Truyện Harry Potter 7 bản Tiếng Việt (Update dần)

Thảo luận trong 'Anime và Manga' bắt đầu bởi Chu_Cao, 23/7/07.

  1. thanhtungtnt

    thanhtungtnt You Must Construct Additional Pylons Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    23/8/06
    Bài viết:
    8,836
    Nơi ở:
    Balamb City
    Phạm luật , chấp nhận . Chất lượng không bằng, chấp nhận . Bản dịch chất lượng tốt ư ? Như thế nào là tốt, nếu như cái tốt ấy lại quá mắc tiền để mua.

    Ủng hộ hp7vn thì hãy vào web sau : http://www.petitiononline.com/hp7vn/petition.html để vote cho hp7vn .

    Ông Sáu ổng còn dọa nhờ công an dò tìm những người dịch nữa chứ. Làm Minh Lết cũng không dám ngọ nguậy nhiều . Tội nghiệp . Với cái đà không biết bao nhiêu lâu nữa mới coi được trọn bộ . Quái lạ là sao 6 tập trước không lên tiếng phản đối mà tập 7 này lại kịch liệt công kích nhỉ ?
     
  2. *Censored*

    *Censored* Mario & Luigi

    Tham gia ngày:
    7/6/07
    Bài viết:
    715
    Càng ngày tư tưởng phải càng tiến bộ chứ :-j
     
  3. 0oMaiTramo0

    0oMaiTramo0 The Warrior of Light

    Tham gia ngày:
    16/8/06
    Bài viết:
    2,072
    Nơi ở:
    Trên trời
    tớ nghĩ dù sao người dịch cũng có lòng
    làm người nên thoáng 1 chút
     
  4. vaanfinal

    vaanfinal Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    31/12/04
    Bài viết:
    477
    đọc những bản trên net thấy chán lắm, ai biết khi nào ra bản in ko?
     
  5. SakuragiHanamichi

    SakuragiHanamichi Moderator Moderator

    Tham gia ngày:
    3/8/03
    Bài viết:
    2,499
    Nơi ở:
    Hà Nội
    Như là thế nào mắc =)) Sách có bản quyền đồng nghĩa với việc bản thân NXB phải trả một số tiền lớn để có thể XB cuốn sách đó. Như vậy để có lời thì buộc phải nâng giá. Làm ăn không có lời là cái chuyện viễn tưởng.
    Bản dịch tốt là bản dịch thỏa mãn được nhu cầu của số đông độc giả. Cái gì cũng có giá của nó cả. Nếu không thể chấp nhận cái giá đó, có thể đi tìm cái rẻ hơn, nhưng đừng bao giờ chỉ trích đại loại kiểu tốt mà đắt thì không được...Nó cũng giống xem anime bản xấu và bản đẹp vậy.
     
  6. cường_5201314

    cường_5201314 Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    3/3/07
    Bài viết:
    177
    Nơi ở:
    http://igala.net
    dù sao đi nữa thì cảm ơn bạn đã update từng chương cho tụi mình đọc, đành chờ nxb dzậy!!
     
  7. DAC

    DAC Space Marine Doomguy

    Tham gia ngày:
    10/4/04
    Bài viết:
    5,740
    Nơi ở:
    Cần Thơ
    Việcvi phạm bản quyền thì VN xảy ra như cơm bữa mừ. :D
    Nếu nó không ăn lời qua giấy bìa thì tui sẽ ủng hộ. :D
    Uh! Tui ủng hộ, nhưng mừ rõ ràng là tui cần xem truyện chứ không phải để "ngắm",chất lượng chỉ cần nội dung là đủ, những cái rẻ chỉ có thể là đồ lậu thui.

    By the way, xem thử rùi cho nhận xét,bản Edit chương 1 hoàn chỉnh, đã giảm thiểu lỗi.
    Tui đính kèm là để ai hứng thú thì xem, không thì thui, đừng xem rùi nói cái kỉu "Edit làm quái gì". tất nhiên vì tui không giỏi văn, lẫn ngoại ngữ, nên tui vừa kết hợp việc đọc hiểu và 3 bản dịch từ 3 nguồn khác nhau, dịch khá sát nghĩa, như thía thì chắc không làm mấy U thất vọng.

    Tuy vậy, một số tên riêng (bộ,sở, tên phép...) tui không rành lắm, vì qua Việt Nam nó đổi tên tùm lum, không phân biệt nổi. Dù đúng có sức sáng tạo nhưng nguyên tắc hàng đầu của việc Dịch thuật là "không thể thay đổi" tên riêng.

    Note: Kích hoạt World Warp, Font Time New Roman.

    Và dĩ nhiên, tui khẳng định lại tui chỉ là người Edit, không phải người dịch, nên đừng bảo rằng tui mún cướp công người khác.
     

    Các file đính kèm:

  8. SakuragiHanamichi

    SakuragiHanamichi Moderator Moderator

    Tham gia ngày:
    3/8/03
    Bài viết:
    2,499
    Nơi ở:
    Hà Nội
    Vì coi là nó bình thường nên chẳng bao giờ có đồ ngon mà coi cả.
    Không hẳn :) Những người kỹ tính, khi đi mua sách họ còn săm xoi xem bìa có bị sứt mẻ gì không, có quăn hay gập gì không kia. Một ví dụ đơn giản cho thấy vấn đề hình thức cực kỳ quan trọng. Đó không phải là vì người ta thích trưng ra, mà là quá yêu sách, thế thôi. So sánh truyện nứoc ngoài và trong nước XB sẽ thấy rõ ngay sự khác biệt. Đảm bảo ai cũng trầm trồ, suýt xoa mà cầm cuốn của nước ngoài. Hình thức đẹp nó cũng là 1 cái tạo hứng đọc nữa :)
     
  9. *Censored*

    *Censored* Mario & Luigi

    Tham gia ngày:
    7/6/07
    Bài viết:
    715
    Cuốn HP bản gốc in trên giấy cứng,tốt,bìa rất dày và cứng,gáy bọc vải chữ mạ vàng,bên ngoài còn thêm 1 tấm áo giấy,in hình bìa truyện,bọc ngoài cái bìa
    Bỏ mấy trăm k mua cuốn sách ko tiếc đâu :-j
     
  10. quanzi_1507

    quanzi_1507 Chrono Trigger/Cross Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    1/3/06
    Bài viết:
    6,950
    Nơi ở:
    ACDC Town
    Bạn thật sự nghĩ bản tiếng Việt do cô Lý Lan dịch giá 575k / tập à =:)

    Mình cũng thích dịch truyện lắm, nhưng không thích dịch theo nhóm. Đến tháng 10 đối chiếu với bản cô Lý Lan dịch sẽ ngộ ra nhiều điều 8->
    Nhiều người cũng nói như bạn, cũng coi cái đấy là bình thường, là chấp nhận được. Rồi đến khi nhiều truyện xb tại VN dừng nửa chừng lại gân cổ lên chửi =:)
    Đúng đúng =D>

    Cả bộ HP cũ tớ sưu tập không có nếp nhăn nào (mặc dù chỉ là truyện bèo 4,5k/cuốn hồi xưa) =:)
    Tiếc cái nó không bán mấy tập trước bằng tiếng Anh =:)
     
  11. DAC

    DAC Space Marine Doomguy

    Tham gia ngày:
    10/4/04
    Bài viết:
    5,740
    Nơi ở:
    Cần Thơ
    To SakuragiHanamichi: Tui chỉ chú trọng nội dung chứ không chú trọng cái "vỏ" vậy bạn nghĩ tui có phải người yêu sách không?

    Bộ truyện lẻ Harry Potter của tui từ phần 1-5 giờ vẫn còn nguyên như mới không hề có vết nhăn, dù tui đã đọc đi đọc lại cả chục lần.

    Nhưng phải nói quan niệm của con người là thế, thích cái đẹp mà, chính vì thế mà dân nhà nghèo mới khổ. T_T

    To Censored: Mỗi tháng, tui sử dụng 270k mua phiếu cơm tháng, 100k cho Net, 130k cho những thứ linh tinh khác (quà vặt, vật dụng cá nhân, chi tiền điện, nước), đó là toàn bộ số tiền tui có, bỏ cả trăm k ra mua sách để chít đói à?

    To quanzi: Tui nghĩ bạn đã hiểu sai rùi (hoặc có thể do tui hỉu sai), theo tui, thứ nhất, nếu như 1 tác phẩm có thể bị "vi phạm bản quyền", thì dù NXB có cắt lun cũng không ảnh hưởng gì đến bạn đọc (đọc Raw còn khoái hơn), nhưng một khi NXB cắt mà bị chửi thì chính là do tác phẩm đó "không thể vi phẹm bẻn quyền".

    Btw: bạn cũng có sở thích dịch truyện như tui,vậy chắc bạn hiểu công sức mình đổ vào 1 tác phẩm là thế nào, trong khi có một vài người bỏ công ra dịch (dù là không hay lắm),và Up Free hoàn toàn, thì lại bị chửi 1 cách thậm tệ. Họ vì cái chi?

    Danh ư: No! Danh hiệu gì với mấy cái Nick ảo, có ai bít thực sự họ là ai không?

    Lợi ư: No nốt! Đã Free thì lợi đâu ra?

    Ơ nhưng mà...Không ai cho cái nhận xét dùm à? Tui đang tính chuyển qua dịch truyện (thực ra là truyện tranh chứ hong phải chữ), non tay lắm, đang cải thiện. Nhưng cái chính là để Level Up cái English Skill for Students. =))

    Ùm...Hình như đi khá xa chủ đề rùi.
     
  12. Fly

    Fly C O N T R A Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/5/02
    Bài viết:
    1,909
    Ko phản đối việc tự dịch tự up, nhưng cũng ko ủng hộ.
    Nói chung sách thì cũng nên coi trọng bản quyền một chút, mình đọc mình thấy hay thì mua. Đừng bảo là cái công người ta nghĩ và viết ko đáng xu nào.
    Bản thân tớ đọc 1-4 bằng tiếng Việt trước, nhưng sau đó vẫn mua đủ cả bộ nguyên gốc ( Mặc dù lúc tớ mua thì nó bán rẻ như cho :))).
     
  13. SakuragiHanamichi

    SakuragiHanamichi Moderator Moderator

    Tham gia ngày:
    3/8/03
    Bài viết:
    2,499
    Nơi ở:
    Hà Nội
    Đọc sách, tất nhiên nội dung là hàng đầu. Nhưng để nói là có tiêu chuẩn chọn lựa, đương nhiên là túi tiền và hình thức. Vì thế đã xác định rõ ràng từ đầu, nếu không đủ khả năng chi cho cái hình thức đẹp nhất thì cứ theo điều kiện của mình mà làm, nhưng cũng đừng chửi cái món mà mình không lấy được. Cái gì cũng có giá của nó cả. Kiểu như đại gia và chân dài vậy :)
    Đoạn này rất khó hiểu.
    Khi hợp đồng bản quyền đã ký, tự chấm dứt thì NXB là người thiệt nhất. Và nếu truyện hay mà cắt thì đương nhiên là bị chửi ???
    Quên, dịch truyện tranh thì trình English nó không lên đâu, đừng hy vọng làm gì mất công :)
     
  14. cruelshade

    cruelshade Garena VN

    Tham gia ngày:
    10/2/06
    Bài viết:
    14,299
    Nơi ở:
    Ngày hôm qua
    Đồng ý với Fly
    Sách thì cứ bán, người mua có quyền lựa chọn để mua hay không mua tùy vào tùy vào tiêu chuẩn (giá, nội dung...)
    Vì thế mà chưa đọc bản dịch tiếng Việt nào ;))
     
  15. thanhtungtnt

    thanhtungtnt You Must Construct Additional Pylons Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    23/8/06
    Bài viết:
    8,836
    Nơi ở:
    Balamb City
    Cuộc chiến tranh lạnh không biết bao giờ mới kết thúc . Nhưng dù gì thì mong rằng sau tháng mười nếu ai có khả năng mua được thì up bản scan lên nha cho nhà nghèo không có tiền mua cũng được coi một bộ tốt .
     
  16. eric_silver

    eric_silver Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    6/3/05
    Bài viết:
    363
    Chương VIII Hôn Lễ
    Ba giờ chiều hôm sau, Harry, Ron, Fred và George đang đứng trước căn lều lớn màu trắng trong vườn, chờ đợi những vị khách mời của đám cưới. Harry đã uống một lượng lớn Thuốc Đa Dịch và giờ đây trở thành một bản sao của một cậu bé Muggle tóc đỏ người địa phương, Ottery St Catchpole, đứa đã bị Fred trộm vài cọng tóc bằng Bùa Triệu Tập. Theo kế hoạch, Harry sẽ được giới thiệu là ‘Anh họ Barny’ và kế hoạch này được giao phó cho khá nhiều họ hàng nhà Weasley để nguỵ trang cho nó.

    Cả bốn đứa đều đang dán mắt vào bản kế hoạch xếp chỗ ngồi để có thể hướng dẫn mọi người đến đúng chỗ. Một toán những người bồi bàn áo choàng trắng đã đến một giờ trước khi buổi lễ bắt đầu, cùng một ban nhạc với bộ vét vàng, tất cả những phù thuỷ này hiện tại đều ngồi cách đó không xa, dưới một bụi cây, Harry có thể nhận ra một dải khói thuốc xanh từ những vết đốm.


