Chương 62: Nhân vật mang tính chất then chốt. Spoiler: Click Phương Thiệu cùng Ngụy Duyên nhậu một bữa no nê, cho tới khi trời sắp tối được thả ra ngoài, chờ khi quay lại dịch trạm đã tối rồi. Hai người đi vào gặp Gia Cát Lượng, vừa đẩy cửa đã thấy Gia Cát Lượng vừa uống trà vừa quạt gió, thấy hai người đi vào vẻ mặt hờ hững, làm bộ không thấy vậy. Phương Thiệu biết Gia Cát Lượng đang tức giận, nhưng việc này cũng không phải lỗi của mình cũng không xấu hổ gì cả, tiến lên cười nói: "Tiên sinh trở về sớm nha, thế nào Tôn Quyền kia có thuận lợi hay không?" Gia Cát Lượng hừ một tiếng: " Cũng tốt, chẳng qua nếu một vài người không ở bên ngoài gây chuyện còn dễ dàng hơn rồi." Lời nói Gia Cát Lượng có vẻ bất mãn, Phương Thiệu còn chưa nói thì Ngụy Duyên đã bất bình nhảy vào: "Quân sư, tranh chấp ban ngày không liên quan tới chúng ta, là vị Tôn đại tiểu thư kia vô lễ thô bạo." Phương Thiệu cũng vội vàng nói: "Đúng nha đúng nha, quân sư ngươi không biết đấy thôi, vị Tôn tiểu thư kia vóc người thướt tha xinh đẹp nhưng tính cách hung ác cực kỳ, trong thành Sài Tang người dân lén lén lút lút gọi nàng là Bá Cơ đây. Đám người chúng ta đang yên đang lành đi dạo tự dưng nàng phóng ngựa chạy tới, còn muốn giết bọn ta nữa. Cũng may ta ta cùng Văn Trường lấy đại cục làm trọng, không thể làm gì khác hơn là nuốt giận vào bụng, ngồi tù một bữa đây này." Gia Cát Lượng quạt nhẹ vài cái, vẻ mặt cũng dịu xuống, khoát tay nói: "Thôi, việc trên đường ta đã sớm nghe nói, tuy các ngươi không sai nhưng bây giờ chúng ta đang ở đất người khác, có vài việc nhỏ có thể nhịn được cứ nhịn đi." Phương Thiệu thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tiên sinh giáo huấn chúng ta đều nhớ kỹ. Sau đó không có chuyện gì chúng ta ở trong dịch trạm này, không bước ra cửa lớn một bước. Ta cũng không tin đám người Giang Đông ăn no rửng mỡ tới đây gây sự đâu." Gia Cát Lượng khẽ gật đầu, vẻ mặt bình thường trở lại, cười nói: "Nhưng nói ngược lại, vị Tôn tiểu thư cũng thực là một đóa hoa lạ kỳ. Bá Cơ cái danh tự này ... ầy, thật không hổ là em gái của Tiểu Bá Vương Tôn Sách." Lúc đó Phương Thiệu cũng bị cái tên Bá Cơ của Tôn Thượng Hương làm chấn động, may mà nàng không gọi là Cơ Bá chứ không Phương Thiệu mới vừa mới nói ra nhất định sẽ không nhịn được cười to. Hai người đang nói về vị muội muội thần kỳ của Tôn Quyền này thì bên ngoài có thân binh báo lại, nói là có người tới tìm, xưng là gia đinh của Gia Cát Cẩn tới gặp Gia Cát Lượng có chuyện quan trọng cần nói. Gia Cát Lượng liền gọi truyền vào, chỉ một lúc sau, một ông lão râu bạc trắng tập tễnh đi vào, miệng nói: ""Xin chào Nhị công tử." Gia Cát Lượng vừa thấy ông lão kia, vẻ mặt không khỏi hiện lên nét vui mừng, vội vàng đứng lên đỡ hắn ngồi xuống, nói: "Đinh bá, sao ngươi lại tới đây, nhiều năm không gặp không ngờ ngài vẫn tráng kiện như thuở nào nha." Trước kia Phương