Sáng nay hí hửng đi lấy gundam của người yêu cho. Về lấy ra ráp là 8h45...ngồi tới 9h15 tỉ mỉ loại bỏ nhựa thừa từng chút một đc cái body unit. Thằng cháu nhỏ nó cứ lượn lờ trước mặt, quậy phá mình, sau 1 hồi nói ko nghe lời lại còn quăng mấy cái chi tiết nhỏ vừa lấy ra khỏi khuôn nữa chứ. Bực mình tán nó 1 cái, cùng lúc đó ông già dắt xe lên nhà, nghe nó khóc...nhìn mặt là biết bực mình cái gì rồi. Bước vào, hùng hổ hất 1 cái đỗ hết chi tiết trong hộp (để rất ngăn nắp, ko bừa bãi tí nào). Sau đó nhào tới thụi cho mình vài đấm (that's okay). Mình xin lỗi ríu rít "Con dọn xong rồi đem cất, con xin lỗi ba", ông già vẫn hầm hầm lát sau quay lại chọi tiếp vào mình cái nón bảo hiểm. Dọn xong hết rồi, vừa cầm cái hộp bước lên cầu thang lên phòng,ổng gọi lại kêu để cái hộp ngay chân ổng, sau đó ông ấy mở ra bẻ vài cái khung rồi giẫm đạp lên cái hộp ko thương tiếc. Mình cầm lòng ko nổi, nước mắt lưng tròng bỏ lên phòng... Ông ấy sai người làm đem đi bỏ, nhỏ đó cũng tốt, đem giấu dùm mình, ông ấy tìm tận ổ, qua đó lại tiếp tục màn bẻ rồi giẫm đạp rồi tự tay quăng thùng rác. Có 1 chị khác tốt bụng nhặt hết lại cho mình, bị ông ấy thấy chửi cho 1 chập rồi lại đem bỏ lần nữa... Strike Freedom Gundam Full Burst 7k yên, tấm lòng và tình cảm của người yêu mình nằm trong thùng rác.... Buồn...
^ You just have a bad day , hush* ^^, [video]RmNTAvnSais[/video] PS: Last day working hardcode for assignment and waiting badly for tomorrow, miss you love you much, mom ^^,
Chỉ còn hơn 1 tháng chịu đựng... Một môi trường mới, hoàn cảnh mới, nhịp sống mới... đang chờ đón ta.
Thoải mái quá, không biết bao lâu rồi mình chưa có cảm giác này. Mong mưa thêm vài tuần nữa cho sướng, mưa cuốn hết đi những phiền muộn trong lòng ta, ha ha
Àh, ờ, thì, là, mà... Có người bảo kết mình. Ờ thì bất ngờ... Ờ thì ko biết nói gì... Ờ thì... mưa...
3 năm trời theo đuổi 1 người.Và giờ đón sn trong sự cô đơn.Quay đầu lại ko còn ai bên mình.Mưa.Mai.Buồn
Trong lòng tràn đầy niềm vui, đây có lẽ là lần đầu bạn chủ động SMS cho mình. Chơi game nhớ đeo kính vô nhé.
Thật lạ, nhường như tôi đã ko còn nhớ rõ khuôn mặt của e, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay tôi lại chợt nhớ ra nhiều kỷ niệm!? ... Ko buồn, ko trống trải hay tức giận mà ngược lại thật nhẹ nhàng. Tôi nhớ ra mình gặp e như thế nào, tại sao tôi lại vô tình yêu e, nhớ nụ cười và nhất là đôi mắt của e. Tôi nhớ mình rất thích nhìn sâu vào đôi mắt ấy, vì tôi biết rằng có thể đó chính là thiên đường của mình..thật ấm áp và hạnh phúc .. Mà thiên đường có tồn tại bao giờ... 1 chút kỷ niệm, đôi lời tâm sự...giữa 1 ngày bận rộn.
Đến bao giờ tôi mới có thể chấm dứt quãng ngày vất vả cô đơn đây...Mỗi ngày thức dậy là một cuộc chiến đấu với bốn nhiệm vụ học - ăn - chơi - ngủ...Làm gì cũng thui thủi một mình như một thằng tự kỉ..English suốt ngày - rồi cố gắng để nhận được sự bất công:(:(
Xem ra chẳng cần phải tính toán trc khi làm bất cứ việc gì, có tính rồi thì nó cũng bị lệch hướng Chấp nhận vậy