    Sau lưng Harry, lối vào căn lều để lộ ra những hàng ghế bằng vàng mỏng manh dễ vỡ dài thật dài được xếp dọc theo tấm thảm dài màu tím. Những cái sào chống đã được quấn bằng những bông hoa trắng và vàng. Fred và George đã buộc chặt một bó bóng bay vàng khổng lồ đúng vào nơi mà Bill và Fleur sẽ trở thành vợ chồng lát nữa. Ngoài trời, ong bướm đang bay lượn một cách chậm chạp, lười biếng qua bãi cỏ và hàng rào. Harry cảm thấy hơi bức bối. Cậu bé Muggle mà Harry đang giả dạng béo hơn nó một chút và bộ áo choàng làm nó thấy nóng và chật dưới ánh sáng chói lọi trong một ngày hè.

    “Khi anh làm lễ cưới,” Fred nói, giật mạnh cổ áo choàng của chính mình, “anh sẽ chẳng đời nào bận tâm đến những thứ vô vị này cả. Các em có thể mặc bất cứ cái gì các em muốn, và anh sẽ ếm bùa Trói Toàn Thân lên má cho đến khi buổi lễ kết thúc.”

    “Sáng nay má cũng đâu tệ lắm,” George nhận xét. “Chỉ khóc một ít vì Percy không ở đây, nhưng ai cần anh ta chứ? Úi trời, cố gắng nhé - họ đến rồi, nhìn kìa.”

    Một nhóm người ăn vận toàn màu sáng vừa xuất hiện, từng người một, từ nơi vô định nơi cuối khu vườn. Trong vòng vài phút đoàn diễu hành đã được hình thành và bắt đầu đi ngoằn nghèo theo khu vườn, tiến đến căn lều. Những bông hoa kỳ lạ, những chú chim bị bỏ bùa mê đung đưa trên mũ của những vị phù thuỷ, trong khi những viên ngọc kiểu cách đắt giá lấp lánh trên ca-ra-vát của nhiều pháp sư; vài tiếng nói hoan hỉ lớn dần, lớn dần, át cả tiếng kêu vò vẽ của những chú ong khi đoàn người dừng bước trước căn lều.

    “Tuyệt vời, em nghĩ em đã nhìn thấy một vài người nhà là tiên nữ” George bảo, nghển cổ để tự làm mình trông khá hơn. “Họ sẽ cần giúp đỡ để hiểu hơn về trang phục Anh của chúng ta, em sẽ trông chừng bọn họ …”

    “Không nhanh thế đâu, anh bạn không tai!” Fred giật lại, lao qua một đám những phù thuỷ trung niên, tiến đến đoàn diễu hành, “Đây – Cho phép tôi được giúp đỡ,” nó nói với 2 cô gái người Pháp xinh đẹp. Họ cười khúc khích và sau đó đi theo Fred vào bên trong. George bị bỏ lại với những phù thuỷ trung niên và Ron chịu trách nhiệm hướng dẫn người bạn đồng sự cũ tại Bộ pháp thuật của ông Weasley, Perkins, trong khi một đôi bạn già lãng tai lại được Harry rút phải trong khi bốc thăm.

    “Wotcher,” một giọng nói quen thuộc vang lên khi nó rời khỏi căn lều một lần nữa, nhận ra cô Tonks và thầy Lupin đứng ngay trước căn lều. Tóc cô Tonks đã chuyển sang màu vàng hoe để chào mừng dịp này. “Anh Arthur nói với bọn cô rằng em là đứa tóc xoăn. Cô xin lỗi về tối hôm qua,” cô thì thầm với Harry khi nó dẫn họ qua những lối đi. “Bộ Pháp Thuật đang chống lại người sói kịch liệt vào thời điểm này, và bọn cô nghĩ sự hiện diện của bọn cô sẽ không nhận được sự đồng tình của em.”

    “Không sao, em hiểu mà,” Harry đáp, hướng tới thầy Lupin hơn là cô Tonks. Lupin nở một nụ cười thoáng qua với Harry, nhưng khi họ quay đi, Harry thấy giáo sư Lupin lại chìm vào những suy tư buồn bã. Nó không hiểu lý do vì sao, nhưng không còn thời gian để tìm hiểu vấn đề đó: lão Hagrid vừa gây ra một khối lượng đổ vỡ khá lớn. Hiểu sai sự chỉ dẫn của Fred, lão đã tự chọn chỗ ngồi, không phải chỗ ngồi đã được nới rộng và làm chắc thêm bằng phép thuật được dành riêng cho lão ở hàng ghế sau, mà là trên đó 5 chiếc ghế và vào thời điểm hiện tại mà giờ đây nhìn giống một đống gỗ hoàng kim lớn.

    Trong khi ông Weasley đang khắc phục hậu quả và lão Hagrid xin lỗi bằng cách hét tướng lên với bất kì ai, Harry nhanh chóng quay lại lối vào và thấy Ron mặt đối mặt với một phù thủy trông rất kỳ cục. Với cặp mắt hơi lác, và một mái tóc trắng xoã ngang vai giống như kẹo bông, người đàn ông đội một chiếc mũ chóp với quả tua lúc lắc trước mũi và bộ áo choàng với hình ảnh một con mắt mọng nước đang nhạt dần đi thứ màu vàng của lòng đỏ trứng. Một biểu tượng kỳ quặc, khá giống với một con mắt hình tam giác, chuỗi dây vàng trên cổ phát sáng lấp lánh.

    “Xenophilius Lovegood,” người đàn ông lên tiếng, đưa tay về phía Harry, “Ta và con gái sống ở bên kia đồi, người nhà Weasley thật là tử tế vì đã mời bọn ta. Nhưng ta nghĩ con biết Luna con ta?” ông ta nói với Ron.

    “Dạ có,” Ron trả lời. “Cô ấy không đi cùng bác sao ạ?”

    “Nó còn nấn ná lại trong khu vườn nhỏ quyến rũ chỉ để chào hỏi những ông thần lùn giữ của, một sự phá hoại tuyệt vời! Có bao nhiêu pháp sư nhận ra rằng chúng ta có thể học được bao nhiêu điều từ những ông thần lùn bé bỏng thông minh này – hay để nói đúng tên của họ, những người Gernumbli gardensi.”

    “Những ông thần lùn của bọn cháu có thể nguyền rủa rất tuyệt,” Ron đáp, “nhưng cháu đoán chắc Fred và George đã dạy cho họ đống từ ấy.”

    Ron dẫn một nhóm thầy phù thuỷ đi vào căn lều khi Luna bước vội vào.

    “Chào Harry,” Luna chào.

    “Ơ – tên tôi là Barny,” Harry chối.

    “Ôi, cậu thay đổi cả tên hả?” Luna hỏi lại với vẻ mặt rạng rỡ.

    “Làm sao mà cậu biết?”

    “Ồ, chỉ là nét mặt của cậu,” cô đáp.

    Giống như cha mình, Luna mặc một bộ áo choàng màu vàng sáng, và cô tự trang trí thêm bằng một bông hoa hướng dương lớn cài trên tóc. Một khi bạn vượt qua được ánh sáng chói lọi của tất cả mọi thứ trên người cô, ảnh hưởng chung sẽ dễ chịu hơn. Ít nhất thì cũng không có cây củ cải nào trên tai cô bé.

    Xenophilius, vẫn đang nói chuyện say sưa với một người quen, đã bỏ lỡ cuộc trao đổi giữa Luna và Harry. Tạm biệt người bạn phù thuỷ, ông quay ra con gái đang giơ ngón tay lên và nói, “Ba, nhìn này - một ông thần lùn cuối cùng đã cắn con!”

    “Tuyệt vời! Nước bọt thần lùn cực kỳ có lợi!” Mr. Lovegood nói, tóm lấy ngón tay duỗi ra của Luna, xem xét những vết châm đang rỉ máu. “Luna, con yêu của ba, nếu con nhận thấy một sự thông minh xuất thần nào trong ngày hôm nay, có thể là một ham muốn mạnh mẽ thúc giục con hát opera hay ngâm thơ bằng thứ tiếng Người cá, đừng kiếm chế! Có thể lúc đó con đã được những ông thần lùn ban tặng cho khả năng ấy!”

    Ron, đi ngang qua họ từ hướng ngược lại, bật lên một tiếng khịt mũi.

    “Ron có thể cười,” Luna bình thản nói khi Harry dẫn cô và Xoniphilius đến chỗ ngồi của họ, “nhưng ba mình đã nghiên cứu rất nhiều về phép thuật của những ông thần lùn.”

    “Thật à?” Harry nói, sau đó quyết định không thử thách cách nhìn lập dị của Luna hay ba cô bé. “Cậu chắc là cậu không cần bôi gì lên vết cắn chứ?”

    “Ồ, không sao,” Luna nói, mút ngón tay một cách mơ màng, nhìn Harry từ đầu đến chân. “Trông bạn bảnh đấy. Mình đã nói với ba mọi người chắc sẽ mặc áo choàng, nhưng ba lại tin rằng mình nên mặc áo có màu của mặt trời đến một lễ cưới, cậu biết đó, để lấy may.”

    Khi cô bé chạy theo ba, Ron xuất hiện cùng với một phù thuỷ nhiều tuổi hơn đang khoác tay nó. Cái mũi khoằm, đôi mắt viền đỏ và cái mũ lông màu hồng làm cô ta trông giống một con hồng hạc xấu tính.

    “… và tóc con dài quá rồi đấy, Ronald, lúc đầu ta đã tưởng con là Ginevra. Thánh Merlin ơi, Xinophilius Lovegood đang mặc cái quái gì vậy? Trông chẳng khác gì một mảnh trứng tráng! Và cậu là ai?” Cô ta quát vào mặt Harry.

    “À vâng, Dì Muriel, đây là nguời anh em Barry của bọn con!”

    “Lại một thằng Weasley nữa à? Trông mày giống một ông thần lùn quá! Mà Harry Potter không ở đây sao? Ta tưởng cậu ta là một người bạn của con, Ronald, hay là con chỉ khoe mẽ thôi?”

    “Không ạ, cậu ấy không đến được.”

    “Ừm, cậu ta lại viện cớ gì đó hả? Vậy thì có vẻ không ngu xuẩn bằng ảnh của nó trên báo. Ta vừa mới hướng dẫn cho cô dâu cách đội mũ tiara đẹp nhất,” cô ta quát vào mặt Harry. “Bọn yêu tinh làm, con biết đó, và đã tồn tại trong gia đình ta cả thế kỷ rồi. Nó là một đứa con gái xinh đẹp, nhưng vẫn là - một con bé Pháp. Thôi được rồi, tìm cho ta một chỗ ngồi tốt nào, Ronald, ta đã một trăm linh bảy tuổi rồi và ta không nên đứng trên đôi chân yếu ớt của ta quá lâu.”

    Ron nhìn Harry bằng một ánh mắt đầy ý nghĩa khi nó đi qua Harry và 2 đứa gặp lại nhau vài lần sau đó: khi chúng gặp nhau ở cổng vào, Harry đã dẫn hơn một tá người nữa vào chỗ ngồi của họ. Căn lều hiện giờ đã gần như chật cứng, và lần đầu tiên trong ngày, không còn một ai xếp hàng ngoài sân.

    “Ác mộng, dì Muriel quả là ác mộng,” Ron nói, lấy ống tay áo lau mặt. “Bả thường đến đây vào Giáng sinh mỗi năm, và sau đó, cám ơn Chúa, bả nổi khùng lên vì Fred và George đã đặt một quả Bom Phân ngay dưới ghế ngồi của dì vào bữa ăn tối. Ba lúc nào cũng nói rằng bả sẽ vứt tên các anh ý ra khỏi di chúc, cứ như là các anh ý muốn lắm vậy, hai người đấy rồi sẽ trở nên giàu có hơn bất cứ ai trong gia đình, xem xem họ đã đi được đến đâu … wow!” Nó nói thêm, mắt chớp nhanh khi Hermione đi nhanh về phía chúng. “Trông cậu thật tuyệt!”

    “Cậu lúc nào cũng nói cái giọng ngạc nhiên như vậy,” Hermione đáp, mặc dù cô bé vẫn cười. Hermione mặc một chiếc váy cậung màu hoa cà cùng một đôi guốc cao, tóc cô bé trông rất bóng mượt. “Dì Muriel tuyệt vời của cậu thì không nghĩ vậy, mình vừa gặp bả trên gác lúc bà đưa cho Fleur chiếc mũ tiara. Bả thốt lên, “Trời ơi, đây là đứa bé Muggle đó hả?” và sau đó là “điệu bộ xấu xí và mắt cá chân gầy giơ xương.”

    “Đừng để ý làm gì, với ai bả cũng thô lỗ như vậy,” Ron nói.

    “Đang nói về Muriel hả?” George hỏi sau khi trở lại từ căn lều cùng Fred. “Ừ, bả vừa mới bảo rằng tai của anh không cân. Đồ dơi già. Anh ước gì ông bác già Bilius vẫn còn sống với chúng ta, bác đã từng là người pha trò không thể thiếu trong các lễ cưới.”

    “Không phải bác ấy đã nhìn thấy một Hung Tinh và mất 24 giờ sau sao?” Hermione thắc mắc.

    “À, ừ, bác ấy đã trở nên hơi kỳ cục cho đến lúc mất,” George thừa nhận.

    “Nhưng trước khi trở nên điên rồ, bác ấy đã là cuộc sống, là tâm hồn của những bữa tiệc,” Fred thêm vào. “Bác ấy thường uống hết cả một chai rượu Đế Lửa, sau đó chạy lên sàn nhảy, cởi áo choàng và bắt đầu kéo từng bó hoa ra từ cái…”

    “Ồ, vâng, bác ấy có vẻ là một người pha trò thực sự,” Hermione nói, trong khi Harry đã phá lên cười.

    “Bác ấy chưa bao giờ làm đám cưới, vì một số lý do,” Ron thêm vào.

    “Cậu làm mình ngạc nhiên,” Hermione nói.

