Lần đầu tiên khi tôi bước vào lớp, tôi đi trễ. Nhìn xuống lớp, tôi thấy em, một cô bé xinh xắn với chiếc áo sơ-mi màu đỏ và cặp kính đáng yêu. Tôi thầm nhủ, hình như tôi đã thích em từ cái nhìn đầu tiên. Hình như ông trời đã thấu lòng tôi, cho tôi được cùng nhóm thực hành với em. Tôi và em quen nhau từ đó, tâm sự với nhau rất nhiều. Em nói với tôi rằng em có thể làm tôi đau lòng, vì bên em còn có một người con trai mà em đã ko còn yêu, em ko nói lời chia tay với người đó chỉ vì trách nhiệm, em ko muốn người đó vì mình mà bỏ bê chuyện học, vì đây là năm cuối rồi. Tôi hiểu em, nhưng tôi không vì thế mà ngừng yêu em. Rồi... hình như em say, tôi ko biết vì sao em lại bấm được số đt của tôi, em gọi cho tôi mà ko nói j. Tôi vội vã chạy qua phòng em, em say, tôi ngồi cạnh em, em nắm lấy tay tôi, đặt vào má, nói rất nhiều,em hỏi tại sao tôi không đến với em sớm hơn, hay trễ hơn, mà lại là lúc này đây? tôi im bặt đi, em thiếp đi, tôi hôn trôm em một cái lên trán, hình như em cũng cảm nhận được. Một ngày đã trôi qua... em nhắn tin với tôi: "Hãy quên em đi, đừng vì em mà chịu nhìu đau khổ nữa, cũng đừng vì em mà lơ là chuyện học". Tôi chấp nhận Tối cả nhóm họp lại để nộp báo cáo, dường như tôi không nói lời nào, em hiểu vì sao, và tôi cũng hiểu. Đêm về... em gọi cho tôi, em nói "anh đã làm em buồn, anh đã làm em khóc", rồi em cúp máy. Tôi suy nghĩ rất lâu, tôi vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, và tôi đã làm j cho em buồn. Trải qua một đêm dường như là nhất từ nhỏ đến giờ. Tôi đã hiểu vì sao em buồn, em ko muốn nhìn thấy tôi buồn, vì tôi buồn em cũng sẽ rất đau. "Anh hiểu rồi". Đó là những gì tôi suy nghĩ bây giờ, tôi sẽ cố gắng vui, để nụ cười của tôi sẽ mang lại nụ cười cho em. Tôi sẽ không buồn nữa. Tôi biết tôi sẽ làm được. Cuối cùng tôi muốn nói với em rằng: "Tôi sẽ chờ em". Chiếc lá lưng chừng rơi. Mùa thu lưng chừng rời. Lưng chừng em xa tôi. Nhẹ nhàng và im ắng. ---------- Post added at 08:40 ---------- Previous post was at 08:30 ---------- Mình phải làm sao đây mọi người :(
Quên được thì quên, ko quên được thì để đó một góc, lâu lâu chợt nhớ thì lấy ra nhìn lại. Còn phải làm gì ư? Sống tiếp, làm những gì mình phải làm, và lạc quan lên!!!!
=______= ,chung quy cũng tại ko chịu 3 mặt 1 lời ,nói thằng ra luôn : Anh yêu em ,a ko thể thiếu em..+ chơi trò kể chuyện ,kiếm chuyện nào về t/y mà kể ... ko biết thì pm mình
Tiếp tục đợi đi bạn, bây giờ em ấy đã không yêu anh kia nữa, thì chuyện chia tay chỉ là vấn đề thời gian thôi.
trong tình yêu thì thường người chờ đợi là người thất bại. người thành công là người dùng cái khoản thời gian đợi chờ đó để thực hiện nhiều hành động mang tính thực tế hơn.
chờ làm gì chứ cuộc sống đâu phải film ảnh , làm vậy nó iu mình hơn ah , có khi nó quăng ở đó đi chơi cho đã về cho mình hưởng cái gì còn xót lại trên cái thân tàn ma dại của nó ~~
"Chờ" ở đây ko phải là mình sẽ im với em ấy, vẫn sẽ qua lại đều đặn nhưng giảm lại 1 ít cường độ thôi Bạn ở trên nói đúng, cuộc sống ko phải phim ảnh Cám ơn mọi người đã comment
=_________= cứ tấn công đi bạn,trước sau gì cũng đổ ,nếu sự việc đúng như bạn viết thì bây giờ bạn là điểm tựa lớn nhất hiện giờ,.
Tại sao phải chờ :(. Cảm xúc của bạn chứ có phải của người khác đâu, sao phải tự mình đánh lừa bản thân làm gì. Đừng vì một quyết định "nhỏ" mà làm thay đổi đời mình. Lưng chừng em xa tôi :(. Nắm lấy cơ hội đi, vẫn chỉ là lưng chừng thôi mà.
Người ơi có nghe tiếng lòng con tim này Tấn công đi chủ thớt. Luôn và ngay. Em nó nói thế thoi nhưng trong lòng thích cậu đánh nhanh thắng nhanh bỏ xừ ra .90% rôi