Không và có Anh còn nhớ rất rõ câu chuyện của ba dạy về phép làm toán. Đó là hồi anh mới năm tuổi, ba bắt đầu dạy làm các phép tính đơn giản. Các em hẳn biết rằng ba của chúng ta chỉ có cách dạy theo những điều gần gũi trong cuộc sống. Một lần anh hỏi ba: “Ba ơi, có phải mình cộng nhiều số không lại thì sẽ được số một?”. Các em đừng cười! Trong đầu óc non nớt của một đứa trẻ lập luận rất đơn giản: hẳn là cộng nhiều thứ lại với nhau thì chắc phải được một thứ lớn hơn, nhiều hơn! Nếu chúng ta theo đại số mà tính lại thì nếu lấy số âm là cộng cho nhau thì kết quả càng âm, tức càng đi xa số không hơn. Nếu con của các em hỏi như thế thì các em sẽ trả lời ra sao? Ba của chúng ta đã trả lời rất đơn giản: “Nếu hôm nay vịt nhà ta không đẻ trứng nào, ngày mai cũng vậy, ngày mốt cũng thế, vậy thì con có được trứng nào không?”. Nghe ba trả lời, anh “à ra thế”, dù có hàng vạn số không cộng lại với nhau cũng không thể nào được một số nào khác ngoài số không. Lớn lên, anh thấy đó là một triết lí sâu sắc. Đó là ba đã vận dụng một triết lí trong thực tế cuộc sống. Đã không rồi thì không thể nào có được! Các em yêu quý, Cuộc sống này cũng vậy thôi. Các em mong mỏi mình sẽ có được những điều lớn lao, tốt đẹp trong cuộc sống thì phải trải qua những cái “có” nhỏ nhặt đầu tiên, chứ không thể bỗng nhiên mà có. Này nhé, em gái, em đã là cô giáo, thì những cái “có” đầu tiên của em là lòng say mê làm cô giáo từ khi em còn chưa đi học; là quá trình nhiều năm dài tích lũy kiến thức; là sự rèn luyện trình độ, nhân cách của một người giáo viên… Còn em trai, em đang là cử nhân vi sinh vật, là kết quả của nhiều năm tìm tòi, khám phá những điều kỳ diệu của tự nhiên trong chùm phong lan dại hay bụi chuối sau nhà, thậm chí cả bầy nòng nọc mỗi mùa mưa đặc sệt ở các vũng nước; là sự chịu khó nghiên cứu học tập qua hàng loạt thí nghiệm, thực nghiệm… Nay mai, các em có muốn trở thành những người đi sâu hơn trong lĩnh vực của mình, các em cũng phải tích lũy từ những cái “có” đã qua và những cái sẽ tới. Đó là một quá trình dài, liên tục, đòi hỏi sự nỗ lực cao độ, bền bỉ. Anh dặn dò các em cũng chính là tự răn mình, không được lơ là trong cuộc sống. Chúng ta đứng lại tức là thụt lùi vì thế giới này luôn vận động tiến về phía trước. Anh em chúng ta phải không ngừng phấn đấu trong học tập, trong công tác và trong các mặt của cuộc sống, nếu không muốn mình bị đào thải. Anh càng nhớ câu chuyện “có - không” của ba nhiều năm trước, lại càng trân trọng sự hi sinh của ba và mẹ, những người đã cho chúng ta những điều “có” đầu tiên vô giá của cuộc đời!
Tớ cũng có một câu chuyện do một người bạn gửi cho tớ , cũng ngắn thôi nhưng hay phết. Câu chuyện cũng chẳng có tên, ta tạm nôm na gọi là : Vì sao trái tim lại là biểu tượng cho tình yêu !!! Ngày xửa ngày xưa, từ lâu lắm rồi... chẳng nhớ là năm nào nữa. Trên trái đất này có 1 tiệm banh' rất to. Ở đó có rất nhiều loại bánh được làm ra và phân phát đi khắp thế giới. Hiệu bánh to đến nỗi mà các kệ bánh đặt rất xa nhau, đến nỗi chiếc bánh ở kệ bên này cũng khó mà nhìn thấy chiếc ở kệ bên kia. Rồi có một chiếc bánh ở kệ bên này yêu một chiếc ở kệ bên kia ( Hình như là tình yêu sét đánh ^^ ) Và chúng quyết định đi tìm nhau dù biết rằng sẽ phải vượt qua rất nhiều khó khăn và gian khổ . Cả hai chiếc bánh cùng lên đường đi sang phía bên kia để tìm người mình yêu. Dọc đường đi, cả 2 đều gặp rất nhiều khó khăn, nào là phải đương đầu với lũ chuột, lũ dán , lũ kiến và cả sự mời mọc quyến rũ của những chiếc bánh khác nữa, đến nỗi mà chúng không còn được nguyên vẹn về hình dáng nữa, chiếc nào cũng bị méo mó và nham nhở. Nhưng cả hai vẫn vượt qua được cho đến ngày chúng gặp được nhau. Ngày gặp nhau cả hai cùng lao đến ôm chầm lấy nhau, và điều ngạc nhiên là tất cả những miếng vỡ, những mảnh vụ, những miếng mà dọc đường đi chúng bị lũ chuột hay lũ dán ăn lại chắp vá với nhau một cách vừa vặn tạo nên một hình trái tim hoàn hảo ^^ Kể từ đó người ta thường hay lấy trái tim là biểu tượng cho tình yêu !!! Thế đấy ! Tình yêu là cái gì đó hoàn hảo của những cái khiếm khuyết, Không một ai trên đời này là hoàn hảo cả cho đến khi họ tìm thấy một nửa kia của mình. Vì vậy, nếu ai đó đang nghĩ mình rất xấu và tồi tệ thì cũng đừng buồn, một ngày nào đó khi đã tìm ra được một nửa còn lại của mình bạn sẽ trở thành người hoàn hảo. Và còn điều này nữa, Hạnh Phúc khong tự nhiên đến mà bạn phải đi tìm, phải đấu tranh và dành lấy nó !!! =^_^=
Vì sao phụ nữ khóc? Cậu bé hỏi mẹ của mình: "Mẹ ơi, vì sao mẹ khóc?". "Bởi vì mẹ là một phụ nữ", người mẹ trả lời. Vẫn không hiểu, cậu bé chạy đến bên cha của mình: "Cha ơi, tại sao mẹ lại khóc?". "Mọi phụ nữ đều có thể khóc chẳng vì một lý do nào cả", sau một hồi trầm ngâm, người cha chỉ có thể nói với cậu bé như vậy. Cậu bé lớn dần và trở thành một người đàn ông nhưng vẫn luôn tự hỏi . Một ngày, cậu quyết định gọi điện cho Thượng đế và hỏi: "Thưa ngài, ngài có thể cho con biết tại sao phụ nữ lại có thể khóc dễ dàng như vậy?". Thượng đế cười mà rằng: "Khi tạo ra phụ nữ, ta đã ban cho họ một đôi vai đủ cứng cáp để có thể gánh vác cả thế giới, nhưng vẫn đủ mềm mại để đem lại sự dễ chịu. Ta ban cho họ sức mạnh tiềm ẩn để chịu đựng sự đau đớn của việc sinh nở. Ta ban cho họ sự cứng rắn cho phép họ giữ vững tinh thần ngay cả khi tất cả mọi người đều từ bỏ, vượt qua cả ốm đau hay mệt mỏi để chăm sóc gia đình mà không một lời phàn nàn. Ta ban cho họ một trái tim đầy cảm xúc để yêu thương con cái dưới bất kỳ hay trong mọi trường hợp, thậm chí ngay cả khi chúng làm cho họ tổn thương nặng nề. Ta ban cho họ lòng vị tha để có thể tha thứ cho những lỗi lầm tưởng như kéo dài vô tận của các ông chồng và nhào nặn hình dáng của họ từ chiếc xương sườn của người đàn ông. Cũng giống như những chiếc xương sườn kia, họ sẽ làm nhiệm vụ bảo vệ trái tim người đàn ông. Ta ban cho họ sự khôn ngoan để nhận biết rằng một người chồng tốt không bao giờ làm tổn thương người vợ, chỉ là đôi khi, anh ta muốn thử thách niềm tin và lòng quyết tâm của người đang cùng mình sánh bước. Và cuối cùng, ta ban cho họ một giọt nước mắt để rơi. Đây là một đặc quyền của phụ nữ để sử dụng cho bất cứ khi nào họ cần đến". "Con thấy đó, con trai", Thượng đế cất lời, "vẻ đẹp của người phụ nữ không thể hiện ở quần áo họ mặc, dáng vẻ họ có, hay cách họ chải tóc. Vẻ đẹp của người phụ nữ là những gì nằm trong đôi mắt kia, bởi đó chính là con đường dẫn đến trái tim - nơi tình yêu ngự trị".
