-hôm nay chuyện có lẽ nặng lắm rồi nên naz tâm sự với mọi người 1 tí. -chả là naz bị bệnh tâm lí ạ , bệnh nghi ngờ và ko chắc chắn. Không biết bệnh này tên gì nữa mà tại hồi vài năm trước có xem phim tài liệu người ta miêu tả y chang tình trạng của mình bây giờ. -triệu chứng phổ biến nhất của bệnh này là lúc đếm hoặc ghi số. -ví dụ điển hình nhất và thường xảy ra nhất là khi naz muốn gọi điện cho ai đó ở số 0909123456 chẳng hạn. Nếu là số điện thoại mà mình bấm mỗi ngày thành thói quen thì ko có vấn đề gì, nhưng nếu là số lạ mới bấm lần đầu, thì dù có là 0909123456 thật, thì naz vẫn sẽ: (xảy ra 1 trong các tình huống này) --bấm cancel rồi bấm lại. --đọc lại từng số trên đó. --nhờ ai đó xem dùm mình bấm đúng ko. --lẩm nhẩm dòm lại 3,4 lần dãy số đó, mặc dù biết chắc là mình bấm đúng. -mà ko chỉ xảy ra 1 lần, có khi mình làm lại mấy chuyện kể trên này 5,6 lần, mặc dù biết chắc là mình ko bấm số sai... -hoặc là đếm thuốc uống, bác sĩ dặn 1 ngày uống 2 lần 1 lần 2 viên chẳng hạn, lấy ra 2 viên thuốc mà cũng ráng đếm nhẩm trong đầu coi có đúng 2 viên ko... -nếu mà mọi chuyện chỉ ở mức thế này thì ko đến nỗi. -1 thời gian sau làm bất cứ chuyện gì naz cũng bị tâm lí nghi ngờ & muốn kiểm tra lại. -như lúc nấu ăn, nhiều lúc bỏ 1 muỗng đường vào nồi thịt kho, cái nghĩ lại chắc 1 muỗng là chưa đủ vậy là bỏ thêm 1 muỗng nữa, thử lại thấy ngọt lại cho thêm nước mắm, cho 1 tí lại cảm thấy ko đủ thế là cho tiếp...cứ tiếp đến khi dọn ra nồi thịt 1 mình mình ăn luôn... -lúc làm bài kiểm tra cuối kì, làm bài xong rồi, kiểm tra lại 1 lần ko thấy đủ, tự nhiên cứ đốt thời gian đọc đi đọc lại cái bài giải mà mình chắc chắn là mình làm đúng... -rồi đến thời gian gần đây... -chở người yêu tới phòng thí nghiệm làm việc, tự nhiên thấy bất an là ng` ta ko lên làm thì nghiệm mà...đi với thằng nào đấy, vậy là chạy lên xem, mọi thứ bình thường... -như tối hôm nay, cô ấy bảo đi cắt tóc mà ba chở đi, naz ko tin, 1 lát sau gọi điện wa bên đó thì nhỏ em bảo đi rồi, gọi di động thì cũng con bé trả lời là cô ấy ko đem đt theo. Tự nhiên naz cảm thấy nghi ngờ đến mức ko cưỡng lại được, xách xe chạy thẳng lên nhà bên đó xem, đúng là ng` ta + ba đã ra ngoài. Bít tin xong lại nghi ngờ là có khi 2 người cùng ra khỏi nhà nhưng đi theo 2 hướng khác nhau, vậy là gọi điện thoại số của ba cô ấy, ổng trả lời là cô ấy đang hớt tóc ko nghe máy được, naz lại nghi là có khi ổng tiếp tay cho cô ấy đi với thằng nào. Vậy là chạy thẳng lên tiệm hớt tóc, cả 2 có mặt ở đấy... phải nói là ko ai nói gì vì ko biết gì nhưng mình thấy quê kinh khủng. -ko chỉ người yêu mà cả bạn bè naz cũng nghi ngờ. Nghi tụi nó đang toan tính gì. Hoặc nghi tụi nó rủ "đại hội" (tụ tập đi ăn, cafe cà pháo hay SC2) mà ko rủ mình, kiểu như hình như mình bị lẳng lặng khai trừ blah blah. -mà lần nào kiểm tra thử thấy cũng có vẻ thế lắm, nhưng thực ra là