Một bài hát thành công và cũng có tuổi đời không nhiều như vậy nhưng cho đến nay tác giả vẫn khuyết danh và cũng chưa có ai đứng ra nhận là cha đẻ của bài này. Tuy vậy, trong giới sinh viên vẫn truyền nhau rằng tác giả ca khúc đã tự tử ngay sau khi sáng tác xong bài hát. Con người tài năng, si tình này được cho tên là Lê Thái Tuấn, sinh viên năm 4 trường Đại Học Bách Khoa. Anh có mối tình rất sâu đậm và chân thành với một cô gái từ thuở thiếu thời. Bản thân là người lãng mạn, yếu đuối, Tuấn có những lời hẹn ước với người yêu và sống cùng niềm tin vào nó. Rồi chuyện tình của anh không có được may mắn để 2 người cùng nhau đi đến cuối con đường. Người anh yêu không giữ được lời hẹn và đi lấy chồng trong sự đau khổ của người yêu. Biết được tin này, anh về phòng kí túc xá và viết bài thơ về toàn bộ cảm xúc và nỗi lòng của mình như một lá thư tuyệt mệnh rồi thả mình từ tầng 4 xuống để thoát khỏi những tuyệt vọng kia. Về sau 1 người bạn của anh tìm thấy bài thơ và đã phổ nhạc cho những lời đẹp mà buồn cuối cùng anh nói ra trên giấy. Không rõ câu chuyện truyền lại qua hàng chục năm kia có đúng không nhưng hầu như không có dị bản nào mà tất cả đều hoàn toàn thống nhất và trung thành với nhau. Có lẽ vì tác giả bài hát đã không còn cho nên đến nay chúng ta vẫn chưa thể biết được người này là ai.
Bài Vạn cổ sầu a.k.a Giọt mưa thu nghe cũng ghê. Là bài hát cuối cùng trước khi chết của Đặng Thế Phong.
Bài sao đổi ngôi cũng có lời thế này: Rồi năm tháng đi lạc vào thương nhớ Cô bé qua đời tình yêu thì ở lại
Bài hát có liên hệ đến cái chết còn nhiều.... Ví dụ: - Áo em chưa mặc một lần - Bài ca trên những xác người ......
Bài Sắc màu chả hiểu sao mỗi lần nghe hay hát là thấy xúc động ghê gớm. Cả bài Chị tôi nữa, hát mà muốn khóc ghê luôn. Vl, giờ mới đọc cái đoạn Rồng rắn lên mây. Đọc xong lạnh hết cả người...
Xưa có nghe bài Anh tôi do Minh Thuận hát. Chơi thẳng cảnh đám tang vào trong mv luôn, chẳng ẩn dụ liên tưởng gì sất
Có gì ghê đâu mà mấy cha sợ thế. Bọn nước ngoài cũng đầy nhạc cho người chết, thê lương... Hay thì cứ nghe thôi