đoạn này tự kĩ... ko cần đọc... văn vẻ nó lủng cũng quá T_T môn văn chưa bao h dc 4. là vậy T_T [SPOIL]Từ khi sinh ra, cuộc đời tôi là 1 cuốn sách nhàm chán, ko giá trị Vừa có thân hình khá phì lủ, lại ko biết chạy xe, tôi gần như mất hết các sinh hoạt với bạn bè. cấp 1 2, ba đưa rước cấp 3 học gần nhà cao đẳng thì xe bus đến tận ngày 15/01/2013, tôi 22 tuổi, tôi mới biết chạy xe tay ga... hình như cái gì tôi cũng biết trễ hơn bình thường... năm 3 tuổi tôi mới biết nói năm lớp 7 tôi mới biết băng qua đường đến tận bây h vẫn chưa bik đi xe đạp, xe số chạy đúng 1 lần lúc thi lấy bằng lái xe... học lực trung bình - tệ không hề có 1 sở thích gì ngoài game... khi vừa nhận thức được cuộc sống, đã tiếp cận được máy game chơi băng... rồi super nintendo... rồi ps1, ps2... rồi game online, dường như mọi tâm trí của tôi đã gắn liền với nó... vậy mà có giỏi giang dc cái game nào ra trò đâu... mất quá nhiều thời gian vào game, tôi đánh mất cơ thể mình, đánh mất những thời gian quý giá thời học trò, ko bạn bè... chỉ có mạng...game..., đầy giả dối và hai mặt...[/SPOIL] [SPOIL]suốt 3 năm cao đẳng chuyên ngành phần mềm... tôi chả biết mình đang học cái gì... mún gì... và làm gì... chỉ bik 1 điều là sắp tới đây, tôi sẽ 100% thi rớt tốt nghiệp... tôi gần như điên loạn... vẫn cắm đầu vào game... mặc kệ ánh mắt buồn bã của bà? mặc kệ những lời nặng nề của người anh? mặc kệ lời dèm pha của bà con làng xóm? cứ vậy mà game tiếp, hay còn có thể để thay đổi... dù chỉ là 1 chút nếu có thể thay đổi... phải bắt đầu từ đâu?... làm gì... tôi hoàn toàn ko biết mình thích gì ở công việc nào... tôi chỉ biết 1 điều... khi chơi game tôi rất yên bình... hay chính xác hơn là... trốn tránh thực tại... tôi đã từng thử rời bỏ internet, rời bỏ game gần 1 năm... làm phục vụ cho 1 quán trà chanh nho nhỏ của 1 người bạn nhưng đó là nhờ quán toàn người quen... chứ nếu 1 nơi xa lạ, có ai nhận 1 người nặng hơn 100kg ko... [/SPOIL] nói chung đoạn trên toàn tự kỹ.... nội dung chính là... mình cao 1m67, nặng hơn 100kg, đi khám nghĩa vụ quân sự và bị đuổi về 1 cách ko núi tiếc .... h biết chạy xe rồi... nên mình mún tìm 1 việc làm, tay chân cũng được...có ai gợi ý cho ko.....
Kiếm cái xe đạp đi giao báo chắc là đc Quan trọng là tìm ra mục tiêu cho mình ( dù to hay nhỏ ) r sau đó thực hiện nó. Thực hiện đc nhiều mục tiêu nhỏ dần dần sẽ đạt đc mục tiêu lớn. Còn ko trốn tránh đc suốt đời nên đừng hèn nhát nữa. Chỉ là liều thuốc trong giây lát ... ko vĩnh viễn đc. Trong giấc ngủ ta ko thể tự lừa dối chính mình. ( Cũng có 1 tg trốn tránh = game nhưng ko dài )
Tốt nhất là có kế hoạch giảm cân đi ông ạ. Quan trọng là có quyết tâm hay không thôi. Tôi 2 tháng giảm được 10kg đây, trung bình 1 tuần giảm hơn 1kg, đều như vắt chanh. Chơi môn thể thao nào đấy để refresh cho cuộc sống. Cái bạn cần là thay đổi cuộc sống chứ cần mẹ gì 1 thứ tác dụng trong nhất thời, rồi sau này sẽ trở về con đường cũ à? Tôi thấy điều cần nhất bây giờ của ông là giảm cân để lấy lại sự tự tin, lúc đó ông sẽ cảm thấy cái éo gì cũng có thể giải quyết dễ dàng được.
Đằng nào cũng phải thay đổi mà, thay đổi để tốt lên thì lúc nào cũng nên cả, hay nói cách khác lúc nào thay đổi cũng là muộn cả. Vì vậy, không phải là có còn thời gian để thay đổi hay không, mà nên đặt câu hỏi là nên thay đổi như thế nào, thay đổi từ đâu.
tôi sắp ra trường và lấy vợ nhưng vẫn còn bị nghiện internet đây :(. quyết tâm từ mai cai nghiện chuyên tâm luyện thi ielts 7->8 để đi dạy học :(