không phải. Biết là không phải rồi nhưng hôm sau đâu lại vào đấy, lại cảm thấy nghi ngờ... -nói chung là hiện giờ naz cảm thấy đầu óc quá ức chế vì cái gì cũng nghi ngờ theo hướng tiêu cực, nghi đến mức ko thể nào ko kiểm tra được, mà mỗi lần kiểm tra xong lại thấy mình trớt quớt, nhưng cứ đi ngủ hôm sau dậy là đâu lại vào đấy, lại tái phát... -mấy cái suy nghĩ vớ vẩn này nó choáng hết tâm trí naz mà ko có cách nào gỡ ra được. Mấy bữa nay ức chế vãi chưởng, ko làm việc, tập trung được gì hết, thậm chí đang giải lao hay vui chơi cũng thấy khó chịu... -thậm chí, cái này nói ra chắc nhiều bác tạ mình, bình thường thì naz với ng` yêu khá "wild", nhưng dạo này thấy cô ấy ko "vui vẻ" như trước nữa tự nhiên mình cũng đâm nghi ng` ta lừa dối mình, cuối cùng là do có chuyện ko vui, hoặc là đang tập trung làm cái gì đó khác mà mình lại ko nhìn ra (lúc trước thì thấy được ngay)... -ai giúp với =(...làm sao để hết triệu chứng này đây... -lần đầu tiên naz bị cái bệnh này là cách đây khoảng 5,6 năm, nhưng chỉ ở mức bấm số điện thoại hay soạn tập tới trường (và cách giải quyết chuyện nghi ngờ có đem đủ tập tới lớp hay ko là - gom hết tất cả tập vào 1,2 cuốn; và chất đầy hết sách vào cặp , h nghĩ lại mới thấy là triệu chứng bệnh tâm lí). -chuyện này naz lại ko dám kể với mọi người, chả lẽ lại để họ biết là mình từng nghi ngờ họ, mất lòng nhau như chơi... -Edit: ngay cả lúc này đây, tự nhiên click vô lại box Tâm Sự xem có ai đọc bài mình ko, rồi lại click vô bài viết coi có khi có ai reply mà ở ngoài box nó ko hiện hay ko, đến lúc click vào rồi thì tự nhiên bấm edit mặc dù không có ý định kiểm tra lại coi mình có viết sai gì hay ko...zzzz...
Nghe những triệu chứng em nêu ra thì giống như obsessive compulsive disorder (OCD). Người có bệnh OCD thì thường có những triệu chứng như sau: 1. Có những suy nghĩ/hình ảnh trong đầu làm mình ko vui nên dẫn đến cảm giác bất an, lo lắng 2. Nhiều lúc những vấn đề suy nghĩ ko có thật 3. Và khi cảm giác bất an về những suy nghĩ này thì bản năng lại muốn làm gì đó để đc bình an trở lại. Ví dụ: sợ bấm số sai nên cứ bấm đi bấm lại để coi có đúng ko. Sợ chưa bỏ đường vào nồi nên bỏ thêm nữa just to make sure. Đi ra khỏi nhà nhưng ko biết có đóng cửa chưa nên phải quanh trở về khóa cửa lại. Trong đầu nghĩ vi khuẩn dơ nên muốn xóa đi cảm giác bất an với vi khuẩn nên cứ rửa tay riết. Để muốn biết em có bệnh này hay ko thì em cần phải đến gặp 1 bác sĩ tâm lý. Họ sẽ có 1 cái test cho em làm (mấy chục câu hỏi) em cần phải trả lời rồi sau đó họ sẽ dựa vào DSM-IV guideline để xem em có bệnh hay ko. Và nếu có bệnh thì cũng có nhiều cách chữa: họ sẽ nói chuyện với em, chỉ em cách làm sao để control cảm giác bất an (behavioral therapy) hoặc sẽ dùng thuốc nếu nặng hơn. Em đừng lo, cứ đi gặp bác sĩ đi nghen. OCD cũng ko gì phải sợ vì nếu biết control thì em sẽ ko hại ai cả.
