Đam mê dù đẻ ra tiền cũng ko đẻ mãi, bà sếp của vợ tui đây. Làm ngành giải trí văn hoá hơn 30 năm, đứng trên đỉnh cao danh vọng, nếu hỏi bả thành công ko thì nhìn cái show "ngày xửa ngày xưa" 10 mấy năm trc trên truyền hình - bả là gd sản xuất. Đùng 1 phát hdqt muốn đá bả đi thì đi cái rẹt. Cái nể là bả luôn có backup plan, ko phán xét cũng ko ỉ i. Cty hất cẳng, ok ra mở cái khác bài bản hơn làm lại. Bị hất cẳng ngọt vậy; mà ko thấy bả quan tâm 1 chút gì với cái đám sút bả đi, điều tiếng về bả vô số - cũng ko quan tâm, càng ko quan tâm hiện h cty cũ của bả sml như nào. Ko biết chừng nào mới học đc cái tính đó. Cơ bản ng khác làm gì tui thường ko quan tâm. Nhưng những lần nhìn cty cũ - proj cũ thọt (chưa lần nào ko thọt sau khi mình bị layoff hoặc can gián ko đc cay mặt xin nghỉ) tui đều có cảm giác khoái trá & thoả mãn kinh khủng; ghét cảm giác đó vì nó có đc gì đâu, nhưng cái tính ích kỉ ko bỏ đc. Mình làm 1 vài năm mình còn cay vậy, còn bà đó cống hiến hơn 30 năm rồi bị đối xử bạc hơn nc ốc vẫn bỏ đc, chắc khác biệt giữa giàu & ko giàu chỉ đơn giản nhiêu đó :T
Bà đó đã được tới suy nghĩ của Steve Job rồi ^^ Tôi cũng chả quan tâm đến điều tiếng dư luận hay cái gì xung quanh, cứ lo cho gia đình trước thôi. Nhưng nếu thằng X thằng Y (những thằng nói xấu mình) sml thì tôi vẫn có cảm giác khoái trá, tôi cũng ghét cảm giác đó, nhưng cảm giác đó là cảm giác sướng thật. Mà bả nói cho bác biết hay sao mà bác biết bả không cảm thấy khoái trá khi nhìn công ty cũ sml?
Vợ tui làm trợ lí thân cận mà, bà đó 1 đi ko ngoảnh lại, mấy ng` lãnh đạo khác cũng từng làm chung cty cũ & có hỏi trực tiếp mới biết mà kể lại vợ tui nghe . Thậm chí cty mới còn là...đối tác của cty cũ nữa cơ . A cay thật thì biết nó thiếu tiền đâu có tìm hợp tác làm ăn làm gì. Thì rõ là sướng, vì nó cho thấy dự đoán của mình là đúng, hoặc quyết định nghỉ của mình là đúng, góc nhìn của mình là đúng v.v... Thực ra cũng có thể còn nhiều yếu tố khác ảnh hưởng nhưng cái tính nhỏ nhen nên thấy vậy là khoái trá rồi, "ai biểu mày đuổi tao"/"ai biểu mày ko nghe"/"ngu chết là đáng" v.v... dù vậy nhiều tình huống từ hồi mới đi làm tui thấy đó, mà nghĩ lại nếu giờ đặt mình vào vị trí của tụi nó có khi mình cũng chả xử lí đc . Tui bắt đầu nhận ra cái thói này chả hay ho gì từ khi kinh nghiệm & khả năng tích lũy đc tăng lên rồi lâu lâu rảnh nhìn lại những chuyện của hồi xưa. Có những cái hồi xưa vì ngu mình tưởng là cửa sinh nhưng thực ra vẫn là cửa tử.
Mình từng sống vì lý tưởng đâu chừng 28 29 năm gì đấy trong đời Đến một ngày đứa học sinh mà mình thấy nó trong sáng tinh khiết đến nỗi không dám động vào vác cái bầu to đoành đi thi tốt nghiệp Từ lúc ấy mình dí cậc vào lý tưởng nữa :( Lao đầu vào kiếm tiền như một con súc vật Giờ thì lý tưởng không còn, nợ nần đeo bám, như cái lol