Vừa xem Cô Dâu Đại Chiến xong. Phim làm khá (khá hơn nhiều so với những bộ phim Việt nam mình từng xem rạp, mà gần đây nhất mình xem là Long Ruồi ), các tình tiết hài rất dễ thương, nhiều đoạn cứ như đang xem phim chưởng; nội dung đặc sắc, nhất là cái kết thúc, mặc dù có hơi cường điệu hóa theo kiểu phim Hàn Quốc, nhưng vẫn tạo được sự bất ngờ thú vị, ấn tượng, và không có cảm giác gượng ép. Phim theo mình là 6/10 (bao gồm 1 điểm là dàn diễn viên đẹp, thơm, và lại đẹp nữa!
Martha Marcy May Marlene: cứ coi là Black Swan của 2011 cũng được, nhưng chắc do là phim debut chứ ko phải của tay to đạo diễn nên chỉ nhoi được đến critics circle, còn đến giải lớn là bị đè chết. Quay phim tốt, kịch bản và dựng khéo léo, em Olsen diễn hay, còn chú John Hawkes thì creepy vãi . Phim này đã vượt mặt We need to talk about Kevin trở thành phim mang cảm giác không thoải mái nhất năm. Hay hơn Black Swan. 8/10. Cùng ngày lại xem một phim khác cũng có ambiguous ending là Take Shelter (sao nhớ ngày xưa box này có topic phim này rồi hay sao mà nhỉ?). Genre ko phải horror nhưng lại là phim đáng sợ nhất năm. Đề tài fear of apocalypse thì thế này cảm thấy thuyết phục hơn là cái kiểu ấm ớ "nghệ thuật" như Melancholia. Khai thác tâm lý nhân vật rất xuất sắc mà mình cảm thấy care cho họ. Michael Shannon diễn quá hay. No Oscar nom? Shame on the Academy. 9-/10. 2 cái phim này xem xong vào imdb y như rằng giả thuyết tán loạn về ending =) Mà năm nay có vẻ lắm phim mà nv chính tâm thần bất ổn
Mới xem xong bộ phim 3 Idiots. Rất có ý nghĩa: Hãy sống và làm việc theo đam mê của mình. Ấn tượng nhất là câu: Mọi chuyện đều ổn. Chắc học tập cái này để lấy bình tĩnh trước khi làm việc gì đó quan trọng mất
Extremely Cao & Incredibly Sâu (2011): không quá tệ như một số critics vùi dập. Có điều là ai chịu được thằng nhóc nhân vật chính thì mới chịu được phim này, thứ hai là phải biết chút về Asperger syndrome thì mới hiểu tình trạng thằng này. Rất may là mình có kinh nghiệm xem 1 tv series mà nhân vật chính mắc tật này nên cũng thông cảm với cháu nó. Mặc dù trong phim cháu nó có bảo là chưa chắc bị nhưng mà ăn nói cái kiểu đấy mà còn ko Asperger thì chỉ có thể là thằng bé diễn viên hoặc lão biên kịch bị Mình cũng ko thấy phim này thuộc dạng moi nước mắt, sến hay manipulative gì lắm. Dù vậy thì vẫn còn nhiều sạn và tình tiết hơi bị khó tin. Nhưng nếu ngồi nghĩ lại cả phim rồi tóm tắt nội dung trên giấy thì lại có vẻ rất tinh tươm. Chắc thế nên sách thành công còn phim thì thọt. Nói chung là 1 phim drama tàm tạm nhưng đề cử best picture thì ko xứng.
mới luyện xong bộ Game Of Thrones SS1 hay vãi hóng SS2 mà chờ tới tháng 4 thì lâu quá bonus trailer cho đỡ ghiền
ai xem Paranormal Activity 2 r` giải thích cho mình qua 1 tí đc ko. xem fim này thấy buồn ngủ quá rốt cuộc cái gì nhá nhà này thế, đoạn cuối Katie tự nhiên giết đôi vc kia là sao còn fim The Thing bạn nào hiểu đoạn kết ko, thằng Lars kia là thật hay giả mà tự nhiên đuổi theo bắn con chó thế
5 phần final destination thực ra p2 3 4 5 đều làm theo mô-típ phần 1 nên biết ngay có đoạn đoán lúc đầu bất ngờ đoạn cuối p5 vòng về p1
Puss in Boots: phim Khá hay, giải trí tốt, xây dựng nhân vật hợp lý, làm mình cảm thấy dường như không có nhân vật phản diện Tower Heist: lời thoại thông minh, dí dỏm. Nhiều đoạn xem cũng rất tâm lý, nhất là lúc gặp ông già ở bệnh viện. Tuy nhiên phim còn nhiều tình tiết vô lý quá mức đâm ra cảm thấy không được hoàn thiện. Dream High 2: xem để ngắm Jiyeon, nhạc cũng hay hay nữa
Assembly[2007] aka Lệnh tập kết : hơi giống kiểu Saving Ptv Ryan, trải ra nhiều vấn đề quá, cứ focus vào trận chiến thì lại hay, nhạc chán, nhưng nhìn lại thì xem cũng có đôi chút cảm xúc chiến trường khốc liệt. Từ hồi xem SPR và Band of Brothers, chưa phim nào gây lại đc cho mình cảm giác bi tráng hào hùng của chiến địa cả