Thiệu nghe Gia Cát Lượng nói trong nhà hắn có một người quản gia gọi là Đinh bá chăm sóc hắn lớn lên từ nhỏ, sau đó theo huynh trưởng Gia Cát Cẩn đi tới Giang Đông, qua nhiều năm như vậy không gặp Gia Cát Lượng tất nhiên là vô cùng mừng rỡ. Đinh bá cười ha hả nói: " Tốt, tốt lắm. Nhị công tử cũng tốt, không biết Thiếu phu nhân còn khỏe hay không?" Gia Cát Lượng tự mình rót chén trà cho Đinh bá, nói: "Nguyệt Anh nàng rất tốt. Huynh trưởng phái người khác truyền lời là được rồi, chân của Đinh bá ngươi không tốt lắm, hà tất ngươi phải đi làm gì chứ." Đinh bá chỉ lo hỏi chuyện suýt chút nữa quên việc chính, vừa nghe Gia Cát Lượng nói thế vội vãi vỗ trán một cái, nói: "Ngươi xem ta già tới mức lú lẫn cả rồi, đại công tử nói rồi, việc nay không tin ai khác được nên mới để lão hủ đi một chuyến. Đại công tử để lão hủ nói cho Nhị công tử biết, ngày hôm nay sau khi ngươi đi, Tôn tướng quân nhận được thư chiêu hàng của Tào Tháo. Hiện nay văn võ quần thần Giang Đông nghiêng về một phía khuyên Tôn tướng quân hàng Tào. Tuy rằng Tôn tướng quân đã xin mời Chu Công Cẩn đến Sài Tang thương nghị nhưng đại công tử hắn nói ngươi nên chuẩn bị trước là hơn." Trong ba người trừ Phương Thiệu ra đều biến sắc mặt. Gia Cát Lượng cười nhạt, nói: ""Đa tạ huynh trưởng nhắc nhở, Lượng tự có chủ trương." " Vậy thì tốt, lão hủ còn phải trở về, đại công tử vẫn chờ tin đây." Đinh bá nói xong đứng dậy muốn đi, Gia Cát Lượng nói: "Ta đưa Đinh bá đi về vậy, thuận tiện thăm hỏi Đại huynh một chút, hiếm khi tới Sài Tang chơi vài bữa, hai huynh đệ ta đã nhiều năm rồi chưa gặp mặt cũng nên trò chuyện một phen." Đinh bá phất phất tay, lắc đầu nói: "Đại công tử phân phó, nếu như Nhị công tử muốn tới thăm hắn thì không cần đâu. Hắn nói rồi, bây giờ mỗi người đều vì chủ của mình, trong lúc này cần tránh người khác hiềm nghi." Gia Cát Lượng ngẩn ra, khẽ gật đầu1 Vẫn là huynh trưởng nghĩ tới chu đáo, vậy cũng tốt, ngày khác ta tới thăm hắn." Đinh bá rời đi, trong phòng chỉ còn dư lại ba người, lúc này lông mày Gia Cát Lượng mới nhăn lên, lẩm bẩm: "Không ngờ rằng Giang Đông cũng là một đám chết cả hết, Tôn Quyền người này ta xem cũng là hạng người đung đưa bất định, tình thế không ổn rồi." Phương Thiệu vẫn ung dung, trấn an: "Tiên sinh đừng quá lo lắng, ta đoán Tôn Quyền sẽ không đổi ý đâu." Gia Cát Lượng nghe hắn nói khẳng định như vậy, nghi ngờ: " Ngươi dựa vào cái gì lại khẳng định như thế?" Phương Thiệu đương nhiên là dựa vào lịch sử rồi, chỉ là Khổng Minh hỏi thế hắn khó trả lời, suy nghĩ một chút nói: "Cái này rất đơn giản, ta cảm thấy Tôn Quyền không phải là loại người cam chịu làm kẻ dưới. Tiên sinh thử nghĩ xem, lúc Tôn Sách vừa mất, Tôn Quyền thay anh nhân lấy trách nhiệm, đối mặt với ngoại ưu nội loạn như thế còn khó khăn hơn bây giờ mấy lần mà tiểu tử này vẫn vượt qua, dễ dàng tạo ra cục diện tốt đẹp như bây giờ thì hắn sẽ cam