Nghe qua thì rất là điêu nhưng mà chắc kg ít 1 số anh em vì hoàn cảnh gia đình hoặc do game + internet quá đà nên ít tiếp xúc với mọi người nhất là con gái,cho đến khi gặp đối tượng mình thích thì nhận thấy mình kg biết làm gì từ bước khởi đầu như việc trò chuyện làm quen hoặc giao tiếp bình thường.... :( nói sơ qua như thế đủ rồi,trở lại tình trạng của em bây giờ là +từ năm lớp 9 ra trường đến giờ là lớp 11 (nghĩ học 1 năm) việc giao tiếp với con gái như ác mộng vậy hễ cứ con nào bắt chuyện với em là sau vài câu n/c bình thường thì tạch,mà mấy con em mà em gặp và học chung mỗi ngày thì kg có con nào ngoan hiền cả,n/c với tụi nó phải pha trò nhiều khi chọc mấy mợ ấy mới chịu ,em thì việc chém gió thì ok nhưng chỉ ổn với đám bạn trai tới lúc gặp mấy bạn gái thì lại hiền như cừu nó hỏi gì thì trả lời ấy,nhiều lúc nó chọc em luôn mà em cũng chã có phản kháng gì cả đâm ra dần dần trở nên tự ti,trở thành thằng ít nói trong lớp +Một việc nữa em cần hỏi là khắc phục mấy con hay nhìn mình thì sau nhỉ nhiều lúc nó kg n/c với mình mà chỉ nhìn thôi nhiều lúc khó chịu riết rồi lơ mà em thấy như thế kg ổn ,Giờ đang thích 1 đứa trong lớp mà với cái tình trạng như bây giờ thì ... Sẳn em lập cái poll thăm dò xem có ai giống mình kg
Giao tiếp nhiều thì quen thôi bạn, có gì khó đâu. Gặp người mình thích thì luống cuống chút thôi nhưng 1 vài lần là hết
mình giao tiếp đa số bình thường gặp cô nào cool chút thì hơi chảy chút còn gặp "cô ấy" là giống như trời sập vậy
Zời, năm học cấp 3 tôi cũng y như bạn. Là 1 đứa vốn thụ động, sống khép mình và ít giao tiếp với con gái. Nếu không phải là đứa chủ động bắt chuyện với mình thì tôi gặp các nhỏ cùng lớp bên ngoài còn không dám nhìn bọn nó nữa là. Những thứ này đều là tác hại của việc ít ra bên ngoài xã giao, ít tham gia các hoạt động nhóm của trường lớp, phường xã, suốt ngày cắm đầu vào game, internet, porn các thứ... Nhưng khi ra trường, không bị gó bò dưới mái học đường nữa thì khác. Tôi ra ngoài ăn chơi với bạn bè nhiều hơn, đi học thêm ở các trung tâm. Sống gắn bó với tập thể nhỏ riết tạo dần cho mình thói quen giao tiếp (không giao tiếp thì không theo kịp người ta), tự tin vào bản thân. Khi gặp 1 người dù là mới gặp, mới quen trong lớp ra hay người ta chỉ nhìn mình chăm chăm thì cũng hãy nở 1 nụ cười trên môi thay cho lời chào lại (không phải kiểu cười đểu hay mút chuột như mấy thằng bệnh nhé ) -> với nhiều người đặc biệt là con gái thì nó rất ý nghĩa đấy. Còn giao tiếp với con gái riết sẽ thấy nó dễ hơn con trai, vì đa phần các em khi gặp 1 người lạ khác phái tới bắt chuyện thường là các em sẽ khoác lên mình 1 vẻ ngoài rất ư là hiền lành dễ thương nhỏ nhẹ so với bản chất thực của các em (trừ các trường hợp tomboy, les hay giải phẫu thẩm mỹ về không nói), chắc để lấy điểm
Cũng từng gặp tình trạng như chủ 2pic nhưng sau thời gian đi bụi 3 tháng lê lết các phòng trọ thì thấy khá hơn chút đỉnh nhưng vẫn còn ngại ngại. Dạo này chăm vô Patin kiếm gái, à ko phải nói là đối tượng
Lâu rồi mình ko còn nhớ cảm giác sợ con gái ra sao! Vì lâu rồi ko tiếp xúc nói chuyện với các cô nàng
đồng chí này giống tớ nhưng lên 12 tớ hay đi nói chuyện, chọc ghẹo, xin đề với phao nên đỡ hơn hẳn chỉ có bạn nào tớ thích thì bệnh cũ mới tái phát lại thôi
Y chang mình , mình hồi cấp 2 cũng rất nhát thậm chi ko thể nói 1 lời khi đối mặt với con gái :( . Khi lên cấp 3 làm quen đc vài thằng bạn dân chơi theo chúng nó đi nhậu nhẹt đã khắc phục đc nhưng khi đối mặt với người mình thích thì bệnh cũ tái phát , nhiều lúc thấy em làm bài kiểm tra ko tốt và buồn , rất muốn đến gần nói chuyện an ủi nhưng ko thể . Nhiều lúc thấy mình cũng vô dụng quá T_T
nói chung là chủ thớt tập tành dần với các bạn mà mình ko thích, sao cho nói chuyện ko bị lúng túng, thậm chí chọc ghẹo chém gió dc rồi sau khi quen dc kha khá thì xin yahoo, đt của cái bạn mình thích, tán phét qua yahoo trước rồi ra đường nói chuyện từ từ cũng dc, cái quan trọng là tự tin và đàng hoàng
Cũng muốn khắc phục lắm Nghe các bậc tiền bối là cứ nói chuyện nhiều là hết sợ, nhưng mà cứ nói 1-2 câu xã giao là tịt mie nó ngòi rồi, lấy đâu ra mà nói nhiều Chỉ nói chuyện với con gái là vậy thôi, còn nói chuyện với con trai thì mình lại rất khá
Mặt dầy vài lần mới tiến bộ đc cậu ạ Chẳng ai tự nhiên sinh ra đã tự tin với gái đâu, kể cả những cao thủ (hoặc tự cho mình là cao thủ)
mới đầu vài câu thôi, sau mà có điều kiện thì chuyển chỗ ngồi gần, trong giờ để ý mà chọc ghẹo với mượn đồ
- Cố gắn tiếp xúc, xả giao với mọi người nhiều hơn --> tự động bạn sẽ không còn sợ bất cứ cố nào ...... ( tất nhiên là trừ mấy cô gái mà bạn không thích ) ......... - Nếu gặp cách đây đúng 2 năm, không ai nghĩ rằng tui sẽ "dẻo" miệng như bây giờ :'> ..... Bây giờ gặp cô nào cũng chọc được, gặp em nào cũng làm quen được .......
Vác đàn ra ngồi oánh.Xong vứt tờ giấy ghi số điện thoại lại.Lạnh lùng bỏ về.Tối gái ko gọi thì hôm sau lên lớp ca bài " quyết ko yêu lấy tiền uống rượu,sống cô đơn cho con gái nó thèm " Hầu hết các chàng nhà ta mắc bệnh sợ gái , nói 1 2 câu là tịt ko biết nói j ,chủ yếu là tại vì sợ mình nói chuyện chán ---> sợ mất điểm trươc đối tượng mà ko biết ngồi im im thì càng mất điểm hơn.Giải pháp là kệ thoai , nói bừa đi , nó ko thích ta tán đứa khác .1 2 lần là hết sợ gái ấy mà.Sao phải xoắn