Cậu ở trong nam à ? hay ngoài bắc, nếu cậu ở HN thì hôm nào gặp nhau 1 chút. Mình thích phật pháp nhưng nói thật là đọc không đủ hiểu nhiều, trước đây không hiểu biết nhưng mà nhiều biến cố ở đời + duyên với 1 ông thày dạy triết học mà mình thích tim hiểu. Có người nói thì vẫn dễ hiểu hơn nhiều
Đến từ HCMC Ho Chi Minh City À, bổn toạ khuyên bạn nên tìm các bài giảng của Thượng Toạ Thích Nhật Từ nghe, giảng khoa học không đấy. Và ổng bị đám mê tín Phật giáo tẩy chay kịch liệt
Là hay hay là dở ? Mình không có ý định tìm hiểu để tu, mình chỉ thích tìm hiểu về bản chất của vấn đề thôi. Thường là mình đọc, rồi tự hỏi rồi tìm câu trả lời chứ cũng không bao giờ nghe, gặp cậu là để có người hỏi những khúc mắc trong đầu thôi
Cứ nghe, rồi tự nhận xét. Mỗi bài giảng khoảng độ 1h, không ngắn cũng không dài. Có thể tải về từ trang chuagiacngo.com Đáng để bỏ thời gian để nghe đấy
Ta cũng đâu có rảnh đi truyền đạo Hỏi thì ta trả lời, không hỏi thì ta nhiều chuyện làm gì Cái ta thích làm là mở cổng Địa Ngục để chúng sanh tự bước vào. Vào đó rồi không muốn tu cũng không được vì đâu có cách nào để thoát ra, ta đỡ khô miệng nói hoài
Thức là hành của Tâm, khái niệm cơ bản này không biết thì mọi thứ nói trên đều vứt. A-lại-da Thức cũng chỉ là túi chứa những nghiệp của Tâm, là thói quen của nhận thức. Chủ là Tâm, A-lại-da thức chỉ là thứ phụ thuộc, không có Tâm thì không có nó Cái đi trong Luân Hồi là TÂM ! Cái này nói mãi mòn răng mòn lưỡi mà "..." không chịu hiểu. Với chu trình tái sanh được bắt đầu từ Vô Minh --> Hành --> Thức... Tâm sau khi thân thể bị hoại diệt, vì Vô Minh chấp vào Sắc và Danh nên Tâm mong muốn có Danh Sắc mới vì cho rằng như thế mới là tồn tại, Hành xuất hiện. Thức tái sanh (có nơi gọi là Thân Trung Ấm, nhiều người lầm lẫn cho đây là vong, là linh hồn, là ma) lập tức đi tìm bào thai thoả điều kiện là cha mẹ có cộng nghiệp gần giống với mình nhất. Thức tái sanh này chỉ tồn tại trong khoảnh khắc rất nhỏ. Và tự tìm hiểu tiếp chuỗi Thập Nhị Nhân Duyên đi, bổn toạ khôgn có rảnh giảng tiép vì thấy trình độ của ngươi ... quá l lâu lục lại kiến thức không thì lại quên mất Thức Vijanana Tâm Citta Ý Mano bây giờ được phân biệt ra sử dụng thành nhiều trường phái , nhưng thời kỳ đầu 3 tên gọi này được sử dụng . Thức chính là Tâm Vương là chủ đạo là cái điều khiển tâm chứ không phải như ông nói chỉ là cái tâm ngơ, thiết nghĩ ông cần xem lại tất cac3 các kiến thức trước khi nói về nó https://vi.wikipedia.org/wiki/Tâm_(Phật_giáo) mà trong 8 thức tâm vương ấy , gọi a lại ya là tàng thức thì cũng là xem voi mới xem cái vòi thì cho đó là voi. a lai ya còn được gọi là " bản thức" "như lai tạng thức" "nhiễm tịnh thức ","sinh tử ấm" là cái quan trọng nhất mà ông lại coi nhẹ nó thì quả thật ............ cai1 sai đầu tiên của ông là nhận thức sai lầm về tâm, ngay cả lý chính yếu là Thập nhị mà ông cũng mù mờ rồi lại nói tôi thế này thế nọ, thế lọ thế chai Vô minh duyên hành , hành duyên thức , thức duyên danh sắc................ hay trong " Đại duyên phương tiện" thuộc "trường a hàm quyển 10" nhân Si có Hành, nhân Hành có Thức , nhân Thức có Danh Sắc Danh (Nāma), Sắc (Rūpa) và Lục Nhập (Āyatana hay là Salāyatana). Danh tổng quát có nghĩa là Tâm và quí vị biết Tâm là gì rồi. Tâm là yếu tố tùy thuộc vào thân thể và nhờ Tâm chúng ta kinh nghiệm đối tượng. Với Tâm, chúng ta suy nghĩ, dự phóng, phán xét, dính mắc, giận dữ... Những trạng thái này của Tâm được gọi là Tâm Sở. Do đó, danh từ Danh (nāma) là một danh từ tổng hợp và ít nhất có hai ý nghĩa hay hai thành tố: Tâm Vương (citta) và Tâm Sở (cetasika). Sự phối hợp cả hai thứ này gọi là Tâm hay Danh. Tâm Vương (citta) cũng còn gọi là Thức (viññana) là nhận biết đơn thuần về sự có mặt của đối tượng. Nhận biết đơn thuần có nghĩa là chỉ nhận biết sự có mặt của đối tượng mà thôi chứ chưa thấu rõ hay bị dính mắc vào đối tượng. Tâm Vương luôn luôn câu hữu hay được đi kèm bởi một số trạng thái của tâm như là Xúc (phassa), Thọ (vedanā), Tưởng (sañña), Tư hay Ý Muốn (cetanā), Nhất Tâm (ekaggata), Danh Mạng Căn (jivita) và Tác Ý hay Chú Ý (manasikara). Những trạng thái tâm này được gọi là Tâm Sở. Các tâm sở sanh khởi và hoại diệt đồng thời với tâm vương. Tâm vương được xem là dẫn đầu hay lãnh đạo các tâm sở trong ý nghĩa là chỉ khi nào có sự nhận biết đơn thuần đối tượng hay là có tâm tương thì mới có các trạng thái của tâm hay tâm sở. Chẳng hạn chỉ khi có nhận biết đối tượng mới có ý muốn, dính mắc hoặc hiểu biết về đối tượng. Đó là lý do tại sao tâm vương được xem là dẫn đầu hay là lãnh đạo các tâm sở. Trong Kinh Lời Vàng (Dhammapada) câu “Tâm dẫn đầu các Pháp” có nghĩa là “Tâm Vương dẫn đầu các Tâm Sở” như ở đây. Căn cứ vào định nghĩa ở trên thì tâm vương chỉ có một loại mà thôi. Tuy nhiên, khi tương ưng hay câu hữu với nhiều nhóm tâm sở khác nhau, tâm vương trở thành tâm thiện hay tâm bất thiện. Tâm vương không màu sắc tựa như nước trong và tâm sở được xem như các màu. Bỏ màu xanh vào nước sẽ có nước xanh, bỏ màu đỏ sẽ có nước đỏ. Do đó, tâm sở tạo nên màu sắc cho tâm vương. Tâm vương và tâm sở luôn luôn sanh khởi và hoại diệt đồng thời với nhau. Và tương ưng với nhiều loại tâm sở như vậy nên có nhiều tâm vương khác nhau. Có 89 hay 121 loại tâm vương tùy theo tâm sở đi kèm. Có tất cả 52 tâm sở. Tuy nhiên, không phải tất cả 52 tâm sở đều cùng sanh khởi với bất cứ tâm vương nào. Một số nhóm các tâm sở chỉ sanh khởi cùng với một vài loại tâm tương nào đó mà thôi. Vì vậy, sẽ không bao giờ có tất cả 52 tâm sở sanh khởi cùng một lúc với tâm