. Xin chào toàn thể member box Tâm Sự nói riêng và toàn forum GVN nói chung. Lời đầu tiên Daki xin được gửi đến mọi người là chúc cho tất cả một Năm mới 2011 thật an lành và nhiều hạnh phúc. Lời thứ 2 Daki muốn gửi đến mọi người là câu xin lỗi. Xin lỗi vì đã lập POLL trễ mất 3 ngày so với dự định. Sát ngày Tết, mải lo việc nhà quá nhiều, Daki đã không có nhiều thời gian để online làm việc này. Mong tất cả thí sinh và các thành viên thông cảm và bỏ qua. Cám ơn tất cả nhiều lắm. ^_^ Lời thứ 3 Daki muốn nói là với 52 bài dự thi của 52 thí sinh, khi lập POLL sẽ còn lại 51 bài (có 1 bài bị loại do quá ngắn so với quy định và nội dung cũng không được nghiêm túc cho lắm). Daki sẽ lập thành 3 POLL, mỗi POLL có 17 bài. Mọi người đọc rồi vote bình chọn cho bài mà mình thấy hay, thấy tuyệt nhất, khiến cho con tim có nhiều xúc cảm nhất nhé. ^_^ Khi hết thời gian bình chọn (1 tuần lễ), Daki và các thành viên trong BGK sẽ cùng xem xét và chọn ra 10 bài có lượt bình chọn nhiều nhất vào vòng chung kết để chấm Nhất - Nhì - Ba - Khuyến khích. Trong trường hợp có bài trùng nhau về số lượt bình chọn thì bài đó cũng sẽ được lựa chọn cùng vào chung kết. Như vậy, thay vì 10 bài được chọn, có thể sẽ có nhiều hơn 10 bài được chọn vào. Đây là một cách chọn lựa mềm mỏng, linh hoạt, phù hợp với tiêu chí của box, những gì thiên về tình cảm thì thường có sự mềm mỏng mà. ^^ Và bây giờ thì cuộc bình chọn chính thức được bắt đầu. P/s: . Không chơi ăn gian bằng cách dùng clone để vote nha pà kon.
. 35 . JDs Tôi vẫn nhớ một kỷ niệm, kỷ niệm của tôi... [spoil] Nó vẫn nhớ như in ngày gặp cô gái ấy. Hôm đó nếu không có cuộc gặp gỡ thú vị này thì với nó, ngày hôm ý là một ngày vô cùng tồi tệ. Buổi sáng chỉ đến muộn một phút mà nó bj thầy Vovinam đuổi ra ngoài. Buổi trưa ăn cơm để quên mất ví, buổi chiều suýt tí nữa thì bị đuổi ra khỏi lớp vì quên chưa làm bài tập. Tan học, như thường lệ, nó cùng hai đứa bạn lếch thếch xách cặp ra bến xe bus. Một ngày mệt mỏi, ngồi lên xe, nó muốn ngủ một lát. Ngồi cạnh nó là một cô gái học bên ĐH Quốc Gia (nó đoán vậy). Nó rất thích ngắm những cô gái xinh đẹp, nhưng dường như hôm nay, nó chẳng thèm quan tâm nữa, nó chỉ muốn mau chóng kết thúc ngày tồi tệ này. Cô gái rút từ trong balo ra một hộp Yomost và uống, nó vẫn ngủ ngon lành. Và rồi nó bị đánh thức bởi một cảm giác... ướt ướt khó tả, chiếc quần Vovinam của nó ướt sũng, hình như là... sữa. Cô gái đó cũng đang khó xử y như nó vậy. "Trời ơi, ngày hôm nay còn chưa đủ tồi tệ hay sao", nó nghĩ. Cô gái nhanh chóng xin lỗi và lấy chiếc áo khoác đang cầm trên tay lau vết sữa loang lổ trên ghế, và trên cả... quần nó nữa. Người xung quanh đang nhìn nó và cô gái với cặp mắt khó hiểu. - Xin lỗi bạn nhé, tớ không cố ý... Cô gái nói. - Thôi được rồi, không sao... Nó giả bộ thế, chứ thực ra nó tức lắm, cả ngày hôm ấy với nó đã là quá đủ. Nó lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Xe vẫn chạy, nó đột nhiên mở mắt, hình như nó đang dựa vào một thứ gì đó. À thì ra là vai cô gái ấy, nó đã ngủ quên rồi gục trên... vai một cô gái nó không quen. - Xin lỗi. Nó ngồi thẳng dậy. - Không sao, vậy là hòa nhé... Nó cười, không nói gì. - Con trai các ấy bây giờ rất thích "lợi dụng" con gái bọn tớ. Cô gái đùa. - Vậy hả, nếu thích, ấy cũng có thể... lợi dụng lại tớ. Nó đùa lại. Cả hai cùng cười, không khí có vẻ đã bớt căng thẳng hơn. Nó không còn thấy giận vì cô gái đã đánh đổ sữa ra quần nó, nó còn nghĩ đây hẳn là một cô gái rất thú vị. Đến bến rồi, và nó phải xuống. "Tớ về đây, ngày mai hi vọng là không phải ngồi cạnh ấy nữa". Nó cười tạm biệt. Cô gái không nói gì. Nó bước xuống. Xe lăn bánh, đột nhiên cô gái mở cửa sổ, và ném chiếc áo khoác về phía nó. - Cầm về... giặt cho tớ đi, ngày mai còn gặp lại nữa, không trốn được đâu... - Ơ... Nó bất ngờ lắm, vụt chạy theo xe. Nhưng ngày mai tớ gặp ấy ở đâu... - Ở bến Mỹ Đình, trên chuyến 16 này. Giặt cho nhanh sạch vào đấy nhé! Xe đi nhanh quá, nó không đuổi kịp để nói thêm điều gì. Nó mỉm cười, một cô gái táo bạo và kì lạ. Nó cảm thấy ngày hôm đó cũng không đến nỗi... tồi tệ lắm... Ngày hôm sau, đi học, trên tay nó là một cái áo khoác nữ. Nó đã giặt thật cẩn thận, rồi còn cho vào túi đựng. Nó mong cho buổi học qua nhanh để gặp lại cô gái mà nó còn chưa biết tên. Tan học, nó chạy thẳng ra bến xe để mặc hai đứa bạn thân nhìn nó khó hiểu. Từ đằng xa, có vẻ như cô gái ấy đang đứng chờ và nhận ra nó. Cô gái giơ tay vẫy, nó chạy đến. - Áo của ấy đây, ấy vô lí thật. Làm bẩn quần đáng nhẽ ấy phải mang... quần tớ về giặt chứ. Nó cười. - Thế sao lúc đó ấy không cời ra để tớ mang về? Cô gái nói. Nó không nói lại được. Chỉ lắc đầu cười. - Ấy "quái" thật. - Hơi quái thôi. Mà ấy gặp tớ chỉ để đưa cái áo này thôi à? - Thế còn để làm gì nữa...? Nó ngạc nhiên hỏi. - Ấy từng nghe câu: "Nếu một người phụ nữ đi qua mà bạn không để ý rất có thể đó là người phụ nữ của cuộc đời bạn đấy"? - Vớ vẩn, sao ấy lại nói thế...? - Không có gì đâu, đừng tưởng bở... Thôi ăn ngô không, tớ mời, coi như trả công ấy giặt áo cho tớ. - Giặt cả cái áo mà được có bắp ngô thôi à. Nó nhăn nhó. Một người bạn kì lạ. Nó nghĩ vậy. Ở bến Mỹ Đình lúc ấy có hai người bạn mới quen, mà như đã thân từ lâu lắm. Nó nói chuyện với cô gái đó rất hợp. Lần đầu tiên nó nhận ra ngô hấp ở bến xe rất ngon. ... [/spoil] Xin mạn phép được thay cá nhân bằng "Nó". Read more ---------- Post added at 01:16 ---------- Previous post was at 01:15 ---------- . 