Cần phải tin vào quyền lực của những chữ cái a, b, c, d, e... Vâng, chỉ cần một chữ cái cũng có thể thay đổi cả một số phận. Bằng chứng ư? Chính là câu chuyện này... Khi ông bà Point (trong tiếng Pháp có nghĩa là dấu chấm) có một cậu con trai và họ quyết định đặt cho cậu một cái tên vĩ đại. Sau khi lưỡng lự giữa Rambo, Charlemagne, Ramses và Catona, cuối cùng họ lại chọn Virgile bởi đó là tên một trong những nhà thơ cổ đại lớn nhất. Chỉ có điều là ông Point đã quá xúc động khi ghi tên con vào sổ đăng kí, ông đánh vần nhầm ra "V-I-R-G-U-L-E" và thế là Virgile trở thành Virgule (nghĩa là dấu phẩy). Khi biết điều này, dù rằng rất giận nhưng vợ ông vẫn nhìn cậu con trai rồi cười: _ Nhìn con thật xinh xắn lại nhỏ bé. Virgule! Thế cũng tốt. Và cái tên được giữ lại. Cũng như cái tên của mình, Virgule trông khẳng khiu và buồn cười. Ở trường, mỗi khi điểm danh, thầy giáo gọi: _ Point Virgule! Và Virgule đứng bật dậy, như một dấu chấm than và đáp: _ Dạ, có mặt! Sau đó, Virgule lớn lên và đem lòng yêu cô bạn hàng xóm của anh, Séraphine. Khi người ta yêu, sẽ có hai loại người: những người dám thổ lộ và những người không dám. Virgule là loại thứ hai. Và bất hạnh hơn nữa khi mỗi lần Séraphine xuất hiện là Virgule trở nên xanh lét, mồ hôi đầm đìa, bước trượt cầu thang. Anh co rúm người lại đến nỗi trông anh như một dấu chấm, một dầu chấm nhỏ xíu... khi đó có thể gọi anh là Point Point. Và Séraphine chẳng bao giờ nhìn thấy anh. Ấy vậy mà... chính chữ ''u'' đã làm mọi thứ trở nên thay đổi. Các bạn có biết như thế nào không? Séraphine đem lòng yêu một chàng trai không yêu cô. Cô luôn cười nói, cố gắng bắt chuyện với anh ta, gọi điện cho anh ta, viết thư cho anh ta.... nhưng chẳng được gì cả. Thật đáng thương cho Séraphine. Một này nọ, cô quyết định gửi bức điện thứ mười cho tình yêu của cô. Và chính hôm đó, Séraphine gặp Virgule ở bưu điện vì Virgule chính là nhân viên ở đó. Khi Virgule thấy Séraphine đến gần, anh cảm thấy mình sắp ngất đi. Cô thì không nhìn anh: _ Tôi muốn gửi một bức điện- cô nói với một giọng buồn bã. _ Xin cô vui lòng đọc nội dung... Virgule cầm bút và lắp bắp nói. Cô đọc với giọng run: _ Je t'aime -virgule - Je t'adore- virgule- Je voudrais tant que tu me dises que tu m'aimes aussi- point. (Em yêu anh- ''phẩy''- em thương anh- ''phẩy''- em rất muốn anh cũng nói với em rằng anh cũng yêu em- "chấm"). Tuyệt vời làm sao khi nghe một câu như vậy và Virgule yêu cầu Séraphine nhắc lại. Cô đọc: _ Je t'aime- Je t'adore.... _ Không, không!- Virgule nói- Hãy đọc lại đầy đủ cơ! Séraphine làm theo: _ Je t'aime- virgule- Je t'adore- virgule... _ Lần nữa nhé cô... - Virgule rụt rè. Mỗi lần nghe câu đó, đôi mắt anh lại sáng lên. Và đột nhiên, Séraphine nhận ra Virgule là một chàng trai thật đáng yêu với đôi mắt ấy và hàng mi dài... nụ cười của anh thì dịu dàng như mật ngọt. Như có một phép lạ, anh thì thầm với cô: _ Anh cũng yêu em, Séraphine. Chỉ một chữ đôi khi thay đổi cả câu, và một câu có thể thay đổi cả một số phận. Nếu Virgule tên là Virgile, một nhà thơ cổ đại lớn nhất, thì có lẽ bây giờ anh vẫn cô đơn. Bây giờ Virgule và Séraphine đang rất hạnh phúc bên nhau và họ đã có ba dấu chấm nhỏ... == Sư Tầm ===
Tình yêu luôn Mù Quáng và Điên rồ luôn cầm tay dắt Tình yêu đi! Chuyện kể rằng, ngày xửa ngày xưa, ở một góc nhỏ của thế gian, các Tình cảm và Phẩm chất của Con người đã tụ tập lại. Và khi mà Nỗi buồn đã ngáp đến lần thứ 3. Điên rồ đề xuất: “Các bạn ơi, chúng ta chơi trò trốn tìm đi!!!” Tò mò hỏi: “Trốn tìm ư? Trò gì thế?” Điên rồ giải thích rằng chơi như thế này... Một người điều khiển cuộc chơi sẽ là người quản trò của lần tiếp theo và cứ thế… Thích quá! Nhiệt tình nhảy cẫng lên cùng với Thoải mái, Vui vẻ cũng múa một vòng, Khăng khăng cho rằng nó sẽ thắng Do dự. Chỉ có Vô tình, đứa không bao giờ quan tâm đến cái gì, từ chối tham gia vào trò chơi. Thật thà không muốn trốn, bởi vì cuối cùng thì người ta cũng tìm ra nó, Sự thật, mà thôi, nó không lẩn tránh được ai. Kiêu căng thì qủa quyết rằng đây là trò vớ vẩn, nó chỉ thấy mỗi nó quan trọng. Nhút nhát thì hoàn toàn không dám làm liều. 1, 2, 3 - Điên rồ bắt đầu đếm. Lười nhác đã trốn đầu tiên, nó trốn sau tảng đá gần nhất bên đường. Niềm tin bay lên trời cao, Đố kị rúc vào bóng mát của Hào quang, đứa mà đã khá khôn ngoan khi nhảy lên tầng cao nhất của một cái cây to và yên vị trên đó. Nhân hậu tìm mãi mà không có chỗ trốn, bởi vì mỗi một nơi mà nó tìm được đều thích hợp cho các bạn của nó và nó nhường lại cho họ: Một cái hồ trong veo – cho Sắc đẹp Kẽ nứt của cây – cho Nỗi sợ Cánh bướm – cho Hiếu sắc Hồn gió – cho Tự do Và cuối cùng, xong xuôi cho các bạn, Nhân hậu cũng ẩn mình vào trong một tia nắng. còn ích kỷ, ngược lại, chỉ đi tìm cho riêng mình một chỗ ấm cúng và tiện nghi. Dối trá trốn dưới đáy đại dương (mà thực ra thì nó trốn ở cầu vồng). Ước mơ và Khát vọng trốn ở miệng núi lửa. Đãng trí đã trốn ở một đâu đó…không nhớ… Khi mà điên rồ đếm đến 999.999, Tình yêu vẫn tìm kiếm chỗ náu thân cho mình, nhưng mọi nơi đều có chủ rồi. Và đột nhiên Tình yêu nhìn thấy một cụm hồng và quyết định trốn vào giữa những bông hồng đó. Một triệu! Điên rồ gào lên và bắt đầu xông đi tìm kiếm. Đầu tiên nó tìm thấy Lười nhác, sau đó nghe thấy Niềm tin đang cãi nhau với Thượng đế và tìm ra nó trên trời, rồi nó nghe thấy núi lửa rùng mình và phát hiện ra Ước mơ và Khát vọng. Rồi Điên rồ tìm ra Đố kỵ và suy đoán được nơi trốn của Hào quang! ích kỷ thì không làm Điên rồ phải nhọc công tìm kiếm, bởi vì nơi nó chui vào là một tổ ong, và những chủ nhân nhỏ bé đã đuổi cổ vị khách không mời. Trong khi tìm kiếm, Điên rồ khát nước, tìm đến mặt hồ và thấy Sắc đẹp. Còn Do dự thì đang ngồi ở hàng rào và suy nghĩ xem nó nên trốn ở bên phải hay bên trái. Và thế là mọi người đều lần lượt được tìm thấy: Tài năng trên một cọng cỏ non, Thất vọng - trong hang tối. Dối trá trong cầu vồng (mà thật ra thì nó đã trốn ở đáy đại dương). Chỉ có tình yêu chưa thấy đâu… Điên rồ lặn lội từng con suối nhỏ, ngó nghiêng từng cây to, trèo lên đỉnh mỗi ngọn đồi và cuối cùng thì quyết định đến bên những khóm hang. Khi Điên rồ vén cành để bước vào giữa khóm thì chợt nghe thấy một tiếng kêu thất thanh. Những cái gai nhọn của hoa hồng đã làm mắt Tình yêu bị tổn thương… Điên rồ cuống lên, không biết phải làm gì, nó rối rít xin lỗi, nó khóc, van lơn, xin tha thứ và để chuộc tội lỗi, nó hứa sẽ trở thành người dẫn đường của Tình yêu. Và thế là từ đó, mỗi khi loài người biết chơi trò trốn tìm lần đầu tiên, Tình yêu luôn Mù Quáng và Điên rồ luôn cầm tay dắt Tình yêu đi!
