Lúc còn nhỏ bạn đã từng bị bố mẹ đem đồ chơi mình thích nhất tặng cho đứa trẻ khác chưa? Tôi thì có rồi. Lúc còn nhỏ, tôi có một hộp sao, là tôi dùng những mảnh giấy nhỏ xếp từng cái từng cái, chắc lúc đó tôi có khoảng 1000 ngôi sao. Lúc chuẩn bị về quê, tôi đem nó về cho ông nội và bảo ông đem hộp sao đó để lên đầu giường thì ước nguyện trong cuộc sống sẽ thành hiện thực. Ông nội đã nuôi tôi từ bé tới lớn, sau đó mới để tôi về ở với bố mẹ, khi bố tôi đối với tôi không tốt tôi thường nhớ ông rất nhiều. Ở trường tôi nghe nói chỉ khi tự tay xếp 1000 ngôi sao mới có thể biến một ước mơ thành sự thật. Thế nên ngay cả lúc lên lớp tôi cũng không chú tâm học bài mà chỉ chăm chú xếp từng ngôi sao, tôi xếp hết liền 1 năm. Mang về quê, họ hàng tới chơi, họ mang con họ theo, thằng nhóc thấy hộp sao của tôi trên đầu giường hai mắt liền sáng lên. Thằng nhóc đó thích những ngôi sao, hơn nữa lại thích những ngôi sao không phải tự tay mình xếp, thế nên nó đòi lấy hộp sao của tôi. Tôi đương nhiên nhất quyết không chịu, nó gào lên khóc, bố tôi liền tức giận quát: “Mày cho nó đi! Chỉ là cái hộp rách!” Tôi không nói được ra thành lời rằng tôi đã gấp hộp sao đó bao lâu rồi, rằng cái hộp rách mà bố tôi nói đối với tôi có bao nhiêu ý nghĩa. Ông thì vẫn chưa về nhà, mà hộp sao thì bị lấy đi mất rồi. Thằng nhóc kia thì nói nó muốn xem mưa sao, nó cầm hộp sao chạy lên tầng thượng rồi tung hết sao lên. Tôi ở tầng 1 không dám khóc, chỉ nhìn những ngôi sao đó rơi xuống đất, chẳng ai hiểu tôi cả. Thằng nhóc đó chơi mệt rồi liền cảm thấy chán. Tôi thì cứ tìm lại ngôi sao ghi ước nguyện của tôi ở cửa nhà. Tìm mãi tìm mãi thì bị bố gọi vào ăn cơm, tôi bảo rằng chờ con chút, con đang tìm đồ. Ông hỏi tôi sao không học tập thằng nhóc kia, chỉ gọi một tiếng đã ngoan ngoãn vào ăn cơm rồi. Tôi ấm ức đến phát khóc lên. Năm nay về quê, em họ tôi mang theo đồ chơi, là một con ong vàng lớn, là nhân vật trong một bộ phim khá nổi tiếng trước đó. Thằng bé nói với tôi: “Bố mẹ em đưa em đi xem phim rồi mua cho em đó! Có thể biến hình nè!” Con ong đó gia công sơ sài, rõ ràng là hàng fake, nhưng đối với thằng bé lại là bảo vật. Lại một thằng nhóc con nhà hàng xóm xuất hiện, gào khóc đòi con ong của em tôi, bố mẹ thằng bé giống bố mẹ tôi. “Con đưa đồ chơi cho em đi, sau này bố mẹ mua cái khác cho con, lớn hơn thì phải nhường em chứ, ngoan nào!!!” Em họ nhìn thấy bố mẹ nổi giận liền sợ hãi, nước mắt ngắn nước mắt dài đưa đồ chơi cho thằng nhóc kia. Tôi đi qua bảo thằng bé nói không cho là không cho. Người lớn xung quang và cả thằng nhóc đó đều ngẩn người ra. Bọn họ không thể hiểu được, một người trưởng thành sẽ giúp đứa trẻ con giữ đồ chơi. Thằng nhóc kia cũng nín khóc, hình như là vì hành động ấu trĩ của một người lớn như tôi làm sợ hãi. Tôi nói với chú thím tôi: Thằng bé không phải là muốn con ong vàng này, mà là vì chú thím đã đưa nó đi xem phim còn mua cho nó con