nguyên đầu hàng Tào Tháo sao ?!" Gia Cát Lượng khẽ gật đầu: "Có chút đạo lý, ta cũng cảm thấy Tôn Quyền không giống Lưu Tông mềm yếu kia." Lúc này, Ngụy Duyên vẫn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng nói: "Quân sư, ta cho rằng chúng ta không thể gửi hi vọng lên người khác được, thử tính một chút có thể làm cho Tôn Quyền không thể không cùng Tào Tháo phản bội." Hai mắt Gia Cát Lượng lóe lên, nói: "Văn Trường có kế sách gì, mau mau nói." Ngụy Duyên nói: "Rất đơn giản, tối nay ta mang mấy huynh đệ tinh nhuệ, ra vẻ là nhân mã quân Ngô len lén lẻn vào giết chết sứ giả Tào Tháo là xong. Tào Tháo kia vì sĩ diện, khi biết được tin này nhất định sẽ giận tim mặt, đến lúc đó coi như Tôn Quyền muốn đầu hàng cũng không thể đầu hàng được." " Kế của Văn Trường hay nha, quân sư, ta thấy võ nghệ của hắn rất giỏi, việc này chắc chắn sẽ thành công." Phương Thiệu cũng dốc hết sức tán thành, bởi vì hắn cảm thấy vẫn không thể tin tưởng lịch sử, dù sao có hai lớp bảo hiểm vẫn tốt hơn. Gia Cát Lượng lắc đầu, nói: "Kế này quá mức nguy hiểm, lỡ như không thành công thì chúng ta sẽ bất lợi lớn." Ngụy Duyên không vui nói: "Vậy chúng ta cứ chờ như thế mãi à!" Gia Cát Lượng nói: "Cũng chỉ có thể như vậy, hy vọng Chu Du này là hạng người có khí phách một chút. Người này được Tôn Sách trước khi đi nhờ vả giúp đỡ Tôn Quyền, lời nói của hắn rất có trọng lượng, chuyện liên minh này có thành hay không còn nhờ vào hắn." " Giang Đông Mỹ Chu Lang, rốt cục đến phiên ngươi ra sân rồi, hi vọng ngươi không để cho ta thất vọng nha." Trong lòng Phương Thiệu nghĩ như vậy.
Ngày tết sắp đến chắc bác "hung6767" còn bận việc nương tử, nội gia. Cám ơn bác đã dịch truyện này cho anh em thưởng thức! Hi vọng có ngày được mời bác ly trà đàm đạo.
Dạo này ngày nào cũng chạy việc, hix, với lại đang hóng game nữa nên dịch chậm quá.... mấy bác thông cảm hen. Chắc nghỉ Tết rảnh rỗi hơn ( hy vọng không có gì trục trặc )
Năm 200 về rồi, lúc Lưu Bị ở Nhữ Nam ăn nhờ đất Tào THáo đó. Chương 63: Chu Lang Spoiler: Chương 64: Chu Lang Chương 63: Chu Lang Chớp mắt phương Đông đã rực sác, nắng sớm chiếu vào nội đường tạo thành từng tia sáng trắng xua tàn màn đêm u ám. Tôn Quyền ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, không khỏi thở dài một tiếng, hắn vô lực đứng dậy: "Trời đã sáng, tắt đèn đi thôi." Vài tên người hầu còn mang vẻ mặt ngái ngủ ở hậu đường bước vào, thổi tắt từng ngọn nến. Tôn Quyền đứng dậy, vặn eo xoay người vài cái. Một đêm không ngủ, bây giờ vẫn không có chút xíu buồn ngủ gì, trong đầu hắn vẫn ong ong đám hạ thần không dứt lời " quy hàng", làm tâm thần không yên. Hắn lại một lần nữa nhặt phong thơ của Tào Tháo viết, lông mày nhíu chặt lại, sau đó không nhịn được ném lên bàn trà. Thơ này đã nhăn nhó không ra dáng vẻ gì nữa, hiển nhiên đã bị lật ra coi lại không biết bao nhiêu lần rồi. " Khó, khó a." Tôn Quyền bùi