36 . Hacker_love Vui ... khi bên anh [spoil]Dear Sonnie, Câu đầu tiên lúc nào em cũng muốn nói với anh đó là ' em rất yêu anh ' , hihi . Đang viết thì phải chuyển ngay sang màu hồng cho nó tình cảm. Tình yêu của em đến thật bất ngờ, măc dù e đã có phòng bị trước nhưng cuối cùng thì hình như em lại là người bị thương nậng nhất thì phải. Hôm nay chị Hường về, và có kể chuyện cho em nghe. Đó chính là lý do vì sao em cặm cụi mang máy tới công ty hưng wifi đê viết mail cho anh. Em lại thấy mình thật là độc ác anh ah!. Tất cả chuyện rắc rối này đang xảy ra la do em. Vì chính em, em bị sét đánh từ ngay lần đầu gặp anh nên em quyết định phải hẹn hò với anh. Vì lần đầu tiên trông thấy bộ mặt củ mỉ cù mì đáng yêu của anh em đã không thể cầm lòng được. Vì em yêu tất cả, từ mùi hương, từ cách ăn mặc nhiều khi thật luộm thuộm và không chau chuốt, từ đôi mắt ếch cứ mỗi lần tới phòng vé lại trố lên nhin em cười thật hiền, yêu cách nói chuyện âu yếm của anh,....... Chính vì thế mà em thấy thật ngượng với bản thân, thật xấu hổ với chính mình khi nghe chị Hường kể chuyện ( em rất quý chị Hường đấy nha!). Em đã hiểu tình yêu của em không đủ lớn bằng một góc nhỏ cách anh chăm sóc cho cô ấy. Nó thể hiện thật mạnh mẽ, bao trùm ra tới cả chị Hường lần đầu tiên gặp người ấy cũng có thể cảm nhận được. Vì thế nên em biết minh đấng xấu hổ khi cứ cố lách vào giữa. Giữa anh và cô ấy. Cả một khoảng cách lớn như vậy nhưng mà hai người không hề nao lòng. Vậy mà em len được vào cái khoảng trống chật chội ấy để bây giờ em cam thấy khó thở khi nó thu hẹp lại. Với em ,anh là cả một thế giới lớn lao mà em vẫn hằng ao ước. Đúng vậy, em ước gì em quen và yêu anh từ hồi lớp 9, có lẽ bây giờ mình đã có một đàn con nheo nhóc. hihi. Và anh sẽ mãi là của em. Nhưng, bây giờ em đã hiểu. Đang lẽ là em phải hiểu ngay từ đầu và dừng lại không bước tiếp nữa. Nhưng anh khôáng cho em làm thế, và tình yêu của với anh quá lớn, lớn đến vượt sức tưởng tượng của em để em có thể dừng bước. Em đã hi vọng, đang hi vọng, và vẫn luôn hi vọng là mình chiến thắng, là cô ấy vì khoảng cách, sự cô đơn và cần chăm sóc sẽ sớm đi theo một cơn gió khác. Nhưng em đẫ lầm, đối thủ của em đáng gờm hơn em tưởng. hic hic. Và em biết cô ấy yêu anh. Anh còn yêu cô ấy hơn nữa. Cách anh giữ gìn và bảo vệ cô ấy làm em ghen tị. Với em, anh không hề ghen đâu đúng không anh? Vì vậy nên anh ah, em muốn quên tình yêu của em đi. Điêu đó rất khó . Nhưng không có gì là em không làm được. Và em chuyển mục tiêu phấn đấu của minh sang thành cô bạn gái tốt bụng của anh. Anh đồng ý nhé. Và nếu anh đồng ý thì khi đến đây hãy trả lại em cái khăn đi. Em không hề tiếc cái khăn của mình, nhưng khi anh giữ nó, nhìn thấy nó anh có nhớ về thời gian đã qua? Vậy nên em nghĩ, em nên lấy lại nó và đem nó cất sâu vào hốc tủ. Như cất ước mơ thành siêu nhân của một đứa trẻ con ấy. Tất cả những gì em làm, đều là vì em quá yêu anh. Em sẽ không biến mất, không xa lánh anh, em sẽ luôn cười với anh và nướng bánh cho anh ăn vào cuối tuần. Em sẽ vẫn luôn sẵn sàng đi uống cafe với anh để nghe anh kể lể, đi nhậu với anh mỗi luc anh cần. Vì đó là mục tiêu phấn đấu của em. Trở thành một người bạn vô cùng tốt của anh! Sonnie yêu dấu. Và Sonnie yêu dấu, Qinnie yêu anh nhiều lắm naz![/spoil] ---------- Post added at 01:16 ---------- Previous post was at 01:16 ---------- . 37 . Nanaya Shiki Bức thư tình thứ hai [spoil]Gửi bà xã của tôi, Tôi không yêu em, em cũng chẳng hề yêu tôi. Thế nhưng, chúng ta lại là "vợ chồng"... Tôi quen em từ khi tôi mới chỉ học lớp 8. Cái tuổi mà lũ con trai vẫn mới chỉ là mấy thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, lúc đấy thằng nào mà thân với con gái thì kiểu gì cũng bị cả lũ con trai tẩy chay. Hơn nữa tôi lúc đó cũng chả có gì nổi trội, mặt mũi bình thường, người thì hồi đó gầy nhom vì hồi bé bị suy dinh dưỡng, học hàng cũng làng nhàng, thậm chí hồi kỳ 1 năm đó còn bị học sinh trung bình. Còn em? Học sinh tiêu biểu, xuất sắc nhất trường, xinh xắn đáng yêu, giỏi thể thao, cả thầy cô lẫn bạn học đều quí mến. Con đường của tôi và em như hai đường thẳng song song, và có lẽ nó sẽ mãi không cắt nhau, đúng như trong toán học, nếu như em không tình cờ gặp Phong, một người bạn của tôi. Lúc đó, tôi chưa hề yêu em, mà em thậm chí còn chẳng biết tôi là ai. Chúng ta mới là hai người xa lạ quen nhau chưa được bao lâu... Phong phải nói là một con người hoàn hảo. Nó tốt bụng, vui vẻ, dễ gần, luôn giúp đỡ mọi người. Chỉ tiếc rằng gia cảnh nhà Phong quá sức khó khăn. Bố mẹ nó không thèm làm việc mà chỉ biết nướng tiền vào rượu chè, cờ bạc. Vì thế mà ngay từ nhỏ nó đã phải làm việc quần quật không bao giờ ngừng nghỉ, không có lấy một phút giây nghỉ ngơi. Khi chúng tôi rủ nhau ăn uống, tụ tập chơi bời thì nó còn đang mải miết chạy bàn tại một nhà hàng nọ. Những ngày đông lạnh tái tê, gió thổi cắt da cắt thịt như thế này, tôi được nằm trong chăn ấm xem phim, đọc truyện thì nó lại phải mải miết đạp xe đi giao báo, giao thư ngoài đường. Tuy hoàn cảnh của nó là thế, mà chưa ai thấy nó than thở điều gì, nghị lực phi thường của nó luôn làm nó cố gắng vượt lên trên số phận của mình. Mấy thằng trai bọn tôi cảm phục nó, còn lũ con gái thì đổ nó ầm ầm như cây bị đốn bằng cưa máy. Và em, người con gái tài năng, giỏi giang ấy, dường như đã thích Phong ngay từ cái nhìn đầu tiên. Vì thế, em vẫn chưa yêu tôi, và tôi cũng chẳng để ý gì đến em. Chúng ta cũng chỉ là những người bạn của nhau... Phải nói rằng, tôi biết em thích Phong, thích nhiều lắm. Dù em ra sức chối cãi, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra điều này rất rõ ràng. Làm gì có ai không thích nhau mà mỗi lần gặp nhau mặt lại đỏ rực như gấc, làm gì có ai sợ độ cao mà khi được rủ vẫn cố mò lên sân thượng nhà cao tầng ngắm cảnh phố phường. Có vài lần tôi nói với em "Mày yêu nó thì cứ nói luôn đi cho nó vuông, ngần ngà ngần ngừ cẩn thận có con khác nó cướp mất", em vẫn cứ chối đây đẩy "Ai thèm yêu ổng"... Nói nhiều tôi cũng bực mình, vì tôi vốn ghét mấy đứa con gái không chịu thành thật với lòng mình. Em thì cũng chẳng phải dạng vừa, ăn miếng trả miếng, kết quả là cả hai đứa đều không thèm nói gì với nhau nguyên cả năm luôn. Khi ấy, tôi ghét em, và em cũng chẳng ưa gì tôi. Chúng ta coi như chưa hề quen nhau... Và rồi Phong gặp lại người mà nó yêu sau 10 năm xa cách. Người ấy nếu so với em thì cũng chả hơn kém gì mấy (trừ cái vòng 1 ra), nhưng điều quan trọng hơn cả là tình cảm của Phong lại giành hết cho người ấy. Khi nghe tin này, không hiểu sao người tôi nghĩ ngay đến lại là em. Em vẫn tỏ ra mạnh mẽ, vẫn không thèm quan tâm. Nhưng tôi biết, em buồn, buồn nhiều lắm. Mấy năm chơi với nhau, em làm gì nghĩ gì, sao tôi không nhận ra? Lúc vui thì em giả bộ như không thèm, lúc ngượng ngùng em đánh trống lảng và ra bộ tức giận... Và khi buồn, dù em có cố cười thì đôi mắt của em cũng không thể nào giấu được nỗi niềm. Nhưng dù biết, tôi cũng không thể nào làm em vui lên được, vì đơn giản, người em yêu không phải là tôi... ....