With the old breed ... Cho những ngày xưa ... ( Tên tác phẩm được lấy dựa theo tên tác phẩm cùng tên của Eugene Sledge ) ... Tác giả : LINH Thể loại : Truyện nhắng ( hay ngắn cũng được ) . * * * Nước mắt . [spoil]Lần cuối cùng một người đàn ông khóc là khi nào ? Tôi dám cá là hắn cũng chẳng nhớ , và tôi cũng chẳng biết là từ bao giờ , người ta ra cái quy luật là con trai thì không được khóc , và khóc thành tiếng được coi là yếu đuối , không đủ bản lĩnh đàn ông … Ngày còn nhỏ , tôi là người hay khóc nhất trong đám bọn con trai , trò gì cũng chạy theo chơi nhưng… hở một tý lại khóc , cứ té lại khóc . - Đồ gà chết ! Về tự thiến làm con gái đi em … Tụi bạn tôi thường cười nhạo mỗi khi nước mắt , nước mũi đầm đìa . - Là con trai thì phải cứng rắn , không được khóc , khóc là hèn , là thất bại . Cha tôi vẫn thường khuyên con trai mình như thế mỗi khi thấy thằng con chạy về , mặt lấm lem nuớc mắt . Dần dà thời gian trôi qua , tôi đã trở thành một thanh niên , tuy không có vẻ gì là đầy đặn nhưng tôi cũng đã học được cách không khóc trước bất kì hoàn cảnh nào , ngày tiễn thằng bạn thân ra đi mãi mãi , tôi cũng chỉ nhỏ vài giọt nước mắt cho có lệ … Chạy xe gặp tai nạn , dù đầu mình đầy máu nhưng tôi vẫn cố gượng cười … Lâu ngày , chẳng ai còn thấy tôi khóc , cả đám bạn cũ gặp lại ai cũng nói như thế , cũng đúng thôi , vì lớn thế này , ai lại đi khóc huhu thành tiếng như thế chứ … Năm tôi lên lớp 9 , tôi quen được một cô bé dễ thương và tính cũng dễ gần , cuộc đời tôi như trôi qua êm đềm rồi đùng một cái , em hay đi với thằng lớp bên cạnh khác , một cảm giác tức tối dấy lên trong lòng tôi , một bản năng chiếm hữu trỗi dậy trong một thằng con trai , tôi quỵết định sẽ cho thằng đó một trận cho bõ ghét . Vào một ngày đẹp trời nọ , trên đường đi học về , tôi lũi vào một góc chờ sẵn . Dưới trời nắng chang chang , hắn đạp xe chầm chầm và uể oải từ trường về nhà … Nhân lúc hắn không để ý , một viên đá khá to bay tới , trúng vào tay làm hắn lạc tay lái và té đập đầu xuống đường … Bị tai nạn , hắn nghỉ học hơn một tháng , thiếu hắn , dường như cô bé chẳng vui tươi như thường lệ , cũng chẳng nhìn tôi lấy một lần , và lúc đó tôi biết mình không thuộc về cô bé đó nữa . Một lần nọ , khi tan trường , tôi không về ngay mà ở lại để dọn vệ sinh , đi ngang qua lớp em , thấy trong lớp chỉ có một mình nó , nó đang gục mặt xuống bàn , bất động . Tôi tiến tới thì thấy bờ vai nó rung rung … Nó đang khóc . Em nói là từ sau tai nạn , nhà của tên kia đã chuyển trường vì họ sợ con mình sẽ gặp chuyện đó một lần nữa … Và nó đã mất liên lạc với người bạn thân , không biết bao giờ mới gặp lại . - Tao , tao…xin lỗi , tại…tại tao …tại tao mà nó …. - Bàn tay tôi run run , khẽ chạm vào nó , mặt bàn ướt hết do nước mắt của nó … Chính nó đã làm tôi rơi lệ . Không gặp nó sau một thời gian , hôm đi họp lớp , nó bế con theo , và chạy ra chỗ tôi hỏi thăm chuỵện gia đình , nhắc lại chuyện xưa , nó cười cười : - Hồi đó , ngay cái ngày hôm đó , mình mới thấy bạn…rất đàn ông , dù cả hai đứa đều khóc … Và cũng từ ngày ấy , tôi hiểu ra rằng , không rơi lệ thì bạn cũng chưa phải đàn ông . Một người sử dụng máu và nước mắt của mình để bảo vệ lí tưởng cùa mình , dám làm dám chịu và dùng nó để che chở cho người thân của mình không phải khóc … Đó mới là đàn ông .