ngùi mãi thôi, không khỏi ngửa mặt thở dài. Đúng lúc này cửa lớn bị ai đó đẩy ra, một người không thông báo mà ngẩng đầu bước nhanh vào. Tôn Quyền chợt nổi giận bỗng phát hiện hóa ra là em gái mình, Tôn Thượng Hương, tức khắc khuôn mặt nở nụ cười, nói: "Tiểu muội, sao ngươi lại tới đây?" Tôn Thượng Hương sầm mặt lại: "Nhị huynh, ngày hôm qua ta săn thú trở về đụng phải đám người Kinh Châu, nói là Nhị huynh ngươi dự định cùng Lưu thị Kinh Châu liên minh, có chuyện này hay sao?" Tôn Quyền ngẩn ra, ngượng ngùng nói: "Chỉ là có ý này mà thôi, nhưng đại quân Tào Tháo đông tiến thanh thế hùng vĩ, bằng vào Giang Đông ta e rằng không phải đối thủ. Vì vậy Tử Kính mới bày kế liên minh nhà Lưu này." Tôn Thượng Hương cau mày nói: "Cha chết ở trong tay họ Lưu, thù này lẽ nào nhị huynh quên rồi sao. Chúng ta há có thể cùng kẻ thủ liên hợp được." "Thù này vi huynh không thể nào quên, bất quá tuy rằng Lưu Bị cũng họ Lưu nhưng đâu ăn nhầm gì với Lưu Biểu đâu à. Vả lại. Cái này cũng là kế sách tạm thời đối phó Tào Tháo mà thôi, sớm muộn gì chúng ta cũng lấy Kinh Châu." Tôn Quyền tựa hồ đối với em gái oai hùng của mình có chút kiêng kỵ, nhẫn nại giải thích cho nàng nghe rõ ràng. Mặc dù Tôn Thượng Hương có chút kiêu ngạo nhưng không phải thiếu IQ nha, nếu không e rằng đã làm thịt đám người Phương Thiệu từ lâu rồi. Lúc này nàng nghe xong Tôn Quyền giải thích, biểu tình không vui mà thôi, chu mỏ nói: "Muốn liên minh cũng được nhưng Nhị huynh ngàn vạn lần không được quên thù cha đấy, chờ đẩy lui quân Tào xong nhất định phải lấy Kinh Châu, lúc đó cái quái gì Lưu Bị hay Lưu Biểu cùng phải thịt tuốt, hừ hừ." Tôn Quyền thầm thở phào một cái, vội cười ha hả nói: "Vi huynh nhớ kỹ, tiểu muội đừng lo lắng nữa." " Vậy thì tốt." Tôn Thượng Hương chuẩn bị rời đi bỗng nhiên phát hiện lá thư trên bàn trà, tiện tay cầm lên xem. Vừa xem xong, vẻ mặt lập tức đỏ bừng, hai mắt trợn to, quát lớn: "Nhị huynh, đây là thư của Tào Tháo đấy sao?" Tôn Quyền nói: ""Đúng vậy a, hôm qua hắn phái sứ giả tới đưa thư đấy." Tôn Thượng Hương xe nát lá thơ, tức giận: "Tào Tặc khinh người quá đáng, vậy ta liền đi giết tên sứ giả kia. Nhị huynh cùng họ Tào quyết một trận tử chiến, cho tên kia biết Giang Đông chúng ta không phải dễ trêu." Tôn Thượng Hương nói xong rút kiếm muốn chạy, Tôn Quyền giật nảy cả mình, vội vàng kéo cô ả lại, khuyên nhủ: "Em gái à, chuyện này không thể được. Hai quốc giao binh không chém sứ giả." Tôn Thượng Hương tức giận bất bình: "Tào Tặc vô lễ như vậy, sỉ nhục ngươi, coi như chém sứ giả thì có gì đâu. Hừ, nhị huynh đừng cả ta, để ta đi ..." Nếu để cho Tôn Thượng Hương chém chết sứ giả thì e rằng mình không còn đường lui nữa, cứ việc Tôn Quyền nghe Lỗ Túc kiến nghị nhưng hắn vẫn không tự tin lắm nha, nguyên nhân lớn nhất là hắn không thể làm gì được đám đại thần chủ trương hàng Tào của mình. Thực sự hết cách rồi, Tôn Quyền