nhắc tới sân Highbury mới nhớ, từ năm về sân mới Emirates (2006) Arsenal chưa có 1 cái cúp nào. Nghe thằng bạn fan Ars bảo là còn phải cắt máu bán lúa non trả nợ thì phải Đổi sân đổi vận thật
trước khi là fan chel thì chắc là fan milan, vì ông già mình thích bóng đá ý, brazil và thích milan, nhưng sau đó khu mình bắt đầu có cáp, khi đấy bắt đầu coi epl trên VTC 3, thời 2006-2007 gì đấy, bắt đầu kết chel, hồi đó củng chi coi đc dăm ba trận thôi, về sau 2-3 năm gần đây mới bắt đầu coi nhìu. Trước ba mình ko thích bóng đá anh, hay chê là bạo lực và thiếu nghệ thuật, về sau chel mua 1 số chú kỹ thuật nên củng dần dần kết, và rất kết oscar với mata, coi là khen
Đíu hiểu sao lại thích thằng Fulham đầu tiên, chắc tại mở tv xem trúng thằng này đá nhiều nên có cảm tình Thằng fulham đội hình lúc đấy cũng ngon: Vandersar, Bouba Diop, Mc Bridge, Boa Morte Thần tượng đầu tiên chắc là Elhaji Diop má anh này điệu vãi lái, đầu xanh đầu đỏ, quẩy cũng ác liệt lắm
Fan Chels từ đợt thắng Mu 5-0, thấy thích thì thích thôi, hơn nữa biệt danh The Blues lại cùng tên với nhóm nhạc mình yêu thích là Blue, nên xác định là thích luôn (còn trước đó chả thích đội nào, thích mỗi tuyển Việt Nam và Công An Hải Phòng) Ghét Barca chỉ bởi màu áo và tên gọi của Club này cảm thấy ko thích, chứ ko ghét Barca vì đội này ăn vạ. Ghét từ thời còn Rivaldo rồi.
còn 1 trận thắng mu 3-0 năm 2001 ngay tại old traford nữa (epl ) bạn ko thích thì chê nhạt à . một vài cầu thủ có tên tuổi như zola , hasselbank , gudjohnsen , lampard , terry , gallas , dessaily ,Deschamps , Wise chứ chả vừa nhé lúc đó có 2 lần vô địch FA cup 1 lần C2 , 1 siêu cúp mấy thằng sunderland westham tuổi gì so
tất nhiên có đại gia đập cả tỷ bảng vào vượt top là phải đạo rồi , nhưng so về trước khi có Abra thì cup PL chelsea vẫn thu tụi sun
Mềnh xem đá bóng từ hồi bé bé, chẳng hiểu cóc khô gì về đá bóng là mấy nên cũng chả biết là Ars nó đá đẹp thế nào Lúc đó xem đá bóng chả tâm niệm sẽ thích đội nào, về sau gặp đội Arsenal có áo đẹp nên thích thích nhưng phải gần nửa năm éo biết tên đội trước đó chỉ biết là đội áo đỏ trắng Đến trận Ars gặp Mu, mặc dù trận đó Ars mặc áo sân khách xấu mù nhưng Wiltord ghi bàn giúp Ars đăng quang ngay tại OTF thấy rất là bá (vì bố mình fan MU lúc nào cũng tiêm nhiễm vào đầu mình là "MU mạnh nhất con ạ", "MU nó thắng chắc rồi, nó mạnh lắm") nên thấy Ars hạ được MU vô địch ngay tại sân của MU như kiểu hạ nhục MU rất là ấn tượng và mê luôn từ đó :v P/S: Đợt mình mới xem Arsenal thì ấn tượng về Chelsea của mình khác bây giờ nhiều, đá phóng khoáng và cái logo cũng khác, thời đó Chelsea cũng có hasselbank được giải cầu thủ xuất sắc nhất năm hay tháng gì đó, Zola lùn tịt nhưng kĩ thuật xem cũng sướng mắt phết
nói thế mà vẫn ... nhiều ông fan MU nhìn đâu cũng thấy anti MU buồn cười nhỉ .. còn Chel trước thời Abra có vẹo gì thì tìm hiểu đi đã rồi hãy nói :)
ô thế à nhầm cho xin lỗi hehe fan 3k mà sao am hiểu anti-MU ghê thế còn cái vấn đề anti, anti tất nhiên là có nhưng chỉ là phần nhỏ trong cộng đồng, đừng có chụp mũ cái gì cũng do anti mà ra ví mình là đồng chí trên kia thì mình cũng xếp đồng chí ấy vào anti-Chelsea rồi, nhưng vầy cũng là chụp mũ, đồng chí ấy thuộc nhóm nào thì tự đồng chí ấy quyết định