    Tất cả bọn chúng cười nhiều đến nỗi chẳng ai nhận ra một vị khách tới muộn, một chàng trai trẻ với mái tóc sẫm màu, cái mũi khoằm to và dày, bộ lông mày đen, cho tới khi chàng trai giơ tấm vé mời cho Ron, mắt dán vào Hermione, “Em trông thật tiệt vời!”

    “Anh Viktor!” Hermione hét lên, đánh rơi cả chiếc túi có hoa văn hạt tròn, gây ra một tiếng đập mạnh, không cân xứng với kích thước chút nào. Cô bé cúi xuống nhặt chiếc túi, đỏ mặt vì đã sơ ý đánh rơi, sung sướng nói thêm, “Em không biết là anh, lạy chúa, thật là vui khi gặp anh, anh thế nào rồi?”

    Tai Ron lại ửng đỏ. Nó trừng mắt nhìn giấy mời của Krum như thể không thể tin bất cứ từ nào trong tờ giấy mời đó, nó gần như hét lên, “Sao anh lại tới đây?”

    “Fleur đã mời tôi,” Krum đáp, lông mày nhướn lên.

    Harry, người chẳng có chút hận thù gì với Krum, đã bắt tay; và sau khi nhận thấy sẽ khôn ngoan hơn nếu đưa Krum tách xa khỏi Ron, đề nghị dẫn Krum vào chỗ ngồi.

    “Bạn cậu có vẻ không thoải mái khi gặp tôi,” Krum nói, khi họ bước vào căn lều giờ đây đã chật ních người. “Hay là họ hàng của cậu?” Krum thêm vào, liếc qua mái tóc xoăn đỏ của Harry.

    “Anh em họ,” Harry lẩm bẩm, nhưng Krum không hoàn toàn chú ý. Sự xuất hiện của Krum đã gây ra một sự xáo động, nhất là giữa chị em nhà Tiên nữ: xét cho cùng, anh ta cũng là một cầu thủ Quidditch nổi tiếng. Trong khi mọi người đang nghển cổ lên để nhìn anh ta rõ hơn, Ron, Hermione, Fred và George đi nhanh qua các dãy ghế.

    “Đến lúc ngồi xuống rồi,” Fred bảo Harry, “nếu không muốn bị cô dâu đè lên.”

    Harry, Ron và Hermione ngồi xuống hàng ghế thứ hai sau Fred và George. Hermione trông có vẻ vẫn rất vui, còn tai Ron vẫn đỏ ửng. Sau vài phút, nó thì thầm với Harry, “Cậu có thấy anh ta để râu trông thật ngu không?”

    Harry lẩm bẩm vài câu nói nước đôi.

    Một cảm giác mong đợi cậun chồn đã phủ kín căn lều ấm áp, những tiếng xì xào biến mất, thay vào đó là những tiếng cười rộn rã. Ông bà Weasley đi bộ qua các dãy ghế, mỉm cười vẫy tay chào họ hàng; bà Weasley mặc một bộ áo choàng hoàn toàn mới màu anh tím với một chiếc mũ đi kèm.

    Vài phút sau, Bill và Charlie xuất hiện ở cửa lều, cả hai đều mặc những chiếc áo choàng dài, với những bông hoa hồng to màu trắng cài trên khuyết áo. Fred huýt sáo nhẹ và chị em nhà Tiên bật ra một tràng cười khúc khích. Sau đó đám đông chìm vào im lặng khi tiếng nhạc nổi lên, từ một thứ trông có vẻ giống như những quả bóng bay vàng.

    “Ồ!!!” Hermione xoay người trên ghế để nhìn rõ lối vào.

    Nhiều tiếng thở dài bật ra từ các phù thuỷ và pháp sư khi Monsieur Delacour và Fleur đi qua các hàng ghế, Fleur lướt đi duyên dáng, còn Monsieur Delacour nở một nụ cười vênh váo. Fleur mặc một chiếc váy trắng rất đơn giản và dường như tỏa ra một thứ ánh sáng mạnh óng ánh bạc. Trong khi sự lỗng lẫy của cô thường ngày làm cho mọi người trở nên lu mờ, hôm nay, sự lộng lẫy ấy dường như tô điểm thêm cho tất cả những ai ngước nhìn ánh sáng rực rỡ đó. Ginny và Gabrielle đều mặc những chiếc váy màu vàng, cả hai đều trông xinh đẹp hơn nhiều so với ngày thường, và khi Fleur đi tới chỗ Bill, anh ta trông như thể chưa từng gặp Fenrir Greyback.

    “Thưa quý ông, quý bà,” một giọng nói nhẹ nhàng như hát vang lên, Harry gần như bị choáng khi thấy vị phù thuỷ nhỏ bé, tóc búi lên, người đã đến tham dự lễ tang của thầy Dumbledore, giờ đây lại đang đứng trước Bill và Fleur. “Chúng ta có mặt tại đây hôm nay để tôn vinh sự hợp nhất của hai tâm hồn chung thuỷ …”

    “Vâng, chiếc mũ tiara của tôi đã làm nổi bật vẻ đẹp của tất cả mọi thứ,” Auntie Muriel hạ giọng, thì thầm. “Nhưng tôi cũng phải nói rằng bộ áo của Ginevra cắt quá sâu.”

    Ginny ngó xung quanh, vừa nháy mắt vừa cười toe toét với Harry, rồi nhanh chóng quay lên phía trên. Tâm hồn Harry lại trôi giạt đi rất xa căn lều, trở về những buổi chiều một mình cùng Ginny trên sân trường trống vắng. Đã rất lâu rồi, và những ký ức ấy lúc nào cũng dường như quá đẹp đẽ đến nỗi Harry không dám tin đó là sự thật, mặc dù nó đã có những giờ phút tuyệt vời của một con người bình thường, một con người không có vết sẹo hình tia chớp trên trán …

    “Wiliam Arthur, anh hãy nắm tay cô Fleur Isabelle …”

    Ở hàng ghế đầu, bà Weasley và bà Delacour đều đang thổn thức, lau nước mắt bằng những mảnh đăng ten nhỏ. Tiếng động giống như tiếng kèn vang lên từ phía cuối căn lều cho mọi người biết lão Hagrid đã lấy ra chiếc khăn tay kích cỡ bằng chiếc thảm trải bàn của lão. Hermione quay lại, cười với Harry; mắt cô bé cũng ướt sũng nước.

    … ta tuyên bố 2 con sẽ gắn kết với nhau suốt cuộc đời!”

    Vị pháp sư búi tóc giơ cao chiếc đũa phép qua đầu Bill và Fleur và một dòng sao bạc chảy xuống đầu họ; đi vòng theo hình trôn ốc qua những ngón tay được siết chặt vào với nhau của 2 người. Khi Fred và George bật ra những tiếng vỗ tay mạnh, những quả bóng vàng trên đầu họ nổ tung: Những quả chuông hình chim nhỏ màu vàng ùa ra, tạo ra những tiếng nhạc và tiếng chuông ồn ã.

    “Thưa quý ông, quý bà,” vị pháp sư búi tóc dõng dạc nói, “xin mời mọi người đứng dậy.”

    Tất cả mọi người đứng dậy, riêng Muriel thốt lên mấy tiếng càu nhàu, vị pháp sư vung cây đũa phép. Những chiếc ghế nơi họ vừa ngồi bay lên một cách duyên dáng khi những “bức tường” của căn lều biến mất, và giờ họ đang đứng dưới một mái vòm với những chiếc cọc bằng vàng, với một quang cảnh lộng lẫy của mảnh vườn ngập nắng và khung cảnh đồng quê thanh bình. Tiếp đó, một dòng vàng lỏng chảy xuống từ phía giữa lều tạo thành một sàn nhảy với ánh sáng lập loè; những chiếc ghế đang bay lượn tự xếp mình vào quanh những chiếc bàn nhỏ với khăn trải bàn trắng cũng đang trôi lơ lửng một cách duyên dáng, và ban nhạc gồm những nhạc công có áo vét vàng xúm lại quanh bục.

    “Được đó,” Ron ra vẻ hài lòng khi những anh bồi bàn bất ngờ xuất hiện từ mọi phía, vài người đang bê những chiếc khay bạc đầy nước bí rợ, bia bơ, và rượu Đế lửa, những người khác đi lảo đảo với những chồng bánh tắc và sandwich trên tay.

    “Tụi mình nên tới chúc mừng họ!” Hermione nói, khấp khởi mong được nhìn thấy nơi Bill và Fleur vừa biến mất ngay giữa một đám đông đầy rẫy những người chúc tụng.

    “Tụi mình sẽ có thời gian sau,” Ron nhún vai, với lấy 3 cốc bia bơ từ một cái khay vừa tạt qua và đưa một cốc cho Harry. “Hermione, lạnh quá, cậu chọn 1 bàn đi … không phải ở đó! Không phải ở gần dì Muriel!”

    Ron dẫn đường cho cả bọn băng qua sàn nhảy không có người, vừa đi vừa liếc ngang liếc dọc: Harry tin chắc rằng nó đang tìm xem có Krum ở quanh không. Vào lúc chúng đi tới phía bên kia của căn lều, hầu hết tất cả các bàn đều đã có người: bàn vắng nhất là nơi Luna đang ngồi một mình.

    “Tụi này ngồi cùng bạn được chứ?” Ron hỏi.

    “Ồ, được chứ,” cô bé sung sướng đáp. “Ba mình vừa đi tặng quà cho Bill và Fleur.”

    “Quà gì vậy? Nguồn tiếp tế cả đời của Gurdyroot hả?” Ron hỏi lại.

    Hermione định đá nó một cái dưới gầm ghế, nhưng rồi lại đá nhầm vào Harry. Nước mắt chảy ra vì đau, Harry đã bỏ lỡ cuộc nói chuyện một vài lần.

    Ban nhạc bắt đầu chơi. Bill và Fleur bước tới sàn nhảy trong những tiếng vỗ tay chúc mừng; một lúc sau, ông Weasley dẫn bà Delacour vào sàn nhảy, theo sau là bà Weasley và ba của Fleur.

    “Mình thích bài hát này,” Luna nói, đung đưa theo một giai điệu giống điệu van-xơ, vài giây sau, cô bé đứng dậy và lướt vào giữa sàn nhảy, quay tròn xung quanh một điểm, gần như chỉ có một mình, mắt nhắm, và bắt đầu vẫy tay.

    “Cô ấy thật tuyệt phải không?” Ron thốt lên đầy ngưỡng mộ. “Lúc nào cũng đầy giá trị!”

    Nhưng nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt Ron ngay lập tức: Viktor Krum đã ngồi vào chỗ ghế trống của Luna. Hermione trông bối rối một cách thích thú, nhưng lần này Krum tới không phải để ca tụng cô bé. Với một vẻ mặt cáu kỉnh, anh ta hỏi, “Người đàn ông mặc đồ màu vàng là ai vậy?”

    “Đó là Xenophilius Lovegood, ông ấy là ba của một người bạn của bọn tôi,” Ron đáp. Giọng điệu gây gổ của nó cho thấy rằng chắc chắn chúng nó sẽ không cười vào mặt Xenophilius, bất chấp sự trêu chọc rõ ràng trong lời nói của nó. “Nhảy nào,” bất ngờ nó nói với Hermione.

    Cô bé trông có vẻ sửng sốt, nhưng cũng rất sẵn lòng, và đứng dậy: 2 đứa cùng biến mất vào đám đông giữa sàn nhảy.

    “À, bây giờ họ lại được ở cùng nhau rồi đấy?” Krum nói, ngay tức khắc nổi điên.

    “Ừm, có vẻ là thế,” Harry đáp.

    “Cậu là ai?” Krum hỏi.

    “Barny Weasley”

    2 đứa bắt tay nhau.

    “Cậu, Barny - cậu biết ông Lovegood chứ?”

    “Không, tôi mới gặp ông ấy hôm nay, sao vậy?”

    Krum quắc mắt nhìn qua miệng cốc, quan sát Xenophilius nói chuyện với một vài thầy phù thuỷ ở bên kia sàn nhảy.

    “Bởi vì,” Krum nói, “nếu ông ta không phảy khách vời của Fleur, tôy sẽ đấu tay đôi với hắn, ngay tại đây và ngay bây giờ, vì dám xăm cái dấu hiệu bẩn thỉu ấy lên ngực.”

    “Dấu hiệu ư?” Harry nói, nhìn chằm chằm vào Xenophilius. Đôi mắt hình tam giác lạ lẫm chăm chăm ngó vào ngực Xenophilius. “Tại sao thế? Có vấn đề gì với nó sao?”

    “Grindelvald. Đó là dấu hiệu của Grindevald.”

    “Grindelwald? … Tên phù thuỷ thầy Dumbledore đã đánh bại?”

    “Chính xác.”

    Cơ cằm của Krum chuyển động như thể anh ta đang nhai kẹo cao su vậy. Sau đó anh ta nói, “Grindelvard đã giết rất nhiều người, ông tôi là một ví dụ. Đương nhiên, ông ta chẳng bao vờ có quiền lực ở đất nước này cả, họ nói lão ta sợ Dumbledore – và thật có lý, xem xem ông ta có kết cụp ra sao. Nhưng cái này -” anh ta trỏ ngón tay vào Xenophilius. “Đây là biểu tượng của hắn, tôi đã nhận ra nó ngai: Grindelvard đã khắc nó ở Durmstrang khy ông ta còng là một học shinh ở đó. Vài đứa ngu đần đã bắt chước, xăm nó lên sách vở hoặc quần áo, tưởng rằng sẽ gây được ấn tượng với mọi người – cho tới khi những đứa đã mất người thân vào tay Grindelvard đã dạy cho chúng biết điều.”

