[HELP] Ảnh cơ bản của nhận vật Audition Hi box Game Audition :) Mình là webmaster, đang ngâm cứu về chức năng mặc đồ cho nhân vật trong 4rum như trong game, chọn tới chọn lui thấy đồ của game au là phong phú và đẹp nhất tìm 1 thời gian thì có 1 số ảnh nhỏ của vtc dạng best seller trên website chính của họ tuy nhiên mình chưa tìm được ảnh gốc của nhận vật nam cũng như nữ trong game - để làm nền ghép các đồ vào cho thuận tiện nhất ( yêu cầu nhỏ thui : áo sát nách cơ bản và quần càng ngắn + càng đơn giản càng tốt để các dồ khác che lên bên trên mà :P ) Mong bạn nào có ảnh như vậy share cho mình, hoặc nếu rành photoshop thì vào game chụp hộ mình + tách ra thành file png nền trong suốt nhé Chỉ là yêu cầu được hỗ trợ tại cộng đồng GameVN, bạn nào có khả năng thì giúp mình với Thân.
đồ phong phú và đẹp nhất à, khuyên chủ topic, search mấy site anime ấy, Au cũng copy 1 phần từ anime thôi nếu vẫn muốn ảnh gốc nhân vật Au thì hơi lâu rồi, google.com mà tán thôi, không thì reg 1 nick mới, vừa lần đăng nhập đầu tiên là ảnh nhân vật Au to ra nhất rồi đấy
@ nước đá :Thanks cậu đây là ảnh demo, đồ thì giống kiểu cắt giấy vậy, hơi xấu, khi nghĩ tới đồ au mà xì tin bi h đang chơi thì mình chả dám dùng đồ này nữa có đc 1 số ảnh từ vtc chẳng hạn nhưng cần 1 khung chuẩn + đồ chuẩn để ghép vào cho dễ + khít thế nên vấn đề đồ au khá nan giải ai có ý tưởng j` về vấn đề này hoặc thấy 1 game nào khác có đồ tương tự + dễ cắt ghép thì giúp mình nhé
Mấy tên kia, topic người ta để hỏi ko giúp thì thôi còn vào phá àh . †Linguistic Genius† †Linguistic Genius† †Linguistic Genius† †Linguistic Genius†
Đùng lúc những kỷ niệm của "ngày ấy " tràn về vô tình đọc bài viết, có lẽ mình bắt gặp mình những ngày ấy , cũng những vui những buồn những mất mát của những người bạn mới hôm qua tụi nó còn học thêm với mình mà bây giờ mộ đã xanh cỏ 5 năm rồi .Nhớ Ngày... tháng... năm... Nóng gì mà nóng kinh. Rải rác trong lớp là nhiều đối tượng đang ngáp vặt. Ở khu vực cuối lớp, Vinh víc vừa bật dậy sau cơn mê, mặt mũi đờ đẫn, rồi bỗng cất tiếng nói làm cả đám phải hè nhau mà cười "đau cả bụng": "Tao vừa mơ thấy thằng Nhật mặc áo 2 dây bọn mày ạ". Tổ 4, Giang còi đầu tóc đang rũ rượi. Chú ý từ phía sau sẽ thấy có 2 sợi dây mảnh và nhỏ từ tai đối tượng nối xuống 1 vật màu đen, to gần bằng bao diêm. Theo lời khai của "giang hồ", đó là 1 cái tai nghe và 1 MP3 Sony sản xuất tại Tàu. Xuất hiện tiếp 2 đối tượng đáng ngờ. Theo dự đoán ban đầu, 2 đối tượng trên là Nhung kizz, Trung đen và mẩu giấy chàng với nàng đang lén lút trao nhau kia chứa đựng nội dung cấm trẻ em dưới 3 tuổi. Nhóm "điệp viên không không...biết" vẫn đang trong quá trình rình mò làm rõ ...Tình hình là cuối năm rồi mà tinh thần học tập của quần chúng bê bối thế đấy. Hư y như mình! Ngày... tháng.... năm... Tổng kết lớp. Lũ con gái khóc. Tiếng Mai Dương nấc lên. Cô Hương cũng không thể nói nốt những lời dặn dò lũ học sinh cô yêu quý. Mắt cay xè. Nhân và Vinh nắm lấy tay mình... Không nói gì