[/spoil] Buổi sáng . [spoil]I see your true colors , shining through ...(Phil Collins). Tôi không biết đã bao lần và đã bao nhiêu lâu , mình được đi dưới một con đường tĩnh lặng và vắng vẻ như thế , hình như là lâu lắm rồi … Dù cho điện thoại rung liên hồi vì tin nhắn : “Đã trễ rồi đó , về đi anh !!!” . Ngoài đường bây giờ chỉ còn tiếng lẹt xẹt của những cậy chổi của những cô chú lao công , và lâu lâu thì có một chiếc xe phóng qua , cả thế giới chỉ còn mình tôi trong suy nghĩ của mình . Tôi ngẩng mặt lên trời đón cơn gió đang thổi tới như cuốn đi mọi bực dọc và cả nỗi buồn của tôi đi thật xa , chẳng hiểu sao , cứ mỗi lần buồn bực chuyện gì , là tôi thường đi dạo một mình để giải tỏa hết những ngổn ngang trong lòng mình … Hôm nay cũng không ngoại lệ , bằng chứng là bây giờ tôi đang đứng ở góc đường , mắt nhìn về một hướng vô định nào đó mà chính tôi cũng không biết … 1 giờ 30 phút…Không một bóng người , thời gian và không gian dường như dừng lại , và trong cái không gian ấy chỉ còn mình tôi , và tôi bắt đầu nghĩ về những kỉ niệm của tôi với em … Về những trải nghiệm của cuộc đời , về những sai lầm đã mắc phải … - Công nhận đêm nay lạnh thật đấy , mày ha ! - Anh công an lại gần chỗ tôi đứng đút hai tay vào túi cái áo gió khoác trên người , thân mình như muốn co dúm … - Ừ … - Tôi đáp , nhìn anh cười cười … Tôi và anh nói chuyện thân thiết như hai người bạn đã quen lâu năm , nói về mọi thứ để quên đi cái thời gian đang chầm chậm qua đi … Và đây là một trong những lần ít ỏi mà tôi không ngủ ở nhà vào ban đêm … 4 giờ , anh công an đã trở về vị trí chốt từ lâu , đêm nay tôi không về nhà , chẳng biết từ khi nào đường phố như chầm chậm chuyển mình , cơn mưa lất phất càng làm cho trời lạnh hơn … Mẹ kiếp ! Làm ca đêm mà gặp thế này thì trời hại ta rồi , vì đêm qua trời rạng đỏ mà chẳng mưa nổi nên bây giờ chỉ có tôi và những người “sống về đêm” mới hiểu tình cảnh lúc này là như thế nào … Nhìn qua chốt bên cạnh thì thấy ông công an vừa nãy nói chuyện với mình đã mặc thêm lớp áo thứ hai , không khéo mình cảm mất . Mũi mình đã bắt đầu sụt sịt , phen này chết mất , đã bị dị ứng thời tiết mà còn gặp cái nhiệt độ thay đổi độ ngột thế thì ai mà chịu cho nổi Tôi nằm gục mặt xuống mặt bàn lạnh ngắt , bờ vai run run , đôi lúc hắt xì vài ba cái … Bất chợt , có tiếng gõ cửa kiếng phía căn ngoài phòng tôi , mẹ kiếp , mới sáng sớm thằng oắt nào phá mục tiêu đấy ? Ngẩng đầu lên thì tôi thấy một con bé mặc đồ trắng cầm cây dù màu xanh , nó học lớp 12 , sáng ra đón xe buýt đi học … Nó thấy tôi lạ là vì tôi trực thế ca đêm , nên nó lại gần xem thử , phát hiện tôi như thế , nó đánh liều gõ cửa để tôi phát hiện ra nó … người nó run lên vì lạnh hơn cả tôi , nó móc từ túi xách mấy cái khăn giấy … Cười với tôi : - Anh cầm lấy đi , lần sau đi ca đêm phải cẩn thận hơn nhé …. - Tôi ú ớ chưa kịp cảm ơn thì nó đã qua bên kia đường , gật đầu chào tôi rồi lên xe … Ngẩn ngơ đến khi thằng giao ca tới tự lúc nào : - Xin lỗi mày , mưa nên tao ra trễ… này…này thằng kia ! … - Nó lay tôi , trời đã bắt đầu rạng những tia nắng đầu tiên , ánh cầu vồng mờ nhạt vắt ngang phía chân trời xa xa ….