Bài này lấy từ blog của chính tớ viết cách đây nửa tháng,chỉ edit đi 1 tí Có lẽ cũng chẳng phải review,1 đoạn cảm nhận ngắn mà thôi... Mùa đông năm nay đến nhanh quá... Chưa kịp nhận ra,mới là cuối tháng 9,thời tiết đã lành lạnh. Nhớ năm ngoái,giữa tháng 8,khi mới sang Đức,trời đâu có lạnh vậy- Liệu có phải năm nay mùa đông sẽ dài ko nhỉ? Mùa đông châu Âu buồn và chán kinh khủng... Hqua lại bị cảm lạnh nên cả ngày ngồi nhà. Làm gì cả ngày? Nghe lại Green Carnation.Sau Viking thì Prog luôn chiếm 1 chỗ đứng trong tớ. Đã nghe bao band Prog ? Cũng chẳng nhớ....Cũng chẳng cần phải kể ra,chỉ biết thích nhất Opeth và Dream Theater. Hôm nay ngồi lục lại đống Prog mới thấy khá lâu đã ko đụng đến Green Carnation. Vẫn nhớ cái album đầu tiên nghe của bọn này là Light of Day,Day of Darkness.Đã 4 năm rồi.Chỉ có đúng 1 long track dài 60 phút! Nhưng thế là quá đủ để mang lại cho tôi mọi trải nghiệm của âm nhạc.Ngay cả Dream Theater có lẽ cũng ko có long track nào sánh ngang được với track này. Có nhiều ý kiến cho rằng LoD,DoD bị ảnh hưởng của Opeth nhưng tớ thì chả nghĩ vậy.Nghe cả 2 nhạc đều buồn thảm nhưng 2 cái buồn đấy với tớ lại khác nhau :devil: Một cảm giác u sầu vang lên ngày từ những giây đầu tiên, nó thấu tận trong tim. Nhưng cũng chính nó thôi thúc tớ,ko thể dừng lại được và nghe trọn vẹn track này. 60 phút 6 giây A vision, a call In times before my fall In life before I became I dreamed I was insane... Những câu lyric buồn tê tái như I dreamed about day But I lived in the night .... Night divide day, day erase night Light of day, day of Darkness Càng nghe càng say mê với những giai điệu lúc nhẹ nhàng,lúc tàn bạo,tiếng những hợp âm guitar,tiếng nước chảy tí tách,những âm thanh chẳng hiểu là cái gì... Tất cả đều diễn tả 1 nỗi đau tột cùng ,xuất phát từ tình cha con và nỗi đau mất con của Terje từ đó anh cứ chìm,chìm mãi trong Darkness I saw the unseen ,I heard the unheard I rode the sky above the earth I felt the breeze of the world What was lost ,I should have retrieved What was real ,Was long gone within of me Mùa đông mà nghe Green Carnation,mới thấy thấm 1 nỗi buồn,sự sầu uất muôn thuở của cái mùa này. Nhất là khi bạn đang ở xa nhà,ở 1 nơi rất xa xôi.Nơi mà mùa đông lạnh lẽo và kéo dài. Cảm giác như vậy thực sự rất ám ảnh,ko dễ dàng vứt bỏ Ko tin thì nghe thử Lullaby in Winter trong album A Blessing in Disguise xem. Có 1 điều làm tớ hơi ngạc nhiên ở bọn này là band ko có ai là nữ vậy mà nhạc của họ nhẹ nhàng,mềm mại và sâu lắng kinh khủng.Nó cứ mơn man chảy,chảy mãi vào tận mạch máu trong người,khiến bạn chìm vào những giấc mơ,những Journey dài bất tận Nhưng album tuyệt vời nhất của Green Carnation là The Acoustic Verse. Đây đúng là 1 tuyệt phẩm đúng nghĩa. Cái đẹp chính là đây.... Có 1 người bạn đã nghe nó và nói 1 câu : " Vì điều gì giản dị, thât giản dị mà khiến ta cảm động, thì tự thân nó đã đẹp. The Acoustic Verses - là như thế." Là Sweet Leaf Oh sweet leaf Has your time come? Will