chuyện cũng bình thường thôi.... e và cô ấy ( tạm gọi là A ) quen từ năm lớp 9 tới hết lớp 12 khi thi ĐH thì chia cmn tay....(vì e léng phéng với con khác ) hic thời trẻ trâu ham thích của lạ nên lớn khi biết yêu thì lại sống trong tiếc nuối các thím à....:( sau khi lên ĐH e học ở BD còn A học ở SG => mỗi năm Tết có gặp 1 lần đi chơi chung với nhóm bạn mà cũng ko nc gì chỉ hỏi thăm sức khoẻ thôi... Bẵng tới năm 2 A có nt nc lại thì e rủ đi Vũng Tàu chơi 14/2 ok...khi ra đó e có hỏi làm lại thì A lại nói " thích NGƯỜI khác rồi " (vì có e gái ruột chơi chung nói hình như A bị les nên ko rõ là gái hay trai ) e cũng ko chấp nhất làm gì mà cảm thấy thốn lắm...vì biết chắc tình yêu thực sự của mình là A rồi ( cả 2 năm đầu ĐH toàn qwerty ) rồi sau đó thì ai nấy đều im lặng đi tiếp con đường của mình.... Gần đây tầm tháng 8 khi sắp TN thì e lại nt hỏi thăm mình....nói đại loại là thấy cuộc sống mong manh dễ vỡ quá muốn tụi e quay lại làm bạn với nhau...(e vẫn hỏi thăm có điều éo có đủ can đảm để nói ra chữ làm bạn luôn :()....rồi thì thôi...lại im lặng với nhau.... Rồi về quê đi làm tới nay thì hôm 15/1 e có nt chúc mừng sinh nhật A...hôm sau A lại nhà e chở con e ruột đi ăn uống thì lại gặp e....e đứng cmn hình luôn...chả nói dc gì......về khuya thì A lại nt nói đại loại là nếu e vẫn là 1 người quan trọng với A ko biết A có còn là gì trong e ko....(tới lúc này tim e nó đập mạnh vl thiếu điều muốn văng ra ngoài luôn....) E có nói với A là vẫn còn yêu A...có chút mặc cảm ngày xưa phản bội A nhưng mà vẫn muốn bù đắp lại cho A...vì giờ e đã có dc 1 ít vốn lận lưng rồi....(công việc ở cty tư nhân lương cũng thấp mà dc cái ổn định, nhà ở chung với ba má nhưng rộng rãi nhiều phòng, xe 4 bánh , cả chút vốn sống ít ỏi nữa...) A có nói lại với e = TA đại loại là cũng muốn bắt đầu lại từ đầu mà A lại sợ....sợ cái sự íu đuối của bản thân ( vì e nghe nhỏ e nói có 1 time A phải đi khám bệnh tự kỉ này nọ @@ ) e nghĩ là do e ngày xưa nên A mới như vậy ko biết có đúng ko nữa...? nếu đi cùng A tới bây h có lẽ A sẽ ko như vậy ? Rồi gần đây tụi e nt nc mỗi ngày 1 ít mà cũng có khoảng cách lắm...ko có tự nhiên...sao sao ấy...e cũng ko biết phải nói gì...vì bản thân mình tồi tệ quá...chả biết phải làm sao để A vui lên....(hầu như mỗi ngày chỉ nt buổi sáng dc chữ buổi sáng tốt lành...nice day bla bla bla rồi lại làm việc...còn buổi chiều tối thì nt xem đang làm gì nc phiếm tí rồi lại thôi...) các thím các bác tư vấn xem e nên làm gì bây giờ.........nếu A có người mới hoặc chủ động cắt đứt với e thì chắc e sẽ thoải mái hơn bây giờ nhiều....e ko thể mở lời kết thúc với A dc...vì cô ấy là tình yêu đầu cũng là ý nghĩa cuộc sống của e (tất nhiên là ngoài gia đình) nhưng nếu cứ như bây giờ có khi lại là đau khổ cho A hơn... A gốc theo đạo thiên chúa....và gia đình e lại là công nhân viên chức có chức vụ ở tỉnh (bản thân ba mẹ e cũng muốn e thi vào nhà nước nhưng hiện giờ e thích làm tư nhân 1 time)...đây cũng là 1 rào cản xã hội phải ko các thím....?
cần sự thành tâm, chứng mình bằng hành động hơn lời nói :) Đạo thì cứ đạo ai người nấy giữ, đừng khắt khe quá làm gì.
người ở tỉnh người ở SG thì biết hành động làm sao hả thím...hôm sau sinh nhật có đi cf 1 lần cả 2 im lặng nhìn nhau cả tiếng rồi cũng im lặng mà ra về...cảm giác sao sao ấy...toàn nhắn tin thôi... còn đạo thì e cũng chịu luôn...