[/spoil] Read more ---------- Post added at 01:21 ---------- Previous post was at 01:16 ---------- . 38 . MARfan Gửi bạn [spoil] Bạn ơi - ngồi cạnh nhau bao nhiêu tháng đầu học kì một, bây giờ khi chuyển trường, mình muốn nói : Mình nhớ bạn, mình mến cái vẻ đẹp đáng yêu của bạn ... Mình thích khi bạn ngồi cạnh mình và cả hai đứa cùng tán phét; Mình thích khi bạn cười rất rất super tươi ^^!; Mình thích khi bạn để cho mình mượn quyển sách khi mình nhầm thời khóa biểu; Mình thích khi bạn cho mình một cái kẹo sô cô la trong cặp của bạn; Và ... Mình yêu bạn khi bạn dựa vào mình mà nói :"Thiếu cậu, cuộc sống của tớ thật tẻ nhạt ..." Bạn của bạn Bóng tuyết [/spoil] ---------- Post added at 01:23 ---------- Previous post was at 01:21 ---------- . 39 . KNIGHT_1988 "Hôm nay anh sẽ yêu em" [spoil]-Hôm nay anh sẽ yêu em Lần đầu tiên anh nói như thế , em đã ngỡ ngàng giấu đi đôi má ửng hồng của mình , nhưng chẳng thế che đi tiếng trái tim của em lỗi nhịp. Chẳng biết tụi mình đã đứng như vậy bao lâu, cũng chẳng nhớ rõ làm thế nào tay em cuối cùng cũng nằm trong tay anh. -Hôm nay anh sẽ yêu em Đó là lúc em hỏi : "Anh có yêu em ko?" . Em cau mày :" Chỉ hôm nay thôi sao ? " . Anh im lặng không đáp, anh biết một khoảnh khắc nào đó em đã khóc. -Hôm nay anh sẽ yêu em Là lúc cuối cùng anh lên tàu đi thật xa để tìm tương lai. Ngày đó em cứ ôm chặt anh như sợ anh bay mất, nhưng em chẳng đổ 1 giọt nước mắt. Anh biết, khi tiếng đoàn tàu lăn bánh, anh mới nghe tiếng khóc mà em đã kìm nén. -Hôm nay anh sẽ yêu em Mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm anh đều nói với em như thế qua điện thoại. Anh giữ mình khỏi mọi cám dỗ, mỗi lần sắp gục ngã, anh nhớ giọt nước mắt trên sân ga , và anh lại đứng lên. Anh đã mơ ngày em lộng lẫy trong chiếc áo cưới. -Hôm nay anh sẽ yêu em Bức thư cuối cùng anh viết cho em cũng 1 dòng chữ ấy. Ngày anh trở về , em nhìn anh như 1 người có tội. Em cứ tìm cách tạo những khoảng cách dù anh đang cố bước tới. Anh đủ thông minh để biết tất cả những gì em nghĩ , nhưng "hôm nay anh sẽ yêu em" . ...[/spoil] Read more ---------- Post added at 01:25 ---------- Previous post was at 01:23 ---------- . 40 . darkwolf Say. [spoil]Hôm nay, anh say. Anh đã uống, dù mang tính chất công việc, nhưng anh vẫn uống, để thả hồn. Người ta nói. khi say ta thường đối diện với bản thân, với những điều mình khát khao, dấu kín. hôm nay mình chỉ mong đc điều đấy. Valentime đến, anh đã thật sự mất em. Hok như những mùa trc, vì tính cầu toàn, anh hok dám đến với em, vì đơn giản anh nghĩ, hok thể mang đến hạnh phúc cho em khi hok đủ ấm. Ngày anh và em gặp nhau lần cuối, năm cuối tiểu học. Em vẫn là người cầu toàn, tùy ý phụ huynh, còn anh í, 1 thằng háo thắng luôn tìm những cơ hội để khám khá bản thân. Và tôi gác lại cái trường làng, những tiếng cười tuổi thơ để đặt chân lên chốn thị thành, với bao tham vọng. 4 năm cấp 2, anh đã đạt đc mục tiêu mình đạt ra, nhưng 1 cái giá phải trả quá đăt. Anh hok còn lòng tin vào con người nữa, tất cả chỉ là sự dối trá và lừa lọc để đạt đc mục đích. Năm đấy, anh mất bố. Với anh lúc đấy, đây là một sự giải thoát hơn là 1 sự mất mát. Với anh đấy là một sự giải thoát. Nực cười đúng hok ? 1 người mất đi người thân lại có cảm giác sung sướng. Trong tâm trí anh lúc đây, bố chỉ là những trận đòn roi, những buổi dài úp mặt vào tường quì trên vỏ mít. Với ai, đấy là sự cứu rỗi. Đến giờ, anh hok oán hận ông nữa, vì những j` trải qua giúp anh biết ông những điều ông làm hok phải do cố ý mà do bệnh tật. Đến giờ anh vẫn thèm, thèm lắm 1 cái cốc đầu của cha. Năm 11, sẽ chẳng có gì nếu anh hok theo chân thằng bạn thân đến trường nó chơi. Và rồi, như 1 định mệnh, anh gặp lại em. Em vẫn vậy, nụ cười, ánh mắt luôn làm cho người đối diện 1 cảm giác yên bình, ấm áp. Lúc đấy, tự nhiên lòng tôi thấy 1 cảm giác thấy nhẹ nhõm, và bình tâm. Giả nai vài phút, em đã nhận ra tôi (vì mình thay đổi nhiều lắm, 1 ông cụ non, lạnh lùng. ) Thật sự lúc ấy lo lắm, ấy mà hok nhận ra mình chắc độn thổ quá ^^! Chỉ mươi phút gặp em, mình thật sự rất vui. Lâu lắm rồi anh mới đc cười vui như thế. Nguyên năm học ấy, anh chỉ muốn học thật nhanh, trường tan thật sớm để đến gặp em. Nói gặp thì cũng chả phải, mình toàn ngồi quán nước mía để đc nhìn em tan trường, vài lần gan lắm thứ 5 học 4 tiết mới dụ khị thằng bạn mình rủ nhỏ vào uống cùng ^^ ...[/spoil] Read more
. 41 . cold_zero0510 Tất cả những gì anh muốn nói [spoil]Gửi Alana, Anh đã từng tin rằng em là người ấy. Người con gái đặc biệt sẽ thay đổi cuộc đời anh. Lần đầu chúng ta gặp nhau trong Unit 9 em nhớ không? Anh thề, chắc chắn rằng anh đã thấy em từ trước, đã hôn em trong giấc mơ đấy. Khi anh mới bước vào cửa, em chạy đến với nụ cười rạng rỡ cùng ánh mắt ấy, rồi em ôm anh 1 cách thân thiện. Anh biết rằng anh đã yêu em từ hôm ấy. Em không sexy, không "hot" nhưng ánh mắt, đôi môi với nụ cười ấy đẹp hơn tất cả những gì anh từng thấy. Giọng nói ấy của em anh có thể ngồi nghe hàng giờ không biết mệt. Em còn nhớ những ngày chúng ta bên nhau trò chuyện vui vẻ trong bệnh viện không? Anh là 1 thằng nhát gái nhưng khi nói chuyện với em cái cảm giác ấy nó biến đâu mất. Anh làm em cười, và mỗi khi em cười anh cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Hạnh phúc khi thấy nụ cười ấy, hạnh phúc khi thấy nụ cười thay cho những nét u buồn trên khuôn mặt em. Và anh hạnh phúc mỗi khi em khen anh vui tính. Thật sự là cả cuộc đời anh chưa có người con gái nào khen anh vui tính. Rồi anh nhớ mỗi lần ăn trưa, xem phim chỉ có anh và em. Rồi bài thơ anh viết hộ em để nộp cho cô giáo. Rồi những lần chúng mình ngồi chửi bác sĩ với y tá rồi cười. Tất cả những ngày ấy anh chẳng thể nào quên được. Rồi em ra viện trước anh, anh đã định rủ em đi xem phim nhưng anh không dám nói, chỉ biết ngồi tự chửi mình vô dụng, chắc rằng cơ hội ấy không bao giờ quay lại. Nhưng ai ngờ 2 ngày sau, khi anh chuẩn bị ra viện em lại nhập viện, anh nghĩ rằng chúa đã ban cho mình cơ hội này để nói với em nhưng anh vẫn không thể làm được, chỉ biết lẳng lặng ôm em rồi chào tạm biệt. 1 tuần sau đó tối nào anh cũng vào viện thăm em