    Krum bẻ đốt ngón tay, ra vẻ đe doạ, quắc mắt nhìn Xenophilius. Harry cảm thấy bối rối. Khó có thể tin được cha của Luna lại theo phe Hắc Ám, và dường như chẳng ai trong căn lều để ý thấy hình thù kỳ bí dạng tam giác đó.

    “Anh có - ừm – có chắc rằng đó là biểu tượng của Grindelward không?”

    “Tôi không nhầm đâu,” Krum lạnh lùng nói. “Tôi đã bắt gặp biểu tượng đó trong nhiều năm, tôi biết nó khá giõ.”

    “Ơ, có thể là,” Harry nói, “Xenophilius không biết ý nghĩa của biểu tượng đó. Người nhà Lovegood … hơi khác thường. Ông ta có thể đã nhìn thấy nó ở đâu đó và nghĩ nó là một biểu tượng cắt ngang đầu của Crumple-Horned Snorkack hay một thứ gì đó đại loại thế …”

    “Mặt cắt ngang của cái gì cơ?”

    “Ừm, em không biết chúng là cái gì, nhưng họ rõ ràng đã đi tìm chúng …”

    Harry nhận thấy mình đã không giải thích được rõ ràng về Luna và cha cô bé.

    “Cô ấy đó,” nó nói, tay chỉ vào Luna vẫn đang nhảy một mình, khua tay qua đầu như đập ruồi.

    “Tạy sao cô ấy lại làm vậy?” Krum hỏi.

    “Có thể là đang cố gắng đuổi một con Wrackspurt,” Harry nói, chợt nhận ra những biểu hiện của cô bé.

    Krum không hiểu có phải Harry đang đùa mình hay không. Anh ta lấy đũa phép từ trong túi áo choàng, rút ra một cách đầy đe doạ, những tia sáng bắn ra từ cuối cây đũa

    “Gregorovitch!” Harry nói lớn, Krum giật mình, nhưng Harry quá hăm hở đến nỗi nó chẳng thèm quan tâm: ký ức lại ùa về trong nó khi nó nhìn thấy cây đũa phép của Krum, khi ông Ollivander cầm lấy chiếc đũa và kiểm tra cẩn thận trước cuộc thi Tam pháp thuật.

    “Ông ấy thì sao?” Krum hỏi đầy nghi ngờ.

    “Ông ấy là một thợ làm đũa phép!”

    “Tôi biết điều đó,” Krum nói.

    “Ông ấy đã làm ra chiếc đũa của anh! Đó là lý do vì sao em nghĩ – Quidditch …”

    Krum càng ngày càng cảm thấy nghi ngờ.

    “Làm sao cậu biết Gregorovitch đã làm ra cây đũa phép của tôi?”

    “Em … em đã đọc ở đâu đó, em nghĩ vậy,” Harry bảo. “Trong một … một cuốn tạp chí của các fan hâm mộ,” nó nói bừa và điều đó có vẻ đã xoa dịu Krum.

    “Tôi không để ý rằng tôi đã từng đề cập đến đũa phép của mình với các fan,” anh ta nói.

    “Vậy … ừm … những ngày này Gregorovitch đang ở đâu vậy?”

    Krum trông có vẻ bối rối.

    “Ông ấy đã về hưu vài năm trước. Tôi lầ một trong những người cuối cùng có được một chiếc đũa của Gregorovitch. Đó là những chiếc đũa tốt nhất - mặc dù tôi biết, chắc chắn rồi, những người Britons các cậu có nhiều cửa hàng của Ollivander.”

    Harry không trả lời, Nó giả vờ như đang xem mọi người nhảy, giống Krum, nhưng nó đang đăm chiêu suy nghĩ. Vậy là Voldermort đã đi să lùng một thợ làm đũa có tiếng, và Harry không cần tìm đâu xa một lý do: chắc chắn bởi vì muốn tìm hiểu chiếc đũa phép của Harry được làm bằng gì mà vào đêm đó Voldermort đã đuổi theo nó trên không. Chiếc đũa phép làm từ cây nhựa ruồi có gắn lông phượng hoàng đã chế ngự chiếc đũa phép đi mượn, một điều mà Ollivander đã không đoán trước được hay hiểu được. Có khi nào Gregorovitch biết về điều đó rõ hơn? Có lẽ nào ông ta điêu luyện hơn Ollivander, hay ông ta đã biết được điều bí mật của những chiếc đùa mà Ollivander không hề hay biết?

    “Cô bé này trông thật xinh xắn,” Krum nói, đưa Harry trở lại với thực tại. Krum đang chỉ vào Ginny, cô bé vừa nhập hội với Luna. “Cô bé cũng là một trong những người họ hàng của cậu hả?”

    “Ừ,” Harry nói, bỗng nhiên trở nên bực dọc, “Cô bé đang hẹn hò. Một anh chàng rất hay ghen. Thô kệch. Anh sẽ không muốn đụng đến anh ta đâu.”

    Krum càu nhàu.

    “Cái gì,” anh ta nói, uống cạn cốc bia và đứng dậy, “Vậy thì trở thành một cầu thủ Quidditch nổi tiếng để làm gì khi tất cả các cô gái xinh đẹp đều đã có chủ?”

    Và anh ta bước đi, bỏ Harry ở lại, lấy một miếng bánh sandwitch từ một anh bồi bàn vừa đi qua và tiến đến sàn nhảy đông đúc. Nó muốn chạy đi tìm Ron để kể với nó về Gregorovitch, nhưng Ron lại đang nhảy cùng Hermione ở giữa sàn nhảy. Harry tựa vào một chiếc cột và ngắm Ginny nhảy cùng Fred và Lee Jordan, bạn của George, cố không tỏ ra bực bội vì lời hứa với Ron.

    Nó chưa bao giờ tới một bữa tiệc cưới nào, vì thế nó không thể biết được những lễ cưới của phù thuỷ khác thé nào với của những người Muggle, mặc dù nó khá chắc chắn rằng lễ cưới của người Muggle sẽ không có một chiếc bánh cưới với hai con phượng hoàng ở đỉnh, bay lên khi chiếc bánh cưới đươc cắt, hay những chai rượu sâm panh bay lượn lung tung giữa đám đông. Bóng tối ùa về và những chú bướm sâu bắt đầu sà xuống mái vòm, giờ đây được thắm sáng bởi những chiếc đèn lồng bằng vàng với ánh sáng lập loè, cuộc vui ngày càng trở nên không thể kìm hãm được. Fred và George đã biến mất trong bóng tối từ rất lâu cùng với một cặp chị em của Fleur; Charlie, lão Hagrid và một phù thuỷ mập mạp với một chiếc mũ chỏm tròn cong vành màu tím dang ê a bài hát “Odo The Hero” trong một góc lều.

    Đi loanh quanh qua đám đông để thoát khỏi một ông chú say bí tỷ của Ron, người có vẻ như đang nghĩ xem Harry có phải con ông ta hay không, Harry phát hiện ra một ông phù thuỷ già ngồi một mình tại một chiếc bàn. Đám tóc bạc của ông làm ông trông giống một chiếc đồng hồ hình hoa cậu công anh, và ở trên là một chiếc mũ Thổ Nhĩ Kì cũ rích. (Rowling choi chu o day: Moth-eaten vua co nghia la cu rich, vua tao cam giac cai mu la con moth, nen khong dich chinh xac dc T_T – Nguoi Edit). Trông ông ta quen quen, chợt Harry nhận ra đó là Elphias Doge, thành viên của Hội Phượng Hoàng, và là người đã viết bản cáo phó cho thầy Dumbledore.

    Harry tiến lại gần ông ta.

    “Con ngồi đây được chứ ạ?”

    “Tất nhiên, tất nhiên rồi,” Doge nói, ông ta có một giọng nói the thé và hơi khàn khàn.

    Harry ngồi xuống ghế.

    “Ông Doge, con là Harry Potter.”

    Doge há hốc mồm kinh ngạc.

    “Con trai của ta! Arthur nói với ta rằng con cũng ở đây, cải trang … ta vui quá, thật vinh dự cho ta!”

    Trong sự hân hoan kèm chút lo lắng và hơi xúc động, Doge rót cho Harry một cốc rượu sâm panh.

    “Ta đã định viết thư cho con,” ông thì thầm, “sau khi Dumbledore … một cú sốc … và đối với con, ta chắc rằng …”

    Đôi mắt bé nhỏ của ông bỗng nhiên đầy nước mắt.

    “Con đã đọc bản cáo phó ông viết cho tờ Nhật Báo Tiên Tri,” Harry nói. “con đã không biết ông biết thầy Dumbledore rõ đến vậy.”

    “Cũng như những người khác thôi,” Doge nói, lấy khăn mặt chấm nước mắt. “Chắc chắn ta biết ông ấy lâu hơn, không tính Aberforth – và thường thì, mọi người chẳng bao giờ nhắc đến Aberforth.”

    “Nói đến tờ Nhật báo tiên tri … Con không biết ông đã xem chưa, ông Doge-?”

    “Cứ gọi ta là Elphias đi, con trai của ta.”

    “Vâng, cụ Ephias, con không rõ liệu cụ đã đọc những bài phỏng vấn về thầy Dumbledore của Rita Skeeter hay chưa?”

    Khuôn mặt ông Doge dâng tràn màu sắc của sự căm tức.

    “Ồ có chứ, Harry, ta đã đọc chúng. Mụ quỉ cái đó, hoặc con hồ ly già (dịch sát nghĩa hơn thì là chim kền kền – ND) thì đúng hơn; cứ rầy rà ta để được phỏng vấn, ta phải hổ thẹn mà nói là ta đã trở nên vô cúng thô lỗ, gọi mụ ta là một con cá hồi ươn tọc mạch, mà dẫn đến kết quả là, con thấy đấy, những lời bôi nhọ sự minh mẫn của ta.

    “Trong bài phỏng vấn đó,” Harry tiếp tục, “Mụ Skeeter đã bóng gió rằng thầy Dumbledore có sính dáng đến phép thuật hắc ám thời còn trẻ.”

    “Đừng có tin một lời nào của mụ!” ông Doge nói ngay tức thì. “Không một lời, Harry à! Đừng để thứ gì vấy bẩn những ký ức của con về Dumbledore!”

    Harry nhìn vào khuôn mặt nghiêm trang, đau khổ của ông cụ và nó cảm thấy, không phải là vững tâm, mà là sự nản lòng. Nó tự hỏi, liệu ông Doge có nghĩ rằng điều đó thật dễ dàng, rằng Harry có thể đơn giản chọn để không tin chúng? Liệu ông có hiểu rằng, Harry cần được chắc chắn để biết được mọi việc?

    Có lẽ ông nghi ngờ cảm giác của Harry, vì thế ông trông thật quan tâm và vội vã nói:

    “Harry à, Rita Skeeter là một mụ…”

    Nhưng ông ấy bị ngắt quãng bởi một tiếng cười khúc khích nheo nhéo.

    “Rita Skeeter? Ôi ta yêu thích cô ấy, ta luôn đọc của cô ta đấy!”

    Harry và ông Doge ngước nhìn lên và thấy Dì Muriel đang đứng ở đó, chiếc lông công bay phất phơ trên tóc bà, và một cốc to sâm panh trên một tay. “Cô ấy đang làm một cuốn về thầy Dumbledore, ông biết đấy!”

    “Chào cô Muriel,” Doge rền rĩ, “vâng, chúng tôi chỉ vừa bàn về -”

    “Bọn bay! Đưa ta ghế nào, ta một trăm linh bảy tuổi rồi đấy!”

    Một đứa tóc đỏ anh em họ nhà Weasley nhanh chóng nhảy ra khỏi ghế của nó, nhìn hoảng sợ. Dì Muriel quay cái ghế với một sức mạnh đáng ngạc nhiên và đặt mình xuống giữa Harry và ông Doge.

    “Chào con lần nữa, Barry hay gì đó là tên con cũng được,” bả nói với Harry, “Ông vừa nói gì về cô Rita, hả ông Elphia? Ông biết đấy, cô ấy đang viết một cái tiểu sử vế cụ Albus, tôi không đợi được nữa để đọc nó đấy! Tôi nhớ đã đặt một cuốn ở Flourish và Blotts!”

    Ông Doge nhìn nghiêm trang quá mức và mất tự nhiên, nhưng bà dì đã nốc cạn cốc rượu, và đánh ngón tay dơ xương một cái “tách” để gọi anh bồi bàn ra thay cốc khác.

    Bả uống một ngụm to tổ chảng nữa, ợ to, rồi tiếp tục, “Không phải gượng gạo như hai chú ếch nhồi bông thế đâu! Trước khi Dumbledore trở nên đáng kính và được kính trọng và tất cả những chuyện ngớ ngẩn đó, phải có hàng tấn tin đồn rất ác liệt về lão ý chứ!

    “Những cú bắn tỉa thâm hiểm cả thôi,” ông Doge nói, khuôn mặt trở lại màu củ cải.

    “Ông có quyền nói thế, Elphias,” dì Muriel cười khủng khỉnh, “Ông có bóng gió điều đó trên cái mảnh cáo phó chắp vá của ông mà!”

    “Ta thấy tiếc bà lại nghĩ vậy,” Doge nói, giọng càng lạnh lùng hơn. “Ta dám chắc là ta đã viết bằng con tim.”

    “Ồ, người ta biết tỏng là lão thờ phụng Dumbledore mà. Ta cũng dám nói là ông vẫn coi ông ta là vị thánh kể cả khi mọi chuyện rõ ràng ra là ông ta đã sát hại cô em Squip của mình!”

    “Muriel!” ông Doge la lên.

    Một cơn ớn lạnh mà chẳng liên quan gì tới rượu Sâm-panh ướp đá chảy xuống ngực Harry.

    “Ý bà là gì?” ông hỏi bà dì. “Ai nói rằng em gái cụ là một Squib chớ! Ta tưởng bà bị bệnh?”