Hùi đó mình cũng nhút nhát như vậy, ko dám bắt chuyện với gái gì hết, nhưng giờ lỳ rồi, làm liều thôi. Cứ mỗi lần thấy bản thân yếu đuối là lại tự nói với lòng là nếu lỡ mất cơ hội thì sẽ khó có lại đc. :) BD với SG thì cách nhau chừng 1h chạy xe chứ mấy, làm gì ghê dữ vậy
Cứ vùng vằng thế này e cũng thấy khó chịu ấy chứ, k biết ngta có muốn yêu mình hay ko, kiểu nói chuyện thì cứ lấp lửng nửa có nửa ko. Như e là e hỏi thẳng luôn là có thích mình hay thích ng# r. Nếu thích ng# rồi thì thôi mà thích mình thì tiến tới. Thế cho khỏe. Nếu k rõ ràng thì ngày nào thức dậy cũng nghĩ là "liệu ngta còn yêu mình hay k....blab blab". Thế khó chịu lắm.
^tại vn thích vô nhà thờ nên thế, dù gì ng ta cũng nghĩ là đám cưới chỉ có 1 lần trong đời nên hơi khó tính. Chứ ở Mỹ thì đạo ai nấy giữ :)
là vậy nè các bác à...còn yêu nhau lắm...có điều A sợ sự íu đuối của bản thân ảnh hưởng đến e....A muốn e dc khoẻ và hạnh phúc ( nguyên văn tin nhắn )...thì e đang đau đầu làm sao để chứng tỏ mình có khả năng giúp A vượt qua cái suy nghĩ đó (ngày nào cũng nhắn tin thôi ko biết có si nhê gì ko )...khổ cái e về quê ở Tây Ninh làm việc rồi...A cũng cùng quê mà đang dạy AV ở Sài Gòn...mỗi đứa 1 công việc hết rồi...khoảng cách địa lý cũng là 1 vấn đề với e (chưa học lái xe ba má ko cho xài 4 bánh nên xác định 1 năm tới là chỉ có 2 bánh ) @@ mà SG thì phê quá...mà biết xuống rồi có gặp nhau dc ko nữa :(...chạy cả 100km xuống rồi 2 đứa lại im lặng nhìn nhau như hôm bữa nữa thì chắc e chớt Còn vấn đề theo đạo thiên chúa thì ba má e có nói theo đạo đó ko làm CA đc...vô Đảng đc...ko có chức vụ đc...lấn cấn vụ làm nhà nước thôi...nhưng mà e nghĩ e có khả năng tự lao động để làm ra tiền đc...ko cần phải sống theo ý ba má nên cũng ko quan trọng vụ này lắm
Thôi liệt kê ra đi, đọc cho đỡ hại não chứ cứ bùng nhùng thế này ... Lấn cấn những vấn đề j chưa rõ. 1. Đạo : đạo ai nấy giữ. 2. Tiền ? 3. 4. v.v....
