Mình là 1 thằng con trai 20t nhưng mình chả tự quyết định đc gì cho mình mọi thứ đều toàn phải đc sự cho phép của ba mẹ,nhiều lúc rất là ức chế nhưng ko mún cãi lại ba mẹ nhiều lúc xin đi chơi xa =xe máy thì lại nói là sợ xe cộ này nọ,còn nói đi xe đò thì lại nói đi chơi nhiều hư người :( (mình ko hút thuốc,cờ bạc,rượu bia thì chỉ khi nào có việc mới uống thôi) nhà mình cũng ko khá giả gì,chỉ vừa đủ mà thôi,dù bít là ba mẹ lo lắng cho mình nhưng tại sao ko bao h mình đc tự quyết định cho mình:( mặc dù 20t rùi nhưng chưa bao h đc đi wa đêm,đi chừng 10h là đã gọi điện kêu về rồi bây h mình phải làm sao để ba mẹ hĩu là mình đã lớn,đã biết đc cái nào đúng cái nào sai,đã đủ tự quyết định đc mọi việc :(
20t còn nhỏ mà , ba má lo lắng nên vậy thôi , bao giờ làm ra tiền thì có quyền quyết định nhiều hơn khua khua
Muon quiet dinh duoc moi thu?? Cho den khi nao ba me mat di. Chu du co viec lam, co vo con thi cung co nhung viec minh van phai nghe theo ba me. Sorry vi ko biet viet dau trong phone. :/
khi nào tự đi làm nuôi sống bản thân mình ko cần phải chìa tay xin tiền GD thì lúc ấy cậu có toàn quyền quyết định cuộc sống riêng của mình.
Mình cũng bị cha mẹ quản kỹ , đi chơi muồn qua đêm phải có người lớn đi cùng, đi chơi xa thì ko cho cũng lý do xe cộ, bạn gái thì chưa hỏi nên ko biết có đc quyền có bạn gái hay chưa...đi đâu cũng phải mang đt theo để tiện theo dõi... Mà đc cha mẹ quan tâm lo lắng là 1 hạnh phúc đó ,đợi đến lúc tự lo liệu cuộc sống, tự ăn tự ở và ko còn cha mẹ nữa thì mới ước gì có cha mẹ ở đó nhắc nhở mình.
Bao nhiêu tuổi cũng vậy, chừng nào bố mẹ thấy bạn chưa đủ trưởng thành để thôi lo lắng thái quá như vậy. Cụ thể ra sao thì mình cũng chịu, vì mình hoàn toàn ngược lại với bạn.
cũng ko phải là tự quyết định mọi thứ,nhưng trong 1 khoản cho phép nào đó thì tự mình có thể quyết định đc cả 1 năm học,đc nghỉ hè xin đi về quê bạn chơi mà vẫn ko đc phép(xin đi bằng xe đò lun),mặc dù biết là ba mẹ sẽ lo lắng nhưng cũng phải cho xả trét sao 1 năm học hành chứ :( thích đi đây đi đó mở mang tầm mắt mà ba mẹ ko cho,cứ bắt ở nhà,thậm chí việc giao tiếp vs mọi người rất là kém vì suốt ngày từ trường đến nhà,từ nhà đến trường ko đc đi đâu,mún đi thì phải có người lớn đi cùng :(
Ko thể bắt cha mẹ thôi lo cho mình cái một, chỉ có thể từ từ chứng tỏ cho ba mẹ thấy là mình đã trưởng thành trong suy nghĩ, cẩn thận trong việc làm thì dần dần 2 người sẽ hiểu rằng con cái đã có thể lo cho mình. Tập tự lập trong suy nghĩ, việc làm từ sớm, vẫn tham khảo ý kiến cha mẹ nhưng luôn giữ chủ kiến cho mình. Thuyết phục chứ đừng bao giờ tranh cãi với cha mẹ, vì điều đó chỉ càng làm đôi bên không hiểu nhau. Từ năm 18 tuổi thì mọi chuyện học hành, làm việc của ta đều được ko còn để 2 cụ phải lo. Nhưng làm cha mẹ lúc nào cũng thương con nên mấy lần lên SG thăm vẫn bị cằn nhằn, dạy dỗ Nhưng đến một lúc nào mà cha mẹ ko thể quan tâm đến chúng ta nữa thì sẽ buồn lắm :(
Phải mình thì đã thế dịp nào có thể thì cho đi cùng luôn, cho sáng mắt ra mà mệt quá cho tự đi lun xD
Cấp 3 là coi như nhà mình thả cho mình làm gì thì làm rồi nhưng phải trong phạm vi cho phép chứ không cần phải hỏi ý kiến nhiều. Tùy gia đình và tùy bạn có thể chứng tỏ rằng bạn đã có thể tự lo cho bản thân mình tốt thì sẽ được thôi :)
Kể cả đến khi bợn xuống lỗ thì vẫn phải để người khác quyết định dùng quan tài của hãng gì, đưa tang bằng xe gì. Vì vậy quên cái mơ ước viển vông ấy đi nhé.
Thương yêu con cái có nhiều cách , tùy thuộc vào trình độ (dạy con ) của các bậc phụ huynh mà con cái có cảm giác được quan tâm hay bị nghẹt thở ! Dù sao thì bạn cũng phải cố gắng thích nghi vì người ta ko thể chọn cửa để sinh ra . Sau này có con rồi bạn sẽ chọn cách yêu thương chúng mà bạn cho là tốt hơn ông bà chúng
Bao nhiêu tuổi cũng có thể tự quyết định bạn ạ. Ăn thua là BẠN CÓ DÁM k? Và bạn có dám chấp nhận với KẾT QUẢ của QUYẾT ĐỊNH của mình không thôi? Cái bạn thật sự "muốn" thì sẽ có cách cho bạn đạt được thôi.
Chậc, chắc bạn chả bao giờ xa nhà, luôn ở bên bố mẹ nên mới thế, nếu bạn thử đi đâu đó xa một quãng thời gian, khi về nhà bạn (có thể là cả bố mẹ bạn) sẽ cảm thấy bạn chửng chạc hẳn lên đấy
Khi người con trong gia đình có đủ khả năng gánh vác 100% trách nhiệm của gia đình, bản thân và gia tộc, họ sẽ được quyết định 50% - 80% những việc của họ . Khi người con đó trở thành vai vế cao nhất trong gia đình, họ sẽ toàn quyền quyết định việc gia đình, lớn nhất trong gia tộc, họ sẽ toàn quyền quyết định việc gia tộc, sẽ luôn như thế nếu họ vẫn có khả năng gánh vác trách nhiệm, hoặc được hưởng phúc báo hiếu của thế hệ sau. Quyền được quyết định chỉ mất đi khi khả năng gánh vác trách nhiệm cũng mất đi !
Chừng nào quyết định >>> đúng đắn tỉ lệ cao. Hoặc tạch nhưng giải quyết hậu quả 1 cách êm đẹp và tích cực đi rồi đòi hỏi. Mà đặt vấn đề + giải quyết vấn đề chưa làm đc thì hi vọng gì quyết những cái quan trọng. Có những điều đòi hoài chả ai cho, vì thực chất đó là 1 quá trình để gặt hái chứ ko phải ngồi ườn đấy mà ng khác dâng đến.