cả, nhưng rất ấm... Bật cười khi thằng Khánh với thằng Bảo chạy khắp lớp, dúi mấy miếng dưa vào tay lũ con gái, xun xoe: "Ăn đi, ăn để lấy nước khóc tiếp chứ"Cũng phải. Chia tay lớp 9 thôi mà. Vẫn ở cái thành phố bé tí này chứ đâu. Phải cười lên chứ, như 4 năm nay vẫn cười cùng nhau... Ngày... tháng... năm... Cuối cùng thì cũng thi xong. Hơn hai chục đứa đang ăn chơi nhảy múa ở Hồ Núi Cốc. Cô dắt díu cả lũ học sinh lít nhít nghịch như giặc của cô đi chơi tối. Chân tay rã rời rồi lại lùa cả lũ ấy về khách sạn. Thuê 6 phòng. Chẳng hiểu duyên cớ nó ra làm sao mà 10h tối đã thấy cả lũ lố nhố ở phòng mình. Chăn gối được huy động đủ cả cho cuộc đàm đạo về các thể loại truyện ma, truyện kinh dị, truyện mê tín dị đoan.... Cái khách sạn cả đêm mất ngủ vì những tiếng hú, hét và tru tréo phát ra từ phòng mình. Kể chán, lũ học sinh hiền lành ngoan ngoãn lăn ra ngáy "o o". Thỉnh thoảng thấy Phương Hồng vật lên, lè nhè cấu chí gì thằng Huy nằm cạnh can cái tội trót bớt xén chỗ nằm của nàng ấy. Nàng Phương Tươi thì ứ hiểu lăn lộn vật vã kiểu gì mà sáng ra đã thấy ngáy ầm ầm trong cái gầm giường. Có lẽ sẽ là lần cuối cùng đi du lịch với nhau... Ngày... tháng... năm... Đứa vào Nguyễn Trãi, đứa sang Hồng Quang. Hợp với Vinh víc lên Hà Nội học chuyên Ngữ. Lớp mới, bạn bè mới,... Liệu chúng nó còn nhớ lớp mãi không nhỉ? Ngày... tháng... năm... Mai sẹo đi Singapore. Cả lớp chia tay nó ở nhà cô. Mỗi lần 9/1 tụ tập, lại thiếu mất một đứa rồi. Đừng khóc nữa, bạn của tớ... Có đứa nào bắt nạt thì cứ ới về. 14 anh đàn ông cao to đen hôi lớp mình mà lại không bênh được cậu hay sao? Ngày... tháng... năm... Mưa. Cái lạnh luồn lách vào tâm trạng. 13h45, thằng bạn mãi dừng lại ở cái tuổi 17. Mình ghét ung thư. Là cái gì mà có quyền làm thằng bạn mình đau đớn? Là cái gì mà có quyền dập tắt mọi ước mơ và hy vọng của nó?Đã lâu rồi lớp mới lại tập trung đủ đến vậy. Dựa vào vai nhau, nước mắt vẫn không thể ngừng rơi.Ngủ ngon Dũng nhé, bọn tớ sẽ bước tiếp con đường mà cậu đã dừng lại. Quay về với cát, kết thúc nỗi đau rồi bạn tớ ạ... Ngày... tháng... năm... 1h23' Ngồi lạch cạch gõ những dòng chữ giúp tớ quay lại những kỷ niệm bên các cậu. 3 năm rồi đấy, mãi chỉ còn là kỉ niệm thôi. Đêm nay có cố vùi mình trong kỷ niệm, thì sáng mai ra lớp, tớ cũng không thể tìm lại đủ 45 gương mặt ấy nữa. Chỉ có thể mong rằng sẽ mãi nhớ về nhau .Sắp kết thúc những ngày tháng cuối cùng làm một người học sinh, đôi lúc tớ hoang mang về những tình bạn thực sự. Có lẽ khi lớn lên rồi, biết đến những tính toán cá nhân, tớ sẽ khó có thể tìm được những tình cảm trong sáng và chân thành như ở dưới mái trường cấp hai. Càng trân trọng hơn những giờ phút bên 9/1 của tớ. Cảm ơn vì đã mang lại cho tớ những khoảng thời gian đẹp nhất. Mắt cay quá... Tớ sẽ cười. Như 3 năm trước vẫn cười bên các cậu. Chỉ là, tớ nhớ lớp mình quá thôi...Có thể nào, cho tớ quay về 3 năm trước được không?Dù chỉ là 1 ngày...Lớp tớ, lớp 9/1 trường THCS Lê Quý Đôn, thành phố Hải Dương, tỉnh Hải Dương....
