễ trói buộc”. Cô nhấn thử vài nút. Cánh cửa vẫn không dịch chuyển. Miku tiếp tục tìm lối đi khác ở 2 cánh cửa còn lại. Cánh cửa ở lối rẽ ngay bên cạnh cánh cửa có ổ khóa cổ là một phòng nghi lễ truyền thống của người nhật. Căn phòng này sử dụng 5 cánh cửa trượt Shoji để chia nó thành 5 phần bằng nhau. Ở gian phòng cuối cùng, trên tường có treo một bệ thờ nhỏ. Miku trở ra, tiếp tục đi thẳng đến căn phòng còn lại. Đằng sau cánh cửa là một tấm bình phong chắn trước mặt. Nó tạo thành lối đi nhỏ trước khi vào hẳn căn phòng, cuối lối đi ấy là một bệ thờ nhỏ, trên đó là một bàn thờ với hai cửa tủ nhỏ bị hở ra, Miku lại gần, kéo 2 cánh cửa tí hon ấy ra thì cô nhặt được một mảnh giấy cũ kĩ đã ố vàng , thậm chí cô còn sợ rằng chỉ cần tác động mạnh một chút là mảnh giấy ấy cũng rã theo. Nét chữ cũng rất cổ. Trên đó ghi vỏn vẹn :

    ( còn tiếp )
     

Chia sẻ trang này