[/spoil] Cây đa . [spoil]Từ ngày là thằng Luân được sinh ra , thì cây đa ở trước làng đã có từ bao giờ , cây đa như một nhân chứng cho sự đổi thay của cả ngôi làng ấy . Dù chiến tranh có trải qua khốc liệt đến đâu thì nó vẫn đứng sừng sững giữa trời như thế , để rồi một ngày nào đó , khi có một người khách nào đó dừng chân tại ngôi làng thì sẽ được nghe : “Đấy , cây đa kia vẫn sống từ cái ngày mà cha của lão còn là một đứa trẻ nữa cơ …” Mà ai trong cái ngôi làng đó khi kể chuyện gì về nơi đó , thì thế nào cũng có hình ảnh cây đa trước làng ở trong đó… Và khi kể chuyện cho những người trẻ . - Trong đó có luôn cả thằng Luân , nó đều luôn háo hứng lắng nghe , nhưng dạo này cứ mỗi lần nghe tới cây đa là nó chạy lơ đi chỗ khác . Cây đa đó tháng trước còn là sân chơi của lũ trẻ , hôm nào đi học về trời nắng thì lũ trẻ ngồi dưới gốc đa chơi đủ trò : bắn bị , năm mười , hay cứ đu dây đa mà hú cứ ngỡ như mình là Tarzan , có hôm thì đó là nơi hẹn để hai bên giải quyết xích mích của những đứa trẻ . Có hôm mải chơi , những ông bố bà mẹ phải xách chổi lông gà hay nặng hơn là cây đòn gánh , mặt đằng đằng bước ra thì những “ông trời con” mới chịu về … Nhưng cả tháng nay , chẳng đứa nào trong đám trẻ ở làng bén mảng tới gốc đa … Chính thằng Luân cũng không biết đứa nào ác mồm ác miệng đồn là trong thân cây đa…có ma . Nó chỉ nhớ là tối hôm trước đang đi phá phách trong xóm thì nó hai đứa con nít chạy về hớt ha hớt hải , miệng lưỡi cứ cứng lại như có một cái gì đó , như cản lại không cho nói … còn thằng kia thì sợ đến nỗi vừa chạy nó vừa tè ướt cả quần . Hai đứa đi mua rượu cho ba nó nhậu , đi ngang qua cây đa , trời không có gió nhưng không hiểu tại sao dây đa đung đưa liên hồi , hai anh em tò mò bước tới xem , vừa lại gần thì gió nổi lên , hai thằng nhìn kĩ thì ngay trên cây đa có một vệt màu trắng bay bay . Thằng em sợ muốn són cả ra quần , lắc tay thằng anh giục nó đi về . Chính thằng anh cũng run lắm , dù cố kiềm chế nhưng nó cũng không thể nào ngăn cho hai hàm răng mình đánh lập cập lập cập … Nó quay sang nắm chặt tay thằng em như sợ có ai đó lấy mất em của mình , một phần nữa là do dù sao thì có hai đứa vẫn an tâm hơn , có gì thì cả hai đứa cùng nhau chạy vẫn hơn . - Mmm….Ma cỏ gì ở đây , chắc hai thằng nhìn lầm thôi . - Nó cố trấn an thằng em , miệng đánh ực một cái rồi chầm chậm tiến tới gốc đa … - Anh ơi ! Hay là mình đi , ba đợi lâu không có rượu là hai anh em mình nát đít đó anh. - Thằng bé năm tuổi lắc lắc tay anh nó mạnh hơn . Vừa tiến tới gần gốc đa thì hai anh em nó dựng hết tóc gáy , càng tới gần gốc đa thì tiếng cười của một phụ nữ ngày càng lớn … Bao nhiêu can đảm tích tụ trong lòng từ lúc nãy tới giờ bay vèo đâu mất , hai thằng hét lên thất