rảnh quá nà hĩ Đùng lúc những kỷ niệm của "ngày ấy " tràn về vô tình đọc bài viết, có lẽ mình bắt gặp mình những ngày ấy , cũng những vui những buồn những mất mát của những người bạn mới hôm qua tụi nó còn học thêm với mình mà bây giờ mộ đã xanh cỏ 5 năm rồi .Nhớ Ngày... tháng... năm... Nóng gì mà nóng kinh. Rải rác trong lớp là nhiều đối tượng đang ngáp vặt. Ở khu vực cuối lớp, Vinh víc vừa bật dậy sau cơn mê, mặt mũi đờ đẫn, rồi bỗng cất tiếng nói làm cả đám phải hè nhau mà cười "đau cả bụng": "Tao vừa mơ thấy thằng Nhật mặc áo 2 dây bọn mày ạ". Tổ 4, Giang còi đầu tóc đang rũ rượi. Chú ý từ phía sau sẽ thấy có 2 sợi dây mảnh và nhỏ từ tai đối tượng nối xuống 1 vật màu đen, to gần bằng bao diêm. Theo lời khai của "giang hồ", đó là 1 cái tai nghe và 1 MP3 Sony sản xuất tại Tàu. Xuất hiện tiếp 2 đối tượng đáng ngờ. Theo dự đoán ban đầu, 2 đối tượng trên là Nhung kizz, Trung đen và mẩu giấy chàng với nàng đang lén lút trao nhau kia chứa đựng nội dung cấm trẻ em dưới 3 tuổi. Nhóm "điệp viên không không...biết" vẫn đang trong quá trình rình mò làm rõ ...Tình hình là cuối năm rồi mà tinh thần học tập của quần chúng bê bối thế đấy. Hư y như mình! Ngày... tháng.... năm... Tổng kết lớp. Lũ con gái khóc. Tiếng Mai Dương nấc lên. Cô Hương cũng không thể nói nốt những lời dặn dò lũ học sinh cô yêu quý. Mắt cay xè. Nhân và Vinh nắm lấy tay mình... Không nói gì cả, nhưng rất ấm... Bật cười khi thằng Khánh với thằng Bảo chạy khắp lớp, dúi mấy miếng dưa vào tay lũ con gái, xun xoe: "Ăn đi, ăn để lấy nước khóc tiếp chứ"Cũng phải. Chia tay lớp 9 thôi mà. Vẫn ở cái thành phố bé tí này chứ đâu. Phải cười lên chứ, như 4 năm nay vẫn cười cùng nhau... Ngày... tháng... năm... Cuối cùng thì cũng thi xong. Hơn hai chục đứa đang ăn chơi nhảy múa ở Hồ Núi Cốc. Cô dắt díu cả lũ học sinh lít nhít nghịch như giặc của cô đi chơi tối. Chân tay rã rời rồi lại lùa cả lũ ấy về khách sạn. Thuê 6 phòng. Chẳng hiểu duyên cớ nó ra làm sao mà 10h tối đã thấy cả lũ lố nhố ở phòng mình. Chăn gối được huy động đủ cả cho cuộc đàm đạo về các thể loại truyện ma, truyện kinh dị, truyện mê tín dị đoan.... Cái khách sạn cả đêm mất ngủ vì những tiếng hú, hét và tru tréo phát