    “Tưởng nhầm! Vậy thôi! Con cũng vậy chứ hả, Barry?” dì Muriel hỏi nó, có vẻ vui sướng trước hiệu quả mà bà vừa gây ra. “Dù thế nào, các người có thể nào mà hi vọng biết được hết về những thứ như thế chứ! Chúng đã xảy ra hàng thế kỉ trước khi con nghĩ về nó, con trai à, và sự thật là những kẻ còn sống như chúng ta không thể nào hiểu được cái quái gì đã xảy ra. Đó là lý do tại sao ta không thể đợi để đọc những gì Rita Skeeter đã đào lên! Dumbledore đã giữ kín bí mật tày trời về cô em quá lâu rồi!

    “Không đúng!” ông Doge khò khè, “hoàn toàn không đúng!”

    “Cụ chưa bao giờ nói với con em gái cụ là một Squib,” Harry nói, mà không nghĩ, cái ớn lạnh vẫn còn trong ngực nó.

    “Và lẽ quái nào ổng phải nói cho bây?” bà dì thét lên, xoay người một chút trên ghế và tập trung vào Harry.

    “Lý do mà Albus không bao giờ nói về Ariana,” ông Elphias nói với cái giọng run run hoà trong cảm xúc, “rõ ràng là, cụ quá đau buồn vì cái chết của bà –”

    “Vậy tại sao chưa ai từng nhìn thấy bả, hả ông Elphias?” dì Muriel la oai oái, “Sao chưa ai từng biết được, liệu bả có từng tồn tại hay không, cho đến khi họ khiêng chiếc áo quan ra khỏi căn nhà và tổ chức tang lễ cho bả? Có gì thần thánh ở lão Albus khi Ariana bị khoá trong một cái lồng chứ? Và xa xôi tận Hogwarts, lão không bao giờ nghĩ về điều xảy ra ở chính ngôi nhà của mình!”

    “Dì nói vậy là sao? Khoá trong một cái lống?” Harry thắc mắc. “Cái gì vậy?”

    Ông cụ Doge nhìn thật thảm hại. Dì Muriel cười lần nữa và trả lời Harry.

    “Mẹ của cụ ấy là một người đàn bà khủng khiếp, Harry à, đơn giản là khủng khiếp. Gốc Muggle, dù ta biết mụ cố tỏ ra không phải –”

    “Bà chưa bao giờ tỏ ra như vậy cả, bà ấy là một người mẹ tốt!” ông Doge thì thầm đau khổ, nhưng dì Muriel lờ đi.

    “- kiêu kì và rất hống hách, một loại phù thuỷ mà đáng bị trời làm nhục bằng cách cho tạo ra một Squib.”

    “Ariana không phải là một Squib!” Doge rít lên.

    “Đó là lời lão nói, Elphias, nhưng lão thử giải thích xem, tại sao, bà ta chưa bao giờ học ở Hogwarts?” Muriel đáp trả. Bà quay lại phía Harry: “Vào thời của ta, Squibs thường bị bưng bít, dù thế việc đẩy nó tới cực điểm bằng cách cầm tù một cô bé tội nghiệp và vờ như cô bé không tồn tại thì… “

    “Ta nói rồi, điều đó không xảy ra!” Doge ngắt lời, nhưng dì Muriel gạt đi, và vẫn tập trung vào Harry.

    Những người Squip thường được cho đi học ở trường của dân Muggle và được khuyến khích hoà mình vào xã hội Muggle… tử tế hơn nhiều so với việc tìm cho họ một vị trí trong xã hội phù thuỷ, nơi họ được coi là công dân hạng hai, phải không? Nhưng mụ Kendra Dumbledore không dám mơ về việc cho con gái mình học tại một trường của dân Muggle –”

    “Ariana bị suy nhược!” Doge nói một cách khổ sở. “Sức khoẻ bà ấy quá tồi tệ để có thể học –”

    “- và cũng quá tệ để rời khỏi căn nhà sao?” bà Muriel cười đắc thắng. “Và bà ấy cũng chưa bao giờ được mang tới bệnh viện thánh Mungo và chưa bao giờ một Lương Y được triệu tới để giúp bả cả!”

    “Thật không, Muriel, làm thế nào bà biết được khi –”

    “Để làm ông sáng mắt ra, Elphias à, thì anh họ tôi Lancelot đã từng là một Lương Y ở Mungo vào thời ấy. Và ổng nói với gia đình ta tự tin hết mức là chưa bao giờ nhìn thấy cô bé Ariana ở đó. Thật là đáng nghi, Lancelot nghĩ vậy đó!”

    Ông Doge gần như oà khóc tới nơi. Dì Muriel, dường như tự hài lòng với bản thân, đánh tách ngón tay lần nữa để thêm rượu. Harry tê cứng người nghĩ về cái cách mà gia đình Dursleys đã nhốt nó lại, khoá nó vào trong, giữ nó khỏi tầm nhìn của mọi người, chỉ với tội danh là mang dóng máu phù thuỷ. Liệu em gái của Dumbledore có phải chịu những điều như thế trong hoàn cảnh ngược lại: cầm tù vì không có phép thuật không? Và liệu thầy Dumbledore có thật sự bỏ cô bé cho số phận định đoạt để đến Hogwarts nơi mà cụ chứng tỏ tài năng lỗi lạc hay không?

    “Nếu Kendra không chết trước tiên,” dì Muriel quay lại, “Ta tin rằng chính mụ đã giết chết Ariana –”

    “Làm sao bà dám, Muriel!” Doge rên rỉ. “Một bà mẹ giết chính đứa con của mình sao? Nghĩ kĩ về điều bà đang nói đi!”

    “Nếu bà ta bị nghi vấn là đã cầm tù con mình hàng năm cho đến chết, thì tại sao không?” bà Muriel nhún vai khinh bỉ. “Nhưng ta nói rồi, không hợp lý, vì Kendra chết trước Ariana - vậy thì, không ai có thể chắc chắn –”

    “Phải, có lẽ cô bé Arian đã chống trả liều lĩnh cho tự do và sát hại mụ Kendre trong một cuộc vật lộn,” dì Muriel khôn ngoan nói, “vứt khỏi đầu những gì ông thích đi, Elphias à. Ông đã ở đám tang của Ariana, phải không?”

    “Phải,” ông Doge lắp bắp, “Một việc quá buồn bã mà ta không thể nghĩ tới. Albus đã rất buồn khổ đến tan vỡ trái tim-”

    “Trái tim cụ ấy không phải là thứ duy nhứt bị bể. Có phải Aberforth đã đấm vỡ mũi Albus giữa chừng đám tang không?

    Nếu gọi cảm xúc của ông Doge trước đó là khiếp sợ, thì bây giờ không còn một từ nào có thể nói hết xúc cảm của ông. Dì Muriel có lẽ đã đâm nát trái tim ông. Bà ta cười độc địa và nuốt thêm một ngụm to sâm-panh nữa, nhiễu ra cả cằm.

    “Sao mụ dám –” Doge than khóc.

    “Mẹ ta thân thiết với bà Bathilda Bagshot già nua,” dì Muriel vui sướng. “Bathilda đã kể cho mẹ ta tất cả khi ta đang nghe trộm ngoài cửa. Một vụ cãi lộn cạnh quan tài. Và theo cái cách mà Bathilda tường thuật, Aberforth quát vào mặt Albus rằng vì lỗi của ông mà Ariana phải chết, và đấm vào mặt ổng. Theo Balthida thì, Albus thậm chí chẳng thèm tự vệ, một điều vô lý hết sức. Albus đã có thể tiêu diệt Aberforth trong một cuộc đấu tay đôi nhưng cả hai tay ông đã nắm chặt sau lưng.

    Bà Muriel nốc thêm nhiều rượu sâm-panh hơn nữa. Việc nhắc lại những việc cũ ấy làm cho mụ cảm thấy vui vẻ hơn là làm khinh hoàng ông lão Doge. Harry không biết phải nghĩ sao, cũng chẳng biết tin vào đâu. Nó muốn sự thật và ông Doge thì chỉ biết ngồi đó và thề thốt yếu ớt rằng Ariana chỉ bị bệnh thôi. Harry không thể nào tin rằng thầy Dumbledore không can dự vào nếu việc đó không xảy ra tại ngay ngôi nhà của cụ, và những chi tiết lạ thường ấy của câu truyện không thể nghi vấn được.

    “Và ta sẽ nói với con một việc nữa,” dì Muriel nói, nấc cụt khi bả hạ thấp chiếc cốc rượu. “Ta nghĩ là Rita đã gieo cái mầm cho Rita Skeeter. Tất cả những điều bóng gió trong bài phỏng vấn của Rita về nguồn tin quan trọng thân cận với Dumbledore – chúng ta đều biết bà cụ ấy có mặt trong tất cả những vụ việc về Ariana. Có vẻ hợp lý đấy!”

    “Bathilda sẽ không bao giờ nói chuyện với mụ Rita!” ông Doge run rẩy.

    “Bathilda Bagshot?” Harry hỏi. “Tác giả cuốn Lịch sử pháp thuật sao?

    Cái tên được in trên bìa sách của Harry và nó phải thừa nhận là đó không phải là cuốn duy nhất mà nó đã đọc qua loa.

    “Phải,” ông Doge nói, chộp lấy Harry như một người sắp chết chộp kẻ thừa kế duy nhứt. “Người viết sử ma thuật tài ba nhất và là bạn thân của cụ Albus.”

    “Giờ thì hơi lẫn cẫn rồi, ta có nghe nói,” dì Muriel hào hứng.

    “Nếu là thế thật, thì thật là ô nhục hơn nữa cho mụ Skeeter lợi dụng bả!” ông Doge căm phẫn, “Và không có tín nhiệm gì hết trong những lời Bathilda đã nói!”

    “Ồ, luôn có cách để mang về kí ức, và ta tin tưởng Rita hiểu rõ về chúng,” dí Muriel quả quyết “nhưng thậm chí nếu Bathilda có tuyệt đối điên gàn, ta tin bả vẫn có những tranh ành cũ, thậm chí là những bức thư. Bà biết Dumbledore hàng năm trời rồi…. Đáng giá một chuyến đi tới thung lũng Godric đây, ta nghĩ vậy.”

    Harry, vừa ngậm một ngụm to bia bơ, sặc và ho khùng khục. Ông Doge đấm thùm thụp vào lưng nó, nhìn vào dì Muriel qua đôi mắt hơi ướt. Khi kiểm soát được giọng nói của mình, nó hỏi, “Bathilda vẫn sống ở thung lũng Godric?”

    “Phải, bà ta mãi mãi luôn ở đó! Gia đình Dumbledore rời đến đó sau khi Percival bị cầm tù, và bà ấy là hàng xóm của họ.”

    “Gia đình Dumbledore đã ở thung lũng Godric?”

    “Phải, Barry, ta vừa nói vậy mà.” dỉ Muriel gắt gỏng.

    Harry cảm thấy kiệt sức, trống rỗng. Trong sáu năm trời nó biết cụ, cụ chưa bao giờ nói với nó cụ từng sống và mất đi những người thương yêu ở đó như nó. Tại sao? Liệu nơi má Lily và ba James được chôn cất có gần với nơi chôn cất mẹ và em gái cụ không? Liệu cụ có khi nào lúc thăm mộ họ, thậm chí từng bước qua mộ của ba má nó, hay không? Và chưa lần nào cụ nói với Harry, thậm chí không thèm bận tâm để nói….

    Và tại sao điều quan trọng đến vậy, Harry tự hỏi nó, nó cảm thấy điều này ngang với việc dối trá khi không nói cho nó, rằng họ có chung kỉ niệm tại mảnh đất này. Nó nhìn chăm chăm lên cao, gần như không chú ý là Hermione đã xuất hiện từ đám đông và ngồi xuống một cái ghế gần đó.

    “Mình gần như không thể khiêu vũ được nữa,” cô ấy thở hổn hển, vứt một chiếc giày qua một bên và xoa đầu ngón chân. “Ron đã đi tìm bia bơ. Thật là kì dị, mình vừa thấy Krum đi hùng hổ từ chỗ cha của Luna. Cứ như họ vừa cãi nhau” Cô bé hạ giọng, và hốt hoảng nhìn Harry: “Harry, cậu có sao không?”

    Harry không biết làm thế nào để bắt đầu, nhưng điều đó không quan trọng. Vì tại thời điểm đó, một cái gì thật lớn và màu bạc rớt xuống trần nhà trên sàn nhảy. Duyên dáng và lấp lánh, con linh miêu đậu ngay trên đầu những người đang nhảy khiếp vía. Đầu nó lúc lắc, khi mà những người ở gần nó nhất dừng lại đột ngột giữa bản nhạc. Miệng của Thần hộ mệnh này mở to và nó nói với giọng trầm đục, chậm rãi của chú Kingsley Shacklebolt.

    “Bộ đã sụp đổ. Scrimgeour đã chết. Bọn chúng đang tới!”

    Bài viết này được đăng ngày Friday, July 27th, 2007 lúc 9:02 pm và ở mục Bản dịch.
    Bài viết thuộc sở hữu của Hallows Team (Trừ khi nêu rõ bản quyền khác).

    Bạn được phép copy đi nơi khác với điều kiện phải ghi rõ tên người dịch và liên kết về Hallows Team ở http://www.hp7vn.com.
    ___________________________
    Chapter IX: Một nơi để ẩn náu
    Translated by Koo koo07 – Editted by Mr. Pad

    Mọi việc dường như chậm lại một cách mơ hồ. Harry và Hermione cuống cuồng nhảy dựng lên và rút đũa phép ra. Nhiều người chỉ vừa nhận ra có một điều quái lạ đã xảy ra; những cái đầu vẫn quay về phía con linh miêu màu bạc lúc nó biến mất. Sự im lặng lan rộng ra như một luồng sóng lạnh lẽo từ nơi vị Thần hộ mệnh xuất hiện. Rồi một ai đó thét lên.