Định nghĩa tình yêu Một chàng trai đưa cô bạn gái thân vào quán uống nước.Sau khi người phục vụ đặt hai cốc nước trắng lên bàn và đợi thì cô gái chợt đặt ra một câu hỏi: - Đố bạn " Tình Yêu " là gì ? Chàng trai mím cười quay sang cô phục vụ và nói: -Chị cho em một ấm trà, một cốc cà fê đen, một cốc cà fê sữa, một ly rươu vang và một ly sâm panh. Sau khi mọi thứ đã được mang ra, chàng trai lấy ấm trà và uống chén đầu tiên. Anh ta nói: -Tình yêu như ấm trà này. Khi ta uống nước đầu sẽ rất đậm đà, nước thứ hai sẽ dìu dịu thanh thanh. Còn nươc thứ ba thì sao ? Tình yêu không như ấm trà này bởi sau nước thứ ba ấm trà sẽ không còn hương vị ban đầu. Anh ta lại nhấp một ngụm cà fê đen và nói: -Tình yêu mang hương vị của cốc cà fê này, lúc đầu có thể phải trải qua vị đắng nhưng dần dần vị ngọt và thơm sẽ ngấm dần vào mỗi người. -Nhưng tình yêu không như cốc cà fê sữa. Uống cà fê sữa ta sẽ cảm thấy ngay vị ngọt, vị ngọt của nó đến rất nhanh và đi rất nhanh. Còn tình yêu không như vậy. Dứt lời anh ta đổ cốc cà fê ấy đi và nói: -Tình yêu như ly rươu này, nó thật nồng nàn, ấm áp và êm đềm. Anh ta lại uống ly sâm panh -Không ! Tình yêu không thể là thứ nước khai vị chua loét này được. Chàng trai lo lắng vì không tìm được câu trả lời. Bất chợt anh ta nhìn thấy cốc nước trắng trên bàn. Anh ta reo lên. Đúng rồi, hãy nhìn cốc nước kia, nó thật tinh khiết và giản dị. Rượu cà fê và trà cũng phải bắt nguồn từ nước. Tình yêu cũng như vậy, cái nồng nàn, ngọt ngào, êm đềm và cay đắng cũng phải xuất phát từ lòng chân thành và những điều giản dị nhất. Bạn ạ ! Tình yêu là cốc nước trắng. Cô gái ngồi im, đôi mắt mở to. Và rồi cô từ từ nhấc ly nước lên và từ từ đặt vào tay chàng trai. Chàng trai đã hiểu rằng, anh ta đã có một câu trả lời đúng...
Bí mật của bé Bánh Rán (Hoathuytinh.com) Lên năm tuổi, thằng Bánh Rán, con tôi, hầu như tuần nào cũng mang về nhà một thương tích mới. Phạt roi hay úp mặt vào tường đều là nước đổ lá khoai. Cuối cùng, tôi đề nghị thương lượng. Nếu trong một tuần, Bánh Rán không làm điều gì khiến cô mẫu giáo và hàng xóm than phiền, thì tôi sẽ mua cho cu cậu một chiếc ôtô chạy điện. Trong bảy ngày kế tiếp, vợ chồng tôi hoàn toàn yên ổn. Ở trường mẫu giáo về nhà, cu cậu thường ngồi hí hoáy vẽ. Nếu có đi chơi, thì quần áo Bánh Rán cũng chỉ lấm lem tí chút. Vợ chồng tôi rất ngạc nhiên. Ngạc nhiên hơn nữa, ngày chủ nhật, khi tôi dẫn Bánh Rán đi mua chiếc ôtô chạy điện mà con từ lâu ao ước, cậu đã từ chối mà khăng khăng chọn chiếc xe đạp ba bánh có rơ-moóc. Một ngày kia, tôi lén đi theo khi cu cậu đạp xe ra sân chơi gần nhà, mang theo mấy bức vẽ và một củ khoai luộc. Bánh Rán dừng xe, một cô bé nhỏ xíu, mắt một mí tung tăng chạy đến. Hai đứa nhỏ ngồi đung đưa chân trên ghế đá, chúi mũi xem "tác phẩm hội hoạ" của Bánh Rán. Cô bé bóc khoai, bẻ cho Bánh Rán miếng to, còn mình chỉ nhai nhỏ nhẻ. Bánh Rán vô tư ăn hết phần rồi ... thèm thuồng nhìn miệng bạn gái. Mắt một mí chìa luôn miếng khoai cho cậu, còn cô bé ngắm tranh cho no lòng. Về nhà, tôi không nói gì với vợ. Tôi chẳng muốn cô ấy thêm đau đầu về "mối tình" của Bánh Rán. Bánh Rán ngày càng ngoan. Cu cậu hăng say học chữ, tập làm toán. Nhưng bánh kẹo và hoa quả trong tủ lạnh thì vơi đi nhanh chóng. Tôi quyết định nói chuyện thẳng thắn với cậu con trai. Và Bánh Rán thành thật kể về Su. Tôi hỏi: "Con thích bạn Su thật chứ?". Cậu nhóc gật đầu: "Bạn ấy học cùng lớp Lá. Tụi con cất gối và cốc uống nước gần nhau trong tủ. Buổi trưa, con lấy gối ngủ cho Su. Còn ăn chè thì Su lấy cốc cho con, bố ạ. Việc nhẹ Su làm, việc nặng con làm hết!". Tôi hơi chột dạ, vì ở nhà, mọi việc đều do vợ tôi gánh vác, đi làm về tôi chỉ đọc báo và xem TV mà thôi. Tôi hỏi tiếp: "Con thường giành ăn của Su phải không?". Bánh Rán ngoẹo đầu: "Bạn ấy bị sún nên ghét nhai lắm. Ở lớp, con nhường cho bạn ấy bát canh của con đấy!". Tôi phì cười: "Sắp vào lớp 1, hết học chung, con nhớ Su chứ?". Bỗng dưng, đôi mắt Bánh Rán mở to, lo âu: "Con sẽ cưới bạn Su, bố nhé?". Tôi bàng hoàng, đùa: "Cưới nhau thì hai vợ chồng đi lại bằng gì?". "Con có xe đạp ba bánh đấy thôi. Su có thể ngồi sau rơ-moóc ạ". "Nhưng khi có em bé sẽ vất vả đấy", tôi nói nghiêm trang. Bánh Rán suy nghĩ rất lâu rồi cười rạng rỡ: "Su đẻ trứng, con gửi mẹ cất vào tủ lạnh. Con sẽ đi làm siêng năng. Khi nào có nhiều tiền, Su sẽ ấp quả trứng cho nở ra em bé. Con sẽ chăm sóc Su thật tốt, không để bạn ấy mệt tí nào bố ạ.". Tôi lặng đi, nhìn Bánh Rán. Những ý nghĩ ngây thơ mà cũng thật chững chạc hệt như của một chàng trai trưởng thành, biết yêu thương nên đầy trách nhiệm và lo toan. Mai này Bánh Rán lớn lên, có lẽ sẽ lấy cô gái mắt một mí nào đó làm vợ. Dù cô gái ấy là ai, tôi cũng tin rằng người được con tôi yêu sẽ hạnh phúc. Bởi vì, một khi biết thương người phụ nữ của mình, người đàn ông sẽ nỗ lực rất nhiều. Tôi học được điều bí mật tuyệt vời ấy chính từ Bánh Rán. Theo "Hoa Học Trò" Mong rằng những bạn trai hãy luôn quan tâm đến người mình yêu như thế nhé. Mình cũng sẽ cố gắng quan tâm đến "ngưới ấy" như thế nhưng mà đôi lúc sao khó quá các bạn à.
