Con meo

Thảo luận trong 'Tâm sự' bắt đầu bởi mokubahg, 23/1/23.

  1. mokubahg

    mokubahg C O N T R A Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    16/9/09
    Bài viết:
    1,969
    Gọi là con meo vì chẳng có ai đặt tên cho nó cả

    FB_IMG_1674411183738.jpg

    Mình là người chạy xe đi mua, đi đón nó về từ lúc bé tý, là người pha cho nó những chén sữa đầu tiên. Suốt thời gian dài mình ở 1 mình chỉ có nó bầu bạn.
    Nó rất ngoan, trc đây mình cũng từng nuôi 1 số đứa, nhưng con này thì ngoan hơn hẳn, ko bao h cắn dây điện hay quậy phá gì.
    Mấy tháng đầu mình chỉ để nó ở trong phòng cả ngày nên nó cũng dần thành tính nhát ra bên ngoài và sợ người lạ ngoài mình.

    Thực sự, kể cả khi lớn tướng, đêm đến nó đều lại chỗ mình ngủ.

    Lâu lâu nó hay bị 1 2 vết nấm nhỏ, nhưng mình đã có kinh nghiệm nuôi mèo từ trc, xử lý gọn lẹ ko vấn đề.
    Vết này hết vết khác lại lên, lúc đó mình đã biết bé này có vẻ yếu da bẩm sinh. Cũng ko sao, mình để ý kiểm tra thường xuyên là đc, bé vẫn có bộ lông rất đẹp.

    Vì công chuyện nên mẹ mình xuống ở cùng 1 thời gian, mẹ mình vốn rất ghét mèo và cũng đã gay gắt nhiều từ những con mèo trước. Mình vốn ko muốn mẹ con phải đôi co với nhau nhiều nên đã tìm chủ mới cho nó.

    Đây là sai lầm đầu tiên của mình, chủ mới ko có kinh nghiệm nuôi mèo, khi nó tái phát nấm thì ko chữa tới chốn, để nấm lan ra khắp toàn thân. Đc 1 thời gian thì họ bảo ko kiêm nổi tiền thuốc nữa và trả lại cho mình, lúc này mẹ mình về quê rồi nên mình đã nhận lại để chăm sóc nó.

    Thực sự, bộ lông đẹp của nó đã ko còn, nhưng nó vẫn như ngày nào, vẫn béo tốt, ham ăn và rúc vào người mình mỗi khi đêm đến.
    Mình ko hề sợ bị lây bệnh của nó, vẫn cho nó ngủ cùng. Kỳ lạ là đợt đó mình cũng ko hề bị vấn đề gì.

    Tiền thuốc, công đưa đi khám và bôi thuốc, tắm thường xuyên quả thật rất vất vả, mình lại đi làm cả ngày nên chỉ tranh thủ đc thời gian ít ỏi mỗi buổi sáng dậy sớm và tối về. Lương mình cũng ko cao lắm nên áp lực cũng ko ít. Nhưng có lẽ chẳng thấm vào đâu so với con meo, nó phải đeo vòng trong nhiều tuần, đi đâu làm gì cũng phải gù đầu xuống, nó phải bôi những thứ thuốc sót da thịt, phải tắm và kỳ cọ với tần suất dày đặc.
    Nhưng có lẽ mình chưa làm đúng cách, hoặc chưa có đủ thời gian, bệnh tình của nó ko tiến triển đủ nhanh.
    Có lẽ sẽ nhanh hơn nếu cho nó ăn và uống những thứ thuốc và dinh dưỡng mà bác sĩ bảo, có lẽ sẽ nhanh hơn nếu mình có đủ khả năng.

    Lúc đó thì mẹ mình lại xuống. Giữa đêm hôm mẹ con to tiếng vs nhau. Thực sự mình ko thể làm gì, mình ko có bất cứ bạn bè nào để nhờ vả. Dù là bán rẻ cũng chẳng ai đi mua 1 con mèo bệnh, các cơ sở cứu hộ cũng từ chối mang nguồn lây bệnh về cho trại.

    Sai lầm kinh khủng nhất của mình.
    Mình đã bỏ nó.
    Lúc đó cũng tầm 2h đêm như bây h, mình đã cho nó vào balo, đưa nó tới một nơi vắng vẻ.
    Và mình đã bỏ nó.
    Không thể quên được ánh mắt con meo ngồi đó nhìn khi mình ngồi trên xe rọi đèn vào người nó.

    Ko biết nó có thể ăn bất cứ gì khác khi mà từ nhỏ đã đc chiều bằng hạt và pate.
    Ko biết nó có thể trở thành 1 con mèo hoang khi mà từ nhỏ chỉ ở quanh căn phòng chung cư.
    Ko biết bây h nó đang ở đâu.

    2h sáng mùng 2 tết, mình nằm đây nhớ về 1 con mèo. Giá như lúc đó năng lực tài chính của mình được như bây giờ thì có lẽ đã khác. Giá như mình ko phải một ng hướng nội, có bạn bè để nhờ vả.

    Mình chỉ là một kẻ xấu, ko đáng có được hạnh phúc.

    Huhu meo ơi.
    Thực sự, mình đang khóc như một đứa trẻ con theo đúng nghĩa đen.
     
  2. noblesilver

    noblesilver Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    10/11/18
    Bài viết:
    114
    Meo meo
     
  3. vi_sao_an_ban

    vi_sao_an_ban Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    22/12/18
    Bài viết:
    156
    sao ko nhờ box50?
     

Chia sẻ trang này