thanh rồi vùng chạy , thằng anh buông tay thằng em đang nắm chặt quay đầu bỏ chạy , thằng nhóc khóc thét , quẳng luôn bình nhựa đựng rượu mới mua , lon ton chạy sau lưng thằng anh mếu máo : - Má ơi ! Ma …Ma…Huhu . ( Còn tiếp ) …[/spoil] Cây đa ( kết ) . [spoil]Sau cái ngày mà hai anh em nhà ở cuối làng gặp ma , con nít làng này chẳng còn đứa nào can đảm dám đến gần cây đa già đầu làng , và chuyện còn ghê rợn hơn khi chị Phương con ông Sáu đi đêm về ngồi nghỉ một mình dưới gốc đa bị một cánh tay không biết từ đâu thò ra túm tóc , chuyện hai đứa con nít chưa qua thì chuyện chị Phương đã làm xôn xao cả khu làng nhỏ … Đến 12 giờ trưa , người lớn trong làng còn không dám đi ngang cây đa . Mấy đứa con nít vừa tan học là chạy một mạch về nhà , chẳng dám quay đầu lại … Nhiều người bắt đầu đồn thổi về câu chuyện con ma ở gốc đa , nào là thắt cổ , nào là bị người tình giết hại nhằm quất ngựa truy phong …thôi thì chẳng còn chuyện gì mà người dân chẳng chế ra … Tin đồn ngày một lan rộng , người người từ mọi nơi đổ về xem chuyện về cây đa thực hư ra sao , có người vì hiếu kì muốn biết thực hư ra sao , ở lại làng mấy ngày , và cái làng ấy ngày càng nổi tiếng nhờ cây đa trước cổng làng . Như cái hôm rằm tháng 7 , thằng Luân đi vòng quanh làng , mục đích chính của nó là để giựt cô hồn , đi xung quanh xóm thì nó lia được mục tiêu là nhà bà Cảnh , nhà bà Cảnh được xem là một trong những nhà khá giả nhất cái làng ấy , bà đang chuẩn bị mâm cúng , và việc bị lũ trẻ giựt cô hồn có nghĩa là những linh hồn cô đơn sẽ chấp nhận lời nguyện của chính người bày mâm cúng … Trên mâm cúng của bà Cảnh có mấy cái bánh ích , một đống kẹo gói trong những chiếc giấy kiếng xanh đỏ , một chén cơm bên trên là miếng thịt heo quay béo ngậy , trên mâm còn có những cây đèn cây lớn , và có cả những đồng bạc năm trăm lẻ trên đó . Cái mâm của nhà bà Cảnh năm nào cũng đầy ắp thức ăn và bánh kẹo làm lũ nhóc chảy hết cả nước dãi , năm nào “móc” được cái mâm nhà bà Cảnh là rằm tháng 7 năm đó thành công rực rỡ , năm nào tụi con nít cũng múa hát và thưởng thức cái mâm cúng ngon lành . Cả bọn sau khi bàn bạc , thằng Luân ra hiệu cho tất cả vào vị trí , chờ khi bà Cảnh đi vào nhà , Luân hét : “Không cho nó thoát , xông lên tụi mày ơi !” … Lũ trẻ lao tới đồng thanh . Bà Cảnh nghe thấy tiếng ồn trước sân , liền chay ra , trên tay còn cầm cả bó nhang , miệng chửi um lên : - Lũ mắc dịch , trả tao cái mâm đây … trả đây ! Thiệt là khốn nạn mà . - Lũ trẻ thấy bà Cảnh đuổi theo , vì bà Cảnh cũng không hiền lắm nên lũ trẻ hoảng cả lên , bỏ chạy tán loạn … Do sơ ý , thằng Luân trượt chân , đồ ăn trên mâm văng tung tóe , nhưng nó mặc kệ tất cả , tính mạng là quan trọng , nó bỏ của chạy lấy người … - Thằng ác ôn ! Cái mâm tao chưa cúng mà mày dám … - Đến đây thì Luân mới biết vì sao lại như thế , bây giờ thức ăn đổ hết ra đất … Nhìn bả còn điên hơn lúc đầu , bà Cảnh cầm bó nhang trên tay , rượt theo thằng Luân khắp xóm , chó sủa inh ỏi , người đứng xem cảnh này chỉ còn biết lắc đầu ca thán …Bó tay lũ nhóc làng này ! Thằng Luân