Một lần nọ, có 1 người hỏi Ngọc Hoàng rằng: " Điều gì ở loài người làm cho Người ngạc nhiên nhất? " Ngọc Hoàng trả lời :" Con người mất sức khỏe để kiếm tiền và sau đó mất tiền để hồi phục sức khỏe. Suy nghĩ lo âu về tương lai, họ quên đi hiện tại....Như thế họ không sống cho hiện tại và tương lai. Họ sống như thể họ sẽ không bao giờ chết, họ chết như thể họ chưa từng được sống...." Hi vọng rằng các bạn hãy trân trọng cuộc sống của chính mình Copy từ Internet Bản tiếng Anh Somebody once asked God : " What surprises you most, about Mankind...?" God replied:" They lose their health to make money and then lose their money to restore their health....By thinking anxiouly about the future, they forget the present... Such that, they live neither for the present nor for the furture... They live as if they will never die and they die as if they had never lived..." "Wishing you have a quality life"
Ngày ấy, trên thảo nguyên xanh kó một gia đình 1 ông lão và 3 người con trai sống trong kăn nhà nhỏ xinh xắn. Ba anh em thì mỗi người một tính. 2 người anh thì thông minh, nhanh nhẹn, còn cậu út thì ...Chẳng ai biết cậu khôn hay dại nữa, suốt ngày lủi thủi chẳng hé răng lấy 1 kâu. Một ngày kia, ông lão gọi kác kon đến bên mình chỉ dặn : -Kác kon ạ, ta đã già rồi, chẳng mấy chốc thì về với mẹ kủa kác kon thôi. Ta dặn này. Khi ta ra đi, kác kon hãy khóa kửa lại rồi đi tìm nơi đông người mà sống. Kác kon hãy học lấy một kái nghề để sinh nhai... Không bao lâu thì ông lão qua đời. 3 anh em hết sức đau buồn, nhưng họ vẫn nhớ lời cha dặn. Chôn kất cha xong, họ khóa cửa nhà lại rồi từ biệt nhau. Mỗi người 1 kon đường, họ đi tìm tương lai. Họ hẹn nhau 1 năm sau sẽ trở lại cánh rừng xưa, kánh rừng mà kả 3 anh em đã từng chơi đùa, săn bắn. Thời gian kứ thế trôi đi, rồi kũng đến ngày họ phải trở lại khu rừng đó. Người anh kả về trước tiên, anh ta học được nghề mộc. Khi ngồi chờ 2 em, anh nhìn thấy kây gỗ bên kạnh và đẽo ngay được pho tượng 1 kô gái. Người anh thứ 2 trở lại, anh học được nghề may. Khi đến, anh sững sờ trước pho tượng đẹp như tranh vẽ. Và anh quyết định phải may cho nàng 1 bộ quần áo thật đẹp. Mãi đến chiều mới thấy kậu út trở về. Thật ngạc nhiên, 1 năm trôi qua mà kậu chẳng học được nghề gì, kậu kũng chẳng thay đổi chút nào, vẫn nhìn nhìn ngó ngó, đi đi lại lại, vẫn chẳng nói chuyện với ai...Nhưng kậu lại làm được 1 việc mà 2 anh kậu không thể. Đó là nghe được tiếng nói kủa thiên nhiên, chuyện trò được với chim muông, hoa lá...Vừa nhìn thấy cô gái bằng gỗ, kậu lập tức kất giọng hát. Lời ka kủa kậu làm cho 2 người anh khóc nức nở. Kỏ kây hoa lá và muôn vàn muông thú kũng phải rung động. Những kon chim đang bay kũng phải đáp xuống, những kon ká đang bơi kũng phải ngoi lên. Và từ trong đôi mắt bằng gỗ kia ,2 dòng nước mắt trào ra không ngớt. Cô gái đã kất tiếng khóc và trở thành 1 kon người hoàn thiện, kậu út nở 1 nụ kười mãn nguyện rồi lặng lẽ bỏ đi. Hai người anh chạy ngay đến bên kô gái : "Nàng sẽ là vợ ta, chính ta đã tạo ra nàng". "nàng phải là vợ ta, ta đã may quần áo cho nàng"... Cô gái mỉm kười : Chàng đã tạo ra thiếp, thiếp koi chàng như cha. Kòn chàng đã may đồ cho thiếp, thiếp sẽ koi như mẹ. Kảm ơn vì đã cho thiếp những thứ kao quý đó. Nhưng thiếp chỉ kó thể yêu 1 người, người đã ban cho thiếp 1 sự sống, người đã thổi vào thiếp 1 linh hồn, kũng là người đã cho thiếp trở thành 1 con người hôm nay. Nói rồi cô gái chạy đi, đuổi theo kậu em ut đang mờ dần trong ánh hoàng hôn.
Trong 1 khu nhà trọ thành phố có 3 chàng trai và 1 cô gái ở 4 phòng gần nhau. Họ ở kùng nhau kũng lâu và koi nhau như hàng xóm. 3 chàng trai thì 1 người là kầu thủ bóng đá, 1 người là sinh viên mới tốt nghiệp, người thứ 3 là anh chàng hát rong bị mù kả 2 mắt. Họ kũng chạc tuổi nhau. Một hôm kô gái tỉnh dậy, theo thói quen, cô nhìn sang kác phòng bên. Thấy kả 3 người đều đi đâu từ rất sớm. Mãi đến trưa kũng không thấy ai về kả. Cho đến chiều, khi cô gái đi tắm. Bước vào phòng tắm soi gương 1 lúc, cô kởi hết quần áo ra để chuẩn bị tắm thì đột nhiên kó tiếng gõ kửa. Kô mặc quần áo vào rồi ra mở kửa: Chúc mừng tôi đi cô bé, tôi đã chính thức được gọi vào đội tuyển quốc gia. Thì ra là anh kầu thủ đến báo tin vui. Cô lại quay vào phòng tắm, vừa kởi hết quần áo ra thì lại có tiếng gõ kửa: Chúc mừng tôi đi nào ! Kô gái lại mặc quần áo vào rồi ra mở kửa. -Chúc mừng tôi đi, tôi mới xin được 1 kông việc khá tốt... Lần thứ 3, kô gái trở lại phòng tắm. Vừa mới kởi hết quần áo ra thì lại nghe thấy tiếng gõ kửa : Kô hàng xóm ơi ! kó nhà không thế ? Lần này kô gái lắng tai nghe ngóng kỹ. À, chắc hẳn là anh mù đến báo tin vui gì đó. Và chẳng kần mặc quần áo nữa, kứ như vậy kô gái ra mở kửa. Quả nhiên đúng là anh chàng mù, anh ta nở 1 nụ kười tươi : "Hãy mừng cho tôi đi, kác bác sĩ đã chữa cho tôi khỏi mù".
Hạnh phúc... trong tầm tay Ai cũng biết: Bạn không thể là tất cả cho mọi người. Bạn không thể làm mọi thứ cùng lúc. Bạn không thể xuất sắc trong mọi việc. Bạn không thể làm mọi việc tốt hơn ai đó. Bạn chỉ là một người bình thường, như bao người. Vì thế: Bạn cần khám phá để biết mình là ai, và cứ là chính bạn. Bạn phải quyết định việc gì trước, việc gì sau, và tuần tự giải quyết từng việc một. Bạn phải khám phá sức mạnh bản thân, và tận dụng sức mạnh đó. Bạn phải học cách không so sánh mình với người khác. Vì không ai trên đời này là bạn ngoài chính bạn. Và khi đó: Bạn sẽ biết cách chấp nhận bạn là duy nhất. Bạn sẽ biết cách chọn lựa những ưu tiên Bạn sẽ biết sống với những điểm yếu của chính mình. Bạn sẽ biết tự kính trọng và yêu quí bản thân. Và, bạn sẽ là bạn với trọn vẹn nghị lực và sức mạnh. Hãy dám tin tưởng: Rằng bạn thật tuyệt vời, bạn là duy nhất. Rằng bạn là công trình vô giá của lịch sử. Rằng “là chính mình” không chỉ là quyền, mà còn là trách nhiệm của bạn. Rằng cuộc sống không là những khó khăn phải giải quyết, mà là tặng vật để yêu thương và trân trọng. Và, bạn chắc chắn có thể đứng vững, bất chấp tất cả... (Theo Inspiration Peak)
Bọn trẻ đang vui đùa trên bãi biển,bỗng 1 bà cụ già áo bạc màu gương mặt khắc khổ từng bước từng bước nặng nhọc trên bãi cát,lâu lâu lại nhìn lũ trẻ và nở 1 nụ cười.Bà cứ lẵng lặng đi chăm chăm nhìn xuống,đôi lúc lại cuối xuống 1 chút để làm gì đó rồi lại nhìn lũ trẻ.Người lớn vội bảo lũ trẻ tránh xa bà già ấy ra coi chừng là kẻ bắt cóc con nít họ cố tình nói to để bà nghe,lũ con nít cũng lo sợ tránh xa bà ra. Buổi chiều khi mọi người nghỉ ngơi chuẩn bị thu xếp ra về thấy bà cụ vẫn loang quanh như thế liền hỏi xung quanh.Họ liền nghe đc câu trả lời:"Ngày xưa bà có 1 đứa cháu,bố mẹ nó đã ra đi trong 1 cơn biển động.2 bà cháu quấn quýt bên nhau.Nhưng rồi 1 hôm trong khi nô đùa trên bãi biển cháu bà dẫm phải vỏ sò,nhà ko có tiền thằng bé bị nhiễm trùng và qua đời từ ấy bà lặng lẽ làm 1 công việc là đi nhặt những mảnh vỏ sò để ko đứa trẻ nào bị như cháu mình nữa". Họ vội quay đầu lại như kiếm và xin lỗi bà về hạnh động trc đấy nhưng bóng bà đã dần xa.Ánh chiều buông xuống bà vẫn lầm lũi bước đi.