vương. Riêng trong tương quan này, Danh chỉ gồm có các tâm sở mà thôi chứ không bao gồm tâm vương. ông đi quá xa với cái gọi là Tâm của Phật giáo , là cuồng tử mà lại cho mình phương thuốc trị cho kẻ khác, là sở tri chướng , cần xem lại nếu không cũng chỉ là "thế trí biện thông " mà thôi. Sang vần đề 2 Trước hết, về CẦU AN : Bản chất đạo Phật là gì ? Không biết bản chất của đạo Phật thì tất nhiên đi tìm cái AN ở bên ngoài ! Đi tìm cái AN ở bên ngoài thì chả biết gì về đạo Phật ! Vì vậy, lễ cầu an hướng về sự che chở từ bên ngoài là tào lao đối với đạo Phật ! Thủng được cái này thì đọc tiếp, không thì NEXT cho đỡ mất thời giờ Bản chất đạo Phật là thức tỉnh chúng sanh có tri thức cao (cho nên đạo Phật không dành cho động vật gia súc ) hiểu được Nhân Quả (tự làm tự hưởng tự chịu), hiểu được sự Vô Thường (vạn vật luôn biến đổi, từ vật chất đến tâm thức), hiểu được Vô Ngã (vạn vật và hiện tượng là do Duyên, có cái này thì có cái kia, cái này tạo ra tổng hợp từ nhiều điều kiện, nguyên nhân mất thì kết quả mất) Đã là tự làm tự chịu thì làm gì có sự che chở nào từ bên ngoài có tác dụng thật sự để mà cầu ? Có thể ngộ nhận rằng sự giúp đỡ từ bên ngoài giúp giải quyết được vấn đề nhưng nếu là người có trí xét rõ Nhân Quả sẽ thấy sự giúp đỡ từ bên ngoài chỉ là cái thuận duyên thôi, còn cái Nhân thì phải được giải quyết từ tâm thức của chính người đó. Ví như đổ nước vào cái thùng rỗng thì chừng nào cái thùng đó đầy ? Cho thằng Hào Anh tiền cả trăm triệu mà không giáo dục nhận thức cho nó rồi hiện tại nó ra sao rồi ? AN phải đến từ gốc, AN phải đến từ nhận thức, Như 1 dòng sông nếu chỉ xây 1 cái đập ở giữa nguồn thì nước nó vẫn chảy lan qua 2 bên đập để xuôi xuống, còn nếu triệt cái nguồn của nó thì dòng sông đó có còn tồn tại ? Nói ít hiểu nhiều chút hén Cầu an phải là cầu PHÁP ! Pháp ở đây được hiểu là chân lý của bậc Thánh Nhân toàn giác dạy. Có được sự hiểu biết này rồi thì tự tạo cái AN bằng cách sống đúng Nhân Quả, xa lánh bất thiện, sống có trí huệ và phước báo, cần quái gì đi cầu ở đâu ??? Cái mà Đức Phật cấm chính là cầu an theo kiểu cầu bao che, thiếu hiểu biết Nhân Quả. Đức Phật đã từng tuyên bố là Ngài không thể ban phước hay giáng hoạ cho bất kỳ ai, vì tự người đó làm công việc đó. Không có ngón tay chỉ lên mặt trăng thì người khác biết được hướng của mặt trăng??? Ông biết nói đến thánh đạo mà không biết đến cái gọi là "phương tiện" ? Không nhờ câu nói " ông lấy tâm ông ra để ta an cho ông" và " ta đã an tâm cho ông rồi đó" của Đạt ma thì ngài Huệ Khả có thể chứng đạo???? Cái quan trọng là "thức tâm đạt bổn", cái không của thiền là " Không trung diệu hữu"chứ không không thì khác gì vô minh, khác gì điên đảo. Cõi này đã được gọi là ngũ trược ác thế , chúng sanh cang cường khó độ, nói vào