cầm theo 2 cốc starbucks, trong lòng tự nhủ lần này mình sẽ làm được nhưng không, 7 cơ hội và anh vẫn là thằng vô dụng. Rồi em ra viện, trở lại trường. Anh gặp em trong trường và anh chạy đến bắt chuyện. Lại 7 lần nữa, 7 cơ hội nữa anh đánh mất mỗi ngày trong trường gặp em. Rồi cuối cùng anh cũng đã lấy đủ can đảm để mời em đi Christmas dance cùng anh. Nhưng em từ chối, em dẫn bạn ở trường khác đi. Tối hôm đấy anh vẫn đến dance, gặp em và đúng là em dẫn theo bạn chứ không phải là lý do để từ chối. Anh lại nuôi hi vọng. Anh lại nhớ tối hôm đấy, anh nhảy cùng em 1 điệu slow dance ấy, rồi ngồi nói chuyện với em gần tiếng đồng hồ ở cái xích đu trong trường đấy. Hi vọng trong anh càng lớn hơn rồi hôm sau, anh rủ em đi xem phim, lấy tất cả can đảm và anh đã làm được, em không từ chối nhưng em nói là chưa biết sẽ liên lạc trên facebook sau. Hí hửng ra về, vừa vui vừa lo. Tối hôm đấy anh ngồi nguyên trước màn hình máy tính chờ tin nhắn của em, 5h, 6h, 7h, 8h, 9h ... vẫn không thấy gì rồi đến 10h ... vẫn không có gì. Sau ngày hôm đấy anh đã hiểu. Sau kỳ nghỉ đông, quay lại trường, anh thấy em, em cũng thấy anh nhưng em coi như anh không tồn tại, quay mặt đi thẳng. Tối hôm đấy anh nhắn tin hỏi em, chỉ mong 1 câu trả lời: "Are you ignoring me?". Nhưng em cũng không trả lời luôn, anh đã hiểu là với em anh không còn tồn tại nữa. Nhưng anh đã làm gì? Tại sao em lại thay đổi 180o như thế? Sắp đến valentine, anh mong em có 1 valentine vui vẻ và mỗi lần thấy em bây giờ, tất cả những gì anh muốn nói với em là: "you effing b!tch!!!".[/spoil] ---------- Post added at 14:52 ---------- Previous post was at 13:41 ---------- . 42 . legendcheater Cho một bình minh... [spoil] Em à... Chào buổi sáng của em, buổi sáng mà em phải đi thi Tin, một môn học mà em rất sợ, có lẽ dù có người bồi dưỡng rồi nhưng em vẫn thấy rất run đúng k? Tự tin lên nhé và làm tốt nhất có thể :) Anh biết là em ngủ rồi, vì anh mes cho em và không thấy rep, cũng có thể là anh tự cho mình cái quyền nghĩ rằng em ngủ rồi, biết đâu đc đấy, có khi em đọc và không muốn rep thì sao, anh cũng chẳng biết đâu, cứ cho là em ngủ rồi đi, ngoan mà Lại phải nói cái câu cổ lỗ sĩ này, " Ôi rất lâu rồi tôi mới viết tâm sự của mình đấy" Tội nghiệp cái blog của anh nữa, mốc meo mốc hoắng, chỉ có khi nào cái thằng chủ nó điên điên dở dở thì mới vào trùng tu cho nó tí Mà bây giờ cũng chả ai dùng blog nữa, ta viết, ta đọc , thế thôi, em nhỉ Blog của anh toàn entry vào tầm đầu giờ sáng thôi, em sẽ chẳng đọc được nó bao giờ đâu, vì em không có nick của anh, và em cũng chả biết anh có blog đâu, ( lí do củ chuối ) :) ... Thế nên sẽ có những điều em không hiểu, và có những điều em không bao giờ hiểu, anh nói thật đấy, không bao giờ hiểu đc đâu.. Vì đơn giản chúng ta không giống nhau Ừ, mặc dù tính ra thì anh cũng bằng tuổi em thôi, nhưng mà anh hơn em 7 tháng, 7 tháng ra ngoài đời trước chắc cũng được quyền khác nhau chút mà, đúng không ... Khác thật ấy... Trước hết là về giới tính Rồi còn khác nhiều nữa cơ .... Và em cũng chẳng biết được đâu.. Anh ghét sự hối hận, anh ghét một ngày nào đó em phải thốt lên " Em hối hận vì yêu anh" Ôi anh chả muốn nghĩ tới cái ngày đó nếu nó xảy ra đâu ... Nhưng em cũng sẽ không hiểu được anh như anh đã nói, và cái ngày kia vẫn có thể xảy ra lắm chứ :) ... Em Hay trách anh "Có bao giờ anh quan tâm em đâu" .... Ừ chắc cũng chỉ là đùa thôi nhỉ? .... Nhưng có bao giờ em biết ... Anh không like, không comment ở facebook em không có nghĩa là anh không tạt qua đó xem em thế nào ... [/spoil] Read more ---------- Post added at 14:58 ---------- Previous post was at 14:52 ---------- . 43 . Becks04eve Gương vỡ [spoil][video=youtube;wasYNNfnfVE]http://www.youtube.com/watch?v=wasYNNfnfVE[/video] Anh và em nói yêu nhau được gần 1 năm rồi em nhỉ! Từ lúc em nói: "GB ơi làm ox của em đi", em có biết anh hạnh phúc biết chừng nào không? Anh giống như một đứa bé được cho kẹo. Anh nâng niu, gìn giữ, mặc dù rất thèm nhưng anh không dám ăn. Nhưng em có biết, ngần ấy thời gian, em cũng cho anh ăn biết bao là trái đắng không? Em xinh đẹp, em rất biết cách ăn nói, cho nên nhiều người rất thích theo đuổi em. Nhưng em lại chọn anh, một đứa ăn hại, không giỏi giang gì mà cũng chẳng đẹp mã. Em đuà giỡn với anh chăng. Em nói em yêu anh, nhưng khi em về Việt Nam thăm anh, em lại dành thời gian để đi chơi với "bạn" em. Cả tuần anh ngóng trông em, em ở đâu? Em đi chơi Đà Lạt, em đi đàm đúm với bạn bè. Em nói coi em yêu anh ở chỗ nào. Nhưng anh lại không giận em, ngày cuối trước khi em bay về lại Úc, anh dành cả ngày để ở bên em, để cho em biết "anh yêu em" dù cho em có bỏ rơi anh bao nhiều lần đi chăng nữa. Ngày em ra sân bay, anh gọi cho em nói là không ra được, chỉ nhận được sự im lặng, anh biết là em buồn lắm....và....anh chạy vội đi đón taxi, lúc đó anh chỉ hy vọng là mình kịp ra sân bây để gặp em, hôn tặng em nụ hôn tạm biệt. Trời không phụ lòng người, anh kịp gặp em, chỉ được nắm tay em. Anh không biết tại sao lúc đó anh lạnh nhạt với em quá, đáng nhẽ ra, anh phải ôm em thật chặt, hôn em thật nồng nàn như phim Hàn Quốc. Nhưng anh lại để em đi như thế. Em nói là em có nhìn lại nhưng không thấy bóng anh đâu và em bật khóc. Anh xin lỗi lẽ ra anh không nên làm thế..... Tháng 8, điều anh chờ đợi cũng tới, anh xách vali chuyển sang Mỹ định cư, bỏ lại sau lưng những nỗi buồn thời tuổi trẻ. Anh gọi cho em và để nói với em lời tạm biệt. Trong điện thoại, anh chẳng nghe được gì nhiều, anh chỉ biết là em đang khóc, khóc thật nhiều, khóc vì từ nay em không gặp được anh nữa, lòng anh buồn rười rượi. Trước giờ chỉ có anh khóc vì người ta, chứ có ai khóc vì anh đâu. Cám ơn em! Cám ơn em vì anh biết lúc đó em yêu anh nhiều lắm. Tháng ngày trôi qua ở nơi đất khách quê người này, anh mới quý từng dòng hỏi thăm của em, của bạn bè anh. Nó động viên anh thật nhiều, làm động lực cho anh trong cuộc sống, nó cho anh ý chí và ước mơ: "Sẽ có ngày anh trở lại Việt Nam, gặp em, gặp bạn bè, gặp gia đình". Nhưng anh lại làm cho em buồn, dạo này anh có đào kép. Anh biết em buồn nhưng anh lại làm ngơ, cũng chẳng ngó ngàng đến em. Anh biết em ở bên Úc, em đang hủy hoại bản thân mình, để cho anh chú ý. Nhưng em ơi, anh không nói không có nghĩa là anh không yêu em. Con trai thường hay giấu nỗi lòng ở trong tâm lắm em à. Nếu em có yêu anh thì xin em hãy giữ gìn sức khỏe, hoàn thành việc học rồi trở về Việt Nam đợi anh. Vài dòng thư viết cho em, tặng em ngày 14/2, rồi đến sinh nhật của em 24/2, rồi đến ngày kỷ niệm 1 năm 15/3/2010 - 15/3/2011. Khi em đọc thư rồi, hy vọng em sẽ hiểu và yêu anh nhiều hơn nữa. Còn nếu mà em còn giận anh thì.....