-Chỉ còn một đô la và tám bảy cent. Đó là tất cả số tiền mà Della giành dụm được. Mỗi ngày cô đến chợ, mua những thứ thịt rẻ nhất, loại rau rẻ nhất....cho đến khi thấm mệt mà cô vẫn đi đi lại lại trong chợ để cố tìm ra loại thức ăn rẻ nhất. Mình phải tiết kiệm từng cent nếu có thể.Cô thầm nghĩ Della đếm lại tiền một lần nữa, cô không hề nhầm. Chỉ còn lại một đôla và 87 cent. Chỉ có thế thôi mà ngày mai là Giáng Sinh rồi. Cô không thể làm gì hơn -Chồng cô là James Dillingham Young. Họ có một phòng ngủ, bếp và nhà tắm như bao nhiêu nhà nhỏ nghèo nàn khác ở thành phố nổi tiếng này. Della khóc. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đường phố vẫn vắng lặng như tờ,một con mèo xám đứng cạnh bức tường loang lổ và cô chỉ nhìn thấy một màu xám. Ngày mai là Giáng Sinh mà trong khi chỉ có một đôla và 87cent để mua quà cho James. Ước mơ mua cho anh một món quà mà anh ưa thích sao mà khó khăn đến thế? -Bỗng nhiên cô quay phắt lại với đôi mắt rực sáng. Đúng rồi, James và cô có hai thứ đặc biệt. Một là chiếc đồng hồ vàng của bố anh để lại mà trước đó là của ông nội anh. Và điều đặc biệt thứ hai đó là mái tóc của Della. Rất nhanh chóng. Della thả mái tóc nâu dài óng đẹp của mình xuống. Nó chảy xuống lưng gần như chiếc áo choàng quanh người cô. Cô nâng nhẹ mái tóc lên và lặng lẽ khóc. -Khoác chiếc áo nâu đã sờn cũ, đội chiếc mũ màu nâu đã ngả màu. Della nhanh nhẹn ra khỏi nhà. Cô bước xuống cầu thang, đi ra đường với đôi mắt rực sáng. Đi dọc theo những cửa hàng rồi dừng lại trước một cửa hiệu có tấm biển "Hiệu cắt tóc của bà Eloise". Một người đàn bà béo bước ra, Della ngập ngừng nhỏ nhẹ. -Bà có mua tóc của tôi không? -Tôi mua tóc!bà ta trả lời. Mở tóc của cô ra cho tôi xem. Mái tóc nâu đẹp của Della được trải ra. Hai mươi đôla - bà ta nói và đụng vào mái tóc của cô. -Nhanh lên! Cắt nhanh lên và đưa tiền cho tôi........ -Hai tiếng sau đó trôi qua rất nhanh. Della rất hạnh phúc và cười sung sướng, cô dạo qua các cửa hiệu để mua quà cho James -người chồng mới cưới chưa đầy một năm, mà cô rất mực yêu quý. -Cuối cùng cô cũng tìm thấy nó. Đó là một cái dây vàng để đeo đồng hồ. Khi Della nhìn thấy cái dây vàng này, ngay lập tức cô biết ngay là nó dành cho James. Cô phải mua nó. -Trả hai mươi mốt đôla cho chiếc dây xong, cô vội vã ra về với 87cent còn lại. Khi về đến nhà, ngắm nhìn mái tóc ngắn của mình trong gương cô nghĩ: "Mình có thể làm gì được với nó?". Thẩn thơ, mỉm cười, rồi cô cũng bận bịu với ý nghĩ đó. Mái tóc bây giờ còn lại những đoạn xoăn nhỏ trên đầu. "Trời ơi giống cô bé học sinh quá, James sẽ nói gì khi nhìn thấy mình như thế này?". Bữa ăn tối đã sửa soạn xong. Della ngồi chờ đợi. Cô thầm nghĩ: "Hy vọng James anh ấy thấy ,và vẫn cho là mình kô hề xấu đi !" Cánh cửa bật mở, James bước vào. Anh trông gầy gò và cần có một chiếc áo khoác mới. Mắt anh nhìn Della chăm chú. Cô không thể hiểu nỗi cái nhìn toát ra từ khuôn mặt yêu quý, gần gũi ấy giờ đây làm cô sợ hãi. Nhưng anh không hề tức giận hay ngạc nhiên. Anh chỉ nhìn cô với một cái nhìn lạ lùng khó hiểu. Della chạy đến bên chồng. -James! Cô khóc. Đừng nhìn em như thế! Em đã bán mái tóc của em đi vì em muốn tặng anh một món quà. Rồi nó sẽ dài ra thôi mà. Em đã làm việc đó vì anh .James, anh hãy nói "Chúc mừng Giáng Sinh đi", em có một món quà đặc biệt cho anh đây! -Em đã cắt tóc của mình đi ư?-James lặng lẽ -Vâng, em đã nói với anh rồi, vì em yêu anh! Em dọn bữa tối nhé! Bỗng nhiên, Jame vòng tay ôm lấy Della. Sau đó anh đưa tay vào túi lấy ra một thứ gì đó đặt lên bàn. -Anh yêu em Della...!!! Sẽ chẳng sao nếu tóc em dài hay ngắn. Nhưng nếu em mở ra, em sẽ thấy vì sao lúc nãy anh lại đau khổ như vậy. -Della mừng rỡ mở gói quà ra rồi kêu lên sung sướng. Nhưng một giây sau đó là tiếng kêu nghe đau đớn..... vì đó là một chiếc lược - Chiếc lược cho mái tóc đẹp của cô. Lần đầu tiên nhìn thấy chiếc lược này qua cửa kính của cửa hàng, mà cô đã từng ao ước có nó. - Nó thật đẹp và đắt tiền, bây giờ nó là của em. Nhưng mái tóc của em không còn nữa....... Dela cầm chiếc lược lên và nắm chặt nó. Ánh mắt cô tràn ngập tình yêu.Cô nói: -Tóc của em sẽ dài ra thôi, James -Chợt nhớ ra điều gì, cô nhảy và kêu lên "Ô!! đúng rồi" nhanh như cắt, cô đặt món quà vào tay James. -Có đẹp không, James? Em đã tìm khắp nơi mới có thể tìm được nó. Bây giờ anh có thể nhìn đồng hồ của anh hàng trăm lần trong ngày. Nào, đưa đồng hồ của anh cho em! và hãy nhìn nó với chiếc dây mới này. Nhưng James đã không làm việc đó. Anh ngồi xuống và đưa hai tay ra đàng sau đầu và mỉm cười. -Della...!!!! - James nói. Hãy giữ những món quà của chúng ta cùng với thời gian. Chúng rất đẹp. Nhưng..!!!!!! em biết đấy, tiền mua lược cho em cho ngày lễ Giáng Sinh là tiền bán chiếc đồng hồ của anh. Chẳng để anh giải thích thêm điều gì....cô nhào tới ôm chầm lấy anh và họ trao nhau những nụ hôn thật thắm thiết..... ....Dường như mọi lời lẽ trong lúc này đều vô nghĩa ,và trống rỗng.....hãy để những nụ hôn nồng nàn kia nói hộ...... lời yêu thương say đắm của hai người.... BU0MVANG_suutam
Chuyện kể rằng, ngày xửa ngày xưa, ở một góc nhỏ của thế gian, các Tình cảm và Phẩm chất của Con người đã tụ tập lại. Và khi mà Nỗi buồn đã ngáp đến lần thứ 3. Điên rồ đề xuất: “Các bạn ơi, chúng ta chơi trò trốn tìm đi!!!” Tò mò hỏi: “Trốn tìm ư? Trò gì thế?” Điên rồ giải thích rằng chơi như thế này... Một người điều khiển cuộc chơi sẽ là người quản trò của lần tiếp theo và cứ thế… Thích quá! Nhiệt tình nhảy cẫng lên cùng với Thoải mái, Vui vẻ cũng múa một vòng, Khăng khăng cho rằng nó sẽ thắng Do dự. Chỉ có Vô tình, đứa không bao giờ quan tâm đến cái gì, từ chối tham gia vào trò chơi. Thật thà không muốn trốn, bởi vì cuối cùng thì người ta cũng tìm ra nó, Sự thật, mà thôi, nó không lẩn tránh được ai. Kiêu căng thì qủa quyết rằng đây là trò vớ vẩn, nó chỉ thấy mỗi nó quan trọng. Nhút nhát thì hoàn toàn không dám làm liều. 1, 2, 3 - Điên rồ bắt đầu đếm. Lười nhác đã trốn đầu tiên, nó trốn sau tảng đá gần nhất bên đường. Niềm tin bay lên trời cao, Đố kị rúc vào bóng mát của Hào quang, đứa mà đã khá khôn ngoan khi nhảy lên tầng cao nhất của một cái cây to và yên vị trên đó. Nhân hậu tìm mãi mà không có chỗ trốn, bởi vì mỗi một nơi mà nó tìm được đều thích hợp cho các bạn của nó và nó nhường lại cho họ: Một cái hồ trong veo – cho Sắc đẹp Kẽ nứt của cây – cho Nỗi sợ Cánh bướm – cho Hiếu sắc Hồn gió – cho Tự do Và cuối cùng, xong xuôi cho các bạn, Nhân hậu cũng ẩn mình vào trong một tia nắng. còn ích kỷ, ngược lại, chỉ đi tìm cho riêng mình một chỗ ấm cúng và tiện nghi. Dối trá trốn dưới đáy đại dương (mà thực ra thì nó trốn ở cầu vồng). Ước mơ và Khát vọng trốn ở miệng núi lửa. Đãng trí đã trốn ở một đâu đó…không