nhất thiết nghĩa thì khuyến hoá được ai ngoài các bậc lợi căn thiện trí , thế thì đức Phật cần gì phải giảng đến 12 thời giáo dùng nhiều thí dụ nhiều hình tượng để cho chúng sanh hiểu rõ, nói chi Đến nay là thời "tượng quý" . Ông nên nhớ muốn hoá độ được ai từ Phật đến Bồ tát đều phải thực hành theo công thức tứ nhiếp " bố thí nhiếp , đồng sự nhiếp , ái ngữ nhiếp , lợi hành nhiếp"đó mới là tinh thần Nhập thế của đạo Phật, là cái mà giáo lý của Phật Đà được phát triển rộng rãi. Ông không làm họ tối gần với tam bảo , tới gần với giáo lý được thì giảng gì, giảng cho ai, cho gỗ đá cho gốc cây nghe hả????? Muốn giảng pháp cũng cần có khế lý khế cơ chứ không phải bạ đâu cũng đem ra nói như trò trẻ con, cái đó gọi là phá đạo là khinh mạn là dình vào mười phiền não :tham, sân, si, mạn nghi....... Sang đến cầu siêu Kế tiếp : về CẦU SIÊU Vì bạn ngộ nhận rất lớn về văn hoá Ấn Độ và văn hoá Trung Quốc nên bổn toạ sẽ giải thích 1 chút. Văn hoá TQ (mà VN bị ảnh hưởng rất nhiều) mới có cái vụ tang lễ để trong mấy ngày để người ta làm lễ này nọ; còn bên Ấn Độ thì sáng chết chiều thiêu, chiều chết tối thiêu, tối chết sáng thiêu, tức là không bao giờ để quá 24h vì họ quan niệm theo Ba-La-Môn giáo chết là trở về với Phạm Thiên, nếu cứ để lâu thì người chết sinh nấn ná với người thân mà không quay về với Phạm Thiên. Ngoại trừ những nhân vật quá VIP như vua chúa, hoàng tộc, bậc Thánh mới có lễ viếng này nọ thì để lâu hơn, nhưng đó là cá biệt. Và theo Bà-La-Môn giáo thì khi hoả thiêu, Thần Lửa sẽ đưa linh hồn người chết về với Phạm Thiên sau khi thanh tẩy bằng lửa, cho nên họ chả có làm lễ cầu siêu cái quái gì cả, chỉ là lễ cúng tế thần lửa thôi Còn bên đạo Phật Nguyên Thuỷ lại càng chẳng có cái lễ nào gọi là lễ cầu siêu Sau khi chết, Tâm lập tức tái sanh, học thuyết 49 ngày của Phật giáo Đại Thừa đang được chứng minh là do tín ngưỡng khác lồng ghép vào (đạo giáo của Trung Quốc), Phật giáo Đại Thùa gốc của Ấn Độ cũng không có học thuyết này. Đã lập tức tái sanh thì cầu cho cái gì siêu ??? Còn cái lễ cầu siêu hiện nay biến tướng từ 2 sự việc : pháp hội Tăng đoàn giúp bà Thanh Đề mẹ của Bồ Tát Mục Kiền Liên thoát khỏi cảnh giới Ngạ Quỷ, và lễ cầu siêu rặt đạo giáo của Trung Quốc. Nguyên uỷ pháp hội trên dựa trên lễ Kathina (lễ dâng y), trùng vào lễ Tự Tứ của chư Tăng Ni sau 3 tháng an cư kiết hạ. Vào lễ Tự Tứ, trước khi chư Tăng Ni tản ra 4 phương trời hành đạo thì Tăng Đoàn tập hợp gần như đầy đủ nhất, như thế rất tiện cho cư sĩ tại gia có tín tâm cúng dường y áo. Đức Phật nhân lúc Tăng Đoàn tập hợp đầy đủ như thế, pháp lực rất mạnh mới khuyên Bồ Tát Mục Kiền Liên bày trai soạn cúng dường, lấy cái phước cúng dường đó hồi hướng cho mẹ ông đang bị đoạ Ngạ Quỷ để trợ duyên cho việc thoát khỏi, còn Chánh Nhân