đợi anh về, cắn anh như em từng cắn anh thời cấp 3 em nhé. 1:01AM 22/1/2011 Tuan Nguyen, USA[/spoil] ---------- Post added at 15:01 ---------- Previous post was at 14:58 ---------- . 44 . quykhoc35 Gửi em, Từ nơi mà người ta gọi là Địa ngục sống! [spoil]Một điều rất quan trọng đối với anh là biểu lộ tình yêu của anh dành cho em! Ước gì anh có thể ôm em trong vòng tay và nhìn thẳng vào mắt em. Nhưng vì chúng ta dang xa cách nhau hàng trăm cây số nên cách duy nhất để nói “anh yêu em!” là qua bức thư này! Còn nhớ ngày xưa em hỏi anh tại sao lại yêu em! Bây giờ thì anh có câu trả lời rùi nè: Anh yêu em bởi vì anh chỉ biết yêu em! Anh không thể thay đổi điều đó, nó không phải là quết định của anh. Anh yêu nhiều thứ về em lắm vì vậy khó có thể chọn ra một vài điều! Anh yêu cách em cười. Thậm chí anh còn yêu cách em làm anh tức, cách em trêu anh. Anh yêu cách em làm anh buồn, và em dùng hết sức mình để lần sau làm tốt hơn! Anh yêu em nhiều tới mức anh không thể đi xa một phút mà không nghĩ tới em! Trước em, không ai có thể cho phép anh làm chính bản thân anh! Em cho anh được mở rộng trái tim mà có lại niềm tin! Em cho phép anh được mỉm cười bằng cả trái tim thêm một lần nữa! Trước khi gặp em, anh không tin vào tình yêu. Anh thật sự không tin rằng tình yêu tồn tại. Cảm ơn em vì tất cả mọi thứ, bởi vì chính em đã cho anh tình yêu và dạy anh về tình yêu. Trước đó, anh sợ tình yêu, nhưng bay giờ anh đang yêu. Tất cả mọi thứ trong cuộc sống có thể cho và mua bán, tình yêu em dành cho anh không thể và không bao giờ có thể! Bởi vì chỉ có em là người mà anh sống và chết cùng! Em là người có được trái tim, thể xác và tâm hồn của anh! Anh mở mắt và nhắm mắt cũng chỉ vì hình ảnh của em! Em chia sẻ tâm hồn và nắm được thể xác của anh! Cho anh xin lỗi vì anh không thể viết tiếp! Bởi vì anh sợ rằng nếu anh viết tiếp, em sẽ không thể quên anh được nữa! Anh sợ rằng ngày mai anh sẽ không còn được mơ tới em nữa! Anh sợ rằng lá thư này sẽ được gửi cho em cùng với tro cốt của anh! Xin lỗi em! Tình yêu của em! Chiến trường DBP 24/5/1953 [/spoil] ---------- Post added at 15:03 ---------- Previous post was at 15:01 ---------- . 45 . rain[ws] Untittled [spoil] Chà, hôm nay đã là 26/1 rồi em ạ. Vậy là chỉ còn hơn 2 tuần nữa là đến ngày 14/2, cũng là tròn 1 năm chúng mình chia tay... 1 năm thế là đã trôi qua rồi, thời gian trôi đi thật nhanh, cuộc sống của 2 đứa mình có lẽ cũng có rất nhiều thay đổi, em giờ đã có người khác bên cạnh, và anh cũng biết mình phải tiếp tục, nhưng sao.... Người ta thường nói "Bạn không biết mình có được những gì cho đến khi đánh mất nó", và giờ anh đã thấy nó đúng. Anh thấy mình thật ngu ngốc, thật dại dột vì ngày ấy đã để em đi quá nhanh, quá dễ dàng. Những đêm anh mất ngủ, anh đều nghĩ đến em, nghĩ về những gì chúng mình đã trải qua, nghĩ đến quãng thời gian mà anh vẫn có em, nghĩ về nụ cười quá đỗi dịu dàng mà em thường trao anh mỗi buổi tối ta bên nhau... Liệu em có còn nhớ về những buổi chiều tan học của 2 đứa mình, tay trong tay trên con phố, cùng nghe 1 bản nhạc êm dịu, sâu lắng,... Hay những lần mình cùng đứng trên sân thượng, em thường ôm anh từ phía sau, thật ấm áp... Và cả những cuộc tranh cãi vui vẻ của 2 đứa mình, rằng "Anh yêu em hơn" "Em yêu anh hơn", giờ anh nghĩ cả 2 đứa đã biết ai là người thắng cuộc.. Khi chúng mình mới chia tay, anh đã nghĩ rằng anh sẽ vượt qua nó thật dễ dàng nhưng có lẽ anh đã sai. Anh không hề mạnh mẽ đến mức đấy. Anh vẫn nghĩ đến em, rất nhiều. Nhiều lúc trong tâm trí anh tràn ngập bóng hình của em, anh cũng không hề biết tại sao, và phải giải quyết thế nào. Em biết đấy, sẽ thật khó khăn khi mỗi ngày đều phải nhìn thấy em với kẻ khác, vị trí của hắn lẽ ra phải là anh, người mà em nắm tay đi trên con đường về mỗi ngày, lẽ ra phải là anh, phải là anh, người làm em cười, nụ cười tuyệt vời ấy, lẽ ra phải là anh, trao em những món quá, la anh, trao em những nụ hôn.. Nhưng càng khó khăn hơn khi anh không thể nhìn thấy em, không được nhìn thấy nụ cười xinh xắn, đôi môi chúm chím hay ánh mắt dịu dàng của em mỗi ngày, vì anh đã quá yêu chúng mất rồi. Ngày em đến với anh, anh vẫn nhớ nó. Anh vẫn nhớ hình ảnh 1 cô gái dịu dàng, cột tóc 1 bên, lúc nào cũng cười với anh khi anh nhìn. Em đã đến và thay đổi hoàn toàn cuộc sống của anh, đã cho anh được biết đến thế nào là yêu và được yêu, em là 1 bất ngờ của cuộc sống này, anh phải cảm ơn cuộc đời vì em đã từng đến với anh, làm cho anh hạnh phúc. Anh phải thừa nhận, anh đã từng không thể sống thiếu em. Em có nhớ buổi tối đầu tiên ta bên nhau ? 2 đứa cùng ngồi uống cafe, cùng trò chuyện, cùng nghe bản nhạc Beautiful in White, thật tuyệt phải không ? Rồi khuôn mặt của em đỏ bừng khi anh vô tình chạm phải tay em, đầy ngượng ngịu nhưng rất xinh, em không hề ngoảnh mặt lên nhìn anh trong giây phút đấy, anh chỉ cười và em đã gọi tên anh, khi anh quay ra thì em đã trao anh nụ hôn đầu tiên, nụ hôn dễ thương nhất trên cuộc đời này, trong giai điệu của bản nhạc, anh nghĩ "Em sẽ rất đẹp trong tà váy trắng..." Những kỉ niệm đẹp này anh nghĩ anh sẽ không bao giờ quên, với anh nó như mới chỉ là ngày hôm qua vậy. Nhưng đã 1 năm trôi qua, có lẽ đã đến lúc anh phải tiếp tục. Anh sẽ quên em, quên nụ cười của em, quên đi những nụ hôn, những chiếc ôm, những khi anh làm em cười hay những lúc em khóc, anh sẽ quên, quên tất cả những gì thuộc về em... Xin lỗi và cảm ơn em, vì đã từng xuất hiện trong cuộc đời anh... [/spoil] ---------- Post added at 15:04 ---------- Previous post was at 15:03 ---------- . 