Dạo này ăn chơi dũ wa , nhưng cảm thấy thoài mái , ít suy nghĩ , lâu rồi cũng cảh gặp ấy .........ko biết sao rôi nhỉ ???
ta đang ở nơi tận cùng của sự đau khổ. Địa ngục cũng chỉ thế này là cùng... nhất định 1 ngày nào đó...1 ngày nào đó ta sẽ nói rằng mình đã làm được điều này, điều mà mình chưa bao giờ dám mơ tới.
nỗi buồn hôm qua lại lăp lại cho hôm nay, và mình cũng tin chắc rằng nó cũng lập lại cho ngày mai... ông trời quả thật thích trêu ngươi... chậc, mới đây mà 7h rồi à... chắc phải lấy xe phóng 1 tí cho vui... 1 tí bia nữa chứ...
Lướt nhẹ trên đường Thanh Niên ... Anh phả nhẹ hơi vào bàn tay đang lạnh buốt ... Hơi ấm, gợi lại anh cái cảm giác lần đầu tiên được ôm em vào lòng... Mùa đông năm ngoái ... Sao anh thấy như mới ngày hôm qua ....
Có vẻ như.... Có lẽ mình hơi nhạy cảm quá chăng ...? Nhưng cái cảm giác này. Nó lại đang đến 1 lần nữa.... Ko biết phải làm gì nữa...Ko làm được gì hết...chỉ tự cảm thấy mình hụt hẫng và sợ .... Sợ lắm chứ...những dòng chữ đấy....và những câu nói đấy. Biết đâu...rồi sẽ lại đập vào mắt,vào tai mình 1 lần nữa...? Đang cảm nhận được nó lại gần....phải làm sao để đẩy nó ra xa đây...? Vui vẻ đón nhận để đẩy nó đi..hay xù lông lên như 1 chú nhím hèn nhát ?.. Thật sự chẳng hiểu nữa... Vô dụng .... một con người ko biết yêu...và ko biết cách yêu
Luôn vui nhé em... Anh không thể làm gì... chỉ mong ngóng em giữ được 2 từ "hạnh phúc" và "vui vẻ" ::)
Cuộc đời thật đáng buồn . Giữa cái cuộc sống bề bộn nài tôi cảm thấy mệt mỏi trước mọi thứ . Tất khả trở nên quá khó khăn với tôi . Hy vọng ngày mai sẽ khác . Nhớ em nhìu lắm .
Quê nhà tôi ơi....con đường qua ngõ.... Bóng mẹ...bóng cha....::( Thèm được mẹ giật chăn gọi dậy như ngày bé.. Thèm được bố quát bắt tắt đèn đi ngủ... Nhớ nhà quá
hôm qua đúng là một ngày tuyệt vọng nhất của mình,nhưng đúng lúc tuyệt vọng đó mình lại tìm cho chính mình một lối thoát ! may mắn thật ... cuộc đời của mình sao mà đày đọa , kiếp sinh viên cứ nghèo khổ dài dài ... hix ! mong cho thời gian trôi qua thật nhanh , để mình còn học xong , đi làm kiếm tiền nữa chứ ... mình chịu khổ quen rồi , nhưng chỉ tội nghiệp gf ...
Well... đi USA rồi sao còn để số di động ở VN nhỉ ? Lạ thật. Tại sao mình biết bị người ta lừa mình mà mình vẫn theo nhỉ?!!! Không biết làm thằng sinh viên rồi mình sẽ có can đảm nói không không nhỉ? Nhu nhược quá lâu rồi.
Vậy đấy. Lại cái cảm giác này... Nó đang đến...rất gần... Có khi...chỉ còn là thời gian... Nhưng cũng có khi...chỉ là cảm giác bi quan chăng ? .... Dù sao đi nữa...vẫn cảm thấy nó...phà hơi nóng vào gáy mình...và phải quay lại đối mặt..hay cắm đầu chạy đây......?
điện thoại đưa cho ông anh cùng phòng mượn rồi , không có điện thoại bất tiện thật , muốn xem giờ cũng không có mà xem ... nhưng dù sao cũng cảm ơn vì anh ấy đã giúp mình ! tối nay đi chơi với gf thoai !
Chúng ta yêu nhau ko? Chúng ta sẽ trọn đời bên nhau? hay 1 ngày nào đó mỗi người sẽ bước trên 1 con đường của riêng mình:(
Anh xin lỗi ....đã nghĩ linh tinh..làm em buồn... Đừng khóc nữa..chuyện cũ đã qua rồi...em cũng đã chịu đựng ngần đấy năm rồi...đừng cố gắng làm mình già dặn đi làm gì ....chuyện người lớn...ko tham gia được đâu... Khi em buồn...em vẫn gọi cho anh... Thế là đủ.... Xin lỗi nhé