nhớ… Khi mà điên rồ đếm đến 999.999, Tình yêu vẫn tìm kiếm chỗ náu thân cho mình, nhưng mọi nơi đều có chủ rồi. Và đột nhiên Tình yêu nhìn thấy một cụm hồng và quyết định trốn vào giữa những bông hồng đó. Một triệu! Điên rồ gào lên và bắt đầu xông đi tìm kiếm. Đầu tiên nó tìm thấy Lười nhác, sau đó nghe thấy Niềm tin đang cãi nhau với Thượng đế và tìm ra nó trên trời, rồi nó nghe thấy núi lửa rùng mình và phát hiện ra Ước mơ và Khát vọng. Rồi Điên rồ tìm ra Đố kỵ và suy đoán được nơi trốn của Hào quang! ích kỷ thì không làm Điên rồ phải nhọc công tìm kiếm, bởi vì nơi nó chui vào là một tổ ong, và những chủ nhân nhỏ bé đã đuổi cổ vị khách không mời. Trong khi tìm kiếm, Điên rồ khát nước, tìm đến mặt hồ và thấy Sắc đẹp. Còn Do dự thì đang ngồi ở hàng rào và suy nghĩ xem nó nên trốn ở bên phải hay bên trái. Và thế là mọi người đều lần lượt được tìm thấy: Tài năng trên một cọng cỏ non, Thất vọng - trong hang tối. Dối trá trong cầu vồng (mà thật ra thì nó đã trốn ở đáy đại dương). Chỉ có tình yêu chưa thấy đâu… Điên rồ lặn lội từng con suối nhỏ, ngó nghiêng từng cây to, trèo lên đỉnh mỗi ngọn đồi và cuối cùng thì quyết định đến bên những khóm hang. Khi Điên rồ vén cành để bước vào giữa khóm thì chợt nghe thấy một tiếng kêu thất thanh. Những cái gai nhọn của hoa hồng đã làm mắt Tình yêu bị tổn thương… Điên rồ cuống lên, không biết phải làm gì, nó rối rít xin lỗi, nó khóc, van lơn, xin tha thứ và để chuộc tội lỗi, nó hứa sẽ trở thành người dẫn đường của Tình yêu. BU0MVANG_suutam
Cathy mở cửa sổ.Những cơn gió mùa xuân chạy qua. Gốc cây dưới cửa sổ như thể vẫn còn Brad yêu thương của cô đứng đá mỉm cười . Họ đã không gặp nhau từ mùa Valentine xa xôi lắm .Nỗi nhớ chạy quanh quẩn nhanh như gió trong căn phòng im lặng khủng khiếp của Cathy.Cô như bước phiêu du trên tấm thảm đỏ dưới chân mình. Cathy đến gần kệ sách với tay lấy tuyển tập Pauxtopki lại thấy nhói lòng về câu chuyên người quét rát và bông hồng vàng hạnh phúc dành cho Zuzi yêu dấu. Câu chuyện mà một chiều thứ bảy của quá khứ Brad đã từng đọc cho cô nghe. Nước mắt Cathy chạy vòng quanh khi cô đến bên chiếc ghế Brad đã từng ngồi. Chỗ ấy giờ vẫn còn ấm lắm. Gió ngoài cửa sổ vẫn thổi làm tung tờ lịch...cathy bàng hoàng, nó vẫn là tờ lịch của ngày 14 tháng 2 năm ấy... Cả ăn phòng chỗ nào cũng có bóng hình Brad. Trong tâm trí của Cathy, nỗi nhớ, tình yêu dày vò làm cô nghiêng ngả. Họ đã từng có những phút giây hạnh phúc...Cathy đến gần chiếc máy điện thoại, không thể không gọi cho Brad, không thể để lòng mình trống trải thêm một phút nào nữa...Ngón tay Cathy bấm những con số thân quen. Cô nghe thấy hơi thở của mình dồn nén và thổn thức trong ống nghe.Chuông reo và vẫn gái giọng mà một nghìn năm nữa cũng không tài nào cô có thể quên được: "Hello". Đầu dây bên này , Cathy cũng đáp lại Brad bằng một âm thanh tương tự. Và cứ như thể Brad đang gào lên: "Cathy đấy phải không?". Nước mắt giàn giụa, Cathy mỉm cười hạnh phúc: "Anh ấy vẫn không hề quên giọng nói của mình". Giọng của Cathy nghe như hư vô: "Em đây ,Brad à, anh hẹn em cuối buổi chiều thánh lễ...". Brad quên cả việc dập ống nghe, anh với lấy chìa khoá xe rồi lao như bay trên đường cao tốc. Cảm giác sung sướng hân hoan của của Brad chẳng khác nào với lúc anh đến nhà Cathy trong buổi hẹn đầu tiên. Anh cứ sợ , chỉ cần chậm một tích tắc thôi, người ta sẽ đem Cathy của anh đi mãi mãi. Và đến lúc ấy thì làm sao anh có thể sống được trên cõi đời này. Brad chạy ba bước một lên cầu thang nhà Cathy, ùa vào phòng cô như một cơn lốc và cuốn lấy Cathy bằng nụ hôn. Cathy bước về phía cửa sổ , nơi chứng kiến tình yêu ngọt ngào của một anh chàng đứng dưới gốc cây và cô nàng xinh đẹp trên lầu hai.Brad vòng tay ôm lấy eo của Cathy và gụcđầu vào vai cô: "Anh mang quà Valentine đến cho em đây". Cathy nhoẻn miệng cười: "Lại giống quà năm trước chứ gì?" "món quà cao 1m73 nặng 68 kg và có trái tim biết yêu em tha thiết... " Cathy đến bên bàn đốt nến. Những ngọn nến lung linh minh chứng cho tình yêu vĩnh cữu...Dường như không có gì chia cắt nỗi tình yêu của họ. Cứ như trên cuộc đời này, họ sinh ra là để yêu nhau và biến tất cả ngày tháng thành Valentine's Day hạnh phúc... Mẹ Cathy choàng tỉnh dậy trong một buổi sáng ngày 15 tháng 2. Bà vừa mơ thấy một giấc mơ lạ lùng. bà choàng vội chiếc khăn màu lam rồi đi về phía căn phòng tầng hai đầu hồi của ngôi nhà. Căn phòng ấy đã một năm rồi bà khoá trái lại và không để một ai đến đó. Căn phòng tiếc thương, căn phòng tưởng niệm, căn phòng cất giấu kỷ niệm và nỗi nhung nhớ của bà... Bà hồi hộp mở chìa khoá và bước vào. Chúa ơi, đầu gối bà như nhũn ra. Cửa sổ vẫn mở, cuốn sách của Pauxtopki vẫn để trên mặt bàn và mở những trang có câu chuyện về bông hồng vàng, bông hồng của tình yêu và hạnh phúc, câu chuyện mà đứa con gái yêu dấu của bà thường đọc. Trên mặt bàn, những ngọn nến hồng vẫn còn cháy dở... Bà đổ sụp xuống máy điện thoại và gọi cho cảnh sát. Bà hoang mang và để nước mắt lăn trên gương mặt nhăn nheo vì khóc thương con gái. Đúng, đấy là căn phòng của Cathy, con gái bà, người đã mất cách đây một năm rồi... BU0MVANG_suutam
Một chàng trai đưa cô bạn gái thân vào quán uống nước.Sau khi người phục vụ đặt hai cốc nước trắng lên bàn và đợi thì cô gái chợt đặt ra một câu hỏi: - Đố bạn " Tình Yêu " là gì ? Chàng trai mím cười quay sang cô phục vụ và nói: -Chị cho em một ấm trà, một cốc cà fê đen, một cốc cà fê sữa, một ly rươu vang và một ly sâm panh. Sau khi mọi thứ đã được mang ra, chàng trai lấy ấm trà và uống chén đầu tiên. Anh ta nói: -Tình yêu như ấm trà này. Khi ta uống nước đầu sẽ rất đậm đà, nước thứ hai sẽ dìu dịu thanh thanh. Còn nươc thứ ba thì sao ? Tình yêu không như ấm trà này bởi sau nước thứ ba ấm trà sẽ không còn hương vị ban đầu. Anh ta lại nhấp một ngụm cà fê đen và nói: -Tình yêu mang hương vị của cốc cà fê này, lúc đầu có thể phải trải qua vị đắng nhưng dần dần vị ngọt và thơm sẽ ngấm dần vào mỗi người. -Nhưng tình yêu không như cốc cà fê sữa. Uống cà fê sữa ta sẽ cảm thấy ngay vị ngọt, vị ngọt của nó đến rất nhanh và đi rất nhanh. Còn tình yêu không như vậy. Dứt lời anh ta đổ cốc cà fê ấy đi và nói: -Tình yêu như ly rươu này, nó thật nồng nàn, ấm áp và êm đềm. Anh ta lại uống ly sâm panh -Không ! Tình yêu không thể là thứ nước khai vị chua loét này được. Chàng trai lo lắng vì không tìm được câu trả lời. Bất chợt anh ta nhìn thấy cốc nước trắng trên bàn. Anh ta reo lên. Đúng rồi, hãy nhìn cốc nước kia, nó thật tinh khiết và giản dị. Rượu cà fê và trà cũng phải bắt nguồn từ nước. Tình yêu cũng như vậy, cái nồng nàn, ngọt ngào, êm đềm và cay đắng cũng phải xuất phát từ lòng chân thành và những điều giản dị nhất. Bạn ạ ! Tình yêu là cốc nước trắng. Cô gái ngồi im, đôi mắt mở to. Và rồi cô từ từ nhấc ly nước lên và từ từ đặt vào tay chàng trai. Chàng trai đã hiểu rằng, anh ta đã có một câu trả lời đúng... BU0MVANG_suutam