46 . Nhim_gepah Anh đã "gặp" em - Tình yêu của đời anh ... [spoil] Gửi em, Em luôn là người lắng nghe anh mỗi khi anh cần một người tâm sự, và bây giờ anh đang ngổn ngang trong những cảm xúc rối bời đây em à! Có lẽ anh đang yêu, đang yêu thật rồi… một người con gái không đẹp, không cao nhưng dễ nhìn, có gì đó rất đặc biệt nhưng đủ khiến lòng anh phải xao xuyến và khiến con tim anh phải đập sai nhịp và làm anh phải nhớ nhiều đến như thế, trong cả những giấc mơ. Chưa bao giờ anh lại cảm thấy người con gái đó quan trọng với anh như bây giờ cả, từng giây, từng phút trong suy nghĩ đều có hình ảnh người con gái ấy, một cách vô tình lại khiến anh bồi hồi một cảm giác rất lạ. Những lúc đi bên cô ấy, với anh đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất, anh chỉ ước mong thời gian đừng trôi nữa, để anh được hưởng trọn vẹn giây phút bình yên này. Anh rất muốn nắm lấy bàn tay nhỏ nhỏ xinh xinh ấy, muốn vuốt lên khuôn mặt trắng trẻo ấy và muốn sờ lên mái tóc dài đen ấy, và trên hết anh rất muốn ôm cô ấy vào lòng, để anh có thể cảm nhận hơi ấm từ cô ấy … thế nhưng anh không thể, anh không thể làm được những điều mà anh rất muốn chỉ vì anh rất sợ mất cô ấy, mất đi một người bạn rất thân của mình, như em vậy đấy, cô ấy thực sự rất hiểu anh, cô ấy luôn bên anh mỗi khi anh buồn, luôn động viên anh mỗi khi anh gặp khó khăn và là người luôn tin anh trong tất cả mọi chuyện. Với anh, cô ấy còn hơn cả một người bạn,cô ấy thực sự quan trọng đối với anh, đến tận bây giờ thì anh mới có thể biết rằng, trong anh, cô ấy quan trọng đến dường nào ! Anh không biết mình có phải là một thằng khờ hay không khi yêu một người mà lại không thể mở lời, anh chỉ biết rằng trong anh đang tồn tại hai điều : một là tình yêu dành cho cô ấy, còn hai là nỗi sợ sẽ mất cô ấy … tất cả như đang đấu tranh trong anh. Ạnh rất muốn nói với cô ấy rằng anh yêu cô ấy rất rất nhiều, nhưng anh thực sự không muốn mất một tình bạn thật đẹp mà anh đã có trong một thời gian dài vừa qua. Mỗi khi nhìn cô ấy, lòng anh lại quặng đau, tình yêu ấy như muốn chực chờ một lúc nào đó được nhảy ra khỏi trái tim này. Nhưng sẽ ra sao đây nếu cô ấy chỉ xem anh là bạn, và sẽ ra sao đây nếu cô ấy không cảm nhận được tình cảm của anh. Anh không dám tưởng tượng điều gì xảy ra tiếp theo nữa! Em à … khi anh viết những dòng này, thực sự đó là quyết định khó khăn nhất trong đời anh, anh không biết rồi sẽ ra sao, nhưng anh biết rất rõ một điều rằng khi không có em, anh không là gì cả và anh không thể sống nếu thiếu em được – Em là hạnh phúc, là niềm tin duy nhất của anh trong cuộc sống này. Anh đã nói hết lòng mình và chấp nhận tất cả những gì có thể đến ... Cũng đã đến lúc nói với em, cô ấy - người con gái mà anh đã yêu - chính là em đấy... tình yêu của đời anh. Yêu em nhiều lắm ! [/spoil] ---------- Post added at 15:06 ---------- Previous post was at 15:04 ---------- . 47 . mrkleven Những ngày đông ấm ... [spoil] Hải Phòng, 28/1, mưa phùn nhẹ ... Em à! Vậy là đã 2 năm trôi qua rồi đấy, kể từ ngày anh và em quen nhau. Anh nghĩ đó là một khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng đủ để chứng minh tình yêu của hai chúng mình, anh là một người thật sự may mắn và hạnh phúc và em cũng vậy phải không! Hôm nay trời lại mưa, những cơn mưa của mùa xuân đang đến mang theo một sự khởi đầu... Ngồi trong phòng nhìn ra ô cửa kính đã nhòe, bất chợt những dòng cảm xúc của anh trở nên thật dạt dào, trong cái rét buốt giá, đôi bàn tay đã tê cóng, nhưng anh vẫn thấy trong lòng thật ấm áp mỗi khi nhớ về em ... Anh nhớ lần đầu tiên nhìn thấy em cũng vào một ngày cuối năm như thế này, trong một buổi liên hoan văn nghệ của trường, khi đó anh là một cậu học sinh lớp 11, vẫn rất ham chơi, ngang tàng, ngồi xem văn nghệ mà chỉ nghĩ cách trèo tường ra ngoài để trốn về, vì cuối năm rồi mà. Sau hơn 1 tiếng ngồi bó gối dưới sân trường rồi cũng quyết định chuồn, thế nhưng đó cũng là lúc mà em xuất hiện trên sân khấu với tà áo dài trắng và hát ca khúc Mong ước kỉ niệm xưa... Khi ấy anh thật sự đã ngẩn ngơ trước tiếng hát trong và vẻ đẹp dịu dàng của em. " Có lẽ mình đã thích cô bé này mất rồi ! " Anh nghĩ thầm như vậy, và mùa valentine năm đó anh mạnh dạn tỏ tình và đã thành công. Kể từ lúc đó, có lẽ anh đã thay đổi nhiều, từ một cậu học sinh kém cỏi, lười nhác mà đã cố gắng vươn lên rất nhiều trong học tập, học khác khối nên thời gian dành cho nhau rất ít, chủ yếu là nói chuyện qua điện thoại, chủ nhật được nghỉ thì đi chơi cùng nhau một hôm, vậy là hết tuần. Thời gian cứ thế thấm thoát trôi, tốt nghiệp cấp 3 với tấm bằng khá, anh nghĩ mình thật sự đã thành công, một khởi đầu tốt đẹp cho ước mơ trở thành dược sĩ ấp ủ từ lâu. Nếu như ngày đó không gặp em thì cho đến giờ có lẽ anh vẫn chỉ là một người vô dụng, mất đi phương hướng trong cuộc sống, cảm ơn em rất nhiều !... Không giống như những cô tiểu thư thích nũng nịu, em là một cô gái rất đặc biệt, những ngày như valentine, 8/3 không bao giờ chịu nhận quà, trừ ngày sinh nhật phải nói khó mãi mới được. Em rất thích làm bánh nướng và thường làm cho anh ăn, những lúc như vậy anh thấy rất hạnh phúc, cảm giác giống như một gia đình ấm cúng. Đối với anh, em giống như một thiên thần ... Tuy đã trải qua hơn 2 năm gắn bó, nhưng những tình cảm anh dành cho em vẫn như ngày nào, cảm giác bồn chồn như lần đầu tiên được nắm tay, niềm vui trào dâng mỗi khi nhìn thấy nụ cười tỏa nắng... Anh trân trọng những niềm hạnh phúc đó, trân trọng tất cả những gì mà em đã làm cho anh, anh sẽ không để em phải thất vọng, sẽ không làm em buồn và sẽ mang lại cho em hạnh phúc ! Những ngày giá rét này chưa biết lúc nào sẽ kết thúc nhưng anh luôn cảm thấy ấm áp, tình yêu thật diệu kì ... ♥ Vì đời là bức tranh đẹp, ta hãy sống cho tình yêu ♥[/spoil] ---------- Post added at 15:08 ---------- Previous post was at 15:06 ---------- . 