    Harry và Hermione lẫn vào đám đông đang sợ hãi. Khách khứa chạy tán loạn; nhiều người trong số đó Độn thổ; những bùa phép bảo vệ xung quanh trang trại Hang Sóc đã bị phá vỡ.


    “Ron!” Hermione hét lớn. “Ron, cậu ở đâu?”

    Khi hai đứa rẽ lối đi qua sàn nhảy, Harry thấy xuất những bóng người mặc áo choáng đeo mặt nạ xuất hiện trong đám đông; sau đó nó thất thầy Lupin và cô Tonks cùng giơ đũa phép lên, nó nghe cả hai cùng hét lớn, “Protego!” (che chắn - ND), có tiếng kêu la vang dội từ mọi phía -

    “Ron! Ron!” Hermione gọi, giọng gần như là khóc khi cô và Harry va phải những vị khách đang hoảng loạn: Harry chụp lấy tay Hermione để chắc là chúng nó không bị tách ra khi một tia sáng phóng vụt qua sát ngay trên đầu, dù cho đó là thần chú bảo vệ hay là cái gì đó tệ hơn mà nó không biết được -

    Và rồi Ron ở kia. Nó chụp lấy cánh tay còn lại của Hermione, Harry cảm thấy cô bé quay tròn xung quanh mình, hình ảnh và âm thanh tắt lụi khi bóng tối bao trùm lên nó; tất cả những gì nó có thể cảm thấy là bàn tay của Hermione mà nó xiết chặt qua không gian và thời gian, rời xa Trang trại Hang Sóc, tránh xa bọn Tử thần thực tử đang đến,và biết đâu đấy, rời xa khỏi chính Voldemolt…

    “Chúng ta đang ở đâu?” giọng của Ron hỏi.

    Harry mở mắt. Trong một thoáng nó nghĩ bọn nó hoàn toàn chưa rời khỏi lễ cười: Cả bọn có vẻ như vẫn đang bị bao quanh bởi nhiều người.

    “Đường Tottenham Court,” Hermione thở hổn hển. ” Đi, đi thôi, ta cần phải kiếm nơi nào đó để cậu thay đồ. ”

    Harry làm như Hermione yêu cầu. Chúng vừa đi vừa chạy lên con đường lớn tối tăm; chật ních những những tay ăn chơi về khuya và chen chúc những cửa hiệu đã đóng cửa, những ngôi sao lấp lánh trên đầu cả bọn. Một chiếc xe buýt hai tầng phóng ào qua và một nhóm người uống rượu đã ngà ngà nhìn chòng chọc tụi nó lúc tụi nó đi ngang qua; Harry và Ron vẫn đang mặc áo chùng dạ hội.

    “Hermione, bọn mình không có đồ để thay,” Ron nói với Hermione, một người đàn bà trẻ nhìn tụi nó và bật cười bằng cái giọng khàn ồm.

    “Tại sao mình đã không đảm bảo cái Áo Khoác Tàng Hình luôn ở bên mình chứ?” Harry nói, trong thâm tâm nó đang tự nguyền rủa chính bản thân mình la ngu ngốc. “Năm ngoái mình đã luôn mang theo nó bên mình mọi lúc,và –“

    “Mọi chuyện ổn cả, mình có mang theo Áo khoác, và quần áo cho cả hai người…” Hermione nói. “Chỉ cần hai người cố gắng cư xử một cách tự nhiên chờ khi – nơi này sẽ ổn”

    Cô nàng dẫn họ xuống một phố ngang, rồi vào một nấp vào một con ngõ tối.

    “Khi cậu nói cậu có áo khoác, và quần áo…” Harry nói, nhíu mày nhìn Hermione, người cô chẳng mang thứ gì ngoài cái xắc tay được đính chuỗi hột, và bây giờ cô nàng đang bới móc trong đó.

    “Đúng vậy, chúng đây,” Hermione nói, và trước sự ngạc nhiên tột độ cuả Harry và Ron, cô nàng lôi ra một cái quần jean, một cái áo ngắn tay. vài đôi tất màu hạt dẻ, và cuối cùng là chiếc Áo khoác tàng hình ánh bạc.

    “Làm thế quái nào mà –?”

    “Thần chú Mở rộng Bất khả tri,” Hermione nói. “Tinh tế, nhưng mình nghĩ mình đã làm được; dù sao, mình cũng đã xoay xở để mang đúng những thứ chúng ta cần ở đây. ” Cô nàng lắc nhẹ cái xắc trông có vẻ mỏng manh và nó vang lên một âm thanh dội nghe như một cái kho với nhiều thứ nặng nề lăn ở trong đó. “Ôi, khỉ thật, đó là mấy quyển sách,” Hermione nói, nhìn chăm chú vào trong, “và mình đã sắp chúng thành từng chồng theo đúng chủ đề rồi… Thôi, không sao… Harry,tốt hơn hết cậu nên giữ cái áo khoác tang hình. Ron, hãy thay đồ nhanh nào…”

    “Cậu đã làm tất cả những việc này khi nào?” Harry hỏi trong lúc Ron cởi cái áo choàng của mình ra.

    “Mình đã nói với cậu lúc ở Trang trại Hang sóc, mình đã gói gém những thứ cần thiết trong nhiều ngày, cậu biết đấy, trong trường hợp chúng ta cần chuồn thật lẹ. Mình đã đóng cái ba lô của cậu sáng nay, Harry, sau khi cậu thay đồ, và để nó trong đây… Chỉ là mình có cảm giác.…”

    “Cậu thật là đáng kinh ngạc, thật đấy,” Ron nói, đưa lại cho cô cái áo chùng đã đựơc cuộn lại.

    “Cám ơn,”, Hermione nói,cố nín một nụ cười ruồi trong khi nhét chiếc áo vào trong cái xắc. “Nào Harry, cậu trùm áo choàng lên đi!”

    Harry trùm cái Áo khoác tàng hình quanh vai và kéo nó cáyhe la đầu, biến mất khỏi tầm nhìn. Nó giờ mới bắt đầu hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

    “Những người khác - mọi người ở đám cưới –“

    “Chúng ta không thể lo lắng về việc đó ngay lúc này,” Hermione thì thầm. “Cậu là người mà bọn chúng theo sau, Harry à, và chúng ta sẽ chỉ đặt mọi người vào tình huống nguy hiểm nếu quay trở lại. ”

    “Cậu ấy nói đúng đấy,” Ron nói, có vẻ là biết Harry sắp sửa cãi lại,dù là không nhìn thấy mặt nó. ” Hầu hết người của Hội đều ở đó, họ sẽ trông chừng mọi người”

    Harry gật đầu, sau đó mới nhớ ra hai người kia không thể nhìn thấy nó, nó nói. “Thôi được.” Nhưng nó nghĩ tới Ginny, và nỗi sợ hãi như một dung dịch axit đang sủi bọt trong dạ dày nó.

    “Đi nào, mình nghĩ ta nên tiếp tục di chuyển,” Hermione nói.

    Chúng quay lại con phố và đi ra đường lớn, nơi mà một nhóm đàn ông phía bên kia đang ca hát và vẫy tay qua bên đây vỉa hè.

    “Chỉ là một chút tò mò thôi, tại sao cậu chọn đường Tottenham Court?” Ron hỏi Hermione.

    “Mình không biết, nó chỉ vừa nảy ra trong đầu mình, nhưng mình chắc là chúng ta an toàn hơn ở thế giới Muggle, đó không phải là nơi mà bon chúng nghĩ chúng ta sẽ tới. ”

    “Đúng vậy,” Ron nói, nhìn quanh, “nhưng cậu không cảm thấy là hơi - lộ liễu?”

    “Vậy có nơi nào khác nữa?” Hermione hỏi, nép mình lại khi những gã đàn ông ở phía đường bên kia bắt đầu huýt sáo nó. ” Chúng ta hầu như không thể đặt được phòng ở quán Cái Vạc Lủng, đúng không? Và Quảng trường Grimmauld cũng không được nếu Snape có thể vào trong đó…Mình cho rằng chúng ta có thể thử đến nhà của ba mẹ mình, tuy nhiên mình nghĩ có khả năng là bọn chúng đã kiểm tra ở đó… Ôi, ước gì bọn kia ngậm miệng lại!”

    “Được không, cưng?” tên say khướt trong bọn đàn ông ở vỉa hè bên kia hét lớn. “Muốn uống không? Đào gừng đi rồi đến đây mà làm một ly!”

    “Chúng ta hãy ngồi xuống đâu đó,” Hermione nóng nảy nói trong khi Ron mở miệng hét vọng lại bên kia đường, “Xem này, được đấy, ở đây này!”

    Có một cái quán ăn cà phê qua đêm nhỏ, tồi tàn. Một lớp mỡ sáng phủ lên những bàn có lót Mi-ca, nhưng ít nhất cái quán vắng tanh. Harry lẻn vào quán trước và Ron thì ngồi bên cạnh nó, đối diện với Hermione, cô nàng ngồi quay lưng lại với cửa ra vào, cô không thích cái cửa lắm: Thường xuyên Hermione liếc qua vai và tỏ vẻ căng thẳng. Harry thì không thích ngồi bất động; viêc đi lại sẽ tạo cái cảm giác là chúng đã có một mục tiêu. Bên dưới lớp Áo choàng, nó có thể cảm thấy những vết tích cuối cùng của thứ thuốc Đa Dịch cũng rời khỏi nó, tay của nó trở về hình dáng và độ dài như cũ. Nó lôi mắt kiếng ra khỏi túi và đeo lại.

    Sau một hay hai phút gì đấy, Ron nói “Cậu biết đó chúng ta ở đây không xa quán Cái Vạc Lủng, nó chỉ ở Ngã tư Charing-“

    “Ron, chúng ta không thể!” Hermione đáp ngay.

    “Không phải là trọ ở đó, mà là để tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra!”

    “Chúng ta biết cái gì đang diễn ra! Voldermort đã chiếm được Bộ, vậy thì chúng ta cần biết gì nữa chứ?”

    “Được rồi, được rồi, chỉ là một ý kiến thôi mà!”

    Chúng lại trở lại với sự im lặng khó chịu. Cô hầu bàn đang nhai sing-gum lê bước tới và Hermione kêu hai ly cappuchino. Vì Harry đang phải tàng hình,nên có vẻ quái gở nếu kêu thêm cho nó một ly. Hai người công nhân lực lưỡng bước vào quán và ngồi xuống ở bàn bên cạch. Hermione hạ xuống giọng thì thầm.

    “Mình nói chúng ta tìm một nơi yên tĩnh để Độn thổ và hướng về miền quê. Một khi chúng ta ở đó, chúng ta có thể gởi tin đến cho Hội- ”

    “Cậu có thể biến ra một vị thần hộ mệnh biết nói hả?” Ron hỏi’

    “Mình đã tập và mình nghĩ là được,” Hermione nói.

    Tốt, miễn là việc đó không làm cho họ gặp rắc rối, mà có khi họ còn bị tóm rồi cũng nên. Trời đất, tởm quá,” Ron nói thêm sau khi hớp một ngụm bọt cà phê sủi bọt xám. Cô hầu bàn nghe được; cô ta ném cho Ron một cái nhìn cáu kỉnh trong lúc đi ra để nhận yêu cầu của khách mới. Người đàn ông to hơn trong hai người công nhân, tóc vàng vàng và khá đồ sộ, bây giờ Harry chuyển sang nhìn hắn, hắn xua tay bảo cô đi đi. Cô ta trông tức giận, nhìn cậu ta chằm chằm.

    “Chúng ta hãy đi tiếp, mình không muốn nốc vào thứ nhầy nhụa này nữa,” Ron nói. “Hermione, cậu có tiền Muggle để trả không?”

    “Có, mình đã rút ra tất cả tiền tiết kiệm Phúc lợi xã hội của mình trước khi mình tới trang trại Hang sóc. Mình dám cược tất cả những đồng tiền lẻ ở tận đáy,” Hermione thở dài, với lấy cái xắc đính chuỗi hạt.

    Hai người công nhân làm những động tác giống nhau, và Harry cũng hành động như thế một cách phản xạ: Cả ba người đều rút đũa phép. Ron, vàì giây sau đó mới nhận thấy điều gì đang xảy ra, lao người qua bàn, đẩy Hermione nằm xuống cái ghề dài. Những lời nguyền của hai tên Tử thần thực tử làm vỡ lớp đá lát tường ở ngay trên đầu Ron, còn Harry, vẫn tàng hình, hét lớn “Stupefy!” (Bùa choáng – ND)

    Tên tử thần thực tử tóc vàng to lớn bị tia sáng đỏ trúng vào mặt: Hắn sụp xuống một bên,bất tỉnh. Còn bạn của hắn, không thấy được người phóng câu thần chú, đã nhắm bắn một bùa khác vào Ron. Một sợi thừng màu đen,phóng ra từ đầu đũa của hắn và bay về phía Ron, quấn lấy cậu từ đầu tới chân – cô hầu bàn thét lên rồi bỏ chạy ra cửa – Harry bắn một cái bùa choáng khác tới Tử tên tử thần thực tử có khuôn mặt méo mó, kẻ đã trói Ron lại, nhưng câu thần chú bị hụt, nó bật lại từ phía cửa sổ, trúng cô hầu bàn làm cô ta ngã quị trước cửa.