chỉ có 1 vấn đề thôi các bác à....e nên có hành động gì thay cho việc nhắn tin mỗi ngày mà theo e là ko hiệu quả...làm gì để giúp A bớt tự kỉ...hoặc chứng minh bản thân e có thể bên cạnh giúp đỡ A mỗi khi A buồn thôi...mà khó quá e nghĩ hoài ko ra
Thì phải có nguyên nhân khúc mắc ở đâu r mới có biện pháp phù hợp để điều chỉnh chứ ... nút thắt ở đâu r mới biết mà gỡ. Nói chuyện có khoảng cách do đâu mà có ? Vấn đề ko phải là làm như thế nào mà đầu tiên phải xác định là phải làm gì , rồi mới đến làm ntn cho hiệu quả cao nhất. PVP đầu tiên phải chọn chỗ đứng, target chuẩn rồi mới combo skill vào đầu. Chứ mới vào chả biết mô tê điên cuồng xả skill tác dụng gì đâu ??? Còn tiện nhất là xem đc thì cưới cmnđ Tha hồ lọ chai chứ h TN-SG 100km mà còn thấy xa, còn thấy tiếc cái công đi thì cơm cháo j ???? Lời nói thì chứng minh đc cái j nhiều đâu ? 100 thằng nói được còn chỉ 1 -2 thằng làm được mà thôi. Một chút thành ý còn chưa có mà đòi chứng minh cái j ở đây ? Nếu thực sự là yêu ng ta ko màng đến khoảng cách, thời gian, tiền bạc, công sức để đến bên cạnh ng m yêu đâu. Chỉ trăm phương ngàn kế xoay ra cho được cách để đến vs nhau. Khi yêu ng ta chả cần phải hỏi ai, trái tim tự nó sẽ tự tìm ra lối - ra trăm cách, ngàn cách để làm ng m yêu hạnh phúc. Chứ còn 3 cái kiểu nt này nọ - thôi bạn bè cũng làm đc chả cần - sáo rỗng quá. H đặt ra vấn đề cháu nó tự kỷ , chú giải quyết sao chú còn chưa có cách mà chú muốn chứng minh chú có thể "chứng minh bản thân e có thể bên cạnh giúp đỡ A mỗi khi A buồn thôi" hoặc to lớn hơn, carry A cả một cuộc đời mần sao tôi cũng chả hiểu ? Mới có 1 khó khăn nho nhỏ thấy chú cũng bấn loạn r ( mà tôi thấy khoảng cách cũng ở trong lòng chú mà ra nữa ).
Mình thì cho rằng yêu đường là phụ hết. Cứ cái đệch gì nó hợp lý hợp tình, ko phiền hà cho bản thân trong tương lai và đúng với kế hoạch phát triển bản thân thì làm . Tầm này rồi thì ba cái chuyện "yêu thì phải tìm mọi cách blah blah" nó ở trong sách hết Cũng vừa yêu 1 em nói chung là rất hợp, mỗi tội em nó sắp vào SG làm khoảng 1 năm ( theo kế hoạch và dự định từ trước khi gặp nhau ). Ko phản đối, ko níu kéo, ko phân tích abc này nọ. Đi thì cứ đi thôi, yêu được lâu hay ko thì ko phải tính. Cứ đến lúc đấy mới biết được. Coi như thỉnh thoảng có cớ đi du lịch SG Người tính ko bằng trời tính, cứ cái gì mà ít phải nghĩ nhất thì làm thôi, đầu óc dành cho việc khác. Đàn ông quan trọng là phải kiếm được tiền thớt ạ ( hoặc ít nhất là cho nó thấy tương lai thớt sẽ kiếm ra tiền ).
tiền thì e kiếm khỏe re rồi các bác à dk gia đình cũng ko đến nỗi giàu nứt vách nhưng cũng có của ăn của để... cưới thì xa xỉ quá bác mio ơi :( e nó chưa chịu đâu...e cũng công nhận bản thân e phế thiệt chứ....chắc khoảng cách trong lòng e ra thật..... mấy hôm nay cũng ít nt nữa...chắc lại im re như thời gian trước.....đôi lúc e mệt mỏi lắm...chỉ muốn buông tay ra thôi...nhưng mà e nghĩ ít nhìu gì cũng phải nc với A như 2 người bạn...vì buồn A hay nt với e...muốn nc với e...với e muốn bù lại tội lỗi ngày xưa nữa...nhưng e thật sự ko biết phải làm sao....ko biết nếu mình ko nc nữa thì A có tự kỉ nặng hơn ko...còn e nt thì A ít khi trả lời hoặc nt vài cái rồi g9 nhau thôi...e ko trách gì cả (vì nếu A có ghét hay khinh bỉ e thì cũng ko sao hết)...chỉ là e ko biết lý do A ra vậy là sao...ko biết phải làm gì...cảm giác thật là trống rỗng các bác à.............