Đa phần anh em hâm mộ đều theo dạng "tiếng sét ái tình" ấy nhỉ? Mình thì khác, có quá trình thay đổi từ từ. Ban đầu thích Barca lắm vì bố cũng thích Barca, thêm cái danh "người khổng lồ" nghe khá hay khiến mình cũng thấy ấn tượng rằng nó là đội bóng mạnh nhất bây giờ. Rồi từ lúc đội áo trắng làm 1 quả bom tấn Figo thì mình bắt đầu chú ý dần tới clb áo trắng đó. Lúc đó thì nó ko chiếu La Liga, chỉ có canh tin thể thao mà theo dõi thôi, có lẽ do tần suất đội bóng này xuất hiện quá nhiều chăng? Năm đầu có Figo đội áo trắng vẫn thất bại, "hehe, cho chết, nhiều tiền cũng chả làm gì được". Năm sau nó mua Zidane với giá khủng, "ôi đm nó lấy tiền đè người à, kệ m mày, rồi cũng đi sớm thôi, có tiền cũng éo thắng được". Rồi đội áo trắng thắng như chẻ che, tin tức truyền tải liên tục, mình bắt đầu suy nghĩ : "Quả thực, có tiền là có tất cả" :v Bước ngoặt là trận đấu Barca để thua 0-2 ngay trên Nou camp ở bán kết C1 năm 2001. Đội nhà nghèo đã thua đội nhà giàu lúc ấy một cách tâm phục khẩu phục. Đồng tiền chiến thắng. Và thế là mình bắt đầu hâm mộ Real từ lúc đó. :v Từ đó tư tưởng "có tiền mua tiên cũng được" nó tiêm nhiễm. Những đội bóng nào chi tiêu mạnh, mua cầu thủ nhiều là mình chú ý (chú ý thôi ko thực sự hâm mộ vì chả bao giờ tìm hiểu gì về lịch sử mấy đội đó). Dĩ nhiên là mình còn có cảm tình với các clb khác khi nó có cầu thủ/hlv mình hâm mộ nữa, nhưng đó là một câu chuyện khác. Hồi đấy bóng đá Anh đá quá đơn giản nên chả thích đội nào cả. Có chú ý Arsenal thôi, nhưng dần dần clb đi ngược với quan điểm bản thân nên ko còn hâm mộ nữa
Mình thích Chelsea từ một lý do chẳng liên quan gì đến bóng đá : thích Bill Clinton mà con gái ông ấy tên Chelsea , tự nhiên thấy trùng hợp , rồi bắt đầu quan tâm đến The Blues sau đó kết luôn . Và mình anti MU cũng vì lý do không đâu : một số người ( Bắc ) thường đọc chữ MU là mờ -u , nghe thấy bực bội đâm ra ghét luôn
Tâm sự chuyện tình yêu bóng đá à Mình thì chọn cả Arsenal với Real ko vì lý do j đặc biệt cả, vớ vẩn là khác. Nhà có 2 anh em trai nên đều thích đá bóng, tối tối thì VTV có phát tin thể thao. Mà chỉ xem kq ko thì cũng buồn thế nên 2 anh em mỗi người chọn cho mình 1 đội. Bên Anh thì ông anh hốt trước đội đầu bảng là MU nên mình chọn đội thứ 2 là Arsenal. Sang TBN, rút kinh nguyệt mình hốt trước Real, nhường lại đội thứ 2 là Barca cho ông anh Chọn thì cho vui, nhưng gắn bó lâu dài thì yêu luôn Ngoài ra là anh em nên dĩ nhiên có xung khắc, thế nên tự nhiên hình thành cảm giác căm ghét đội kia, trù cho nó thua để mình đc thắng trước ông anh Anti Mu với Barca bắt đầu từ đây Mới đó mà đã hơn chục năm rồi
Ngày xưa xem WC 98 nên thích Ronaldo nên thích Inter. Còn ở PL thì thích màu xanh nên thích The Blues,.. xem dần chuyển sang thích. Trước khi Mou đến Chelsea đá tấn công đẹp đấy chứ.. Trùng hợp là cả 2 đội mình thích đều qua tay Mou, Sau đó Mou sang Real mới theo dõi về Real nhiều hơn chứ trước khá ghét CR7.
