nhà gọi về vn, tôi cũng muốn về mà thấy.. sợ vãi. Nhà ở hà nội mà về miền bắc làm việc với tư duy của 1 thằng làm công ty quốc tế lâu sợ có trụ được ko khi mà văn hóa miền bắc là quan hệ. Tôi quen kiểu đúng là đúng mà sai là táng rồi, nên về sợ lại phải quan quan hệ hệ, rượu chè tôi uôngs đc nhưng ko thích. Ở bên này 1 mình thì thoải mái, nhưng cô đơn vãi nhái. Vấn đề về gái thì là tôi cần đứa gắn bó yêu thương chứ nhu cầu sinh lý thì tôi cũng ko thiếu. Bị bơ vơ áp lực phải thành công vãi, vì ông anh ruột ở nhà cũng lông bông, dù 37 rồi.. Ài, sao thì sao, sao thì sao, thôi đời zai còn dài, tôi cũng đã 32 rồi, mà kể ra cũng ... chẳng có gì, tiền thì có 1 chút chỉ đủ để mua trà nước bánh kẹo thỏa mãn bản thân, nhà ở hà nội của bố mẹ, chưa kể còn ông anh sờ sờ, coi như là ko, xe.. cũng không, người yêu ko... cơ mà tôi khác ông thớt, tôi vẫn yêu đời lắm. Đm cuộc đời mình đủ áp lực rồi, mình cũng áp lực với mình nữa thì... Thôi kệ mẹ nó, mấy khi rảnh lên đây kêu với mấy ông
? Lý do, về thì làm doanh nghiệp FDI, tổ chức quốc tế thiếu gì. Còn nhắm ko đủ skill để chen chân thì thôi ở bên đó đúng rồi, suy nghĩ nhiều làm chi.
Đang stress nặng đọc cmt ông lương gần trăm củ vẫn bế tắc giờ thấy muốn treo cổ chết cmn đi thật. Nói nghiêm túc chứ không đùa đâu.
27t lương tháng được vài đồng, li dị vợ được 1 năm, nhà cửa đã có, xe cộ cũng có, nợ ngân hàng 2 tỷ.... vào đây đọc xong trầm cảm
Bon đại gia mình thầm ngưỡng mộ hóa ra tuổi còn trẻ, bạn của lang băm còn chưa có giấy phép hành nghề. ĐM đéo phải có vợ có con rồi chắc tìm máy làm lại cuộc đời, buồn cho phận đbrr.
bon đại gia hoá ra bằng tuổi mà li di sớm thế tính ra năm đó cũng tính cưới vk mà k hiểu trời xui quỷ khiến ntn tạch vụ cưới xin, nhà cửa nợ nần kinh doanh đi xuống giờ mới có điểm sáng tí. Giờ ngẫm lại mà cưới thời đó thì giờ cũng li dị cmnr vì ẻm càng ngày càng điên theo style của em