48 . MUvictory Cho mình xin được giấu tên mình và người ấy! [spoil] H yêu thương ! Thời gian trôi qua nhanh thật,cũng gần 6 tháng rồi phải không, kể từ ngày mà chúng mình xa nhau đến giờ. Không biết H có nhớ T không,chứ T ngày nào cũng nhớ tới H đó! ^^ Thời tiết trong này thật nóng, bây giờ là gần 12h đêm rồi mà lưng T vẫn đang chảy mồ hôi, ở quê mình chắc đang lạnh lắm phải không,lúc này T đang ngồi buồn một mình không biết làm gì nữa, trong đầu lúc này chỉ có một nỗi nhớ, nhớ quê hương, nhớ nhà, nhớ mùa đông và nhớ cả đến… H nữa. Trong này không có mùa đông, không có cái lạnh giá đến cắt da, cắt thịt như ở ngoài Bắc. H có nhớ mùa đông năm trước không, tụi mình đã cùng rủ nhau lên thị xã chơi, cùng nhau đi dưới những hàng cây trong công viên, cùng nhau ngồi trên chiếc ghế đá lạnh buốt để ngắm hoàng hôn. Đến bây giờ, T vẫn nhớ lúc đó H đội chiếc mũ len màu đỏ kiểu Ông già Noel cùng với đôi bao tay len trắng, trông H rất giống những Chú Lùn trong chuyện Nàng Bạch Tuyết…nhưng mà nhìn H rất dễ thương đó! Hôm ấy,T nhớ hơn 9h tối rồi, mà tụi mình vẫn còn lang thang trên con đường bên ngoài công viên, cả hai đứa nước mũi chảy ròng ròng,môi thì khô lại, đôi chân thì chỉ cố gắng bước đến chỗ có ánh đèn đường để có thể cảm thấy ấm hơn, hơi thở bay ra nhìn rõ trong không khí, lúc đó hình như H đã nắm chặt tay T thì phải ^^…, có lẽ là do lạnh quá! Đến bây giờ, T vẫn nhớ như in cái cảm giác ấy, cơ thể thì lạnh buốt mà lòng cảm thấy ấm áp và vui không thể nào tả được. Sáng hôm sau, ra lớp cả hai cùng bị sốt và bị mấy đứa bạn thân chọc quê quá trời. …mà cũng sắp 14-2 rồi đó…? không biết là, lá thư này có đến kịp đúng ngày 14-2 không nữa, hi vọng nó sẽ đến kịp và xem như là một lời chúc, nhân ngày Valentine của T với H nhé ! Ước gì Hà giờ này ở đây và Sài Gòn có mùa đông nhỉ, thật tuyệt vời nếu điều đó xảy ra? Thôi đêm đã khuya rồi, T đi ngủ đây……… Sài Gòn Ngày…tháng…năm Tái bút: T còn nhớ bữa tụi mình đi ăn với nhau lần đầu tiên, Hà đã đề nghị đi ăn kem xôi và H đã đố T ăn được 3 ly, ai thắng thì sẽ là người trả tiền,T đã thua cuộc nhưng nói cho H biết nhé lúc đó T chỉ giả vờ thôi chứ 3 ly kem sôi đối với T chỉ là chuyển nhỏ! ^^ [/spoil] ---------- Post added at 15:09 ---------- Previous post was at 15:08 ---------- . 49 . milkcow1155 1155 [spoil] Nếu như ngay từ đầu anh biết mình sẽ đi…. Sao không nói để em còn kịp chuẩn bị cho nỗi đau của riêng mình…. Ngày anh đến, nhẹ nhàng và dịu êm như một cơn gió nhẹ tình cờ bay vào khu vườn của riêng em. Ngày anh đi em tự nhốt mình trong một căn phòng nhỏ chỉ có những yêu thương mong manh của ngày xưa mà mình từng có. Không dám bước đi vì sợ rằng những lay động ngày ấy sẽ hóa thành gió lớn thổi bay đi mất những ký ức em đang giữ lấy từng ngày Phải chăng mưa đã mang giấu đi từng ngày mình bên nhau, hay chính anh vô tình chạy vội trong làn nước để tìm một nơi ấm áp và khô hanh cho riêng mình? Nhạt nhòa và lạnh buốt, đã quên rồi chiếc ô ngày xưa, bỏ lại nó giữa cơn mưa nặng hạt, tự hỏi rằng vì ô có màu nhạt quá hay vì mưa năng hạt khiến anh không một lần nhìn lấy nó mỗi khi đi qua. Hạt mưa lăn dài trên má, lỡ như mưa vô tình cuốn trôi đi yêu thương ngày xưa thì liệu em có thể tự mình nhặt lai tròn vẹn? Chỉ là một sớm mai thức dậy, thầy lòng mình bỗng chốc cạn yêu. Thế thì giấc ngủ trưa liệu có làm yêu thương nơi anh đầy thêm lần nữa? Người ta vì không hiểu nhau mà đến với nhau, rồi cũng vì hiểu nhau mà lìa xa, những chuyện tình cũng thường kết thúc như vậy Chỉ cần lướt đi qua nhau cũng trở thành kẻ xa lạ. Điều đó không đau đớn lắm sao? Chúng ta chưa bao giờ đi trên cùng một con đường. Anh là con đường lớn, em là con đường nhỏ cắt ngang. Lớn lao và đầy kiêu hãnh, em luôn suy nghĩ về anh như vậy . Lặng yên và thanh bình, nhưng em là một ngã rẽ mà anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bước lên và dừng lại. Yêu thương kia có phải do mình em tưởng tượng ra? Hạnh phúc kia có giống như món kem chiên tự ép mình vào cảm giác “lạnh,nóng” đối nghịch để trở nên tròn đầy? Cũng đã lâu rồi từ ngày anh bảo em quên Cũng đã lâu rồi chỉ còn mỗi em hoài niệm về những con đường xưa cũ Cũng đã lâu rồi em không kể cho anh nghe những vụn vặt của một ngày dài, chỉ còn một mình tự khóc tự cười cho những vui buồn đã qua Cũng đã lâu rồi nơi em không còn nắng, chỉ có mưa làm em ngập tràn trong nỗi nhớ anh mỗi đêm về Em đã bảo những cảm xúc ấy ngủ ngoan đi và đừng thức giấc, vì em lo mình không thể ru những nỗi nhớ yên giấc một lần nữa. Có những nơi đã đi qua trong cuộc đời chẳng thể nào lãng quên. Cũng như khi đã yêu một người thì chẳng thể nào thôi hoài niệm về những gì đã qua. Chỉ có điều thời gian là kẻ nhẫn tâm, chẳng bao giờ biết thương xót cho con người mà dừng lại. Thế nên ký ức kia dù chẳng ai muốn buông cũng dần cũ mòn theo năm tháng rồi hóa thành những kỷ niệm nhạt nhòa. Đôi tay em nắm chặt lấy tay anh, nhưng gió thời gian vẫn len lỏi vào và đẩy hai người xa nhau mãi Em ước mình đủ can đảm để gạt bỏ mọi nhút nhát, lo sợ để dắt tay anh đi về nơi yêu thương ngập tràn mà em vẫn gìn giữ, nhưng em không làm được Thế nên em bỗng muốn ngày mai mình ra đứng trước biển mùa đông, tự tay gói gọn những yêu thương không trọn vẹn của những ngày vắng anh, rồi gửi gió mang hộ về phía bên kia bầu trời anh đang đứng Và rồi anh nhận được…. Dù không thể quay về bên em một lần nữa, mong anh hãy tự tay thả cho bay đi những ngốc nghếch vụng dại của một thời thương nhớ, được không anh? Ngày...tháng...năm... 11 55 Có khi nào 2 con số này sẽ gặp lại nhau một lần nữa? [/spoil] ---------- Post added at 15:16 ---------- Previous post was at 15:09 ---------- . 50 . Keni_ Gửi em, lùn sữa [spoil] Chào em! Đã lâu rồi mình không trò chuyện hay gặp gỡ nhau nhỉ? Từ ngày chia tay đến giờ, anh không biết được nhiều tin tức gì về em, không biết em có khỏe không? Cuộc sống của em giờ như thế nào rồi? Thời gian bốn tháng, sao nó trôi qua lẹ quá vậy, anh vẫn ngỡ cứ như ngày hôm qua đó thôi, anh thật sự muốn hỏi thăm sức khỏe và nói chuyện với em như trước lắm, thật sự anh rất nhớ em... Mỗi ngày trôi qua, anh thường check facebook, mail, và yahoo, chờ mong nick em sáng, để anh có thể hỏi thăm sức khỏe, nhưng lúc em lên mạng rồi, anh lại nhát, không dám hỏi một lời gì rồi em lại out, nhưng chỉ cần thấy nick em sáng, là anh vui lắm... Rồi cứ mỗi ngày trôi qua, anh online, thử kiếm người con gái khác nói chuyện làm quen, cũng giống như bao người khác khi chia tay, để quên được người trước. Nhưng nói được một thời gian ngắn, anh lại chán nản và bỏ, có lẽ là do tính không hợp hay gì đó, mặc dù nói chuyện rất vui... Ngồi trong lớp học thì online bằng điện thoại, ở nhà cũng online, mục đích chủ yếu là chỉ mong được thấy nick của em online, không