ong vàng này nữa. Nó yêu quý món đồ chơi này cũng giống như nó yêu quý hai người vậy. Hai người họ bảo tôi: Một món đồ chơi thôi mà, bọn tao cùng nhau làm bao nhiêu chuyện khác rồi. Tôi đáp lại: Thế thím đem giấy đăng kí kết hôn cho cháu đi, chẳng phải hai người bên nhau cũng lâu rồi sao, giữ lại cũng chẳng làm gì. Bọn họ cảm thấy tôi thừa hơi, cãi nhau cũng chẳng vui. Không dừng ở đó, còn rất nhiều rất nhiều. “Con thích bố hay mẹ?” Tôi bảo thằng bé nếu có ai hỏi em câu này thì cứ hỏi lại: Vậy chú thích vợ hay mẹ? Người lớn đau đầu vì nên cứu vợ hay mẹ khỏi chết đuối, ậy sao lại tùy tiện đùa trẻ con như vậy? Đối với người không được chọn còn có thể nổi giận: Mẹ đối với con tốt như vậy sao con lại chọn bố? “Mẹ nuôi anh lớn thế này, thế mà anh vẫn chọn vợ?” Động não chút đi là có thể hiểu ra ngay câu hỏi kiểu này gây tổn thương với trẻ con nhiều như nào. Mấy đứa nhỏ không dám đùa ác ý với người lớn, thế nên thật bất lợi cho một đứa trẻ không giỏi nói. Trẻ con chưa hề hoàn chỉnh năng lực suy nghĩ, gặp phải trò đùa của người lớn mà lúng túng, người lớn lại vì thế mà trêu cười. Cười cái con mẹ mấy người ý. Trẻ con học múa, mấy người liền bắt chúng múa trước đám đông. Trẻ con học hát, mấy người lập tức bắt chúng hát một đoạn. Con của các người là máy MP3 sao? Nó có máu, có thịt, phải làm hài lòng một nhóm người ác ý thật đáng thương mà. Mấy đứa nhỏ lớn lên một chút, liền bị mấy người nói tự kỉ, nói nó nhát gan, hay sợ,... Đây đều là các người ban cho đấy. Bởi vì mấy người từ nhỏ đã nói với nó: Con là do bố mẹ nhặt từ bãi rác về, Mẹ con không cần con nữa rồi, Con chọn mẹ thì không có bố nữa đâu, Đồ chơi của con đưa cho em cũng được mà.... Làm thế nào để hủy hoại một đứa trẻ ư? Đó là cho nó vào giữa một đám người lớn đã từng bị phá hủy, để mấy người cứ thế nghiền vụn nó ra, từng thế hệ từng thế hệ một. Hoặc là, chọn một cách khác, đó là bảo vệ tốt con mình, làm anh hùng của nó. Giống như ông nội tôi vậy Sau này, khi tôi tìm lại được ngôi sao ghi ước nguyện, đem nó đưa cho ông nội, ông cầm ngôi sao trong tay mở ra xem. Bên trong ghi: “Mong ông bà nội đều trường sinh bất lão, bố mẹ mãi mãi mạnh khỏe” Ông nội xoa đầu tôi cười rồi đem ngôi sao đó đặt lên đầu giường. Ông mở ngăn kéo ra, bên trong nhét đầy những ngôi sao tôi xếp. Những ngôi sao đó vẫn còn dính đất, còn có những ngôi sao đã bị ướt, những ngôi sao đầy màu sắc. Ông còn nói: “Thông thông, con từ từ trưởng thành nhé” Nhưng ngôi sao tôi đánh mất, ông nội đều thay tôi lấp đầy lại. Tôi sẽ kế thừa khoảng thời gian của ông để tiếp tục dòng chảy vô biên này. Để yêu thương những người mà tôi yêu. Nguồn: https://www.facebook.com/photo.php?fbid=1309839869205468&set=gm.558259298372116&type=3&theater
Lần đầu đọc hết 1 bài post của tên đặc sản chim, bài này khá ý nghĩa đấy Cá nhân đã từng bị như trong bài, giờ lớn rồi chưa bao giờ làm tổn thương trẻ nhỏ cả , cho dù đó là 1 đứa xa lạ