sợ quá chạy một mạch ra tới cổng làng , nó không quan tâm là có ma hay không , chỉ biết thứ đằng sau lúc này còn ghê gấp mấy lần , nó phóng qua gốc đa . Một vật gì đó móc chân làm nó té … Bình rượu thằng em nhà ông Quý đánh rơi hôm nó gặp ma bung cả nút chai , rượu đổ tung tóe … Luân cảm thấy ê mông và thấy sợ kinh khủng , không phải vì cây đa mà vì bà Cảnh đã đến gần , bà dùng tay xốc thằng oắt con lên để hỏi tội thì vô tình làm rớt bó nhang đang âm ỉ cháy . Không may thay , ngọn gió vô tình thổi qua ngọn lửa gặp rượu đổ ở đất phừng lên . Bà Cảnh sợ quá , ôm thằng Luân chạy ra ngoài … - Bác xin lỗi ! Tại bác mà con suýt nữa là nguy hiểm tới tính mạng … - Bà Cảnh nhìn thằng Luân , mặt cắt không còn hột máu . - Không phải ! Tại cháu … - Thằng Luân nức nở ôm chầm lấy bà Cảnh . Cây đa bén lửa cháy xém gần hết , nên người trong làng phải đốn nó đi , nhưng không ai trách gì thằng Luân hay bà Cảnh tiếng nào … Tối lửa tắt đèn , hoạn nạn có nhau . Thế đấy ! Và con ma cũng biến mất từ sau vụ cháy , còn bà Cảnh và thằng cu Luân bất đắc dĩ phải vào trong câu chuyện cuối cùng về cây đa ngàn năm tuổi của người làng ấy từ nay và đến cả về sau …[/spoil]
Bạn Kitr biết lựa giờ post quá nhỉ :-) ------- Kitr bảo mọi người vào ném tạ nhưng những truyện ngắn đáng yêu như vậy thì ném tạ làm sao được^3^ Hơn nữa cũng chẳng có gì để phàn nàn. Tuy vậy, mình chưa thấy có sự liên hệ gì giữa những truyện này. Hai truyện cây đa khá ngắn, có thể gôp lại làm một. ---------- Truyện nước mắt ở đầu khá ấn tượng. Theo mình nghĩ, con trai không khóc không chỉ vì cố tỏ ra mạnh mẽ, mà còn vì họ không muốn nỗi buồn đánh bại họ. Nhờ như vậy, đàn ông mới là đàn ông. Nhưng không có nghĩ đàn ông không được khóc.
Cậu nói đúng lắm Một phần nữa là đàn ông là phái mạnh và hay có tính sĩ diện Khóc nếu bị người nào nhìn thấy(Đặc biệt là con gái) thì rất dễ bị cho là yếu đuối :) Yeah
Con trai lẽ ra có quyền được khóc, uất ức giữ trong lòng mệt tim lắm Mhưng vì có lẽ con gái hay khóc nhiều nên con trai mà khóc sẽ bị định kiến là "con trai mà khóc như con gái". Thế là "chỉ biết câm nín nghe tiếng em khóc". Theo mình, Đó là một trong những lý do giới nữ thọ hơn giới nam :( Thấy cây đa cháy tự nhiên buồn buồn, vì mình rất thích cây đa ở vẻ bề thế, uy nghi và tàn lá xum xuê của nó ở các chùa chiền linh thiêng. Ít người biết đa là cây dây leo sống ký sinh "bóp" chết cây chủ, nhưng điều đó vẫn không bật được vị trí của nó trong lòng mình
Trả thù ... [spoil]Một buổi sáng bình thường như bao ngày khác , tôi chầm chậm lê bước tới trường . Hàng cậy xanh dọc hai bên đường lẩn đâu đó vang lên tiếng ve báo hiệu hè vừa mới đến , những hạt mưa lất phất làm ướt cả ổ bánh mỳ đang ăn dở dang . Miệng lầm bầm rủa số phận mình không may mắn nhưng tốc độ di chuyển của tôi cũng không nhanh lên được một chút nào , và cuối cùng thì cổng trường cũng chắn ngang dòng suy nghĩ của tôi . “Chết rồi , hình như mình chưa làm bài tập ...” . Tôi chợt nhớ ra khi tiếng chuông báo hiệu vào học bắt đầu vang lên … - Nè ! Cậu lại không có bài tập “để