Có một anh chàng yêu một cô gái song cô gái luôn nghi ngờ về tình yêu của anh. Một lần anh hỏi cô phải làm cách nào để chứng minh được là anh yêu cô ấy. Cô ấy đáp rằng nếu anh yêu cô thì hãy về mang trái tim mẹ anh tới cho cô. Anh ta nghĩ rằng mình sống với mẹ 20 năm đầu tiên trong đời và có thể sống với cô ấy gấp 3 thời gian ấy. Thế là anh ta chạy vội về nhà. Bà mẹ thấy con trai về thì mừng rỡ : "Con ...". Anh con trai không nói không rằng moi ngay trái tim người mẹ rồi chạy thật nhanh đến chỗ cô người yêu. Vì chạy nhanh quá nên anh bị vấp ngã và làm rơi trái tim đang nóng hổi của người mẹ... Khi anh đang ngồi dậy thì nghe thấy trái tim của mẹ nói "Con ngã có đau không con" BU0MVANG_suutam
Khi tôi đã biết tiếc nuối thì mọi chuyện đã thành quá muộn. Câu chuyện này tôi viết từ chính cuộc đời thật của tôi, từ chính những gì tôi đã trải qua và phải chịu đựng những mất mát thật mà tôi giờ đây đã khó lòng lấy lại được nữa. Game online đã biến tôi thành kẻ mê muội. Và chính sự yếu kém của tôi đã càng ngày khiến tôi xa dần cuộc sống thực tại, xa những mối quan hệ thực của tôi, đó là cha mẹ tôi, là gia đình và cả người yêu thương tôi hết lòng. Tôi là một thanh niên Hà Nội, là sinh viên năm cuối của một trường đại học có tiếng. Tôi đã nghe lời bạn bè và làm quen với game online. Thời gian đầu tôi thấy tò mò không hiểu tại sao lại có nhiều người ham mê như vậy. Cuối cùng tôi cũng như bao người khác, bị nó mê hoặc và rồi không dứt ra được. Tôi cũng được gia đình chu cấp tiền tiêu vặt hàng tháng, và đặc biệt tôi cũng đi làm thêm để có thêm tiền trang trải cho chi tiêu hàng ngày mà không quá phụ thuộc vào cha mẹ. Chính vì vậy tôi lại càng có điều kiện để có thể chơi game thường xuyên liên tục. Để rồi đến khi tôi hoàn toàn bị chi phối, đầu óc tôi không lúc nào không nghĩ đến những diễn biến và cuộc sống ảo trong game. Công việc và sinh hoạt hàng ngày của tôi đảo lộn hết. Tôi bỏ học ở trường đề ngồi chơi từ sáng đến chiều rồi lại tranh thủ chút thời gian buổi tối ra chơi nốt trước khi đêm xuống. Cùng với đó là công việc làm thêm cũng bị tôi gác lại hết, hôm làm hôm không, hoặc có làm cũng chỉ để cho hết giờ rồi về. Tôi đã tập cho mình tính nói dối mọi người. Tôi nói dối ba mẹ khi không về nhà ăn cơm, khi những đêm không về nhà ngủ.Tôi nói dối thầy cô mỗi khi nghỉ học. Tôi bỏ qua hết bạn bè, bỏ qua người bạn gái yêu thương tôi hết lòng. Tôi nói dối bận việc gia đình để không phải gặp cô ấy vào những ngày qui định. Gắn bó với game online một thời gian, tôi và một số bạn chơi game tâm sự với nhau rằng làm việc gì cũng nghĩ đến nó, ngủ cũng mơ đến nhân vật trong game. Chúng tôi công nhận với nhau rằng tư duy và khả năng học tập, làm việc của mình giảm đi rất nhiều. Chúng tôi thường “nói trước quên sau” hầu như không nhập tâm được vào chuyện gì. Tôi thi trượt môn học cuối cùng. Điều này đã khiến tôi không thể tham dự kì thi tốt nghiệp. Tôi đành phải đợi đến năm sau khi nhà trường tổ chức kì thi tốt nghiệp khác. Điều này đồng nghĩa với việc tôi sẽ không thể xin được công việc làm nào cho ra hồn khi không có tấm bằng đại học trong tay (trong khi tôi lớn hơn các bạn cùng trường vài tuổi). Điều gì đến đã đến, ba mẹ tôi sốt ruột không biết tôi học hành thế nào mà mãi không thấy ra trường. Và họ thật sự thất vọng khi biết được sự thật là tôi không đủ điều kiện thi tốt nghiệp. Ba mẹ tôi thất vọng và không còn muốn nói với tôi điều gì nữa. Bạn gái tôi cũng không còn kiên nhẫn và vị tha trước sự lạnh nhạt của tôi. Em đã quyết định chia tay trong khi tôi biết em vẫn còn tình cảm. Tôi vẫn không cảm thấy buồn nhiều và thất vọng cho lắm. Tôi vẫn tiếp tục chơi game, “level” của tôi lúc này cũng khá cao rồi không bỏ được. Tôi bỏ hết số tiền dành dụm được trong thời gian đi làm thêm để sắm một đường dây ADSL tại nhà để chơi cho tiện. Từ đó cuộc sống của tôi hoàn toàn đảo lộn, đêm nào tôi cũng thức trắng để “ngao du” cùng những người “anh em” mà tôi kết giao được qua game. Ban ngày tôi dành khoảng 2 tiếng đồng hồ để ngủ lấy lại sức. Cứ thế diễn ra và sức khoẻ của tôi giảm đi rõ rệt, tôi không muốn động vào việc gì, đi vài bước cầu thang lên phòng cũng mệt, hai mắt tôi đờ đẫn và mờ đi. Thế rồi một hôm khi đang online, tôi “chat” với người bạn gái cũ và biết rằng em hiện giờ đã đi làm, công việc của em làm rất thú vị và được trả lương cũng tương đối cao, bản thân tôi cũng ao ước được làm công việc đó. Tôi dần tỉnh ngộ và hiểu rằng mình phải chấm dứt tất cả những trò vô bổ kia. Tôi đã thề không động đến game nữa và sẽ đi tìm một việc làm để phù hợp với cái tuổi của tôi. Cơ hội đến với tôi thật bất ngờ khi chính công ty của bạn gái tôi đang làm có đợt tuyển người. Tôi quyết tâm thi vào bằng được để có một công việc mà mình yêu thích, mà cũng một phần lớn vì tôi muốn chuộc lỗi với ba mẹ, với người con gái mà tôi đã để mất. Tôi đã nỗ lực hết mình và vận may đã mỉm cười với tôi, tôi được nhận vào làm, và cùng phòng với bạn gái cũ của mình. Cha mẹ tôi cũng yên lòng một phần vì tôi cũng tự kiếm được việc làm và hứa sẽ học ôn lại để nhận được tấm bằng đại học vào năm sau. Hàng ngày đi làm, tôi thường nỗ lực hết mình trong công việc. Tôi mong được chứng tỏ khả năng với mọi người. Mong được cô bạn gái khi xưa có thể nhận ra rằng mình đã thay đổi và cho tôi một cơ may làm lại từ đầu. Tôi cũng thường quan tâm đến em một cách kín đáo bằng những lời hỏi thăm, bằng những chiếc bánh mỳ cho bữa sáng hay mời em đi ăn trưa mà không để ai trong công ty biết rằng một thời em và tôi đã một thời có những kỉ niệm ngọt ngào. Thời gian làm việc trong công ty cứ thế trôi qua trong sự tiến bộ hàng ngày của tôi. Và theo thời gian, tôi cũng đã nhận ra được rằng tình cảm của tôi dành cho em đã thật sự vững vàng và em là niềm động viên, niềm hứng khởi cho mỗi buổi sáng khi bước chân đến công ty làm việc. Tôi thấy mình đã đủ tự tin để thổ lộ với em rằng tôi yêu em rất nhiều, mong em tha thứ và chấp nhận tôi. Tôi mong đợi và cũng hy vọng rất nhiều rằng em sẽ đồng ý cho tôi một cơ hội. Tôi đã cố gắng hết mình trong công việc, đã cố gắng sống sao cho thật xứng đáng với em. Tôi làm việc hăng say, nhiều khi quên thời gian để chứng tỏ mình. Nhưng tôi đã không biết đến một điều rằng đã từ lâu, trên tay em đã đeo một chiễc nhẫn khác, mà không phải chiếc nhẫn khi xưa tôi tặng em. Em sắp lấy chồng. “Em rất vui vì anh đã thay đổi, anh đã phát huy được hết khả năng của mình, em rất mừng vì điều đó, anh hãy luôn cố gắng nhé” đó là câu nói mà em dành cho tôi sau khi khước từ tình cảm của tôi. Mặt đất dưới