Nói chung y 1 khuôn, ko khác 1 tí gì. Khác cái nấu ăn là lúc relax nên ko bị tai nạn ^^ Vừa định post OCD thì có ng post hộ, 1 thời gian cũng bị .... đêm nào cũng sợ có trộm trong nhà. Còn nghi ngờ như trên thì não lúc nào cũng hoạt động tích cực mảng ấy. Có điều ko quan trọng hóa những ng kia quá nên ko lâm vào tình cảnh trớ trêu thôi. Có những chuyện mình phải chấp nhận với việc mình ko thể kiểm soát đc mà xây dựng lòng tin. Nói chung giờ chuyển qua workaholic , giải quyết dứt điểm đc 2 cái nêu trên. Giờ cho não OCD với lịch học, lịch làm việc, lịch ăn chơi v.v... full chỗ rồi còn đâu mà lo mấy cái kia nữa
Mình nghĩ bạn bị cẩn thận thái quá đó mà, mình cũng bị sơ sơ nhưng nhẹ hơn bạn. Nói chung suy nghĩ quá nhiều thì dễ dẫn tới nghĩ những thứ thừa thãi. Cắm đầu vào việc làm cho bận rộn là k còn rảnh háng nghĩ vớ vẩn đâu.
tui cũng bị bệnh giống hệt chủ topic luôn này!không hiểu có phải do trí nhớ có vấn đề không,rõ ràng khóa cửa hoặc làm việc gì đó rồi,chỉ 1 lúc sau là lại nghi ngờ là mình đã làm việc đó chưa nữa
-xem ra cách của sis Vi là ổn mà ko biết ở VN có ko nữa ... -hiện tại thì naz cũng đang có thời khoá biểu cũng khá bận rộn đó chứ, mà ví dụ như đang làm việc gì đấy mà có chuyện đáng nghi ngờ nổi lên là coi như khỏi làm gì luôn , ảnh hưởng ghê lắm nên mình muốn chữa sớm XD. Mà sợ nhất là mấy bữa đi cả ngày về xong tối đụng chuyện, khỏi ngủ luôn đến hôm sau lại ra ngoài là đuốiiiiiiiiiiiiii khỏi đỡ XD. -mà bị bệnh này vậy chứ nhiều lúc quyết định việc gì đấy mình lại liều lắm nha .
Nói chugn chỉ có 1 cách giải quyết nỗi sợ là đối mặt với nó. Cái gì nghĩ là mình quên, kiểm tra, mất thời gian hơn tẹo nhưng đỡ đau đầu. Nghi ngờ là do mình thiếu lòng tin, mà cái này mình phải xây dựng bền bỉ. Bản thân setup độ quan trọng của từng ng, từng việc ... có những việc đối với bạn bè xếp vào kiểu vô hại, cứ nghe đi, biết đi rồi tính sau. Ng yêu cao hơn 1 tẹo nhưng cũng ko quá quan trọng, cứ xây dựng từ từ ... khi nào nghi ngờ gì thì nói kiểu nửa đùa nửa thật tác dụng tốt. Mà quan trọng khác chú ở chỗ focus vào ng khác ít thôi nên ko làm mình nhức đầu vì ng khác. Có những điều dù mình có làm gì đi chăng nữa cũng ko giải quyết đc, phải học cách chấp nhận thôi. Xem " The women" sáng mắt ra nhiều . Cái gì cũng phải nhìn nhận từ nhiều góc độ mà cần có thời gian để minh chứng.
Có chứ em. Chị nghĩ VN cũng có khoa tâm lý chứ. Chỉ có điều em có dám đi ko thôi. Vì chị biết ng. Châu Á mình sợ bị dèm pha khi thấy người nhà vào bệnh viện tâm thần. Nhưng chị khuyên em nên đi nếu em thấy nó đã quá nặng rồi. Em ko muốn chờ đến lúc quá nặng để phải dùng thuốc vì thuốc có nhiều side effects. Sorry, chị ko có đi chuyên khoa tâm thần nên chị cũng ko giúp gì nhiều đc cho em. Hồi đó chị thực tập ở bệnh viện tâm thần và sợ luôn.