làm” nữa à ? - Vừa vào tới cửa lớp thì nhỏ tổ trưởng chặn ngang đường tôi , ánh mắt nó như xoáy vào tâm can tôi . - Ờ….thì , hôm qua tui bệnh , phải vào bệnh viện lấy thuốc uống đây nè … - Tôi bước thẳng vào trong và để cái cặp lên bàn , nó đứng khoanh tay dựa vào tường , nhìn tôi cười cười : “Chắc ông lại lấy thuốc ở sân banh chứ gì ?” . - Muốn qua mặt thằng này à ? Hôm qua ta đi chơi PS3 với thằng Cường chứ không đá…. Đang nói tôi chợt khựng lại vì biết mình bị hố , còn con nhỏ kia thì ôm bụng cười ngặt ngẽo . Nhưng nó không cười lâu , nó chửi thẳng mặt tôi ngay sau đó : - Biết hôm nay kiểm tra tập mà không làm bài , ông tính cho cái tổ này mất sạch điểm thi đua á ? Nó nói không sai , cuối tuần tổ tôi lại đứng chót lớp như thường lệ , mọi thành viên trong tôi liếc xéo tôi như thường lệ và coi đó như thói quen vào cuối tuần thứ bảy . Suy cho cùng thì tôi cũng không phải hạng dốt , chỉ là hơi lười thôi . Và cái lười của tôi lại giở chứng vào thời điểm gần thi giữa kì mới đau . - Nếu ông không lo được cho chính bản thân thì ông sẽ không khá nổi đâu . - Nó quay xuống bàn dưới nhìn tôi , ánh nhìn có vẻ bất lực như muốn nói , cái bệnh lười của thằng này chỉ có thuốc tiên mới trị nổi mà thôi … Tôi rủa thầm nó trong bụng , học hành sao thì kệ ông nhá , ý kiến gì ? Kết thúc buổi sinh hoạt , “nhờ” công lao của nó châm vào mà tôi bị mời phụ huynh : - Mày học hành thế đấy hả con ? - Mẹ tôi thở dài thườn thượt như tới kỳ lãnh lương tháng mà giá cứ tăng đều đều . - Mày tính giết tao hả Nghi ? - Cha tôi ôm đầu nhìn thằng con bất lực khi nghe cô chủ nhiệm kể tội tôi , cô kể tới đâu thì mặt ổng chuyển màu tới đó … Thấy tình hình không thể khả quan hơn , bất giác tôi rờ xuống cặp mông đáng tội nghiệp của mình và nghĩ tới cây roi mây “gia pháp” đang chờ mình ở nhà . Sáng , tôi tới lớp với tâm trạng cực kì ủ dột như cái bánh đa ngâm nước , đi ngang qua bàn nhỏ tổ trưởng , mối thù ngày thứ bảy trong tôi hiện lên mồn một , cục tức nổi lên . Nhân lúc con nhỏ đang gục đầu xuống bàn , chờ lúc mọi người không để ý … Tôi đã làm một chuyện mà khi bình thường cũng không dám nghĩ tới . Đó là… lén đưa tay giựt tóc nó một cái . Bị tấn công bất ngờ , nó hét lên … Tiếng hét lớn đến nỗi đang chơi ngoài sân , lũ con trai lớp tôi chạy ùa vào xem chuyện gì đang xảy ra , bọn lớp kế bên cũng chạy qua xem chuyện gì . Và tất cả tia nhìn ấy đều hướng về tôi , vì ngay lúc đó , “hung thủ” – chính là tôi đang đứng gần bàn của “nạn nhân” nhất , chính là cái bàn của nó . - Nè , ông định giở trò du côn à ? - Tiếng đám con gái nhao nhao phía ngoài như muốn tố giác hành vi xấu xa của tôi . - Ông ăn hiếp nhỏ Hoàng phải không ? - Vy , lớp trưởng và là nhỏ bạn thân của nó đã bước lại , nhìn xoáy vào tôi , chắc bây giờ , nếu tôi có hành vi chống đối thì ắt thế nào nó cũng cho tôi một trận , dù tôi có là con ông trời đi nữa . - Các em trật tự ! Chuyện gì xảy ra thế ? - Chết rồi , cô Lý dạy môn địa đã vào tới lớp , quét mắt một lượt và cô nhanh chóng lia mắt tới nơi “tình hình chiến sự” đang nổ ra gây gắt … Nhìn thấy cô , nhỏ Vy lập tức “báo cáo” tình hình . - Dạ thưa cô , thằng Tý Sún….