Ở trong thôn xóm của Lạc Đạo, trải qua thế sự xoay vần, chỉ còn anh hùng lẻ loi du đãng nơi phong trần… trên đường lớn bước đi tập tễnh. Đằng sau hắn là một chiếc quan tài khổng lồ cắm đầy bảo kiếm, thanh thế kinh người, nổi bật trong khung cảnh điêu tàn. Hắn không phải là người, nhưng lại là đàn ông đích thực ------ Mộ Dung Truy Phong. Bởi vì yêu, nên giờ giờ phút phút đều cõng người vợ đã mất. Bởi vì yêu, nên tháng tháng ngày ngày nhìn chiếc quan tài to lớn. Bởi vì trách nhiệm, nên đi săn bắt các cương thi khác lại luôn luôn lo lắng thê tử của mình từ quan tài nhảy ra làm hại thế gian… Bởi vì yêu… Mộ Dung Truy Phong trở thành người đàn ông chân chính trong con mắt nhiều người trong giang hồ! Hắn là nửa người nửa quỷ hay còn gọi là thi nhân. Còn sót lại nhân tính và tình cảm của mình, lại bỏ qua hồng trần vui vẻ, ở trong cô đơn tịch mịch, lưu đãng trên đường săn cương thi. Thân là ‘cương thi’, lại phải gánh trách nhiệm đi tiêu diệt cương thi, bảo hộ sinh linh nơi trần thế. Phía sau là quan tài chứa thi thể của người vợ đã mất, lúc nào cũng cõng nàng đề phòng nàng nhảy ra làm hại người khác. Khi nhận nhiệm vụ nghe hắn nói: ‘Trong quan tài là vợ của ta, nhưng ta lại không thể thả nàng ra ngoài’. ---Một câu nói đơn giản nhưng người chơi lại có cảm giác như thế nào khi nghe? Có thể lúc này bạn vô cảm nhưng sau khi gần hoàn thành nhiệm vụ ‘truyền thuyết thợ săn’, sau khi cực khổ đánh chết một con BOSS cường đại, cầm đầu nó về giao cho Mộ Dung Truy Phong, khi nhận được một lượng kinh nghiệp không ít thì lại nhận được một câu nói: ‘Hắn là con ta, phu nhân, bây giờ nàng có thể yên nghỉ đi’. Một câu nói lại ẩn chứa nhiều lắm lắm không đành lòng, rồi lại không thể không làm, hào kiệt chắc gì đã là vô tình? Chỉ một câu lại bao hàm cả mất đi tất cả hy vọng và thâm tình với cuộc sống, nhân sinh, làm cho vô số người nghẹn ngào. Hắn bị mọi người chán ghét, bài xích, chỉ có thể cô độc đi lại trên con đường tràn đầy độc thi của Lạc Đạo, thứ duy nhất gắn bó làm bạn với hắn là chiếc quan tài to lớn chứa thê tử đã chết từ rất lâu, rất lâu… ‘Trước khi tất cả cương thi đều đã chết, ta- Mộ Dung Truy Phong tuyệt đối không thể chết’ – Một câu nói cất chứa cả đạo lý trong kinh phật, cất chứa cả đạo lý của kẻ trông coi luân hồi. Như một câu kia ‘Địa ngục chưa trống rỗng, sao ta có thể thành phật’… …Trong nhiệm vụ đêm thất tịch, trên tờ giấy Mộ Dung Truy Phong đã viết: Từng nghĩ cả đời nắm tay, cùng vui vẻ rồi cùng chết đi là một việc cỡ nào đơn giản. Cho đến khi nhìn thấy tóc dần bạc da cũng dần phai màu, Cho đến khi chỉ còn lại ý thức mơ mơ hồ hồ, Cho đến khi nắm tay nhau giải thoát… Ta vẫn nhận ra nàng! Đây là một người tìm được cơ hội sống trong tử địa là - trời xanh ban ân. Ta đã nghĩ, đây là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời. Nhưng là…Nàng lại không nhận rat a. Thậm chí ngay cả ký ức, suy nghĩ đều đã bị thi độc cắn nuốt. Làm bạn với ta, chỉ còn chiếc quan tài lạnh lẽo. Ta đi trên còn đường nàng đã từng đi qua, mặc cho lá rụng đầy trên người. Sương gió có càng lạnh cũng không giúp ta thanh tỉnh. Ta cuối cùng đã hiểu, Trên thế gian này xa nhất cũng không phải khoảng cách, Là gần trong gang tấc, nhưng lại không thể chạm vào khuôn mặt ôn nhu ấy. Gặp nhau rồi ước hẹn sinh tử đồng lòng. Thương hải tang tiền, chí tử không du! Ta còn có sứ mệnh, săn giết tất cả cương thi. Kể cả đứa con duy nhất của chúng ta! Đao quan kiếm ảnh, ẩn tàng phong tuyết, rồi lại nhu tình khắc cốt, rung động tâm can. Đau đến tê tâm liệt phế, lại không thể dừng múa chiếc phủ trong tay, ta không thể… Nếu nàng chết dưới lưỡi phủ của ta, vậy sứ mạng của ta cũng hoàn thành, khi đó, ta cũng nguyện không sống thêm một giây trên trần thế. Mọi người nói đêm thất tịch là ngày của tình yêu, chỉ cần chân than ước nguyện, thì tâm nguyện đều sẽ thành hiện thực. Bất kể đây là thật hay giả, ta đều chọn tin tưởng. Tin nàng sẽ trở lại làm người, tin nàng nghe thấy lời ta kêu gọi, tin tưởng nàng sẽ lại gọi tên của ta: Truy Phong