A khuyên chú thế này. Đến cái tuổi của anh sau nhiều biến cố trong đời thì mặc dù bản tính ko thay đổi được, nhưng anh luôn tâm niệm là "QUAN TRỌNG NHẤT LÀ CẢM GIÁC CỦA BẢN THÂN". Cứ phải mình vui, mình thoải mái đã. Đừng vì muốn làm cho người khác vui, đừng vì sợ người ta buồn mà tự nhiên làm mình phải ngợi. Rồi lại đến lúc ngã ngửa ra Hoặc nếu ko đồng tình thì cũng chúc may mắn. Ko phải ai cũng gặp biến cố, ko phải ai cũng gặp chuyện khốn nạn như anh :v
Chủ thớt mau nản vcl Mình cũng nhắn tin nè, cả 2 tuần rồi, nhắn cả chục câu mới trả lời đc 1 câu. Trả lời toàn là xã giao rồi bái bai. Nhưng mình vẫn nhắn, nhắn cho đỡ nhớ thui chứ đâu có hy vọng là đc trả lời đâu Còn 100km ấy hả, nếu yêu thật thì chẳng nhằm nhò gì đâu :)
Thế này thì chẳng giải quyết được vấn đề gì Nhắn 1 vài câu mà nó ko trả lời thì next cho nó nhanh, hoặc là phải cưa lúc gặp mặt. Chứ cái kiểu nhắn cù nhây này làm nó càng khó chịu và coi thường thôi. Nếu thích thật thì nên tìm cách khác
Tình hình là thế này. Mình đi học xa cả tuần, gặp e nó đc Cn thôi, 2 đứa làm chung tiệm phở. Có đoạn 2-3 tuần thân dữ lắm, e nó chủ động gọi cho mình mỗi tối, nói chuyện đến lúc đi ngủ luôn. Ban ngày bất cứ giờ nào mình ko học là e nó gọi. Text thì cả ngày luôn. Nói chuyện thì mình tỏ ý định ra rõ ràng luôn, e nó cũng biết mình thích e nó. Rùi tự nhiên mọi chuyện ít lại, mình cảm thấy có chuyện nên nhân cơ hội e nó gọi rùi mình tỏ tình lun. Mà ko chịu, nói là ko muốn thích ai hết. E nó ko tin đc ai. Rùi e nó nói mình cứ bình thường đi, e nó cũng bình thường với mình. Mọi chuyện chủ yếu là do mình thôi. Bây giờ thì e nó hạn chế trả lời tn của mình, nhưng khi trả lời là lại nói nhiều như hồi trước. Mình đoán là e nó muốn tập trung vào việc học nên ko muốn phân tâm chuyện tình cảm. E nó định học lên Master. Nên hiện giờ mình cứ giữ liên lạc vậy thôi, đang cố tỏ ra thành ý để có đc lòng tin của e ấy.
Hiểu mà, ty tôi cũng cho vào đáy list cmnr Có bao h vào đây mà tôi cổ súy cho bọn nó yêu nhau đâu Từ nhỏ đến lớn muốn j là phải đạt đc quen r , thấy ng ấy mún mà ko biết làm j để đạt đc mục đích có tí bực m thôi. Bảo yêu mà cứ lần chần chả biết là yêu kiểu ntn nữa. Con ng sống phải muốn là đc chứ cứ muốn r khóc ti tỉ thì làm đc cái j ? Còn đương nhiên cái mục đích này có nên cơm cháo j ko thì còn phải tiếp xúc r vài post report nữa chứ cái công đi còn chưa bỏ ra thì hy vọng gì cao xa vào đầu tư tình cảm này nọ mà lo cháu nó feed làm j. Bây h cứ gặp cứ ngửa bài ra rồi mới dứt lòng mà quyết định đc chứ cứ ngồi nhà, bấn loạn đủ thứ thì quyết đc là chơi tiếp hay nghỉ bây h ? Chú đã có sự nghiệp r là tốt nhưng phải xem lại cách sống của m có vẻ tù quá. Kiểu như chả có tẹo bản lĩnh hay tự tin vẹo j, khổ nhất là chả biết m muốn j. Cái con bé kia cũng thế nốt, dẫn đến cặp đôi hoàn cảnh gặp r đi về là đúng. Đến muốn cũng chả dám muốn thì làm đc cái j trong cuộc đời này ngoài làm zombie ? Nói cưới đâu phải là để chú mày cưới thật, khổ ... đọc câu tiếp theo đi ku Đùa chứ ghét nhất bọn ng yêu mà cứ nt ti tỉ " Ăn cơm chưa, đang làm gì, chúc 1 ngày tốt lành v.v... " vớ va vớ vẩn. Đàn ông con trai mà cứ kiểu babysitter từ xa + nói lắm làm chả đc j nó chán j đâu.
hơ hơ mình cũng ghét kiểu nt như vậy, nên nt nói vớ vẩn chứ ko bao giờ xoi mói kiểu thế. Ai mà hỏi mình kiểu đó thì thế nào cũng bị nghe chửi