à không ! Bạn Nghi đánh bạn Hoàng đó cô . - Sở dĩ nó gọi tôi như thế là vì năm lớp 9 sinh nhật tôi là cũng vì năm cuối cấp 2 . Ba mẹ tôi mời đám bạn tôi đến dự … Và cũng vô tình bức hình hồi nhỏ của tôi lọt vào “mắt xanh” của nhỏ Vy , ngày ấy tôi bị sún hai cái răng cửa nên con nhỏ quái ác đó gọi tôi là Tý Sún từ hôm đó tới giờ . - Tao không ngờ , mày là một thằng con trai như thế … - Lũ con trai nhìn tôi thất vọng ra mặt . Trong khi có tới hàng tá người đang xỉ vả tôi thì một giọng nói nhỏ cất lên : “Không phải đâu , tại vì em nhức đầu chịu không nổi nên mới …” - Nhỏ Hoàng ngẩng mặt lên , mmặt nó trông như người mới đổ bệnh . Nó nói cái quái gì thế ? Lạ thiệt … Tuy cuối cùng tôi được trắng án nhưng trong lòng chẳng nhẹ nhõm tí nào , và có lẽ tôi là người đầu tiên trên trái đất này muốn giết người “luật sư” vừa mới bào chữa cho mình thoát khỏi hàng loạt lời buộc tội . Hai hôm sau , tôi nhét mảnh giấy nhỏ vào ngăn bàn hẹn nó ra quán nước nói chuyện … Chiều hôm đó , nó vừa tới , chưa kịp uống ngụm nước đầu tiên thì tôi hỏi : - Hôm trước bạn làm cái gì thế ? - Làm gì ? - Nó giả nai . - Thì…cái vụ tui giựt tóc bạn đó … - Tôi ngập ngừng . - À , đừng áy náy , hôm đó nếu là tôi , tôi cũng sẽ đánh ông thôi … - Nó cười lớn . - Nhưng… - Xin lỗi hả , muộn rồi , vì biết sẽ thế nên chị chuẩn bị hết rồi cưng ! Nói rồi , nó xõa tóc , tháo chiếc kẹp , trên đó buộc một túm tóc mỏng . Bây giờ , bọn con gái hay xài mốt đó cho tóc dầy hơn . Dính bẫy rồi Nghi ơi , ngu ơi là ngu ! - Và bà đã cứu tôi ? - Mặt tôi chuyển hết từ màu này sang màu khác … Dù bạn có thông minh , linh hoạt cỡ nào , thậm chí sánh ngang tầm với siêu máy tính Deep Blue nhưng có lẽ muôn đời bạn cũng không thể nào đánh bại được một đứa con gái tầm thường . - Tại hôm đó nhỏ Vy làm gắt quá nên tôi thấy mình hơi quá . - Hoàng gật đầu nó nhìn tôi cười cười … - …. - Thôi đi , bạn bè mà , tất cả cũng chỉ vì nhau mà thôi ! - Xạo đi , thích người ta thì nói đại cho rồi mà còn làm bộ …Trong lòng nghĩ thế nhưng tôi chẳng dám nói ra … Mặt tôi hơi ửng đỏ khi nó nhìn thẳng vào mắt tôi và nói chậm rãi , mắt nó long lanh như hai giọt nước của cơn mưa đầu mùa … - Hứa với mình , từ nay học hành đàng hoàng nhé …. - Ưmm ! …Mình….Không dám chắc , nhưng tui sẽ cố . - Tôi cố nói thật nhanh để nó không cảm giác được là tôi đang xấu hổ . - Có gì thì không hiểu thì mình giảng cho , nhưng cậu bớt nghịch phá đi , lớn rồi… - Nó tiếp lời tôi , làm bộ như không để ý bộ dạng tôi lúc này . Mà cũng vì thế nên tôi đã nói một câu chẳng ăn nhập gì với chủ đề . - À ! Bữa nào tui sẽ giới thiệu cho bà đứa em họ tui dưới quê , nó quậy tới trời luôn đó … - Hoàng đưa tay che mặt , nó ngao ngán buông một câu cảm thán : - Một mình ông thôi cũng đã đủ chết người rồi , tha cho tui !… Vừa dứt lời thì cả hai đứa cười lớn , làm náo động cả một góc nhỏ quán cà phê trong một xế chiều khi bóng đèn đường đang chuẩn bị bật sáng …[/spoil] chính mình cũng không ngờ là mình nghĩ ra được cái trò đó ...