    “Expulso!” tên tử thần thực tử gầm lên, cái bàn đằng sau chỗ Harry đang đứng bị thổi tung lên. Chấn động của vụ nổ ném tung nó vào tường,nó cảm thấy hình như đũa phép của mình rơi khỏi tay lúc Áo choàng tuột tra.

    “Petrificus Totalus!” (Đông cứng toàn thân – ND) Hermione hét, ở đâu đó khuất tầm nhìn, tên Tử thần thực tử ngã về phía trước như bức tượng đổ sụp xuống cùng với một tiếng răng rắc trên đống hỗn độn của đồ sứ bị vỡ, bàn gãy, và cà phê. Hermione bò ra từ dưới cái ghế, rũ những mảnh thuỷ tinh ra khỏi tóc, cả người run rẩy.

    “D-diffindo,” (Cắt đứt – ND) cô nói, chỉ đũa phép vào Ron, nó đang la hét vì đau lúc Hermione cắt dây, cô vô tình cắt phải đầu gối của cậu, để lại một vết cắt sâu. ” Ôi, mình xin lỗi, Ron, tay mình đang run rẩy! Diffindo!”.

    Sợi dây bị cắt đứt. Ron đứng dậy, rũ tay để lấy lại bình tĩnh. Harry nhặt đũa phép lên, leo qua tất cả những mảnh vỡ,tới chỗ tên Tử thần thực tử tóc vàng đang nằm sóng soài,vắt qua ghế.

    “Lẽ ra mình nên nhận ra hắn, hắn đã ở đấy trong đêm thầy Dumbledore chết,” nó nói. Nó nhìn sang tên Tử thần thực tử da ngăm ngăm hơn,mắt hắn đảo lia lịa từ Harry, Ron và Hermione.

    “Dolohov đấy,” Ron nói. “Mình nhận ra hắn trên mấy cái áp-phích truy nã cũ. Mình nghĩ tên to con là Thorfinn Rowle. ”

    “Đừng bận tâm gọi chúng là gì!” Hermione nói, giọng hơi kích động. “Làm cách nào chúng tìm thấy chúng ta? Chúng ta sẽ làm gì?”

    Theo một cách nào đó, sự hoảng loạn của cô khiến Harry suy nghĩ tỉnh táo.

    “Khoá cửa lại,” nó bảo Hermione, “và Ron, tắt tất cả đèn đi.”

    Nó nhìn xuống tên Dolohov đang bị đông cứng, suy nghĩ nhanh khi tiếng ổ khoá kêu kêu lách cách và Ron bấm cái Tắt lửa khiến quán chìm vào bóng tối. Harry có thể nghe được những người đàn ông đã chọc ghẹo Hermione lúc nãy, đang thét lên với một cô gái khác ở đằng xa.

    “Giờ ta làm gì với chúng?” Ron thì thầm với Harry trong bóng tối; rồi, lại hạ giọng hơn, “Giết chúng chứ? Chúng nó định giết chúng ta. Giờ thì cho chúng một chuyến đi đẹp nào. ”

    Hermione rùng mình và lùi về sau một bước. Harry lắc đầu.

    “Ta chỉ cần xoá sạch kí ức của chúng,” Harry nói. “Làm thế hay hơn, nó sẽ đánh lạc hướng chúng. Nếu giết chúng thì rõ ràng cho thấy là ta đã ở đây. ”

    “Cậu là một tay cừ,” Ron nói ,nghe hết sức yên tâm. “Nhưng mình chưa bao giờ thực hiện được Thần chú Sửa đổi ký ức. ”

    “Mình cũng thế,” Hermione nói, “nhưng mình có biết lý thuyết.”

    Cô nàng hít một hơi sâu, lấy bình tĩnh, rồi chĩa đũa phép vào trán Dolohov và nói “Obliviate.”

    Ngay lập tức đôi mắt Dolohov trở nên mơ màng, nhìn lơ đãng.

    “Xuất sắc!” Harry nói, vỗ vào lưng cô. “Chăm sóc tên kia và bà hầu bàn trong khi Ron và mình dọn dẹp” .

    “Dọn dẹp?” Ron nói,nhìn quanh cái quán gần như bị phá huỷ gần hết. “Tại sao?”

    “Cậu không nghĩ là có lẽ chúng sẽ tự hỏi chuyện gì đã xảy ra nếu chúng tỉnh dậy và nhận thấy chúng đang ở một nơi như vừa bị bỏ bom?”

    “Ôi đúng, được rồi…”

    Ron đấu tranh một lúc trước khi xoay sở rút cậy đũa phép trong túi của nó ra.

    “Không có gì lạ khi mình không thể rút nó ra, Hermione, cậu đã mang cái cái quần jean cũ của mình. Chật quá”


    “Ôi, mình xin lỗi,” Hermione rít lên, và khi cô bé kéo bà hầu bàn ra khỏi tầm nhìn ở cửa sổ, Harry nghe được cô nàng lẩm bẩm góp ý nơi Ron có thể cắm đũa phép vào.

    Khi cái quán được trả lại tình trạng như cũ, chúng nhấc bọn tử thần thực tử trở lại vào bàn và đặt chúng quay mặt lại với nhau.

    “Nhưng làm cách nào mà chúng tìm được tụi mình?” Hermione hỏi, nhìn hết tên này tới tên kia. “Làm sao mà chúng biết mình ở đâu?”

    Cô bé quay sang Harry.

    “Cậu - cậu có nghĩ là cậu vẫn còn bị cái bùa Truy Nguyên trên người không, Harry ?”

    “Cậu ấy không thể có được,” Ron nói. “Bùa Truy Nguyên đó bị phá vỡ vào năm mười bảy tuổi, đó là Luật Phù Thuỷ. Cậu không thể đặt nó lên người lớn được. ”

    “Đấy là theo cậu biết,” Hermione nói. “Nếu bọn Tử thần thực tử đã tìm cách đặt nó vào một người mười bày tuổi thì sao?”

    “Nhưng Harry không ở gần tử thần thực tử nào trong vòng hai mươi bốn giờ cuối cùng. Ai có thể đặt một cái bùa Truy Nguyên lên người cậu ấy?”

    Hermione không trả lời. Harry cảm thấy mình tội lỗi và hư hỏng: Liệu đấy có phải là cách mà bọn Tử thần thực tử dùng để tìm ra bọn nó không?

    “Nếu mình không thể sử dụng phép thuật, và hai người không thể dung phép thuật gần mình, mà không để lộ vị trí của chúng ta-“nó bắt đầu.

    “Chúng ta nhất định sẽ không tách ra đâu!” Hermione kiên quyết.

    “Chúng ta cần một nơi àn toàn để trốn” Ron nói. “Cho tụi này một chút thời gian để suy nghĩ kỹ đã -”

    “Quảng trường Grimmauld,” Harry nói.

    Hai đứa kia đều há miệng.

    “Đừng ngốc vậy chứ, Harry, Snape có thể ở đó!”

    “Ba của Ron nói họ đã yếm những lời nguyền rủa để chống lại lão ta -- và giả sử chúng không hoạt động,” nó nói gấp khi Hermione bắt đầu cãi lại, “vậy thì sao? Mình thề, mình ghét việc phải gặp Snape hơn bất cứ điều gì!”

    “Nhưng –“

    “Hermione ,vậy còn nơi nào khác? Đó là cơ hội tốt nhất chúng ta có. Snape chỉ là một Tử thần thực tử. Nếu mình vẫn còn bị bùa Truy Nguyên của Bộ, chúng ta sẽ gặp cả đám bọn chúng bất cứ nơi nào chúng ta tới. ”

    Hermione không thể cãi lại được, dù trông có vẻ là cô cũng muốn như vậy. Trong khi cô mở khoá cửa quán, Ron nhấn cái Tắt lửa để trả lại những ánh sáng. Sau đó, Harry đếm tới ba, chúng đảo ngược những câu thần chú lên ba nạn nhân, và trước khi bà hầu bàn với hai Tên tử thần thực tử không thể làm gì hơn ngoài việc xoay người uể oải, Harry, Ron, và Hermione quay tròn và biến mất vào trong bóng tối cô đặc một lần nữa.

    Vài giây sau, lá phổi của Harry nở rộng một cách khoan khoái và nó mở mắt ra: Bây giờ chúng đang đứng ở giữa cái quảng trường nhỏ, tồi tàn quen thuộc. Những ngôi nhà cao, xiêu vẹo trùm lấy cả bọn từ nhiều phố. Số mười hai hiện ra trước mắt chúng, vì chúng đã được cụ Dumbledore, Người Giữ Bí Mật của nó nói về sự tồn tại của nó, rồi cả bọn vội chạy đến, đồng thời cứ vài trượng lại kiểm tra chắc chắn rằng chúng không bị bám sát hay theo dõi. Ba người lao lên bậc tam cấp, rồi Harry gõ nhẹ cửa một lần bằng đũa phép. Một chuỗi âm thanh kim loại vang lên và tiếng lẻng xẻng của những dây xích, rồi cánh cửa cọt kẹt mở ra, chúng vội bước nhanh qua ngưỡng cửa.

    Khi Harry đóng cánh cửa sau lưng lại,những cái đèn gas kiểu cổ bật lên, phát ra ánh sáng lập loè dọc hành lang lối đi. Nó trông vẫn như trong ký ức của Harry: thần bí, mạng nhện bao phủ, những cái đầu gia tinh đóng trên tường đổ những hình bóng kỳ quái lên cầu thang. Những tấm rèm lớn, tối màu che lấy bức chân dung bà mẹ của chú Sirius. Thứ duy nhất trông lach lõng là cái đế cắm ô của chằn tinh, giờ đang nằm bên cạnh như thể cô Tonks vừa đá nó một lần nữa.

    “Mình nghĩ ai đó đã tới đây,” Hermione thì thầm, chỉ về phía nó.

    “Điều đó có thể xảy ra khi Hội rời khỏi đây,” Ron lầm bầm.

    “Vậy thì những thần chú nguyền rủa được yếm vào để chống lại Snape ỡ đâu?” Harry hỏi.

    “Có lẽ chúng chỉ kích hoạt khi hắn xuất hiện?” Ron giả sử.

    Nhưng cả bọn vẫn đứng sát nhau trên tấm thảm chùi chân đặt ngay sau cửa ra vào,quay lưng ra cửa, e sợ khi phải di chuyển sâu hơn vào trong ngôi nhà.

    “Ừm, chúng ta không thể ở đây mãi được,” Harry nói, và nó tiến về trước một bước.

    “Severus Snape?”

    Giọng của Moody Mắt Điên thì thầm vang lên từ trong bóng tối, cả ba nhảy lùi về phía sau, hoảng sợ. “Tụi con không phải Snape!” Harry kêu lên, trước khi có cái gì đó lướt qua người nó giống như một luồng không khí lạnh và lưỡi của nó tự cuộn vào trong, làm nó không thể nói. Trước khi nó có thể định thần lại, lưỡi của nó được tháo ra trở lại.

    Hai người kia có vẻ cũng có những cảm giác khó chịu như thế. Ron gây ra những âm thanh như đang nôn oẹ; còn Hermione thì lắp bắp, “Đ-đó ắt hẳn l-là L-lời nguyền Tr-trói lưỡi mà Mắt điên đã cài cho Snape!”

    Harry thận trọng tiến về phía trước. Có cái bóng gì đó di chuyển ở cuối hành lang, trước khi mọi người có thể thốt ra lời nào thì đã hiện ra một hình dáng ở ngoài tấm thảm, cao, bụi bặm, và khủng khiếp: Hermione thét lên và bà Black cũng thế, tấm rèm che bay ra; dáng người màu xám lướt về phía tuị nó, càng ngày càng nhanh, tóc xoã dài tới thắt lưng, bộ râu bay phấp phới, khuôn mặt của nó hóp sâu, vô hồn với một hốc mắt trống rỗng: Quen thuộc khủng khiếp, thay đổi một cách tồi tệ, hình người giơ một cánh tay bị hỏng lên, chỉ vào Harry.

    “Không!” Harry la lớn, và dù cho nó đã giơ đũa phép lên nhưng không có câu thần chú nào hiện ra trong đầu nó. “Không! Không phải tụi con! Tụi con không giết thầy --“

    Vừa dứt từ giết, cái hình người nổ tung thành một đám mây bụi: Ho sặc sụa, dàn dụa nước mắt, Harry nhìn quanh thấy Hermione nằm ép mình trên sàn cạnh cửa chính, ôm lấy đầu, và Ron, toàn thân run bần bật, vỗ vai cô nàng một cách vụng về và nói “Ô-ổn rồi…nó đi rồi…”

    Đám bụi cuộn xoáy quanh Harry giống như sương mù,quyện vào ánh sáng xanh của cái đèn khí, bà Black thì tiếp tục la hét.

    “Đồ máu bùn, rác rưởi, nỗi ô nhục cặn bã đáng xấu hổ trong căn nhà của ông cha ta-“

    “CÂM MIỆNG!” Harry gầm lên, chĩa đũa phép vào bà ta, một tiếng nổ và tia lửa đỏ được bắn ra, cái màn đóng trở lại, buộc bà ta phải im miệng.

    “Đó …đó là…” Hermione rên rỉ, trong khi Ron giúp cô đứng dậy.

    “Đúng,” Harry nói, “nhưng nó không thật sự là thầy ấy, đúng không? Chỉ là một thứ để doạ Snape. ”

    Liệu nó có hoạt động, Harry tự hỏi, hay là Snape đã thổi tung hình nhân kỳ dị sang một bên như khi hắn giết cụ Dumbledore? Các dây thần kinh vẫn đang bị kích động, nó dẫn hai đứa kia lên lầu, nửa mong đợi rằng một sự tấn công mới sẽ lộ ra nữa, nhưng không có gì di chuyển ngoại trừ một con chuột chạy sượt qua, dọc theo tấm ván lót.