để thoát khỏi là Tăng Đoàn sau bữa trai soạn tụng 1 thời Kinh khiến bà nghe được sanh tâm sám hối, chính nhờ cái này mới là cái để bà vượt thoát. Và cái lễ đó không hề được gọi là lễ CẦU SIÊU ! Ông lại đem cái Ngã kiến ra mà nói chuyện Đầu tiên nói về Tự Tứ hay còn được gọi là " Đối thú " thật ra lễ này mỗi tháng 2 lần giữa tháng và cuối tháng , đó là ngày mà chúng tăng HỌp Nhau làm lễ "bố tát" hay tụng giới, là ngày mà trong 14 ngày qua các vị có làm gì sai thì thú tội trước tăng đoàn , làm lễ phát lồ sám hối trước tăng đoàn do đó mà bây giờ tại sao giữa tháng và cuối tháng các ông vẫn đi chùa sám hối .Còn lễ kathyna thật ra là xuất phát từ ngày tự tứ chứ chẳng phải trùng với nó, Sau 3 tháng cấm túc đây là thời gian mà định lực mà huệ lực của các vị mạnh mẽ nhất do suốt 3 tháng ở yên 1 chỗ chăm chỉ nỗ lực tu tập " tam nguyệt an cư, cửu tuần tu học" nên khi đối trước tăng già làm lễ phát lồ sám hối đây là lúc cực trong sạch, niệm lực cực mạnh, cúng dường lúc ấy là công đức mang lại sẽ lợi ích hơn gấp nhiều lần. Cái ý này là bổ sung thêm cho phần ông nói ở trên. Còn cái tôi nói về cầu siêu phía trên thì chẳng khác ông là mấy đâu, phiền ông xem lại. Lễ cầu siêu trong đó lồng rất nhiều giáo lý cảnh tỉnh trong đó thiết nghĩa ông không nên hiểu sai về nó như một số bài quý thầy hay dùng để cảnh tỉnh Phụ mẫu tình thâm chung hữu biệt Phu thê nghĩa trọng cánh phân ly Nhân tình tợ điểu tòng lâm túc đại hạn lâm đầu các tự phi hay\ Nhất nhật vô thường đáo phương tri mộng lý nhân vạn bang tương nhất khứ duy hữu nghiệp tuỳ thân Gọi Bất Nhị Môn vì Phật giáo là Tỷ Tỷ Môn Cứ không phải Bất Nhị nghĩa là 1 Đầu óc hạn hẹp như thế sao bước vào Phật giáo được ? CÒn mấy cái Không mà bổn tạo đề cập là Giới Cấm Thủ, ai mà còn chấp Giới Cấm Thủ là chẳng chứng được quả Thánh thư 1 là Dự Lưu, nói chi các Thánh Quả khác như Nhất-Lai, Bất-Lai, A-La-Hán, nói gì đến thành Phật Thế thì đi qua tôn giáo khác mà theo, đừng mất công theo đạo Phật làm gì cho tốn thời gian Gọi Bất Nhị Môn Vì Phật Giáo là Viên Giáo chứ không phải "không hai thì là một", lớn rồi ăn nói có suy nghĩ , thiết nghĩ ai mới hạn hep???? Kiền đạo còn chưa vào thì hỏi tứ quả làm gì?????? Theo đạo mà kiến giải đạo sai lầm thì gọi là "Trùng sư tử nhục"!
^ ^ ^ Với cách hiểu bầy hầy như trên thì bổn toạ cũng không muốn mất thời gian quý báu của mình để khai sáng nữa. Tự làm mình rối thì phải tự mình nỗ lực thoát ra. Hồi bổn toạ mới vào đạo cũng tự làm rối mình như thế nên cũng có chút thông cảm. Nếu đã cho là ĐÚNG thì cứ mạnh dạn đi tiếp trên con đường đó và tự cảm nhận, nhé Edit : đã mất thời gian gõ cạch cạch thì bố thí nốt chút Pháp này Lại còn Thức là Tâm Vương, sai xử Tâm nữa chứ Đó là đứng trên Vô Minh mà thấy như thế. Tâm mới là ông chủ thật sự