Thuốc . [spoil]Ngày đó nhà nó nghèo lắm , nhà nó có bốn anh chị em . Con út mà , nó bệnh suốt do biếng ăn , không hiểu sao nó yếu nhất trong bốn người con ... Mẹ nó biết thế nên đằng sau nhà luôn có vườn cây thuốc , và cứ mỗi lần nó bệnh như thế , mẹ nó lại vất vả tìm cách dụ nó uống thuốc ... Ngày trở gió , nó ho nặng , cả nhà nhốn nháo , mẹ nó hái đủ mọi cây thuốc bắt nó uống mà vẫn không hết , cha mất sớm , mẹ và các anh chị đi hỏi tìm thuốc cho nó , nhưng lần nào nó cũng không uống … Nó ghét vị đắng của thuốc tây , và cả mùi hôi của thuốc bắc … Mẹ nó từ xuống nước tới nói nặng mà nó cũng không chịu uống . Bị rầy , nó giận không thèm ăn tô cháo mẹ cất công nấu cho nó … Mẹ không nói gì , chỉ nhìn nó không nói gì , lẳng lặng đi ra sau hè … Anh chị đi học hết , nhà không có mẹ , sao yên ắng buồn tẻ quá . Nó ra chầm chậm đi ra đằng sau , nghe tiếng , mẹ nó quay lại … Tay quệt nước mắt : - Sao không đi nghỉ đi ? Cảm thấy trong lòng nghèn nghẹn , nó sà vào lòng mẹ và nói lí nhí : “Con xin lỗi , mẹ đừng lo , con hết bệnh rồi…” . Nói xong nó òa khóc . Chiều nay , ngày đưa mẹ đi , trời mưa lớn …Nó biết mẹ nó cũng yếu rồi , quy luật của cuộc đời không chừa một ai … Trời lạnh quá , nó hắt xì , một bàn tay nhỏ kéo tay nó lắc lắc : “Mẹ ơi , mẹ uống thuốc chưa ?…” . Nó thấy khóe mắt mình cay cay …[/spoil] Up :( .
Cái truyện Thuốc của xì trum hy vọng bạn chỉnh sửa thêm một tí . . Bởi mình thấy tâm lý của cậu nhóc diễn ra nhanh quá. Góp ý. Thân
Ông chứ ai, lúc trước lấy cái hình xì trum chứ gì. Nếu không có thì tôi xin lỗi. Nhầm Cậu này tớ thấy còn con nít quá, làm sao hiểu được mẹ của nó lo cho nó cỡ nào. Đó là suy nghĩ của tôi.
bản chất con nít là vậy mà , thấy ai khóc là nó khóc thôi... nhất là con gái , vậy là còn dài chứ mới đầu tui chỉ định viết cái đó khoảng 100 chữ thôi :( ---------- Post added at 20:51 ---------- Previous post was at 20:49 ---------- Quote .
Mình cũng có một ông thầy tên Lý dạy địa đấy :-) Hic, truyện bạn Kitr toàn trùng tên với mấy tác phẩm nổi tiếng. Truyện Thuốc: thuốc đắng dã tật. Thấy được cha mẹ mình khóc thì mới hiểu được tấm lòng của họ