ra từ phòng mình. Kể chán, lũ học sinh hiền lành ngoan ngoãn lăn ra ngáy "o o". Thỉnh thoảng thấy Phương Hồng vật lên, lè nhè cấu chí gì thằng Huy nằm cạnh can cái tội trót bớt xén chỗ nằm của nàng ấy. Nàng Phương Tươi thì ứ hiểu lăn lộn vật vã kiểu gì mà sáng ra đã thấy ngáy ầm ầm trong cái gầm giường. Có lẽ sẽ là lần cuối cùng đi du lịch với nhau... Ngày... tháng... năm... Đứa vào Nguyễn Trãi, đứa sang Hồng Quang. Hợp với Vinh víc lên Hà Nội học chuyên Ngữ. Lớp mới, bạn bè mới,... Liệu chúng nó còn nhớ lớp mãi không nhỉ? Ngày... tháng... năm... Mai sẹo đi Singapore. Cả lớp chia tay nó ở nhà cô. Mỗi lần 9/1 tụ tập, lại thiếu mất một đứa rồi. Đừng khóc nữa, bạn của tớ... Có đứa nào bắt nạt thì cứ ới về. 14 anh đàn ông cao to đen hôi lớp mình mà lại không bênh được cậu hay sao? Ngày... tháng... năm... Mưa. Cái lạnh luồn lách vào tâm trạng. 13h45, thằng bạn mãi dừng lại ở cái tuổi 17. Mình ghét ung thư. Là cái gì mà có quyền làm thằng bạn mình đau đớn? Là cái gì mà có quyền dập tắt mọi ước mơ và hy vọng của nó?Đã lâu rồi lớp mới lại tập trung đủ đến vậy. Dựa vào vai nhau, nước mắt vẫn không thể ngừng rơi.Ngủ ngon Dũng nhé, bọn tớ sẽ bước tiếp con đường mà cậu đã dừng lại. Quay về với cát, kết thúc nỗi đau rồi bạn tớ ạ... Ngày... tháng... năm... 1h23' Ngồi lạch cạch gõ những dòng chữ giúp tớ quay lại những kỷ niệm bên các cậu. 3 năm rồi đấy, mãi chỉ còn là kỉ niệm thôi. Đêm nay có cố vùi mình trong kỷ niệm, thì sáng mai ra lớp, tớ cũng không thể tìm lại đủ 45 gương mặt ấy nữa. Chỉ có thể mong rằng sẽ mãi nhớ về nhau .Sắp kết thúc những ngày tháng cuối cùng làm một người học sinh, đôi lúc tớ hoang mang về những tình bạn thực sự. Có lẽ khi lớn lên rồi, biết đến những tính toán cá nhân, tớ sẽ khó có thể tìm được những tình cảm trong sáng và chân thành như ở dưới mái trường cấp hai. Càng trân trọng hơn những giờ phút bên 9/1 của tớ. Cảm ơn vì đã mang lại cho tớ những khoảng thời gian đẹp nhất. Mắt cay quá... Tớ sẽ cười. Như 3 năm trước vẫn cười bên các cậu. Chỉ là, tớ nhớ lớp mình quá thôi...Có thể nào, cho tớ quay về 3 năm trước được không?Dù chỉ là 1 ngày...Lớp tớ, lớp 9/1 trường THCS Lê Quý Đôn, thành phố Hải Dương, tỉnh Hải Dương....