Chính ra mới đầu mình còn có cảm tình với Chelsea với Hasselbank và Zola (thứ 2 sau Ars). Mình luôn nghĩ Chelsea là 1 đội đá phóng khoáng và mình thích những đội như thế, những trận derby Ars-Chel luôn rất hay vì đá máu lửa nhưng cống hiến chứ k thù hằn căng thẳng như Ars-Tot. Ngoải ra (các bạn fan Chel đừng mất lòng nha tại lúc đó hoàn cảnh khác bây giờ) lúc đó kể cả Abra đến mình vẫn coi Chelsea như là 1 đội cùi bắp chỉ biết dùng tiền mua cầu thủ bao giờ hơn đc Arsenal (Lúc đó mình còn luôn cười nhạo Ranieri là ngu mua toàn hàng cùi bắp trừ Makelele, không hiểu sao ngày nay nhiều báo chí cứ ca ngợi đoạn Mou khi đến Chel việc làm đầu tiên là mua Makelele nhưng thực ra Makelele là do Ranieri mua và Lampard, Terry cũng thế) Nhưng sau cái lần Arsenal thua Chelsea ở tứ kết C1 thì suy nghĩ đó thay đổi hoàn toàn, đó là lần đầu tiên Arsenal vào tứ kết với đội hình bất bại phải nói là tuyệt vời, lúc đó gặp Chelsea mình chắc mẩm Ars sẽ vào bán kết. Arsenal đã dẫn trươc 1-0 tới rất gần chiến thắng nhưng không hiểu sao lại đá trùng xuống và bị Chel gỡ hòa rồi thắng ngược. Mình nhớ như in câu bình luận của HLV lúc đó là "Tấn công tấn công và tấn công, Ranieri đã tin tưởng vào lối đá mình chọn và đã được đền đáp" trong đầu mình lúc đó nghĩ "mẹ kiếp tấn công là niềm tự hào của Arsenal cơ mà". Cả đêm hôm đó mình không ngủ được cứ nhớ mãi cái cảnh Ashley Cole nỗ lực đột phá bên cánh điên cuồng căng ngang vào trong một cách vô vọng để rồi trượt ngã trước Chelsea và éo ngờ được là về sau Cole nó dứt áo ra đi sang Chel thật. Thật sự là từ sau cái trận tứ kết đó mình ghét Chelsea cay đắng (giống như kiểu tin yêu 1 người rồi bị nó đá cho đau ấy) Cho nên những bạn nào thực sự hâm mộ Chel từ tận cái thời Hasselbank và Zola với cái logo con sư tử trước khi Abra đến thì mình rất trân trọng còn bạn nào hâm mộ từ thời Mou thì theo cảm tình cá nhân mình éo thích P/S: Cái năm đó cũng là năm Mou xuất hiện trên bản đồ bóng đá thế giới sau khi ăn C1 và sau đó hợp với Abra 2 con người nay đã thay đổi cả thế giới bóng đá. Năm đó cũng xuất hiện cả tá cầu thủ nổi lên sau C1 như Deco, Evra, Adebayor, Bosingwa, Carvalho, Maniche, Giuly toàn dạng vô danh trước đó. Đó cũng là năm Arsenal bất bại - đúng là 1 năm đáng nhớ.