tối qua cả nhà cúng 7 ngày cho Moon, con đi được 7 ngày rồi nhưng mọi người nói bé nhỏ nên vẫn loanh quanh ở nhà với mẹ thôi, mình cũng mong bé ở bên gia đình nhưng mẹ bé nói bé lên thiên đàng rồi, nỗi đau cũng dần nguôi ngoai nhưng thật sự vẫn cứ nhớ lại rồi nhịn khóc, cuộc sống vô thường quá, cũng 1 kiếp người mà có người sống trăm năm có người chỉ đến đc 15 tuần, cũng đã lo hậu sự cho Moon tương đối ổn, thật sự 2 vợ chồng mình ko biết giờ Moon còn muốn điều gì nữa ko để có thể làm cho con đc trọn vẹn, Cảm ơn tất cả các bạn đã vào chia sẻ với nỗi đau gia đình mình nhé.
Ta mất đứa đầu ở tuần thứ 8, lúc nó chưa thành hình, cũng chưa xác định được giới tính. Chuỗi sự kiện đó ta không muốn nhắc lại, nhưng nó mãi mãi thay đổi vợ chồng ta. Nói về điều tích cực, ta và vợ ta sau cú shock đã đi tìm hiểu nguyên nhân, và tìm được 1 bác sỹ vô cùng uy tín về hiếm muộn và dưỡng thai. Có thể gọi là nhờ duyên trời, trong 1 tháng vị bác sỹ có tâm đó cho nghỉ ngơi thư giãn để chuẩn bị làm thụ tinh ống nghiệm vợ chồng ta có thai 1 cách tự nhiên, và tiếp tục theo ông bác để dưỡng thai. Sau đó là 1 thai kỳ khá căng thẳng và áp lực ( phần nào đó do ám ảnh lần trước), đặc biệt là giai đoạn cuối. Vợ chồng ta cuối cùng cũng có 1 em bé nhanh nhẹn, vui vẻ, mỗi tội bẩm sinh nhỏ con và lười ăn như tinh. Chúc vợ chồng chủ thread sớm vượt qua nỗi đau, cuộc đời còn dài.
hôm nay ngồi nhẩm tính lại trùng hợp nhiều quá, 100 ngày của Moon vào tháng 12, trùng vào ngày sinh nhật mình, Moon mất đúng 6 tháng 13 ngày sau ngày cưới của 2 vc, nhiều khi ko muốn nghĩ nhưng ko hiểu sao con số lại ám ảnh quá, sn mình định dẫn cả nhà đi ăn nhưng đúng 100 ngày của con nên cũng khó thoải mái được.
Mong hai vợ chồng bác nhẹ nhàng hơn, cháu cũng đã rời đi, bác cũng đã làm hết sức có thể cho cháu rồi. Nếu tin rằng mỗi linh hồn chọn đến rồi đi vì nó cần hoàn thành xong nghĩa vụ của nó ở kiếp này thì chắc sẽ nhẹ nhàng hơn.
À, xin góp ý thêm là bác và vợ đừng để bị trầm cảm nhé. Tớ biết bác rất buồn nhưng người buồn nhất chính là vợ bác. Và cái trầm cảm là cái nguy hiểm bậc nhất đối với các bà vợ. Bác để ý kỹ tránh gây áp lực và tâm sự vợ nhiều hơn. Bác cũng nên tích cực lên để vợ thấy mà nương theo. Bác là đầu tàu trong lúc này đó nhé. Chiều vợ trong lúc này không thiệt đâu. Mong gia đình bác vượt qua.