có khoảng thời gian nào là anh không thể không nhớ tới em, dù đi chơi với bạn bè, ở chốn đông người hay chỉ có một mình. Lâu lâu có thời gian rảnh, anh thường lấy xe chạy vòng vòng, đi lại những con đường tụi mình thường đi với nhau, mắt anh mờ ảo, đầu óc anh lại thấy ra hình ảnh tụi mình cười nói vui vẻ ở trước mặt khi đi qua những đoạn đường đó. Đôi khi ở nhà, những hạt mưa rơi đập vào mái nhà, nghe tới tiếng mưa thì anh lại nhớ về ngày xưa lắm, những ngày mình bên nhau vui vẻ, những ngày đó thật là tuyệt vời...:) Tất cả mọi kỷ niệm đẹp, dường như in đậm sâu vào trong đầu, mặc dù có cái anh nhớ ngày có cái không, nhưng nó như vết xăm, đã xăm lên người thì khó mà biến mất .... Anh lại hay nhớ về ký ức xưa, lúc 3 năm trước, ngày 06/11/2008, sinh nhật của anh, em ngồi ngay gốc cây trong trường, khi anh đi ngang qua em tặng anh quà sinh nhật (cái đèn móc khóa, hehe - đã lâu rồi không có ai tặng cho anh món quà nào trong ngày sinh nhật ^^ ). Ngày 19/11/2008, buổi tối em pm cho anh, mình nói chuyện vui vẻ quá trời. Ngày 20/11/2008, chúng mình nói chuyện với nhau, rồi em tạo ra câu chuyện rồi chợt nói thích anh từ lâu, không hiểu sao nghe thấy thế anh đồng ý quen ngay mà không cần suy nghĩ (chắc vì mê gái, hehee). Đến ngày 21/11/2008, anh với em gặp nhau rồi vào khu chung cư ngồi, ngồi trên xe nói chuyện rồi tự dưng anh quay lại hôn vào môi em, đó là lần đầu anh hôn em, mà cứ như quen lâu lắm rồi ấy ... Ngày 22/11/2008, bài hát đầu tiên anh tặng cho người anh yêu, lúc đầu anh tính chỉ freestyle chơi thôi, nhưng ra được quá trời nên anh làm luôn một bài hoàn chỉnh để tặng em... "Yêu em nhiều" - tên bài hát, mặc dù nó không hay nhưng ít ra cũng có một phần anh gửi gắm tình cảm của anh vào trong đó ^^... Ngày 23/11, hoàn chỉnh bài nhạc và tặng em . Một thời gian dài quen nhau, anh kể cho anh nghe mọi chuyện xảy ra với em, anh không khinh miệt, từ bỏ hay lơ em đi, mà thay vào đó anh càng ngày, anh bắt đầu yêu em nhiều hơn, anh muốn bù cho em, để em quên đi được những ngày đau khổ ấy. Anh nhớ những ngày trời mưa , bọn mình hay ngồi ngay trước cửa nhà nào mà không bao giờ thấy người, ngồi nói chuyện vớ vẩn, rồi ôm nhau, hay hôn nhau ^^, có cả lần anh chọc em, anh quỳ xuống cầu hôn em dưới mưa, rồi ôm hôn nhau dưới mưa giống như trong phim nó hay làm ^^. Anh cũng nhớ những lần mình hay cúp học thêm trên trường ấy ( đóng tiền toàn nhờ bạn ký dùm rồi cúp >"< ), anh với em chạy trốn lên lầu 3 với sân thượng chơi đến hết giờ, những nỗi buồn, những giọt nước mắt, những lời tâm sự, những niềm vui, cũng là một phần ký ức ở nơi đó với bản thân anh. Ngày 20/12/2008, kỷ niệm một năm chúng mình quen nhau nhỉ ^.^ , Vui ơi là vui. ... [/spoil] Read more ---------- Post added at 15:19 ---------- Previous post was at 15:16 ---------- . 51 . Forever_HN Từ ta đến người... [spoil]Hmm, như vậy là đã hơn 10 năm kể từ ngày chúng ta quen nhau, gần 7 năm kể từ ngày người chính thức chấp nhận ta (và cả những thói xấu của ta nữa). Cảm ơn người Hmm, mình quen nhau như thế nào vậy ta. Một ngày đầu năm học mới, một đám học sinh lớp 10 láo nháo, và một thằng nhóc mới chuyển trường. Hmm, trong lớp ta ngồi sau lưng người, rồi...tự nhiên chúng ta thành bạn. Tệ thật, chẳng lãng mạn chút nào. Hmm, lúc ấy đối với ta, người như thế nào nhỉ. Một cô bạn cùng lớp xinh xắn, hiền, ít nói, học khá, và dễ bị ta dụ dỗ làm chuyện mờ ám (ê ê, đừng nghĩ bậy, chỉ là chuyện thỉnh thoảng cho liếc bài lúc bí thôi). Rồi...chẳng có gì đặc biệt hết. Nếu mọi chuyện ngày ấy cứ êm đềm trôi đi như thế thì chúng ta đã không có hôm nay, có lẽ là số phận. Sau hàng loạt chuyện buồn trong gia đình, sau khi ta thất bại trong cuộc chạy đua giữa xe đạp và Spacy đến trái tim L, sau khi ta từ một học sinh 8,0 trở thành đứa được thi tốt nghiệp nhờ...vớt điểm, người vẫn còn đó bên cạnh ta. Cảm ơn người, đã ở bên ta, trong những ngày ta vùng vẫy giữa hàng loạt chuyện không may. Rồi ta thi rớt đại học, rồi ta mất việc và tăng thêm cho xã hội một kẻ ăn bám, người vẫn ở bên ta, động viên ta làm lại từ đầu, giúp đỡ ta những ngày dài ôn tập cho kì thi đại học năm sau. Cảm ơn người, đã ở bên ta, tiếp thêm cho ta sự tự tin, giữa những lúc ta liên tục thất bại. Đau làm sao, buồn làm sao, khi trông thấy người đã từng chiếm giữ trái tim mình, nay tay trong tay với một tên con trai khác. Vết thương lòng chưa kịp lành lại rách toang. Và ta bắt đầu những ngày xua đuổi, xa lánh người. Ta chống lại cơn đau bằng cách biến trái tim mình thành băng giá, đúng thôi, băng giá vô tình, làm sao còn đau được nữa. Thật oan uổng cho người, ta vì một người khác mà xua đuổi người, sau tất cả những gì người đã làm cho ta. Nhưng người vẫn không rời bỏ ta. Cảm ơn người, đã cho ta hơi ấm, đã làm sống lại trong ta niềm tin vào một tình yêu, giúp ta băng bó vết thương chừng như không lành được. Ông trời hình như cuối cùng cũng nhìn thấy những cố gắng của ta, cuối cùng đã cho ta một cơ hội. Nhưng ta sẽ phải xa người, phải sống trên đất khách suốt 5 năm dài. Khoảng cách không gian, thời gian có thể thay đổi mọi thứ. Ta...... Nhưng, ta thật may mắn hơn người xưa nhiều lắm, khi ngày trở về ta được người thân ra đón, và đứng bên cạnh mẹ ta, là người. Cảm ơn người, đã chờ đợi ta suốt năm năm trời đằng đẵng, dù quanh người chẳng thiếu những "vệ tinh" với gia cảnh hơn ta gấp chục lần. Ta là ai mà được số phận ưu đãi đến vậy, đem đến bên ta một người luôn sẵn sàng chia sẻ với ta những thời điểm khó khăn, luôn chờ đợi ta, luôn kiên nhẫn với ta. Ta trước giờ vẫn luôn quan niệm "Ba mươi chưa phải là già, bốn mươi chưa thể là bà cụ non", trong khi chúng ta chỉ mới qua 26, thế nên dù mẹ vẫn luôn nói xa nói gần việc con bác này bác khác nhỏ hơn chúng ta mà đã có con bế con bồng, ta vẫn bỏ ngoài tai. Nhưng chiều nay, trong buổi tất niên họp lớp mình năm ấy, thấy nhỏ Nghi, nhỏ Thảo dẫn chồng bế con, nhìn bọn thằng Trí thằng Hải đưa vợ mới cưới đến dự. Bọn nó đều cùng là A8 năm ấy, và chúng ta cũng thế....Ta.... Ta có đọc ở đâu đó, họ nói rằng, cùng một tuổi thì nữ giới thường mau già hơn nam giới. Cách đây không lâu mẹ cũng nói với ta "Mày định để con người ta thành gái già hay sao". Ta..... ... [/spoil] Read more