chân tôi rung chuyển và sụp xuống, tôi bám vội lấy chiếc bàn gần nhất để khỏi quỵ ngã. Những ngày tiếp theo đối với tôi thật nặng nề. Tôi và em vẫn cùng làm việc và vẫn không ai hay biết gì về mối quan hệ của chúng tôi. Nhưng bây giờ con người nhiệt huyết trong tôi không còn nữa. Tôi không biết phải phấn đấu cho ai. Tôi suy sụp nhanh chóng, công việc đến tay tôi hầu như đồng nghiệp phải làm lại. Tôi không nói với em một câu nào nữa kể từ đó, nhưng cuối buổi làm nào tôi cũng đứng ngóng theo bóng em. Có những lúc tôi nhìn em và chồng sắp cưới đưa đón nhau về, lòng tôi quặn lên cơn đau mà không thể gào thét. Dù biết rằng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, và tôi vẫn phải làm việc cho bản thân và cho cả ba mẹ tôi nữa. Chỉ có điều trong lòng tôi vẫn còn nguyên vết đau do chính tôi gây ra. Tôi đã không biết nâng niu, trân trọng những điều tốt đẹp mà lại chạy theo những thứ vô bổ, tầm thường, tôi phải gánh chịu hậu quả. Đêm nay tôi thức trắng để ghi lại câu chuyện của bản thân mình, ngoài kia chắc hẳn vẫn còn rất nhiều bạn trẻ đang miệt mài bên màn hình cùng Game online. Tôi hy vọng có một lúc nào đó các bạn tình cờ đọc được những dòng tâm sự này để không lặp lại hậu quả như tôi. “Em à! Em là người con gái mà anh yêu thương nhất. Anh xin lỗi em và cầu mong em hạnh phúc”. Bu0mvang_suutam
Quẳng gánh lo đi mà vui sống Người dẫn chương trình giơ cao một ly nước và hỏi khán giả: - Quí vị thử đoán xem ly nước này nặng bao nhiêu? - Điều đó còn phụ thuộc vào anh cầm nó trong bao lâu chứ. - Đúng vậy, nếu tôi cầm nó trong một phút thì không có gì đáng nói. Nhưng nếu tôi cầm nó trong một tiếng đồng hồ thì tay tôi sẽ mỏi. Còn nếu tôi cầm nó cả một ngày, quí vị sẽ gọi xe cấp cứu cho tôi. Cùng một khối lượng, nhưng mang nó càng lâu thì nó càng trở nên nặng hơn. Trong cuộc sống cũng vậy. Nếu chúng ta cứ liên tục chịu đựng gánh nặng, nó sẽ càng ngày càng trở nên trầm trọng. Không sớm thì muộn chúng ta cũng gục ngã. "Điều quí vị phải làm là đặt ly nước xuống, nghỉ một lát rồi tiếp tục cầm nó lên." Thỉnh thoảng chúng ta phải biết đặt gánh nặng cuộc sống xuống, nghỉ ngơi lấy sức để còn tiếp tục mang nó trong quãng đời tiếp theo. Khi bạn trở về nhà, hãy quẳng lo âu về công việc ngoài cửa. Ngày mai bạn sẽ nhặt nó lên và tiếp tục mang. Còn bây giờ: Giải trí và thư giãn! BU0MVANG_suutam
Lisa ngồi trên sàn với chiếc hộp trước mặt. Cái hộp cũ kĩ đựng 1 tờ giấy kẻ ô vuông. Và đây là câu chuyện đằng sau những ô vuông... _Các con phải tha thứ cho anh chị em mình bao nhiêu lần? Cô giáo đọc to luôn câu trả lời cho cả lớp nghe:" 70 nhân 7 lần! " Lisa kéo tay Brent - em trai cô: _ Thế là bao nhiêu lần? Brent viết số 490 lên góc vở Lisa. Brent nhỏ bé, vai hẹp, tay ngắn, đeo cặp kính quá khổ và tóc rồi bù. Nhưng năng khiếu âm nhạc của cậu làm banh bè ai cũng fục. Câụ học pianô từ năm lên 4, kèn darinet năm lên 7 và giờ đây cậu đang chinh fumc cây đèn Oboa. Lisa chỉ giỏi hơn em trai mình mỗi 1 thứ: bóng rổ, 2 chị em thường chơi bóng rổ sau giờ học. Brent thấp bé lại yếu, nhưng nó không nỡ từ chối vì đó là thú vui duy nhất của Lisa giữa những bảng điểm chỉ toàn yếu với kém của cô. Sau giờ học, 2 chị em lại chạy ra sàn bóng rổ. Khi Lisa tấn công, Brent bị khuỷu tay Lisa huých vào cằm. Lisa dễ dàng ghi điểm. Cô hả hê với bàn thắng cho đến khi nhìn thấy Brent ôm cằm. _Em ổn cả chứ? Chị lỡ tay thôi mà! _ Không sao, em tha lỗi cho chị - Cậu bé cười - Phải tha thú 490 lần và lần này là 1, vậy chỉ còn 489 lần nữa thôi nhé! Lisa cười. Nếu nhớ đến những gì Lisa đã làm với Brent thì hẳn 490 lần đã hết từ lâu lắm. Hôm sau, 2 chị em chói bắn tàu trên giấy. Sợ thua, Lisa nhìn trộm giấy của Brent và dễ dàng "chiến thắng". _ Chị ăn gian! - Brent nhìn Lisa nghi ngờ. Lisa đỏ mặt: _ Chị xin lỗi! Được rồi, em tha lỗi - Brent cười khẽ - Thế là chỉ cộng 488 lần thôi, phải không? Sự độ lượng của Brent làm Lisa cảm động. Tối đó, Lisa kẻ 1 biểu đồ với 490 hình vuông: _ Chúng ta dùng cái này để theo dõi những lần chị sai & em tha lỗi. Mỗi lần như vậy, chị sẽ gạch chéo 1 ô - Miệng nói, tay Lisa đánh dấu 2 ô. Rồi cô bé dán tờ biểu đồ lên tương. Lisa có rất nhiều cơ hội đánh dấu vào biểu đồ. Mỗi khii nhận ra mình sai, Lisa xin lôix rất chân thành. Và cứ thế... Ô thứ 211: Lisa giấu sách Tiếng Anh của Brent & cậu bé bị điểm 0. Ô thứ 394: Lisa làm mất chìa khoá fòng Brent... Ô thứ 417: Lisa dùng thuốc tẩy quá nhiều làm hỏng áo Brent... Ô thứ 489: Lisa mượn xe đạp của Brent & đâm vào gốc cây. Ô 490: Lisa làm vỡ chiếc cốc hình quả dưa mà Brent rất thích. _ Thế là hết - Lisa tuyên bố - Chị sẽ không có lỗi gì vơi em nữa đâu. Brent chỉ cười :"Phải, phải" Nhưng rồi vẫn có lần thứ 491. Lúc đó Brent là sinh viên trường nhạc & cậu đc cử đi biểu diễn tại đại nhạc hội New York. 1 niềm mơ ước thành hiện thực. người ta gọi điện đến thông báo lịch biểu diễn nhưng Brent không có nhà, Lisa nghe điện :" 2h chiều ngày mùng 10 nhé!" Lisa nghĩ mình có thể nhớ đc nên cô đã không ghi lại. _Brent này, khi nào con biểu diễn? - Mẹ hỏi. _Con không biết, họ chưa gọi điện báo ạ! Brent trả lời. Lisa lặng mãi mới lắp bắp: _Ôi! .... hôm nay ngày mấy rồi ạ? _ 12, có chuyện gì thế? Lisa, bưng mặt khóc nức lên: _Biểu diễn... 2 giờ.... mùng 10.... người ta gọi điện.....tuần trc.... Brent ngồi yên, vẻ mặt nghi ngờ, không dám tin vào nhữnng gì Lisa nói. _ Có nghĩa là... buổi biểu diễn đã qua rồi??? - Brent hỏi. Lisa gật đầu. Brent ra khỏi fòng, không nói thêm lời nào. Lisa về fòng, ngậm ngùi khóc. Cô đã huỷ hoại giấc mơ của em cô, làm cả gia đình thất vọng. Rồi cô thu xếp đồ đạc, lén bỏ nhà đi ngay đêm hôm đó, để lại 1 mảnh giấy dặn mọi ng yên tâm. Lisa đến Boston & thuê nhà sống ở ngay đó. Cha mẹ nh` lần viết thư khuyên nhủ nhưng Lisa khong trả lời: " Mình đã làm hại Brent, mình sẽ không bao giờ về nữa". Đó là ý nghĩ trẻ con của cô gái 19 tuổi. Rất lâu sau, có lần gặp lại ng láng giềng cũ: bà Nelson. _Tôi rất tiếc về chuyện của Brent... _ Bà ta mở lời. Lisa ngạc nhiên: _Sao ạ? Bà Nelson nhanh chóng hiểu rằng Lisa không biết gì. Bà kể cho cô nghe tất cả: xe chạy với tốc độ quá cao, Brent đi cấp cứu, các bác sĩ tận tâm nhưng Brent không qua khỏi. Ngay trưa hôm đó, Lisa quay về nhà. Cô ngồi lặng yên trc chiếc hộp. Cô không thấy tờ biểu đồ ngày xưa kín đặc các gạch chéo mà lại có 1 tờ giấy lớn: " Lisa yêu quý, Em không muốn đếm những lần mình tha thứ, nhưng chị lại cứ muốn làm điều đó. Nếu chị muốn tiếp tục đếm, hãy dùng tấm bản đồ mới em làm cho chị. Yêu thương, Brent " Mặt sau là 1 tờ biểu đồ giống như Lisa đã làm hối bé, với rất nhiều ô vuông. Nhưng chỉ có 1 ô vuông đầu tiên có đánh dấu & bên cạnh là dòng chú thích bằng bút đỏ : " Lần thứ 491: Tha thứ, mãi mãi! " BU0MVANG_suutam