your journey begin? I'm afraid of falling and falling With the wind Away, away from your origins Oh sweet leaf How was it? Hanging under stars Feeling the wind Knowing you're safe Clinging on to me Đã bao giờ bạn tưởng tượng mình là 1 chiếc lá vàng trong mùa thu,chỉ cần buông tay ra và bay bay trong gió chưa ? Nếu rồi thì bạn sẽ thích bài này,khi nghe nó tớ thấy thật tự do,ko chút vướng bận,như chiếc lá rơi rồi nhẹ nhàng chạm đất vậy. Đúng với bản tính thích tự docủa tớ \:d/ Tiếng violing rét rắt,trống và giọng hát thầm thì nhưng bạn sẽ mãi ko thể quên. Rồi còn The Burden is mine...Alone. Bài tớ thích nhất ở Album này. Phải,nó như 1 giấc mơ vậy,nghe xong liệu bạn có đồng cảm với tớ ko,1 sự tiếc nuối,chỉ muốn nó đừng dừng lại. Nó đẹp và mong manh quá. I feel the blood under my skin like so many times before this journey got the best of me and I am sorry I couldn't wait anymore The burden is mine... alone Rồi còn những Maybe Alone (bài này Stein đầu trọc chơi tất :cool:) Violin quá hay và đẹp 9-29-045 dài 15 phút,khi tớ nghe đã cảm thấy bài này chia ra thành 3 phần rõ ràng được,đến lúc xem lyric thì hóa ra đúng thật Rồi đến bản Instrumental bằng Piano Childs Play Part 3 High Tide Waves Xuyên suốt trong album,những acoustic guitar, keyboard, piano và cả violin xen kẽ thay nhau có mặt. 1 cảm xúc khó tả đây.Ko hiểu liệu với vốn viết văn như tớ có thể truyền đạt lại được cảm giác thật đến như vậy ko? Gutar giống như là gió,lúc hiu hắt khe khẽ trườn qua từng khe lá,lúc ào ạt xông đến như báo hiệu mùa đông đang kéo về. Và tớ thì "Alone", đang ngơ ngác đứng giữa cuộc đời cô độc này,thấy lạc lõng và lòng tự hỏi mình có thuộc về thế giới này hay ko ? Sao nó quá lạ lẫm đến vậy ? Where am I? Giá mà .... If I could close my eye I'm sure I'd disappear Sao lại có thứ nhạc da diết đến não lòng vậy... Sao anh lại tài năng quá vậy Stein Roger...
xem cái blog rồi, mỗi tội nó set private , tớ chỉ làm đc mỗi cái emoticon Dude , cậu 21, phải gọi tớ = anh nhaaaaaaaaaaaa nha nha nha >8( ^ ; ^ )8< còn về G.C là cả 1 chuyện dài về 1 band đang on hold. nhưng thay vì kể đến 1 loạt các fact, hãy type ra tại sao cậu thấy nó hay . chính kiến ko nhất thiết phải đậm nét khi chém gió về nhạc, nhưng có khi lại nên có (à, với tớ, vocal là 1 thứ nhạc cụ, nó độc đáo, unique, nhưng xa xỉ lắm lắm )
ko hề có thái độ chút nào hết . h mắc cái bệnh làm gì cũng ko nghiêm túc. riêng chỉ có mấy cái recommendation thì là nói thật. cơ mà review hợp tai a thì lắm lắm ng chê. a mắc cái bênh khoái màu mè
vô các 4rum rock các cao nhân nhan nhản, review đầy rẫy cơ mà mầy là 1 thằng bệnh hoạn. ko vĩ nhân và sâu sắc như GC, chỉ tại cái giày mầy đi, cái túi vàng mầy xách nhìn rất chi là nam tính đó nhaaaaaaaaaaaaa nha nha nha >( *oo* )<
tau mất đến gần chục giây đồng hồ tư duy, suy ra đó là bạn gái của mày . blog mày dài thế. đến cả trăm entry.
Search trên google ra cái này đây ... Tớ đang phần đấu để nghe trọn Lod, dod lần thứ 4 mà chưa được :'>