    “Trước khi chúng ta đi xa hơn, mình nghĩ ta nên kiểm tra lại đã,” Hermione thì thầm, nâng đũa phép lên và nói, “Homenum revelio”

    Không có gì xảy ra.

    “À, cậu vừa gặp một cú sốc lớn,” Ron nói một cách ân cần. “Câu thần chú đó để làm gì?”

    “Nó làm điều mà mình muốn nó làm!” Hermione nói, hơi cáu kỉch. “Đó là câu thần chú tiết lộ sự có mặt của con người, và không có ai ở đây ngoại trừ chúng ta!”

    “Và lớp bụi cũ,” Ron nói, liếc qua mảnh thảm nơi mà hình nhân đáng sợ ấy đã hiện lên.

    “Chúng ta hãy lên lầu” Hermione nói, nhìn vào cũng nơi ấy với vẻ hoảng sợ, và cô dẫn đường lên cái cầu thang cọt kẹt. tới phòng khách ở tầng một.

    Hermione vẫy cây đũa phép để thắp mấy cây đèn khí cũ lên, khẽ rung mình trong căn phòng có gió lùa, cô nhồi vào ghế sofa, hai tay vòng quanh người. Ron đi tới cửa sổ và dịch mấy tấm màn nhung nặng nề sang bên một chút.

    “Không thể thấy ai ngoài kia cả,” nó thông báo. “Và các cậu nghĩ xem, nếu Harry vẫn còn cái bùa Truy Nguyên trên người, thì bọn chúng sẽ theo ta tới đây. Mình biết chúng không thể vào nhà, nhưng – cái gì vậy, Harry?”

    “Harry kêu lên đau đớn: Vết thẹo của nó bỏng rát vì điều gì đó vừa loé lên trong đầu nó,như một ánh sáng chói loà phản trên mặt nước. Nó thấy một cái bóng lớn và cảm thấy một cơn thịnh nộ không phải của nó nhưng đang trào dâng trong người nó, hung bạo và sắc gọn như một luồng điện chạy qua.

    “Cậu đã thấy gì?” Ron hỏi, giục Harry. “Có phải cậu thấy hắn ở chỗ nhà tớ à?”

    “Không, mình chỉ cảm thấy giận dữ -- hắn thật sự rất tức giận -0“

    “Nhưng đó có thể là ở trang trại Hang Sóc,” Ron nói to. “Còn gì khác nữa? Cậu không thấy gì nữa hả? Hay là hắn đang nguyền rủa ai?”

    “Không, mình chỉ cảm thấy giận dữ - Mình không thể nói được là–“

    Harry cảm thấy bị quấy rầy và khó rối rắm, còn Hermione không giúp gì được khi nói bằng giọng hoảng sợ, “Vết thẹo của cậu, nữa hả? Nhưng cái gì đang diễn ra? Mình tưởng sự nối kết kia đã đóng lại rồi chứ!”

    “Đúng là vậy, nhưng trong một thời gian,” Harry lẩm bẩm; vết thẹo của nó vẫn còn đau, khiến nó khó mà tập trung được. “Mình – mình nghĩ nó bắt đầu mở lại bất cứ lúc nào hắn mất tự chủ, đó là cách nó đã từng – “

    “Nhưng cậu phải đóng tâm trí của cậu lại!” Hermione rít giọng. ” Harry, cụ Dumbledore không muốn cậu sử dụng kết nối đó, thầy ấy muốn cậu đóng nó lại, đó là lí do tại sao bồ được cho học Bế quan Bí thuật! Nếu không thì Voldermort có thể đặt những hình ảnh sai vào tâm trí cậu, hãy nhớ--“

    “Được rồi, mình nhớ, cám ơn,” Harry nghiến răng; nó không cần Hermione bảo nó là Voldermort đã sử dụng kết nối này để lừa nó vào bẫy, hay là việc đó dẫn tới kết quả cái chết của chú Sirius. Nó ước rằng nó đã không nói với chúng về những điều nó đã thấy và cảm nhận được; điều đó làm cho Voldermort trở nên đe doạ hơn, như thể là hắn đang bao vây ngoài cửa sổ phòng, và vết thẹo vẫn còn đau nhức nhối, nó đang phải đấu tranh với sự khó chịu này: Điều này như thể chống lại cảm giác muốn nôn ra mọi thứ.

    Nó quay lưng lại với Ron và Hermione, giả vờ kiểm tra tấm thảm cũ chứa cây gia phả gia đình Black trên tường. Bỗng Hermione thét lên: Harry rút đũa phép ra và đảo quanh, nó thấy vị Thần hộ mệnh màu bạc bay vút qua cửa sổ phòng khách và đáp xuống trước mặt chúng, vị Thần tụ hình lại, có hình dạng một con chồn, nói với giọng ba của Ron.

    “Gia đình an toàn, không cần hồi âm, chúng ta đang bị canh gác”

    Rồi vị Thần hộ mệnh tan biến vào trong không khí. Ron thốt ra âm thanh pha giữa tiếng thút thít và gầm gừ: Hermione lại ngồi gần, nắm chặt tay cậu.

    “Họ ổn. Họ ổn rồi!” cô nàng thì thầm, Ron vừa cười vừa ôm Hermione.

    “Harry,” cậu nói với qua vai Hermione “Mình-“

    “Không thành vấn đề,” Harry nói, cảm thấy mệt vì vết đau trên trán. “Đó là gia đình của cậu, dĩ nhiên là cậu lo lắng. Mình cũng sẽ cảm thấy như vậy.” Nó ngĩ đến Ginny. “Mình thật sự cảm thấy như vậy.”

    Vết thẹo của nó lại đau nhói lên, bỏng rát như lúc nó trong vườn ở Trang trại Hang Sóc. Nó nghe loáng thoáng Hermione nói, “Mình không muốn ở một mình. Chúng ta có thể sử dụng túi ngủ mình mang theo và nghỉ ở đây tối nay không?”

    Nó nghe thấy Ron đồng ý. Nó không thể đấu tranh với cơn đau lâu hơn nữa: Nó phải chịu thua.

    “Phòng tắm,” nó thì thào, và rời phòng nhanh đến mức có thể mà không nhấc chân lên chạy.

    Vừa ra khỏi phòng: cài chốt cửa bằng bàn tay run rẩy, nó ôm chặt cái đầu đang bị dày vò, nó ngã xuống sàn, sau đó là sự đau đớn cùng cực, nó cảm thấy cơn thịnh nộ không thuộc về nó đang chiếm lấy tâm trí nó, thấy một căn phòng dài chỉ được thắp sáng bằng ánh sáng lò sưởi, và tên Tên thần thực tử tóc vàng to lớn đang nằm trên sàn, la hét quằn quại, và một dáng người mảnh khảnh hơn đứng cạnh hắn, đũa phép kéo ra, cùng lúc Harry nói bằng một giọng cao vút, lạnh lung, tàn nhẫn.

    “Thêm nữa, Rowle, hay là chúng ta sẽ kết thúc nó, đem nó cho Nagini ăn? Chúa tể Voldermort không chắc là người sẽ tha thứ lần này…. Ngươi gọi ta trở lại vì điều này, để nói ta biết là Harry Potter đã trốn thoát lần nữa? Draco, cho Rowle nếm tiếp cảm giác khi làm chúng ta phật ý… Làm ngay, hay là chính ngươi nhận sự phẫn nộ của ta!”

    Một khúc gỗ rơi vào lửa: Ngọn lửa chồm lên. Tia lửa của nó phát ra một khuôn mặt trắng bệch, hoảng sợ - giống như là vừa trồi lên từ làn nước sâu, Harry hít một hơi dài, và mở mắt ra.

    Nó nằm như đại bang sải cánh trên nền cẩm thạch đen lạnh giá, mũi nó chỉ cách cái chân của giá đỡ bằng bạc của cái bồn tắm vài inch. Nó ngồi dậy. Khuôn mặt đờ đẫn, hốc hác của Malfoy dường như hiện ra trong mắt nó. Harry cảm thấy buôn nôn vì những điều nó nhìn thấy, vì cách mà Voldermotr đang sử dụng Draco. Có tiếng gõ mạnh cửa, Harry nhổm dậy khi Hermione vang lên.

    “Harry, cậu có muốn bàn chải của cậu không? Mình có đây này. ”

    “Ừ, tốt, cám ơn. ” Nó nói, cố giữ cho giọng nói được bình thường lúc nó đứng dậy mở cửa cho cô.



    Bài viết này được đăng ngày Saturday, July 28th, 2007 lúc 3:20 pm và ở mục Bản dịch.
    Bài viết thuộc sở hữu của Hallows Team (Trừ khi nêu rõ bản quyền khác).

    Bạn được phép copy đi nơi khác với điều kiện phải ghi rõ tên người dịch và liên kết về Hallows Team ở http://www.hp7vn.com
     
  17. DAC

    DAC Space Marine Doomguy

    Tham gia ngày:
    10/4/04
    Bài viết:
    5,740
    Nơi ở:
    Cần Thơ
    Có gi khó hỉu đâu, ý tui là khi NXB ngưng giữa chừng, nếu như chỉ vì nó bị Vi phạm bản quyền (tức là có "ai đó" đã lấy được Source của bản gốc và Up Free), như vậy NXB có ngưng thì người ta cũng chẳng nói gì vì vẫn có cái mà đọc, còn khi bị chửi tức là do người ta không có cái mà đọc, mà đã không có cái đọc thì Vi phạm bản quyền ở chỗ nèo?
    Việc này thì chưa chắc, chỉ đúng với những NXB chân chính và có tiếng tăm thui. Vả lại, một khi bị ngưng thì đó là do nếu có típ tục thì sẽ còn thiệt hơn nữa. :D
    Tui thấy cái gì cũng cóa cái lợi của nóa, dịch truyện tranh tui thấy khó hơn truyện chữ nhiều, nó gần với đời thực hơn, thậm chí những từ lóng, thuật ngữ...Rất khó hiểu, và nhất là...đỡ mất thời gian hơn dịch tiểu thuyết.
    Dịch truyện tranh cốt để nâng cao trình giao tiếp thui. ^_^

    Phù...Đợi mãi rốt cuộc cũng có chương 8 rùi. ^_^
     
  18. Hoang tu cuop

    Hoang tu cuop Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    5/10/05
    Bài viết:
    55
    Nói thật chứ nếu có trước bản dịch thì sau khi ra sách nếu có tiền mọi người vẫn mua thôi vì ngồi đọc trên PC mệt lắm ( nếu có LCD thì đỡ ) , đọc vài trăm dòng cũng đủ hoa mắt không thích bằng đọc sách :D :D .
     
  19. SakuragiHanamichi

    SakuragiHanamichi Moderator Moderator

    Tham gia ngày:
    3/8/03
    Bài viết:
    2,499
    Nơi ở:
    Hà Nội
    Ai đáng bị chửi ??? NXB mua bản quyền nghĩa là có thiện ý muốn cung cấp sách hay, nguyên gốc và đẹp cho độc giả. Vậy khi nhận thấy có dấu hiệu làm cho việc kinh doanh thua lỗ, nên dừng XB thì việc ngừng là dễ hiểu. Khi đó chỉ có fan tự trách mình vì đã làm mất nguồn sách của mình. Có nhớ trường hợp nhóm Anime-Junkies bị các nhà sản xuất buộc phải đóng cửa vì làm đồ lậu quá nhiều, có ai chửi nhà sản xuất đâu ???
    Ở đây đang nói về sách có bản quyền, đừng mở rộng vấn đề ra.
    Thích thì cứ làm, còn đạt được cái gì tự bản thân thấy rõ hơn ai hết :) Quên, giao tiếp là ở mình chứ không phải ở mấy cuốn truyện.
     
  20. DAC

    DAC Space Marine Doomguy

    Tham gia ngày:
    10/4/04
    Bài viết:
    5,740
    Nơi ở:
    Cần Thơ
    Yes! That's Right! :D
    Ờ nhưng mà tui có nói NXB đáng bị chửi đâu, tui chỉ lặp lại câu của quanzi về việc đọc giả không có đồ xem rùi gần cổ lên chửi thui mà. ^_^

    Tui cũng không ủng hộ việc làm lậu, nhưng mà nói thực lòng nếu không có nó thì... T_T

    Tuy nhiên, tui thấy bạn hơi "Thần tượng hóa" NXB lên rùi, họ tìm sách hay để giới thiệu cho bạn đọc không hẳn chỉ vì lợi ích của độc giả mà còn chính bản thân NXB nữa, những cuốn truyện càng hay, càng kéo dài, sau này tiền mình bỏ ra mua càng mắc, dĩ nhiên còn xét yếu tố tăng trưởng kinh tế nữa. T_T

    Tui chỉ đứng theo góc độ khách quan thui. ^_^

    ừm, thực sự thì chính tiểu thuyết lại có lợi hơn, nhưng tui ngán tiểu thuyết lắm, tui chỉ xem vài quyển mà mình "thực sự thích" thui, vì thế truyện tranh giúp tui tiếp thu lẹ hơn. =))

    Mà như bạn cũng thấy, khả năng giao tiếp của tui cực kỳ tệ, nói 1 đằng người khác lại hỉu 1 nẻo. T_T

    To Hoang Tu Cuop: Ơ hay, ai mà điên đến mức đọc cả quyển tiểu thuyết một lúc trên PC, phải chia ra mỗi ngày 1-2 chương thui chứ, dù sách hay PC mà đọc nhìu quá cũng chẳng tốt.

    Không thui, đem in ra cũng được, giá in ra hiện tại cũng rẻ nhìu rùi (nhưng mừ hình như in ra mắc hơn mua sách, tùy cỡ chữ nữa T_T).
     

Chia sẻ trang này