chỉ đành nói thật: "Em gái nghe ta nói, bây giờ đám văn thần Trương Chiêu đều muốn quy hàng, nhưng võ tướng khác cũng không có bao nhiêu lòng chiến đấu. Hiện tại vi huynh ở thế lưỡng nan rồi, nếu ngươi chém chết sứ giả Tào Tháo phái tớ lúc đó vi huynh muốn đánh cũng không đánh được, mà muốn hàng cũng không xong, Tôn thị ta sẽ bị tai họa ngập đầu nha." Nghe Tôn Quyền than thở, Tôn Thượng Hương lập tức hiểu rõ, thu kiếm vào vỏ trầm mặt: "Lại có việc này! Đám người Trương Chiêu quá đáng mà, ăn lộc chủ lại không cân nhắc cho chủ, chỉ biết bo bo giữ mình .... " Tôn Quyền than thở: "Giang Đông thế tộc quá to lớn, chuyện này khó mà giải quyết được. Vì lẽ đó vào lúc này, tiểu muội không thể dính vào." Tôn Thượng Hương nhướng mày: "Thế nên làm sao mới được, chẳng lẽ nhị huynh ngươi ... muốn hàng Tào sao? Chuyện sỉ nhục cha anh này, ta tình nguyện không làm." Gương mặt Tôn Quyền ngượng nghịu, nói: "Đương nhiên vi huynh không muốn hàng Tào rồi. Chỉ là bây giờ đại thần đều muốn quy hàng, trừ Tử Kính ra vi huynh còn thiếu một người ủng hộ nữa." Tôn Thượng Hương trầm ngâm một lát, trong giây lát nhớ tới chuyện gì, vội nói: "Sao nhị huynh không cho đòi Công Cẩn ca ca đến đây. Lúc trước khi đại huynh còn ở, hằn từng cùng đại huynh ngày đêm mưu tính tiến quân lên phía bắc tranh giành thiên hạ. Với danh vọng của hắn, chỉ cần hắn ủng hộ ngươi là có thể trấn áp đám người Trương Chiêu rồi, lúc đó ngươi còn gì mà lo lắng nữa." Lúc này khuôn mặt Tôn Quyền thoáng lộ chút ý cười, nói: "Vi huynh cũng có ý này, vì lẽ đó đã sai người tới hồ Phàn Dương cho đòi Công Cẩn đến rồi. Hy vọng hắn không để chúng ta thất vọng." Gió sông Trường Giang thổi mạnh, từng gợn sóng lấp loáng. Thuyền căng phòng thuận gió lướt đi trên mặt nước, thẳng về phương Bắc xa xăm. Đứng ở đầu thuyền, một thư sinh mặc áo bào trắng đang ngồi khoanh chân, hai mắt hơi đóng lại, thả hồn vào tiếng đàn thất huyền. Tư chất phong lưu, gương mặt xinh đẹp, tám chữ này vẫn không đủ nói lên tướng mạo của hắn, chỉ có thể nói là ... mỹ nam tử. Khí chất bất phàm, bên cạnh còn đăt một thanh bảo kiếm, mười ngón tay nhẹ nhàng uyển chuyển bắn vào dây đàn, tại mênh mông sóng nước này quả thật có phong thái của thần tiên. Sau khi đánh xong một bài, hắn thở ra một hời, chóng kiếm đứng lên, nhìn về phương Bắc xa xăm, mơ hồ thấy được cờ xí trên tường thành. Khẽ nhếch miệng, cười nói: "A Phúc, có phải là sắp tới Sài Tang rồi à." Người thân binh phía sau vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, sửng sốt đáp: ""Đúng vậy, tướng quân, phía trước chính là thành Sài Tang." Vụt ! Đột nhiên hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, trên thân kiếm óng ánh phản chiếu gương mặt đẹp trai của mình, tự lẩm bẩm: "Chu Du a Chu Du, đã yên lặng nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có cơ hội rồi. Đến lúc ngươi dương danh thiên hạ .... ha ha !"